Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Chương 53: So tài dẫn thi

Tiểu Hỏa Long

10/10/2017

Đứng trước xác của bà Hảo, chú Lâm cẩn thận kiểm tra thi thể và mọi thứ xung quanh, không có dấu vết gì của sự chống trả khi bị giết như vầy cho nên không mấy khó khăn khi ông chú nhà tôi đoán đây là một vụ tự sát, nhưng mà tự sát với cách là tự chặt mất từng ngón tay rồi tự đâm vào ngực tới nhiều nhát như thế thì chú cũng không nghĩ rằng cô Hảo này vẫn còn sức chịu đựng mà đâm như vậy được. Nhận thấy được tình hình không đơn giản nên chú Lâm ra hiệu cho anh Dự giải tán người dân để tôi và chú Lâm có thể tập trung hơn.

Ngay sau khi mọi người đều đã ra về hết chỉ còn lại tôi, chú Lâm và anh Dự thì cả ba người chúng tôi mới bắt đầu cởi mở hơn,... Nhìn vào tử thi tôi che mắt phải của mình lại để nhìn cho rõ hơn, một màu đen kịch trong người chị Hảo tỏa ra làm tôi rất bất ngờ, nó nhưng một cục hắc khói vậy, riêng về phần chú Lâm thì không nói không rằng đi từ từ đến chậu cây kiểng bên góc gian hàng tạp hóa rồi dùng một linh phù khu tà của chú dán lên một cái cây lạ trong đám cây kiểng được trồng trong một cái chậu to bằng cái xô. Tiếp tục ông chú dùng kiếm gỗ đào đưa tay ra vừa vẽ vừa niệm lên kiếm rồi cẩn thận hất cái cây đó ra từ trong chậu, cây bị hất ra khỏi liền phun ra những thứ chất nhờn nhờn mau xanh rơi vương vãi trên nền đất, những thứ đó rơi trên nền đất mà kêu xèo xèo như axit vậy, cái cây lập tức khô quắp lại và chết.

Xong xuôi chú Lâm thu hàng về vào quay sang bảo:

-Đây là ngãi ma, thực tình thì khi mới bước đến đây thì ta cũng đã thấy rồi nhưng mà không thể làm gì hơn khi có quá nhiều người, phải đợi đến khi giải tán hết rồi mới giết được nó, trong cây có vong nhưng đã bị ta đánh bay mất rồi.

-Nó có giống với mấy loại ngãi trong rừng không chú?

-Không! Loại này đã được ai đó luyện đến mức có thể đem đi hại người như vầy thì cũng không thường đâu.

Anh Dự cũng ngạc nhiên mà hỏi:

-Cái… cái gì? … có người dùng cái này để hại người sao?

-Đúng vậy! Tôi nghĩ là thôn mình đang bị ai đó ếm rồi, trong rừng vẫn còn rất nhiều ngãi nhưng may thay là tôi đã xử lý xong hết trước khi quay về làng rồi cậu và mọi người trong làng đừng lo…

Nói rồi Lão Lâm nhà tôi lại thở dài kể tiếp:

-Haizz… tai kiếp lần này có thể còn sẽ kéo theo nhiều người chết hơn nữa, loại bùa ếm này thật sự rất thâm độc, ta đoán chắc người này tu theo con đường tà đạo chứ không phải một người đạo giáo chân chính.

Nói xong xuôi chú Lâm ra lệnh cho anh Dự mang cái xác của chị Hảo đem an táng và không quên dặn với người nhà chị Hảo nên ghé qua nhà chú Lâm ẩn náo một thời gian.

Sau cuộc nói chuyện đó, ông chú nhờ anh Dự về báo với mọi người rằng không nên vào rừng vào thời điểm này, trước 10 giờ đêm thì nên cẩn thận cửa nẻo, riêng chú và tôi sẽ trở về nhà tìm cách đến ứng phó kiếp nạn này. Anh Dự gật đầu mừng rỡ.

-Dạ! Vậy thì tốt quá, mọi sự trong chờ vào bác vậy.

Trở về nhà chú Lâm, ngồi trên bàn ngoài phòng khách tôi rót nước cho chú rồi nhẹ nhàng hỏi.



-Chú Lâm nè! Tại sao chú lại kêu gia đình chị Hảo qua chuồng của mình mà trú thân vậy chú?

-Hừm,... loại tà thuật này rất mạnh, có thể làm cho nạn nhân bị nguyền rũa mà chết tận cả gia đình. Về đây để ta còn biết đường bảo vệ chứ đơn thân một mình thì chỉ có nước bị bùa nó vật cho chết tươi như cô Hảo kia nữa.

-Chậc… nó mạnh vãi chưởng vậy! Có cách nào để giải bùa không ạ?

Chú Lâm suy nghĩ một lát rồi trả lời:

-Có thì có nhưng cái giá phải trả cho người giải bùa đó là phải đánh đổi đi thứ gì đó.

Nghe ông chú nói thế tôi cũng đổ mồ hội háng ý nhầm đổ mồ hôi trán.

Vậy tính ra khả năng bùa đã được yếm vào vật chủ nào đó rồi thì phạm vi nó mới rộng cả ngôi làng như vậy, tôi luôn nghĩ rằng chắc sẽ có vật thế thân như hình nhân nữa cơ. Không nghĩ vu vơ nữa, ông chú nhà tôi đột ngột báo cho tôi một nhiệm vụ:

-Hừm hừm (ổng tằng thắng)... tối nay đúng giờ linh đi với chú ra lập đàn ngoài hiên nhà mình nhe Long bé nhỏ.

-Dạ, nhưng sao lại lập đàn vậy chú?

Ổng lại cóc đầu tôi một cái rồi quát:

-Hừ… thì tất nhiên là đánh thằng cha đó rồi.

-Làm sao chú biết được người đó là ai mà đánh?

Vừa nghe đến đây ông chú Lâm lận trong túi ra một tấm ảnh chú chụp chung với ông người đàn ông lạ mặt.

-Đây là một đạo sĩ chính hiệu và tay nghề cũng thâm lắm nhưng tiếc rằng từ khi rời khỏi hàng ngủ thiên sư bên Tương Tây(Trung Quốc) thì hắn ta cũng mất tích, nhưng lý do chú nghĩ đến tên đạo sĩ này là vì có một thời gian chú còn ở bên đất Tàu thì chú đã gặp được thằng khựa này đó mày ạ, ngay từ đầu là chú đã biết nó không có cùng chí hướng với chú rồi ấy nhưng mà chú vẫn giả vờ làm bạn nó vì thằng khựa này đạo thuật cũng tài năng lắm, thời gian đi theo nó tao cũng học được không ít. Với loại bùa ngãi tàn độc kia thì chỉ có hắn mới đủ trình độ thi triển mà thôi, với lại huống hồ gì từ trước giờ hắn vẫn là người luôn dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích luyện bùa của hắn.



Nghe đến đây tôi hơi run sợ, bởi tôi không thể nào ngờ được lại có những ông thầy phù thủy bất chấp mọi dư luận để sẵn sàng đóng vai ác như vậy. Tôi lại lân la ngay sát bên chú mà hỏi tiếp:

-Vậy lần này chú định sẽ đấu với hắn thật sao?

-Vậy chứ không đánh thì kẻo hắn lại làm hại mày… á ừm…

Ông chú vừa nói đến đó giọng điệu của ổng như vừa thốt ra câu mà ổng không muốn nói vậy.

-Chú nói hại ai? … lẽ..nào thằng đó tính hại con sao chú? ~_~

Lão Lâm cũng buộc miệng kể hết cho tôi nghe luôn:

-hầy da…. Thiệt sự ra thì vì muốn lấy cho được con mắt của chú mày để luyện tà đạo cho nên hắn đã ra tay giết không ít người, bởi tuy hắn là một thiên sư cực kì giỏi nhưng điểm yếu lại chính là không thể mở được pháp nhãn của bản thân cho nên hể trừ yêu thì hắn chỉ có cách là dùng nước mắt trâu để có thể nhìn thấy ma quỷ mà thu phục, sự bất tiện của việc không mở được âm dương nhãn đối với một pháp sư mà nói thì cũng là một phiền phức không hề nhỏ. Cho nên việc hắn biết được chú mày vừa sở hửu một con mắt âm dương bên trái vô cùng hiếm có cho nên hắn đã không quản đường xá xa xôi để đến Quảng Bình mà chờ người.

Nghe đến đây, tôi bỗng nổi hết cả da gà, tôi nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa con mắt bên trái của tôi mà cảm giác thốn vô cùng, trong lòng thầm nghĩ nếu tôi mà rơi vào tay hắn thì chắc con mắt này sẽ bị hắn moi ra như những viên bi mất. ~_~

Loay hoay cũng sặp tối, đợi thêm một lúc nữa khi đã đến giờ chí âm thì ông chú cũng đã chuẩn bị sẳn tinh thần. Một bàn cúng được bày biện trang nghiêm trước hiên nhà chú, tôi đứng bên cạnh nhìn chú làm phép mà không rời mắt.

Trong chiếc túi đồ chú lấy ra một hình nhân, tiếp tục chỉ tay vào nó mà khấn ngày sanh bát tự của ai đó mà tôi nghe cũng quen quen, ổng niệm chú xong rồi đặt hình nhân xuống bàn nhưng chú chưa kịp làm gì thì nó cũng đã tự bật dậy trên đôi chân bằng rơm của mình. Tôi hỏi nhỏ:

-Suỵt!... chú làm nó đứng à?

-Không, thằng thầy nữa mùa kia làm cho tử thi đứng dậy đó.

-xác ai vậy chú?

-Suỵt! Im lặng đi… xác thằng P đã thành cương thi rồi, thằng này nó biết nên nó đã thao túng rồi.

Vừa nói dứt lời thì ông chú cũng bắt đầu bắt quyết và chỉ tay niệm chú vào hình nhân một lần nữa và cố gắng điều khiển nó đi về hướng bắc, mà hướng bắc chính là hướng nhà của chú Lâm nếu tính từ hướng bìa từng trở vào. Dường như bên khía thằng cha tạo khựa kia cũng đoán biết được rằng chú Lâm nhà tôi đang cố dẫn thi biến về nhà để hàng phục nó nên cái hình nhân mà chú Lâm điều khiển cứ đứng khựng giữa chừng, tôi được dịp chứng kiến nên cũng không khỏi trầm trồ ngạc nhiên khi thấy hình nhân lúc đứng lúc nằm rồi lại di chuyển bằng cách là nhảy như cương thi vậy. Giữa chừng mồ hôi trên trán của chú đầm đìa, ông chú Lâm vội cắn tay trích máu đọc chú lâm râm rồi phẩy vào hình nhân, nó như bị bật lại nên khi những giọt máu thánh thần của ổng bắn vào con hình nhân thì cũng là lúc tiếng nổ lóp bóp phát ra tí tách trên con hình nhân đó khiến nó nằm im lìm, lúc đó chú Lâm mới thừa dịp mà dựng đứng nó lên và điểu khiển con hình nhân y như ban nãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook