Đào Rỗng

Chương 37: Cá chết lưới rách (3)

Ghét Ăn Sầu

02/06/2024

Đáng lẽ ra tuần này sẽ trải qua yên ổn, thế nhưng bên ngân hàng mà Tang Phùng vay vốn bắt đầu có động thái rục rịch.

Chiều thứ hai, khi Tang Thụy đang ở trong phòng làm việc dạy cho Tang Dung một số kiến thức về kinh doanh, bỗng nhiên ông nhận được tin nhắn từ bên ngân hàng cho vay, nói về khoản vay mà họ phải trả cho xong trong hôm nay hoặc ngày mai.

Các ngân hàng cho Tang Phùng vay trước đó đã lên tận nơi đòi nợ họ, bây giờ chỉ còn mỗi mình nhà họ Lê điều hành châm chước cho bọn họ vài hôm, nhưng không ngờ được hôm nay họ muốn đòi cho bằng sạch.

Tang Thụy vừa nhìn thấy tin nhắn đã chửi ầm lên, tức giận đập bàn, tài liệu trên bàn cũng bị quăng đi loạn xạ.

Khi nhìn thấy những dòng tin nhắn đó, Tang Dung cũng tức giận không kém, tay cô nắm chặt thành quyền, giống như muốn bạo phát tất cả ra ngoài. Cô hít sâu một hơi thật dài, tự dằn lòng không thể để mất bình tĩnh như chú Tang được.

Sau cơn giận và được Tang Dung khuyên nhủ, Tang Thụy lấy lại bình tĩnh, ông căn dặn vài thứ với Triệu Lịch Thành rồi cùng Tang Dung đi rút tiền.

Giám đốc ngân hàng đã pha sẵn trà, ngồi ở ghế đợi, nhìn thấy hai người bước vào, ông ta lịch sự đứng dậy.

“Xin chào Tang tổng, Tang tiểu thư!”

“Lê tổng!”

“Mời hai vị ngồi.”

Lê Diệu Khâm đưa tay ra hiệu, Tang Thụy lịch sự đáp lại rồi ngồi xuống, còn Tang Dung cầm chiếc vali nhỏ, nghiêm chỉnh đứng ở phía sau lưng ông.

“Chắc hai vị cũng đã biết lý do tôi mời hai vị đến đây. Số tiền mà Tang Phùng vay đã quá ngày hẹn trả, tôi cần hai vị giải quyết cho xong trong ngày mai!”

Lê Diệu Khâm không vòng vo tam quốc mà vào thẳng vấn đề, Tang Thụy mặt mày cau lại, nâng cao giọng chất vấn:

“Lê tổng, không phải ông đã nói cho chúng tôi thêm một tuần sao? Bây giờ ông hẹn gấp như vậy, chúng tôi làm cách nào để xoay sở kịp cơ chứ?”

Vài vạn tệ bọn họ còn khó xoay sở, nói gì đến món nợ gần 300 vạn tệ!

“Đúng thật việc này là lỗi của chúng tôi, lúc đầu tôi đã hứa với Tang tiểu thư đây gia hạn thêm một tuần, nhưng bây giờ tình hình kinh tế suy thoái, chúng tôi cũng chỉ là dân làm ăn thôi, mong hai vị thông cảm.”

Lê Diệu Khâm lúc nói câu này, mặt hơi cúi nhưng môi vẫn nở nụ cười, lảng tránh ánh mắt của hai người bọn họ.

Lệnh từ trên chỉ xuống, ông ta ngoài việc làm theo thì đâu còn cách nào khác, đắc tội với người đứng sau, chức ghế giám đốc mà ông ta khó khăn mới leo lên được sẽ mất trắng.



Tang Thụy khuôn mặt đen xì, trong lòng tức giận như lửa thiêu nhưng vẫn cố tỏ ra hòa hoãn. Ông vẫy tay ra phía sau, Tang Dung lập tức hiểu ý, đưa chiếc va li nhỏ chứa đầy tiền trong đó đặt ra trước mặt, nhẹ giọng nói:

“Hiện tại chúng tôi không có nhiều, tổng số chỗ này xem như trả được 1/3 số nợ. Rất mong Lê tổng niệm tình nghĩa chúng ta làm ăn nhiều năm, giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi thêm một chút thời gian.”

“Tang tiểu thư…” Người đẹp nhỏ giọng trước mặt cầu xin ông ta, sao không thể động lòng cho được, nhưng ông ta là người tỉnh táo, cứng rắn đáp lại: “Thật xin lỗi hai vị! Chúng tôi thật sự không thể giúp được!”

“Ông!”

Tang Thụy nổi giận, giơ tay chỉ thẳng vào người trước mặt mình. Mẹ nó! Ngày trước khi Lê gia gặp khó khăn đến cầu xin, ông cùng anh trai mình đều dốc sức hỗ trợ. Giờ còn cáo già này vững chỗ rồi, lật mặt nhanh chóng, không còn đếm xỉa cái đếch gì nữa!

“Tang tổng xin hãy bình tĩnh, ông cũng là người làm ăn, chắc cũng hiểu rõ tình hình hiện nay.”

Lê Diệu Khâm đưa tay hạ xuống ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt mình, có chút thẹn với lòng. Nhưng cũng không thể trách ông ta, Tang gia vỡ trận, công khai đối địch với Thẩm gia đã tạo không ít những làn sóng khác nhau trong giới. Thẩm gia là gia tộc lâu đời ở Vân Thành, mấy ai dũng cảm mà dám đứng về phía Tang gia cơ chứ!

Tuần trước, ông ta chỉ ngấm ngầm giúp đỡ Tang gia thêm một tuần nữa, nào ngờ được vị thái tử gia nhà họ Thẩm đích thân tìm đến chỗ ông ta nói chuyện. Nói cho nó nhẹ chứ thực ra lời nào của thiếu gia nhà họ Thẩm đó cũng là cảnh báo và đe dọa ông ta, nếu ông ta dám làm trái lời thì ngay lập tức chức vị của ông ta sẽ không còn, thêm vào nữa là những người trong gia đình có thể sẽ đối mặt với những nguy hiểm khác nhau.

Ông ta không dám đem tính mạng của nhà họ Lê ra đặt cược.

Tang Thụy thoát tay, trừng mắt như muốn xé tan con cáo vô ơn trước mặt. Ông nuốt cơn giận, đứng phắt dậy, không thèm nói năng câu nào, cứ thế mang theo khuôn mặt hầm hầm bước đi một cách đầy ngạo nghễ ra ngoài.

Trong phòng làm việc còn hai người, Tang Dung chưa có ý định rời đi, cô ngồi xuống ghế sofa, nhẹ giọng bàn bạc lại với người đàn ông.

“Lê tổng, xin lỗi ngài vì chuyện vừa rồi xảy ra đã khiến ngài không vui. Nhân đây tôi cũng xin phép ngài cho tôi nói thêm vài lời. Tôi biết ngài có điều khó nói và khó xử, chúng tôi cũng đang cố gắng hết mình để có thể trả lại số tiền đã vay bên ngài, nhưng nó là một món tiền lớn, chúng tôi thật sự không thể nào trong vòng một ngày mà có thể xoay sở được, rất mong ngài có thể kéo dài cho chúng tôi thêm một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ hoàn lại đầy đủ tất cả cho ngài.”

Lê Diệu Khâm chần chừ vài giây, nói thật từ đáy lòng ông ta rất muốn giúp đỡ Tang gia, nhưng nhớ đến lời nói nhẹ nhàng của vị thái tử Thẩm gia, liền quả quyết từ chối.

“Tang tiểu thư, xin cô hãy hiểu cho tôi. Thực sự tôi không thể giúp được!”

Nhìn biểu hiện khó khăn mà người đàn ông lộ ra, Tang Dung buộc bản thân phải hết sức bình tĩnh, không được để lộ sơ hở ra bên ngoài, nhưng thực chất trong lòng cô sớm đã hoảng loạn không thôi.

Nếu Lê gia không chịu giúp đỡ thì trong hai ngày tiếp theo, Tang Phùng chắc chắn sẽ sụp đổ.

“Lê tổng, xem như tôi cầu xin ông, hãy cứu lấy chúng tôi!”

Hai tay người phụ nữ đặt ngay ngắn trên đầu gối đang run rẩy bấu chặt, Tang Dung nuốt nước mắt vào trong, khẩn khoản cầu xin người đàn ông trước mặt giúp đỡ.

Cô chẳng còn cách nào khác, để Tang Phùng có thể sống thì danh dự hay mặt mũi, cô đều sẽ vứt hết!



“Tang tiểu thư, xin cô đừng làm khó tôi…” Tôi chỉ làm theo lệnh ở bên trên, tôi không thể nào giúp cô được!

Trước ánh mắt cầu xin của Tang Dung, Lê Diệu Khâm chỉ có thể bất lực trả lời. Ông ta đột ngột đứng phắt dậy rồi chỉ tay ra cửa, nói lớn:

“Thứ lỗi cho tôi không thể tiếp đón cô được nữa! Mời Tang tiểu thư đi cho!”

Thân người Tang Dung khẽ run, gương mặt tái xanh, chợt cô nghĩ đến điều gì đó rồi từ từ nhấc người ra khỏi sofa. Trước khi đầu gối người phụ nữ chạm đất thì từ phía ngoài, một người đàn ông với thân hình rắn chắc đạp cửa xông vào, không nói một lời liền sải bước tiến tới, cầm chắc lấy cánh tay Tang Dung, lôi phắt cô đứng dậy, kéo đi ra ngoài.

Ở trong thang máy, Tang Dung liên lục đấm vào ngực người đàn ông, la hét đến khàn giọng.

“Tống Trạch Trì! Buông ra! Buông ra nhanh lên! Đây không phải là lúc để cậu đùa giỡn đâu!”

Nếu cơ hội này trôi đi, sẽ không còn cơ hội để cứu lấy Tang Phùng nữa!

“Đồ ngốc này! Chị định ở đó để người khác bắt nạt chị à! Lê gia đã bị Thẩm Thức nắm giữ, họ không thể nào giúp chị được đâu!”

Tống Trạch Trì gắt lên, câu nói rõ ràng từng chữ một.

“Cậu nói sao?” Tang Dung sững sờ, ngừng cả việc giãy giụa, bàng hoàng ngước nhìn cậu.

Tống Trạch Trì cắn răng, nói: “Chị không biết à? Thẩm Thức trong một tháng vừa qua đã thâu tóm gần hết các công ty nhỏ lẻ trong thành phố B, cơ ngơi của Thẩm gia đã lan sang đây, chị nghĩ ở thành phố B này, có người dám chống đối lại hắn chịu giúp Tang gia?”

Sắc mặt của Tang Dung tái nhợt, càng nghe càng thấy đau đầu, sức lực như bị rút cạn, cô phải dựa vào lòng Tống Trạch Trì mới có thể đứng vững.

Tống Trạch Trì cúi xuống nhìn cô, đau lòng nói tiếp: “Với một Tang gia sắp phá sản và một Thẩm gia hùng hậu về nền kinh tế, họ sẽ chọn đứng về phía ai? Chả cần nói cũng biết, chắc chắn họ sẽ bám chân người cho họ được lợi nhiều hơn!”

“Vậy… Tang Phùng… Tang Phùng phải cách nào đây?”

Tay Tang Dung níu lấy vạt áo trước ngực cậu, đôi con ngươi chất đầy tuyệt vọng.

Tang Phùng… công sức của ông nội… là di nguyện cuối cùng của mẹ Tang…

Tống Trạch Trì nhìn thấy đáy mắt cô rưng rưng, lóe lên ánh nước, trái tim giống như bị ai đó cầm lấy bóp thật chặt. Cậu lần nữa ôm chặt cô vào lòng, giọt lệ nóng hổi rơi xuống ướt đẫm vạt áo cậu, thiếu đốt cả ruột gan cậu.

“Tiểu Dung, đừng khóc nữa, em sẽ nói với cha em để ông ấy giúp chúng ta chuyện này!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đào Rỗng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook