Chương 117: Liệt Lôi Chi Tinh Thần
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Không nói thêm được câu nào, tôi vội chạy vụt nhanh ra khỏi cửa, chú Lâm lúc
đó có đuổi theo sau tôi, nhưng khi chạy đến bìa rừng thì tôi đã cắt được chú ấy.
Một thân một mình bước đi trong khu rừng, nơi đó cách từ đường nhà họ Phạm chừng vài trăm mét. Trước khi bước vào nơi đó, tôi có nghe qua về khu rừng này, người dân quanh vùng thường gọi nó với một cái tên là Thành Thiên Lâm (tức là rừng Thành Thiên), ngụ ý là trước kia từng có một vị đạo sĩ tu luyện cả một đời người, khi diệt được một con Quỷ cấp đỉnh là "Tà Phách Lưu Vong Quỷ" ở ngay tại khu rừng này, may mắn mới tiến nhập vào được đến cảnh giới Đỉnh Phong Sư và đắc đạo thành tiên, cho nên người đời mới đặt tên cho khu rừng này là như thế, để tưởng nhớ đến vị thiên sư kia. Truyền thuyết đó đã từng một thời làm chấn động cả giới âm dương sư, cũng từ đó mà giới đạo sĩ mới có một kỷ nguyên mới, kéo theo đó là những tông phái của đạo giáo được ra đời để khu tà trừ ma, dẹp bạo loạn ngay từ âm giới, dòng họ Phạm chuyên khu tà bắt ma ở riêng Trung Quốc mới được lập nên nhờ truyền thuyết đó.
Giờ đây, khu rừng Thành Thiên ấy rốt cuộc cũng chỉ là một khu rừng bình thường, với những tàn tích của thời gian để lại. Lang thang trong khu rừng đến tận khi trời tối, tôi mới bắt đầu thấy kiệt sức, những cơn gió đêm cứ thổi ào ạt từ sau gáy làm tôi thấy lạnh buốt khắp cả người, một bên cánh tay đang bị thương lúc này cũng kịp nhói lên không dứt.
"Khốn kiếp, thứ chất độc này thật là khó chịu!"
Bước đi từng bước chân mệt mỏi, tôi bất chợt nhìn thấy một cái cây cổ thụ rất to trước mặt, không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi cố gắng gượng đôi chân của mình tiến về cái cây đó mà không một chút lo sợ, bởi đơn giản là hoàn cảnh bây giờ đối với tôi mà nói, thì sống hay chết cũng vậy thôi.
Khi đến được gốc cây to, tôi khẽ chạm tay sờ vào thân nó, rồi tìm một chỗ đâu đó dưới gốc cây để tựa lưng nghỉ ngơi, vì tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa, tôi thiếp đi lúc nào không hay, rồi lại mang tưởng.
Quang cảnh trong tinh thần một lần nữa hiện ra trong đầu tôi, lần mang tưởng này chân thực hơn bao giờ hết, nơi đó là một không gian vô tận, không nhà không cửa, không núi non hay biển cả, mà chỉ đơn giản là một khoảng không vô định, nó hệt như một cái vũ trụ thu nhỏ vậy. Tại nơi đó, tôi mới trông thấy bóng dáng của một ông bác già, ông ta đứng quay lưng về phía tôi, bộ y phục mà ông ta mặc thì thật kì dị vô cùng, nó hệt như đồ của những vị thầy bùa ngày xưa vậy.
Ông bác già ho vài tiếng rồi cất lời trong thế giới mang tưởng của chính tôi:
- Hừm...Cuối cùng thì cũng đến được đây rồi à? Tuổi trẻ tài cao đó.
- Ông… ông là ai?
Nghe đến đây, lão già lại cười phá lên:
- Hahaha… ta chính là Liệt Lôi Nguyên Thần của cậu, do cậu có bổn mệnh là Thủy nhưng lại có biến dị, cho nên tinh thần cũng sản sinh ra dị biến, tạo ra thế giới tinh thần này trong đầu của cậu.
Tôi trợn mắt ngạc nhiên:
- Cái… cái gì?... trong đầu tôi sao? Đầu tôi rộng lớn tới vậy sao?
Tôi ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi lại nói tiếp:
- Thôi đi cha nội! Tính lừa thằng này hả, hông có dễ đâu à nghen, rốt cuộc thì tại sao ông lại ở trong đầu của tui, nói mau. Ông là yêu ma phương nào, nếu không nói thì đừng trách tui thay trời mà hành đạo.
Vừa dứt lời, cơn đau do chất kịch độc lại phát tán, làm cho đầu tôi nhức nhối vô cùng. Ông bác già bí ẩn kia lại phá lên cười:
- Hahaha! Đã nói từ nãy giờ rồi còn không tin, tiểu gia hỏa nhà cậu cũng cứng đầu lắm.
- Hừ! Im đi.
Lão già lúc này như cảm nhận được cơn đau, cho nên đang lúc cười ngon trớn thì bị khựng lại, lão ta cất lời:
- Nè! Có cần ta giúp không? Hắc Sương Kỳ Độc tuyệt đối không phải là loại độc tầm thường đâu.
Tôi quát:
- Đợi ông nhắc sao! Tui biết lâu rồi, nhưng mà hết cách cứu rồi, nó không có thuốc giải.
Lão già nhếch môi:
- Vậy sao! Chắc gì đã không có thuốc giải.
Tôi ngồi bệt xuống rồi đáp:
- Bộ ông biết cách giải à?
- Tất nhiên là không rồi!
- Hừ! Vậy cũng ngựa ngựa, ông nói hay lắm, tui còn tưởng đâu ông biết giải nữa đó.
Ông bác già lúc này cứ bay như hồn ma, lão ta bay là đà đến gần tôi rồi tiếp tục nói:
- Ta không biết cách giải, nhưng là thiên phú thượng hạng của ngươi, là Liệt Lôi Nguyên Thần đỉnh cấp đại gia ta đây, hoàn toàn có thể chỉ cho ngươi cách để đẩy Kỳ Môn Độc Pháp này ra khỏi chân thân.
Một thân một mình bước đi trong khu rừng, nơi đó cách từ đường nhà họ Phạm chừng vài trăm mét. Trước khi bước vào nơi đó, tôi có nghe qua về khu rừng này, người dân quanh vùng thường gọi nó với một cái tên là Thành Thiên Lâm (tức là rừng Thành Thiên), ngụ ý là trước kia từng có một vị đạo sĩ tu luyện cả một đời người, khi diệt được một con Quỷ cấp đỉnh là "Tà Phách Lưu Vong Quỷ" ở ngay tại khu rừng này, may mắn mới tiến nhập vào được đến cảnh giới Đỉnh Phong Sư và đắc đạo thành tiên, cho nên người đời mới đặt tên cho khu rừng này là như thế, để tưởng nhớ đến vị thiên sư kia. Truyền thuyết đó đã từng một thời làm chấn động cả giới âm dương sư, cũng từ đó mà giới đạo sĩ mới có một kỷ nguyên mới, kéo theo đó là những tông phái của đạo giáo được ra đời để khu tà trừ ma, dẹp bạo loạn ngay từ âm giới, dòng họ Phạm chuyên khu tà bắt ma ở riêng Trung Quốc mới được lập nên nhờ truyền thuyết đó.
Giờ đây, khu rừng Thành Thiên ấy rốt cuộc cũng chỉ là một khu rừng bình thường, với những tàn tích của thời gian để lại. Lang thang trong khu rừng đến tận khi trời tối, tôi mới bắt đầu thấy kiệt sức, những cơn gió đêm cứ thổi ào ạt từ sau gáy làm tôi thấy lạnh buốt khắp cả người, một bên cánh tay đang bị thương lúc này cũng kịp nhói lên không dứt.
"Khốn kiếp, thứ chất độc này thật là khó chịu!"
Bước đi từng bước chân mệt mỏi, tôi bất chợt nhìn thấy một cái cây cổ thụ rất to trước mặt, không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi cố gắng gượng đôi chân của mình tiến về cái cây đó mà không một chút lo sợ, bởi đơn giản là hoàn cảnh bây giờ đối với tôi mà nói, thì sống hay chết cũng vậy thôi.
Khi đến được gốc cây to, tôi khẽ chạm tay sờ vào thân nó, rồi tìm một chỗ đâu đó dưới gốc cây để tựa lưng nghỉ ngơi, vì tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa, tôi thiếp đi lúc nào không hay, rồi lại mang tưởng.
Quang cảnh trong tinh thần một lần nữa hiện ra trong đầu tôi, lần mang tưởng này chân thực hơn bao giờ hết, nơi đó là một không gian vô tận, không nhà không cửa, không núi non hay biển cả, mà chỉ đơn giản là một khoảng không vô định, nó hệt như một cái vũ trụ thu nhỏ vậy. Tại nơi đó, tôi mới trông thấy bóng dáng của một ông bác già, ông ta đứng quay lưng về phía tôi, bộ y phục mà ông ta mặc thì thật kì dị vô cùng, nó hệt như đồ của những vị thầy bùa ngày xưa vậy.
Ông bác già ho vài tiếng rồi cất lời trong thế giới mang tưởng của chính tôi:
- Hừm...Cuối cùng thì cũng đến được đây rồi à? Tuổi trẻ tài cao đó.
- Ông… ông là ai?
Nghe đến đây, lão già lại cười phá lên:
- Hahaha… ta chính là Liệt Lôi Nguyên Thần của cậu, do cậu có bổn mệnh là Thủy nhưng lại có biến dị, cho nên tinh thần cũng sản sinh ra dị biến, tạo ra thế giới tinh thần này trong đầu của cậu.
Tôi trợn mắt ngạc nhiên:
- Cái… cái gì?... trong đầu tôi sao? Đầu tôi rộng lớn tới vậy sao?
Tôi ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi lại nói tiếp:
- Thôi đi cha nội! Tính lừa thằng này hả, hông có dễ đâu à nghen, rốt cuộc thì tại sao ông lại ở trong đầu của tui, nói mau. Ông là yêu ma phương nào, nếu không nói thì đừng trách tui thay trời mà hành đạo.
Vừa dứt lời, cơn đau do chất kịch độc lại phát tán, làm cho đầu tôi nhức nhối vô cùng. Ông bác già bí ẩn kia lại phá lên cười:
- Hahaha! Đã nói từ nãy giờ rồi còn không tin, tiểu gia hỏa nhà cậu cũng cứng đầu lắm.
- Hừ! Im đi.
Lão già lúc này như cảm nhận được cơn đau, cho nên đang lúc cười ngon trớn thì bị khựng lại, lão ta cất lời:
- Nè! Có cần ta giúp không? Hắc Sương Kỳ Độc tuyệt đối không phải là loại độc tầm thường đâu.
Tôi quát:
- Đợi ông nhắc sao! Tui biết lâu rồi, nhưng mà hết cách cứu rồi, nó không có thuốc giải.
Lão già nhếch môi:
- Vậy sao! Chắc gì đã không có thuốc giải.
Tôi ngồi bệt xuống rồi đáp:
- Bộ ông biết cách giải à?
- Tất nhiên là không rồi!
- Hừ! Vậy cũng ngựa ngựa, ông nói hay lắm, tui còn tưởng đâu ông biết giải nữa đó.
Ông bác già lúc này cứ bay như hồn ma, lão ta bay là đà đến gần tôi rồi tiếp tục nói:
- Ta không biết cách giải, nhưng là thiên phú thượng hạng của ngươi, là Liệt Lôi Nguyên Thần đỉnh cấp đại gia ta đây, hoàn toàn có thể chỉ cho ngươi cách để đẩy Kỳ Môn Độc Pháp này ra khỏi chân thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.