Đảo Taroshi

Chương 19

Giang Nhiễm Di

22/02/2022

Thật ra hôm qua Chử Tuân gọi Chu Lạc đến vì có chuyện muốn bàn với anh, nhưng cậu đã quá đề cao mình. Sau bốn năm gặp lại Chu Lạc, cậu vẫn không thể vứt bỏ tình riêng để nói chuyện với anh, chỉ mới qua lại đôi câu đơn giản, cậu đã không khống chế nổi tình cảm sôi trào trong lòng mình. Nhớ nhung, oán trách, đố kị, đau lòng, những cảm xúc này hòa lẫn với nhau, quện vào tim cậu, khiến cậu mất ngủ cả đêm.

Sớm hôm sau cậu lại gọi Chu Lạc, hẹn anh đến trụ sở Thanh Bang, nói có việc quan trọng cần trao đổi, cậu cũng đã hẹn Trì Chí và các trưởng lão đến.

Chu Lạc hỏi cậu muốn giở trò gì, cậu chỉ nói “Chú qua rồi sẽ biết.”

Chử Tuân thức trắng một đêm, quầng mắt thâm xì, may sao cậu còn trẻ, tắm nước lạnh xong lại tỉnh táo phơi phới như thường. Hôm nay cậu mặc một chiếc sơ mi xanh sẫm với quần tây đen, cậu xắn tay áo đến lưng chừng cánh tay, phơi bày đường cong cơ bắp chắc nịch trên cánh tay. Chử Tuân 23 tuổi đã không còn vẻ non nớt của thiếu niên, bắp thịt săn chắc, vai rộng eo thon, bảy, tám múi cơ bụng khiến cậu trông vừa gầy vừa khỏe khoắn. Tất cả là nhờ cậu rèn luyện ngày này qua tháng nọ.

Thời gian học ở New York, ngày nào cậu cũng dậy sớm chạy năm cây số, một tuần dành ra bốn buổi ngâm mình trong phòng gym, cuối tuần nào cũng đi tập tán thủ và Muay thái, cậu đã hoàn toàn trút bỏ vẻ ngây ngô, trở thành một người đàn ông cao lớn và gợi cảm.

Khi Chử Tuân đến Thanh Bang, Chu Lạc vẫn chưa tới. Trì Chí đã đợi sắn ở đó, hắn ngồi một bên cười với Chử Tuân, năm trưởng lão cũng không có mặt đầy đủ mà cử một người đại diện, Hình Nhân. Năm nay Hình Nhân mới ngoài ba mươi, thừa kế chức vụ của ông già nhà mình, là người trẻ nhất trong năm trưởng lão. Sau khi về đảo, Chử Tuân cũng qua lại với hắn ta nhiều nhất.

Hai mươi phút sau Chu Lạc mới thong thả đến muộn, lúc vào sảnh còn dẫn theo một người, Sa Sở Lan. Mắt Chử Tuân sầm xuống, cậu cúi đầu uống một hớp trà, đến khi ngẩng đầu lên đã khôi phục biểu cảm bình thường.

Trì Chí thấy Sa Sở Lan bèn khinh thường “hừ” một tiếng, “Sao giám sát Sa Sở lại có hứng xen vào chuyện Thanh Bang chúng tôi thế? Phủ giám sát rảnh quá à?”

Sa Sở Lan đẩy kính, cười nói: “Tôi rảnh mà, lại thích góp vui, các vị có chuyện gì cứ nói, coi như tôi không tồn tại là được.”

Hình Nhân lại không nể mặt hắn, “Chu Lạc, anh dẫn người ngoài vào trụ sở Thanh Bang, không hay đâu nhỉ?”

Chu Lạc bình tĩnh đáp: “Giám sát Sa Sở là bạn thân của tôi, hơn nữa phủ giám sát vốn có quyền biết chuyện trên đảo mà, không phải sao?”

“Anh…”

Hình Nhân còn muốn nói thêm, Chử Tuân đã ngăn cản, “Được rồi, hôm nay mọi người đến để bàn chuyện, đừng xích mích.” Dứt lời, cậu quay sang nói với Chu Lạc: “Chú ngồi đi.”

Chu Lạc và Sa Sở Lan cùng vào chỗ, “Có chuyện gì thì nói đi, khỏi lòng vòng.”

Chử Tuân ngồi đối diện Chu Lạc, nhìn lướt qua đầu vai đang kề sát của Chu Lạc và Sa Sở Lan, trầm giọng nói: “Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây để tuyên bố một chuyện, tôi đã trao đổi với năm trưởng lão, sau này các sòng bạc ở Hi Đảo không bán hàng của nhà họ Kim nữa, mà sẽ đổi sang của Mexico. Mọi người cũng biết rồi, bạn gái tôi Maria là con gái của ông trùm ma túy lớn nhất Mexico, tôi có được cái giá thấp hơn nhà họ Kim 20%, mà hàng hóa của họ cũng chất lượng hơn nhà họ Kim, lại nhiều mặt hàng…”

Không đợi cậu nói hết, Chu Lạc đã gầm lên: “Mẹ nó cháu nói gì thế Chử Tuân? Cháu muốn bán thuốc phiện trên Hi Đảo? Nước tràn vào não rồi à?”

Chử Tuân tựa ra sau, nhìn Chu Lạc, “Chú à, bây giờ ngoài hộp đêm và khách sạn của chú ra, những nơi khác đều bán rồi. Cháu tìm nguồn hàng khá hơn cho mọi người, không phải càng tốt hơn sao?”

“Cháu quên quy định của họ Chử rồi sao? Cháu họ Chử, Chử Tuân, mẹ nó, cháu họ Chử đấy, biết không?”

“Đương nhiên cháu biết cháu họ Chử.” Chử Tuân rút một điếu thuốc ra, Malboro màu đỏ, loại mùi hắc nhất, bảo sao tối đó Chu Lại lại ngửi được mùi thuốc rất nồng trên người cậu, “Con cháu họ Chử như cháu còn không để bụng chuyện bán ma túy trên đảo, chú có lập trường gì mà để bụng? Hơn nữa, cháu vẫn chưa nói hết mà.”

Chu Lạc chưa từng thấy Chử Tuân nói chuyện với mình bằng giọng điệu lạnh lùng thế này, anh bỗng thấy người trước mắt thật xa lạ, tựa như cậu không còn là đứa bé anh nuôi từ nhỏ đến lớn. Anh đập mạnh xuống bàn, định bụng đứng dậy nổi bão, Sa Sở Lan lại kéo anh ngồi xuống, “Đừng nóng, nghe cậu Chử nói gì đã, bao giờ anh mới sửa được cái tính này đây, haiz…”

Chử Tuân hút một hơi, nhìn hai người đối diện qua khói thuốc, “Nếu cháu đã mang về nguồn hàng tốt như vậy, kiếm tiền giúp Thanh Bang, như một điều kiện trao đổi, các trưởng lão đã đồng ý xóa bỏ chức quản lý Thanh Bang của Trì Chí. Vốn họ muốn đề bạt cháu lên vị trí này, nhưng mấy năm nay cháu ở ngoài, không rõ chuyện trong bang, vả lại dù là lý lịch hay sự tin phục, trong Thanh Bang không có ai hợp với vị trí này hơn chú. Vậy nên, cháu chính thức mời chú dẫn các anh em theo mình về, nhận vị trí chủ nhân Thanh Bang này.”

Chử Tuân nhìn Chu Lạc, mắt cậu sâu thẳm, “Chú cũng không muốn Thanh Bang chia cắt mãi mãi chứ?”

Chu Lạc không nhịn được nữa, anh nghiến răng nói với Chử Tuân, “Nếu phải dùng ma túy để đổi lại sự thống nhất của Thanh Bang, chú thà cứ mãi mãi chia cắt.”

“Chú, việc gì phải làm vậy? Chú nuôi cháu khôn lớn, cháu nể tình chú mới giao vị trí này cho chú, vả lại Trì Chí cũng không ý kiến gì.” Chử Tuân cười, “Chỉ cần chú gật đầu, Thanh Bang sẽ thống nhất ngay, tâm huyết của bố cháu cũng không bỏ sông bỏ bể.”

“Mẹ nó, cháu còn tư cách nói đến bố cơ đấy!” Chu Lạc bỗng giằng khỏi tay Sa Sở Lan, lao lên tóm cổ áo Chử Tuân, “Bố cháu chết thế nào, cháu quên rồi? Cháu quên cả những gì bố cháu nói trước khi chết rồi? Ai cho cháu nhúng tay vào chuyện này? Hả? Mẹ nó cút đi cho chú!”

Chu Lạc túm cổ áo Chử Tuân kéo cậu khỏi ghế, sau đó anh lôi Chử Tuân ra ngoài. Cấp dưới của Hình Nhân định lao lên ngăn cản, Chử Tuân lại khoát tay với họ, không thèm phản kháng, để mặc Chu Lạc kéo mình ra hành lang.



Chu Lạc bóp cổ cậu, đè lên tường, “Cháu muốn làm gì? Hả? Cháu có biết mình đang làm gì không?”

Chử Tuân thờ ơ nói: “Đương nhiên cháu biết mình làm gì, cháu đang lấy lại Thanh Bang, không cho mấy lão già đó tí ngon ngọt, làm gì có chuyện họ ngoan ngoãn nhường ghế?”

Chu Lạc gầm lên: “Thế là cháu bán thuốc phiện?! Ông bà bố mẹ cháu đều chết vì thuốc phiện, mẹ nó bây giờ cháu lại làm trái nguyện vọng của họ, đi bán thuốc phiện, cháu có còn là người không Chử Tuân?”

“Cháu không bán thì Hi Đảo cũng tràn ngập thuốc phiện rồi, còn có cách nào lấy lại Thanh Bang nhanh hơn sao?”

“Cháu không phải lo chuyện này, mẹ nó cháu ngoan ngoãn cút đi yêu đương đi, tự chú có cách.”

“Chú có cách gì?” Chử Tuân bỗng sáp lại anh, “Kết thân với Sa Sở Lan? Mượn sức phủ giám sát? Hay liều mạng chọi cứng với người khác? Chú thà qua lại với người ngoài cũng không chịu chấp nhận ý kiến của cháu, chú ghét cháu vậy sao?”

Chu Lạc buông cậu ra, chăm chú nhìn cậu, “Chử Tuân, nghe lời chú, nếu cháu nhất quyết làm vậy, sau này đừng gọi chú là chú nữa, hai chúng ta cắt đứt quan hệ, tình cảm mười mấy năm qua coi như chú cho chó ăn. Chú còn gặp cháu lần nào nữa, chú bỏ luôn họ Chu.”

“Chú chỉ biết dọa không gặp cháu nữa thôi.” Chử Tuân bỗng nổi giận đè Chu Lạc lên tường, híp mắt nhìn anh, “Bốn năm trước chú làm vậy, bốn năm sau vẫn vậy. Cháu nói thích chú, chú lập tức ném cháu ra nước ngoài, bốn năm, ròng rã bốn năm, chú không nhìn cháu lấy một lần. Bây giờ chú lại đe dọa cháu, Chu Lạc, chú ghét cháu thật sao? Có phải chú thấy cháu ghê tởm lắm không, cháu có tình cảm với chú mình, vậy nên chú mới vội vàng vứt cháu đi? Bây giờ chú thà xin người ngoài giúp đỡ, thà thân thiết với người ngoài cũng không chịu nhận ý tốt cháu dâng tận tay. Chú ghét cháu đến vậy sao? Hả?!”

Chu Lạc buông tay cậu, chỉ vào mặt cậu hung dữ nói: “Chú thân thiết với ai là chuyện của chú, không đến lượt cháu lo, cháu còn muốn chú nhận cháu là cháu thì đúng nhúng con mẹ nó tay vào chuyện này.”

“Một Nhiêu Hà Lý, một Sa Sở Lan, sao họ đều được chỉ có cháu không được? Cháu thua họ chỗ nào? Hả? Mẹ nó cháu kém hơn họ chỗ nào?!” Chử Tuân tức giận gầm lên với Chu Lạc, mắt cậu đỏ bừng.

Chu Lạc buông tay, nhìn cậu một chốc rồi im lặng bỏ đi.

Hôm đó mọi người cụt hứng bỏ về, Chu Lạc không chịu tiếp nhận Thanh Bang, Chử Tuân bèn để đó.

Rời khỏi trụ sở Thanh Bang, Chu Lạc lái xe về căn nhà ven biển. Về đến nhà, anh bực dọc đập nốt mấy chiếc cốc thủy tinh còn lại.

“Đ!t mẹ! Đ!t mẹ!”

Anh không biết tại sao mình và Chử Tuân lại đi tới bước này, hiện giờ không thể trao đổi một cách bình thường nữa. Anh nói Chử Tuân không nghe, những lời Chử Tuân nói anh còn không dám nghĩ đến, “cháu có gì kém họ” là thế nào? Mẹ nó đã hẹn hò rồi còn nói chuyện này làm gì nữa?

Ném đồ xong, anh mệt mỏi nằm xuống sô pha, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Đã lâu lắm rồi anh chưa được ngủ ngon, thật sự đã quá mệt.

Khi anh thức dậy, bầu trời đã tối hẳn, anh không mở đèn phòng khách, cả căn phòng đen kịt. Anh ngửi thấy mùi thuốc lá rất nồng, bèn quay đầu lại, có một người đang ngồi bên cạnh.

Anh không nhìn rõ mặt người đó, chỉ thấy được ánh lửa đỏ rực lấp lóe trên đầu lọc thuốc lá. Anh muốn ngồi dậy lại phát hiện tay chân mình không còn chút sức nào, anh sợ hãi trợn mắt, chỉ kịp thốt một tiếng “Chử” rồi lập tức lịm đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, anh nhận ra mình bị trọi trên ghế, mắt cũng bịt kín, quần áo trên người bị cởi sạch, chỉ còn lại một chiếc quần lót. Hai tay anh bị trói ra sau ghế, hai chân cũng bị trói vào hai bên chân ghế, anh ra sức giãy giụa nhưng cơ thể lại mềm nhũn, không còn chút sức nào.

“Đ!t mẹ, Chử Tuân cháu điên rồi đúng không? Mau thả chú ra!”

“Chú, sao chú biết là cháu?” Giọng Chử Tuân chợt vang lên phía sau, cậu dán vào tai anh, vươn lưỡi liếm tai anh như chiếc lưỡi lạnh lẽo của loài rắn độc.

Chu Lạc nổi da gà, ngọ nguậy muốn vùng ra, song cũng chỉ phí sức.

Lưỡi Chử Tuân dạo từ vành tai anh xuống cổ, vùng da đó rất nhạy cảm, Chử Tuân liếm vài lần rồi bỗng há miệng cắn lên cổ anh. Bỗng chốc vùng cổ đau nhói khiến anh phải hét lên, “Shh… Mẹ nó buông chú ra, cháu điên rồi đúng không? Bây giờ cháu không buông ra, thoát khỏi đây rồi chú sẽ giết cháu, nghe không thằng ranh kia!”

Chử Tuân hoàn toàn không quan tâm anh mắng chửi gì, cậu day vùng thịt kia vài lần rồi nhanh chóng buồng ra, chuyển sang chậm rãi liếm láp quanh đó. Đầu lưỡi linh hoạt và ấm áp, tựa như chú sâu nhỏ nhúc nhích trong máu anh, vừa tê vừa ngứa. Chỗ đó vốn đã nhạy cảm, sao chịu được cậu liếm mút như vậy, chẳng mấy chốc Chu Lạc đã run rẩy. Sau đó Chử Tuân dùng cả môi và lưỡi, ngậm lấy cổ anh mút thật mạnh. Tiếng mút mát của Chử Tuân rất vang, cậu ôm hông anh, mút quanh cổ anh, để lại mười mấy dấu đỏ trên đó.

“Đ*t…” Anh phải cắn gần rách môi mới kìm nén được cảm giác dị thường cuồn cuộn trong cơ thể.



“Chú ơi, chú thoải mái không?”

“Thoải mái con mẹ cháu, Chử Tuân, mẹ nó, nhanh thả chú ra, có tin ông đây chém chết cháu không?!”

“Không tin, chú không nỡ đâu.”

Chử Tuân ngồi xổm giữa hai chân anh, không đợi Chu Lạc kịp lên tiếng đã chặn miệng anh lại, “Chú toàn nói mấy câu tổn thương cháu thôi, cháu phải chặn miệng chú mới được.”

Mùi thuốc trong miệng Chử Tuân rất nồng, anh nhíu mày, nhưng Chử Tuân lại như không nhìn thấy, cậu liếm môi anh nửa ngày trời. Anh ngoảnh đầu tránh đi lại bị Chử Tuân giữ cằm, chiếc lưỡi linh hoạt cố tách hai hàng răng, luồn vào miệng anh.

Anh chỉ mới có hai nụ hôn lúc tỉnh táo, một là để thử giới hạn của Chử Tuân, một lần khác là lúc hai người cắn xé nhau đến miệng đầy máu. Lúc này anh lại hôn Chử Tuân trong khi tỉnh táo một lần nữa, cảm giác như bị điện giật chạy dọc người anh, từ bàn chân đến từng ngọn tóc. Cảm giác tội lỗi trào dâng, xen cùng đó là thứ tình cảm anh chẳng thể nói rõ, tất cả khiến lý trí trong anh cảnh báo từng hồi. Cảm giác này quá mạnh mẽ, thậm chí anh quên cả giãy giụa, để Chử Tuân ngậm lưỡi mình.

Chử Tuân mút lấy lưỡi anh, liếm từ đầu đến cuối lưỡi anh. Anh không phản kháng được, cũng không nỡ cắn cậu lần nữa, dù gì đã rất lâu rồi anh mới gặp lại Chử Tuân, giữa kháng cự và đồng thuận, Chử Tuân đã khuấy đảo khoang miệng đến khi anh hoàn toàn thất thủ. Sự im lặng của anh như kích thích Chử Tuân, Chử Tuân càng hôn càng điên cuồng, cậu đè cả người lên anh, hai tay ôm lấy mặt anh, thành kính như cúng bái thần lình. Nhưng tay cậu lại phóng đãng hạ lưu, nhân lúc anh bối rối, hai tay cậu trượt đến vú anh, nắm lấy đầu v* rồi xoa bóp.

“Ưm… Đ*t…” Anh ngửa cổ khẽ mắng một tiếng. Chử Tuân mút lưỡi anh đến tê rần, nước bọt chảy dọc xuống nhỏ lên ngực anh. Cuối cùng Chử Tuân cũng chịu buông môi anh, dâm đãng liếm lên khóe miệng Chu Lạc rồi cúi người ngậm lấy núm vú.

“Đ*t mẹ! Chử Tuân,… thả chú ra… Cháu có biết cháu đang làm gì không… Cháu làm vậy là loạn luận!!”

Chử Tuân vừa liếm vừa híp mắt nhìn anh, sâu trong đôi mắt xanh thẳm và sự điên cuồng chìm đắm, tiếc rằng Chu Lạc bị bịt mắt, không thể nhìn thấy gì, “Loạn luận thì sao? Điên thì sao? Lúc cháu bình thường chú không thèm nhìn cháu lấy một lần, Chu Lạc, là chú ép cháu mà, chú ép cháu phát điên mà.”

Da Chu Lạc rất trắng, cuộc sống đánh đấm nhiều năm giúp anh có thể cơ thể cường tráng. Chu Lạc ngậm một bên vú, đè lưỡi lên đầu v* rồi nhanh chóng liếm láp, tay còn lại mò sang cơ ngực bên kia, xoa bóp. Chưa từng có ai làm vậy với Chu Lạc, lúc anh làm người khác cũng chỉ vào thẳng vấn đề, anh không cho ai đụng chạm quá nhiều vào cơ thể anh. Bởi vậy Chu Lạc cũng không biết mình lại có thể nhạy cảm đa tình đến vậy trong miệng một người đàn ông khác.

Vốn chỉ là một bộ phận vô cùng bé nhỏ lại mang đến khoái cảm khổng lồ trong miệng Chử Tuân, Chu Lạc bắt đầu nghi ngờ đây không phải cơ thể mình nữa rồi. Màu vú anh rất nhạt, có màu hồng phớt, Chử Tuân gặm cắn, liếm láp hồi lâu, dần đà nó đổi sang một màu đỏ sẫm diễm lẹ. Mà bên ngực còn lại cũng bị Chử Tuân xoa bóp như cục bột, thật sự quá nhục dục, vượt xa khỏi sức chịu đựng của anh. Chu Lạc dằn cơn sóng tình sôi trào trong cơ thể lại, mắng to: “Mẹ nó cháu đang uống sữa à? Vú đàn ông có gì mà phải mút, đ*t mẹ đừng liếm nữa, đ*t mẹ cháu!”

Anh không biết vùng da từ cổ đến ngực mình đã đỏ ửng lên vì hứng tình, hai tai cũng đỏ rực, dáng vẻ này thật sự rất ngon miệng. Chử Tuân đã khao khát dáng vẻ này suýt soát mười năm rồi, thấy anh như vậy, bộ phận trong quần tây kia đã dựng thẳng như báng súng, song cậu không nôn nóng, cậu muốn từ từ chơi với chú nhỏ, muốn chú nhỏ khóc lóc xin cậu chịch anh, không phải như vậy mới vui sao?

Cơ thể Chu Lạc đỏ bừng, không thể nhìn thấy gì lại khiến mọi giác quan khác của anh càng thêm nhạy cảm. Lưỡi và hai tay Chử Tuân không ngừng rong chơi đốt lửa trên người anh, môi dưới đã bị cắn rách, cảm giác tội lỗi và khoái cảm không ngừng trào dâng trong người sắp chặt đứt sợi dây lý trí trong anh.

“Chử Tuân, thả chú ra, có chuyện gì bình tĩnh nói chuyện được không? Chú sẽ nghĩ lại chuyện Thanh Bang, cháu thả ra trước đã.”

Chử Tuân buông đầu v* anh ra, quỳ giữa hai chân Chu Lạc, “Không được, cháu cởi trói chú lại chạy mất. Chú biết lúc cháu thấy chú thân mật với tên Sa Sở Lan kia đã hối hận đến mức nào không? Cháu nên trói chú lại từ bốn năm trước, nếu lúc đó cháu làm vậy chú đã là của cháu từ lâu rồi, không ai cướp được chú nữa!”

“Chú không chạy đâu… A… Mẹ nó… Đệt…”

Trong lúc nói chuyện, Chử Tuân đã quỳ xuống liếm dương vậy của anh qua lớp quần lót trắng. Quần lót cotton thấm nước, chẳng mấy chốc đã ướt sũng, đầu lưỡi nóng ẩm liếm láp dương v*t anh qua một lớp vải. Hai tay Chử Tuân lại mò lên đầu v* anh, cùng lúc chơi đùa cả trên và dưới, dưới kích thích này, không bao lâu Chử Tuân đã cứng, quần lót trắng gồ lên thành một đụn nhỏ.

“Chú ơi, chú cứng rồi…”

Chử Tuân cười, vươn tay cởi quần anh. dương v*t đã dựng đứng lập tức bật ra, Chử Tuân dương mắt nhìn lên, đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp mà quyến rũ, không đợi anh kịp phản ứng, cậu đã ngậm lấy cây gậy.

“A… Đừng…”

Khoang miệng nóng ẩm bao bọc quanh dương v*t sưng cứng, cậu mút quy đầu anh mấy lần khiến anh rùng mình, sau đó đánh lưỡi chọc ghẹo lỗ tiểu, rồi liếm láp dọc theo thân dương v*t, cuối cùng ngậm cả cây vào miệng, đưa vào đến nơi sâu nhất trong cổ họng. Đã lâu lắm rồi Chu Lạc không quan hệ, vốn đã không chịu nổi kích thích, huống chi là deepthroat. Có cắn rách môi Chu Lạc cũng không ngăn được sự kích thích mạnh mẽ này, anh ngửa cổ khẽ rên một tiếng không thể kìm nén: “Aaa…”

Chử Tuân ngậm dương v*t của anh đâm vào sâu vài lần, mặt cậu cũng đỏ bừng, đến khi anh khẽ rên một tiếng mới thỏa mãn buông ra. Lúc này Chu Lạc đã gần đến cực khoái, dương v*t sưng phồng lên, đổi sang màu tím sậm, Chử Tuân nắm gốc dương v*t, nhanh chóng sục lên xuống, vừa cọ vừa mút mát quy đầu anh. Không lâu sau Chu Lạc đã đến cực hạn, hét lên, “Bỏ ra… Chú muốn bắn…”

Chử Tuân vừa tách ra, anh đã run rẩy rồi bắn ra từng luồng tinh đặc.

Bắn tinh xong, cơ thể anh xụi xuống tựa vào ghế, mệt mỏi nói với Chử Tuân: “Mẹ nó, cháu nghịch đủ rồi đấy, mau thả ra.”

Chử Tuân hôn khóe môi anh, hơi thở còn vương mùi tanh của tinh dịch thì thầm bên tai Chu Lạc: “Đã đâu vào đâu đâu? Cháu còn chưa bắt đầu mà, chú của cháu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đảo Taroshi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook