Đảo Sao Băng (Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhị Lưu Tinh Tự)
Chương 3
Bạch Vân
03/11/2016
Cây Lệ Nhi : phiến lá nhỏ tròn, thân lại mềm uốn cong, y như dòng nước mắt của em bé ^^
~Cũng từ chuyện xưa sao?
Y thản nhiên đặt câu hỏi, lại làm cho nội tâm trào dâng kinh hãi.
Kỳ thực thực sự không có gì xa xưa cho lắm.
Hắn cùng y chỉ gặp mặt lần đó, cũng là y chuyển đến trường cao trung nơi hắn học, cỡ chừng nửa năm.
Là giày vò nửa năm, là thầm mến nửa năm, cũng là trầm mặc nhìn trộm nửa năm.
Niên thiếu ôm ấp tình cảm luôn luôn thơ mộng. Giờ này, trưởng thành rồi tuyệt không tin trên đời này còn có chuyện “nhất kiến chung tình” nữa. Nhưng ngày đó, trong lễ chào cờ, liếc thấy chủ tịch hội học sinh đứng phía trước, thân hình cao ngất trong nắng sớm, quang cảnh như bức tranh, từ nay về sau, ánh mắt của y vĩnh viễn nhìn theo bóng lưng hắn.
Hắn trong mắt mọi người là thiên chi kiêu tử, vĩnh viễn cao cao tại thượng, đối xử với người khác lại bình đẳng ôn nhã cao quý vô cùng.
Chẳng bao giờ nghĩ tới việc mở lời, càng không vọng tưởng được bên hắn, khi đó y nhỏ bé tự ti, chỉ cần lặng lẽ nhìn đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Quan tâm tất cả về hắn —— trên hành lang không hẹn mà kề vai, trên sân bóng rỗ tư thế hiên ngang oai hùng, trong lúc hoạt động hội học sinh tìm kiếm thân ảnh hắn… Dường như dõi theo đến vô tận, y đắm chìm, trốn tránh trong chua xót mà hưởng thụ ngọt ngào của tình cảm đơn phương.
Vì thế, y thậm chí cảm kích mẹ mình mê man cờ bạc để trải qua khó khăn, mới có thể vất vả chạy trốn rồi trong mênh mông biển người, lại có thể gặp nhau.
Tiêu Thạch quý trọng đoạn thời gian này, chỉ muốn đem nó chôn giấu thật sâu hệt như gìn giữ sinh mạng của chính mình, cho dù bị hắn nhục mạ rằng “đồng tính luyến ái ghê tởm”, cũng không nguyện xóa đi đoạn ký ức ấy.
Kỳ thực ngày đó, bất quá y thường ngày cố tình đi ngang chỗ gần nhà hắn, sẽ dừng chân một chút, mong gặp may mà thấy được hắn khi ở nhà. Bọn họ lại ở cùng hướng, thỉnh thoảng có mấy lần, y trở về nhà lại sẽ thấy hắn, sau đó mỗi lần đi ngang qua chỗ đó, y sẽ vô thức mà dừng lại một chút chờ mong.
Hắn quả nhiên xuất hiện, y núp ở góc tường tham lam nhìn ngắm, tưởng rằng sẽ chẳng ai hay, nào biết thay đổi bất ngờ, hắn đột nhiên quay đầu lại, y không thể tránh, ánh mắt chạm nhau…
Trời đất nháy mắt quay cuồng.
Nguyên lai hắn đã sớm nhìn thấy tất cả, bao gồm trò hề của y!
Tựa như bị người vạch trần y phục, xích lõa trước mặt thiên hạ, y chật vật bất kham, nhanh chân chạy trốn.
Ngày thứ hai, mẫu thân bị chủ nợ cũ đuổi đến cửa, bọn họ lại phải lần nữa lưu lạc. Đối với y mà nói, cũng là sự cứu rỗi lớn lao. Nhưng mà, sau năm năm, thật vất vả an thân ở T thị, cũng tìm được một công việc, ai biết chủ nhân “Lưu Tinh Tự” lại là hắn!
Số phận sao mà trớ trêu. Càng mỉa mai hơn, ngày hôm nay y cùng hắn lại có thể đứng đối mặt nhau, giống như người xa lạ. Đúng vậy, y đương nhiên là xa lạ với hắn, hắn làm sao có thể còn nhớ đến y?
Quên cũng là một loại hạnh phúc.
Bất quá, cho dù mộng tưởng vỡ tan, cho dù hắn nói lời ác độc, cho dù đến giờ y vẫn gặp ác mộng, y cũng không một chút oán hận nào. Trước đây đích thật là y sai, đích thật y mang một phần tình cảnh xấu xa dơ bẩn với hắn, đều là do y gieo gió gặt bão.
Khi đó y bị hắn làm cho sợ hãi, cũng là tự mình hoảng sợ.
“Đồng tính luyến ái ghê tởm!”, vài chữ giản đơn mà lại như thần chú, lập tức đóng đinh y vào thập giá, bốn phía máu rơi, đau đến chết đi sống lại, lại chậm chạp không được siêu sinh.
Hôm nay, số phận lại ác ý trêu cợt, lại lần nữa gặp hắn, y thật sự mong thời gian trở về, nhân sinh đảo ngược, rằng y chưa bao giờ gặp hắn, quá khứ không, hiện tại cũng không, tương lai lại càng không.
Nhưng mà, chuyện này không có khả năng .
Tất cả cũng đã phát sinh, lại đang phát sinh thêm nữa.
* * *
Nguyệt hoa như mộng.
Nhiều đêm không ngủ, y dần tập thành thói quen ngồi bên cửa sổ, yên lặng đưa mắt nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ. .
Càng đô thị hóa, ô nhiễm càng nghiêm trọng, cho dù là buổi tối, bụi cũng dày đặc không khí. Thiếu dưỡng khí, thiếu nước, thiếu điện, thiếu tình yêu… Người hiện đại cái gì cũng thiếu, nói vậy người mất ngủ như y cũng không hề ít.
Y chỉ muốn cầm tay ai đó, để vào những đêm buồn khổ như thế này, sẽ an tâm ngủ say như tượng đá.
Bỗng, một mảnh lá cây phất qua gương mặt, thì ra là chậu Lệ Nhi y trồng . Lá tròn tròn, cành sum xuê, từng chuỗi từng chuỗi rủ xuống, dáng dấp tinh xảo đặc sắc rất giống giọt lệ, ở tiệm cây cảnh, vừa nghe đến tên này, Tiêu Thạch liền mua không chút do dự.
Cũng không phải loài hoa đỏng đảnh, y tùy tiện để đó, lại xanh ươm lớn tốt cho đến giờ. Người ta nếu có thể kiên cường như thực vật thì tốt biết bao, vô luận yêu đương tan vỡ thế nào, cũng lại có thể tuần hoàn sinh trưởng mãi.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rõ ràng.
“Vào đi.”
“Tiểu Thạch, là em.”
Hoa Vi Vi, mặc độc một chiếc áo ngủ, lặng yên đến gần không một tiếng động, nhẹ nhàng đến bên y, níu vào tay và tựa đầu trên vai y.
“Làm sao vậy, ngủ không được?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Em cũng không ngủ được?”
Trời đã nhanh sáng.
“Bởi vì anh đang khổ sở, em làm sao có thể ngủ được. Anh cứ một mình trốn trong phòng, em thật lo.”
“Anh không sao.”
Bây giờ nghĩ lại, bị đem tất cả ra làm trò cười mà chính mình lại là diễn viên chính.
“tiểu Thạch…” Hoa Vi Vi muốn nói rồi lại thôi.
“Cái gì?”
“Anh… Thích hắn, đúng không?”
Lặng yên một lúc lâu, Tiêu Thạch thở dài thật sâu, “rõ ràng như thế sao?”
“Tiểu Thạch ngốc, em chính là con giun trong bụng của anh, anh có mấy cái xương em còn không biết sao? Tuy rằng anh biểu hiện ra như là rất ghét ông chủ, nhưng trong lòng vẫn len lén thích hắn, em đã sớm nhìn ra rồi.”
Nói bậy, đầu óc thờ ơ như cô có thể nào nhạy cảm như thế, Tiêu Thạch cũng không vạch trần ra.
“Kỳ thực, em cảm thấy được hắn đối với anh cũng rất có ý tứ mà, hơn nữa, hắn cũng thích nam nhân! Anh nói xem, đây không phải là duyên phận mà số phận an bài thì là gì?”
“Em hết nói hắn có ý tứ với em, giờ lại nói hắn có ý tứ với anh, người ta là ngựa đực hay sao chứ?”
“Trước đây là em tự mình đa tình” Hoa Vi Vi rất thẳng thắn thừa nhận, lại thở dài, “vì sao, nam nhân tốt đều là GAY vậy chứ?”
Tiêu Thạch lắc đầu, “em lại đi tin lời hắn”
“Vì sao không tin?”
“Anh thấy hắn chỉ là trêu đùa chúng ta.”
Cảnh Mộ Chi ghét đồng tính luyến ái như thế, tại sao có khả năng thích nam nhân.
“Anh đối với hắn thành kiến thật đúng là sâu đậm nha.”
Rốt cuộc là ai có thành kiến?
Tiêu Thạch thở dài, lẳng lặng đưa mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Vì sao, người ta cứ nhất định phải yêu một ai đó. Sống một mình thật sự không tốt sao?”
“Bởi vì … cô độc thế này, thật tịch mịch, có ai chịu nổi? Nếu như là hai người, nếu trong đêm có thấy lạnh lẽo, cũng có thể ôm nhau mà yêu thương, thật sự tốt hơn.”
Bên vai cảm nhận được một trận run rẩy của cô, đêm sâu thăm thẳm, đối ngược với linh hồn trắng trong kia.
“Thế nhưng, yêu một người sẽ làm cho chính mình thống khổ.”
“Đúng vậy, nếu không thống khổ, sẽ không phải thật tâm yêu. Không chỉ có vậy, còn có tươi cười, vui sướng, ngọt ngào, hạnh phúc… Rất nhiều nữa.”
Tiêu Thạch nhắm mắt lại thật lâu. Nhớ đến những tháng năm y ôm một mối tình thầm kín kia.
Khi đó y mỗi một ngày đều tự dày vò, thế nhưng cũng rất sung sướng, tràn ngập chờ mong, chỉ cần nhớ đến tên đối phương lòng sẽ tràn đầy vui mừng, thấy thân ảnh đối phương bản thân sẽ vui đến nhảy cẫng lên, cuộc đời tăm tối như được chiếu sáng, sức sống đầy tràn, tươi đẹp khó tả.
Hào quang này y nhớ mãi không quên.
Đúng vậy, không chỉ dừng lại ở đó. Còn có càng nhiều, càng nhiều…
“Có thể gặp em thật tốt, Vi Vi.”
Cô tựa như thiên thần bản mệnh của y.
“Những lời này phải là em nói với anh mới đúng.” Hoa Vi Vi nở nụ cười.
“Anh không muốn yêu ai nữa, anh chỉ cần em là đủ rồi.” y nhẹ vỗ về tóc của cô.
“Thế nhưng, một ngày nào đó em sẽ lập gia đình a, đến lúc đó, anh sẽ lại chỉ có một mình. Cũng không quan hệ sao?” Hoa Vi Vi ngưỡng mặt lên, “Em sẽ gả cho anh?”
“Thế nhưng… Anh không đứng nổi.” Y khổ sở nhìn nàng.
“Đúng vậy a, đứng không nổi. Đúng là thực sự không được.”
Hoa Vi Vi bất đắc dĩ cười có vẻ như tự giễu, Tiêu Thạch mông lung nghĩ tới lúc một mình bước đi theo năm tháng kia.
Y và Vi Vi biết nhau năm mười bốn tuổi, lúc đó nhà cô ở sát vách nhà y. Lúc giữa đêm thường nghe cha cô say rượu trở về đánh đập chửi mắng, hôm sau gặp, chắc chắn cả người cô sẽ đầy những vết thương xanh xanh tím tím.
Mẹ của Vi Vi bệnh mà mất sớm, mà bốn năm trước cha của Tiêu Thạch cũng ly hôn với mẹ y, sau đó liền bỏ ra nước ngoài, cũng chẳng còn quan tâm đến y nữa. Cùng có hoàn cảnh gia đình ly tán, hai đứa trẻ con rất nhanh làm quen với nhau rồi trở thành tri kỷ.
Sau đó không lâu, mẹ y thất thần rồi nghiện cờ bạc, đem gia sản đánh cho thua sạch sẽ. Chủ nợ cho vay nặng lãi kéo giang hồ cầm dao đến đòi cả nhà, Tiêu Thạch tuổi nhỏ cũng biết rằng nơi quê mùa này sẽ không thể ở nữa. Nửa đêm lúc đang gói ghém đồ đạc thì Vi Vi, cả người vết thương cũ lẫn vết thương mới lẻn vào phòng của y, khóc lóc bám áo y mà nói – dẫn em theo với!
Vì vậy, một giây đó, Hoa Vi Vi liền thành người nhà y.
Cùng nhau lưu lạc, khổ cực di chuyển, từ thành phố này đến thị trấn nọ…
Có lúc là lẳng lặng dời đi, nhưng phần lớn thời gian là hốt hoảng bỏ trốn. Tiêu Thạch không biết mà cũng không muốn biết, mẹ y rốt cuộc đã thua bao nhiêu, nhưng y lại tập thành cảnh khuyển, vừa nghe gió đổi chiều đã cong chân mà chạy.
Không có bằng hữu, không có sự nghiệp, không có tích góp, cái gì cũng không có.
Bọn họ một đường bôn tẩu, một đường vứt bỏ, lại một đường gặp nhau. Sinh hoạt tựa như đường gấp khúc, giãy dụa mưu sinh tính từng phút từng giây, căn bản không còn sức nghĩ đến ai, cho đến khi tới được thành phố này.
Tiêu Thạch mệt chết đi được, Vi Vi cũng vậy. Lúc này đây, nếu như bị bọn cho vay nặng lãi tìm được, y cũng không còn muốn chống cự, cùng lắm là chết, cũng chỉ có một mạng mà thôi. Nói cách khác, sinh mệnh này, cũng là mẹ y tự đưa đến thế gian, bây giờ trả lại cho bà là được rồi.
Quan tâm nhất cũng chỉ có Hoa Vi Vi, người nhà duy nhất, thân nhân duy nhất
Từ giờ phút cùng nhau bỏ trốn kia, Vi Vi lúc nào cũng nhắc nhở rằng muốn gả cho y. Nhớ lần đó, y rốt cuộc cũng quyết tâm muốn cưới cô, hai người như lính ra trận, cô chỉ muốn hết lòng, y vẫn chân tay luống cuống, đem hết hiểu biết về *** mà y tự mày mò ra được kia quăng ra khỏi đầu, lúc binh khí gặp nhau, y thế mà lại không thể cương nổi, chỉ có thể ôm cô, thật cẩn thận mà ôm cô…
Nếu cứ ôm như vậy mà có thể đem đau thương cùng nước mắt của cô ôm trọn vào lòng hẳn là tốt hơn. Nhưng y lại không dừng được nước mắt ấy, cũng như không dừng được nước mắt của chính mình.
Tiêu Thạch gào khóc, vang vọng một trời, tiếng đau xé ruột, dường như tận thế.
Làm cho Vi Vi đang khóc cũng phải dừng lại để an ủi ——
“Không sao cả, tiểu Thạch ngốc lắm. Đối với nữ nhân không cương nổi thì sao? Cũng chỉ là thích nam nhân thôi mà? Không sao. Không có gì, cùng lắm thì, đồng tính cũng không phải cái gì ghê gớm lắm, bây giờ còn mỹ niên thiếu dễ nhìn đầy ra, cực kỳ xinh đẹp. Anh nhanh đi tìm nam nhân tốt về, em nhìn cũng vui mắt.”
Nữ nhân thực sự thật ôn nhu, ngoại trừ mẹ y.
Bức tranh lúc nhỏ vẫn lưu lại ở trong trí nhớ của chính y—— mẹ cũng có lúc cười thật ôn nhu, rồi cãi nhau đỏ mặt tía tai, cha dứt khoát sập cửa bỏ đi, mẹ tuyệt vọng khóc thầm giữa đêm…
Tiêu Thạch thường nghĩ, mẹ vẫn còn yêu cha, bằng không mẹ cũng sẽ không hận y như vậy. Lúc ly dị với cha, mẹ như hóa điên, dùng thước đuổi theo đánh y. Chuyên đánh vào lưng, ở đó có bị thương người ta cũng không biết.
Da thịt trơn láng lưu lại từng vệt roi đỏ sậm, lúc đầu nhìn thấy mà giật mình, nhưng sau một tuần, vết thương cũng chậm rãi khép lại, đóng vảy, biến mất… Để qua mấy tháng, lại sờ vào da thịt thì chỉ còn vết tích thô ráp.
Vẫn nhớ lần mẹ đánh y tàn nhẫn, là ngày nghe được tin cha tái hôn. Tay mẹ đánh, mặt tràn đầy phẫn nộ, từng thước cứ như mưa rơi xuống lưng y, đau đớn thiêu đốt toàn thân trẻ nhỏ. Chẳng đánh được bao lâu, thước rốt cục đánh không lại lưng rắn chắc, đứt ra làm đôi. Sau đó mẹ tuyệt vọng khóc rống lên, y thế mà không khóc, chỉ lẳng lặng dựa vào trên giường nhỏ đơn sơ, nghiêm chỉnh cảm thụ đau đớn trong lòng.
Vết thương này y biết có thể thật lâu mới lành, nếu không làm nó thương tổn nữa, sẽ có lúc nó lành lại, nên lại âm thầm giấu diếm vết tích.
Nhân loại rốt cuộc là loại động vật kiên cường.
Cũng may những ngày như thế cũng không kéo dài, sau đó, mẹ dần nghiện cờ bạc, đem lực chú ý từ trên người y triệt để dời đi, y mới có thể sống dễ dàng hơn một chút.
Những năm tháng đó là hồi tưởng đen tối nhất mà y không hề muốn nhớ lại. Y cũng không tìm hiểu xem, có thể là do mẹ như thế, mới làm y vô thức mang tính hướng như thế này. Chỉ là đến giờ, phục hồi tinh thần lại, thì cũng đã không có chút rung động với nữ nhân nữa, cho dù là người đẹp đến thế nào cũng vậy thôi.
“Xin lỗi.” Y buồn bã nhìn cô.
Chuyện nên nói, cũng chỉ có thể nói như thế này.
“Tiểu Thạch ngốc, không nên suy nghĩ bậy bạ.” Hoa Vi Vi nhẹ nhàng đánh y một cái.
“A…” Đột nhiên đang lúc nghĩ đến cái gì, Vi Vi thở nhẹ, “Anh vừa hung hăng đánh vào mặt boss lớn của chúng ta, xong, cái này chúng ta hai người đều sẽ bị đuổi mất.”
“Vậy sẽ tìm việc khác mà làm.”
Thế gian to lớn, luôn luôn có chỗ dung thân.
“Không có cách, ngày mai em trước hết đi tìm việc ở mục rao vặt trên báo thử”
Hoa Vi Vi mỉm cười, đột nhiên, nàng nhỏng tai, hình như nghe được gì đó.
“Cửa có tiếng động…”
Tiêu Thạch cũng nghe được, xoay người nhảy xuống. Bước tới cửa, quả nhiên không ngoài dự đoán, người mẹ biến mất một tuần —— Ngũ Tuệ Quyên, giống cái hồn ma xuất hiện giữa cửa.
Trong trí nhớ, trước khi mất tích mẫu thân còn trang điểm xinh đẹp, cổ mang chuỗi ngọc trai, áo lông kèm váy, rất giống phu nhân Hongkong. Hiện tại cả người bừa bãi, mặc áo thun rách nát chẳng biết từ đâu, mặt mũi đen nhẻm. Hơn nữa là hừng đông mới xuất hiện, không bị người hiểu lầm là cương thi cũng khó.
Dân cờ bạc thắng được tiền, liền sẽ ngăn nắp xinh đẹp, còn nếu thua, cứ như chó nhà có tang.
“Mẹ, người đã trở về.”
“Xong… Xong… Lần này thực sự xong rồi…”
Tiếng run lập cập trong không gian tĩnh lặng thật dọa người, Ngũ Tuệ Quyên giống như người chết rồi, khập khiễng bước qua phòng khách nhỏ xíu, đi vào gian phòng của mình, thẳng tắp ngã lên trên giường.
“Mẹ, người có khỏe không. Có muốn ăn gì không? Con rót cho người ly nước, sau đó sẽ đi làm ít đồ ăn.” Tiêu Thạch không đành lòng liền lấy mền đắp lên người bà.
Lúc định rời đi, cánh tay bị nắm chặt, tay mẹ y gầy yếu nổi đầy gân xanh.
“Tiểu Thạch… Con… Con chớ có trách mẹ…” Một tiếng nhẹ, trầm tựa như ma nguyền quỷ khóc.
“Con không trách người.”
Tiêu Thạch lẳng lặng nhìn mẹ mình, bi ai từng chút từng chút thấm vào tim.
“Xong rồi… Xong rồi…” Mẫu thân che mặt, khàn giọng kêu rên, “một nghìn vạn a… Mẹ làm sao trả? Lần này mẹ chết chắc rồi, nếu không bị chặt tay cũng bị lóc thịt… Phải sống sao đây, mẹ hết đường sống rồi…”
“Dì à, dì bằng tuổi này, dì vẫn nghĩ thiếu tiền người ta sẽ không tính toán sao.” Hoa Vi Vi nhịn không được nói.
Mỗi lần trở về đều là tiết mục giống nhau, lời kịch giống nhau. Tôi xin bà sáng tạo thêm chút nữa được không, cũng chỉ có tiểu Thạch tin cái bộ dạng này của bà.
“Vi Vi!” Tiêu Thạch ý bảo cô không nên lại kích thích bà.
“Cô định làm gì, đến phiên cô giáo huấn lão nương ta?” Ngũ Tuệ Quyên nháy mắt đổi mặt, không còn bộ dạng như người chết nữa, nước bọt bay tứ tung, hai hàng lông mày dựng thẳng. “Nếu không có chúng ta, cô đã sớm bị gã cha say xỉn bán đi mua rượu uống. Hanh, năm mươi bước cười một trăm bước. Còn có, lão nương cảnh cáo cô, đừng có tính quấn lấy tiểu Thạch nhà chúng ta, ta còn trông cậy nó lấy nữ triệu phú để thay ta trả nợ!”
“Bà…”
“Được rồi được rồi. Mẹ mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Mắt thấy khói súng bốc lên, Tiêu Thạch vội vã đẩy Hoa Vi Vi ra ngoài, thuận lợi đóng cửa lại.
“Tử lão thái bà ( bà già chết toi), ghê tởm! Nếu không nể bà là mẹ anh, em đã sớm gọi người để giáo huấn bà. Anh nghe khẩu khí của bả đi, thua một nghìn vạn còn không biết hối cải, một nghìn vạn đó! Bán hai người chúng ta cũng không kiếm được đâu. Thảo nào trước tiên đã đòi chết để lấy tiền lương tháng của anh, em thấy, toàn bộ là bị bả nướng vào sòng bạc Macau rồi.” Hoa Vi Vi ở trong phòng khách tức giận đến giậm chân.
“Đến, uống miếng nước.”
“Tiểu Thạch, anh thế nào mà còn nhẫn nhịn được? Chịu đựng ở cùng bà ta như vậy, chúng ta căn bản không có ngày mai, thế nào cũng bị xã hội đen giết chết. Không bằng, chúng ta bỏ trốn đi.”
“Anh làm không được.” Tiêu Thạch kiên quyết cự tuyệt.
Hoa Vi Vi thở dài, “Em cũng biết anh sẽ nói như vậy.”
“Xin lỗi, Vi Vi, anh cảm thấy em nên chuyển ra ngoài, như vậy vạn nhất phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không liên lụy…”
“Đừng nói với em loại lời vô ích này.” Hoa Vi Vi mạnh mẽ cắt đứt lời y, “cùng lắm thì chúng ta ba người cùng nhau xuống địa ngục, như vậy cũng tốt, dọc theo đường đi cùng cười cùng nói sẽ không tịch mịch.”
“Sẽ không, chỉ cần còn sống, cũng có biện pháp.”
“Em thấy cách duy nhất là trói tay chân của mẹ anh lại, không cho dì ra ngoài nữa.”
Tiêu Thạch cười khổ, “Đơn giản như vậy, anh đã sớm làm. Hay là anh làm theo ý mẹ, tìm một nữ tài phú.”
“Thiết! Anh lại không có cách nào khác làm cho người ta thỏa mãn.”
Câu nói đầu tiên làm cho y không thể nói được gì, “Sẽ, tìm nam phú ông…”
“Đừng nghĩ nữa. Anh không được làm.” Lại bị Hoa Vi Vi kiên quyết phủ quyết.
“Anh thật là một nam nhân vô dụng.”
Môi bị bàn tay mềm mại nhỏ bé che lại, “Không cho nói lời như thế. Yên tâm đi, còn có em đây, Vi Vi nữ vương thần thông quảng đại mị lực siêu phàm, em nhất định sẽ có biện pháp .”
Vi Vi miệng vui cười đến khoe cả lúm đồng tiền, liền như vậy tuyên bố .
…
bạch vân, lưu tinh tự
~Cũng từ chuyện xưa sao?
Y thản nhiên đặt câu hỏi, lại làm cho nội tâm trào dâng kinh hãi.
Kỳ thực thực sự không có gì xa xưa cho lắm.
Hắn cùng y chỉ gặp mặt lần đó, cũng là y chuyển đến trường cao trung nơi hắn học, cỡ chừng nửa năm.
Là giày vò nửa năm, là thầm mến nửa năm, cũng là trầm mặc nhìn trộm nửa năm.
Niên thiếu ôm ấp tình cảm luôn luôn thơ mộng. Giờ này, trưởng thành rồi tuyệt không tin trên đời này còn có chuyện “nhất kiến chung tình” nữa. Nhưng ngày đó, trong lễ chào cờ, liếc thấy chủ tịch hội học sinh đứng phía trước, thân hình cao ngất trong nắng sớm, quang cảnh như bức tranh, từ nay về sau, ánh mắt của y vĩnh viễn nhìn theo bóng lưng hắn.
Hắn trong mắt mọi người là thiên chi kiêu tử, vĩnh viễn cao cao tại thượng, đối xử với người khác lại bình đẳng ôn nhã cao quý vô cùng.
Chẳng bao giờ nghĩ tới việc mở lời, càng không vọng tưởng được bên hắn, khi đó y nhỏ bé tự ti, chỉ cần lặng lẽ nhìn đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Quan tâm tất cả về hắn —— trên hành lang không hẹn mà kề vai, trên sân bóng rỗ tư thế hiên ngang oai hùng, trong lúc hoạt động hội học sinh tìm kiếm thân ảnh hắn… Dường như dõi theo đến vô tận, y đắm chìm, trốn tránh trong chua xót mà hưởng thụ ngọt ngào của tình cảm đơn phương.
Vì thế, y thậm chí cảm kích mẹ mình mê man cờ bạc để trải qua khó khăn, mới có thể vất vả chạy trốn rồi trong mênh mông biển người, lại có thể gặp nhau.
Tiêu Thạch quý trọng đoạn thời gian này, chỉ muốn đem nó chôn giấu thật sâu hệt như gìn giữ sinh mạng của chính mình, cho dù bị hắn nhục mạ rằng “đồng tính luyến ái ghê tởm”, cũng không nguyện xóa đi đoạn ký ức ấy.
Kỳ thực ngày đó, bất quá y thường ngày cố tình đi ngang chỗ gần nhà hắn, sẽ dừng chân một chút, mong gặp may mà thấy được hắn khi ở nhà. Bọn họ lại ở cùng hướng, thỉnh thoảng có mấy lần, y trở về nhà lại sẽ thấy hắn, sau đó mỗi lần đi ngang qua chỗ đó, y sẽ vô thức mà dừng lại một chút chờ mong.
Hắn quả nhiên xuất hiện, y núp ở góc tường tham lam nhìn ngắm, tưởng rằng sẽ chẳng ai hay, nào biết thay đổi bất ngờ, hắn đột nhiên quay đầu lại, y không thể tránh, ánh mắt chạm nhau…
Trời đất nháy mắt quay cuồng.
Nguyên lai hắn đã sớm nhìn thấy tất cả, bao gồm trò hề của y!
Tựa như bị người vạch trần y phục, xích lõa trước mặt thiên hạ, y chật vật bất kham, nhanh chân chạy trốn.
Ngày thứ hai, mẫu thân bị chủ nợ cũ đuổi đến cửa, bọn họ lại phải lần nữa lưu lạc. Đối với y mà nói, cũng là sự cứu rỗi lớn lao. Nhưng mà, sau năm năm, thật vất vả an thân ở T thị, cũng tìm được một công việc, ai biết chủ nhân “Lưu Tinh Tự” lại là hắn!
Số phận sao mà trớ trêu. Càng mỉa mai hơn, ngày hôm nay y cùng hắn lại có thể đứng đối mặt nhau, giống như người xa lạ. Đúng vậy, y đương nhiên là xa lạ với hắn, hắn làm sao có thể còn nhớ đến y?
Quên cũng là một loại hạnh phúc.
Bất quá, cho dù mộng tưởng vỡ tan, cho dù hắn nói lời ác độc, cho dù đến giờ y vẫn gặp ác mộng, y cũng không một chút oán hận nào. Trước đây đích thật là y sai, đích thật y mang một phần tình cảnh xấu xa dơ bẩn với hắn, đều là do y gieo gió gặt bão.
Khi đó y bị hắn làm cho sợ hãi, cũng là tự mình hoảng sợ.
“Đồng tính luyến ái ghê tởm!”, vài chữ giản đơn mà lại như thần chú, lập tức đóng đinh y vào thập giá, bốn phía máu rơi, đau đến chết đi sống lại, lại chậm chạp không được siêu sinh.
Hôm nay, số phận lại ác ý trêu cợt, lại lần nữa gặp hắn, y thật sự mong thời gian trở về, nhân sinh đảo ngược, rằng y chưa bao giờ gặp hắn, quá khứ không, hiện tại cũng không, tương lai lại càng không.
Nhưng mà, chuyện này không có khả năng .
Tất cả cũng đã phát sinh, lại đang phát sinh thêm nữa.
* * *
Nguyệt hoa như mộng.
Nhiều đêm không ngủ, y dần tập thành thói quen ngồi bên cửa sổ, yên lặng đưa mắt nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ. .
Càng đô thị hóa, ô nhiễm càng nghiêm trọng, cho dù là buổi tối, bụi cũng dày đặc không khí. Thiếu dưỡng khí, thiếu nước, thiếu điện, thiếu tình yêu… Người hiện đại cái gì cũng thiếu, nói vậy người mất ngủ như y cũng không hề ít.
Y chỉ muốn cầm tay ai đó, để vào những đêm buồn khổ như thế này, sẽ an tâm ngủ say như tượng đá.
Bỗng, một mảnh lá cây phất qua gương mặt, thì ra là chậu Lệ Nhi y trồng . Lá tròn tròn, cành sum xuê, từng chuỗi từng chuỗi rủ xuống, dáng dấp tinh xảo đặc sắc rất giống giọt lệ, ở tiệm cây cảnh, vừa nghe đến tên này, Tiêu Thạch liền mua không chút do dự.
Cũng không phải loài hoa đỏng đảnh, y tùy tiện để đó, lại xanh ươm lớn tốt cho đến giờ. Người ta nếu có thể kiên cường như thực vật thì tốt biết bao, vô luận yêu đương tan vỡ thế nào, cũng lại có thể tuần hoàn sinh trưởng mãi.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rõ ràng.
“Vào đi.”
“Tiểu Thạch, là em.”
Hoa Vi Vi, mặc độc một chiếc áo ngủ, lặng yên đến gần không một tiếng động, nhẹ nhàng đến bên y, níu vào tay và tựa đầu trên vai y.
“Làm sao vậy, ngủ không được?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Em cũng không ngủ được?”
Trời đã nhanh sáng.
“Bởi vì anh đang khổ sở, em làm sao có thể ngủ được. Anh cứ một mình trốn trong phòng, em thật lo.”
“Anh không sao.”
Bây giờ nghĩ lại, bị đem tất cả ra làm trò cười mà chính mình lại là diễn viên chính.
“tiểu Thạch…” Hoa Vi Vi muốn nói rồi lại thôi.
“Cái gì?”
“Anh… Thích hắn, đúng không?”
Lặng yên một lúc lâu, Tiêu Thạch thở dài thật sâu, “rõ ràng như thế sao?”
“Tiểu Thạch ngốc, em chính là con giun trong bụng của anh, anh có mấy cái xương em còn không biết sao? Tuy rằng anh biểu hiện ra như là rất ghét ông chủ, nhưng trong lòng vẫn len lén thích hắn, em đã sớm nhìn ra rồi.”
Nói bậy, đầu óc thờ ơ như cô có thể nào nhạy cảm như thế, Tiêu Thạch cũng không vạch trần ra.
“Kỳ thực, em cảm thấy được hắn đối với anh cũng rất có ý tứ mà, hơn nữa, hắn cũng thích nam nhân! Anh nói xem, đây không phải là duyên phận mà số phận an bài thì là gì?”
“Em hết nói hắn có ý tứ với em, giờ lại nói hắn có ý tứ với anh, người ta là ngựa đực hay sao chứ?”
“Trước đây là em tự mình đa tình” Hoa Vi Vi rất thẳng thắn thừa nhận, lại thở dài, “vì sao, nam nhân tốt đều là GAY vậy chứ?”
Tiêu Thạch lắc đầu, “em lại đi tin lời hắn”
“Vì sao không tin?”
“Anh thấy hắn chỉ là trêu đùa chúng ta.”
Cảnh Mộ Chi ghét đồng tính luyến ái như thế, tại sao có khả năng thích nam nhân.
“Anh đối với hắn thành kiến thật đúng là sâu đậm nha.”
Rốt cuộc là ai có thành kiến?
Tiêu Thạch thở dài, lẳng lặng đưa mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Vì sao, người ta cứ nhất định phải yêu một ai đó. Sống một mình thật sự không tốt sao?”
“Bởi vì … cô độc thế này, thật tịch mịch, có ai chịu nổi? Nếu như là hai người, nếu trong đêm có thấy lạnh lẽo, cũng có thể ôm nhau mà yêu thương, thật sự tốt hơn.”
Bên vai cảm nhận được một trận run rẩy của cô, đêm sâu thăm thẳm, đối ngược với linh hồn trắng trong kia.
“Thế nhưng, yêu một người sẽ làm cho chính mình thống khổ.”
“Đúng vậy, nếu không thống khổ, sẽ không phải thật tâm yêu. Không chỉ có vậy, còn có tươi cười, vui sướng, ngọt ngào, hạnh phúc… Rất nhiều nữa.”
Tiêu Thạch nhắm mắt lại thật lâu. Nhớ đến những tháng năm y ôm một mối tình thầm kín kia.
Khi đó y mỗi một ngày đều tự dày vò, thế nhưng cũng rất sung sướng, tràn ngập chờ mong, chỉ cần nhớ đến tên đối phương lòng sẽ tràn đầy vui mừng, thấy thân ảnh đối phương bản thân sẽ vui đến nhảy cẫng lên, cuộc đời tăm tối như được chiếu sáng, sức sống đầy tràn, tươi đẹp khó tả.
Hào quang này y nhớ mãi không quên.
Đúng vậy, không chỉ dừng lại ở đó. Còn có càng nhiều, càng nhiều…
“Có thể gặp em thật tốt, Vi Vi.”
Cô tựa như thiên thần bản mệnh của y.
“Những lời này phải là em nói với anh mới đúng.” Hoa Vi Vi nở nụ cười.
“Anh không muốn yêu ai nữa, anh chỉ cần em là đủ rồi.” y nhẹ vỗ về tóc của cô.
“Thế nhưng, một ngày nào đó em sẽ lập gia đình a, đến lúc đó, anh sẽ lại chỉ có một mình. Cũng không quan hệ sao?” Hoa Vi Vi ngưỡng mặt lên, “Em sẽ gả cho anh?”
“Thế nhưng… Anh không đứng nổi.” Y khổ sở nhìn nàng.
“Đúng vậy a, đứng không nổi. Đúng là thực sự không được.”
Hoa Vi Vi bất đắc dĩ cười có vẻ như tự giễu, Tiêu Thạch mông lung nghĩ tới lúc một mình bước đi theo năm tháng kia.
Y và Vi Vi biết nhau năm mười bốn tuổi, lúc đó nhà cô ở sát vách nhà y. Lúc giữa đêm thường nghe cha cô say rượu trở về đánh đập chửi mắng, hôm sau gặp, chắc chắn cả người cô sẽ đầy những vết thương xanh xanh tím tím.
Mẹ của Vi Vi bệnh mà mất sớm, mà bốn năm trước cha của Tiêu Thạch cũng ly hôn với mẹ y, sau đó liền bỏ ra nước ngoài, cũng chẳng còn quan tâm đến y nữa. Cùng có hoàn cảnh gia đình ly tán, hai đứa trẻ con rất nhanh làm quen với nhau rồi trở thành tri kỷ.
Sau đó không lâu, mẹ y thất thần rồi nghiện cờ bạc, đem gia sản đánh cho thua sạch sẽ. Chủ nợ cho vay nặng lãi kéo giang hồ cầm dao đến đòi cả nhà, Tiêu Thạch tuổi nhỏ cũng biết rằng nơi quê mùa này sẽ không thể ở nữa. Nửa đêm lúc đang gói ghém đồ đạc thì Vi Vi, cả người vết thương cũ lẫn vết thương mới lẻn vào phòng của y, khóc lóc bám áo y mà nói – dẫn em theo với!
Vì vậy, một giây đó, Hoa Vi Vi liền thành người nhà y.
Cùng nhau lưu lạc, khổ cực di chuyển, từ thành phố này đến thị trấn nọ…
Có lúc là lẳng lặng dời đi, nhưng phần lớn thời gian là hốt hoảng bỏ trốn. Tiêu Thạch không biết mà cũng không muốn biết, mẹ y rốt cuộc đã thua bao nhiêu, nhưng y lại tập thành cảnh khuyển, vừa nghe gió đổi chiều đã cong chân mà chạy.
Không có bằng hữu, không có sự nghiệp, không có tích góp, cái gì cũng không có.
Bọn họ một đường bôn tẩu, một đường vứt bỏ, lại một đường gặp nhau. Sinh hoạt tựa như đường gấp khúc, giãy dụa mưu sinh tính từng phút từng giây, căn bản không còn sức nghĩ đến ai, cho đến khi tới được thành phố này.
Tiêu Thạch mệt chết đi được, Vi Vi cũng vậy. Lúc này đây, nếu như bị bọn cho vay nặng lãi tìm được, y cũng không còn muốn chống cự, cùng lắm là chết, cũng chỉ có một mạng mà thôi. Nói cách khác, sinh mệnh này, cũng là mẹ y tự đưa đến thế gian, bây giờ trả lại cho bà là được rồi.
Quan tâm nhất cũng chỉ có Hoa Vi Vi, người nhà duy nhất, thân nhân duy nhất
Từ giờ phút cùng nhau bỏ trốn kia, Vi Vi lúc nào cũng nhắc nhở rằng muốn gả cho y. Nhớ lần đó, y rốt cuộc cũng quyết tâm muốn cưới cô, hai người như lính ra trận, cô chỉ muốn hết lòng, y vẫn chân tay luống cuống, đem hết hiểu biết về *** mà y tự mày mò ra được kia quăng ra khỏi đầu, lúc binh khí gặp nhau, y thế mà lại không thể cương nổi, chỉ có thể ôm cô, thật cẩn thận mà ôm cô…
Nếu cứ ôm như vậy mà có thể đem đau thương cùng nước mắt của cô ôm trọn vào lòng hẳn là tốt hơn. Nhưng y lại không dừng được nước mắt ấy, cũng như không dừng được nước mắt của chính mình.
Tiêu Thạch gào khóc, vang vọng một trời, tiếng đau xé ruột, dường như tận thế.
Làm cho Vi Vi đang khóc cũng phải dừng lại để an ủi ——
“Không sao cả, tiểu Thạch ngốc lắm. Đối với nữ nhân không cương nổi thì sao? Cũng chỉ là thích nam nhân thôi mà? Không sao. Không có gì, cùng lắm thì, đồng tính cũng không phải cái gì ghê gớm lắm, bây giờ còn mỹ niên thiếu dễ nhìn đầy ra, cực kỳ xinh đẹp. Anh nhanh đi tìm nam nhân tốt về, em nhìn cũng vui mắt.”
Nữ nhân thực sự thật ôn nhu, ngoại trừ mẹ y.
Bức tranh lúc nhỏ vẫn lưu lại ở trong trí nhớ của chính y—— mẹ cũng có lúc cười thật ôn nhu, rồi cãi nhau đỏ mặt tía tai, cha dứt khoát sập cửa bỏ đi, mẹ tuyệt vọng khóc thầm giữa đêm…
Tiêu Thạch thường nghĩ, mẹ vẫn còn yêu cha, bằng không mẹ cũng sẽ không hận y như vậy. Lúc ly dị với cha, mẹ như hóa điên, dùng thước đuổi theo đánh y. Chuyên đánh vào lưng, ở đó có bị thương người ta cũng không biết.
Da thịt trơn láng lưu lại từng vệt roi đỏ sậm, lúc đầu nhìn thấy mà giật mình, nhưng sau một tuần, vết thương cũng chậm rãi khép lại, đóng vảy, biến mất… Để qua mấy tháng, lại sờ vào da thịt thì chỉ còn vết tích thô ráp.
Vẫn nhớ lần mẹ đánh y tàn nhẫn, là ngày nghe được tin cha tái hôn. Tay mẹ đánh, mặt tràn đầy phẫn nộ, từng thước cứ như mưa rơi xuống lưng y, đau đớn thiêu đốt toàn thân trẻ nhỏ. Chẳng đánh được bao lâu, thước rốt cục đánh không lại lưng rắn chắc, đứt ra làm đôi. Sau đó mẹ tuyệt vọng khóc rống lên, y thế mà không khóc, chỉ lẳng lặng dựa vào trên giường nhỏ đơn sơ, nghiêm chỉnh cảm thụ đau đớn trong lòng.
Vết thương này y biết có thể thật lâu mới lành, nếu không làm nó thương tổn nữa, sẽ có lúc nó lành lại, nên lại âm thầm giấu diếm vết tích.
Nhân loại rốt cuộc là loại động vật kiên cường.
Cũng may những ngày như thế cũng không kéo dài, sau đó, mẹ dần nghiện cờ bạc, đem lực chú ý từ trên người y triệt để dời đi, y mới có thể sống dễ dàng hơn một chút.
Những năm tháng đó là hồi tưởng đen tối nhất mà y không hề muốn nhớ lại. Y cũng không tìm hiểu xem, có thể là do mẹ như thế, mới làm y vô thức mang tính hướng như thế này. Chỉ là đến giờ, phục hồi tinh thần lại, thì cũng đã không có chút rung động với nữ nhân nữa, cho dù là người đẹp đến thế nào cũng vậy thôi.
“Xin lỗi.” Y buồn bã nhìn cô.
Chuyện nên nói, cũng chỉ có thể nói như thế này.
“Tiểu Thạch ngốc, không nên suy nghĩ bậy bạ.” Hoa Vi Vi nhẹ nhàng đánh y một cái.
“A…” Đột nhiên đang lúc nghĩ đến cái gì, Vi Vi thở nhẹ, “Anh vừa hung hăng đánh vào mặt boss lớn của chúng ta, xong, cái này chúng ta hai người đều sẽ bị đuổi mất.”
“Vậy sẽ tìm việc khác mà làm.”
Thế gian to lớn, luôn luôn có chỗ dung thân.
“Không có cách, ngày mai em trước hết đi tìm việc ở mục rao vặt trên báo thử”
Hoa Vi Vi mỉm cười, đột nhiên, nàng nhỏng tai, hình như nghe được gì đó.
“Cửa có tiếng động…”
Tiêu Thạch cũng nghe được, xoay người nhảy xuống. Bước tới cửa, quả nhiên không ngoài dự đoán, người mẹ biến mất một tuần —— Ngũ Tuệ Quyên, giống cái hồn ma xuất hiện giữa cửa.
Trong trí nhớ, trước khi mất tích mẫu thân còn trang điểm xinh đẹp, cổ mang chuỗi ngọc trai, áo lông kèm váy, rất giống phu nhân Hongkong. Hiện tại cả người bừa bãi, mặc áo thun rách nát chẳng biết từ đâu, mặt mũi đen nhẻm. Hơn nữa là hừng đông mới xuất hiện, không bị người hiểu lầm là cương thi cũng khó.
Dân cờ bạc thắng được tiền, liền sẽ ngăn nắp xinh đẹp, còn nếu thua, cứ như chó nhà có tang.
“Mẹ, người đã trở về.”
“Xong… Xong… Lần này thực sự xong rồi…”
Tiếng run lập cập trong không gian tĩnh lặng thật dọa người, Ngũ Tuệ Quyên giống như người chết rồi, khập khiễng bước qua phòng khách nhỏ xíu, đi vào gian phòng của mình, thẳng tắp ngã lên trên giường.
“Mẹ, người có khỏe không. Có muốn ăn gì không? Con rót cho người ly nước, sau đó sẽ đi làm ít đồ ăn.” Tiêu Thạch không đành lòng liền lấy mền đắp lên người bà.
Lúc định rời đi, cánh tay bị nắm chặt, tay mẹ y gầy yếu nổi đầy gân xanh.
“Tiểu Thạch… Con… Con chớ có trách mẹ…” Một tiếng nhẹ, trầm tựa như ma nguyền quỷ khóc.
“Con không trách người.”
Tiêu Thạch lẳng lặng nhìn mẹ mình, bi ai từng chút từng chút thấm vào tim.
“Xong rồi… Xong rồi…” Mẫu thân che mặt, khàn giọng kêu rên, “một nghìn vạn a… Mẹ làm sao trả? Lần này mẹ chết chắc rồi, nếu không bị chặt tay cũng bị lóc thịt… Phải sống sao đây, mẹ hết đường sống rồi…”
“Dì à, dì bằng tuổi này, dì vẫn nghĩ thiếu tiền người ta sẽ không tính toán sao.” Hoa Vi Vi nhịn không được nói.
Mỗi lần trở về đều là tiết mục giống nhau, lời kịch giống nhau. Tôi xin bà sáng tạo thêm chút nữa được không, cũng chỉ có tiểu Thạch tin cái bộ dạng này của bà.
“Vi Vi!” Tiêu Thạch ý bảo cô không nên lại kích thích bà.
“Cô định làm gì, đến phiên cô giáo huấn lão nương ta?” Ngũ Tuệ Quyên nháy mắt đổi mặt, không còn bộ dạng như người chết nữa, nước bọt bay tứ tung, hai hàng lông mày dựng thẳng. “Nếu không có chúng ta, cô đã sớm bị gã cha say xỉn bán đi mua rượu uống. Hanh, năm mươi bước cười một trăm bước. Còn có, lão nương cảnh cáo cô, đừng có tính quấn lấy tiểu Thạch nhà chúng ta, ta còn trông cậy nó lấy nữ triệu phú để thay ta trả nợ!”
“Bà…”
“Được rồi được rồi. Mẹ mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Mắt thấy khói súng bốc lên, Tiêu Thạch vội vã đẩy Hoa Vi Vi ra ngoài, thuận lợi đóng cửa lại.
“Tử lão thái bà ( bà già chết toi), ghê tởm! Nếu không nể bà là mẹ anh, em đã sớm gọi người để giáo huấn bà. Anh nghe khẩu khí của bả đi, thua một nghìn vạn còn không biết hối cải, một nghìn vạn đó! Bán hai người chúng ta cũng không kiếm được đâu. Thảo nào trước tiên đã đòi chết để lấy tiền lương tháng của anh, em thấy, toàn bộ là bị bả nướng vào sòng bạc Macau rồi.” Hoa Vi Vi ở trong phòng khách tức giận đến giậm chân.
“Đến, uống miếng nước.”
“Tiểu Thạch, anh thế nào mà còn nhẫn nhịn được? Chịu đựng ở cùng bà ta như vậy, chúng ta căn bản không có ngày mai, thế nào cũng bị xã hội đen giết chết. Không bằng, chúng ta bỏ trốn đi.”
“Anh làm không được.” Tiêu Thạch kiên quyết cự tuyệt.
Hoa Vi Vi thở dài, “Em cũng biết anh sẽ nói như vậy.”
“Xin lỗi, Vi Vi, anh cảm thấy em nên chuyển ra ngoài, như vậy vạn nhất phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không liên lụy…”
“Đừng nói với em loại lời vô ích này.” Hoa Vi Vi mạnh mẽ cắt đứt lời y, “cùng lắm thì chúng ta ba người cùng nhau xuống địa ngục, như vậy cũng tốt, dọc theo đường đi cùng cười cùng nói sẽ không tịch mịch.”
“Sẽ không, chỉ cần còn sống, cũng có biện pháp.”
“Em thấy cách duy nhất là trói tay chân của mẹ anh lại, không cho dì ra ngoài nữa.”
Tiêu Thạch cười khổ, “Đơn giản như vậy, anh đã sớm làm. Hay là anh làm theo ý mẹ, tìm một nữ tài phú.”
“Thiết! Anh lại không có cách nào khác làm cho người ta thỏa mãn.”
Câu nói đầu tiên làm cho y không thể nói được gì, “Sẽ, tìm nam phú ông…”
“Đừng nghĩ nữa. Anh không được làm.” Lại bị Hoa Vi Vi kiên quyết phủ quyết.
“Anh thật là một nam nhân vô dụng.”
Môi bị bàn tay mềm mại nhỏ bé che lại, “Không cho nói lời như thế. Yên tâm đi, còn có em đây, Vi Vi nữ vương thần thông quảng đại mị lực siêu phàm, em nhất định sẽ có biện pháp .”
Vi Vi miệng vui cười đến khoe cả lúm đồng tiền, liền như vậy tuyên bố .
…
bạch vân, lưu tinh tự
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.