Chương 115: Kỳ Môn Độc Pháp
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Tình thế lúc nguy cấp, Linh khí của ngài Lục Hợp Thần Quang tỏa ra lấn át cả một không gian quanh kết giới. Liền ngay sau đó, Lục Hợp Thần hộ niệm
triệu hoán ra một thanh gươm sáng choang, bảo vật sáng lấp lánh và sắt
bén vô cùng, chân của ngài Lục Hợp khi triệu hoán được thần khí, lúc này cũng đã bắt đầu nhất lên và phóng một bước liền bay tới hai vị Hộ Pháp
rồi vung kiếm tạt ngang, lực lượng cường đại làm chấn động cả một vùng.
Cả hai vị Hộ Vệ Pháp Thiên khi đó chỉ vừa kịp dùng binh khí để đỡ lại,
kình lực giữa hai bên tạo ra một cơn xung chấn trong kết giới Địa Huyệt
Thanh Chu, khi đó cả ba người bao gồm tôi, chú Lâm và ông bác Dương lúc
đang giữ kết ấn, vẫn cảm nhận được lực công kích mạnh mẽ của những Hồn
Phách Thiên Giới tạo ra. Dù cho đó chỉ là Hồn Linh của các vị thần,
nhưng đấu lực của họ lại vô cùng khủng khiếp.
Tiếp tục trận chiến, Lục Hợp Thần bạo phát:
"Tứ Tượng Đồng Quy - Thiên Linh Lục Hợp Thần Quang - Tuyệt Trảm Đoạn Xí"
Nhát chém của thần khí tạo ra một mảnh kiếm hình lưỡi liềm, nó bay thẳng về phía hai vị Hộ Vệ, nhưng sau đó lại bị cả hai đỡ lại và đánh phăng lên trời, liền ngay lúc đó tạo ra một tiếng nổ lớn vang trời. Dù đã gần sáng, nhưng không gian quanh đó vẫn chẳng thể nào có lấy được một tia nắng len lỏi.
Trận đánh ngày càng khốc liệt hơn, cả ba vị Hồn Linh trên thần giới tiếp tục tỏa ra pháp lực, hết so tài đấu lực, họ lại đấu pháp, trận chiến tuy có phần nghiêng về phía Lục Hợp Thần Quang, nhưng hai vị Hộ Vệ Pháp Thiên khi đó cũng chưa phải gọi là thua cuộc được.
Giữa hoa viên hoang tàn xơ xác ở Dịch Gia Trang, ngài Lục Hợp Thần bay lên cao nữa tất, liền thu về thần khí rồi dùng nội thể chi nguyên mà hành pháp:
"Lục Hợp Chi Nguyên - Lục Hợp Thần Lực - Hiện"
Hai vị Hộ Vệ vừa trông thấy chi nguyên thần lực quá khủng khiếp, cũng nhanh chóng dùng nội thể của bản thân để đánh lại:
"Hộ Vệ Chi Nguyên Thần - Hộ Vệ Thần Lực - Hiện"
Cả hai luồng xung kích làm cho mọi thứ xung quanh như rung chuyển, gió thổi như vũ bão, đám vong hồn cấp thấp bay lởn vởn quanh khuôn viên Dịch Gia Trang thấy kình lực quá dữ dội, cũng khiếp sợ mà lẫn trốn hết, thế nhưng mà chẳng ai ngờ được, chướng khí hội tụ ngay đỉnh Dịch Gia Trang lại không hề suy giảm, tôi đã lấy làm lạ khi biết được điều này ngay từ khi ba vị Hồn Linh mới vừa được triệu hoán xuống trần gian. Theo lý mà nói thì, đáng ra phần lớn đám ma quỷ tại lục địa này khi thấy các vị thần gia giáng thế, ít nhiều cũng có phần rung sợ mà rút về âm giới, vậy mà chướng khí giờ vẫn còn chưa tan.
Tôi thầm nghĩ:
"Lẽ nào Đại Quỷ này lại có pháp lực to lớn đến độ Hồn Linh của thần gia hạ phàm cũng không có biến sắc gì?... Hầy…, nhưng mà kể cũng lạ thật, chướng khí vẫn còn đó, con boss này cũng chưa hề lộ diện, rốt cuộc thì nó là thứ gì đây chứ?"
Vừa suy nghĩ đến đây thì một tiếng nổ lớn lại phát ra, khói bụi bắt đầu bao trùm cả không gian phía trước, lúc này như vừa trút được gánh nặng, tôi dần dần lấy lại được quyền kiểm soát chân thân của mình.
"Ngài Lục Hợp Thần Quang đã đi rồi sao?"
Sau lớp bụi dày đặc, lúc này ở sau lưng tôi là chú Lâm và bác Dương, cả hai đều mệt lả người vì hao tổn sức lực để khai mở Bát Can Chu Trận, quyết không chần chừ giây phút nào, tôi liền dang rộng hai chân ra, hướng đôi mắt tinh khiết như dòng suối nhìn về phía trước, hộ pháp cho ông chú và bác Dương tọa thiền để hồi phục lại thể lực.
Chưa kịp phản ứng gì, bất ngờ từ trong đám bụi chưa tan phóng ra hai ám khí. Ngay sau đó, tôi cũng nhanh chóng bắt lấy được cả hai ám khí bằng tay không.
- Hừ! Tên hạ lưu như ông vậy mà không ngờ cũng dùng đến trò ám toán này.
Tên Hắc Đạo Sĩ cười lên khoái trá sau lớp bụi mờ mịt, đôi mắt hắn nhìn chăm chăm vào đôi tay đang nắm lấy ám khí của tôi. Lúc này khi nhìn lại thứ mà tôi đang cầm, tôi mới giật mình nhận ra phần da chạm vào ám khí giờ đây đã chuyển dần sang màu đen xám.
Chú Lâm lúc bấy giờ mới quát lớn:
- Khốn kiếp! Ám khí có độc.
Bác Dương vội chạy nhanh tới chỗ tôi, nhìn bao quát cái ám khí rồi nói:
- Không ổn rồi! Đó là Hắc Sương Kỳ Độc, loại độc pháp kỳ môn của Hắc Thần Đạo, hàng trăm năm nay chưa từng thấy ai luyện chế được, vậy mà không ngờ trong hoàn cảnh này lại may mắn thấy được nó.
Chú Lâm vừa nghe đến đây, liền quát vào mặt bác Dương:
- May cái củ cải nhà mày, mày nghĩ sao mà thằng Long nó bị trúng độc như vậy mà mày gọi là may mắn? Mau mau tìm cách giải độc đi chứ!
Tên Hắc Đạo Sĩ đang ngồi bệt dưới đất, dù hắn đã bị thương do phản phệ từ lúc đấu pháp bằng Hồn Linh với nhóm ba người của nhà họ Phạm, nhưng hắn ta vẫn nhoẻn miệng lên cười nham nhở và đáp:
- Ha ha ha…! Hắc Sương Kỳ Độc thì làm gì có thuốc giải chứ thằng đạo sĩ đần!
Dù rằng độc tố chỉ mới lan đến cả bàn tay, nhưng tôi vẫn cố gắng bình tĩnh xé một bên vạt áo mà buộc chặt cổ tay mình lại, để ngăn không cho độc bộc phát nhanh.
Tiếp tục trận chiến, Lục Hợp Thần bạo phát:
"Tứ Tượng Đồng Quy - Thiên Linh Lục Hợp Thần Quang - Tuyệt Trảm Đoạn Xí"
Nhát chém của thần khí tạo ra một mảnh kiếm hình lưỡi liềm, nó bay thẳng về phía hai vị Hộ Vệ, nhưng sau đó lại bị cả hai đỡ lại và đánh phăng lên trời, liền ngay lúc đó tạo ra một tiếng nổ lớn vang trời. Dù đã gần sáng, nhưng không gian quanh đó vẫn chẳng thể nào có lấy được một tia nắng len lỏi.
Trận đánh ngày càng khốc liệt hơn, cả ba vị Hồn Linh trên thần giới tiếp tục tỏa ra pháp lực, hết so tài đấu lực, họ lại đấu pháp, trận chiến tuy có phần nghiêng về phía Lục Hợp Thần Quang, nhưng hai vị Hộ Vệ Pháp Thiên khi đó cũng chưa phải gọi là thua cuộc được.
Giữa hoa viên hoang tàn xơ xác ở Dịch Gia Trang, ngài Lục Hợp Thần bay lên cao nữa tất, liền thu về thần khí rồi dùng nội thể chi nguyên mà hành pháp:
"Lục Hợp Chi Nguyên - Lục Hợp Thần Lực - Hiện"
Hai vị Hộ Vệ vừa trông thấy chi nguyên thần lực quá khủng khiếp, cũng nhanh chóng dùng nội thể của bản thân để đánh lại:
"Hộ Vệ Chi Nguyên Thần - Hộ Vệ Thần Lực - Hiện"
Cả hai luồng xung kích làm cho mọi thứ xung quanh như rung chuyển, gió thổi như vũ bão, đám vong hồn cấp thấp bay lởn vởn quanh khuôn viên Dịch Gia Trang thấy kình lực quá dữ dội, cũng khiếp sợ mà lẫn trốn hết, thế nhưng mà chẳng ai ngờ được, chướng khí hội tụ ngay đỉnh Dịch Gia Trang lại không hề suy giảm, tôi đã lấy làm lạ khi biết được điều này ngay từ khi ba vị Hồn Linh mới vừa được triệu hoán xuống trần gian. Theo lý mà nói thì, đáng ra phần lớn đám ma quỷ tại lục địa này khi thấy các vị thần gia giáng thế, ít nhiều cũng có phần rung sợ mà rút về âm giới, vậy mà chướng khí giờ vẫn còn chưa tan.
Tôi thầm nghĩ:
"Lẽ nào Đại Quỷ này lại có pháp lực to lớn đến độ Hồn Linh của thần gia hạ phàm cũng không có biến sắc gì?... Hầy…, nhưng mà kể cũng lạ thật, chướng khí vẫn còn đó, con boss này cũng chưa hề lộ diện, rốt cuộc thì nó là thứ gì đây chứ?"
Vừa suy nghĩ đến đây thì một tiếng nổ lớn lại phát ra, khói bụi bắt đầu bao trùm cả không gian phía trước, lúc này như vừa trút được gánh nặng, tôi dần dần lấy lại được quyền kiểm soát chân thân của mình.
"Ngài Lục Hợp Thần Quang đã đi rồi sao?"
Sau lớp bụi dày đặc, lúc này ở sau lưng tôi là chú Lâm và bác Dương, cả hai đều mệt lả người vì hao tổn sức lực để khai mở Bát Can Chu Trận, quyết không chần chừ giây phút nào, tôi liền dang rộng hai chân ra, hướng đôi mắt tinh khiết như dòng suối nhìn về phía trước, hộ pháp cho ông chú và bác Dương tọa thiền để hồi phục lại thể lực.
Chưa kịp phản ứng gì, bất ngờ từ trong đám bụi chưa tan phóng ra hai ám khí. Ngay sau đó, tôi cũng nhanh chóng bắt lấy được cả hai ám khí bằng tay không.
- Hừ! Tên hạ lưu như ông vậy mà không ngờ cũng dùng đến trò ám toán này.
Tên Hắc Đạo Sĩ cười lên khoái trá sau lớp bụi mờ mịt, đôi mắt hắn nhìn chăm chăm vào đôi tay đang nắm lấy ám khí của tôi. Lúc này khi nhìn lại thứ mà tôi đang cầm, tôi mới giật mình nhận ra phần da chạm vào ám khí giờ đây đã chuyển dần sang màu đen xám.
Chú Lâm lúc bấy giờ mới quát lớn:
- Khốn kiếp! Ám khí có độc.
Bác Dương vội chạy nhanh tới chỗ tôi, nhìn bao quát cái ám khí rồi nói:
- Không ổn rồi! Đó là Hắc Sương Kỳ Độc, loại độc pháp kỳ môn của Hắc Thần Đạo, hàng trăm năm nay chưa từng thấy ai luyện chế được, vậy mà không ngờ trong hoàn cảnh này lại may mắn thấy được nó.
Chú Lâm vừa nghe đến đây, liền quát vào mặt bác Dương:
- May cái củ cải nhà mày, mày nghĩ sao mà thằng Long nó bị trúng độc như vậy mà mày gọi là may mắn? Mau mau tìm cách giải độc đi chứ!
Tên Hắc Đạo Sĩ đang ngồi bệt dưới đất, dù hắn đã bị thương do phản phệ từ lúc đấu pháp bằng Hồn Linh với nhóm ba người của nhà họ Phạm, nhưng hắn ta vẫn nhoẻn miệng lên cười nham nhở và đáp:
- Ha ha ha…! Hắc Sương Kỳ Độc thì làm gì có thuốc giải chứ thằng đạo sĩ đần!
Dù rằng độc tố chỉ mới lan đến cả bàn tay, nhưng tôi vẫn cố gắng bình tĩnh xé một bên vạt áo mà buộc chặt cổ tay mình lại, để ngăn không cho độc bộc phát nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.