Chương 6: Khối Ngọc Bội
Hồ Vĩ Đích Bút
01/12/2022
“Thứ này hẳn là đồ cổ nhỉ? Nếu mang thứ này về thế giới thật, chắc chắn sẽ bán được không ít tiền ha?”
“Nhưng ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cướp lấy nó rồi cất vào ngực giống như cục đường kia?”
Sau khi nói vài câu mà Lý Hỏa Vượng vẫn chẳng có phản ứng gì, Huyền Dương bèn nghĩ có lẽ đối phương đã biết sợ, thế là khinh khỉnh ngửa đầu xoay người rời khỏi cái nơi ở của đám thuốc dẫn.
Nhìn bóng lưng dần xa của hắn, trong đầu Lý Hỏa Vượng nảy lên một ý tưởng, quyết định chọn khối ngọc bội đó làm đối tượng kế tiếp để thí nghiệm năng lực dịch chuyển.
Về phần làm thế nào để lấy được khối ngọc, chuyện đó thật quá đơn giản, đợi trời tối trực tiếp lẻn vào trộm là được.
“Khối ngọc bội kia thật đẹp, sớm thôi, nó sẽ là của ta.”
Một bàn tay nho nhỏ, trắng đến gần như có thể phản quang từ bên cạnh duỗi tới, nhẹ nhàng kéo tay áo làm từ vải bố của Lý Hỏa Vượng, đồng thời, một giọng nói mềm mại vang lên bên tai hắn.
“Sư huynh Lý, mau làm việc đi thôi, nếu không làm xong sẽ không có cơm ăn đâu.”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn, thì ra là cô gái mắc chứng bạch tạng mà lần trước mình từng ra tay giúp đỡ.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn thò tay vào áo, lôi ra nửa cục đường đỏ đã chảy đặt vào tay cô, rồi xoay người bước tới chỗ của mình, cầm cây chày giã thuốc kia lên bắt đầu làm việc.
Dù là chỗ này hay là bên phía bệnh viện, hắn quyết định vẫn là tạm thời không làm gì quá khác người mới tốt.
Loại chuyện kinh hãi thế tục như vầy, có nói cho ai cũng đều không ổn, bản thân phải từ từ thăm dò rõ ràng quy luật bên trong rồi hẵng tính tiếp.
Cùng ngày, công việc giã thuốc nặng nề cũng kết thúc, đêm khuya thanh vắng, trong tiếng ngáy và nghiến răng kèn kẹt của những người xung quanh, Lý Hỏa Vượng đang nằm trên chiếc giường lớn xài chung chầm chậm mở mắt.
Trong hang động chẳng có cửa sổ còn tối tăm duỗi tay không thấy năm ngón này, Lý Hỏa Vượng lần mò dọc theo vách tường, tiến về phía cửa.
Đầu tiên, hắn tới chỗ mình làm việc trước, cầm một khối đá xanh mà mình đang nghiền dở lên. Khối đá tỏa ra ánh huỳnh quang mờ ảo giúp Lý Hỏa Vượng không đến nỗi như bịt mắt bước đi trong hang đá vôi đen thui.
Tuy rằng trong tình huống tối lửa tắt đèn, việc cầm một cục đá phát sáng như vậy thật sự có hơi bắt mắt, nhưng Lý Hỏa Vượng lại chẳng chút quan tâm.
“Nếu bị người khác phát hiện, cùng lắm thì mình trực tiếp quay lại bệnh viện thôi, có đường lui mà, sợ gì chứ?”
Hắn một thân một mình đi giữa hang đá vôi, đắc ý lẩm bẩm.
Toàn bộ thế giới ảo tưởng này đều là nhờ hắn mới có, chẳng lẽ hắn còn sợ ảo giác mà mình sáng tạo ra hay sao? Dù bây giờ hắn vẫn chưa thể kiểm soát được nó.
Toàn bộ hang động đá vôi được mở rộng ra rất lớn, Lý Hỏa Vượng ở chỗ này cũng xem như được một đoạn thời gian, có thể nói là ngựa quen đường cũ.
Rất nhanh hắn đã mò tới trước hang động của Huyền Dương, tuy chỗ này cũng rất đơn sơ, nhưng việc có thể độc chiếm một chiếc giường lớn đủ để chứng minh rằng thân phận của hắn và đám thuốc dẫn như Lý Hỏa Vượng này vô cùng khác biệt.
Nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy ngoài ý muốn chính là Huyền Dương không ở trong động, người không ở nhưng quần áo lại ở, Lý Hỏa Vượng lười nghĩ nhiều, trực tiếp vươn tay lật đạo bào ra, cầm lấy khôi ngọc bội.
Sau đó, hắn lén lút chạy ra ngoài cửa động, để khối ngọc bội lại gần cục đá huỳnh quang kia, rồi quan sát thật kỹ lưỡng.
Khối ngọc bội này óng ánh trong suốt, mượt mà nhẵn bóng, hoa văn đám mây bên trên được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, xinh đẹp, dù hắn là kẻ dốt đặc cán mai về phương diện này cũng có thể nhìn ra khối ngọc này là ngọc tốt.
Lý Hỏa Vượng càng xem càng hài lòng. Nếu mình thật sự mang được thứ này về thế giới thật, vậy ít nhất cũng đủ chi trả cho học phí bốn năm đại học của mình và Dương Na rồi.
“Khà khà...Dương Na ơi, Dương Na à, ngươi hãy chuẩn bị tốt tinh thần làm phú bà nhỏ đi nà.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói, vừa nhét ngọc bội vào trong ngực, sau đó xoay người đi trở về.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng có một số chuyện không thể mãi thuận buồm xuôi gió, thời điểm hắn sắp bước tới cửa, ở thềm đá ngay chỗ khúc cua lại xui xẻo đụng trúng một đám người.
Đó là một đám thiếu nam thiếu nữ ở độ tuổi xấp xỉ Lý Hỏa Vượng, dưới ánh sáng lập lòe của đèn lồng trong tay, gương mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ của họ trở nên chập chờn, mờ ảo, lúc sáng lúc tối.
Hai bên đều bị đối phương dọa cho chết khiếp, đứng ngây ra tại chỗ cả nửa ngày cũng chưa ai lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là Lý Hỏa Vượng mở miệng trước, hắn hướng cục đá huỳnh quang trong tay chiếu vào Huyền Dương đang mặc một thân áo vải đứng giữa đám người, hỏi:
“Sư huynh Huyền Dương, trông bộ dạng này của ngươi, chẳng lẽ là bị chuyển đến nhà kho hả?”
Trong số những người này không chỉ có mình Huyền Dương mà còn có rất nhiều đạo đồng với cương vị khác nhau, vị đạo đồng quạt gió cho lò luyện đan cũng là một trong số đó.
“Nhưng ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cướp lấy nó rồi cất vào ngực giống như cục đường kia?”
Sau khi nói vài câu mà Lý Hỏa Vượng vẫn chẳng có phản ứng gì, Huyền Dương bèn nghĩ có lẽ đối phương đã biết sợ, thế là khinh khỉnh ngửa đầu xoay người rời khỏi cái nơi ở của đám thuốc dẫn.
Nhìn bóng lưng dần xa của hắn, trong đầu Lý Hỏa Vượng nảy lên một ý tưởng, quyết định chọn khối ngọc bội đó làm đối tượng kế tiếp để thí nghiệm năng lực dịch chuyển.
Về phần làm thế nào để lấy được khối ngọc, chuyện đó thật quá đơn giản, đợi trời tối trực tiếp lẻn vào trộm là được.
“Khối ngọc bội kia thật đẹp, sớm thôi, nó sẽ là của ta.”
Một bàn tay nho nhỏ, trắng đến gần như có thể phản quang từ bên cạnh duỗi tới, nhẹ nhàng kéo tay áo làm từ vải bố của Lý Hỏa Vượng, đồng thời, một giọng nói mềm mại vang lên bên tai hắn.
“Sư huynh Lý, mau làm việc đi thôi, nếu không làm xong sẽ không có cơm ăn đâu.”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn, thì ra là cô gái mắc chứng bạch tạng mà lần trước mình từng ra tay giúp đỡ.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn thò tay vào áo, lôi ra nửa cục đường đỏ đã chảy đặt vào tay cô, rồi xoay người bước tới chỗ của mình, cầm cây chày giã thuốc kia lên bắt đầu làm việc.
Dù là chỗ này hay là bên phía bệnh viện, hắn quyết định vẫn là tạm thời không làm gì quá khác người mới tốt.
Loại chuyện kinh hãi thế tục như vầy, có nói cho ai cũng đều không ổn, bản thân phải từ từ thăm dò rõ ràng quy luật bên trong rồi hẵng tính tiếp.
Cùng ngày, công việc giã thuốc nặng nề cũng kết thúc, đêm khuya thanh vắng, trong tiếng ngáy và nghiến răng kèn kẹt của những người xung quanh, Lý Hỏa Vượng đang nằm trên chiếc giường lớn xài chung chầm chậm mở mắt.
Trong hang động chẳng có cửa sổ còn tối tăm duỗi tay không thấy năm ngón này, Lý Hỏa Vượng lần mò dọc theo vách tường, tiến về phía cửa.
Đầu tiên, hắn tới chỗ mình làm việc trước, cầm một khối đá xanh mà mình đang nghiền dở lên. Khối đá tỏa ra ánh huỳnh quang mờ ảo giúp Lý Hỏa Vượng không đến nỗi như bịt mắt bước đi trong hang đá vôi đen thui.
Tuy rằng trong tình huống tối lửa tắt đèn, việc cầm một cục đá phát sáng như vậy thật sự có hơi bắt mắt, nhưng Lý Hỏa Vượng lại chẳng chút quan tâm.
“Nếu bị người khác phát hiện, cùng lắm thì mình trực tiếp quay lại bệnh viện thôi, có đường lui mà, sợ gì chứ?”
Hắn một thân một mình đi giữa hang đá vôi, đắc ý lẩm bẩm.
Toàn bộ thế giới ảo tưởng này đều là nhờ hắn mới có, chẳng lẽ hắn còn sợ ảo giác mà mình sáng tạo ra hay sao? Dù bây giờ hắn vẫn chưa thể kiểm soát được nó.
Toàn bộ hang động đá vôi được mở rộng ra rất lớn, Lý Hỏa Vượng ở chỗ này cũng xem như được một đoạn thời gian, có thể nói là ngựa quen đường cũ.
Rất nhanh hắn đã mò tới trước hang động của Huyền Dương, tuy chỗ này cũng rất đơn sơ, nhưng việc có thể độc chiếm một chiếc giường lớn đủ để chứng minh rằng thân phận của hắn và đám thuốc dẫn như Lý Hỏa Vượng này vô cùng khác biệt.
Nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy ngoài ý muốn chính là Huyền Dương không ở trong động, người không ở nhưng quần áo lại ở, Lý Hỏa Vượng lười nghĩ nhiều, trực tiếp vươn tay lật đạo bào ra, cầm lấy khôi ngọc bội.
Sau đó, hắn lén lút chạy ra ngoài cửa động, để khối ngọc bội lại gần cục đá huỳnh quang kia, rồi quan sát thật kỹ lưỡng.
Khối ngọc bội này óng ánh trong suốt, mượt mà nhẵn bóng, hoa văn đám mây bên trên được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, xinh đẹp, dù hắn là kẻ dốt đặc cán mai về phương diện này cũng có thể nhìn ra khối ngọc này là ngọc tốt.
Lý Hỏa Vượng càng xem càng hài lòng. Nếu mình thật sự mang được thứ này về thế giới thật, vậy ít nhất cũng đủ chi trả cho học phí bốn năm đại học của mình và Dương Na rồi.
“Khà khà...Dương Na ơi, Dương Na à, ngươi hãy chuẩn bị tốt tinh thần làm phú bà nhỏ đi nà.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói, vừa nhét ngọc bội vào trong ngực, sau đó xoay người đi trở về.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng có một số chuyện không thể mãi thuận buồm xuôi gió, thời điểm hắn sắp bước tới cửa, ở thềm đá ngay chỗ khúc cua lại xui xẻo đụng trúng một đám người.
Đó là một đám thiếu nam thiếu nữ ở độ tuổi xấp xỉ Lý Hỏa Vượng, dưới ánh sáng lập lòe của đèn lồng trong tay, gương mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ của họ trở nên chập chờn, mờ ảo, lúc sáng lúc tối.
Hai bên đều bị đối phương dọa cho chết khiếp, đứng ngây ra tại chỗ cả nửa ngày cũng chưa ai lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là Lý Hỏa Vượng mở miệng trước, hắn hướng cục đá huỳnh quang trong tay chiếu vào Huyền Dương đang mặc một thân áo vải đứng giữa đám người, hỏi:
“Sư huynh Huyền Dương, trông bộ dạng này của ngươi, chẳng lẽ là bị chuyển đến nhà kho hả?”
Trong số những người này không chỉ có mình Huyền Dương mà còn có rất nhiều đạo đồng với cương vị khác nhau, vị đạo đồng quạt gió cho lò luyện đan cũng là một trong số đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.