Chương 569: Quảng Thành tiên sư (2)
Thú Miêu Đích Lão Thử
08/06/2020
Mà nguồn gốc tên gọi của Quảng Thành tiên sư là vì hắn là sư phụ của Nhân Hoàng Hiên Viên, một trong Tam Hoàng, mà Nhân Hoàng Hiên Viên sở dĩ xếp hạng thứ chín trên Tiềm hoàng thần bảng, là vì Nhân Hoàng Hiên Viên có công đức vô thượng giáo hóa nhân tộc, cho nên tiềm lực chứng đạo thành thánh tất nhiên là mạnh hơn Quảng Thành tiên sư một chút.
Bạch quang mà Ngọc Hoàng điểm ra sau khi biến mất chừng một khắc thì một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện trong Ngọc Hư điện, chỉ thấy người này thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặc một kiện đạo bào bát quái, bộ dạng phiêu dật xuất trần, người này chính là Quảng Thành tiên sư. Sau khi xuất hiện thì hành lễ với Ngọc Hoàng: Đệ tử bái kiến sư phụ.
Ngọc Hoàng nhìn thấy Quảng Thành tiên sư đến đây thì gật đầu, lập tức nói với Quảng Thành tiên sư: Vị này là tiểu sư đệ của ngươi, hắn muốn xin ngươi một vật, về phần ngươi có chịu hay không thì phải xem ý tứ của ngươi. Sau khi Nói xong, Ngọc Hoàng không nói gì nữa. Mà Tần Thiếu Phong cũng rất hiểu chuyện, thấy Quảng Thành tiên sư đại năng đến đây, trực tiếp tiến lên hành lễ, nói với Quảng Thành tiên sư: Tần Thiếu Phong bái kiến nhị sư huynh.
Quảng Thành tiên sư nghe thấy lời nói của Ngọc Hoàng, lại nhìn nhìn Tần Thiếu Phong đang hành lễ với mình, trong hai mắt dị sắc chợt lóe rồi biến mất, bởi vì vừa rồi Nam Cực Tiên Ông đã truyền âm tình huống của trong cho Quảng Thành tiên sư, cho nên Quảng Thành tiên sư nghe thấy Tần Thiếu Phong không ngờ đã lĩnh ngộ tất cả quy tắc trên Nguyên Thủy Tâm Kinh, hơn nữa còn là mấu chốt chứng đạo thành thánh của bọn họ, tất nhiên là là cũng kính trọng Tần Thiếu Phong vài phần.
Quan hệ của Nam Cực Tiên Ông và Quảng Thành tiên sư rất tốt, cho nên tất nhiên là sẽ không lừa Quảng Thành tiên sư, cho nên nghe thấy Tần Thiếu Phong không ngờ là mấu chốt chứng đạo thành thánh của mình, thái độ của Quảng Thành tiên sư đối với Tần Thiếu Phong tất nhiên là khác, vốn là không bận tâm nhưng hiện tại trở nên rất nhiệt tình, chỉ thấy Quảng Thành tiên sư cười cười nói với Tần Thiếu Phong: Không biết tiểu sư đệ muốn thứ gì từ chỗ ta?
Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Quảng Thành tiên sư thì cũng không khách khí, trực tiếp nói ra: Nhị sư huynh, tiểu đệ muốn xin Phiên Thiên ấn từ chỗ ngài, bởi vì một môn huyền công mà tiểu đệ tu luyện cũng rất cần Bất chu tàn phiến, hy vọng nhị sư huynh có thể thành toàn. Tần Thiếu Phong nói rất rõ ràng, chính là khiến Quảng Thành tiên sư không tiện chối từ, mà Quảng Thành tiên sư sau khi nghe thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Nếu Tần Thiếu Phong muốn thứ gì khác của Quảng Thành tiên sư, Quảng Thành tiên sư nói không chừng cũng sẽ đáp ứng, cho dù là tiên thiên linh bảo, nhưng để có thể chứng đạo thành thánh, Quảng Thành tiên sư cũng có thể từ bỏ, nhưng Tần Thiếu Phong không ngờ là muốn Phiên Thiên ấn, điều này thiếu chút nữa khiến Quảng Thành tiên sư chửi con mẹ mày, đương nhiên, ở trong lòng Quảng Thành tiên sư cũng đã bắt đầu mắng to.
Phiên Thiên ấn này tuy rằng không phải là tiên thiên linh bảo, nhưng uy lực còn lợi hại hơn tiên thiên linh bảo, phải biết rằng đây chính là từ toái phiến của Bất Chu Thần sơn chế thành, hậu thiên đệ nhất linh bảo cũng không phải thổi phồng ra, mà là đánh ra mà có, trong phong thần đại chiến năm đó, Phiên Thiên ấn này hung danh hiển hách, vừa ra tay đã đập chết một đại năng, uy lực có thể nói là chấn động Chư Thiên vạn giới.
Quảng Thành tiên sư không ngờ Tần Thiếu Phong muốn đòi Phiên Thiên ấn của hắn, cái này thực sự chẳng khác nào muốn mạng hắn!
Đối với Quảng Thành tiên sư mà nói, Phiên Thiên ấn này chính là mệnh căn của hắn, nếu người khác đòi Phiên Thiên ấn của hắn, Quảng Thành tiên sư tuyệt đối sẽ trực tiếp tiến lên dùng Phiên Thiên ấn đánh chết người đó, có điều Tần Thiếu Phong này lại là mấu chốt chứng đạo thành thánh của hắn, điều này lại khiến Quảng Thành tiên sư khó xử, Phiên Thiên ấn trọng yếu, nhưng chứng đạo thành thánh còn quan trọng hơn, chỉ là Tần Thiếu Phong thật sự có thể giúp hắn chứng đạo thành thánh ư?
Nếu thật sự có thể, như vậy hy sinh Phiên Thiên ấn cũng được, nhưng mà nếu thật sự không có bổn sự này, Phiên Thiên ấn của mình chẳng phải là hy sinh vô ích ư? Điều này khiến cho Quảng Thành tiên sư thập phần. Quảng Thành tiên sư nhìn về phía Ngọc Hoàng, hy vọng có thể từ chỗ Ngọc Hoàng có được một số gợi ý, nhưng mà Ngọc Hoàng đã sớm nhắm hai mắt lại, tựa hồ là đang ngủ, điều này khiến cho Quảng Thành tiên sư trong lòng rất buồn bực.
Quay đầu lại nhìn ánh mắt tha thiết của Tần Thiếu Phong, Quảng Thành tiên sư thật sự hận không thể sút mấy phát vào mặt Tần Thiếu Phong, tiểu tử ngươi muốn cái gì không muốn, lại cứ đi đòi Phiên Thiên ấn! Cuối cùng Quảng Thành tiên sư cắn răng một cái, nói với Tần Thiếu Phong: Ngươi đã muốn Phiên Thiên ấn này thì sư huynh cũng thanh toàn cho ngươi, có điều Phiên Thiên ấn này cũng không thể dễ dàng cho ngươi được, chỉ cần ngươi có thể nâng được Phiên Thiên ấn lên thì Phiên Thiên ấn này chính là của ngươi.
Sau khi Quảng Thành tiên sư nói xong thì lật tay, một khối ấn vuông to cỡ bàn tay xuất hiện trong tay hắn, lập tức ném về phía trước, lập tức phương ấn đó không ngừng hóa to, hơn nữa bay ra khỏi Ngọc Hư điện, vào trong hư không mờ mịt, hơn nữa còn đang không ngừng hóa lớn, hóa lớn, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một tòa thông thiên cự phong, nối với trời, liền với đất, đỉnh phá thương khung.
Nhìn một tòa thông thiên cự phong như vậy, Tần Thiếu Phong cảm thán trong lòng, đây là một khối toái phiến lớn nhất của thái cổ đệ nhất thần sơn Bất Chu sơn ư? Không ngờ lại lớn tới vậy! Nhìn xu thế hình như còn muốn tiếp tục hóa lớn, mà hiện tại đã cao bằng nhất trọng thiên (một tầng trời) rồi, tiếp tục tăng trưởng thì chính là sẽ to tới thế nào nữa?
Ngọn núi lớn nhất mà Tần Thiếu Phong trước kia nhìn thấy chính là Tu Di sơn, mà Tu Di sơn đó cũng chỉ bằng nhất trọng thiên, một khối toái phiến của Bất Chu sơn thì đã khổng lồ như vậy, vậy nếu tụ tập tất cả Bất Chu sơn tàn phiến thì sẽ có cảnh tượng thế nào? Điều này khiến cho Tần Thiếu Phong Bất Chu sơn chờ mong, phong thái của thái cổ đệ nhất thần sơn đó nếu tái hiện, sẽ rung động lòng người cỡ nào.
Có điều Phiên Thiên ấn hóa thành cực lớn như vậy, khiến Tần Thiếu Phong rung động không chỉ là vì nó quá to, mà còn là bên trong Phiên Thiên ấn này có năng lượng cực lớn đến khiến cho người ta sợ hãi, điều này khiến cho Tần Thiếu Phong không chỉ là rung động, mà còn kích động không thôi, Tần Thiếu Phong tin rằng, chỉ cần mình có thể luyện hóa toàn bộ năng lượng trong Bất Chu sơn, tuyệt đối có thể khiến thực lực của mình tăng mạnh.
Tần Thiếu Phong không do dự chút nào, thi triển ra đại tiểu như ý trong Thiên Cương tam thập lục biến, trực tiếp biến hóa thành to như Phiên Thiên ấn, sau đó dùng hai tay nhấc lên, hai tay vòng qua cự phong do Phiên Thiên ấn hóa thành, sau đó dùng sức nhấc lên, lần này Tần Thiếu Phong để có thể nhấc Phiên Thiên ấn lên nên đã dùng hết, không chỉ là lực lượng nhục thân, còn có tất cả pháp lực, toàn bộ đều được dùng ra cùng một lúc.
Bạch quang mà Ngọc Hoàng điểm ra sau khi biến mất chừng một khắc thì một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện trong Ngọc Hư điện, chỉ thấy người này thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặc một kiện đạo bào bát quái, bộ dạng phiêu dật xuất trần, người này chính là Quảng Thành tiên sư. Sau khi xuất hiện thì hành lễ với Ngọc Hoàng: Đệ tử bái kiến sư phụ.
Ngọc Hoàng nhìn thấy Quảng Thành tiên sư đến đây thì gật đầu, lập tức nói với Quảng Thành tiên sư: Vị này là tiểu sư đệ của ngươi, hắn muốn xin ngươi một vật, về phần ngươi có chịu hay không thì phải xem ý tứ của ngươi. Sau khi Nói xong, Ngọc Hoàng không nói gì nữa. Mà Tần Thiếu Phong cũng rất hiểu chuyện, thấy Quảng Thành tiên sư đại năng đến đây, trực tiếp tiến lên hành lễ, nói với Quảng Thành tiên sư: Tần Thiếu Phong bái kiến nhị sư huynh.
Quảng Thành tiên sư nghe thấy lời nói của Ngọc Hoàng, lại nhìn nhìn Tần Thiếu Phong đang hành lễ với mình, trong hai mắt dị sắc chợt lóe rồi biến mất, bởi vì vừa rồi Nam Cực Tiên Ông đã truyền âm tình huống của trong cho Quảng Thành tiên sư, cho nên Quảng Thành tiên sư nghe thấy Tần Thiếu Phong không ngờ đã lĩnh ngộ tất cả quy tắc trên Nguyên Thủy Tâm Kinh, hơn nữa còn là mấu chốt chứng đạo thành thánh của bọn họ, tất nhiên là là cũng kính trọng Tần Thiếu Phong vài phần.
Quan hệ của Nam Cực Tiên Ông và Quảng Thành tiên sư rất tốt, cho nên tất nhiên là sẽ không lừa Quảng Thành tiên sư, cho nên nghe thấy Tần Thiếu Phong không ngờ là mấu chốt chứng đạo thành thánh của mình, thái độ của Quảng Thành tiên sư đối với Tần Thiếu Phong tất nhiên là khác, vốn là không bận tâm nhưng hiện tại trở nên rất nhiệt tình, chỉ thấy Quảng Thành tiên sư cười cười nói với Tần Thiếu Phong: Không biết tiểu sư đệ muốn thứ gì từ chỗ ta?
Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Quảng Thành tiên sư thì cũng không khách khí, trực tiếp nói ra: Nhị sư huynh, tiểu đệ muốn xin Phiên Thiên ấn từ chỗ ngài, bởi vì một môn huyền công mà tiểu đệ tu luyện cũng rất cần Bất chu tàn phiến, hy vọng nhị sư huynh có thể thành toàn. Tần Thiếu Phong nói rất rõ ràng, chính là khiến Quảng Thành tiên sư không tiện chối từ, mà Quảng Thành tiên sư sau khi nghe thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Nếu Tần Thiếu Phong muốn thứ gì khác của Quảng Thành tiên sư, Quảng Thành tiên sư nói không chừng cũng sẽ đáp ứng, cho dù là tiên thiên linh bảo, nhưng để có thể chứng đạo thành thánh, Quảng Thành tiên sư cũng có thể từ bỏ, nhưng Tần Thiếu Phong không ngờ là muốn Phiên Thiên ấn, điều này thiếu chút nữa khiến Quảng Thành tiên sư chửi con mẹ mày, đương nhiên, ở trong lòng Quảng Thành tiên sư cũng đã bắt đầu mắng to.
Phiên Thiên ấn này tuy rằng không phải là tiên thiên linh bảo, nhưng uy lực còn lợi hại hơn tiên thiên linh bảo, phải biết rằng đây chính là từ toái phiến của Bất Chu Thần sơn chế thành, hậu thiên đệ nhất linh bảo cũng không phải thổi phồng ra, mà là đánh ra mà có, trong phong thần đại chiến năm đó, Phiên Thiên ấn này hung danh hiển hách, vừa ra tay đã đập chết một đại năng, uy lực có thể nói là chấn động Chư Thiên vạn giới.
Quảng Thành tiên sư không ngờ Tần Thiếu Phong muốn đòi Phiên Thiên ấn của hắn, cái này thực sự chẳng khác nào muốn mạng hắn!
Đối với Quảng Thành tiên sư mà nói, Phiên Thiên ấn này chính là mệnh căn của hắn, nếu người khác đòi Phiên Thiên ấn của hắn, Quảng Thành tiên sư tuyệt đối sẽ trực tiếp tiến lên dùng Phiên Thiên ấn đánh chết người đó, có điều Tần Thiếu Phong này lại là mấu chốt chứng đạo thành thánh của hắn, điều này lại khiến Quảng Thành tiên sư khó xử, Phiên Thiên ấn trọng yếu, nhưng chứng đạo thành thánh còn quan trọng hơn, chỉ là Tần Thiếu Phong thật sự có thể giúp hắn chứng đạo thành thánh ư?
Nếu thật sự có thể, như vậy hy sinh Phiên Thiên ấn cũng được, nhưng mà nếu thật sự không có bổn sự này, Phiên Thiên ấn của mình chẳng phải là hy sinh vô ích ư? Điều này khiến cho Quảng Thành tiên sư thập phần. Quảng Thành tiên sư nhìn về phía Ngọc Hoàng, hy vọng có thể từ chỗ Ngọc Hoàng có được một số gợi ý, nhưng mà Ngọc Hoàng đã sớm nhắm hai mắt lại, tựa hồ là đang ngủ, điều này khiến cho Quảng Thành tiên sư trong lòng rất buồn bực.
Quay đầu lại nhìn ánh mắt tha thiết của Tần Thiếu Phong, Quảng Thành tiên sư thật sự hận không thể sút mấy phát vào mặt Tần Thiếu Phong, tiểu tử ngươi muốn cái gì không muốn, lại cứ đi đòi Phiên Thiên ấn! Cuối cùng Quảng Thành tiên sư cắn răng một cái, nói với Tần Thiếu Phong: Ngươi đã muốn Phiên Thiên ấn này thì sư huynh cũng thanh toàn cho ngươi, có điều Phiên Thiên ấn này cũng không thể dễ dàng cho ngươi được, chỉ cần ngươi có thể nâng được Phiên Thiên ấn lên thì Phiên Thiên ấn này chính là của ngươi.
Sau khi Quảng Thành tiên sư nói xong thì lật tay, một khối ấn vuông to cỡ bàn tay xuất hiện trong tay hắn, lập tức ném về phía trước, lập tức phương ấn đó không ngừng hóa to, hơn nữa bay ra khỏi Ngọc Hư điện, vào trong hư không mờ mịt, hơn nữa còn đang không ngừng hóa lớn, hóa lớn, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một tòa thông thiên cự phong, nối với trời, liền với đất, đỉnh phá thương khung.
Nhìn một tòa thông thiên cự phong như vậy, Tần Thiếu Phong cảm thán trong lòng, đây là một khối toái phiến lớn nhất của thái cổ đệ nhất thần sơn Bất Chu sơn ư? Không ngờ lại lớn tới vậy! Nhìn xu thế hình như còn muốn tiếp tục hóa lớn, mà hiện tại đã cao bằng nhất trọng thiên (một tầng trời) rồi, tiếp tục tăng trưởng thì chính là sẽ to tới thế nào nữa?
Ngọn núi lớn nhất mà Tần Thiếu Phong trước kia nhìn thấy chính là Tu Di sơn, mà Tu Di sơn đó cũng chỉ bằng nhất trọng thiên, một khối toái phiến của Bất Chu sơn thì đã khổng lồ như vậy, vậy nếu tụ tập tất cả Bất Chu sơn tàn phiến thì sẽ có cảnh tượng thế nào? Điều này khiến cho Tần Thiếu Phong Bất Chu sơn chờ mong, phong thái của thái cổ đệ nhất thần sơn đó nếu tái hiện, sẽ rung động lòng người cỡ nào.
Có điều Phiên Thiên ấn hóa thành cực lớn như vậy, khiến Tần Thiếu Phong rung động không chỉ là vì nó quá to, mà còn là bên trong Phiên Thiên ấn này có năng lượng cực lớn đến khiến cho người ta sợ hãi, điều này khiến cho Tần Thiếu Phong không chỉ là rung động, mà còn kích động không thôi, Tần Thiếu Phong tin rằng, chỉ cần mình có thể luyện hóa toàn bộ năng lượng trong Bất Chu sơn, tuyệt đối có thể khiến thực lực của mình tăng mạnh.
Tần Thiếu Phong không do dự chút nào, thi triển ra đại tiểu như ý trong Thiên Cương tam thập lục biến, trực tiếp biến hóa thành to như Phiên Thiên ấn, sau đó dùng hai tay nhấc lên, hai tay vòng qua cự phong do Phiên Thiên ấn hóa thành, sau đó dùng sức nhấc lên, lần này Tần Thiếu Phong để có thể nhấc Phiên Thiên ấn lên nên đã dùng hết, không chỉ là lực lượng nhục thân, còn có tất cả pháp lực, toàn bộ đều được dùng ra cùng một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.