Chương 59: Đào mộ
Tiểu Hỏa Long
10/10/2017
Sư thầy và tên thanh niên cà lăm được tôi với chú Lâm tiếp đãi nồng
hậu,... rồi còn được cho qua đêm ở nhà, đến tận sáng ngày hôm sau thì
chúng tôi mới bắt đầu lựa giờ tốt để tiến hành đào mộ anh P lên.
Nhắc đến anh P thì bản thân tôi cũng thấy làm lạ, ông chú Lâm nhà tôi chôn xác anh P ngay trên đất nhà ổng rồi cũng thắp nhang trước mộ như là mộ phần gia đình ổng vậy, nó làm tôi khó hiểu quá trời quá đất, tự thân tôi nghĩ “liệu còn có điều gì uẩn khúc trong đó nữa mà chú Lâm vẫn chưa kể cho tôi nghe?”.
Tạm gác chuyện đó qua một bên, tất cả mọi người đều thức từ rất sớm để chuẩn bị cho việc đào mộ. Đến khi đã đến giờ thì chú Lâm mới cầm trên tay ít nhang thơm đã đốt sẵn rồi khấn lầm bầm trong miệng, sau đó thì tôi, chú Lâm và thằng cà lăm mới bắt đầu vun xẻng.
Chúng tôi đào mất tầm 15 phút để làm lộ ra cả một cái quan tài bằng gỗ sơ xài, nắm quan tài có dán một lá bùa màu vàng, chú Lâm bảo rằng trước khi chôn trở lại thì ổng phải đảm bảo rằng xác anh P không thể nào tự bật dậy được.
Giờ đào lên thì mới tháo lá bùa đó ra để mở nắp quan tài ấy, trước khi mở nắp lão Lâm lại phất tay kêu dừng lại rồi bảo tôi:
-Nè Long!... con và thằng cà lăm đi vô trong lấy cho chú ít gạo nếp rãi quanh cái quan tài trước đã rồi hẳn mở.
Thằng cà lăm quay sang nhìn sư thầy thấy sư gật đầu rồi nó mới cùng em đi lấy gạo nếp ra rãi, tính của thằng cà lăm này coi bộ cũng kĩ tính lắm nên nó mới đề phòng tôi và chú Lâm như vậy… nhưng mà cũng không trách được vì nó đang ở trong nhà của một vị “Du Ký đạo sĩ” có tu vi thượng thừa như chú Lâm thế kia thì đến cả tôi còn ái ngại nữa huống chi là một thằng vô năng như hắn.
Trở lại hiện trường! Lúc này tôi và thằng cà lăm đã rãi xong gạo nếp quanh cái quan tài gỗ trong tích tắc, rồi thì chú Lâm đưa tay lên bật cái đồng hồ canh giờ của ổng lên rồi lại bắt chúng tôi đợi. Đến khi tiếng đồng hồ vang lên:
“Éc éc!... ột éc, ột éc...”
Tiếng chuông đồng hồ của ổng làm tôi và cả hai thầy trò thằng cà lăm giật mình còn tưởng đâu lão Lâm nhà tôi đang coi phim con heo và những người bạn nữa ý. Mọi ánh mắt đổ dồn về chú Lâm cùng với vẽ mặt nghi ngờ, chú nhìn tôi rồi quanh qua nhìn hai người kia và ấp úng giải trình.
-Làm gì nhìn tôi dữ vậy? 0.0 để chuông này báo thức cho nó khỏi bị trễ giờ thôi.Nói rồi ổng vội tắt chuông ra hiệu cho tôi và thằng cà lăm mở nắp quan tài gỗ ấy ra.
“cót két… cót két”
Tiếng gỗ va chạm vào nhau tạo thành những âm thanh rùng rợn nghe đến nổi cả da gà, dựng hết lông chân. Bầu trời sáng ngày hôm đó cứ âm u thế nào ý, mây che kín mặt trời, gió bụi cứ phả vào mặt làm tôi ngây ngất đến đến độ mắt mở không lên luôn. Thiệt là muốn ngủ lắm nhưng mà không được vì ngay sau khi nắp vừa mở ra thì cái mùi hôi thối từ trong cái quan tài tỏa ra ngay sau đó, nhìn lại ai cũng thủ sẵn cái khẩu trang mà chỉ có mỗi mình tôi là không có.
Ráng vừa nín thở vừa đẩy cái nắp ra hết một hơi thì tôi mới phóng lên và chạy ra xa để hít thở không khí trong lành, thằng cà lăm lúi húi đưa tôi chai lăn nách của nó rồi bảo là dùng cái này để áp chế lại mùi hôi trong cái quan tài.
-Sao không đưa luôn chai nước hoa mà đưa cái này chi cha nội?
-Tui… tui… tui hay dùng mùi này… để… để… để khử mùi khác khác … khác thôi chứ đó đó đó giờ… không có xài nước… nước hoa! ~_~
Vậy là từ dạo ấy trở đi tôi mới phát hiện ra rằng thằng cà lăm này rất hay dùng lăn nách. Mà thôi kệ bà nó đi! trở lại chuyên môn, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn vào xác anh P phía sau làn khói trắng mờ ảo bên trong quan tài, khi khói dần tan biến thì xác anh P mới từ từ hiện ra. Da thịt của anh ta vẫn cứ y như hồi còn sống vậy, chả có cái nồi gì gọi là bị phân hủy cả, trên trán vẫn dán một lá bùa trấn yêu của chú Lâm.
Ổng bắt đầu đến gần chỗ cái xác và đảo mắt nhìn một dọc cái xác anh P từ trên xuống, xong xuôi chú Lâm nhà tôi lại thở dài ngao ngán.
-Haizz.... bùa này giải thì được nhưng người giải và cả người ếm đều sẽ bị bùa vật cho chết.
Nói rồi ông chú Lâm nhìn tôi và hai người kia bằng một ánh mắt xa xăm, thoáng chốc trong tim tôi bỗng dưng lại có một cảm giác gì đó khó tả, kiểu như sắp mất đi một người thân vậy, nói thật là đi cùng chú tới giờ phút này rồi mà nghe ổng nói cái câu kiểu như ngàn thu vĩnh con mợ nó biệt như thế thì buồn vãi lều luôn ý. T.T
Nhắc đến anh P thì bản thân tôi cũng thấy làm lạ, ông chú Lâm nhà tôi chôn xác anh P ngay trên đất nhà ổng rồi cũng thắp nhang trước mộ như là mộ phần gia đình ổng vậy, nó làm tôi khó hiểu quá trời quá đất, tự thân tôi nghĩ “liệu còn có điều gì uẩn khúc trong đó nữa mà chú Lâm vẫn chưa kể cho tôi nghe?”.
Tạm gác chuyện đó qua một bên, tất cả mọi người đều thức từ rất sớm để chuẩn bị cho việc đào mộ. Đến khi đã đến giờ thì chú Lâm mới cầm trên tay ít nhang thơm đã đốt sẵn rồi khấn lầm bầm trong miệng, sau đó thì tôi, chú Lâm và thằng cà lăm mới bắt đầu vun xẻng.
Chúng tôi đào mất tầm 15 phút để làm lộ ra cả một cái quan tài bằng gỗ sơ xài, nắm quan tài có dán một lá bùa màu vàng, chú Lâm bảo rằng trước khi chôn trở lại thì ổng phải đảm bảo rằng xác anh P không thể nào tự bật dậy được.
Giờ đào lên thì mới tháo lá bùa đó ra để mở nắp quan tài ấy, trước khi mở nắp lão Lâm lại phất tay kêu dừng lại rồi bảo tôi:
-Nè Long!... con và thằng cà lăm đi vô trong lấy cho chú ít gạo nếp rãi quanh cái quan tài trước đã rồi hẳn mở.
Thằng cà lăm quay sang nhìn sư thầy thấy sư gật đầu rồi nó mới cùng em đi lấy gạo nếp ra rãi, tính của thằng cà lăm này coi bộ cũng kĩ tính lắm nên nó mới đề phòng tôi và chú Lâm như vậy… nhưng mà cũng không trách được vì nó đang ở trong nhà của một vị “Du Ký đạo sĩ” có tu vi thượng thừa như chú Lâm thế kia thì đến cả tôi còn ái ngại nữa huống chi là một thằng vô năng như hắn.
Trở lại hiện trường! Lúc này tôi và thằng cà lăm đã rãi xong gạo nếp quanh cái quan tài gỗ trong tích tắc, rồi thì chú Lâm đưa tay lên bật cái đồng hồ canh giờ của ổng lên rồi lại bắt chúng tôi đợi. Đến khi tiếng đồng hồ vang lên:
“Éc éc!... ột éc, ột éc...”
Tiếng chuông đồng hồ của ổng làm tôi và cả hai thầy trò thằng cà lăm giật mình còn tưởng đâu lão Lâm nhà tôi đang coi phim con heo và những người bạn nữa ý. Mọi ánh mắt đổ dồn về chú Lâm cùng với vẽ mặt nghi ngờ, chú nhìn tôi rồi quanh qua nhìn hai người kia và ấp úng giải trình.
-Làm gì nhìn tôi dữ vậy? 0.0 để chuông này báo thức cho nó khỏi bị trễ giờ thôi.Nói rồi ổng vội tắt chuông ra hiệu cho tôi và thằng cà lăm mở nắp quan tài gỗ ấy ra.
“cót két… cót két”
Tiếng gỗ va chạm vào nhau tạo thành những âm thanh rùng rợn nghe đến nổi cả da gà, dựng hết lông chân. Bầu trời sáng ngày hôm đó cứ âm u thế nào ý, mây che kín mặt trời, gió bụi cứ phả vào mặt làm tôi ngây ngất đến đến độ mắt mở không lên luôn. Thiệt là muốn ngủ lắm nhưng mà không được vì ngay sau khi nắp vừa mở ra thì cái mùi hôi thối từ trong cái quan tài tỏa ra ngay sau đó, nhìn lại ai cũng thủ sẵn cái khẩu trang mà chỉ có mỗi mình tôi là không có.
Ráng vừa nín thở vừa đẩy cái nắp ra hết một hơi thì tôi mới phóng lên và chạy ra xa để hít thở không khí trong lành, thằng cà lăm lúi húi đưa tôi chai lăn nách của nó rồi bảo là dùng cái này để áp chế lại mùi hôi trong cái quan tài.
-Sao không đưa luôn chai nước hoa mà đưa cái này chi cha nội?
-Tui… tui… tui hay dùng mùi này… để… để… để khử mùi khác khác … khác thôi chứ đó đó đó giờ… không có xài nước… nước hoa! ~_~
Vậy là từ dạo ấy trở đi tôi mới phát hiện ra rằng thằng cà lăm này rất hay dùng lăn nách. Mà thôi kệ bà nó đi! trở lại chuyên môn, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn vào xác anh P phía sau làn khói trắng mờ ảo bên trong quan tài, khi khói dần tan biến thì xác anh P mới từ từ hiện ra. Da thịt của anh ta vẫn cứ y như hồi còn sống vậy, chả có cái nồi gì gọi là bị phân hủy cả, trên trán vẫn dán một lá bùa trấn yêu của chú Lâm.
Ổng bắt đầu đến gần chỗ cái xác và đảo mắt nhìn một dọc cái xác anh P từ trên xuống, xong xuôi chú Lâm nhà tôi lại thở dài ngao ngán.
-Haizz.... bùa này giải thì được nhưng người giải và cả người ếm đều sẽ bị bùa vật cho chết.
Nói rồi ông chú Lâm nhìn tôi và hai người kia bằng một ánh mắt xa xăm, thoáng chốc trong tim tôi bỗng dưng lại có một cảm giác gì đó khó tả, kiểu như sắp mất đi một người thân vậy, nói thật là đi cùng chú tới giờ phút này rồi mà nghe ổng nói cái câu kiểu như ngàn thu vĩnh con mợ nó biệt như thế thì buồn vãi lều luôn ý. T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.