Chương 42: Tấm Đá Đầy Kinh Văn
Hồ Vĩ Đích Bút
05/12/2022
Đây là một thanh trường kiếm dài một mét hai, dưới ánh sáng chiếu xuống của đèn dầu, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng nhìn vô cùng sắc bén.
Sau khi dùng một tay vung kiếm mấy cái, Lý Hỏa Vượng nói với Trường Minh:
“Kiếm tốt, xem ra sư huynh tạm thời không thể dùng thanh kiếm này rồi, vậy sư đệ lấy dùng trước nha.”
“Mặc dù sư đệ không tu luyện kiếm pháp nhưng khi đi ra ngoài mà trong tay có đồ sắt thì cũng tốt hơn là không có gì. Sư huynh ngươi nói đúng không.”
Trường Minh mưu tính dùng ánh mắt của mình để bày tỏ cái gì đó nhưng Lý Hỏa Vượng lại không thể hiểu được.
Lý Hỏa Vượng nhặt vỏ kiếm từ trên người Trường Nhân đã chết lên, sau khi cắm thanh trường kiếm vào vỏ thì trực tiếp đeo nó lên lưng.
Tiếp đó chính là thứ quan trọng nhất, thiên thư.
Lý Hỏa Vượng xoay người đi về hướng thiên thư lúc này không có bất cứ bảo vệ nào.
Cũng vào lúc này, Trường Minh đột nhiên giãy giụa kịch liệt, những tia hắc tuyến của tiền đồng đâm vào càng sâu theo sự giãy giụa của hắn, sau khi giãy giụa được mấy lần, ánh sáng trong mắt hắn nhanh chóng trở nên tối tăm:
“Lý sư huynh, Trường Minh sư huynh hắn chết rồi.”
Cẩu Oa trợn to hai mắt kinh ngạc nói.
Lý Hỏa Vượng nhìn cái gọi là thiên thư trước mặt, khẽ thở ra một hơi, bởi vì một thứ không biết đến từ nơi nào mà khiến cho rất nhiều người phải chết.
Lý Hỏa Vượng nhích đầu lại gần tỉ mỉ quan sát, lần này còn nghiêm túc hơn khi lần bị Đan Dương Tử uy hiếp.
Nhưng hắn nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn cảm thấy đây chỉ là một cuốn kinh văn mà thôi, dường như đây chỉ là cuốn kinh văn khuyên người ta nên hướng thiện.
Lý Hỏa Vượng lùi ra phía sau một bước, sau đó đưa một tay ra sau lưng từ từ rút kiếm ra, “keng” một tiếng, thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn kia nặng nề chém vào tấm đá khắc đầy kinh văn kia.
…
“Keng ~”
Trường kiếm và thiên thư chạm vào nhau phát ra tiếng ma sát chói tai làm cho những người khác trong phòng vô thức bịt tai lại, lui ra hai bước.
“Chém gì mà không thấy dấu, thanh kiếm Trường Minh này không được rồi, chẳng phải hắn là kiếm tu à? Chắc thanh kiếm này cũng không phải vật phàm đâu nhỉ.”
Lý Hỏa Vượng giơ kiếm suy tư vài giây, sau đó cầm chuôi kiếm xoay tròn chém mạnh xuống lần nữa.
Cắn răng chém liên tục vài lần, cuối cùng tình hình cũng có thay đổi nhưng sự thay đổi này không phải đến từ thiên thư kia mà đến từ trường kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng.
“Keng ~”
Lưỡi kiếm chia thành hai nửa từ chỗ va chạm, thanh trường kiếm lành lặn biến thành một thanh kiếm gãy.
Nhìn thanh kiếm gãy trong tay, Lý Hỏa Vượng hơi ngẩn ra, vũ khí vừa nằm trong tay đã không còn dùng được nữa.
Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh một lượt, bước nhanh vài bước đi lấy thanh kiếm trong tay tên Trường Nhân đã chết:
“Cũng may là còn một thanh dự bị.”
“Xẹt…”
Trường kiếm vào vỏ, Lý Hỏa Vượng vây quanh thiên thư kia, nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Hắn định phá hủy cái thứ gọi là thiên thư này nhưng bây giờ xem ra thiên thư này thật sự có chút đồ, rất khó để nói đó không phải là bảo bối gì đó.
Hắn như đã quyết tâm, không cam chịu nữa, thứ có giá trị thế này đương nhiên là không thể vứt tùy tiện được:
“Dù thế nào thì cứ cầm theo trước đã, nếu không thì đem vào hiệu cầm đồ cũng đổi được chút tiền mà.”
Còn về suy nghĩ dùng cái này thành tiên thì không thiết thực cho lắm, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn từ bỏ, hắn đã thấy kết cục của người thử nghiệm trước rồi nên không muốn thành người tiếp theo đâu.
Lý Hỏa Vượng cố gắng bế lên ước lượng, trọng lượng của viên đá này nặng hơn so với tưởng tượng của hắn một chút nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Sau khi dùng vải gói phiến đá này lại, cõng nó trên lưng, hắn nói với những người đang chờ đợi:
“Đi thôi, chúng ta rời khỏi chỗ này đi.”
Đèn dầu bị Đan Dương Tử ném vào trong động đá hôi hám, ngọn lửa thuận theo đèn dầu lan ra trên đất, đốt hết những thứ có thể đốt trong phòng, bao gồm cả Trường Minh, Trường Nhân và Huyền Nguyên trên mặt đất.
Thế lửa rất to, Lý Hỏa Vượng nhìn cảnh tượng này mới hiểu thi thể của con người là vật liệu thiêu đốt thiên nhiên.
Bọn hắn vừa đi men theo đường cũ trở về vừa nhóm lửa tất cả gian phòng. Ngọn lửa nóng rực lắc lư, bắt đầu từ từ kết hợp lại, thiêu đốt mọi thứ có thể thiêu đốt trong Thanh Phong Quán, hun đen những thứ không thể đốt ở đây.
“Khụ…khụ…”
Khói đặc bắt đầu khiến người khác ho khan, mọi người bắt đầu đi nhanh hơn.
Qua ba nén hương, tất cả đứng dưới ánh mặt trời, lẳng lặng nhìn cửa động Thanh Phong Quán đang bốc khói dày đặc ra ngoài.
Khói đặc cuồn cuộn đung đưa thẳng lên bao trùm tất cả âm u và tà ác trong Thanh Phong Quán, biến mất trên bầu trời sáng tỏ.
Những người khác cõng lương thực vội đuổi theo, trong lúc bất tri bất giác, Lý Hỏa Vượng đã trở thành người dẫn đầu đám bọn họ.
Sau khi dùng một tay vung kiếm mấy cái, Lý Hỏa Vượng nói với Trường Minh:
“Kiếm tốt, xem ra sư huynh tạm thời không thể dùng thanh kiếm này rồi, vậy sư đệ lấy dùng trước nha.”
“Mặc dù sư đệ không tu luyện kiếm pháp nhưng khi đi ra ngoài mà trong tay có đồ sắt thì cũng tốt hơn là không có gì. Sư huynh ngươi nói đúng không.”
Trường Minh mưu tính dùng ánh mắt của mình để bày tỏ cái gì đó nhưng Lý Hỏa Vượng lại không thể hiểu được.
Lý Hỏa Vượng nhặt vỏ kiếm từ trên người Trường Nhân đã chết lên, sau khi cắm thanh trường kiếm vào vỏ thì trực tiếp đeo nó lên lưng.
Tiếp đó chính là thứ quan trọng nhất, thiên thư.
Lý Hỏa Vượng xoay người đi về hướng thiên thư lúc này không có bất cứ bảo vệ nào.
Cũng vào lúc này, Trường Minh đột nhiên giãy giụa kịch liệt, những tia hắc tuyến của tiền đồng đâm vào càng sâu theo sự giãy giụa của hắn, sau khi giãy giụa được mấy lần, ánh sáng trong mắt hắn nhanh chóng trở nên tối tăm:
“Lý sư huynh, Trường Minh sư huynh hắn chết rồi.”
Cẩu Oa trợn to hai mắt kinh ngạc nói.
Lý Hỏa Vượng nhìn cái gọi là thiên thư trước mặt, khẽ thở ra một hơi, bởi vì một thứ không biết đến từ nơi nào mà khiến cho rất nhiều người phải chết.
Lý Hỏa Vượng nhích đầu lại gần tỉ mỉ quan sát, lần này còn nghiêm túc hơn khi lần bị Đan Dương Tử uy hiếp.
Nhưng hắn nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn cảm thấy đây chỉ là một cuốn kinh văn mà thôi, dường như đây chỉ là cuốn kinh văn khuyên người ta nên hướng thiện.
Lý Hỏa Vượng lùi ra phía sau một bước, sau đó đưa một tay ra sau lưng từ từ rút kiếm ra, “keng” một tiếng, thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn kia nặng nề chém vào tấm đá khắc đầy kinh văn kia.
…
“Keng ~”
Trường kiếm và thiên thư chạm vào nhau phát ra tiếng ma sát chói tai làm cho những người khác trong phòng vô thức bịt tai lại, lui ra hai bước.
“Chém gì mà không thấy dấu, thanh kiếm Trường Minh này không được rồi, chẳng phải hắn là kiếm tu à? Chắc thanh kiếm này cũng không phải vật phàm đâu nhỉ.”
Lý Hỏa Vượng giơ kiếm suy tư vài giây, sau đó cầm chuôi kiếm xoay tròn chém mạnh xuống lần nữa.
Cắn răng chém liên tục vài lần, cuối cùng tình hình cũng có thay đổi nhưng sự thay đổi này không phải đến từ thiên thư kia mà đến từ trường kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng.
“Keng ~”
Lưỡi kiếm chia thành hai nửa từ chỗ va chạm, thanh trường kiếm lành lặn biến thành một thanh kiếm gãy.
Nhìn thanh kiếm gãy trong tay, Lý Hỏa Vượng hơi ngẩn ra, vũ khí vừa nằm trong tay đã không còn dùng được nữa.
Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh một lượt, bước nhanh vài bước đi lấy thanh kiếm trong tay tên Trường Nhân đã chết:
“Cũng may là còn một thanh dự bị.”
“Xẹt…”
Trường kiếm vào vỏ, Lý Hỏa Vượng vây quanh thiên thư kia, nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Hắn định phá hủy cái thứ gọi là thiên thư này nhưng bây giờ xem ra thiên thư này thật sự có chút đồ, rất khó để nói đó không phải là bảo bối gì đó.
Hắn như đã quyết tâm, không cam chịu nữa, thứ có giá trị thế này đương nhiên là không thể vứt tùy tiện được:
“Dù thế nào thì cứ cầm theo trước đã, nếu không thì đem vào hiệu cầm đồ cũng đổi được chút tiền mà.”
Còn về suy nghĩ dùng cái này thành tiên thì không thiết thực cho lắm, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn từ bỏ, hắn đã thấy kết cục của người thử nghiệm trước rồi nên không muốn thành người tiếp theo đâu.
Lý Hỏa Vượng cố gắng bế lên ước lượng, trọng lượng của viên đá này nặng hơn so với tưởng tượng của hắn một chút nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Sau khi dùng vải gói phiến đá này lại, cõng nó trên lưng, hắn nói với những người đang chờ đợi:
“Đi thôi, chúng ta rời khỏi chỗ này đi.”
Đèn dầu bị Đan Dương Tử ném vào trong động đá hôi hám, ngọn lửa thuận theo đèn dầu lan ra trên đất, đốt hết những thứ có thể đốt trong phòng, bao gồm cả Trường Minh, Trường Nhân và Huyền Nguyên trên mặt đất.
Thế lửa rất to, Lý Hỏa Vượng nhìn cảnh tượng này mới hiểu thi thể của con người là vật liệu thiêu đốt thiên nhiên.
Bọn hắn vừa đi men theo đường cũ trở về vừa nhóm lửa tất cả gian phòng. Ngọn lửa nóng rực lắc lư, bắt đầu từ từ kết hợp lại, thiêu đốt mọi thứ có thể thiêu đốt trong Thanh Phong Quán, hun đen những thứ không thể đốt ở đây.
“Khụ…khụ…”
Khói đặc bắt đầu khiến người khác ho khan, mọi người bắt đầu đi nhanh hơn.
Qua ba nén hương, tất cả đứng dưới ánh mặt trời, lẳng lặng nhìn cửa động Thanh Phong Quán đang bốc khói dày đặc ra ngoài.
Khói đặc cuồn cuộn đung đưa thẳng lên bao trùm tất cả âm u và tà ác trong Thanh Phong Quán, biến mất trên bầu trời sáng tỏ.
Những người khác cõng lương thực vội đuổi theo, trong lúc bất tri bất giác, Lý Hỏa Vượng đã trở thành người dẫn đầu đám bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.