Chương 44: Nhiệm vụ kế tiếp! sapa thẳng tiến
Tiểu Hỏa Long
10/10/2017
Sau cuộc nói chuyện đầy hy hữu đó, vong cô gái chết trong căn phòng số 6 cũng nhẹ nhàng biến mất, không hiểu sao đêm đó tôi lại có thể ngủ một
cách ngon lành đến như vậy. Ngủ thẳng dò cho đến tận 7h sáng hôm sau
luôn mà không hề có chuyện gì, nếu so với mấy hôm trước thì ôi thôi đến
giờ tôi vẫn còn rờn rợn mấy thứ âm thanh kì lạ phát ra từ chính căn
phòng của tôi.
Đến đầu giờ chiều thì ông chú Lâm cũng trở về khách sạn gặp lại tôi. Cả hai đã có một cuộc nói chuyện đầy thú tính:3 tôi đã kể lại hết mọi chuyện cho chú Lâm nghe về cuộc gặp gỡ giữa tôi và vong cô gái, và cũng không quên thắc mắc vài điều.
-Chú nè! Tại sao chú biết rằng trong phòng mình có vật lạ bị bà vong bã giấu mà chú không có động tĩnh gì hết vậy?
Ông chú Lâm giọng điềm tĩnh đáp lời tôi một cách nhẹ nhàng rằng:
-Hừm…! Chú thừa biết rằng một khi đồ vật bị vong che mắt thì ắt hẳn là món đồ vật đó có giá trị và còn có liên quan đến chuyện cái vong đó có thể được siêu thoát hay không.
-Vậy ra là chú đã biết hết mọi chuyện rồi sao chú!
-Hầy da!!! Chú mày lại điên nữa rồi, nếu tao mà không biết cái nồi gì thì tao còn làm thiên sư bắt ma để làm gì nữa chứ hả. ~_~
-À Hihi, vậy giờ tính sao với cái túi tiền này đây chú?
-Ờ thì… đem trả lại cho gia đình cô ta chứ còn làm gì nữa, có vậy cũng hỏi.
Vậy là ngay tức tốc trong chiều ngày hôm đó chúng tôi đã đi thẳng đến ngôi nhà của hai ông bà và thằng thanh niên (em của vong cô gái) để trao lại chiếc túi. Họ không khỏi giật mình khi nhìn thấy nó… thằng thanh niên chính là đứa bất ngờ nhất ngay sau khi chính tay tôi lấy cái túi đỏ ấy ra từ trong ba lô của mình rồi đưa cho cậu ta.
-Trời đất! Đây… đây không phải là cái túi của em hay sao?
Tôi ngạc nhiên rồi hỏi:
-Ủa cậu nhận ra cái túi này à!
-Dạ đó là cái túi của em, trên túi có móc khóa hình con “Cưu” rất dễ thương đó ạ, lúc trước khi chị hai mất thì chị ấy đã mượn chiếc túi màu đỏ này của em để làm công chuyện gì đó mà từ khi chị ấy chết đi thì em cũng không còn biết được chiếc túi đã ở đâu, may mắn là nhờ anh và chú Lâm đây tìm lại được.
(Ôi vãi linh hồn! Thằng thanh niên này biến thái quá sức mình tưởng tượng rồi) không suy nghỉ vẫn vơ nữa, tôi mới kể lại mọi chuyện cho cả gia đình nghe, ai nấy cũng đều rưng rưng nước mắt khi giờ đây họ đã hiểu được mọi chuyện. Ông bác già mặt âu sầu vuốt lưng an ủi bà cô.
-Trời phật có linh thiêng cũng mong rằng con Hai nó ra đi thanh thản.Liền ngay sau đó chiếc túi được tôi gửi tận tay cậu thanh niên trẻ.
-Đây là số tiền mà chị của cậu nhờ tôi gửi cho cậu để ăn học đó, ráng mà trân trọng nó nhé!
-Dạ! Em cảm ơn anh.
Thằng thanh niên vừa khóc vừa luôn miệng hứa với mọi người rằng cậu ta sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng chị Hai của cậu ta.
Không khí của chiều ngày hôm đó bỗng não nuột đến lạ, nhìn tình cảnh đó không ai mà không xúc động đậy cho được.
Sau khi xong chuyện thì chúng tôi cũng chào tạm biệt gia đình và rời đi, phía ông bà cũng có gửi tiền cho chú Lâm nhưng nhận thấy rằng số tiền hơi nhiều nên chú chỉ xin nhận ít tiền trà nước bởi vì lần này cũng không dùng bùa chú gì nhiều nên không thể tùy tiện mà nhận tiền của người khác được.
Qua cuộc đi lần này, tôi lại nghiệm ra được rằng… thế giới tâm linh thật ra cũng gần giống với trần gian vậy, cũng có kẻ xấu người tốt, ma hiền ma dữ chứ không phải ma nào cũng ác. Quan trọng vẫn là mỗi con người trong chúng ta có lòng vị tha và biết tha thứ lỗi lầm, buông bỏ mọi hận thù hay không. Bởi vì đó sẽ chính là thước đo sự nhân từ của bạn đối với cõi dương gian này.
Có lần tôi còn hỏi ông chú:
-Này chú Lâm, làm sao mà chú lại có thể nhận được rất nhiều thư cũng như mail của rất nhiều người để chú có thể giúp vậy chú? Làm sao họ biết đến chú?
Ông chú Lâm cũng trả lời một cách ngắn gọn:
-Thật ra thì chẳng ai biết cả, chỉ là ta có quen rất nhiều người bạn trải dài khắp đất nước cho nên ở đâu có chuyện thì những người bạn đó sẽ gửi thư cho chúng ta, lúc đó chỉ việc lọc lại những thư cầu cứu đó ra rồi lên đường là xong.
Quả nhiên không hổ danh là đệ nhất Lầy team của tập đoàn Tầm Hoan Trại, chuyện quái gì ổng cũng có thể suy tính kĩ càng được cả, cứ như là ổng có thể đoán trước được tương lai vậy. Từ đó tôi càng nể phục cái khí chất của ông chú Lâm nhà tôi hơn, dù rằng thường ngày ổng rất bựa nhưng nếu khi dấn thân vào những chuyện khó thì lão Lâm nhà tôi phải nói là rất nghiêm túc đó.
Kết thúc chuyến đi lần đó! Tôi và ông chú Lâm lại phượt lên Sapa của tỉnh Lào Cai để tiếp tục giúp đỡ những lá thư cầu cứu từ khắp các mọi miền đất nước, chi phí cho cuộc đi tính đến thời điểm hiện tại vẫn là do tôi chi ra bởi vì riêng bản thân tôi cũng muốn phần nào đó giúp ích chú Lâm. Nhiều khi ổng cũng chả thèm nhận đâu vì cái lòng tự trọng của ổng cũng cao ngất ngưỡng lắm mấy thím à.:3
Chúng tôi tìm đến một ngôi nhà bị bỏ hoang ở gần đường quốc lộ, trong thư lần này có nói rõ nội dung là cần chú Lâm đến để thu phục đám ma tròn ngôi nhà hoang đó, vì lẽ ngôi nhà hoang đó gần đường lộ quá nên mỗi khi có người đi ngang qua họ đều bị những con ma trong ngôi nhà đó hù, cũng có vài vụ tai nạn thảm khóc xảy ra gần đó và đa số những người thoát chết họ đều nói rằng họ thấy một người đàn ông cao to đứng ngoắc tay bên đường, nhưng khi họ ghé vào thì không có ai cả. Rồi có người sau khi bị tai nạn va quẹt xe ở gần đó thì bảo rằng họ như bị ai đó thôi miên và bắt họ tự tăng ga và đâm thẳng vào góc cây hay vách đá gần đó, bởi vì tuyến lộ cũng gần đồi núi. Vài người vẫn may mắn khi cố gắng tĩnh táo trở lại để điều khiển xe trở lại làn đường.
Chúng tôi mất vài ngày để có thể đến được Sapa, ngay khi vừa đến thì tôi đã cảm nhận được cái không khí lạnh như băng của vùng đất Sapa này rồi, cái lạnh này lạnh đến nổi có thể ướp xác luôn ý.
Đến đầu giờ chiều thì ông chú Lâm cũng trở về khách sạn gặp lại tôi. Cả hai đã có một cuộc nói chuyện đầy thú tính:3 tôi đã kể lại hết mọi chuyện cho chú Lâm nghe về cuộc gặp gỡ giữa tôi và vong cô gái, và cũng không quên thắc mắc vài điều.
-Chú nè! Tại sao chú biết rằng trong phòng mình có vật lạ bị bà vong bã giấu mà chú không có động tĩnh gì hết vậy?
Ông chú Lâm giọng điềm tĩnh đáp lời tôi một cách nhẹ nhàng rằng:
-Hừm…! Chú thừa biết rằng một khi đồ vật bị vong che mắt thì ắt hẳn là món đồ vật đó có giá trị và còn có liên quan đến chuyện cái vong đó có thể được siêu thoát hay không.
-Vậy ra là chú đã biết hết mọi chuyện rồi sao chú!
-Hầy da!!! Chú mày lại điên nữa rồi, nếu tao mà không biết cái nồi gì thì tao còn làm thiên sư bắt ma để làm gì nữa chứ hả. ~_~
-À Hihi, vậy giờ tính sao với cái túi tiền này đây chú?
-Ờ thì… đem trả lại cho gia đình cô ta chứ còn làm gì nữa, có vậy cũng hỏi.
Vậy là ngay tức tốc trong chiều ngày hôm đó chúng tôi đã đi thẳng đến ngôi nhà của hai ông bà và thằng thanh niên (em của vong cô gái) để trao lại chiếc túi. Họ không khỏi giật mình khi nhìn thấy nó… thằng thanh niên chính là đứa bất ngờ nhất ngay sau khi chính tay tôi lấy cái túi đỏ ấy ra từ trong ba lô của mình rồi đưa cho cậu ta.
-Trời đất! Đây… đây không phải là cái túi của em hay sao?
Tôi ngạc nhiên rồi hỏi:
-Ủa cậu nhận ra cái túi này à!
-Dạ đó là cái túi của em, trên túi có móc khóa hình con “Cưu” rất dễ thương đó ạ, lúc trước khi chị hai mất thì chị ấy đã mượn chiếc túi màu đỏ này của em để làm công chuyện gì đó mà từ khi chị ấy chết đi thì em cũng không còn biết được chiếc túi đã ở đâu, may mắn là nhờ anh và chú Lâm đây tìm lại được.
(Ôi vãi linh hồn! Thằng thanh niên này biến thái quá sức mình tưởng tượng rồi) không suy nghỉ vẫn vơ nữa, tôi mới kể lại mọi chuyện cho cả gia đình nghe, ai nấy cũng đều rưng rưng nước mắt khi giờ đây họ đã hiểu được mọi chuyện. Ông bác già mặt âu sầu vuốt lưng an ủi bà cô.
-Trời phật có linh thiêng cũng mong rằng con Hai nó ra đi thanh thản.Liền ngay sau đó chiếc túi được tôi gửi tận tay cậu thanh niên trẻ.
-Đây là số tiền mà chị của cậu nhờ tôi gửi cho cậu để ăn học đó, ráng mà trân trọng nó nhé!
-Dạ! Em cảm ơn anh.
Thằng thanh niên vừa khóc vừa luôn miệng hứa với mọi người rằng cậu ta sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng chị Hai của cậu ta.
Không khí của chiều ngày hôm đó bỗng não nuột đến lạ, nhìn tình cảnh đó không ai mà không xúc động đậy cho được.
Sau khi xong chuyện thì chúng tôi cũng chào tạm biệt gia đình và rời đi, phía ông bà cũng có gửi tiền cho chú Lâm nhưng nhận thấy rằng số tiền hơi nhiều nên chú chỉ xin nhận ít tiền trà nước bởi vì lần này cũng không dùng bùa chú gì nhiều nên không thể tùy tiện mà nhận tiền của người khác được.
Qua cuộc đi lần này, tôi lại nghiệm ra được rằng… thế giới tâm linh thật ra cũng gần giống với trần gian vậy, cũng có kẻ xấu người tốt, ma hiền ma dữ chứ không phải ma nào cũng ác. Quan trọng vẫn là mỗi con người trong chúng ta có lòng vị tha và biết tha thứ lỗi lầm, buông bỏ mọi hận thù hay không. Bởi vì đó sẽ chính là thước đo sự nhân từ của bạn đối với cõi dương gian này.
Có lần tôi còn hỏi ông chú:
-Này chú Lâm, làm sao mà chú lại có thể nhận được rất nhiều thư cũng như mail của rất nhiều người để chú có thể giúp vậy chú? Làm sao họ biết đến chú?
Ông chú Lâm cũng trả lời một cách ngắn gọn:
-Thật ra thì chẳng ai biết cả, chỉ là ta có quen rất nhiều người bạn trải dài khắp đất nước cho nên ở đâu có chuyện thì những người bạn đó sẽ gửi thư cho chúng ta, lúc đó chỉ việc lọc lại những thư cầu cứu đó ra rồi lên đường là xong.
Quả nhiên không hổ danh là đệ nhất Lầy team của tập đoàn Tầm Hoan Trại, chuyện quái gì ổng cũng có thể suy tính kĩ càng được cả, cứ như là ổng có thể đoán trước được tương lai vậy. Từ đó tôi càng nể phục cái khí chất của ông chú Lâm nhà tôi hơn, dù rằng thường ngày ổng rất bựa nhưng nếu khi dấn thân vào những chuyện khó thì lão Lâm nhà tôi phải nói là rất nghiêm túc đó.
Kết thúc chuyến đi lần đó! Tôi và ông chú Lâm lại phượt lên Sapa của tỉnh Lào Cai để tiếp tục giúp đỡ những lá thư cầu cứu từ khắp các mọi miền đất nước, chi phí cho cuộc đi tính đến thời điểm hiện tại vẫn là do tôi chi ra bởi vì riêng bản thân tôi cũng muốn phần nào đó giúp ích chú Lâm. Nhiều khi ổng cũng chả thèm nhận đâu vì cái lòng tự trọng của ổng cũng cao ngất ngưỡng lắm mấy thím à.:3
Chúng tôi tìm đến một ngôi nhà bị bỏ hoang ở gần đường quốc lộ, trong thư lần này có nói rõ nội dung là cần chú Lâm đến để thu phục đám ma tròn ngôi nhà hoang đó, vì lẽ ngôi nhà hoang đó gần đường lộ quá nên mỗi khi có người đi ngang qua họ đều bị những con ma trong ngôi nhà đó hù, cũng có vài vụ tai nạn thảm khóc xảy ra gần đó và đa số những người thoát chết họ đều nói rằng họ thấy một người đàn ông cao to đứng ngoắc tay bên đường, nhưng khi họ ghé vào thì không có ai cả. Rồi có người sau khi bị tai nạn va quẹt xe ở gần đó thì bảo rằng họ như bị ai đó thôi miên và bắt họ tự tăng ga và đâm thẳng vào góc cây hay vách đá gần đó, bởi vì tuyến lộ cũng gần đồi núi. Vài người vẫn may mắn khi cố gắng tĩnh táo trở lại để điều khiển xe trở lại làn đường.
Chúng tôi mất vài ngày để có thể đến được Sapa, ngay khi vừa đến thì tôi đã cảm nhận được cái không khí lạnh như băng của vùng đất Sapa này rồi, cái lạnh này lạnh đến nổi có thể ướp xác luôn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.