Đảo Sao Băng (Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhị Lưu Tinh Tự)
Chương 16
Bạch Vân
03/11/2016
“Đau quá à, anh buông ra.”
Chịu đựng khóe mắt co giật, thật vất vả đuổi xong mặt trời buổi trưa kia, Tiêu Thạch một tay nắm lấy Hoa Vi Vi kéo đi ra xa khỏi quán cafe hàng trăm mét.
“Cô nãi nãi, em rốt cuộc là đang nghĩ cái gì hả ? !” Y hổn hển.
“Người ta cũng chỉ là muốn kết hôn thôi.” Hoa Vi Vi xoa cổ tay, nhõng nhẽo.
“Tiểu thư, kết hôn không phải là ăn kẹo, muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì không ăn, chán ăn thì cất đi, đây là hôn nhân đó, là hôn nhân! Hai người sẽ phải sống chung cả đời đó !”
“Em đương nhiên biết mà.” Hoa Vi Vi bịt tai, “Em muốn sống cùng hắn cả đời này, hay nhất là dùng tiền của hắn đến sạch sẽ, ha ha, tiêu xài cho bằng sạch!”
Mình đang nói chuyện với người Trái Đất sao? Tiêu Thạch nghĩ huyệt Thái Dương của y đập đến mức đau luôn rồi.
“Thôi mà, tiểu Thạch, em biết anh đang lo lắng cho em, yên tâm đi, em cũng không phải con nít mười ba tuổi chuyện gì cũng không biết.”
Hoa Vi Vi níu tay Tiêu Thạch dựa người vào, đầu áp vào vai y, từ xa nhìn lại, hai người tựa như một đôi tình nhân yêu đương nồng cháy.
“Hắn cầu hôn em trước đó, anh có biết không? Hắn thuộc thế hệ trước vậy mà còn giống như trai trẻ, mua hoa hồng, nhẫn, quỳ một chân xuống mà cầu hôn em đó! Oa, tựa như phim tình cảm đó, lãng mạn muốn chết luôn. Trước giờ chưa có ai cầu hôn em hết, em vui lắm…” Hoa Vi Vi hai mắt chớp sáng lấp lánh.
“Để anh xem nào.”
Tiêu Thạch phụng phịu nắm tay cô đưa lên, quả nhiên, một chiếc nhẫn nạm viên kim cương thật to lấp lóa trong ánh nắng.
“Anh xem, kim cương lớn như thế đó, người ta thực sự có thành ý, em làm sao cự tuyệt đây?”
Tiêu Thạch hừ một tiếng, quả nhiên, trọng điểm là nhẫn kim cương, lãng mạn với thành ý là cái nghĩa lý gì.
“Hơn nữa con gái đều phải kết hôn mà, không gả cho A Cẩu thì cũng gả cho A Miêu, A Cẩu A Miêu khác nhau chỗ nào? Hôn nhân có hoàn mỹ bao nhiêu thì cũng sẽ có lúc tan vỡ thôi, lo lắng nhiều như vậy để làm gì, cẩn thận chưa già đã yếu! Tựa như đến chợ mua rau thôi, lựa đậu lựa giá kỹ càng còn không bằng cứ chọn một bó cải trắng, tốc chiến tốc thắng, tiết kiệm thời gian, cũng tiết kiệm không ít phiền phức.” Hoa Vi Vi thoải mái mà nhún nhún vai.
Đúng là giọng điệu ngụy biện, chỉ đáng giận là nghe ra có lý đến mức y chẳng thể phản bác lại được.
“Thế nhưng… Bó cải trắng đó có hơi héo…”
“Có tuổi mới có phẩm chất. Anh xem đám thanh niên choai choai đi, ngoài cái miệng lột da nói lắm còn có cái tôi vĩ đại, ngoài ra còn được cái gì tốt chứ.”
Này này, rõ ràng em cũng là thanh niên thiếu nữ miệng lột da cùng cái tôi to đùng đó chứ.
“Anh xem hắn như thế mà mở được vài cửa hàng thực phẩm đó, thu nhập khá lắm nha, chờ em thành công ngồi vào vị trí phu nhân hắn, lúc đó ngoài cuộc sống quý tộc, thức ăn dâng lên miệng, quần áo đưa đến tay, còn có thể giúp anh trả món nợ hai nghìn vạn tệ đó nha.”
Tiêu Thạch cười khổ, “Em không cần luôn nhớ kỹ anh còn nợ hai nghìn vạn, anh tự lo được mà.”
“Anh tự lo bằng cách nào? Bán mình cho ông chủ sao ?”
Tiêu Thạch á khẩu không trả lời được. Chính xác, y còn thiếu Cảnh Mộ Chi hai nghìn vạn tệ.
Chỉ cần còn mang món nợ này, y cùng hắn sẽ không bao giờ có thể bình đẳng.
—-
“Vậy, tối hôm trước thế nào? Hai người không phải là củi khô gặp lửa, như sao Hỏa với Địa Cầu mà lao vào nhau chứ?”
Hai người ở cùng một chỗ, Tiêu Thạch một đêm không về, cô đương nhiên biết.
Quả nhiên, mặt của Tiêu Thạch lập tức đỏ hồng nhưng miếng thịt kho.
“Em không nên đoán mò.”
“Ha, nói như vậy nhất định là rất ngọt ngào, thật hâm mộ a… Không, kỳ thực em thật ghen tỵ!” Hoa Vi Vi đột nhiên suy sụp, ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Thạch, “Lúc này đây, anh thật sự sẽ rời bỏ em sao?”
“Bỏ anh mà đi trước chính là em, có được không?” Tiêu Thạch cười khổ
“Em còn cách nào nữa, ai, vì anh không yêu em mà. Vậy mà, em yêu anh, anh biết không, từ nhỏ đến giờ, em cũng chỉ yêu anh, chỉ có anh…”
“Vi Vi…”
“Đừng, đừng nói gì hết, nghe em nói là được rồi, ” Hoa Vi Vi Lấy ngón tạy chặn lại môi của y, “em yêu anh! Không phải như em gái yêu anh trai, không phải như con gái yêu cha của mình, mà là như tình yêu nam nữ, cũng giống như anh yêu Cảnh Mộ Chi! Em yêu càng lúc càng sâu đậm! Thế nhưng, em không rõ vì sao em thất bại, cũng bởi vì em là nữ nhân sao? Về điểm này, em thật không thể thay đổi, thật đáng ghét, em ghét….”
“Vi Vi, đừng nói nữa.”
Trái tim Tiêu Thạch đau như bị dao đâm, ngón tay một lần lau lên gương mặt cô, lau gần nơi khóe mắt ươn ướt nước, lướt qua từng giọt lệ trong như ngọc trai, lăn dài xuống gò má…
“Sở dĩ, em muốn kết hôn, là bởi vì em muốn rời xa anh, em muốn anh hối hận cả đời! Em muốn anh nhớ em, muốn anh biết rằng trên đời này người yêu anh nhất, cũng chỉ có em…”
“Anh biết, đừng nói nữa, anh biết mà!”
Y ôm lấy cô, ôm chặt lấy cô, chặt đến hầu như muốn đem cô khảm vào máu thịt của mình.
Trước ngực truyền đến tiếng tim của Vi Vi đập cùng tiếng nức nở, người con gái trước mắt này là người yêu quý nhất của y, thế mà y cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô khóc, y không thể cho cô hạnh phúc.
Cô ngay thẳng khả ái như vậy, y vì sao không thể yêu? Vì sao trong lòng y cũng chỉ có Cảnh Mộ Chi? Vì sao cô lại yêu y, vì sao cô lại tuyệt vọng như vậy?
“Đừng khóc nữa, Vi Vi, đừng khóc nữa.”
Y ôm chặt lấy cô, ôm chặt lấy người thân yêu của mình.
Trong chuyện tình yêu, đều có những người khác nhau nhưng lại mang những nỗi đau như nhau. Y cũng vậy, cũng như đã có được hắn, mà vẫn còn cảm thấy rất đau? Giống như không thể nào yên ổn được?
Nhìn cô thống khổ, cũng giống như y thống khổ.
Vào lúc giữa trưa, giữa đường xá, xe cộ như nêm, ồn ào náo nhiệt.
Không ít người qua đường đều thấy được, có một đôi nam nữ trẻ tuổi, dưới ánh mặt trời ôm chặt lấy nhau mà khóc.
Có thể, là vị trai trẻ thanh tú kia đang cùng người yêu trẻ tuổi nói lời từ biệt mà bật khóc; lại có thể, bọn họ có một người bệnh nặng, người kia lo sợ sinh ly tử biệt mà bật khóc… Bằng không, này nước mắt trong veo như thế sao cứ rơi hoài rơi mãi thôi?
Giống như mỗi đêm buồn bã tự mình rơi lệ, lại đẹp như một cuộn tranh xưa động lòng người, lại giống một khúc thơ ca vô tình nghe thấy khi đi xa.
Nhưng mà, cũng ít ai thấy được, đầu phố cách đó không xa, một chiếc BMW bạc lẳng lặng chờ.
Nó vốn là vô tình đi qua chỗ này, nhưng vì chủ nhân của nó vô tình nhìn thấy chuyện khác thường kia, lập tức nhấn bàn đạp thắng lại, đậu lại ngay tại đó.
Bên trong xe có nam tử ngũ quan tuấn tú lạnh lùng, lặng yên nhìn ra nơi hai người đang ôm nhau kia, khóe mắt hơi ướt đi. Sau đó, hắn đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhẹ nhàng rời khỏi, chạy ngang bên người đôi tình nhân kia mà không một ai hay.
Như có như không, hắn tự mình liếc qua cửa sổ xe nhìn hai người đó, lập tức vô cảm quay đầu.
Một giây sau, hắn như biến mất vào sâu trong ánh nắng chói chang giữa ngày dài.
* * *
“Tốt rồi, mọi người trở về đi.”
“Quản lí khổ cực rồi.”
Nhóm nhân viên đồng thanh chào, Khâu Hạo Xuyên hơi gật đầu, ý bảo một đêm bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, mà lúc này, hừng đông đang từ từ hiển hiện ở phía chân trời xa.
Ngày Thứ Hai trong tuần cứ thế bình lặng bắt đầu.
Xoa bóp cái lưng nhức mỏi, Tiêu Thạch từ cửa sau đi ra ngoài. Con hẻm nhỏ dài không một tiếng động, y kéo cao cổ áo, vùi mặt vào trong.
Mới đi ra đầu hẻm, chợt nghe tiếng còi xe ôtô, y quay đầu lại, liền thấy một chiếc BMW lẳng lặng đậu dưới ngọn đèn đường.
“Cảnh Mộ Chi?” Y vui mừng chạy tới.
“Lên xe.” Nam nhân nhàn nhạt nói, đầu còn không thèm quay lại.
Bên trong xe mở ra là hơi ấm hợp lòng người, phảng phất hương nước hoa nhã nhặn của người kia, Tiêu Thạch len lén phác họa lại nét mặt nam nhân…
Đã trễ thế này, không nghĩ tới hắn lại sẽ đến đón y, quả thực không thể tin được, làm cho giờ đây tim đập kịch liệt gấp đôi bình thường.
Không bao lâu, xe chạy nhanh vào khuôn viên “RhinoFort”.
—–
“… Không nên…”
Ngày hôm nay nam nhân tựa hồ đặc biệt vội vàng, cửa phòng vừa đóng y đã bị hắn ôm lại áp sát cửa mà nồng nhiệt hôn.
Cái hôn này, mang đầy ý tứ dò hỏi, thậm chí có chút ý định trừng phạt, bá đạo làm y có chút thở không nổi.
“Không nên cái gì? Nói gì thì mai em cũng được nghỉ mà. Yên tâm, anh rất đúng mực.”
“Chờ một chút…”
“Ngoài miệng nói không nên, hành động cũng như vậy.”
Nam nhân không hờn giận nhíu mày, ngữ khí lạnh lùng làm kẻ khác đau đớn, Tiêu Thạch rũ mắt, “Không nên ở trong này, vạn nhất bị thím Vương thấy…”
“Thím đã sớm đi ngủ rồi.”
Hắn không nói gì mà hôn y, ngón tay cũng không an phận sờ soạng khắp nơi.
“Chờ một chút, cho em đi tắm đã.”
Dưới ánh đèn, vẻ mặt tái nhợt của Tiêu Thạch có chút bi thương, Cảnh Mộ Chi ngưng mắt nhìn y một lúc lâu, rốt cục buông ra, “nhanh một chút, anh không có kiên nhẫn đâu.”
Hắn rốt cuộc tức giận cái gì chứ, y có làm gì sai sao? Nghĩ đi nghĩ lại, đêm đầu gặp hắn đến giờ, chẳng lẽ là bởi vì chuyện y với anh trai hắn mà làm cho tâm tình hắn không tốt? Rốt cuộc hắn cùng anh trai đã từng có chuyện gì?
Tâm ý người kia bí ẩn như biển sâu, chính y lại ngu si không thể hiểu được. Lòng y cùng tình cảm của hắn có bao nhiêu tương thông, điều này làm y khổ sở, thế nhưng hắn đối tốt với y, chí ít, hiện tại hắn ở bên cạnh y, vậy y còn có cái gì bất mãn?
Hy vọng xa vời sẽ làm cho hạnh phúc dần mất đi.
Lau khô tóc mà bước khỏi phòng tắm, Tiêu Thạch nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, lòng không khỏi buồn bực. Y không hề ghét ***, cũng không ghét kề cận da thịt người yêu, nhưng ngoài ra, y còn mong muốn một thứ khác. Là muốn thứ gì….?
Xem ra chính mình thực sự không biết điểm dừng, nhìn hơi nước quẩn quanh tụ lên thành kiếng, Tiêu Thạch khổ sở nhoẻn miệng cười.
Hít vào thật sâu, cố gắng trấn tĩnh chính mình, y bước ra khỏi phòng tắm.
“Sao lại lâu như vậy?” Nam nhân quả nhiên đã hơi bực mình.
Không nói gì đến gần, bị hắn nắm tay kéo té vào lòng.
Đôi môi của hắn đơn giản áp chặt làm y vô thức run lên.
Cảnh Mộ Chi nhíu mi, “không muốn?”
“Cũng không phải.” Tiêu Thạch thấp giọng nói.
“Em không vui?”
“Cũng không phải.”
“Vậy thì sắc mặt sao lại khó coi như đi đại tiện vậy, hơn nữa lại còn muốn bật khóc, anh có ngược đãi gì em sao?”
Dùng từ thật thô lỗ, bất quá, người này còn nhạy cảm hơn y hình dung.
“Anh lại bực bội cái gì nữa rồi?” Tiêu Thạch không chịu nổi phải hỏi ra.
Cảnh Mộ Chi hừ một tiếng, “Còn dám hỏi anh, không bằng tự hỏi mình đi, sáng hôm nay sau lưng anh đã làm cái chuyện tốt gì.”
Đúng là vợ ghen chồng, ngữ khí như đang chất vấn ông xã đào hoa.
“Sáng nay sao?” Tiêu Thạch nỗ lực nhớ lại, “Không làm gì hết, chỉ có Vi Vi hẹn em đi uống café.”
“Uống cà phê? Ngồi uống cà phê tốt đến mức thành ra ôm ấp nhau giữa đường?”
“Đó là bởi vì cô ấy muốn lập gia đình ngay, trưa nay hẹn em là định thông báo chuyện này, lúc đó có cả vị hôn phu của cổ mà, sau đó lại luyến tiếc em đến bật khóc, em chỉ là đang an ủi cô ấy mà thôi…” Nói xong, y dừng lại.
“Thật sao?”
Miệng vẫn còn hỏi câu nghi ngờ, bất quá, sắc mặt xấu xí của Cảnh Mộ Chi chuyển biến rất nhiều.
Không thể nào ?!
Nội tâm từ ngạc nhiên chuyển dần thành mừng rỡ, vui sướng tràn ngập ra khóe mắt y, làm cho khóe môi vô thức cong nhẹ lên một chút…
“Hóa ra anh tức giận là bởi vì thấy em cùng Vi Vi ở trên đường? Anh thật là ăn dấm…”
Còn chưa nói xong, thân thể đã bị nam nhân bất ngờ vác lên ném lên trên giường.
Cảnh Mộ Chi đè y xuống, đem hai tay của y ép lên đỉnh đầu, nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Thạch.
Vốn là một khối đá nhỏ vô hình và lặng lẽ, hiện tại lại phát ra ánh sáng ửng hồng nhàn nhạt, tựa hồ là mừng rỡ, lại tựa hồ là xấu hổ, biểu tình đơn thuần động lòng người.
Nếu y trầm mặc là vì hắn, vậy chút sinh động hiện tại này, cũng là vì hắn sao?
Giật mình, hắn cúi dịu dàng vừa hôn nhẹ vừa nếm mút đôi môi của y, cho đến khi y bật ra tiếng nức nở mới cảm thấy mỹ mãn mà buông y ra.
“Không được đoán, anh cảnh cáo em, cẩn thận không nên chọc anh giận nha.”
Mặc dù là ngữ khí âm trầm uy nghiêm, trong mắt nam nhân lại ẩn chứa chút nuông chiều vui vẻ. Đại khái hắn cũng hiểu được vừa nãy mình nghi ngờ thực sự buồn cười, mà hiện tại hắn lại giở thói ngang ngạnh không bàn tới đạo lý.
Không nghĩ tới việc người đàn ông trưởng thành như thế lại cũng sẽ có mặt trẻ con thế này, thật đáng yêu a…
Bất quá, nghĩ cho chính mình sau này ở chung, Tiêu Thạch thông minh quyết định đem loại cảm giác này giấu ở trong lòng , nếu như nói ra, phỏng chừng y sẽ khó mà nhìn được ánh sáng ngày mai mất.
“Dạ, vâng.. đại boss anh minh thần vũ vô địch thiên hạ như ngài có thể nào lại giống như nữ nhân ghen tuông vô cớ luông tuồng như thế chứ ạ.”
“Hảo tiểu tử, ngươi là càng ngày càng vô pháp vô thiên.”
Cảnh Mộ Chi đê tiện dùng cân nặng của mình mà đè lên người rồi cù Tiêu Thạch, làm y cười bò tránh trái tránh phải, liên tục cầu xin tha thứ.
“Xin đại boss tha mạng, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân cũng không tái phạm mà~~.”
Đang lúc giãy dụa, mảnh khăn tắm độc nhất trên người rơi xuống, lộ thân thể thanh xuân hơi gầy nhưng săn chắc. Làm đôi mắt người kia tối lại, y tâm hoảng ý loạn đưa tay che đi chính mình.
“… Không nên nhìn.”
“Làm sao lại không nhìn? Em rất đẹp.” Cảnh Mộ Chi kéo tay y ra.
“Ngượng lắm…” Y quay đầu, run run nhắm mắt lại.
“Em rất đáng yêu.” Cảnh Mộ Chi phủ lên người y, nhẹ nhàng cắn cắn gò má hồng rực, ngây ngô lại thanh thuần , làm cho kẻ khác mê muội.
“Sợ cái gì? Cũng chỉ có anh thấy thôi mà.”
“Cho dù là như vậy… A…”
“Có cảm giác sao?” Xấu xa cười nhẹ, “hôm nay thân thể đặc biệt mẫn cảm…”
Ngón tay xấu xa lập tức tăng thêm lực…
“Anh… Anh là cố ý …”
Hắn là cố ý dằn vặt y như thế, lấy kỹ xảo khơi lửa rồi lại thêm nước, làm thân thể mới lạ với *** của y nửa như bị thiêu nóng nửa như bị làm cho đóng băng, không nói được rốt cuộc là đau đớn hay là vui sướng, rốt cuộc đang ở thiên đường hay còn tại địa ngục.
Một bên là biển cả, một bên là lửa nóng, y mê muội trôi giữa hai luồng nhiệt độ cách biệt nhau.
“Đúng vậy, anh là cố ý. Ai kêu em luôn luôn chọc anh tức giận? Nói cho em biết, sau này không được cùng Vi Vi gặp mặt thật lâu như vậy, xem như cổ là em gái em, nhưng quan hệ hai người tốt như vậy, cũng có chút khó chịu đó.”
“Em đã biết.”
Ẩn trong đuôi mắt hắn, là ngọt ngào ấm áp dâng trào.
“Còn nữa, không nên gần gũi anh của anh.”
“Vì sao?” Bọn họ không phải anh em sao?
“Anh không thích.” Hắn nói thật đơn giản, đôi mắt mang dáng vẻ nghiêm túc cực kỳ, “nói chung, em sau này chỉ cần tin lời anh, bất cứ chuyện gì kẻ khác nói đều không cần quan tâm.”
“Vâng.”
Y thế mà gật đầu, chuyện hắn không thích, y tự nhiên sẽ không làm. Về phần lý do… Cảnh Mộ Chi là một người không thích bị chất vấn, hơn ai hết, y hiểu được điều đó.
Nếu như bịt mắt che tai mà có thể duy trì chút tình cảm này. Y cái gì cũng sẽ không hỏi đến, trừ khi hắn tự nói với y.
Như vậy, có thể làm cho Mộ Chi cảm thấy thoải mái chăng?
Quả nhiên, nam nhân mỉm cười khen ngợi, “Em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ lại không kiềm chế được mà làm em khóc đó nha.”
Chỉ chốc lát sau, nam nhân liền thực hiện lời hắn vừa nói.
Trong phòng tràn đầy ánh đèn nhàn nhạt, vang lên tiếng thở dốc nho nhỏ, còn lẫn cả tiếng nức nở, còn có tiếng rên rỉ như có như không…
Triền miên trong dịu dàng, mê loạn lòng trí, từ *** không giới hạn mà rơi xuống, rơi xuống vực sâu … Rơi đến đáy vực mà chính y chẳng thể thoát ra…
Ai, nếu như lửa này có thể thiêu đốt đến vĩnh viễn, y nguyện ý cứ như vậy, vẫn luôn phủ phục ở bên dưới cánh chim bá đạo của hắn, cùng hắn bay lên từ lửa đốt. Y sẽ không còn gì lo sợ, dù cho lửa này cháy cạn chỉ còn lại đêm đen vô tận, y cũng cam tâm nguyện ý, hèn mọn mà bỏ qua hết thảy.
Vì vậy, đêm nay, tình như lửa cháy sạch đến tim đèn.
Cho đến khi cả hai đều sức cùng lực kiệt.
Chìm vào giấc ngủ thật lâu sau…
“Tiểu Thuần… Tiểu Thuần…”
Lời nam nhân nói mơ trầm ấm, lặp lại nhiều lần, đều là hai chữ này.
Tiêu Thạch nằm yên bên cạnh, yên lặng đưa mắt nhìn khuôn mặt ngủ say.
“Tiểu Thuần…”
Như là gặp ác mộng, hắn càng lúc càng nhăn mày thật sâu.
Tiêu Thạch lấy tay nhẹ nhàng vòng qua quá vòng ngực trần của hắn, cầm hai tay của hắn, mà nói nhỏ bên tai, ” không có việc gì, em vẫn ở đây, anh không cần lo lắng, ngủ ngoan nhé.”
Không biết là tâm tính cảm ứng, hay lời nói của y thật sự hắn đã nghe, nam nhân dần dần yên ổn, giãn bớt nếp nhăn giữa chân mày, hô hấp cũng nhịp nhàng trở lại.
Tiêu Thạch buông tay Mộ Chi ra, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Tóc của hắn không hề mềm mại, cứng rắn, thô ráp, xấu tính y như hắn. Sau đó, y lại áp tai lên ngực hắn, nhắm khẽ đôi mi lại mà nghe tiếng tim đập vững vàng.
Không đòi hỏi tình cảm của anh, không quan tâm anh yêu ai, không cần để ý rốt cuộc anh cần ai… Bởi vì hiện tại em rất hạnh phúc, cũng cầu khẩn anh có thể hạnh phúc như em.
Chỉ cần như thế mà thôi, chỉ cần như thế thôi.
Sau đó, y ngẩng đầu, nhìn lại bóng hình người yêu, rồi cúi đầu hôn xuống nếp nhăn giữa hai đường chân mày của hắn.
Trời, cũng nhanh sáng.
Chịu đựng khóe mắt co giật, thật vất vả đuổi xong mặt trời buổi trưa kia, Tiêu Thạch một tay nắm lấy Hoa Vi Vi kéo đi ra xa khỏi quán cafe hàng trăm mét.
“Cô nãi nãi, em rốt cuộc là đang nghĩ cái gì hả ? !” Y hổn hển.
“Người ta cũng chỉ là muốn kết hôn thôi.” Hoa Vi Vi xoa cổ tay, nhõng nhẽo.
“Tiểu thư, kết hôn không phải là ăn kẹo, muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì không ăn, chán ăn thì cất đi, đây là hôn nhân đó, là hôn nhân! Hai người sẽ phải sống chung cả đời đó !”
“Em đương nhiên biết mà.” Hoa Vi Vi bịt tai, “Em muốn sống cùng hắn cả đời này, hay nhất là dùng tiền của hắn đến sạch sẽ, ha ha, tiêu xài cho bằng sạch!”
Mình đang nói chuyện với người Trái Đất sao? Tiêu Thạch nghĩ huyệt Thái Dương của y đập đến mức đau luôn rồi.
“Thôi mà, tiểu Thạch, em biết anh đang lo lắng cho em, yên tâm đi, em cũng không phải con nít mười ba tuổi chuyện gì cũng không biết.”
Hoa Vi Vi níu tay Tiêu Thạch dựa người vào, đầu áp vào vai y, từ xa nhìn lại, hai người tựa như một đôi tình nhân yêu đương nồng cháy.
“Hắn cầu hôn em trước đó, anh có biết không? Hắn thuộc thế hệ trước vậy mà còn giống như trai trẻ, mua hoa hồng, nhẫn, quỳ một chân xuống mà cầu hôn em đó! Oa, tựa như phim tình cảm đó, lãng mạn muốn chết luôn. Trước giờ chưa có ai cầu hôn em hết, em vui lắm…” Hoa Vi Vi hai mắt chớp sáng lấp lánh.
“Để anh xem nào.”
Tiêu Thạch phụng phịu nắm tay cô đưa lên, quả nhiên, một chiếc nhẫn nạm viên kim cương thật to lấp lóa trong ánh nắng.
“Anh xem, kim cương lớn như thế đó, người ta thực sự có thành ý, em làm sao cự tuyệt đây?”
Tiêu Thạch hừ một tiếng, quả nhiên, trọng điểm là nhẫn kim cương, lãng mạn với thành ý là cái nghĩa lý gì.
“Hơn nữa con gái đều phải kết hôn mà, không gả cho A Cẩu thì cũng gả cho A Miêu, A Cẩu A Miêu khác nhau chỗ nào? Hôn nhân có hoàn mỹ bao nhiêu thì cũng sẽ có lúc tan vỡ thôi, lo lắng nhiều như vậy để làm gì, cẩn thận chưa già đã yếu! Tựa như đến chợ mua rau thôi, lựa đậu lựa giá kỹ càng còn không bằng cứ chọn một bó cải trắng, tốc chiến tốc thắng, tiết kiệm thời gian, cũng tiết kiệm không ít phiền phức.” Hoa Vi Vi thoải mái mà nhún nhún vai.
Đúng là giọng điệu ngụy biện, chỉ đáng giận là nghe ra có lý đến mức y chẳng thể phản bác lại được.
“Thế nhưng… Bó cải trắng đó có hơi héo…”
“Có tuổi mới có phẩm chất. Anh xem đám thanh niên choai choai đi, ngoài cái miệng lột da nói lắm còn có cái tôi vĩ đại, ngoài ra còn được cái gì tốt chứ.”
Này này, rõ ràng em cũng là thanh niên thiếu nữ miệng lột da cùng cái tôi to đùng đó chứ.
“Anh xem hắn như thế mà mở được vài cửa hàng thực phẩm đó, thu nhập khá lắm nha, chờ em thành công ngồi vào vị trí phu nhân hắn, lúc đó ngoài cuộc sống quý tộc, thức ăn dâng lên miệng, quần áo đưa đến tay, còn có thể giúp anh trả món nợ hai nghìn vạn tệ đó nha.”
Tiêu Thạch cười khổ, “Em không cần luôn nhớ kỹ anh còn nợ hai nghìn vạn, anh tự lo được mà.”
“Anh tự lo bằng cách nào? Bán mình cho ông chủ sao ?”
Tiêu Thạch á khẩu không trả lời được. Chính xác, y còn thiếu Cảnh Mộ Chi hai nghìn vạn tệ.
Chỉ cần còn mang món nợ này, y cùng hắn sẽ không bao giờ có thể bình đẳng.
—-
“Vậy, tối hôm trước thế nào? Hai người không phải là củi khô gặp lửa, như sao Hỏa với Địa Cầu mà lao vào nhau chứ?”
Hai người ở cùng một chỗ, Tiêu Thạch một đêm không về, cô đương nhiên biết.
Quả nhiên, mặt của Tiêu Thạch lập tức đỏ hồng nhưng miếng thịt kho.
“Em không nên đoán mò.”
“Ha, nói như vậy nhất định là rất ngọt ngào, thật hâm mộ a… Không, kỳ thực em thật ghen tỵ!” Hoa Vi Vi đột nhiên suy sụp, ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Thạch, “Lúc này đây, anh thật sự sẽ rời bỏ em sao?”
“Bỏ anh mà đi trước chính là em, có được không?” Tiêu Thạch cười khổ
“Em còn cách nào nữa, ai, vì anh không yêu em mà. Vậy mà, em yêu anh, anh biết không, từ nhỏ đến giờ, em cũng chỉ yêu anh, chỉ có anh…”
“Vi Vi…”
“Đừng, đừng nói gì hết, nghe em nói là được rồi, ” Hoa Vi Vi Lấy ngón tạy chặn lại môi của y, “em yêu anh! Không phải như em gái yêu anh trai, không phải như con gái yêu cha của mình, mà là như tình yêu nam nữ, cũng giống như anh yêu Cảnh Mộ Chi! Em yêu càng lúc càng sâu đậm! Thế nhưng, em không rõ vì sao em thất bại, cũng bởi vì em là nữ nhân sao? Về điểm này, em thật không thể thay đổi, thật đáng ghét, em ghét….”
“Vi Vi, đừng nói nữa.”
Trái tim Tiêu Thạch đau như bị dao đâm, ngón tay một lần lau lên gương mặt cô, lau gần nơi khóe mắt ươn ướt nước, lướt qua từng giọt lệ trong như ngọc trai, lăn dài xuống gò má…
“Sở dĩ, em muốn kết hôn, là bởi vì em muốn rời xa anh, em muốn anh hối hận cả đời! Em muốn anh nhớ em, muốn anh biết rằng trên đời này người yêu anh nhất, cũng chỉ có em…”
“Anh biết, đừng nói nữa, anh biết mà!”
Y ôm lấy cô, ôm chặt lấy cô, chặt đến hầu như muốn đem cô khảm vào máu thịt của mình.
Trước ngực truyền đến tiếng tim của Vi Vi đập cùng tiếng nức nở, người con gái trước mắt này là người yêu quý nhất của y, thế mà y cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô khóc, y không thể cho cô hạnh phúc.
Cô ngay thẳng khả ái như vậy, y vì sao không thể yêu? Vì sao trong lòng y cũng chỉ có Cảnh Mộ Chi? Vì sao cô lại yêu y, vì sao cô lại tuyệt vọng như vậy?
“Đừng khóc nữa, Vi Vi, đừng khóc nữa.”
Y ôm chặt lấy cô, ôm chặt lấy người thân yêu của mình.
Trong chuyện tình yêu, đều có những người khác nhau nhưng lại mang những nỗi đau như nhau. Y cũng vậy, cũng như đã có được hắn, mà vẫn còn cảm thấy rất đau? Giống như không thể nào yên ổn được?
Nhìn cô thống khổ, cũng giống như y thống khổ.
Vào lúc giữa trưa, giữa đường xá, xe cộ như nêm, ồn ào náo nhiệt.
Không ít người qua đường đều thấy được, có một đôi nam nữ trẻ tuổi, dưới ánh mặt trời ôm chặt lấy nhau mà khóc.
Có thể, là vị trai trẻ thanh tú kia đang cùng người yêu trẻ tuổi nói lời từ biệt mà bật khóc; lại có thể, bọn họ có một người bệnh nặng, người kia lo sợ sinh ly tử biệt mà bật khóc… Bằng không, này nước mắt trong veo như thế sao cứ rơi hoài rơi mãi thôi?
Giống như mỗi đêm buồn bã tự mình rơi lệ, lại đẹp như một cuộn tranh xưa động lòng người, lại giống một khúc thơ ca vô tình nghe thấy khi đi xa.
Nhưng mà, cũng ít ai thấy được, đầu phố cách đó không xa, một chiếc BMW bạc lẳng lặng chờ.
Nó vốn là vô tình đi qua chỗ này, nhưng vì chủ nhân của nó vô tình nhìn thấy chuyện khác thường kia, lập tức nhấn bàn đạp thắng lại, đậu lại ngay tại đó.
Bên trong xe có nam tử ngũ quan tuấn tú lạnh lùng, lặng yên nhìn ra nơi hai người đang ôm nhau kia, khóe mắt hơi ướt đi. Sau đó, hắn đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhẹ nhàng rời khỏi, chạy ngang bên người đôi tình nhân kia mà không một ai hay.
Như có như không, hắn tự mình liếc qua cửa sổ xe nhìn hai người đó, lập tức vô cảm quay đầu.
Một giây sau, hắn như biến mất vào sâu trong ánh nắng chói chang giữa ngày dài.
* * *
“Tốt rồi, mọi người trở về đi.”
“Quản lí khổ cực rồi.”
Nhóm nhân viên đồng thanh chào, Khâu Hạo Xuyên hơi gật đầu, ý bảo một đêm bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, mà lúc này, hừng đông đang từ từ hiển hiện ở phía chân trời xa.
Ngày Thứ Hai trong tuần cứ thế bình lặng bắt đầu.
Xoa bóp cái lưng nhức mỏi, Tiêu Thạch từ cửa sau đi ra ngoài. Con hẻm nhỏ dài không một tiếng động, y kéo cao cổ áo, vùi mặt vào trong.
Mới đi ra đầu hẻm, chợt nghe tiếng còi xe ôtô, y quay đầu lại, liền thấy một chiếc BMW lẳng lặng đậu dưới ngọn đèn đường.
“Cảnh Mộ Chi?” Y vui mừng chạy tới.
“Lên xe.” Nam nhân nhàn nhạt nói, đầu còn không thèm quay lại.
Bên trong xe mở ra là hơi ấm hợp lòng người, phảng phất hương nước hoa nhã nhặn của người kia, Tiêu Thạch len lén phác họa lại nét mặt nam nhân…
Đã trễ thế này, không nghĩ tới hắn lại sẽ đến đón y, quả thực không thể tin được, làm cho giờ đây tim đập kịch liệt gấp đôi bình thường.
Không bao lâu, xe chạy nhanh vào khuôn viên “RhinoFort”.
—–
“… Không nên…”
Ngày hôm nay nam nhân tựa hồ đặc biệt vội vàng, cửa phòng vừa đóng y đã bị hắn ôm lại áp sát cửa mà nồng nhiệt hôn.
Cái hôn này, mang đầy ý tứ dò hỏi, thậm chí có chút ý định trừng phạt, bá đạo làm y có chút thở không nổi.
“Không nên cái gì? Nói gì thì mai em cũng được nghỉ mà. Yên tâm, anh rất đúng mực.”
“Chờ một chút…”
“Ngoài miệng nói không nên, hành động cũng như vậy.”
Nam nhân không hờn giận nhíu mày, ngữ khí lạnh lùng làm kẻ khác đau đớn, Tiêu Thạch rũ mắt, “Không nên ở trong này, vạn nhất bị thím Vương thấy…”
“Thím đã sớm đi ngủ rồi.”
Hắn không nói gì mà hôn y, ngón tay cũng không an phận sờ soạng khắp nơi.
“Chờ một chút, cho em đi tắm đã.”
Dưới ánh đèn, vẻ mặt tái nhợt của Tiêu Thạch có chút bi thương, Cảnh Mộ Chi ngưng mắt nhìn y một lúc lâu, rốt cục buông ra, “nhanh một chút, anh không có kiên nhẫn đâu.”
Hắn rốt cuộc tức giận cái gì chứ, y có làm gì sai sao? Nghĩ đi nghĩ lại, đêm đầu gặp hắn đến giờ, chẳng lẽ là bởi vì chuyện y với anh trai hắn mà làm cho tâm tình hắn không tốt? Rốt cuộc hắn cùng anh trai đã từng có chuyện gì?
Tâm ý người kia bí ẩn như biển sâu, chính y lại ngu si không thể hiểu được. Lòng y cùng tình cảm của hắn có bao nhiêu tương thông, điều này làm y khổ sở, thế nhưng hắn đối tốt với y, chí ít, hiện tại hắn ở bên cạnh y, vậy y còn có cái gì bất mãn?
Hy vọng xa vời sẽ làm cho hạnh phúc dần mất đi.
Lau khô tóc mà bước khỏi phòng tắm, Tiêu Thạch nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, lòng không khỏi buồn bực. Y không hề ghét ***, cũng không ghét kề cận da thịt người yêu, nhưng ngoài ra, y còn mong muốn một thứ khác. Là muốn thứ gì….?
Xem ra chính mình thực sự không biết điểm dừng, nhìn hơi nước quẩn quanh tụ lên thành kiếng, Tiêu Thạch khổ sở nhoẻn miệng cười.
Hít vào thật sâu, cố gắng trấn tĩnh chính mình, y bước ra khỏi phòng tắm.
“Sao lại lâu như vậy?” Nam nhân quả nhiên đã hơi bực mình.
Không nói gì đến gần, bị hắn nắm tay kéo té vào lòng.
Đôi môi của hắn đơn giản áp chặt làm y vô thức run lên.
Cảnh Mộ Chi nhíu mi, “không muốn?”
“Cũng không phải.” Tiêu Thạch thấp giọng nói.
“Em không vui?”
“Cũng không phải.”
“Vậy thì sắc mặt sao lại khó coi như đi đại tiện vậy, hơn nữa lại còn muốn bật khóc, anh có ngược đãi gì em sao?”
Dùng từ thật thô lỗ, bất quá, người này còn nhạy cảm hơn y hình dung.
“Anh lại bực bội cái gì nữa rồi?” Tiêu Thạch không chịu nổi phải hỏi ra.
Cảnh Mộ Chi hừ một tiếng, “Còn dám hỏi anh, không bằng tự hỏi mình đi, sáng hôm nay sau lưng anh đã làm cái chuyện tốt gì.”
Đúng là vợ ghen chồng, ngữ khí như đang chất vấn ông xã đào hoa.
“Sáng nay sao?” Tiêu Thạch nỗ lực nhớ lại, “Không làm gì hết, chỉ có Vi Vi hẹn em đi uống café.”
“Uống cà phê? Ngồi uống cà phê tốt đến mức thành ra ôm ấp nhau giữa đường?”
“Đó là bởi vì cô ấy muốn lập gia đình ngay, trưa nay hẹn em là định thông báo chuyện này, lúc đó có cả vị hôn phu của cổ mà, sau đó lại luyến tiếc em đến bật khóc, em chỉ là đang an ủi cô ấy mà thôi…” Nói xong, y dừng lại.
“Thật sao?”
Miệng vẫn còn hỏi câu nghi ngờ, bất quá, sắc mặt xấu xí của Cảnh Mộ Chi chuyển biến rất nhiều.
Không thể nào ?!
Nội tâm từ ngạc nhiên chuyển dần thành mừng rỡ, vui sướng tràn ngập ra khóe mắt y, làm cho khóe môi vô thức cong nhẹ lên một chút…
“Hóa ra anh tức giận là bởi vì thấy em cùng Vi Vi ở trên đường? Anh thật là ăn dấm…”
Còn chưa nói xong, thân thể đã bị nam nhân bất ngờ vác lên ném lên trên giường.
Cảnh Mộ Chi đè y xuống, đem hai tay của y ép lên đỉnh đầu, nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Thạch.
Vốn là một khối đá nhỏ vô hình và lặng lẽ, hiện tại lại phát ra ánh sáng ửng hồng nhàn nhạt, tựa hồ là mừng rỡ, lại tựa hồ là xấu hổ, biểu tình đơn thuần động lòng người.
Nếu y trầm mặc là vì hắn, vậy chút sinh động hiện tại này, cũng là vì hắn sao?
Giật mình, hắn cúi dịu dàng vừa hôn nhẹ vừa nếm mút đôi môi của y, cho đến khi y bật ra tiếng nức nở mới cảm thấy mỹ mãn mà buông y ra.
“Không được đoán, anh cảnh cáo em, cẩn thận không nên chọc anh giận nha.”
Mặc dù là ngữ khí âm trầm uy nghiêm, trong mắt nam nhân lại ẩn chứa chút nuông chiều vui vẻ. Đại khái hắn cũng hiểu được vừa nãy mình nghi ngờ thực sự buồn cười, mà hiện tại hắn lại giở thói ngang ngạnh không bàn tới đạo lý.
Không nghĩ tới việc người đàn ông trưởng thành như thế lại cũng sẽ có mặt trẻ con thế này, thật đáng yêu a…
Bất quá, nghĩ cho chính mình sau này ở chung, Tiêu Thạch thông minh quyết định đem loại cảm giác này giấu ở trong lòng , nếu như nói ra, phỏng chừng y sẽ khó mà nhìn được ánh sáng ngày mai mất.
“Dạ, vâng.. đại boss anh minh thần vũ vô địch thiên hạ như ngài có thể nào lại giống như nữ nhân ghen tuông vô cớ luông tuồng như thế chứ ạ.”
“Hảo tiểu tử, ngươi là càng ngày càng vô pháp vô thiên.”
Cảnh Mộ Chi đê tiện dùng cân nặng của mình mà đè lên người rồi cù Tiêu Thạch, làm y cười bò tránh trái tránh phải, liên tục cầu xin tha thứ.
“Xin đại boss tha mạng, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân cũng không tái phạm mà~~.”
Đang lúc giãy dụa, mảnh khăn tắm độc nhất trên người rơi xuống, lộ thân thể thanh xuân hơi gầy nhưng săn chắc. Làm đôi mắt người kia tối lại, y tâm hoảng ý loạn đưa tay che đi chính mình.
“… Không nên nhìn.”
“Làm sao lại không nhìn? Em rất đẹp.” Cảnh Mộ Chi kéo tay y ra.
“Ngượng lắm…” Y quay đầu, run run nhắm mắt lại.
“Em rất đáng yêu.” Cảnh Mộ Chi phủ lên người y, nhẹ nhàng cắn cắn gò má hồng rực, ngây ngô lại thanh thuần , làm cho kẻ khác mê muội.
“Sợ cái gì? Cũng chỉ có anh thấy thôi mà.”
“Cho dù là như vậy… A…”
“Có cảm giác sao?” Xấu xa cười nhẹ, “hôm nay thân thể đặc biệt mẫn cảm…”
Ngón tay xấu xa lập tức tăng thêm lực…
“Anh… Anh là cố ý …”
Hắn là cố ý dằn vặt y như thế, lấy kỹ xảo khơi lửa rồi lại thêm nước, làm thân thể mới lạ với *** của y nửa như bị thiêu nóng nửa như bị làm cho đóng băng, không nói được rốt cuộc là đau đớn hay là vui sướng, rốt cuộc đang ở thiên đường hay còn tại địa ngục.
Một bên là biển cả, một bên là lửa nóng, y mê muội trôi giữa hai luồng nhiệt độ cách biệt nhau.
“Đúng vậy, anh là cố ý. Ai kêu em luôn luôn chọc anh tức giận? Nói cho em biết, sau này không được cùng Vi Vi gặp mặt thật lâu như vậy, xem như cổ là em gái em, nhưng quan hệ hai người tốt như vậy, cũng có chút khó chịu đó.”
“Em đã biết.”
Ẩn trong đuôi mắt hắn, là ngọt ngào ấm áp dâng trào.
“Còn nữa, không nên gần gũi anh của anh.”
“Vì sao?” Bọn họ không phải anh em sao?
“Anh không thích.” Hắn nói thật đơn giản, đôi mắt mang dáng vẻ nghiêm túc cực kỳ, “nói chung, em sau này chỉ cần tin lời anh, bất cứ chuyện gì kẻ khác nói đều không cần quan tâm.”
“Vâng.”
Y thế mà gật đầu, chuyện hắn không thích, y tự nhiên sẽ không làm. Về phần lý do… Cảnh Mộ Chi là một người không thích bị chất vấn, hơn ai hết, y hiểu được điều đó.
Nếu như bịt mắt che tai mà có thể duy trì chút tình cảm này. Y cái gì cũng sẽ không hỏi đến, trừ khi hắn tự nói với y.
Như vậy, có thể làm cho Mộ Chi cảm thấy thoải mái chăng?
Quả nhiên, nam nhân mỉm cười khen ngợi, “Em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ lại không kiềm chế được mà làm em khóc đó nha.”
Chỉ chốc lát sau, nam nhân liền thực hiện lời hắn vừa nói.
Trong phòng tràn đầy ánh đèn nhàn nhạt, vang lên tiếng thở dốc nho nhỏ, còn lẫn cả tiếng nức nở, còn có tiếng rên rỉ như có như không…
Triền miên trong dịu dàng, mê loạn lòng trí, từ *** không giới hạn mà rơi xuống, rơi xuống vực sâu … Rơi đến đáy vực mà chính y chẳng thể thoát ra…
Ai, nếu như lửa này có thể thiêu đốt đến vĩnh viễn, y nguyện ý cứ như vậy, vẫn luôn phủ phục ở bên dưới cánh chim bá đạo của hắn, cùng hắn bay lên từ lửa đốt. Y sẽ không còn gì lo sợ, dù cho lửa này cháy cạn chỉ còn lại đêm đen vô tận, y cũng cam tâm nguyện ý, hèn mọn mà bỏ qua hết thảy.
Vì vậy, đêm nay, tình như lửa cháy sạch đến tim đèn.
Cho đến khi cả hai đều sức cùng lực kiệt.
Chìm vào giấc ngủ thật lâu sau…
“Tiểu Thuần… Tiểu Thuần…”
Lời nam nhân nói mơ trầm ấm, lặp lại nhiều lần, đều là hai chữ này.
Tiêu Thạch nằm yên bên cạnh, yên lặng đưa mắt nhìn khuôn mặt ngủ say.
“Tiểu Thuần…”
Như là gặp ác mộng, hắn càng lúc càng nhăn mày thật sâu.
Tiêu Thạch lấy tay nhẹ nhàng vòng qua quá vòng ngực trần của hắn, cầm hai tay của hắn, mà nói nhỏ bên tai, ” không có việc gì, em vẫn ở đây, anh không cần lo lắng, ngủ ngoan nhé.”
Không biết là tâm tính cảm ứng, hay lời nói của y thật sự hắn đã nghe, nam nhân dần dần yên ổn, giãn bớt nếp nhăn giữa chân mày, hô hấp cũng nhịp nhàng trở lại.
Tiêu Thạch buông tay Mộ Chi ra, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Tóc của hắn không hề mềm mại, cứng rắn, thô ráp, xấu tính y như hắn. Sau đó, y lại áp tai lên ngực hắn, nhắm khẽ đôi mi lại mà nghe tiếng tim đập vững vàng.
Không đòi hỏi tình cảm của anh, không quan tâm anh yêu ai, không cần để ý rốt cuộc anh cần ai… Bởi vì hiện tại em rất hạnh phúc, cũng cầu khẩn anh có thể hạnh phúc như em.
Chỉ cần như thế mà thôi, chỉ cần như thế thôi.
Sau đó, y ngẩng đầu, nhìn lại bóng hình người yêu, rồi cúi đầu hôn xuống nếp nhăn giữa hai đường chân mày của hắn.
Trời, cũng nhanh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.