Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Chương 100: Bí Ẩn Dịch Gia

Tiểu Hỏa Long

03/01/2020

Vài ngày sau đó…

Cả hai chú cháu mới lần mò tung tích từ miếng ngọc bội, mà lần trước đánh với con Sát Lục Quỷ rồi nhặt được.

Một buổi sáng tinh mơ, tôi và chú Lâm đã kịp chuẩn bị đồ đạc từ tối đêm qua cho chuyến đi sắp tới, ông chú chở tôi trên con xe dream đã cũ như mọi khi, những tiếng ì ạch cứ vang lên suốt cả đoạn đường đến sân bay, nhưng thật ấm áp làm sao, ngồi sau xe chú Lâm mà cảm giác bình yên đến lạ, hai tay tôi được thể để ôm chặt cái bụng tròn trĩnh của chú không rời, không như những lần trước phải đi phượt băng qua các nẻo đường rồi qua biên giới, thì lần này tôi và chú Lâm lại đi bằng máy bay, sở dĩ lần này chú chơi sộp như vậy cũng là nhờ có số tiền kiếm được từ những phi vụ lần trước, cộng thêm một mớ tiết kiệm của tôi nữa nên chú Lâm mới để cho cả tôi và chú được thoải mái một chút, vì dù sao thì đi một cách đường hoàn qua bên đó, sẵn một việc nữa đó là thăm bác Dương và cả thăm mộ phần của ông T ở tại quê nhà thì cũng là chuyện tốt.

Sau khi lên sân bay, tôi đã rất tò mò về miếng ngọc đó, dù không biết rõ nguồn gốc, nhưng tôi cứ có một cảm giác quen thuộc lạ lùng kể từ khi chú Lâm đọc cái tên có khắc trên miếng ngọc bội đó cho tôi nghe.

Ngồi trên băng ghế VIP, tôi tò mò hỏi chú:

- Miếng ngọc này con đoán chắc nó là một vật gì đó rất quan trọng của đạo giáo, phải không chú Lâm?

Ông chú nhà tôi đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tôi nói vậy cũng mở mắt ngước lên chỗ để hành lý mà nhìn xa xăm, xong rồi chú lại gật đầu cất lời:

- Đó là tín vật của Dịch Gia! Một tông môn chuyên hành nghề khâm liệm và xem phong thủy ở Giang Nam Trung Quốc.

Thấy nét mặt của chú có phần suy tư, tôi lại hỏi tiếp:

- Bộ chú biết người của Dịch Gia sao?

Ông chú lại nhếch mép:

- Ừ! Biết, biết rất rõ nữa là đằng khác.

- Thôi đi! Chú lại chém gió nữa chớ gì.

- Sao mày lại nói chú như thế?



Tôi giật nhanh miếng ngọc bội mà chú Lâm cầm trên tay tự bao giờ, rồi đáp:

- Hừm! Miếng ngọc này con thấy cũng bình thường thôi, nhưng mà con nhớ không lầm thì hình như…

Chú Lâm quay đầu sang nhìn tôi nghi ngờ:

- Hình như cái gì?

- Thì… hình như ở nhà chú cũng có một cái gần giống như vậy cơ mà, nhưng con không biết từ bao giờ chú đã cất nó đi không đeo nữa! Ậy… nói không chừng…

Tôi chợt suy nghĩ ra được điều gì đó hay ho, tuy vẫn còn khá là mơ hồ nhưng khi nghĩ đến chuyện đó thì tôi lại vô cùng sốc, đến độ phải tự trấn an mình rằng chuyện đó không thể nào là thật được.

Lúc nhìn qua, mới nhận ra là mắt chú Lâm đã sớm rơm rớm giọt lệ rồi, nhìn chú buồn thê lương, tôi lại lo sợ những gì mà tôi đang tưởng tượng từ nãy là thật con mợ nó rồi.

Vội lấy khăn giấy đưa cho chú, tôi nhẹ nhàng nói:

- Thôi không sao đâu! Chú cũng đừng buồn, chuyện tình cảm mà, coi như là có duyên mà không nợ đi. Giờ con mới biết là chú của con si tình như vậy.

- Mày điên hả Long!

Tôi trợn mắt ngạc nhiên:

- Ủa, ủa không phải là chú thất tình sao?

Chú Lâm lúc này mới cóc đầu tôi rồi đáp:



- Cái thằng dở hơi cám heo, tao bảo tao thất tình lúc nào? Tao buồn là buồn cho người tên Dịch Tiểu Khuê kia kìa!

- Thì đó! Dịch Tiểu Khuê không phải là cờ rớt của chú sao?

Chú Lâm xị mặt:

- Tào lao không hà! Tao vầy đây mà đi yêu người đó à, chuyện là từ rất nhiều năm trước Phạm Gia và Dịch Gia từng rất thân thiết với nhau, cũng là mỗi tông tộc lại có mỗi một sở trưởng khác nhau, Phạm Gia thì khu tà trừ ma, xem phù chú và ấn ký làm thiên phú, còn Dịch Gia thì có tài tiên đoán vận mệnh, đó là một loại thiên phú hiếm có mà chỉ có người trong Dịch Tông mới có thể làm được, suốt hàng trăm năm qua, nhờ sự gắn bó mật thiết giữa hai tông môn, mà không ít lần nhà họ Phạm được sự chỉ dẫn của Dịch Gia diệt trừ được rất nhiều tai họa cho nhân gian. Cả hai đã có sự cộng sinh với nhau trên danh nghĩa là liên minh, bởi người của Dịch Gia không biết vung đao diệt quỷ như nhà họ Phạm, nên những lúc nguy cấp phải nhờ người của bên họ Phạm bảo hộ.

Nghe chú Lâm nói đến đây, tôi lại mở mang ra thêm được nhiều điều thật sự rất ấn tượng, nhưng thiết nghĩ nếu mối liên hệ giữa hai tông môn thắm thiết như vậy thì lý gì chú Lâm lại mít ướt chứ.

Tôi cầm miếng ngọc đem trả lại cho chú Lâm, rồi lại hỏi tiếp:

- Vậy,... sao chú lại khóc?

Chú Lâm thở dài:

- Hầy!... năm xưa Dịch Tiểu Khuê là một người bạn rất thân với chú, nhưng có một lần Dịch Gia nhờ gia tộc của nhà họ Phạm trấn trạch giúp cho họ, nhưng thời điểm đó nơi mà Dịch Gia muốn trấn yểm lại là đất của một người dân vô tội, nếu bài trận ở đó thì gia đình kia sẽ bị ảnh hưởng đến tài vận, vì mục đích của Dịch Gia là muốn chuyển dời tài lộc của gia đình đó về cho khách hàng của họ, Dịch Gia xưa nay thường sinh sống bằng nghề xem phong thủy và cải mệnh cho người khác nên có nhiều lúc họ làm những chuyện hơi nhẫn tâm một chút, chính vì vậy mà người đại diện cho gia tộc nhà họ Phạm là bác Dương của con mới từ chối.

- Lúc đó ông T đâu?

- Ổng ngỏm củ tỏi trước đó rồi còn đậu, nên thằng Dương nó mới đứng ra quán xuyến tông môn đó. Thực ra mà nói thì lúc sinh thời, ông T thường làm theo hết tất cả những gì mà Dịch Gia họ nhờ vả, nhưng cũng vì thế mà bổn mệnh của người nhà họ Phạm bị ảnh hưởng đi ít nhiều, con còn nhớ nội quy của nhà họ Phạm không Long?

Nghe chú Lâm nói đến đây, tôi mới sực nhớ ra trong nội quy của nhà họ Phạm, điều tuyên thệ quan trọng nhất đó là không được làm hại ai, nếu có vì diệt ma mà làm hại người khác thì cứ mỗi lần sai phạm, đến hàng năm vào ngày rằm tháng tư âm lịch, tổ sư gia sẽ khấu trừ đi 10 năm đạo hạnh và còn đem đi số tài lộc có được bù trừ cho gia đình đó, nếu đã trừ rồi mà còn không đủ thì sẽ trừ tiếp vào tuổi thọ.

Tôi thầm nghĩ:

"Thảo nào mà người trong tộc họ Phạm chẳng ai giàu cả, kể cả môn đồ ngoại tộc như chú Lâm cũng bị ảnh hưởng không ít"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook