Chương 76: Ma Rừng! Bãi Tha Ma
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
- Long ơi! Tắt hộ chú cái máy lạnh, rét rung người mà chú mày bật máy lạnh làm gì thế?
Tiếng ông chú Lâm ngủ mớ bên gốc cây cạnh tôi, dù là trời rất lạnh nhưng ông chú nhà tôi vẫn ngủ rất ngon lành, đôi khi còn nghe ổng ngáy rất to nữa, mặc dù là thế nhưng nó lại làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi phải đối diện với một không gian rừng rậm âm u như vậy.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi nhanh chóng thiếp đi lúc nào không hay, bởi cái lạnh ấy dường như đã vắt kiệt sức mình, tôi như một chú cún con tròn xoay ngủ bên đống lửa trại, chưa bao giờ tôi lại nhớ nhà đến như vậy. Rồi đến nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi những tiếng la hét thất thanh từ tận trong rừng sâu, mơ màng dụi mắt quay sang chỗ chú Lâm thì đã không còn thấy chú đâu, nhưng lại để lại đó là một vũng máu nhỏ, tôi cuống cuồng bừng sáng hẳn hai mắt, nhìn dọc nhìn ngang mọi thứ, nhưng xung quanh vẫn chỉ là một màu đen tối ngoài đống lửa trại, vớ lấy một thanh gỗ trong đống lửa trại làm ngọn đuốc, tôi vừa run rẩy bước đi, trong lòng vừa cầu trời phật cho chú Lâm không bị gì.
“Sột soạt… sột soạt…”
Những tiếng động lạ bắt đầu vang lên, tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, trong túi còn giữ một ít bùa của chú Lâm, tôi vội đem dừng lại ở một gốc cây, bài trước mặt mình những lá bùa để cầu mong cho đám ma quanh đó không thể lại gần tôi được.
Trong khi vẫn còn đang thấp thỏm lo sợ thì bỗng dưng từ đâu đó những giọt nước lạnh tanh rơi lên mặt tôi, mùi tanh nồng của thịt cũng bắt đầu nổi lên từ thời điểm đó. Tôi đưa tay lên chạm vào để cảm nhận thì không khỏi giật mình hoảng hốt:
- Là ...là… là máu! Trời ơi là máu, mà máu của ai?
- Của tao!
m thanh phát ra ngay trên đầu tôi, khoảnh khắc đó tôi phải cố lấy hết sức can đảm để ngước mặt lên nhìn, bởi cái cảm giác kinh hãi đang dần dần nuốt chửng lấy tôi ngay lúc đó.
“Thằng trời đánh này!… mau chạy đi, kẻo nó thông mày là tao chả cứu được đâu...”
Tiếng gọi văng vẳng từ một góc tối nào đó của chú Lâm làm tôi đứng đó cũng giật mình, tỉnh táo lại rồi mới nhận ra trước mặt là một cái xác không đầu đang cố gắng chạy về hướng của tôi. Lúc đó! Theo quán tính, tôi chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh ra khỏi đó.
Vừa chạy, tôi vừa nghe tiếng bước chân dậm “uỳnh uỳnh” sát ngay phía sau lưng tôi, những tiếng quạ kêu từ trên cao làm cả một khu rừng đang yên ắng bỗng trở nên xáo trộn, tôi chạy và la hét giữa màn đêm trong rừng Đài Nguyên.
“Cứu… có ai không? Làm ơn giúp tôi với…”
Chạy được một quảng khá xa, tôi dừng lại ở một gốc cây gần đó để nghĩ mệt, ngay tức khắc có một vật gì đó rơi hụt ngay sát bên cạnh tôi, tôi vội rút ra cái điện thoại để soi xuống mặt đất thì mới điếng người, bên dưới chân tôi chính là một cái đầu người vẫn còn ướt đẫm máu, nó vẫn nhìn tôi rồi cười nham nhở bằng hai hút mắt to và sâu hun hút. Nó chỉ vừa kịp nói câu:
- Mày… sẽ phải chết… ở đây…
Ngay sau câu nói đó thì tôi đã vọt thẳng vào màn đêm, mất dạng khỏi cái đầu người quái quỷ đó, cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình thật khó để diễn tả cho các thím hiểu, nhưng suốt khoảng thời gian ở trong khu rừng lúc đó, chính là khoảnh khắc tôi ao ước được nhìn thấy ánh sáng nhất.
“Tích tắc - Tít tít”
Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu đã điểm ba giờ sáng, thời khắc định mệnh bắt đầu ập đến, những cái xác treo lơ lửng trên những ngọn cây bắt đầu đu đưa theo ngọn gió, những tiếng gào thét vang vọng từ một cõi vô hình nào đó cứ âm ỉ trong đầu tôi không sao dứt được, chạy được đến một bãi đất trống nho nhỏ, tôi nằm bẹp xuống đất thở phì phò vì phải chạy suốt đêm qua, lúc này chỉ kịp nhận ra là tôi đã chạy ngược trở về đống lửa trại, thì lúc đó cũng là lúc tôi kiệt sức thiếp đi. Mãi cho đến tận trời sáng, khi cảm nhận được mình đang được ai đó cõng trên lưng thì tôi mình bắt đầu nhớ lại mọi chuyện của tối ngày hôm qua.
- Con tỉnh rồi à?
- Đêm qua… rốt, rốt… cuộc là có… chuyện gì vậy chú?
Chú Lâm vừa cõng tôi trên lưng đi, vừa trả lời câu hỏi của tôi một cách ngắn gọn.
- Đêm qua chú đã vật lộn với đám ma rừng để bảo vệ chú mày suốt cả đêm đấy! Con không nhớ gì sao?
- Đêm… đêm qua con nhìn thấy cả một vũng máu ở chỗ của chú… hic hic, con cứ tưởng là chú đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Hừm! Đạo sĩ chân truyền của tộc họ Phạm, dễ gì chết ở đây được, đó chỉ là máu chó mực của chú để lại khi đánh với lũ ma quỷ đêm qua mà thôi. Vẫn may mắn là con vẫn còn nghe tiếng của chú gọi chứ không thì đã nằm dưới mồ từ lâu rồi, chỗ con nằm đêm qua chính là một cái bãi tha ma.
- Trời đất quỷ thần ơi!... sao… sao chú lại đối xử với con như vậy chứ? Chú… chú thực sự là quá đáng lắm luôn á. Hức hức…
- Hầy!... nếu mà không nhờ chú mày nhử mồi thì biết bao giờ mình mới diệt được đám ma quỷ lộng hành ở đây được chứ hả Long?
Tiếng ông chú Lâm ngủ mớ bên gốc cây cạnh tôi, dù là trời rất lạnh nhưng ông chú nhà tôi vẫn ngủ rất ngon lành, đôi khi còn nghe ổng ngáy rất to nữa, mặc dù là thế nhưng nó lại làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi phải đối diện với một không gian rừng rậm âm u như vậy.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi nhanh chóng thiếp đi lúc nào không hay, bởi cái lạnh ấy dường như đã vắt kiệt sức mình, tôi như một chú cún con tròn xoay ngủ bên đống lửa trại, chưa bao giờ tôi lại nhớ nhà đến như vậy. Rồi đến nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi những tiếng la hét thất thanh từ tận trong rừng sâu, mơ màng dụi mắt quay sang chỗ chú Lâm thì đã không còn thấy chú đâu, nhưng lại để lại đó là một vũng máu nhỏ, tôi cuống cuồng bừng sáng hẳn hai mắt, nhìn dọc nhìn ngang mọi thứ, nhưng xung quanh vẫn chỉ là một màu đen tối ngoài đống lửa trại, vớ lấy một thanh gỗ trong đống lửa trại làm ngọn đuốc, tôi vừa run rẩy bước đi, trong lòng vừa cầu trời phật cho chú Lâm không bị gì.
“Sột soạt… sột soạt…”
Những tiếng động lạ bắt đầu vang lên, tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, trong túi còn giữ một ít bùa của chú Lâm, tôi vội đem dừng lại ở một gốc cây, bài trước mặt mình những lá bùa để cầu mong cho đám ma quanh đó không thể lại gần tôi được.
Trong khi vẫn còn đang thấp thỏm lo sợ thì bỗng dưng từ đâu đó những giọt nước lạnh tanh rơi lên mặt tôi, mùi tanh nồng của thịt cũng bắt đầu nổi lên từ thời điểm đó. Tôi đưa tay lên chạm vào để cảm nhận thì không khỏi giật mình hoảng hốt:
- Là ...là… là máu! Trời ơi là máu, mà máu của ai?
- Của tao!
m thanh phát ra ngay trên đầu tôi, khoảnh khắc đó tôi phải cố lấy hết sức can đảm để ngước mặt lên nhìn, bởi cái cảm giác kinh hãi đang dần dần nuốt chửng lấy tôi ngay lúc đó.
“Thằng trời đánh này!… mau chạy đi, kẻo nó thông mày là tao chả cứu được đâu...”
Tiếng gọi văng vẳng từ một góc tối nào đó của chú Lâm làm tôi đứng đó cũng giật mình, tỉnh táo lại rồi mới nhận ra trước mặt là một cái xác không đầu đang cố gắng chạy về hướng của tôi. Lúc đó! Theo quán tính, tôi chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh ra khỏi đó.
Vừa chạy, tôi vừa nghe tiếng bước chân dậm “uỳnh uỳnh” sát ngay phía sau lưng tôi, những tiếng quạ kêu từ trên cao làm cả một khu rừng đang yên ắng bỗng trở nên xáo trộn, tôi chạy và la hét giữa màn đêm trong rừng Đài Nguyên.
“Cứu… có ai không? Làm ơn giúp tôi với…”
Chạy được một quảng khá xa, tôi dừng lại ở một gốc cây gần đó để nghĩ mệt, ngay tức khắc có một vật gì đó rơi hụt ngay sát bên cạnh tôi, tôi vội rút ra cái điện thoại để soi xuống mặt đất thì mới điếng người, bên dưới chân tôi chính là một cái đầu người vẫn còn ướt đẫm máu, nó vẫn nhìn tôi rồi cười nham nhở bằng hai hút mắt to và sâu hun hút. Nó chỉ vừa kịp nói câu:
- Mày… sẽ phải chết… ở đây…
Ngay sau câu nói đó thì tôi đã vọt thẳng vào màn đêm, mất dạng khỏi cái đầu người quái quỷ đó, cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình thật khó để diễn tả cho các thím hiểu, nhưng suốt khoảng thời gian ở trong khu rừng lúc đó, chính là khoảnh khắc tôi ao ước được nhìn thấy ánh sáng nhất.
“Tích tắc - Tít tít”
Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu đã điểm ba giờ sáng, thời khắc định mệnh bắt đầu ập đến, những cái xác treo lơ lửng trên những ngọn cây bắt đầu đu đưa theo ngọn gió, những tiếng gào thét vang vọng từ một cõi vô hình nào đó cứ âm ỉ trong đầu tôi không sao dứt được, chạy được đến một bãi đất trống nho nhỏ, tôi nằm bẹp xuống đất thở phì phò vì phải chạy suốt đêm qua, lúc này chỉ kịp nhận ra là tôi đã chạy ngược trở về đống lửa trại, thì lúc đó cũng là lúc tôi kiệt sức thiếp đi. Mãi cho đến tận trời sáng, khi cảm nhận được mình đang được ai đó cõng trên lưng thì tôi mình bắt đầu nhớ lại mọi chuyện của tối ngày hôm qua.
- Con tỉnh rồi à?
- Đêm qua… rốt, rốt… cuộc là có… chuyện gì vậy chú?
Chú Lâm vừa cõng tôi trên lưng đi, vừa trả lời câu hỏi của tôi một cách ngắn gọn.
- Đêm qua chú đã vật lộn với đám ma rừng để bảo vệ chú mày suốt cả đêm đấy! Con không nhớ gì sao?
- Đêm… đêm qua con nhìn thấy cả một vũng máu ở chỗ của chú… hic hic, con cứ tưởng là chú đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Hừm! Đạo sĩ chân truyền của tộc họ Phạm, dễ gì chết ở đây được, đó chỉ là máu chó mực của chú để lại khi đánh với lũ ma quỷ đêm qua mà thôi. Vẫn may mắn là con vẫn còn nghe tiếng của chú gọi chứ không thì đã nằm dưới mồ từ lâu rồi, chỗ con nằm đêm qua chính là một cái bãi tha ma.
- Trời đất quỷ thần ơi!... sao… sao chú lại đối xử với con như vậy chứ? Chú… chú thực sự là quá đáng lắm luôn á. Hức hức…
- Hầy!... nếu mà không nhờ chú mày nhử mồi thì biết bao giờ mình mới diệt được đám ma quỷ lộng hành ở đây được chứ hả Long?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.