Chương 80: Điềm Báo “Ngôi Nhà Quỷ Dị’’
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Bước qua cánh cổng dẫn vào ngôi biệt thự rộng lớn, nó tự nhiên đóng lại một
cách mạnh bạo như thể có ai đó vừa đẩy vậy, chú Lâm đứng trước cửa của
ngôi nhà cẩn thận quan sát mọi phía, rồi bài ra một trận pháp, vội đưa
cho tôi một sợi chỉ màu đỏ.
- Đây…! Cầm lấy, chạy đến hướng đông nam khoảng năm bước rồi khụy một gối xuống, tay phải giữ và căng sợi chỉ này ra, còn tay trái kết thành tam thanh ấn, hướng lên trời mà chờ lệnh, nghe rõ chưa?
- Dạ rõ!
- Tốt, vậy thì vào vị trí mày.
Vừa dứt lời, tôi nhanh chóng làm theo những gì mà chú Lâm vừa nói một cách tỉ mỉ, còn lại riêng chú thì tự thân một mình làm hết tất cả những việc còn lại, chú Lâm nối sợi chỉ của tôi vào một cọc gỗ nhỏ được cắm gần ngay trước cửa của ngôi biệt thự, bên trên đặt một ngọn nến và lót bên dưới nến là ba lá bùa màu vàng, tương tự như thế, chú cũng làm thêm 6 cọc và lần lượt chắn quanh cửa, nhưng do không đủ người để bày trận nên ông chú nhà tôi mới mạo hiểm dùng năm hình nhân để thay thế các vị trí, còn lại một cọc cuối cùng thì chú Lâm nắm giữ.
Khi trăng đã lên cao, chú Lâm mới đặt gương bát quái hướng vào nhà sao cho ánh sáng của nó chiếu thẳng vào bên trong cửa của ngôi biệt thự, in rõ một hình tròn màu xám tro, lúc này một tay cầm sợi chỉ đỏ nối đến cọc gỗ, tay còn lại chú Lâm giữ ấn và đọc lẩm bẩm trong miệng, ngay tức thì những hình nhân ở các hướng đều làm theo ý chú mà không sai một ly, ông chú bắt đầu đọc chú ngữ.
“Thiên linh linh, địa linh linh - Thiên Địa đất trời, càn khôn tá pháp, đương danh nhà họ Phạm, Cầu cho chín phương trời, mười phương phật gia hộ cho trận pháp của đệ tử - Nhật Nguyệt Chi Tử Trận - Cấp cấp như luật lệnh”
Đột ngột từ trên trời mây đen che lấp cả ngôi biệt thự dù là đang giữa đêm, gió thổi ào ạt khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên những ngọn nến được thắp trên các cọc gỗ không hề lung lay vụt tắt, cùng lúc đó chú Lâm mới nháy mắt với tôi ra hiệu rằng phải làm theo y như chú để trận pháp phát huy hiệu lực của nó. Đầu tiên chú Lâm thả ấn, cắn tay trích máu, quẹt ngang xuống đất.
“Nhất Lâm Trận - Mở”
Tiếp theo đó là đến lượt tôi, cũng như lời dặn của chú Lâm, tôi làm theo và mở trận.
“Nhị Binh Trận - Mở”
Những hình nhân còn lại do chú Lâm điều khiển cho nên một mình chú phải mở hết, tính cả tôi nữa là đúng bảy lần mở trận.
Lúc bấy giờ, tôi như cảm giác được quanh ngôi biệt thự đã được bao bọc bởi một bức tường vô hình nào đó, nó rất khó để diễn tả đối với tôi, nhưng tôi đoán chắc là nó hoàn toàn khác và mạnh hơn nhiều so với những trận pháp mà chú từng thực hiện trước đây.
Sau khi đã khai mở trận pháp trấn yểm xong ngôi nhà, tôi và chú mới bắt đầu tiến vào bên trong để tìm tung tích của quỷ nữ và cái xác của cô ta.
“Cót két…”
Tiếng của cánh cửa được làm bằng gỗ quý được mở ra, toàn bộ không gian bên trong ngôi biệt thự huy hoàng giờ đây đã chìm trong một màn đêm âm u lạnh lẽo, tôi và chú cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh chỉ bằng một cái đèn pin dự phòng của tôi, cho đến khi cả hai đi đến ngưỡng cửa của nhà kho ngay bên dưới bậc thang, tức thì từ trên nóc cửa rơi xuống một đám chuột chết.
Tôi giật mình đứng nép vào người chú Lâm, nhưng rồi ông chú nhà tôi quan sát kĩ đám chuột chết dưới chân được một lát thì chú mới sửng sốt.
- Hừ… chuyện này không thể xảy ra vào lúc này được, chết tiệt.
- Có chuyện gì vậy chú? Chỉ là đám chuột chết thôi mà.
Chú Lâm vội đưa tay chỉ cho tôi thấy rồi nói tiếp:
- Con thử nhìn kĩ đuôi của nó đi Long.
Ngay lúc này tôi mới nhận ra rằng đuôi của đám chuột chết đó quấn lấy nhau một cách lạ thường:
- Chuyện này là sao? Chúng nó đã xảy ra chuyện gì?
- Đó là hiện tượng “Thử Vương”, hay còn có tên gọi khác là “Vua Chuột”, là điềm báo cực kỳ dữ.
Nghe đến đây, người tôi cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu:
- Chuyện… chuyện… này không thể nào.
Chú kéo tay tôi rời khỏi nhà kho, tiếp tục dẫn tôi lên lầu trên của biệt thự, tiếng khóc từ trong căn phòng ngủ lúc trước của cô Lý bắt đầu vang lên trong đêm vắng, ngay cả khi tôi và chú mới chỉ vừa đặt những bước chân đầu tiên lên bậc thang thì tiếng khóc ấy vẫn nghe rõ mồn một, thật khó để diễn tả cảm xúc khi đó, nhưng tôi luôn cảm thấy bất an mỗi khi bước từng bước chân lên nấc thang dẫn lên phòng của cô Lý.
- Chú… chú có nghe thấy gì không chú Lâm?
- Đó là ảo giác, con bình tĩnh đi Long, lúc này không phải là lúc sợ hãi.
- Nhưng… nhưng mà nó khủng khiếp quá, con không thể đứng vững được thêm phút giây nào nữa khi phải nín thở ở trong ngôi nhà quái quỷ này.
Mặc kệ những than phiền của tôi sang một bên, chú Lâm bước tiếp lên lầu và đi thẳng đến cửa phòng của cô Lý, nơi mà âm thanh ban nãy vừa phát ra, chú Lâm kêu tôi mở cửa để chuẩn bị đối mặt với con quỷ bên trong căn phòng, nhưng kỳ thực là trong thâm tâm tôi không thể nào nhấc tay lên được vì quá sợ hãi.
Tôi vừa hít một hơi thật sâu, để chuẩn bị lấy tinh thần mở cửa thì một tiếng nổ vang lên, làm tôi đứng hình trong vài giây, bầu không khí trở nên ngột ngạt và khó chịu.
- Trời má! Thúi quá.
Chú Lâm nhà tôi vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc để đáp lời tôi.
- Chú mày thông cảm đi, hồi sáng lỡ ăn ít đồ vặt nên giờ nó không tiêu.
- What đờ con heo mập???
Quay trở lại hiện trường, dù sao thì cơn pháo bom vừa nãy của chú cũng đã xóa tan đi phần nào nỗi sợ hãi trong tôi, thế nên tôi đã bắt đầu đưa tay lên để chuẩn bị mở cửa:
- Con phải công nhận là bom của chú thối có thâm niên luôn đó, khiếp thật, nó vẫn chưa tan đây này.
- Đây…! Cầm lấy, chạy đến hướng đông nam khoảng năm bước rồi khụy một gối xuống, tay phải giữ và căng sợi chỉ này ra, còn tay trái kết thành tam thanh ấn, hướng lên trời mà chờ lệnh, nghe rõ chưa?
- Dạ rõ!
- Tốt, vậy thì vào vị trí mày.
Vừa dứt lời, tôi nhanh chóng làm theo những gì mà chú Lâm vừa nói một cách tỉ mỉ, còn lại riêng chú thì tự thân một mình làm hết tất cả những việc còn lại, chú Lâm nối sợi chỉ của tôi vào một cọc gỗ nhỏ được cắm gần ngay trước cửa của ngôi biệt thự, bên trên đặt một ngọn nến và lót bên dưới nến là ba lá bùa màu vàng, tương tự như thế, chú cũng làm thêm 6 cọc và lần lượt chắn quanh cửa, nhưng do không đủ người để bày trận nên ông chú nhà tôi mới mạo hiểm dùng năm hình nhân để thay thế các vị trí, còn lại một cọc cuối cùng thì chú Lâm nắm giữ.
Khi trăng đã lên cao, chú Lâm mới đặt gương bát quái hướng vào nhà sao cho ánh sáng của nó chiếu thẳng vào bên trong cửa của ngôi biệt thự, in rõ một hình tròn màu xám tro, lúc này một tay cầm sợi chỉ đỏ nối đến cọc gỗ, tay còn lại chú Lâm giữ ấn và đọc lẩm bẩm trong miệng, ngay tức thì những hình nhân ở các hướng đều làm theo ý chú mà không sai một ly, ông chú bắt đầu đọc chú ngữ.
“Thiên linh linh, địa linh linh - Thiên Địa đất trời, càn khôn tá pháp, đương danh nhà họ Phạm, Cầu cho chín phương trời, mười phương phật gia hộ cho trận pháp của đệ tử - Nhật Nguyệt Chi Tử Trận - Cấp cấp như luật lệnh”
Đột ngột từ trên trời mây đen che lấp cả ngôi biệt thự dù là đang giữa đêm, gió thổi ào ạt khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên những ngọn nến được thắp trên các cọc gỗ không hề lung lay vụt tắt, cùng lúc đó chú Lâm mới nháy mắt với tôi ra hiệu rằng phải làm theo y như chú để trận pháp phát huy hiệu lực của nó. Đầu tiên chú Lâm thả ấn, cắn tay trích máu, quẹt ngang xuống đất.
“Nhất Lâm Trận - Mở”
Tiếp theo đó là đến lượt tôi, cũng như lời dặn của chú Lâm, tôi làm theo và mở trận.
“Nhị Binh Trận - Mở”
Những hình nhân còn lại do chú Lâm điều khiển cho nên một mình chú phải mở hết, tính cả tôi nữa là đúng bảy lần mở trận.
Lúc bấy giờ, tôi như cảm giác được quanh ngôi biệt thự đã được bao bọc bởi một bức tường vô hình nào đó, nó rất khó để diễn tả đối với tôi, nhưng tôi đoán chắc là nó hoàn toàn khác và mạnh hơn nhiều so với những trận pháp mà chú từng thực hiện trước đây.
Sau khi đã khai mở trận pháp trấn yểm xong ngôi nhà, tôi và chú mới bắt đầu tiến vào bên trong để tìm tung tích của quỷ nữ và cái xác của cô ta.
“Cót két…”
Tiếng của cánh cửa được làm bằng gỗ quý được mở ra, toàn bộ không gian bên trong ngôi biệt thự huy hoàng giờ đây đã chìm trong một màn đêm âm u lạnh lẽo, tôi và chú cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh chỉ bằng một cái đèn pin dự phòng của tôi, cho đến khi cả hai đi đến ngưỡng cửa của nhà kho ngay bên dưới bậc thang, tức thì từ trên nóc cửa rơi xuống một đám chuột chết.
Tôi giật mình đứng nép vào người chú Lâm, nhưng rồi ông chú nhà tôi quan sát kĩ đám chuột chết dưới chân được một lát thì chú mới sửng sốt.
- Hừ… chuyện này không thể xảy ra vào lúc này được, chết tiệt.
- Có chuyện gì vậy chú? Chỉ là đám chuột chết thôi mà.
Chú Lâm vội đưa tay chỉ cho tôi thấy rồi nói tiếp:
- Con thử nhìn kĩ đuôi của nó đi Long.
Ngay lúc này tôi mới nhận ra rằng đuôi của đám chuột chết đó quấn lấy nhau một cách lạ thường:
- Chuyện này là sao? Chúng nó đã xảy ra chuyện gì?
- Đó là hiện tượng “Thử Vương”, hay còn có tên gọi khác là “Vua Chuột”, là điềm báo cực kỳ dữ.
Nghe đến đây, người tôi cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu:
- Chuyện… chuyện… này không thể nào.
Chú kéo tay tôi rời khỏi nhà kho, tiếp tục dẫn tôi lên lầu trên của biệt thự, tiếng khóc từ trong căn phòng ngủ lúc trước của cô Lý bắt đầu vang lên trong đêm vắng, ngay cả khi tôi và chú mới chỉ vừa đặt những bước chân đầu tiên lên bậc thang thì tiếng khóc ấy vẫn nghe rõ mồn một, thật khó để diễn tả cảm xúc khi đó, nhưng tôi luôn cảm thấy bất an mỗi khi bước từng bước chân lên nấc thang dẫn lên phòng của cô Lý.
- Chú… chú có nghe thấy gì không chú Lâm?
- Đó là ảo giác, con bình tĩnh đi Long, lúc này không phải là lúc sợ hãi.
- Nhưng… nhưng mà nó khủng khiếp quá, con không thể đứng vững được thêm phút giây nào nữa khi phải nín thở ở trong ngôi nhà quái quỷ này.
Mặc kệ những than phiền của tôi sang một bên, chú Lâm bước tiếp lên lầu và đi thẳng đến cửa phòng của cô Lý, nơi mà âm thanh ban nãy vừa phát ra, chú Lâm kêu tôi mở cửa để chuẩn bị đối mặt với con quỷ bên trong căn phòng, nhưng kỳ thực là trong thâm tâm tôi không thể nào nhấc tay lên được vì quá sợ hãi.
Tôi vừa hít một hơi thật sâu, để chuẩn bị lấy tinh thần mở cửa thì một tiếng nổ vang lên, làm tôi đứng hình trong vài giây, bầu không khí trở nên ngột ngạt và khó chịu.
- Trời má! Thúi quá.
Chú Lâm nhà tôi vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc để đáp lời tôi.
- Chú mày thông cảm đi, hồi sáng lỡ ăn ít đồ vặt nên giờ nó không tiêu.
- What đờ con heo mập???
Quay trở lại hiện trường, dù sao thì cơn pháo bom vừa nãy của chú cũng đã xóa tan đi phần nào nỗi sợ hãi trong tôi, thế nên tôi đã bắt đầu đưa tay lên để chuẩn bị mở cửa:
- Con phải công nhận là bom của chú thối có thâm niên luôn đó, khiếp thật, nó vẫn chưa tan đây này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.