Chương 16: Anh về đi
Ghét Ăn Sầu
13/11/2023
Phòng khách Tang gia, Thẩm Thức đỏ hoe mắt nhìn cô, nỗi thương tâm trong lòng anh dâng trào như đê vỡ.
Điều mà trong suốt 22 năm cuộc đời, Thẩm Thức không ngờ tới đó là có một ngày anh sẽ phải lòng người con gái được cho rắc rối lớn nhất trong cuộc đời, cũng chưa từng nghĩ đến, cô ấy sẽ nhìn anh bằng đôi mắt chứa đầy sự căm lạnh.
Bàn tay nhỏ nhắn của người con gái từng níu lấy góc áo anh, cầu xin anh hãy quay lại ngó đến cô ấy một chút, bây giờ chễnh chệ trên khuôn mặt gã đàn ông khác, dịu dàng xoa đi vết máu nơi khóe miệng.
Đôi bàn tay đang siết lại thật chặt dần buông lỏng, Thẩm Thức ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, chậm chạp nói từng từ:
“Tang Dung… em có thể… có thể cho tôi xin chút thời gian được không?”
Anh muốn nói chuyện với em, chỉ một chút thôi.
Anh muốn biết trong lòng em, hiện tại còn mấy phần thương anh, hay đã chấm hết, để anh còn biết mình nên bắt đầu lại ở bước nào.
Tang Dung lẳng lặng nhìn anh, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, nghe xong lời nói của anh, nhếch miệng cười nhạt:
“Tôi với anh hiện tại, còn gì để nói sao?”
“Cho tôi xin một chút thời gian…” Thẩm Thức gấp gáp nói, bởi vì nghe cô cự tuyệt, anh không bình tĩnh nổi.
“Thẩm Thức…” Tang Dung nhẹ giọng nói, vẫn là gương mặt lãnh đạm, không rõ vui buồn, “khuya rồi, anh về đi.”
Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.
Thẩm Thức đứng chết lặng trước lời nói của cô, cổ họng bỗng có chút đăng đắng.
Anh cười khẽ, tự khinh miệt chính mình.
Chưa hủy hôn thì nhục mạ đủ kiểu, thành công rồi thì lại nhớ người ta đến phát điên. Để che đậy có sự rối loạn trong thâm tâm, còn không ngừng tìm cách giẫm đạp người ta, xem người ấy là một món đồ chơi tiêu khiển mua vui.
Còn nghĩ chỉ cần tỏ ra hối hận, người ta nhất định sẽ mềm lòng mà tha thứ, đối diện rồi mới biết, lời cầu xin chưa thốt khỏi miệng, đã bị sự lãnh đạm của người ta tát cho tỉnh ngộ.
Thân thể cao lớn khẽ lùi lại vài bước, khẽ liếc qua thiếu nữ mặt lạnh như tiền, có lẽ do còn men rượu trong người, nên chỉ thấy cô gái trước mặt thật đáng ghét.
“Ừ… muộn rồi… em nghỉ đi, tôi về đây…”
Dũng khí trong anh, ngông cuồng tùy hứng, mọi thứ đều bị dập tắt trước sự khước từ tàn nhẫn của em.
Tang Dung dõi theo bóng lưng anh cho đến khi biến mất hoàn toàn, bàn tay đặt trên khóe miệng Tống Trạch Trì buông xuống, lạnh nhạt cất lời:
“Thím Lưu sẽ bôi thuốc, muốn ở lại hay về thì tùy.”
Tống Trạch Trì không ngạc nhiên trước lời nói của cô, chỉ khẽ đáp một tiếng, xem như đã hiểu.
Chẳng qua, cậu đã nhìn rõ, bàn tay dịu dàng đặt trên khóe miệng cậu, khác với bàn tay đang giấu dưới lớp váy.
Cuộc chạm mặt vừa rồi, cậu ngoài làm một người phụ đạo diễn giúp cô trong màn kịch, thì không còn công dụng nữa.
Thiếu nữ xoay người đi lên lầu, bỏ mặc người đàn ông mà mình vừa lợi dụng, nén cơn đau ở chân, bóng lưng đơn độc mạnh mẽ thành công che đi tâm tư.
Tang Dung, đau lòng không?
Người đàn ông luôn xem rẻ tình yêu của cô, bây giờ trong tình trạng đau thương bứt rứt, nhìn quần áo mà anh ta đang mặc, có thể biết anh ta đã không màng tới hình tượng của bản thân mà chạy đến tìm cô. Có phải cô nên chạy tới an ủi anh ta, nối lại tình xưa?
Tang Dung, cô còn yêu người đàn ông đó mà, mau mau quay lại tìm anh ta đi, tìm lại tình yêu đã mất của cô đi.
Người đàn ông đã đau lòng vì cô rồi, đã biết hối hận…
Mãi lẩn quẩn trong một mớ suy nghĩ, Tang Dung không biết từ khi nào đã dừng bước trước cửa phòng mình, bàn tay cô chạm vào tay nắm cửa hồi lâu, nhưng chưa có ý định mở ra.
Tang Dung cụp mắt, đôi mắt chợt thấy cay cay, khẽ cười mỉa mai cho cái suy nghĩ ngu ngốc.
Đau lòng vì cô? Hối hận?
Chẳng có chuyện người đàn ông bạc tình ấy sẽ đau lòng vì cô…
Cũng chẳng bao giờ có chuyện anh ta sẽ hối hận vì những chuyện mình đã làm.
Anh ta là Thẩm đại thiếu gia, là người đàn ông sẽ chẳng để thứ mình không thích vào mắt.
Lúc trước anh ta đối xử với cô như thế nào, thì sau này cũng sẽ không thay đổi. Tốt nhất, nên chặt đứt dây dưa của hai người, hạn chế gặp mặt Thẩm lão gia thì hơn.
…
Thời gian sắp tới, Tang Dung đang có ý định dấn thân sang nghề tác giả truyện tranh. Tuy tranh của cô được rất nhiều người khen, cũng có nhiều bức rất nổi trên mạng xã hội, nhưng nguồn thu nhập về việc vẽ tranh không mấy khả quan, dạo gần đây còn dư âm của việc hủy hôn trước đó, mà giá tranh đi ép đến thậm tệ.
Tuy nói là đại tiểu thư của nhà họ Tang, nhưng trong chuyện làm ăn, cũng chỉ là nể nhau, thuận mua vừa bán thì mới phát triển lâu dài được.
Hôm nay Tang Dung đi ra ngoài gặp người đại diện bên cô muốn hợp tác, điểm hẹn là quán cà phê cách nhà cô không xa, thím Lưu sợ mấy nay cô thức đêm vẽ bản thảo, nên muốn gọi người đưa đón.
Tang Dung lắc đầu từ chối, chân cô khỏi từ tuần trước, ngồi lỳ trong nhà suốt nửa tháng không ra ngoài cũng không muốn gặp mặt ai, cô muốn hôm nay vừa ra ngoài bàn công việc, vừa đi hít thở bầu không khí.
Thím Lưu nói không được, bà khẽ thở dài, dặn cô đi đường chú ý xung quanh, xong việc thì về sớm.
Đi đến quán cà phê, Tang Dung đưa mắt nhìn quanh xem người nọ đã tới chưa. Nhìn thời gian trên đồng hồ, còn khoảng 15 phút nữa mới đến giờ gặp mặt, chắc cô đến sớm rồi.
Gọi cho mình một ly sinh tố vị việt quất, trong thời gian chờ đợi, Tang Dung xem lại hợp đồng mà bên đối tác gửi cho cô vào hôm qua.
“Xin hỏi, cô là Tang tiểu thư đúng không?”
Giọng của một người phụ nữ, Tang Dung ngước mặt lên nhìn rồi nhanh chóng đứng dậy chào hỏi đối phương:
“Vâng! Tôi là Tang Dung, rất vui được gặp cô!”
Người phụ nữ lịch sự đáp lại, sau đó hai người ngồi xuống ghế trao đổi chút thông tin về nhau. Nghe người phụ nữ giới thiệu, Tang Dung mới biết cô ấy tên Lệ Phương Hoa, năm nay 32 tuổi, đã lập gia đình và có hai đứa con.
Tang Dung khá bất ngờ, vì nhìn cô ấy còn rất trẻ, nhìn kiểu gì cũng chỉ hơn cô tầm 3 hoặc 4 tuổi.
“Tang tiểu thư, chúng ta bắt đầu nhé!” Sau khi đã biết thông tin đối phương, Lệ Phương Hoa chuẩn bị bàn vào việc chính.
Tang Dung nhẹ đáp: “Vâng!”
Lệ Phương Hoa lấy trong túi bản hợp đồng đưa cho cô, Tang Dung cầm đọc một lượt, không có gì sai sót so với bản đã gửi cho cô. Đọc xong, Tang Dung gấp lại, để ngay ngắn trên bàn.
Lệ Phương Hoa hỏi lại: “Cô xem hết hợp đồng rồi chứ?”
Tang Dung gật đầu: “Vâng!”
“Vậy cô có điều gì thắc mắc trong hợp đồng nữa không?”
Tang Dung khẽ lắc đầu, Lệ Phương Hoa thấy thế mỉm cười, đưa cho cô tờ giấy ký kết.
Chuyện hợp tác diễn ra nhanh chóng, Tang Dung nói với Lệ Phương Hoa, về sau đừng gọi cô là Tang tiểu thư nữa, hai người bây giờ là cộng tác, gọi nhau bằng tên cho thêm khăng khít mối quan hệ.
Lệ Phương Hoa vui vẻ nói: “Tang Dung, em so với vẻ ngoài thì thân thiện hơn nhiều, chị còn tưởng em là tiểu thư Tang gia, thì chắc kiêu kì không kém các tiểu thư nhà quyền quý khác trong Vân Thành này.”
Tang Dung mỉm cười đáp lại: “Em không giỏi giao tiếp cho lắm.”
Hai người nói chuyện với nhau, càng nói càng hợp, vì vậy nên nói rất nhiều.
Từ miệng Lệ Phương Hoa, Tang Dung mới biết cô ấy cùng chồng bằng tuổi nhau, hai người còn là thanh mai trúc mã, lấy nhau khi cả hai mới 20 tuổi.
Lệ Phương Hoa còn tính tí nữa cả hai đi ăn thì bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên tiếng bàn tán rầm rộ.
Tang Dung với Lệ Phương Hoa đều đưa mắt nhìn xem có chuyện gì ở ngoài đó, thấy trước cửa tiệm xuất hiện một người đàn ông khá điển trai, hình như đang đứng chờ người.
Cô không quan tâm lắm, quay người định nói chuyện tiếp với Lệ Phương Hoa thì thấy khuôn mặt rạng rỡ của cô ấy.
“Tang Dung, là anh chồng nhà chị, chắc là qua đón chị. Sẵn tiện anh ấy đi xe, chị bảo anh ấy chở chị em mình đi ăn luôn nha.”
Tang Dung nghe xong vội từ chối: “Thôi ạ! Hôm nay em có việc bận, chắc không đi được đâu chị, chị cứ đi trước đi.”
“Tiếc nhỉ? Đành hôm khác hẹn em vậy, chị về trước đây!”
Nói xong, Lệ Phương Hoa vui vẻ thu dọn đồ đạc, vẫy tay chào tạm biệt cô rồi bước đến chỗ người đàn ông đứng chờ, khi chỉ còn cách một vài bước chân nữa, Lệ Phương Hoa đã vội vàng lao thẳng vào lòng người đàn ông.
Ở góc độ này, cô có thể thấy rõ vẻ mặt hạnh phúc của Lệ Phương Hoa, ánh mắt sủng nịnh của người đàn ông, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lệ Phương Hoa trẻ đến vậy rồi.
Người ta cùng chồng là thanh mai trúc mã, lấy nhau hạnh phúc bên nhau, còn cô với Thẩm Thức cũng thanh mai với trúc mã, nhưng mối quan hệ của hai người lại rơi vào đường cùng.
Đúng là trên đời này, không có gì là không thể xảy ra.
Lệ Phương Hoa rời đi không lâu, Tang Dung cũng đứng dậy thanh toán, cô tính chút nữa tới siêu thị, mua lấy ít nguyên liệu rồi đến phòng tranh, nấu món mì xào mà Trình Trình thích ăn.
Điều mà trong suốt 22 năm cuộc đời, Thẩm Thức không ngờ tới đó là có một ngày anh sẽ phải lòng người con gái được cho rắc rối lớn nhất trong cuộc đời, cũng chưa từng nghĩ đến, cô ấy sẽ nhìn anh bằng đôi mắt chứa đầy sự căm lạnh.
Bàn tay nhỏ nhắn của người con gái từng níu lấy góc áo anh, cầu xin anh hãy quay lại ngó đến cô ấy một chút, bây giờ chễnh chệ trên khuôn mặt gã đàn ông khác, dịu dàng xoa đi vết máu nơi khóe miệng.
Đôi bàn tay đang siết lại thật chặt dần buông lỏng, Thẩm Thức ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, chậm chạp nói từng từ:
“Tang Dung… em có thể… có thể cho tôi xin chút thời gian được không?”
Anh muốn nói chuyện với em, chỉ một chút thôi.
Anh muốn biết trong lòng em, hiện tại còn mấy phần thương anh, hay đã chấm hết, để anh còn biết mình nên bắt đầu lại ở bước nào.
Tang Dung lẳng lặng nhìn anh, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, nghe xong lời nói của anh, nhếch miệng cười nhạt:
“Tôi với anh hiện tại, còn gì để nói sao?”
“Cho tôi xin một chút thời gian…” Thẩm Thức gấp gáp nói, bởi vì nghe cô cự tuyệt, anh không bình tĩnh nổi.
“Thẩm Thức…” Tang Dung nhẹ giọng nói, vẫn là gương mặt lãnh đạm, không rõ vui buồn, “khuya rồi, anh về đi.”
Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.
Thẩm Thức đứng chết lặng trước lời nói của cô, cổ họng bỗng có chút đăng đắng.
Anh cười khẽ, tự khinh miệt chính mình.
Chưa hủy hôn thì nhục mạ đủ kiểu, thành công rồi thì lại nhớ người ta đến phát điên. Để che đậy có sự rối loạn trong thâm tâm, còn không ngừng tìm cách giẫm đạp người ta, xem người ấy là một món đồ chơi tiêu khiển mua vui.
Còn nghĩ chỉ cần tỏ ra hối hận, người ta nhất định sẽ mềm lòng mà tha thứ, đối diện rồi mới biết, lời cầu xin chưa thốt khỏi miệng, đã bị sự lãnh đạm của người ta tát cho tỉnh ngộ.
Thân thể cao lớn khẽ lùi lại vài bước, khẽ liếc qua thiếu nữ mặt lạnh như tiền, có lẽ do còn men rượu trong người, nên chỉ thấy cô gái trước mặt thật đáng ghét.
“Ừ… muộn rồi… em nghỉ đi, tôi về đây…”
Dũng khí trong anh, ngông cuồng tùy hứng, mọi thứ đều bị dập tắt trước sự khước từ tàn nhẫn của em.
Tang Dung dõi theo bóng lưng anh cho đến khi biến mất hoàn toàn, bàn tay đặt trên khóe miệng Tống Trạch Trì buông xuống, lạnh nhạt cất lời:
“Thím Lưu sẽ bôi thuốc, muốn ở lại hay về thì tùy.”
Tống Trạch Trì không ngạc nhiên trước lời nói của cô, chỉ khẽ đáp một tiếng, xem như đã hiểu.
Chẳng qua, cậu đã nhìn rõ, bàn tay dịu dàng đặt trên khóe miệng cậu, khác với bàn tay đang giấu dưới lớp váy.
Cuộc chạm mặt vừa rồi, cậu ngoài làm một người phụ đạo diễn giúp cô trong màn kịch, thì không còn công dụng nữa.
Thiếu nữ xoay người đi lên lầu, bỏ mặc người đàn ông mà mình vừa lợi dụng, nén cơn đau ở chân, bóng lưng đơn độc mạnh mẽ thành công che đi tâm tư.
Tang Dung, đau lòng không?
Người đàn ông luôn xem rẻ tình yêu của cô, bây giờ trong tình trạng đau thương bứt rứt, nhìn quần áo mà anh ta đang mặc, có thể biết anh ta đã không màng tới hình tượng của bản thân mà chạy đến tìm cô. Có phải cô nên chạy tới an ủi anh ta, nối lại tình xưa?
Tang Dung, cô còn yêu người đàn ông đó mà, mau mau quay lại tìm anh ta đi, tìm lại tình yêu đã mất của cô đi.
Người đàn ông đã đau lòng vì cô rồi, đã biết hối hận…
Mãi lẩn quẩn trong một mớ suy nghĩ, Tang Dung không biết từ khi nào đã dừng bước trước cửa phòng mình, bàn tay cô chạm vào tay nắm cửa hồi lâu, nhưng chưa có ý định mở ra.
Tang Dung cụp mắt, đôi mắt chợt thấy cay cay, khẽ cười mỉa mai cho cái suy nghĩ ngu ngốc.
Đau lòng vì cô? Hối hận?
Chẳng có chuyện người đàn ông bạc tình ấy sẽ đau lòng vì cô…
Cũng chẳng bao giờ có chuyện anh ta sẽ hối hận vì những chuyện mình đã làm.
Anh ta là Thẩm đại thiếu gia, là người đàn ông sẽ chẳng để thứ mình không thích vào mắt.
Lúc trước anh ta đối xử với cô như thế nào, thì sau này cũng sẽ không thay đổi. Tốt nhất, nên chặt đứt dây dưa của hai người, hạn chế gặp mặt Thẩm lão gia thì hơn.
…
Thời gian sắp tới, Tang Dung đang có ý định dấn thân sang nghề tác giả truyện tranh. Tuy tranh của cô được rất nhiều người khen, cũng có nhiều bức rất nổi trên mạng xã hội, nhưng nguồn thu nhập về việc vẽ tranh không mấy khả quan, dạo gần đây còn dư âm của việc hủy hôn trước đó, mà giá tranh đi ép đến thậm tệ.
Tuy nói là đại tiểu thư của nhà họ Tang, nhưng trong chuyện làm ăn, cũng chỉ là nể nhau, thuận mua vừa bán thì mới phát triển lâu dài được.
Hôm nay Tang Dung đi ra ngoài gặp người đại diện bên cô muốn hợp tác, điểm hẹn là quán cà phê cách nhà cô không xa, thím Lưu sợ mấy nay cô thức đêm vẽ bản thảo, nên muốn gọi người đưa đón.
Tang Dung lắc đầu từ chối, chân cô khỏi từ tuần trước, ngồi lỳ trong nhà suốt nửa tháng không ra ngoài cũng không muốn gặp mặt ai, cô muốn hôm nay vừa ra ngoài bàn công việc, vừa đi hít thở bầu không khí.
Thím Lưu nói không được, bà khẽ thở dài, dặn cô đi đường chú ý xung quanh, xong việc thì về sớm.
Đi đến quán cà phê, Tang Dung đưa mắt nhìn quanh xem người nọ đã tới chưa. Nhìn thời gian trên đồng hồ, còn khoảng 15 phút nữa mới đến giờ gặp mặt, chắc cô đến sớm rồi.
Gọi cho mình một ly sinh tố vị việt quất, trong thời gian chờ đợi, Tang Dung xem lại hợp đồng mà bên đối tác gửi cho cô vào hôm qua.
“Xin hỏi, cô là Tang tiểu thư đúng không?”
Giọng của một người phụ nữ, Tang Dung ngước mặt lên nhìn rồi nhanh chóng đứng dậy chào hỏi đối phương:
“Vâng! Tôi là Tang Dung, rất vui được gặp cô!”
Người phụ nữ lịch sự đáp lại, sau đó hai người ngồi xuống ghế trao đổi chút thông tin về nhau. Nghe người phụ nữ giới thiệu, Tang Dung mới biết cô ấy tên Lệ Phương Hoa, năm nay 32 tuổi, đã lập gia đình và có hai đứa con.
Tang Dung khá bất ngờ, vì nhìn cô ấy còn rất trẻ, nhìn kiểu gì cũng chỉ hơn cô tầm 3 hoặc 4 tuổi.
“Tang tiểu thư, chúng ta bắt đầu nhé!” Sau khi đã biết thông tin đối phương, Lệ Phương Hoa chuẩn bị bàn vào việc chính.
Tang Dung nhẹ đáp: “Vâng!”
Lệ Phương Hoa lấy trong túi bản hợp đồng đưa cho cô, Tang Dung cầm đọc một lượt, không có gì sai sót so với bản đã gửi cho cô. Đọc xong, Tang Dung gấp lại, để ngay ngắn trên bàn.
Lệ Phương Hoa hỏi lại: “Cô xem hết hợp đồng rồi chứ?”
Tang Dung gật đầu: “Vâng!”
“Vậy cô có điều gì thắc mắc trong hợp đồng nữa không?”
Tang Dung khẽ lắc đầu, Lệ Phương Hoa thấy thế mỉm cười, đưa cho cô tờ giấy ký kết.
Chuyện hợp tác diễn ra nhanh chóng, Tang Dung nói với Lệ Phương Hoa, về sau đừng gọi cô là Tang tiểu thư nữa, hai người bây giờ là cộng tác, gọi nhau bằng tên cho thêm khăng khít mối quan hệ.
Lệ Phương Hoa vui vẻ nói: “Tang Dung, em so với vẻ ngoài thì thân thiện hơn nhiều, chị còn tưởng em là tiểu thư Tang gia, thì chắc kiêu kì không kém các tiểu thư nhà quyền quý khác trong Vân Thành này.”
Tang Dung mỉm cười đáp lại: “Em không giỏi giao tiếp cho lắm.”
Hai người nói chuyện với nhau, càng nói càng hợp, vì vậy nên nói rất nhiều.
Từ miệng Lệ Phương Hoa, Tang Dung mới biết cô ấy cùng chồng bằng tuổi nhau, hai người còn là thanh mai trúc mã, lấy nhau khi cả hai mới 20 tuổi.
Lệ Phương Hoa còn tính tí nữa cả hai đi ăn thì bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên tiếng bàn tán rầm rộ.
Tang Dung với Lệ Phương Hoa đều đưa mắt nhìn xem có chuyện gì ở ngoài đó, thấy trước cửa tiệm xuất hiện một người đàn ông khá điển trai, hình như đang đứng chờ người.
Cô không quan tâm lắm, quay người định nói chuyện tiếp với Lệ Phương Hoa thì thấy khuôn mặt rạng rỡ của cô ấy.
“Tang Dung, là anh chồng nhà chị, chắc là qua đón chị. Sẵn tiện anh ấy đi xe, chị bảo anh ấy chở chị em mình đi ăn luôn nha.”
Tang Dung nghe xong vội từ chối: “Thôi ạ! Hôm nay em có việc bận, chắc không đi được đâu chị, chị cứ đi trước đi.”
“Tiếc nhỉ? Đành hôm khác hẹn em vậy, chị về trước đây!”
Nói xong, Lệ Phương Hoa vui vẻ thu dọn đồ đạc, vẫy tay chào tạm biệt cô rồi bước đến chỗ người đàn ông đứng chờ, khi chỉ còn cách một vài bước chân nữa, Lệ Phương Hoa đã vội vàng lao thẳng vào lòng người đàn ông.
Ở góc độ này, cô có thể thấy rõ vẻ mặt hạnh phúc của Lệ Phương Hoa, ánh mắt sủng nịnh của người đàn ông, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lệ Phương Hoa trẻ đến vậy rồi.
Người ta cùng chồng là thanh mai trúc mã, lấy nhau hạnh phúc bên nhau, còn cô với Thẩm Thức cũng thanh mai với trúc mã, nhưng mối quan hệ của hai người lại rơi vào đường cùng.
Đúng là trên đời này, không có gì là không thể xảy ra.
Lệ Phương Hoa rời đi không lâu, Tang Dung cũng đứng dậy thanh toán, cô tính chút nữa tới siêu thị, mua lấy ít nguyên liệu rồi đến phòng tranh, nấu món mì xào mà Trình Trình thích ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.