Chương 56: Loại Bỏ Nữ Tế. Dự Tiệc
Tiểu Sư Đạo
22/02/2022
Cùng trong đêm đó, bên ngoài hoàng cung xuất hiện bóng dáng hai người đang truy đuổi lẫn nhau. Người đuổi theo là nữ tử váy trắng tinh khôi, trước mắt nàng là một kẻ đang chạy trốn rất nhanh, quanh người tỏa ra lôi điện chập chờn.
“Thập điện hạ, ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Nếu không đừng trách ta bẩm chuyện này lên hoàng thượng!” Nhược Vân Hoa di chuyển nhẹ nhàng thanh thoát, phía dưới chân mỗi một bước dẫm lên đều hiện ra hả liên rực rỡ, tốc độ không thua kém kẻ sử dụng lôi điện kia.
Nhưng đối phương vẫn không trả lời, mãi đến khi chạy ra khỏi hoàng cùng rất xa, hắn mới tỏ vẻ hết sức mà ngừng lại, hơi thở hồng hộc đứng nhìn Nhược Vân Hoa tiếp cận.
Nàng hạ xuống trước mặt của hắn, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Hồng Trấn Lôi, ta nói lại một lần nữa, mau giao ra giải dược! Ngươi nghĩ cấu kết với Ma giáo sao?”
Trước đó, Hồng Trấn Lôi theo chân Hồng Trấn Chu, hai huynh đệ cùng đến thăm Nhược Vân Hoa, lại đồng thời bắt gặp được Nữ Tế Thần Hỏa hiện tại, chính là sư phụ của nàng, Nhan Tử.
Mà Hồng Trấn Lôi trước đó bởi vì đã bị Thanh Nhi lôi kéo, hứa hẹn chức vị hoàng đến cùng với sức mạnh, thế nên trong lúc đó, mang đến một vật vô cùng quý giá tặng cho Nhan Tử.
“Ta thật không ngờ, vốn tưởng ngươi có ý tốt kính tặng sư phụ Phần Viêm Tinh, để nàng nhanh chóng lĩnh ngộ hỏa chân ý. Lại không nghĩ đến bên trong đó bị ngươi hạ độc thủ, mau giao thuốc giải ra đây! Chuyện này ta có thể bỏ qua không báo lên!” Nhược Vân Hoa dường như đang mất bình tĩnh. Nàng hiện tại đang vô cùng lo lắng cho sư phụ đang bị kịch độc hành hạ, khiến cho sự điềm tĩnh vốn có không thể duy trì nổi.
“Ha ha, kính tặng? Ngươi nghĩ các ngươi là thứ gì mà để hoàng tử như ta phải cẩn trọng như vậy? Nếu chết thì cứ việc chết a!” Lúc này, Hồng Trấn Lôi bày ra vẻ mặt độc ác, nhìn chằm chằm Nhược Vân Hoa, sau đó bỗng cười lạnh: “Vân Hoa, nếu hiện tại ngoan ngoan chịu phục tùng ta, sắp tới ngươi cũng sẽ không phải chịu khổ. Một khi Ma giáo bên kia tấn công, một mình ngươi khó mà xoay chuyển a!”
“Đáng chết! Súc sinh, mau đưa ra thuốc giải!” Nhược Vân Hoa tức giận, lập tức xuất hiện kiếm trên tay, dậm bước hình thành hỏa liên mà lao đến đối phương.
Nàng được Thần Hỏa hưởng ứng, cũng đồng nghĩa với thiên phú hỏa hệ cực kỳ cao thâm. Chỉ thấy trên thân kiếm hiện ra hỏa chân ý ánh lên kim sắc chói lóa, khiến cho Hồng Trấn Lôi không tài nào nhìn rõ ràng chiêu thức.
Đường kiếm nhanh chóng xẹt qua, nhưng lại va chạm với một thứ gì đó khác. Vội vàng giật lùi lại phía sau, Nhược Vân Hoa cẩn thận dè chừng người mới xuất hiện.
“Không hổ là người được Thần Hỏa lựa chọn, bản lĩnh không tầm thường!” Tiếng cười khanh khách vang lên, Thanh Nhi hiện đang đứng chắc trước mặt Hồng Trấn Lôi, ánh mắt thích thú nhìn nàng.
“Thái thượng trưởng lão Thái Vân Tông? Hóa ra ban đầu ngươi là người Ma giáo!” Nhược Vân Hoa lập tức nhận ra gương mặt này, chính là lần trước bắt gặp cùng nàng nói chuyện trên Thái Vân Tông.
“Ha ha, không ngờ vẫn còn nhớ a! Ta đột nhiên cảm thấy chúng ta rất hợp, có hứng thú cùng gia nhập Ma giáo hay không? Chắc chắn Ma Đế điện hạ cũng sẽ ưa thích ngươi!” Thanh Nhi cười đầy dụ hoặc, nhưng đột nhiên cảm thấy lời nói bản thân có chút không đúng.
“Không được, nếu điện hạ chú ý nàng, ta lại phải ra rìa mất!”
Nghĩ xong, nàng nói lại: “Nếu ngươi có hứng thú, cũng có thể làm hoàng hậu a! Cả đời sung sướng, cần gì khổ sở giống như sư phụ ngươi, quanh năm ngồi một chỗ thờ phụng thứ Thần Hỏa vô dụng đó?”
“Không được phép khinh nhờn Thần Hỏa!” Nhược Vân Hoa ánh mắt sắc lạnh, kiếm quan lóe lên, liền lúc chém ra ba đường kiếm quang mang theo hỏa chân ý đại thành mà tới, tu vi của nàng cũng là Địa Quân hậu kỳ.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Hừ!” Thanh Nhi trầm xuống, thân thể như cái bóng mờ ảo di chuyển bên trong không gian, tránh đi ba luồng kiếm quang đánh tới.
Sau đó, ma khí xuất hiện bao trùm hết thảy, hình thành nên một lồng giam nhốt Nhược Vân Hoa bên trong. Bản thân Thanh Nhi lại như hòa nhập làm một với nó, âm thanh ma mị khiến đối phương mất đi phương hướng rõ ràng.
“Ma đạo vĩnh viễn không thể trùng khởi!” Nhược Vân Hoa lạnh lùng đứng im một chỗ, xung quanh bắt đầu ngưng tụ lấy vô số thiên địa hỏa ý, hội tụ nên một thân ảnh hỏa diễm cự đại.
Hỏa diễm cự nhân khẽ xua tay, ngọn lửa mạnh mẽ liền xuất hiện đánh tan đi hắc ám, hiện ra chân thân của Thanh Nhi. Sau đó Nhược Vân Hoa nhanh chóng kết ấn pháp, linh nguyên trong cơ thể truyền vào, khiến hỏa diễm cự nhân biến ra một thanh trường kiếm nóng bỏng.
“Tế Linh Chân Hỏa Thuật! Đúng thực không tầm thường!” Thanh Nhi khẽ cười, trên hai tay bừng lên hai đoàn bạch hỏa lộng lẫy, sau đó nhanh chóng hướng tới đối phương đâm ra một trảo thức.
Bàn tay bao bọc bởi bạch hỏa nắm chặt lấy hỏa kiếm của đối phương, sau đó khẽ bóp đã khiến nó tan biến như thể đột nhiên biến mất vậy.
“Sao có thể?” Nhược Vân Hỏa biến sắc, ngay lập tức đã thấy Thanh Nhi tiếp cận hỏa diễm cự nhân, miệng nhếch lên: “Nếu ngươi không ngoan ngoãn chịu trói thì đành phải bắt người lại vậy!”
Một tay chứa bạch hỏa còn lại hướng tới trước ngực hỏa nhân mà đâm, bạch hoa lan tràn vào bên trong rồi chốc lát khiến cho nó tan biến trong hư vô. Sắc mặt Nhược Vân Hoa xanh xao, sức lực nhanh chóng hạ thấp đến mức không còn đứng vững nổi.
“Mau bắt nàng ta lại!” Thanh Nhi ra lệnh.
Phía sau, Hồng Trấn Lôi đứng quan sát nãy giờ bỗng nháy mắt xuất hiện trước mặt Vân Hoa, tay điểm ra phong ấn tu vi nàng ta lại, sau đó chế nhạo: “Ngươi cứ cố chấp như vậy, để ta xem sau khi tất cả bọn hắn chết hết, ngươi sẽ còn có ý chí như thế nào?”
Mà lúc này bên trong hoàng cung, Khanh Huyền lúc nửa đêm dẫn theo Đạo Tà đi tới tìm Nữ Tế Nhan Tử. Bọn hắn tìm tới Hỏa Thần Điện, là nơi Nữ Tế thường xuyên ngồi đây quỳ bái Hỏa Thần.
Khanh Huyền khẽ đẩy cửa, chỉ thấy bên trong là Nhan Tử đang im lặng ngồi trên bồ đoàn, sắc mặt tỏ ra bình thường thế nhưng khí tức đã yếu hẳn.
“Nàng đã trúng độc như dự tính a!” Đạo Tà khẽ cười, hắn bước lại gần, chỉ tay khiến một đạo hồn chủng xâm nhập bên trong hồn hải của nàng ta.
Nhưng khi vào đến bên trong, lại bị một màn chắc hỏa diễm khủng bố chặn lại. Hỏa này là linh hồn chi hỏa, có thể đốt diệt hết thảy các loại hồn lực lại gần nó.
Đạo Tà thu tay lại, bỗng nói: “Vậy mà còn được Thần Hỏa ban cho thứ như vậy. Nữ Tế nếu như không trúng độc, nhất định thực lực không thể coi thường được!”
Bên cạnh hắn, Khanh Huyền tò mò hỏi: “Vậy hiện tại phải làm sao? Nếu không nắm bắt được nàng, e rằng việc thu phục Thần Hỏa sẽ rất khó!”
— QUẢNG CÁO —
Event
Đúng lúc này, trong đầu Đạo Tà truyền đến một đạo thông tin, sau đó hắn lập tức cười: “Không cần thiết, chỉ cần lấy đi Hỏa Thần Vũ Y của nàng là được!”
Hắn nói xong, liền thấy Khanh Huyền cúi xuống tháo bỏ ra bộ y phục màu hỏa diễm trên người nàng, lộ ra thân thể trắng nõn tựa như ngọc.
“Cũng không tệ nha! Nữ Tế đều là vưu vật cả, đáng tiếc lại phải giữ lấy bản thân trinh tiết suốt đời!” Đạo Tà chẹp miệng thầm than. Dạo gần đây hắn thường xuyên tiếp xúc nữ nhân, lại còn đang ở độ tuổi như thế này, nói không hứng thú thì chính là nói dối.
Khanh Huyền ở bên cạnh khẽ trừng, nhưng không dám nói gì hơn. Bản thân nàng ta không phải cũng rất đẹp sao? Thế nhưng chưa từng được kẻ này mở miệng khen lấy một câu. Nghĩ đến thì cũng hiểu, là bởi vì nàng không giống như Nhan Tử, thân thể sớm đã không còn trong sáng gì.
“Có phải sau khi Nữ Tế hiện tại chết đi thì Nữ Tế tiếp theo mới chính thức sinh ra không?” Đạo Tà quay sang hỏi nàng.
“Đúng vậy, nếu hiện tại Nhan Tử chết, thì người thay thế nàng sẽ là Nhược Vân Hoa kia. Có điều khi Nữ Tế mới được nhậm chức, sẽ khiến cho Thần Hỏa dị động, chắc chắn đám người lão tổ sẽ nhận ra!” Khanh Huyền gật đầu, sau lại nói với vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó cả hai nhanh chóng ra khỏi Hỏa Thần Điện, trước khi đi hắn còn đánh thêm mấy cái phong ấn để cho không ai vào được bên trong cho tới ngày mai. Chuyện này nhất định phải giữ bí mật cho đến lúc đó, nếu không bây giờ mà bị phát hiện ra thì thật không ổn.
Đêm đó, bên trong hoàng cùng đồng thời xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng đến cuối cùng, mọi thứ vẫn cứ thế mà êm đẹp trôi qua, cho đến sáng hôm sau.
Trước lối vào cung đình, lần lượt xuất hiện những bóng dáng tới gần hơn.
Gia Cát Vương Gia Cát Bắc Lục đứng trên phi kiếm, phía sau kéo theo băng sương lạnh toát, xuất hiện đứng ngay tại bên cạnh Hạ Vương Hạ Thương Long.
“Gia Cát lão Vương gia, lần này mới thấy ngài xuất hiện a! Thực lực hẳn là đại tăng đi!” Hạ Vương cười chào hỏi.
“Ha ha, tiểu tư ngươi tài cao, lão phu làm sao so sánh nổi đây? Có điều, tài cao nhưng cũng cần biết chọn chỗ đứng chính xác mới có thể phát triển a!” Gia Cát Bắc Lục ánh mắt lóe lên, nhìn đối phương đầy ẩn ý.
Cả hai đều không lạ gì, bởi đã cùng một guộc với nhau, một số chuyện không nhất thiết phải nói mơ hồ như vậy. Thế nhưng chuyện Hạ Vương trước đó thường xuyên liên lạc với Hồng Long thì chỉ có Gia Cát Phủ đặc biệt được nghe đến.
“Gia Cát lão an tâm! Tiểu bối tự biết lượng sức!” Hạ Vương khẽ gật đầu, chớp mắt lại thấy có thêm người xuất hiện.
Một vị mặc thiết giáp, cười trên lưng yêu hổ bát giai chạy trên trời, cảm tưởng như hắn ta đi tới đâu là khiến cho bên dưới như thể vị trọng lực đè ép.
Vị bên cạnh hoàn toàn bình thường, khí chất giản dị vô cùng, tay cầm một cây quạt lông để trước ngực, gương mặt thư sinh nhìn đến phía Hạ Vương rồi hạ xuống dưới.
“Hổ Vương, Lê Vương!” Hạ Vương tính ra là người trẻ nhất ở đây, thế nên dù địa vị ngang hành nhưng vẫn cư xử có chút khách khí.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Không biết bao nhiêu năm chưa từng nhìn thấy Gia Cát lão gia, người vẫn khỏe?” Lê Vương gật đầu với Hạ Vương, lại quay sang hướng Gia Cát Bắc Lục chào hỏi.
Chỉ có một mình Hổ Vương là có vẻ như không được chào đón cho lắm, tự hắn lặng im ngồi trên lưng yêu hổ, hai mắt nhắm chặt.
Tiếp sau đó, tất cả những người khác cũng đồng thời chạy tới vừa kịp. Trong đó có Mộc Vương, Dạ Vương, Thiết Vương đã lại gần hội họp cùng chào hỏi với đám người Hạ Vương.
Bên cạnh cũng bước đến hai người khác là Xích Vương cùng với Hạo Vương. Xích Vương có mái tóc đỏ rối xù, trên người luôn hiện ra dáng vẻ lôi thôi, nụ cười càng thêm không chính trực. Hạo Vương vẫn giữ lấy gương mặt cương trực bước tới, cũng chỉ khẽ gật đầu với những người còn lại.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Cơ Vương tìm tới, mở miệng chào hỏi: “Các vị, lâu ngày không găp!”
Gia Cát Bắc Lục quay ra đầu tiên, niềm nở mà gật đầu: “Cơ Vương vẫn rất khỏe mạnh a! Không biết có chuyện gì muốn nói?”
Cơ Vương tỏ ra ấp úng, sau đó cũng chỉ lắc đầu than: “Ta sợ hoàng thượng hôm nay cho mời là muốn làm nghiêm một lần. Đến lúc đó, ta cũng chỉ mong các vị đứng về phía ta một chút!”
“Cơ Vương không khỏi nghĩ nhiều đi! Nhưng nếu ngài lựa chọn không sợ, có thể chúng ta sẽ giúp đỡ một hai!” Lê Vương tiến đến, ánh mắt hiện ra tinh quang.
“Vậy…đành nhờ các vị!” Cơ Vương làm sao không hiểu, dù sao cũng không còn cách khác, cứ như vậy cũng không hẳn là xấu.
Đúng lúc này, bên trong có một tên công công bước ra, hắn là người thân cận nhất của Hồng Long, tên gọi Trần công công. Người này vừa mới bước ra đã nói: “Các vị, bệ hạ đã mở tiệc chờ sẵn, thỉnh tiến nhập!”
Đám người nhìn nhau, sau đó nhanh chóng bước vào trong, đi theo Trần công công đến tòa cung điện rộng lớn, bên trong đã bày bố sẵn mười ba bàn tiệc trống. Lúc này bên trong, Hồng Long cũng đã ngồi tại, bên cạnh là hoàng hậu Khanh Huyền, phía sau nàng đang đứng là Đạo Tà, lúc này hắn có vẻ khá thích thú mà nhìn đám người.
Phía dưới có ngũ hoàng tử Hồng Trấn Chu, nhưng giống như hắn đang rất bồn chồn bởi lo lắng chuyện gì đó, lại quay sang hỏi người bên cạnh: “Thập đệ, ngươi có thấy Nhược Vân Hoa không? Ban sáng ta có ghe qua nhưng cũng không thấy tăm tích đâu!”
Hồng Trấn Lôi ngồi cạnh hắn, sắc mặt suy đoán mà nói ra: “Chuyện này hoàng đệ cũng không biết! Chỉ có điều, không biết chừng lát nữa sẽ đột ngột xuất hiện a!” Nói xong, hắn liền cúi xuống, trên mặt hiện ra nụ cười gian xảo.
Cả những người như Hồng Bạch Y, Hồng Vũ Ngân hay là Hạ Thu Nguyệt cũng đang ngồi tại bên trong. Còn có những vị hoàng từ, công chúa cùng với hoàng phi khác cũng ở tại, có điều không đáng nhắc đến.
“Thập điện hạ, ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Nếu không đừng trách ta bẩm chuyện này lên hoàng thượng!” Nhược Vân Hoa di chuyển nhẹ nhàng thanh thoát, phía dưới chân mỗi một bước dẫm lên đều hiện ra hả liên rực rỡ, tốc độ không thua kém kẻ sử dụng lôi điện kia.
Nhưng đối phương vẫn không trả lời, mãi đến khi chạy ra khỏi hoàng cùng rất xa, hắn mới tỏ vẻ hết sức mà ngừng lại, hơi thở hồng hộc đứng nhìn Nhược Vân Hoa tiếp cận.
Nàng hạ xuống trước mặt của hắn, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Hồng Trấn Lôi, ta nói lại một lần nữa, mau giao ra giải dược! Ngươi nghĩ cấu kết với Ma giáo sao?”
Trước đó, Hồng Trấn Lôi theo chân Hồng Trấn Chu, hai huynh đệ cùng đến thăm Nhược Vân Hoa, lại đồng thời bắt gặp được Nữ Tế Thần Hỏa hiện tại, chính là sư phụ của nàng, Nhan Tử.
Mà Hồng Trấn Lôi trước đó bởi vì đã bị Thanh Nhi lôi kéo, hứa hẹn chức vị hoàng đến cùng với sức mạnh, thế nên trong lúc đó, mang đến một vật vô cùng quý giá tặng cho Nhan Tử.
“Ta thật không ngờ, vốn tưởng ngươi có ý tốt kính tặng sư phụ Phần Viêm Tinh, để nàng nhanh chóng lĩnh ngộ hỏa chân ý. Lại không nghĩ đến bên trong đó bị ngươi hạ độc thủ, mau giao thuốc giải ra đây! Chuyện này ta có thể bỏ qua không báo lên!” Nhược Vân Hoa dường như đang mất bình tĩnh. Nàng hiện tại đang vô cùng lo lắng cho sư phụ đang bị kịch độc hành hạ, khiến cho sự điềm tĩnh vốn có không thể duy trì nổi.
“Ha ha, kính tặng? Ngươi nghĩ các ngươi là thứ gì mà để hoàng tử như ta phải cẩn trọng như vậy? Nếu chết thì cứ việc chết a!” Lúc này, Hồng Trấn Lôi bày ra vẻ mặt độc ác, nhìn chằm chằm Nhược Vân Hoa, sau đó bỗng cười lạnh: “Vân Hoa, nếu hiện tại ngoan ngoan chịu phục tùng ta, sắp tới ngươi cũng sẽ không phải chịu khổ. Một khi Ma giáo bên kia tấn công, một mình ngươi khó mà xoay chuyển a!”
“Đáng chết! Súc sinh, mau đưa ra thuốc giải!” Nhược Vân Hoa tức giận, lập tức xuất hiện kiếm trên tay, dậm bước hình thành hỏa liên mà lao đến đối phương.
Nàng được Thần Hỏa hưởng ứng, cũng đồng nghĩa với thiên phú hỏa hệ cực kỳ cao thâm. Chỉ thấy trên thân kiếm hiện ra hỏa chân ý ánh lên kim sắc chói lóa, khiến cho Hồng Trấn Lôi không tài nào nhìn rõ ràng chiêu thức.
Đường kiếm nhanh chóng xẹt qua, nhưng lại va chạm với một thứ gì đó khác. Vội vàng giật lùi lại phía sau, Nhược Vân Hoa cẩn thận dè chừng người mới xuất hiện.
“Không hổ là người được Thần Hỏa lựa chọn, bản lĩnh không tầm thường!” Tiếng cười khanh khách vang lên, Thanh Nhi hiện đang đứng chắc trước mặt Hồng Trấn Lôi, ánh mắt thích thú nhìn nàng.
“Thái thượng trưởng lão Thái Vân Tông? Hóa ra ban đầu ngươi là người Ma giáo!” Nhược Vân Hoa lập tức nhận ra gương mặt này, chính là lần trước bắt gặp cùng nàng nói chuyện trên Thái Vân Tông.
“Ha ha, không ngờ vẫn còn nhớ a! Ta đột nhiên cảm thấy chúng ta rất hợp, có hứng thú cùng gia nhập Ma giáo hay không? Chắc chắn Ma Đế điện hạ cũng sẽ ưa thích ngươi!” Thanh Nhi cười đầy dụ hoặc, nhưng đột nhiên cảm thấy lời nói bản thân có chút không đúng.
“Không được, nếu điện hạ chú ý nàng, ta lại phải ra rìa mất!”
Nghĩ xong, nàng nói lại: “Nếu ngươi có hứng thú, cũng có thể làm hoàng hậu a! Cả đời sung sướng, cần gì khổ sở giống như sư phụ ngươi, quanh năm ngồi một chỗ thờ phụng thứ Thần Hỏa vô dụng đó?”
“Không được phép khinh nhờn Thần Hỏa!” Nhược Vân Hoa ánh mắt sắc lạnh, kiếm quan lóe lên, liền lúc chém ra ba đường kiếm quang mang theo hỏa chân ý đại thành mà tới, tu vi của nàng cũng là Địa Quân hậu kỳ.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Hừ!” Thanh Nhi trầm xuống, thân thể như cái bóng mờ ảo di chuyển bên trong không gian, tránh đi ba luồng kiếm quang đánh tới.
Sau đó, ma khí xuất hiện bao trùm hết thảy, hình thành nên một lồng giam nhốt Nhược Vân Hoa bên trong. Bản thân Thanh Nhi lại như hòa nhập làm một với nó, âm thanh ma mị khiến đối phương mất đi phương hướng rõ ràng.
“Ma đạo vĩnh viễn không thể trùng khởi!” Nhược Vân Hoa lạnh lùng đứng im một chỗ, xung quanh bắt đầu ngưng tụ lấy vô số thiên địa hỏa ý, hội tụ nên một thân ảnh hỏa diễm cự đại.
Hỏa diễm cự nhân khẽ xua tay, ngọn lửa mạnh mẽ liền xuất hiện đánh tan đi hắc ám, hiện ra chân thân của Thanh Nhi. Sau đó Nhược Vân Hoa nhanh chóng kết ấn pháp, linh nguyên trong cơ thể truyền vào, khiến hỏa diễm cự nhân biến ra một thanh trường kiếm nóng bỏng.
“Tế Linh Chân Hỏa Thuật! Đúng thực không tầm thường!” Thanh Nhi khẽ cười, trên hai tay bừng lên hai đoàn bạch hỏa lộng lẫy, sau đó nhanh chóng hướng tới đối phương đâm ra một trảo thức.
Bàn tay bao bọc bởi bạch hỏa nắm chặt lấy hỏa kiếm của đối phương, sau đó khẽ bóp đã khiến nó tan biến như thể đột nhiên biến mất vậy.
“Sao có thể?” Nhược Vân Hỏa biến sắc, ngay lập tức đã thấy Thanh Nhi tiếp cận hỏa diễm cự nhân, miệng nhếch lên: “Nếu ngươi không ngoan ngoãn chịu trói thì đành phải bắt người lại vậy!”
Một tay chứa bạch hỏa còn lại hướng tới trước ngực hỏa nhân mà đâm, bạch hoa lan tràn vào bên trong rồi chốc lát khiến cho nó tan biến trong hư vô. Sắc mặt Nhược Vân Hoa xanh xao, sức lực nhanh chóng hạ thấp đến mức không còn đứng vững nổi.
“Mau bắt nàng ta lại!” Thanh Nhi ra lệnh.
Phía sau, Hồng Trấn Lôi đứng quan sát nãy giờ bỗng nháy mắt xuất hiện trước mặt Vân Hoa, tay điểm ra phong ấn tu vi nàng ta lại, sau đó chế nhạo: “Ngươi cứ cố chấp như vậy, để ta xem sau khi tất cả bọn hắn chết hết, ngươi sẽ còn có ý chí như thế nào?”
Mà lúc này bên trong hoàng cung, Khanh Huyền lúc nửa đêm dẫn theo Đạo Tà đi tới tìm Nữ Tế Nhan Tử. Bọn hắn tìm tới Hỏa Thần Điện, là nơi Nữ Tế thường xuyên ngồi đây quỳ bái Hỏa Thần.
Khanh Huyền khẽ đẩy cửa, chỉ thấy bên trong là Nhan Tử đang im lặng ngồi trên bồ đoàn, sắc mặt tỏ ra bình thường thế nhưng khí tức đã yếu hẳn.
“Nàng đã trúng độc như dự tính a!” Đạo Tà khẽ cười, hắn bước lại gần, chỉ tay khiến một đạo hồn chủng xâm nhập bên trong hồn hải của nàng ta.
Nhưng khi vào đến bên trong, lại bị một màn chắc hỏa diễm khủng bố chặn lại. Hỏa này là linh hồn chi hỏa, có thể đốt diệt hết thảy các loại hồn lực lại gần nó.
Đạo Tà thu tay lại, bỗng nói: “Vậy mà còn được Thần Hỏa ban cho thứ như vậy. Nữ Tế nếu như không trúng độc, nhất định thực lực không thể coi thường được!”
Bên cạnh hắn, Khanh Huyền tò mò hỏi: “Vậy hiện tại phải làm sao? Nếu không nắm bắt được nàng, e rằng việc thu phục Thần Hỏa sẽ rất khó!”
— QUẢNG CÁO —
Event
Đúng lúc này, trong đầu Đạo Tà truyền đến một đạo thông tin, sau đó hắn lập tức cười: “Không cần thiết, chỉ cần lấy đi Hỏa Thần Vũ Y của nàng là được!”
Hắn nói xong, liền thấy Khanh Huyền cúi xuống tháo bỏ ra bộ y phục màu hỏa diễm trên người nàng, lộ ra thân thể trắng nõn tựa như ngọc.
“Cũng không tệ nha! Nữ Tế đều là vưu vật cả, đáng tiếc lại phải giữ lấy bản thân trinh tiết suốt đời!” Đạo Tà chẹp miệng thầm than. Dạo gần đây hắn thường xuyên tiếp xúc nữ nhân, lại còn đang ở độ tuổi như thế này, nói không hứng thú thì chính là nói dối.
Khanh Huyền ở bên cạnh khẽ trừng, nhưng không dám nói gì hơn. Bản thân nàng ta không phải cũng rất đẹp sao? Thế nhưng chưa từng được kẻ này mở miệng khen lấy một câu. Nghĩ đến thì cũng hiểu, là bởi vì nàng không giống như Nhan Tử, thân thể sớm đã không còn trong sáng gì.
“Có phải sau khi Nữ Tế hiện tại chết đi thì Nữ Tế tiếp theo mới chính thức sinh ra không?” Đạo Tà quay sang hỏi nàng.
“Đúng vậy, nếu hiện tại Nhan Tử chết, thì người thay thế nàng sẽ là Nhược Vân Hoa kia. Có điều khi Nữ Tế mới được nhậm chức, sẽ khiến cho Thần Hỏa dị động, chắc chắn đám người lão tổ sẽ nhận ra!” Khanh Huyền gật đầu, sau lại nói với vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó cả hai nhanh chóng ra khỏi Hỏa Thần Điện, trước khi đi hắn còn đánh thêm mấy cái phong ấn để cho không ai vào được bên trong cho tới ngày mai. Chuyện này nhất định phải giữ bí mật cho đến lúc đó, nếu không bây giờ mà bị phát hiện ra thì thật không ổn.
Đêm đó, bên trong hoàng cùng đồng thời xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng đến cuối cùng, mọi thứ vẫn cứ thế mà êm đẹp trôi qua, cho đến sáng hôm sau.
Trước lối vào cung đình, lần lượt xuất hiện những bóng dáng tới gần hơn.
Gia Cát Vương Gia Cát Bắc Lục đứng trên phi kiếm, phía sau kéo theo băng sương lạnh toát, xuất hiện đứng ngay tại bên cạnh Hạ Vương Hạ Thương Long.
“Gia Cát lão Vương gia, lần này mới thấy ngài xuất hiện a! Thực lực hẳn là đại tăng đi!” Hạ Vương cười chào hỏi.
“Ha ha, tiểu tư ngươi tài cao, lão phu làm sao so sánh nổi đây? Có điều, tài cao nhưng cũng cần biết chọn chỗ đứng chính xác mới có thể phát triển a!” Gia Cát Bắc Lục ánh mắt lóe lên, nhìn đối phương đầy ẩn ý.
Cả hai đều không lạ gì, bởi đã cùng một guộc với nhau, một số chuyện không nhất thiết phải nói mơ hồ như vậy. Thế nhưng chuyện Hạ Vương trước đó thường xuyên liên lạc với Hồng Long thì chỉ có Gia Cát Phủ đặc biệt được nghe đến.
“Gia Cát lão an tâm! Tiểu bối tự biết lượng sức!” Hạ Vương khẽ gật đầu, chớp mắt lại thấy có thêm người xuất hiện.
Một vị mặc thiết giáp, cười trên lưng yêu hổ bát giai chạy trên trời, cảm tưởng như hắn ta đi tới đâu là khiến cho bên dưới như thể vị trọng lực đè ép.
Vị bên cạnh hoàn toàn bình thường, khí chất giản dị vô cùng, tay cầm một cây quạt lông để trước ngực, gương mặt thư sinh nhìn đến phía Hạ Vương rồi hạ xuống dưới.
“Hổ Vương, Lê Vương!” Hạ Vương tính ra là người trẻ nhất ở đây, thế nên dù địa vị ngang hành nhưng vẫn cư xử có chút khách khí.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Không biết bao nhiêu năm chưa từng nhìn thấy Gia Cát lão gia, người vẫn khỏe?” Lê Vương gật đầu với Hạ Vương, lại quay sang hướng Gia Cát Bắc Lục chào hỏi.
Chỉ có một mình Hổ Vương là có vẻ như không được chào đón cho lắm, tự hắn lặng im ngồi trên lưng yêu hổ, hai mắt nhắm chặt.
Tiếp sau đó, tất cả những người khác cũng đồng thời chạy tới vừa kịp. Trong đó có Mộc Vương, Dạ Vương, Thiết Vương đã lại gần hội họp cùng chào hỏi với đám người Hạ Vương.
Bên cạnh cũng bước đến hai người khác là Xích Vương cùng với Hạo Vương. Xích Vương có mái tóc đỏ rối xù, trên người luôn hiện ra dáng vẻ lôi thôi, nụ cười càng thêm không chính trực. Hạo Vương vẫn giữ lấy gương mặt cương trực bước tới, cũng chỉ khẽ gật đầu với những người còn lại.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Cơ Vương tìm tới, mở miệng chào hỏi: “Các vị, lâu ngày không găp!”
Gia Cát Bắc Lục quay ra đầu tiên, niềm nở mà gật đầu: “Cơ Vương vẫn rất khỏe mạnh a! Không biết có chuyện gì muốn nói?”
Cơ Vương tỏ ra ấp úng, sau đó cũng chỉ lắc đầu than: “Ta sợ hoàng thượng hôm nay cho mời là muốn làm nghiêm một lần. Đến lúc đó, ta cũng chỉ mong các vị đứng về phía ta một chút!”
“Cơ Vương không khỏi nghĩ nhiều đi! Nhưng nếu ngài lựa chọn không sợ, có thể chúng ta sẽ giúp đỡ một hai!” Lê Vương tiến đến, ánh mắt hiện ra tinh quang.
“Vậy…đành nhờ các vị!” Cơ Vương làm sao không hiểu, dù sao cũng không còn cách khác, cứ như vậy cũng không hẳn là xấu.
Đúng lúc này, bên trong có một tên công công bước ra, hắn là người thân cận nhất của Hồng Long, tên gọi Trần công công. Người này vừa mới bước ra đã nói: “Các vị, bệ hạ đã mở tiệc chờ sẵn, thỉnh tiến nhập!”
Đám người nhìn nhau, sau đó nhanh chóng bước vào trong, đi theo Trần công công đến tòa cung điện rộng lớn, bên trong đã bày bố sẵn mười ba bàn tiệc trống. Lúc này bên trong, Hồng Long cũng đã ngồi tại, bên cạnh là hoàng hậu Khanh Huyền, phía sau nàng đang đứng là Đạo Tà, lúc này hắn có vẻ khá thích thú mà nhìn đám người.
Phía dưới có ngũ hoàng tử Hồng Trấn Chu, nhưng giống như hắn đang rất bồn chồn bởi lo lắng chuyện gì đó, lại quay sang hỏi người bên cạnh: “Thập đệ, ngươi có thấy Nhược Vân Hoa không? Ban sáng ta có ghe qua nhưng cũng không thấy tăm tích đâu!”
Hồng Trấn Lôi ngồi cạnh hắn, sắc mặt suy đoán mà nói ra: “Chuyện này hoàng đệ cũng không biết! Chỉ có điều, không biết chừng lát nữa sẽ đột ngột xuất hiện a!” Nói xong, hắn liền cúi xuống, trên mặt hiện ra nụ cười gian xảo.
Cả những người như Hồng Bạch Y, Hồng Vũ Ngân hay là Hạ Thu Nguyệt cũng đang ngồi tại bên trong. Còn có những vị hoàng từ, công chúa cùng với hoàng phi khác cũng ở tại, có điều không đáng nhắc đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.