Chương 23: Vừa kịp lúc
Trần Hữu Khương
12/07/2020
"Ầm..." một lần nữa Thiên lại trúng đòn của tên thi vương. Mắt Thiên tối dần lại, chân trụ không nổi nữa, trong đầu lúc này chỉ hiện lên một chữ: "CHẾT".
- Ha...ha...ha...con người quả là yếu ớt! Thôi thì để ta tiễn người đi luôn vậy! – Tên cương thi cười đắc thắc, miệng vẫn không mở ra.
Đoạn, hắn giơ tay lên phẩy mạnh, cây đại đao cắm dưới đất bỗng bay vút lên nằm gọn trong tay hắn. Hươ đao vài vòng, hắn cầm ngược lưỡi lại lao đến với tốc độ cực nhanh.
"Keng..." thanh đao nặng nề tưởng chừng đã chém Thiên làm hai mảnh lại chém trúng vào bức tường phía sau, còn Thiên thì bỗng dưng biến mất khỏi tầm nhìn của tên thi vương.
- May quá, chậm chút nữa thì đúng là! – Lâm vừa nhẹ nhàng đặt Thiên – lúc này đã ngất đi – nằm xuống đất cách xa tên thi vương vừa quay lưng lại.
- Mày...tại sao! – Tên thi vương ngạc nhiên, vì tốc độ của hắn đến Thiên còn không bắt kịp thì tại sao một thằng nhóc bình thường như Lâm lại...
- Là bùa gia tốc, phát mình ta vừa tình cờ tìm ra vài ngày trước, nay mới thử nghiệm được! Còn hỏi vì sao ta thoát được thì...đi mà hỏi tên Hắc đạo nhân ấy – Lâm đưa ra trước mặt một lá bùa màu vàng với những ký tự lạ chưa hề xuất hiện trong quyển sách của mình.
- Cũng có chút tài năng đấy! Nhưng thằng phế vật như mày thì làm sao thoát được sư phụ...
- Ta cũng nghĩ vậy! Đâu ngờ tên Hắc đạo nhân gì gì đó lại để trò trẻ con của ta qua mặt dễ dàng vậy, chắc hắn cũng tầm thường th...
Chưa dứt câu, Lâm có cảm giác mình đang bay? Đúng, Lâm vừa lãnh trọn một cú đấm của tên thi vương đó và bay đến bờ tường..."Ầm..." Lâm va mạnh tường vào nhưng tiếp đất khá nhẹ nhàng tựa như đó chỉ là cú đẩy của một đứa con nít.
- Hầy, ta cũng đã đề phòng từ trước rồi. Đây là hàng gia truyền đấy: "Kim cang hộ thể phù". À tuy không thể sánh bằng "Kim cang hộ thể" hàng real được nhưng cũng đủ dùng đấy. – Lâm đắc ý nhìn tên thi vương đang có vẻ kinh ngạc.
- Hay lắm! Dám coi thường ta à? Được, cho mi biết thế nào là lễ độ!
"Chết cha! Hàng fake không đủ duy trì đánh với nó, gia tốc thì hậu quả tê chân mất rồi ; nhỡ miệng khinh thường nó giờ ăn hành ngập mồm rồi đây" – Lâm thầm nghĩ, lại càng sợ hãi hơn khi liếc sang Thiên và Hoàng đang nằm bất động, với sức của Lâm thì chắc chắn không thể làm gì tên thi vương đó được. Phen này có lẽ Lâm chết chắc rồi.
Tên thi vương nắm chặt thanh đại đao lao đến, vung cao nhắm thẳng vào Lâm ; do hậu quả của bùa gia tốc nên hai chân Lâm hiện không thể nhúc nhích được, Lâm cũng đành nhắm mắt buông xuôi, chờ mong phép màu xảy ra. Tên thi vương vừa thấy Lâm nhắm mắt thì cũng sinh nghi ngờ, lo sợ Lâm lại giở trò nên cũng cẩn trọng ngưng tay lui ra vài bước.
Lâm nhắm mắt chờ chết lâu quá không thấy bay đầu thì cũng hé ra nhìn, thấy tên cương thi đứng cách xa mình thì lại nghĩ: "Chắc hắn đang suy nghĩ nên cho mình chết thế nào?" vậy nên càng lo sợ mới buộc miệng hỏi, vẫn làm ra vẻ nguy hiểm:
- Sao không mau ra tay đi? Ngươi còn chờ gì nữa?
Tên thi vương nghe Lâm hỏi vậy thì lại càng thêm cảnh giác: "Mời mình ra tay? Thằng nhóc này chắc chắn có âm mưu!"
Và thế là cả hai cứ đứng đó suốt mười lăm phút đồng hồ... (Một thằng nguy hiểm nhưng lại bị ngu còn thằng kia ngu lại tỏ ra vẻ nguy hiểm)
Nhờ vậy mà hai chân của Lâm cũng dần dần bớt tê cứng, vừa định dùng gia tốc thêm lần nữa để cứu Thiên thì tên cương thi kia cũng sốt ruột lao vào:
- Mặc kệ mày muốn giở trò gì! Ông đây hết đợi được rồi!
Thanh đao dần dần tiến đến..."Cốp!" tiếng va chạm khô khốc vang lên, thanh đao bị đẩy văng ra cùng với tên thi vương đâm sầm vào bức tường, một mảng bê tông lớn đè lên hắn.
- May là ta đến kịp. Chứ không thì – Giáo sư Triển thu lại cây gậy, nhìn Thiên nằm đó rồi lắc đầu nhìn sang Hoàng: - Hầy! Hai thằng nhóc này! Vy Ái, mau chữa thương cho nó!
Vy Ái bước đến, nâng đầu Thiên dậy rồi lấy ra một viên thuốc màu đen đưa vào miệng Thiên. Sau đó làm tương tự với Hoàng.
- Lâm! Mau đến giúp chị đỡ hai người họ dậy!
- Dạ? – Lâm vẫn còn ngơ ngác sau lần thoát chết vừa rồi lóng ngóng chạy đến đỡ hai người kia ngồi xếp bằng lại.
Vy Ái lẩm nhẩm gì đó, hai viên thuốc trong miệng Thiên và Hoàng từ từ chạy xuống bụng và tan dần.
- Hừ! Dám chơi trò đánh lén ta, ta sẽ không tha cho các người đâu! – "Ầm..." Tên thi vương nhảy ra khỏi khối bê tông khi nãy, đầu xịt khói đen tức giận.
- Cũng tốt, lâu rồi không vận động tay chân! – Giáo sư Triển bẻ khớp tay rôm rốp nhìn tên thi vương.
__________
-Còn nữa-
- Ha...ha...ha...con người quả là yếu ớt! Thôi thì để ta tiễn người đi luôn vậy! – Tên cương thi cười đắc thắc, miệng vẫn không mở ra.
Đoạn, hắn giơ tay lên phẩy mạnh, cây đại đao cắm dưới đất bỗng bay vút lên nằm gọn trong tay hắn. Hươ đao vài vòng, hắn cầm ngược lưỡi lại lao đến với tốc độ cực nhanh.
"Keng..." thanh đao nặng nề tưởng chừng đã chém Thiên làm hai mảnh lại chém trúng vào bức tường phía sau, còn Thiên thì bỗng dưng biến mất khỏi tầm nhìn của tên thi vương.
- May quá, chậm chút nữa thì đúng là! – Lâm vừa nhẹ nhàng đặt Thiên – lúc này đã ngất đi – nằm xuống đất cách xa tên thi vương vừa quay lưng lại.
- Mày...tại sao! – Tên thi vương ngạc nhiên, vì tốc độ của hắn đến Thiên còn không bắt kịp thì tại sao một thằng nhóc bình thường như Lâm lại...
- Là bùa gia tốc, phát mình ta vừa tình cờ tìm ra vài ngày trước, nay mới thử nghiệm được! Còn hỏi vì sao ta thoát được thì...đi mà hỏi tên Hắc đạo nhân ấy – Lâm đưa ra trước mặt một lá bùa màu vàng với những ký tự lạ chưa hề xuất hiện trong quyển sách của mình.
- Cũng có chút tài năng đấy! Nhưng thằng phế vật như mày thì làm sao thoát được sư phụ...
- Ta cũng nghĩ vậy! Đâu ngờ tên Hắc đạo nhân gì gì đó lại để trò trẻ con của ta qua mặt dễ dàng vậy, chắc hắn cũng tầm thường th...
Chưa dứt câu, Lâm có cảm giác mình đang bay? Đúng, Lâm vừa lãnh trọn một cú đấm của tên thi vương đó và bay đến bờ tường..."Ầm..." Lâm va mạnh tường vào nhưng tiếp đất khá nhẹ nhàng tựa như đó chỉ là cú đẩy của một đứa con nít.
- Hầy, ta cũng đã đề phòng từ trước rồi. Đây là hàng gia truyền đấy: "Kim cang hộ thể phù". À tuy không thể sánh bằng "Kim cang hộ thể" hàng real được nhưng cũng đủ dùng đấy. – Lâm đắc ý nhìn tên thi vương đang có vẻ kinh ngạc.
- Hay lắm! Dám coi thường ta à? Được, cho mi biết thế nào là lễ độ!
"Chết cha! Hàng fake không đủ duy trì đánh với nó, gia tốc thì hậu quả tê chân mất rồi ; nhỡ miệng khinh thường nó giờ ăn hành ngập mồm rồi đây" – Lâm thầm nghĩ, lại càng sợ hãi hơn khi liếc sang Thiên và Hoàng đang nằm bất động, với sức của Lâm thì chắc chắn không thể làm gì tên thi vương đó được. Phen này có lẽ Lâm chết chắc rồi.
Tên thi vương nắm chặt thanh đại đao lao đến, vung cao nhắm thẳng vào Lâm ; do hậu quả của bùa gia tốc nên hai chân Lâm hiện không thể nhúc nhích được, Lâm cũng đành nhắm mắt buông xuôi, chờ mong phép màu xảy ra. Tên thi vương vừa thấy Lâm nhắm mắt thì cũng sinh nghi ngờ, lo sợ Lâm lại giở trò nên cũng cẩn trọng ngưng tay lui ra vài bước.
Lâm nhắm mắt chờ chết lâu quá không thấy bay đầu thì cũng hé ra nhìn, thấy tên cương thi đứng cách xa mình thì lại nghĩ: "Chắc hắn đang suy nghĩ nên cho mình chết thế nào?" vậy nên càng lo sợ mới buộc miệng hỏi, vẫn làm ra vẻ nguy hiểm:
- Sao không mau ra tay đi? Ngươi còn chờ gì nữa?
Tên thi vương nghe Lâm hỏi vậy thì lại càng thêm cảnh giác: "Mời mình ra tay? Thằng nhóc này chắc chắn có âm mưu!"
Và thế là cả hai cứ đứng đó suốt mười lăm phút đồng hồ... (Một thằng nguy hiểm nhưng lại bị ngu còn thằng kia ngu lại tỏ ra vẻ nguy hiểm)
Nhờ vậy mà hai chân của Lâm cũng dần dần bớt tê cứng, vừa định dùng gia tốc thêm lần nữa để cứu Thiên thì tên cương thi kia cũng sốt ruột lao vào:
- Mặc kệ mày muốn giở trò gì! Ông đây hết đợi được rồi!
Thanh đao dần dần tiến đến..."Cốp!" tiếng va chạm khô khốc vang lên, thanh đao bị đẩy văng ra cùng với tên thi vương đâm sầm vào bức tường, một mảng bê tông lớn đè lên hắn.
- May là ta đến kịp. Chứ không thì – Giáo sư Triển thu lại cây gậy, nhìn Thiên nằm đó rồi lắc đầu nhìn sang Hoàng: - Hầy! Hai thằng nhóc này! Vy Ái, mau chữa thương cho nó!
Vy Ái bước đến, nâng đầu Thiên dậy rồi lấy ra một viên thuốc màu đen đưa vào miệng Thiên. Sau đó làm tương tự với Hoàng.
- Lâm! Mau đến giúp chị đỡ hai người họ dậy!
- Dạ? – Lâm vẫn còn ngơ ngác sau lần thoát chết vừa rồi lóng ngóng chạy đến đỡ hai người kia ngồi xếp bằng lại.
Vy Ái lẩm nhẩm gì đó, hai viên thuốc trong miệng Thiên và Hoàng từ từ chạy xuống bụng và tan dần.
- Hừ! Dám chơi trò đánh lén ta, ta sẽ không tha cho các người đâu! – "Ầm..." Tên thi vương nhảy ra khỏi khối bê tông khi nãy, đầu xịt khói đen tức giận.
- Cũng tốt, lâu rồi không vận động tay chân! – Giáo sư Triển bẻ khớp tay rôm rốp nhìn tên thi vương.
__________
-Còn nữa-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.