Chương 25: Mơ hồ (2)
Ghét Ăn Sầu
20/02/2024
“Tang Dung, đi qua đây với mẹ!”
“Mẹ… mẹ…”
Tang Dung không biết vì sao mình trở thành trẻ con, cô mặc kệ sự kì lạ, đưa đôi tay bụ bẫm nắm lấy tay mẹ mình.
Mẹ Tang xinh đẹp ở giữa cánh đồng đầy hoa, bà cười hiền từ cúi xuống ôm lấy cô, trong cái ôm của bà là sự ấm áp không diễn tả được bằng lời. Theo từng bước chân của mẹ, Tang Dung thấy cha Tang đang giang tay đứng chờ ở phía trước.
Ba người bọn họ, tạo nên một gia đình hạnh phúc mà ai cũng ganh tỵ.
Khung cảnh chợt thay đổi, xung quanh tối như mực, Tang Dung bị bóng đêm bao trùm, không xác định được phương hướng. Cô thét lớn gọi tên cha Tang, mẹ Tang, nhưng không có ai hồi đáp cô. Từ hoảng hốt trở nên sợ hãi, tâm tình cô như sóng động, như thủy triều lên và rút, dữ dội không thôi.
Cô đứng dậy, chân trần cắm đầu chạy về phía trước. Chẳng biết qua bao lâu, khi ánh sáng đập vào mắt cô, Tang Dung mới nhận ra mình đã thoát khỏi nơi bóng tối bao lấy cô.
Lại lần nữa, cô hét lớn gọi tên cha mẹ.
Tang Dung ngồi xụp xuống, ôm hy vọng chờ đợi hai người, nhưng đến lúc ngước lên nhìn, cô thấy cha Tang ôm người phụ nữ khác lẳng lặng rời đi, còn ảnh mẹ Tang nằm trên bia mộ lạnh lẽo.
Hình ảnh gia đình hạnh phúc tan vỡ trong tức khắc.
“Hức!”
Thẩm Thức mệt mỏi ngủ thiếp đi ở cạnh giường, dù trước đó chú Ngô đã nhắc nhở anh nên đi nghỉ, việc còn lại để ông lo, nhưng Thẩm Thức cố chấp không chịu rời đi, còn đuổi hết những người giúp việc ra ngoài.
Anh ngủ không sâu, nên vừa nghe thấy tiếng thút thít, lập tức đã tỉnh lại.
Thẩm Thức chống tay ngồi dậy, vội nhìn xem cô như thế nào, phát hiện cô chỉ đang mê sảng, mới yên tâm, khẽ thở dài một hơi.
Nhưng cô mơ thấy gì mà khóc thương tâm đến vậy?
Thẩm Thức nâng mặt, muốn kiểm tra tình hình của Tang Dung, xem cô bớt sốt hay chưa. Đôi tay anh vốn đưa ra để kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, đến nửa đường đột ngột khựng lại, lơ lửng trong không trung. Thẩm Thức sững người trong giây lát, tầm mắt anh rơi trên làn da trắng bóc được phô bày trần trụi.
Thiếu nữ nằm trên giường anh, giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, hai má đỏ hồng do cơn sốt hoành hành, đôi môi căng mọng mở nhỏ, phát ra tiếng nấc khe khẽ, chiếc chăn đắp cho cô trượt xuống, đắp ngang bụng, lộ ra áo ngủ đã bị tuột xuống phân nửa, thứ đẫy đà giấu sau lớp áo như ẩn như hiện trước mắt.
Bộ dạng này của cô ngay lúc này, nhen nhóm trong anh một ngọn lửa dục vọng không tên, hay đối với bất kì một tên đàn ông nào, cũng là một thử thách lớn.
Thẩm Thức chỉ thấy lúc này, máu trong người anh sôi trào, cổ họng khô khốc, khát vô cùng. Anh đưa lưỡi khẽ liếm đôi môi, cảm thấy trong người càng ngày càng khó chịu.
Việc kiểm tra cho Tang Dung bị anh ném đi tới phương trời nào, cũng quên phắt đi chuyện cô đang bị bệnh. Thẩm Thức nhìn chằm chằm đôi môi đang hé mở, mỗi cử động đều thiêu đốt dần lý trí anh, cuối cùng thì sự nhẫn nhịn cũng không thắng lại được với bản năng nguyên thủy của đàn ông, anh cúi đầu, nhắm chuẩn xác đến đôi môi căng mọng, một đường hôn xuống, không chút chần chừ.
Lúc đầu hôn, Thẩm Thức chỉ dừng ở ngoài, nhẹ nhàng mơn mớn xung quanh. Nhưng sau đó anh lại cảm thấy, dường như đối với anh, chỉ hôn ở ngoài là không đủ.
Không đủ! Thật sự không đủ, không thõa mãn được d.ụ.c v.ọ.n.g đang chiếm lấy thân thể và tâm trí anh.
Anh muốn nhiều hơn, muốn nó lấp đầy nỗi khô khát đang cháy lên trong từng tế bào cơ thể.
Nhiệt độ của phòng chỉ dừng ở mức nhiệt thường, nhưng trán Thẩm Thức đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Anh trèo lên giường, bao trùm thân thể nhỏ bé dưới thân thể to lớn của anh.
Tang Dung là một người bệnh, còn đang mê man, dĩ nhiên sẽ không biết hành động của anh tại thời điểm này.
Thẩm Thức đưa tay vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của cô, môi vẫn dán chặt vào môi cô, đưa lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, chiếc lưỡi dài tìm tới chơi đùa trong khoang miệng, quấn quít không muốn tách ra.
Sao đến bây giờ anh mới phát hiện, người con gái dưới thân anh, rõ ràng mềm mại như làn nước trong vắt, mùi hương quyến luyến đến gây nghiện.
Đôi tay mang theo d.ụ.c v.ọ.n.g ngập tràn lần mò xuống dưới, chắc vì sự xâm nhập bất ngờ, Tang Dung mở miệng, nhưng phát ra chỉ toàn tiếng r.ê.n r.ỉ nghe không rõ.
Đó như một thứ kích thích đối với người đàn ông. Thẩm Thức bị d.ụ.c v.ọ.n.g chi phối, trong tâm trí anh bây giờ chỉ có một ý nghĩ.
X.â.m c.hi.ế.m cô, đoạt lấy cô bằng mọi cách!
Thẩm Thức chống tay nhìn cô từ trên xuống, anh có thể thấy được toàn bộ cảnh xuân phơi phới ẩn sau lớp áo ngủ.
Thay vì hao tâm tổn trí vì muốn cô phải đến cầu xin anh, anh có thể ngay bây giờ, biến cô thành người của mình.
Ép buộc cũng được, hèn hạ cũng được, ghét bỏ cũng chẳng sao. Cứ phải trông ngóng tình yêu của một người, anh không có đủ kiên nhẫn để chờ cô mở miệng tha thứ!
Mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt, rơi trên xương quai xanh thiếu nữ, Tang Dung trong mơ hồ cảm thấy có người đang lấy đi không khí của cô, môi cô còn có chút đau đớn.
Là ai?
Tang Dung muốn mở mắt, nhưng thân thể nặng trịch không theo điều khiển. Tang Dung cảm nhận được những ngón tay lành lạnh của ai đó đang chạm vào mình, từ mắt đến mũi cho đến đôi môi đang sưng của cô. Sau đó bàn tay hư hỏng đó tiếp tục di chuyển đến chỗ khác, chạm vào những nơi nh.ạ.y c.ả.m. Cô giật mình hoảng hốt, một cỗ sợ hãi dâng trào trong người. Vì không thể chống cự cũng không thể nói ra, cô chỉ biết ấm ức, nức nở than khóc.
“Đi… đi… hức…” Không cần ở nơi này khi dễ cô.
Người đàn ông không có dấu hiệu dừng lại, còn ngông cuồng ép buộc cô phối hợp. Tang Dung khó chịu, dùng hết sức lực, cắn lên môi người đàn ông.
Thẩm Thức đang hăng say làm theo ý mình, bị cắn một cái thật đau, mùi máu tanh sộc vào khoang miệng, đầu óc lập tức thanh tỉnh trở lại.
Anh buông cô ra, đôi lông mày thoáng nhíu lại.
Cô gái này, có cần phải cắn mạnh đến vậy không?
Môi của anh, suýt bị cô cắn đứt luôn rồi.
Sau khi lấy lại không khí và không còn bị ai đó quấy rầy, Tang Dung an tâm chìm vào giấc ngủ. Ngược lại với cô, Thẩm Thức mặt đỏ gay, tâm trí quay trở lại nhưng không có nghĩa d.ụ.c vọ.n.g đã thối lui, anh cúi xuống nhìn c.ậ.u e.m n.h.ỏ còn đang ng.ó.c đ.ầ.u, cảm thấy khó xử.
Từ trên người cô bước xuống, Thẩm Thức nén một hơi, tự nói rằng mình không nên tiếp tục, bởi cô đang bị bệnh. Lặp đi lặp lại vài lần câu nói đó, Thẩm Thức cũng lấy lại chút hình tượng thường ngày của một Thẩm tổng cao cao tại thượng. Anh cúi người, hôn lên chóp mũi cô:
“Tha em lần này, không có lần sau đâu!”
…
Khi Tang Dung tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc, phảng phất bên cánh mũi là mùi hương bạc hà thơm dịu.
Cô nhìn xung quanh căn phòng một lúc, mới nhớ ra đây là phòng của Thẩm Thức ở dinh thự Thẩm gia.
Tông màu chủ đạo của căn phòng là màu sáng, đồ đạc được bày trí một cách hợp lý, sắp xếp tất cả đều có quy luật của nó, nhìn căn phòng so với người sở hữu nó, dường như không khác là bao.
“Em tỉnh rồi à?”
Thẩm Thức đứng trước cửa phòng, mặc trên người quần tây đen, áo somi màu xanh đậm, được sơ vin gọn gàng, tôn lên đôi chân dài, vòng eo khỏe khoắn săn chắc. Anh cầm khay chứa bát cháo nóng, từng bước đi tới chỗ cô.
Vết thương ở trên cánh môi anh, phơi bày lồ lộ ngay trước mặt.
Tang Dung mở to đôi mắt ngạc nhiên, môi cô thoáng cảm giác tê, đầu óc còn thấy mơ hồ. Cô đưa tay chỉ vào vết thương trên khuôn mặt người đàn ông.
“Vết thương này ở đâu ra vậy?”
“Cái này hả?”
“Ừ!”
Ngoài vết thương trên miệng ra, còn có vết thương nào trên khuôn mặt anh sao?
Thẩm Thức híp mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên đầy mờ ám: “Một chú cún con cắn đấy, hơn thế nữa còn cắn rất mạnh bạo.”
Tang Dung: “…”
Cô nhớ Thẩm gia đâu có nuôi con cún nào đâu, có nuôi thì toàn là loại chó ngao tây tạng với mấy con pitbull chuyên giữ nhà mà.
Tang Dung chẳng buồn đối chất với Thẩm Thức, anh thích nói gì thì kệ anh, dù sao thì cô cũng không có bằng chứng để cãi thắng được. Lơ đãng nhìn đồng hồ phía sau lưng anh, Tang Dung phát hiện mình còn một việc quan trong phải làm.
Cô sắp muộn giờ nộp bản thảo rồi!
Tang Dung quay qua hỏi anh: “Điện thoại tôi đâu?”
Thẩm Thức đặt khay đựng cháo trên tủ đầu giường, đưa tay vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại màu đen.
“Của em.”
“Cảm ơn!”
Tang Dung mở điện thoại, tin nhắn từ Trình Trình và chị Lệ gửi tới, cô xốc chăn, chuẩn bị bước xuống giường.
“Khoan đã! Em ăn chút cháo rồi cả đi, công việc của em, tôi đã nói chuyện lại với bên đó, rời lịch sang hôm sau.”
Từ sáng điện thoại của Tang Dung đã đổ chuông, Thẩm Thức nhận điện thoại thay cô, tiện xin phép giúp cô luôn.
Tất nhiên, dù người ta có không bằng lòng thì với việc Thẩm tổng đã mở lời, cũng không thể nói không được.
Tang Dung buông điện thoại, lạnh nhạt liếc anh: “Công việc của tôi, ai cần anh xen vào!”
“Em đang không khỏe!” Thẩm Thức thuận miệng đáp, tay anh múc một thìa cháo thổi nguội.
“Thẩm tổng, anh có cảm thấy việc anh đang làm là buồn cười không?” Tang Dung hứng thú hỏi ngược lại.
Thẩm Thức thổi xong, đưa cháo đến bên miệng cô, “Em không khỏe, tôi xin phép giúp em không phải là chuyện tốt hay sao?”
“Tôi không cần sự giúp đỡ từ anh.”
Nói xong, Tang Dung không chần chừ mà bước xuống đi về phía cửa.
Thẩm Thức không vui, anh để bát cháo nóng trên bàn, chân dài bước vài bước đã đuổi kịp cô, vươn tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh.
“Ăn chút gì đó rồi cả đi.”
“Tôi còn có việc.”
“Thì cũng phải ăn chút gì lót bụng trước đã.” Thẩm Thức nắm chặt lấy cổ tay cô, kiên quyết ép Tang Dung ăn cho bằng được.
Tang Dung trừng mắt nhìn anh, ý nói còn không mau rút ra, nhưng Thẩm Thức làm như không thấy, anh khom người bế bổng cô về giường.
“Ngoan, đừng lộn xộn, mở miệng ra nào!”
Thìa cháo thổi nguội được đưa tới bên cạnh, Thẩm Thức mỉm cười nhìn cô, hoàn toàn trái ngược với ánh mắt ngập tràn sự uy hiếp.
Tang Dung không muốn phí thêm thời gian, miễn cưỡng mở miệng.
“Mùi vị thế nào?” Thẩm Thức đưa thìa cháo tới cạnh miệng Tang Dung, thấp giọng hỏi.
“Cũng được.” Mới bệnh xong nên Tang Dung ăn không thấy ngon, chỉ là bị hỏi đột ngột nên cô qua loa trả lời cho có lệ.
Ăn uống xong xuôi, Tang Dung mới hỏi anh về vấn đề của mình: “Sao tôi lại ở phòng anh?”
Thẩm gia đầy phòng dành cho khách, sao nhất định phải chọn trúng căn phòng này.
“Em ăn uống không điều độ, cũng không chú trọng giấc ngủ, gây ra tình trạng thiếu dinh dưỡng, cần được bổ sung.” Anh thản nhiên trả lời cô, khuôn mặt không biến sắc.
Chẳng lẽ anh lại nói, rằng lúc em ngã xuống, đầu óc anh trống rỗng vội đưa em vào phòng mình. Hay lại nói, anh tỉnh táo để biết có phòng dành cho em, nhưng tham lam muốn giữ em lại bên cạnh, giam cầm em trong căn phòng chứa mùi hương của anh.
Tang Dung nhận được câu trả lời không thõa đáng, khẽ bĩu môi.
Nói một đằng, trả lời một nẻo!
Thời gian không còn sớm, Tang Dung không rảnh rỗi ở nơi này bồi chuyện, cô còn lo lắng cho Trình Trình đang chờ ở nhà. Vội vàng bước xuống giường lần nữa, cánh tay rắn chắc giơ lên giữ chặt cánh tay cô.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
“Tang Dung…” Thẩm Thức ngập ngừng gọi tên cô, bấy giờ mới có đủ dũng cảm chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, “Em… suy nghĩ thế nào về mối quan hệ của chúng ta? Liệu còn cơ hội không?”
Nói đến vấn đề này, sự cao ngạo của Thẩm đại thiếu đều bị dập tắt.
Anh lén lút trộm nhìn cô, muốn từ phản ứng trên khuôn mặt cô để dò xét, suy đoán về phần trăm thành công.
Mặc dù khi nãy cô vẫn chống đối anh, nhưng đã không tỏ ra thái độ chán ghét với anh như trước nữa.
Kết hợp với sự việc đêm qua, nếu bây giờ cô nói còn cơ hội hàn gắn, hay đại loại tỏ ý như vậy, anh sẽ vứt bỏ cái kế hoạch chết tiệt kia mà dốc sức theo đuổi cô lại từ đầu.
Tang Dung nghe xong liền có hơi sửng sốt, “Thẩm tổng, đừng nói anh lây bệnh từ tôi đấy chứ?”
“Tôi hoàn toàn tỉnh táo!” Thẩm Thức chắc nịch khẳng định.
“Thẩm tổng, đừng làm tôi phải bật cười. Nếu anh hoàn toàn tỉnh táo, thì cũng biết câu hỏi vừa rồi là một sự thừa thãi.”
Tình yêu hay cơ hội, chẳng phải anh là người phũ phàng gạt phắt nó ra khỏi mối quan hệ của chúng ta hay sao?
Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn anh, rồi giật phăng cánh tay đi về phía cánh cửa. Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Thẩm Thức đã đột ngột nhắm mắt, bàn tay anh siết chặt, tiếng răng va chạm vào nhau, nghe rõ ràng trong căn phòng.
Biết trước câu trả lời, anh còn chông chờ sẽ có kì tích?
Ngu ngốc! Vì yêu mà vứt não đi luôn rồi!
Thẩm Thức ngửa đầu nhìn lên trần nhà, chợt thấy bản thân thật thảm hại.
Nếu đã như thế, chi bằng cứ giữ nguyên kế hoạch ban đầu đã định sẵn. Anh không thể thay đổi mối quan hệ của hai ta theo chiều hướng tốt lên, thì anh sẽ dùng cách khác, theo hướng xấu đi cũng được, để em không thể rời khỏi anh!
“Mẹ… mẹ…”
Tang Dung không biết vì sao mình trở thành trẻ con, cô mặc kệ sự kì lạ, đưa đôi tay bụ bẫm nắm lấy tay mẹ mình.
Mẹ Tang xinh đẹp ở giữa cánh đồng đầy hoa, bà cười hiền từ cúi xuống ôm lấy cô, trong cái ôm của bà là sự ấm áp không diễn tả được bằng lời. Theo từng bước chân của mẹ, Tang Dung thấy cha Tang đang giang tay đứng chờ ở phía trước.
Ba người bọn họ, tạo nên một gia đình hạnh phúc mà ai cũng ganh tỵ.
Khung cảnh chợt thay đổi, xung quanh tối như mực, Tang Dung bị bóng đêm bao trùm, không xác định được phương hướng. Cô thét lớn gọi tên cha Tang, mẹ Tang, nhưng không có ai hồi đáp cô. Từ hoảng hốt trở nên sợ hãi, tâm tình cô như sóng động, như thủy triều lên và rút, dữ dội không thôi.
Cô đứng dậy, chân trần cắm đầu chạy về phía trước. Chẳng biết qua bao lâu, khi ánh sáng đập vào mắt cô, Tang Dung mới nhận ra mình đã thoát khỏi nơi bóng tối bao lấy cô.
Lại lần nữa, cô hét lớn gọi tên cha mẹ.
Tang Dung ngồi xụp xuống, ôm hy vọng chờ đợi hai người, nhưng đến lúc ngước lên nhìn, cô thấy cha Tang ôm người phụ nữ khác lẳng lặng rời đi, còn ảnh mẹ Tang nằm trên bia mộ lạnh lẽo.
Hình ảnh gia đình hạnh phúc tan vỡ trong tức khắc.
“Hức!”
Thẩm Thức mệt mỏi ngủ thiếp đi ở cạnh giường, dù trước đó chú Ngô đã nhắc nhở anh nên đi nghỉ, việc còn lại để ông lo, nhưng Thẩm Thức cố chấp không chịu rời đi, còn đuổi hết những người giúp việc ra ngoài.
Anh ngủ không sâu, nên vừa nghe thấy tiếng thút thít, lập tức đã tỉnh lại.
Thẩm Thức chống tay ngồi dậy, vội nhìn xem cô như thế nào, phát hiện cô chỉ đang mê sảng, mới yên tâm, khẽ thở dài một hơi.
Nhưng cô mơ thấy gì mà khóc thương tâm đến vậy?
Thẩm Thức nâng mặt, muốn kiểm tra tình hình của Tang Dung, xem cô bớt sốt hay chưa. Đôi tay anh vốn đưa ra để kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, đến nửa đường đột ngột khựng lại, lơ lửng trong không trung. Thẩm Thức sững người trong giây lát, tầm mắt anh rơi trên làn da trắng bóc được phô bày trần trụi.
Thiếu nữ nằm trên giường anh, giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, hai má đỏ hồng do cơn sốt hoành hành, đôi môi căng mọng mở nhỏ, phát ra tiếng nấc khe khẽ, chiếc chăn đắp cho cô trượt xuống, đắp ngang bụng, lộ ra áo ngủ đã bị tuột xuống phân nửa, thứ đẫy đà giấu sau lớp áo như ẩn như hiện trước mắt.
Bộ dạng này của cô ngay lúc này, nhen nhóm trong anh một ngọn lửa dục vọng không tên, hay đối với bất kì một tên đàn ông nào, cũng là một thử thách lớn.
Thẩm Thức chỉ thấy lúc này, máu trong người anh sôi trào, cổ họng khô khốc, khát vô cùng. Anh đưa lưỡi khẽ liếm đôi môi, cảm thấy trong người càng ngày càng khó chịu.
Việc kiểm tra cho Tang Dung bị anh ném đi tới phương trời nào, cũng quên phắt đi chuyện cô đang bị bệnh. Thẩm Thức nhìn chằm chằm đôi môi đang hé mở, mỗi cử động đều thiêu đốt dần lý trí anh, cuối cùng thì sự nhẫn nhịn cũng không thắng lại được với bản năng nguyên thủy của đàn ông, anh cúi đầu, nhắm chuẩn xác đến đôi môi căng mọng, một đường hôn xuống, không chút chần chừ.
Lúc đầu hôn, Thẩm Thức chỉ dừng ở ngoài, nhẹ nhàng mơn mớn xung quanh. Nhưng sau đó anh lại cảm thấy, dường như đối với anh, chỉ hôn ở ngoài là không đủ.
Không đủ! Thật sự không đủ, không thõa mãn được d.ụ.c v.ọ.n.g đang chiếm lấy thân thể và tâm trí anh.
Anh muốn nhiều hơn, muốn nó lấp đầy nỗi khô khát đang cháy lên trong từng tế bào cơ thể.
Nhiệt độ của phòng chỉ dừng ở mức nhiệt thường, nhưng trán Thẩm Thức đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Anh trèo lên giường, bao trùm thân thể nhỏ bé dưới thân thể to lớn của anh.
Tang Dung là một người bệnh, còn đang mê man, dĩ nhiên sẽ không biết hành động của anh tại thời điểm này.
Thẩm Thức đưa tay vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của cô, môi vẫn dán chặt vào môi cô, đưa lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, chiếc lưỡi dài tìm tới chơi đùa trong khoang miệng, quấn quít không muốn tách ra.
Sao đến bây giờ anh mới phát hiện, người con gái dưới thân anh, rõ ràng mềm mại như làn nước trong vắt, mùi hương quyến luyến đến gây nghiện.
Đôi tay mang theo d.ụ.c v.ọ.n.g ngập tràn lần mò xuống dưới, chắc vì sự xâm nhập bất ngờ, Tang Dung mở miệng, nhưng phát ra chỉ toàn tiếng r.ê.n r.ỉ nghe không rõ.
Đó như một thứ kích thích đối với người đàn ông. Thẩm Thức bị d.ụ.c v.ọ.n.g chi phối, trong tâm trí anh bây giờ chỉ có một ý nghĩ.
X.â.m c.hi.ế.m cô, đoạt lấy cô bằng mọi cách!
Thẩm Thức chống tay nhìn cô từ trên xuống, anh có thể thấy được toàn bộ cảnh xuân phơi phới ẩn sau lớp áo ngủ.
Thay vì hao tâm tổn trí vì muốn cô phải đến cầu xin anh, anh có thể ngay bây giờ, biến cô thành người của mình.
Ép buộc cũng được, hèn hạ cũng được, ghét bỏ cũng chẳng sao. Cứ phải trông ngóng tình yêu của một người, anh không có đủ kiên nhẫn để chờ cô mở miệng tha thứ!
Mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt, rơi trên xương quai xanh thiếu nữ, Tang Dung trong mơ hồ cảm thấy có người đang lấy đi không khí của cô, môi cô còn có chút đau đớn.
Là ai?
Tang Dung muốn mở mắt, nhưng thân thể nặng trịch không theo điều khiển. Tang Dung cảm nhận được những ngón tay lành lạnh của ai đó đang chạm vào mình, từ mắt đến mũi cho đến đôi môi đang sưng của cô. Sau đó bàn tay hư hỏng đó tiếp tục di chuyển đến chỗ khác, chạm vào những nơi nh.ạ.y c.ả.m. Cô giật mình hoảng hốt, một cỗ sợ hãi dâng trào trong người. Vì không thể chống cự cũng không thể nói ra, cô chỉ biết ấm ức, nức nở than khóc.
“Đi… đi… hức…” Không cần ở nơi này khi dễ cô.
Người đàn ông không có dấu hiệu dừng lại, còn ngông cuồng ép buộc cô phối hợp. Tang Dung khó chịu, dùng hết sức lực, cắn lên môi người đàn ông.
Thẩm Thức đang hăng say làm theo ý mình, bị cắn một cái thật đau, mùi máu tanh sộc vào khoang miệng, đầu óc lập tức thanh tỉnh trở lại.
Anh buông cô ra, đôi lông mày thoáng nhíu lại.
Cô gái này, có cần phải cắn mạnh đến vậy không?
Môi của anh, suýt bị cô cắn đứt luôn rồi.
Sau khi lấy lại không khí và không còn bị ai đó quấy rầy, Tang Dung an tâm chìm vào giấc ngủ. Ngược lại với cô, Thẩm Thức mặt đỏ gay, tâm trí quay trở lại nhưng không có nghĩa d.ụ.c vọ.n.g đã thối lui, anh cúi xuống nhìn c.ậ.u e.m n.h.ỏ còn đang ng.ó.c đ.ầ.u, cảm thấy khó xử.
Từ trên người cô bước xuống, Thẩm Thức nén một hơi, tự nói rằng mình không nên tiếp tục, bởi cô đang bị bệnh. Lặp đi lặp lại vài lần câu nói đó, Thẩm Thức cũng lấy lại chút hình tượng thường ngày của một Thẩm tổng cao cao tại thượng. Anh cúi người, hôn lên chóp mũi cô:
“Tha em lần này, không có lần sau đâu!”
…
Khi Tang Dung tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc, phảng phất bên cánh mũi là mùi hương bạc hà thơm dịu.
Cô nhìn xung quanh căn phòng một lúc, mới nhớ ra đây là phòng của Thẩm Thức ở dinh thự Thẩm gia.
Tông màu chủ đạo của căn phòng là màu sáng, đồ đạc được bày trí một cách hợp lý, sắp xếp tất cả đều có quy luật của nó, nhìn căn phòng so với người sở hữu nó, dường như không khác là bao.
“Em tỉnh rồi à?”
Thẩm Thức đứng trước cửa phòng, mặc trên người quần tây đen, áo somi màu xanh đậm, được sơ vin gọn gàng, tôn lên đôi chân dài, vòng eo khỏe khoắn săn chắc. Anh cầm khay chứa bát cháo nóng, từng bước đi tới chỗ cô.
Vết thương ở trên cánh môi anh, phơi bày lồ lộ ngay trước mặt.
Tang Dung mở to đôi mắt ngạc nhiên, môi cô thoáng cảm giác tê, đầu óc còn thấy mơ hồ. Cô đưa tay chỉ vào vết thương trên khuôn mặt người đàn ông.
“Vết thương này ở đâu ra vậy?”
“Cái này hả?”
“Ừ!”
Ngoài vết thương trên miệng ra, còn có vết thương nào trên khuôn mặt anh sao?
Thẩm Thức híp mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên đầy mờ ám: “Một chú cún con cắn đấy, hơn thế nữa còn cắn rất mạnh bạo.”
Tang Dung: “…”
Cô nhớ Thẩm gia đâu có nuôi con cún nào đâu, có nuôi thì toàn là loại chó ngao tây tạng với mấy con pitbull chuyên giữ nhà mà.
Tang Dung chẳng buồn đối chất với Thẩm Thức, anh thích nói gì thì kệ anh, dù sao thì cô cũng không có bằng chứng để cãi thắng được. Lơ đãng nhìn đồng hồ phía sau lưng anh, Tang Dung phát hiện mình còn một việc quan trong phải làm.
Cô sắp muộn giờ nộp bản thảo rồi!
Tang Dung quay qua hỏi anh: “Điện thoại tôi đâu?”
Thẩm Thức đặt khay đựng cháo trên tủ đầu giường, đưa tay vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại màu đen.
“Của em.”
“Cảm ơn!”
Tang Dung mở điện thoại, tin nhắn từ Trình Trình và chị Lệ gửi tới, cô xốc chăn, chuẩn bị bước xuống giường.
“Khoan đã! Em ăn chút cháo rồi cả đi, công việc của em, tôi đã nói chuyện lại với bên đó, rời lịch sang hôm sau.”
Từ sáng điện thoại của Tang Dung đã đổ chuông, Thẩm Thức nhận điện thoại thay cô, tiện xin phép giúp cô luôn.
Tất nhiên, dù người ta có không bằng lòng thì với việc Thẩm tổng đã mở lời, cũng không thể nói không được.
Tang Dung buông điện thoại, lạnh nhạt liếc anh: “Công việc của tôi, ai cần anh xen vào!”
“Em đang không khỏe!” Thẩm Thức thuận miệng đáp, tay anh múc một thìa cháo thổi nguội.
“Thẩm tổng, anh có cảm thấy việc anh đang làm là buồn cười không?” Tang Dung hứng thú hỏi ngược lại.
Thẩm Thức thổi xong, đưa cháo đến bên miệng cô, “Em không khỏe, tôi xin phép giúp em không phải là chuyện tốt hay sao?”
“Tôi không cần sự giúp đỡ từ anh.”
Nói xong, Tang Dung không chần chừ mà bước xuống đi về phía cửa.
Thẩm Thức không vui, anh để bát cháo nóng trên bàn, chân dài bước vài bước đã đuổi kịp cô, vươn tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh.
“Ăn chút gì đó rồi cả đi.”
“Tôi còn có việc.”
“Thì cũng phải ăn chút gì lót bụng trước đã.” Thẩm Thức nắm chặt lấy cổ tay cô, kiên quyết ép Tang Dung ăn cho bằng được.
Tang Dung trừng mắt nhìn anh, ý nói còn không mau rút ra, nhưng Thẩm Thức làm như không thấy, anh khom người bế bổng cô về giường.
“Ngoan, đừng lộn xộn, mở miệng ra nào!”
Thìa cháo thổi nguội được đưa tới bên cạnh, Thẩm Thức mỉm cười nhìn cô, hoàn toàn trái ngược với ánh mắt ngập tràn sự uy hiếp.
Tang Dung không muốn phí thêm thời gian, miễn cưỡng mở miệng.
“Mùi vị thế nào?” Thẩm Thức đưa thìa cháo tới cạnh miệng Tang Dung, thấp giọng hỏi.
“Cũng được.” Mới bệnh xong nên Tang Dung ăn không thấy ngon, chỉ là bị hỏi đột ngột nên cô qua loa trả lời cho có lệ.
Ăn uống xong xuôi, Tang Dung mới hỏi anh về vấn đề của mình: “Sao tôi lại ở phòng anh?”
Thẩm gia đầy phòng dành cho khách, sao nhất định phải chọn trúng căn phòng này.
“Em ăn uống không điều độ, cũng không chú trọng giấc ngủ, gây ra tình trạng thiếu dinh dưỡng, cần được bổ sung.” Anh thản nhiên trả lời cô, khuôn mặt không biến sắc.
Chẳng lẽ anh lại nói, rằng lúc em ngã xuống, đầu óc anh trống rỗng vội đưa em vào phòng mình. Hay lại nói, anh tỉnh táo để biết có phòng dành cho em, nhưng tham lam muốn giữ em lại bên cạnh, giam cầm em trong căn phòng chứa mùi hương của anh.
Tang Dung nhận được câu trả lời không thõa đáng, khẽ bĩu môi.
Nói một đằng, trả lời một nẻo!
Thời gian không còn sớm, Tang Dung không rảnh rỗi ở nơi này bồi chuyện, cô còn lo lắng cho Trình Trình đang chờ ở nhà. Vội vàng bước xuống giường lần nữa, cánh tay rắn chắc giơ lên giữ chặt cánh tay cô.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
“Tang Dung…” Thẩm Thức ngập ngừng gọi tên cô, bấy giờ mới có đủ dũng cảm chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, “Em… suy nghĩ thế nào về mối quan hệ của chúng ta? Liệu còn cơ hội không?”
Nói đến vấn đề này, sự cao ngạo của Thẩm đại thiếu đều bị dập tắt.
Anh lén lút trộm nhìn cô, muốn từ phản ứng trên khuôn mặt cô để dò xét, suy đoán về phần trăm thành công.
Mặc dù khi nãy cô vẫn chống đối anh, nhưng đã không tỏ ra thái độ chán ghét với anh như trước nữa.
Kết hợp với sự việc đêm qua, nếu bây giờ cô nói còn cơ hội hàn gắn, hay đại loại tỏ ý như vậy, anh sẽ vứt bỏ cái kế hoạch chết tiệt kia mà dốc sức theo đuổi cô lại từ đầu.
Tang Dung nghe xong liền có hơi sửng sốt, “Thẩm tổng, đừng nói anh lây bệnh từ tôi đấy chứ?”
“Tôi hoàn toàn tỉnh táo!” Thẩm Thức chắc nịch khẳng định.
“Thẩm tổng, đừng làm tôi phải bật cười. Nếu anh hoàn toàn tỉnh táo, thì cũng biết câu hỏi vừa rồi là một sự thừa thãi.”
Tình yêu hay cơ hội, chẳng phải anh là người phũ phàng gạt phắt nó ra khỏi mối quan hệ của chúng ta hay sao?
Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn anh, rồi giật phăng cánh tay đi về phía cánh cửa. Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Thẩm Thức đã đột ngột nhắm mắt, bàn tay anh siết chặt, tiếng răng va chạm vào nhau, nghe rõ ràng trong căn phòng.
Biết trước câu trả lời, anh còn chông chờ sẽ có kì tích?
Ngu ngốc! Vì yêu mà vứt não đi luôn rồi!
Thẩm Thức ngửa đầu nhìn lên trần nhà, chợt thấy bản thân thật thảm hại.
Nếu đã như thế, chi bằng cứ giữ nguyên kế hoạch ban đầu đã định sẵn. Anh không thể thay đổi mối quan hệ của hai ta theo chiều hướng tốt lên, thì anh sẽ dùng cách khác, theo hướng xấu đi cũng được, để em không thể rời khỏi anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.