Chương 45: Độn Pháp
Thân Vẫn Chỉ Tiêm
12/02/2023
“ Đây là thật đấy sao?” Hà Phương chần chờ không dám đi vào, chỉ dám hỏi Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời nóng rực, hắn cảm thấy rất bộc lộ, về phần vấn đề Hà Phương, hắn ngược lại có thể xác định, bởi vì ánh mắt của những người này làm cho hắn cảm nhận được chân thật.
Đối với linh giác nhạy bén của hắn mà nói, những ánh mắt này giống như là có trọng lượng, khi rơi vào trên người mình, có thể cảm giác được rõ ràng.
Lâu Cận Thần nghe được trong bọn họ có người nói: “ Sao không thấy bọn họ đến gần, lại đột nhiên xuất hiện. ”
“ Đúng vậy, chẳng lẽ là dùng pháp thuật ẩn độn gì.” Có người nói.
Lâu Cận Thần đến gần, bọn họ không nói nữa, có người gọi tên Hà Phương.
Sắc mặt Hà Phương lại nghẹn đến đỏ bừng, hắn không biết có thể đáp lại hay không, bởi vì ở trong gia học của hắn, ở nơi quỷ dị, bị người không biết gọi tên ngàn vạn lần không thể đáp.
Hắn không biết những người này đến tột cùng có phải là đồng liêu mà mình quen biết hay không.
Lâu Cận Thần nhìn thấy một màn này, cũng không nói gì, vừa rồi Hà Phương có thoái ý, làm cho trong lòng Lâu Cận Thần không vui.
Hắn đi về phía Đặng Bộ Đầu, Đặng Bộ Đầu cũng nhìn thấy hắn, Lâu Cận Thần cảm thấy hắn có thể còn không biết chuyện vừa rồi hắn biến mất , nên lập tức đem một màn vừa mới phát sinh nói cho hắn biết.
Bên cạnh Đặng Bộ Đầu cũng có vài người, đều là tu sĩ trong Thành, bọn họ nghe xong trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi, bọn họ không quá tin lời Lâu Cận Thần nói, bởi vì bọn họ một chút cảm giác cũng không có.
“ Chúng ta đến đây, không có bất kỳ chỗ nào khó chịu, cũng không thấy bất kỳ chỗ nào quỷ dị.” Một trung niên tu sĩ bên cạnh nói.
Lâu Cận Thần lại nhìn những người khác, phát hiện bọn họ cũng không tin, Lâu Cận Thần cũng không nói gì nữa. Đặng Bộ Đầu thì cau mày, hắn không phải không tin, mà là cảm thấy lần này khả năng thật sự gặp phải Quỷ Thần Dịch.
Nếu như thật sự là như thế, như vậy đám người mình rất có thể đã lây dính.
“ Cái kia rốt cuộc là nguyên nhân gì để chúng ta không thể nhìn thấy?” Đặng Bộ Đầu hỏi.
Lâu Cận Thần lắc đầu, trong lòng hắn cũng đang cân nhắc.
Dù sao theo hắn thấy, nhưng thứ mà mắt thường không thấy nhiều lắm, đơn giản nhất chính là đem đồ vật che lên người mình, vậy người khác liền nhìn không thấy mình, đây là che dấu, đương nhiên người khác có thể đoán được dưới nắp có người, từ đó mở nắp lên.
Đương nhiên còn có một loại chính là rõ ràng thấy được, nhưng mình lại không biết mình thấy được, đây là xem nhẹ, cũng là một loại che dấu.
Lâu Cận Thần nghĩ đến chỗ sách lấy được từ quan chủ, có một quyển Du Kỹ Kiên Văn Lục trong sách nói: “ Ta vô tình gặp được một người tu pháp, người kia hái lông chim, chế thành xiêm y, mặc vào đi lại trong núi rừng, gặp thợ săn và người hái thuốc thì hiện thân lướt qua giữa ngọn cây và sơn cốc, ta hỏi đây là vì sao? Hắn nói chỉ mong bọn họ truyền tai nhau, nói núi này có chim lớn như người, chim có thể bay trên bầu trời, ta liền có thể chân chính bay lượn trên trời. ”
“ Ta chưa từng thấy pháp thuật nào như thế, liền hỏi thăm phương pháp tu luyện của hắn, người kia không nói, sau ta nói nguyện vì hắn tán dương, kỳ tài nói sở tu chính là pháp Thần Biến, chính là hắn kết hợp pháp thuật hai phái Bị Thực cùng Tế Thần sáng tạo ra.”
Lâu Cận Thần nghĩ đến chuyện này, liền phỏng đoán nơi này có thể cũng có người tu một loại pháp thuật nào đó hay không, bởi vì trong quyển Du Ký Kiến Văn Lục, có bình luận của tác giả, nói: “ Ta biết phái Tế Thần có một phương pháp, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước cần nhân thế bồi dưỡng mà ra, nhưng dù có thành công, cũng không biết pháp bắt đầu từ đâu, thuật không biết từ đến đâu. ”
Cái Từ gia này vốn là thôn trang tế thần, lại có Từ Tâm đi ra từ trong Mã Đầu Pha, cho nên Lâu Cận Thần liền nghĩ có phải là Từ Tâm kia đang luyện pháp hay không.
“ Nếu như là như vậy, ta đây phá pháp của nàng, đây là kết thù?” Lâu Cận Thần nhìn bốn phía, quanh quanh núi xanh, hắn không cách nào xác định có người nào nhìn trộm hay không.
Mọi người không tin mình từng biến mất, chỉ nói cho dù là có cái gì, cũng là ảo thuật Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần cũng không tranh luận cái gì, dù sao việc này cũng nói không rõ lắm, cho dù là chính hắn cũng không làm cho quá minh bạch.
Mấy người rất nhanh quyết định tiến vào thôn Từ Khanh này, mau chóng xác định thôn này có Thần hàng hay không, nếu có vậy có Quỷ Thần Dịch hay không, chỉ cần xác định, mọi người liền có thể thu công trở về, mặc dù đã chuẩn bị xong ở chỗ này qua đêm, nhưng nếu có thể mau chóng trở về thì tất cả mọi người đều nguyện ý.
Thôn cũng không lớn, từng dãy từng dãy, nhưng nhà có cao có thấp, cũng có mới có cũ, cũng không đẹp như Đỗ gia trang, cũng thấy được không giàu có, bởi vì vách tường phòng ốc ở đây có chút là đất, có chút là ván gỗ, một số lượng nhỏ là phòng ốc gạch đá.
Đây là một thôn trang nghèo.
Lâu Cận Thần nhìn ruộng đồng ngoài thôn liền có loại cảm giác này, cây trồng trong ruộng nhìn qua cũng không tươi tốt, sinh trưởng không tốt lắm, tựa hồ người nơi này đều vô tâm cày cấy.
Trong số những người đi cùng, ngoại trừ Đặng Bộ Đầu cùng Lâu Cận Thần ra, còn có ba người, trong ba người kia Lâu Cận Thần cũng không biết phái tu hành của bọn họ, huống chi, hắn cảm thấy phái tu hành trên thế giới này, kỳ thật có thể đổi tu lẫn nhau, chỉ cần mình có thể nắm chắc được, tùy tiện đi chiết cây, tùy tiện dung hợp.
Trong đó người hoài nghi nhất với lời nói của Lâu Cận Thần, trong tay cầm một đạo hoàng phù, trên hoàng phù vẽ một phù văn như mặt trời.
Lúc hắn cầm đạo phù trên tay, phù tản ra quang huy cùng hào quang thái dương giao nhau, hầu như tuy hai mà một, Lâu Cận Thần gọi nó là phù sư.
Lại có một người, là lão nhân, thầm lặng ít nói, trên người mặc bào đen thật dày, ở dưới ánh mặt trời trên người tản ra hàn khí, mỗi một lần Lâu Cận Thần nhìn hắn, đều có một loại cảm giác như có như không, Y biết đây là ý niệm ngưng luyện của đối phương, giống như ngày đó Thương Quy An cùng Đặng Định hai người thông linh chính mình, thiếu chút nữa bị pháp thân kiếm ý của mình làm bị thương linh hồn, người này Lâu Cận Thần này căn bản là nhìn không ra hắn tu cái gì.
Vị thứ ba chỉ mặc một áo ba lỗ, hai cánh tay lộ ra cơ bắp ở bên ngoài, một thân cơ bắp như tháp sắt, Lâu Cận Thần có thể nhìn ra, đây là một cao thủ quyền pháp, gọi nó là quyền sư.
Năm người vừa tiến vào trong Từ Khanh thôn, liền nhìn thấy khắp nơi vẽ đầy con mắt quái dị quỷ dị.
Trên tường, trên cửa, trên bàn, bếp, đầu giường, xà ngang, tất cả đều vẽ một con mắt.
Những con mắt kia có lớn có nhỏ, hoặc âm trầm, hoặc mãnh liệt, hoặc vui sướng, hay là ưu thương ai oán, con mắt có ngang có dọc, có thẳng, có nghiêng, trong đó tròng mắt có phân biệt màu sắc khác nhau, nơi này rất ít có mắt thành đôi.
“ Cận Thần hiền chất, ta nghe nói trong Mã Đầu Pha cũng có ảo giác con mắt nhập thân, cùng nơi này có giống nhau hay không?" Đặng Bộ Đầu sau khi nhìn thấy nhiều ánh mắt như vậy liền hỏi.
“ Giống nhau.” Lâu Cận Thần khẳng định trả lời. Hiện tại hắn có một suy đoán.
Lâu Cận Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời nóng rực, hắn cảm thấy rất bộc lộ, về phần vấn đề Hà Phương, hắn ngược lại có thể xác định, bởi vì ánh mắt của những người này làm cho hắn cảm nhận được chân thật.
Đối với linh giác nhạy bén của hắn mà nói, những ánh mắt này giống như là có trọng lượng, khi rơi vào trên người mình, có thể cảm giác được rõ ràng.
Lâu Cận Thần nghe được trong bọn họ có người nói: “ Sao không thấy bọn họ đến gần, lại đột nhiên xuất hiện. ”
“ Đúng vậy, chẳng lẽ là dùng pháp thuật ẩn độn gì.” Có người nói.
Lâu Cận Thần đến gần, bọn họ không nói nữa, có người gọi tên Hà Phương.
Sắc mặt Hà Phương lại nghẹn đến đỏ bừng, hắn không biết có thể đáp lại hay không, bởi vì ở trong gia học của hắn, ở nơi quỷ dị, bị người không biết gọi tên ngàn vạn lần không thể đáp.
Hắn không biết những người này đến tột cùng có phải là đồng liêu mà mình quen biết hay không.
Lâu Cận Thần nhìn thấy một màn này, cũng không nói gì, vừa rồi Hà Phương có thoái ý, làm cho trong lòng Lâu Cận Thần không vui.
Hắn đi về phía Đặng Bộ Đầu, Đặng Bộ Đầu cũng nhìn thấy hắn, Lâu Cận Thần cảm thấy hắn có thể còn không biết chuyện vừa rồi hắn biến mất , nên lập tức đem một màn vừa mới phát sinh nói cho hắn biết.
Bên cạnh Đặng Bộ Đầu cũng có vài người, đều là tu sĩ trong Thành, bọn họ nghe xong trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi, bọn họ không quá tin lời Lâu Cận Thần nói, bởi vì bọn họ một chút cảm giác cũng không có.
“ Chúng ta đến đây, không có bất kỳ chỗ nào khó chịu, cũng không thấy bất kỳ chỗ nào quỷ dị.” Một trung niên tu sĩ bên cạnh nói.
Lâu Cận Thần lại nhìn những người khác, phát hiện bọn họ cũng không tin, Lâu Cận Thần cũng không nói gì nữa. Đặng Bộ Đầu thì cau mày, hắn không phải không tin, mà là cảm thấy lần này khả năng thật sự gặp phải Quỷ Thần Dịch.
Nếu như thật sự là như thế, như vậy đám người mình rất có thể đã lây dính.
“ Cái kia rốt cuộc là nguyên nhân gì để chúng ta không thể nhìn thấy?” Đặng Bộ Đầu hỏi.
Lâu Cận Thần lắc đầu, trong lòng hắn cũng đang cân nhắc.
Dù sao theo hắn thấy, nhưng thứ mà mắt thường không thấy nhiều lắm, đơn giản nhất chính là đem đồ vật che lên người mình, vậy người khác liền nhìn không thấy mình, đây là che dấu, đương nhiên người khác có thể đoán được dưới nắp có người, từ đó mở nắp lên.
Đương nhiên còn có một loại chính là rõ ràng thấy được, nhưng mình lại không biết mình thấy được, đây là xem nhẹ, cũng là một loại che dấu.
Lâu Cận Thần nghĩ đến chỗ sách lấy được từ quan chủ, có một quyển Du Kỹ Kiên Văn Lục trong sách nói: “ Ta vô tình gặp được một người tu pháp, người kia hái lông chim, chế thành xiêm y, mặc vào đi lại trong núi rừng, gặp thợ săn và người hái thuốc thì hiện thân lướt qua giữa ngọn cây và sơn cốc, ta hỏi đây là vì sao? Hắn nói chỉ mong bọn họ truyền tai nhau, nói núi này có chim lớn như người, chim có thể bay trên bầu trời, ta liền có thể chân chính bay lượn trên trời. ”
“ Ta chưa từng thấy pháp thuật nào như thế, liền hỏi thăm phương pháp tu luyện của hắn, người kia không nói, sau ta nói nguyện vì hắn tán dương, kỳ tài nói sở tu chính là pháp Thần Biến, chính là hắn kết hợp pháp thuật hai phái Bị Thực cùng Tế Thần sáng tạo ra.”
Lâu Cận Thần nghĩ đến chuyện này, liền phỏng đoán nơi này có thể cũng có người tu một loại pháp thuật nào đó hay không, bởi vì trong quyển Du Ký Kiến Văn Lục, có bình luận của tác giả, nói: “ Ta biết phái Tế Thần có một phương pháp, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước cần nhân thế bồi dưỡng mà ra, nhưng dù có thành công, cũng không biết pháp bắt đầu từ đâu, thuật không biết từ đến đâu. ”
Cái Từ gia này vốn là thôn trang tế thần, lại có Từ Tâm đi ra từ trong Mã Đầu Pha, cho nên Lâu Cận Thần liền nghĩ có phải là Từ Tâm kia đang luyện pháp hay không.
“ Nếu như là như vậy, ta đây phá pháp của nàng, đây là kết thù?” Lâu Cận Thần nhìn bốn phía, quanh quanh núi xanh, hắn không cách nào xác định có người nào nhìn trộm hay không.
Mọi người không tin mình từng biến mất, chỉ nói cho dù là có cái gì, cũng là ảo thuật Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần cũng không tranh luận cái gì, dù sao việc này cũng nói không rõ lắm, cho dù là chính hắn cũng không làm cho quá minh bạch.
Mấy người rất nhanh quyết định tiến vào thôn Từ Khanh này, mau chóng xác định thôn này có Thần hàng hay không, nếu có vậy có Quỷ Thần Dịch hay không, chỉ cần xác định, mọi người liền có thể thu công trở về, mặc dù đã chuẩn bị xong ở chỗ này qua đêm, nhưng nếu có thể mau chóng trở về thì tất cả mọi người đều nguyện ý.
Thôn cũng không lớn, từng dãy từng dãy, nhưng nhà có cao có thấp, cũng có mới có cũ, cũng không đẹp như Đỗ gia trang, cũng thấy được không giàu có, bởi vì vách tường phòng ốc ở đây có chút là đất, có chút là ván gỗ, một số lượng nhỏ là phòng ốc gạch đá.
Đây là một thôn trang nghèo.
Lâu Cận Thần nhìn ruộng đồng ngoài thôn liền có loại cảm giác này, cây trồng trong ruộng nhìn qua cũng không tươi tốt, sinh trưởng không tốt lắm, tựa hồ người nơi này đều vô tâm cày cấy.
Trong số những người đi cùng, ngoại trừ Đặng Bộ Đầu cùng Lâu Cận Thần ra, còn có ba người, trong ba người kia Lâu Cận Thần cũng không biết phái tu hành của bọn họ, huống chi, hắn cảm thấy phái tu hành trên thế giới này, kỳ thật có thể đổi tu lẫn nhau, chỉ cần mình có thể nắm chắc được, tùy tiện đi chiết cây, tùy tiện dung hợp.
Trong đó người hoài nghi nhất với lời nói của Lâu Cận Thần, trong tay cầm một đạo hoàng phù, trên hoàng phù vẽ một phù văn như mặt trời.
Lúc hắn cầm đạo phù trên tay, phù tản ra quang huy cùng hào quang thái dương giao nhau, hầu như tuy hai mà một, Lâu Cận Thần gọi nó là phù sư.
Lại có một người, là lão nhân, thầm lặng ít nói, trên người mặc bào đen thật dày, ở dưới ánh mặt trời trên người tản ra hàn khí, mỗi một lần Lâu Cận Thần nhìn hắn, đều có một loại cảm giác như có như không, Y biết đây là ý niệm ngưng luyện của đối phương, giống như ngày đó Thương Quy An cùng Đặng Định hai người thông linh chính mình, thiếu chút nữa bị pháp thân kiếm ý của mình làm bị thương linh hồn, người này Lâu Cận Thần này căn bản là nhìn không ra hắn tu cái gì.
Vị thứ ba chỉ mặc một áo ba lỗ, hai cánh tay lộ ra cơ bắp ở bên ngoài, một thân cơ bắp như tháp sắt, Lâu Cận Thần có thể nhìn ra, đây là một cao thủ quyền pháp, gọi nó là quyền sư.
Năm người vừa tiến vào trong Từ Khanh thôn, liền nhìn thấy khắp nơi vẽ đầy con mắt quái dị quỷ dị.
Trên tường, trên cửa, trên bàn, bếp, đầu giường, xà ngang, tất cả đều vẽ một con mắt.
Những con mắt kia có lớn có nhỏ, hoặc âm trầm, hoặc mãnh liệt, hoặc vui sướng, hay là ưu thương ai oán, con mắt có ngang có dọc, có thẳng, có nghiêng, trong đó tròng mắt có phân biệt màu sắc khác nhau, nơi này rất ít có mắt thành đôi.
“ Cận Thần hiền chất, ta nghe nói trong Mã Đầu Pha cũng có ảo giác con mắt nhập thân, cùng nơi này có giống nhau hay không?" Đặng Bộ Đầu sau khi nhìn thấy nhiều ánh mắt như vậy liền hỏi.
“ Giống nhau.” Lâu Cận Thần khẳng định trả lời. Hiện tại hắn có một suy đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.