Đạo Thiên

Chương 75: Trúng Bẫy

Tiểu Sư Đạo

06/03/2022

Bên trong Bí Địa, lúc này Diệp Vô Trần xuất hiện tại khu vực hoang mạc nóng bừng, xung quanh đều là cỏ khô cùng với một vài sinh vật nhỏ sống dưới lòng đất thỉnh thoảng bò lên. Phía trên bầu trời là một màu đỏ chót, ánh sáng hồng quang bao phủ càng khiến cho nơi này trở nên hoang sơ.

Nhìn những chiếc xương trắng cắm trên đất, hắn không nhịn được mà than: “Những bộ xương này, chí ít cũng đều là yêu thú thập giai trở lên, thậm chí còn có thần thú, đáng tiếc là bao nhiêu tinh hoa cũng đã hao hết!”

Độn Không Tí xuất hiện trước mặt hắn, cùng với Long Viêm Hổ mọc ra hai đôi cánh bay lơ lửng xung quanh, thỉnh thoảng lại ngáp mấy cái.

Độn Không Tí quan sát xung quanh một hồi, lại nhắm mắt như thể đang cảm nhận điều gì đó, mới nói: “Trong này có thể xuất hiện nhiều di tích cường giả có giấu truyền thừa cùng bảo vật thượng cổ. Mau chóng đi tìm kiếm xem sao?”

Nhưng Diệp Vô Trần lại lắc đầu: “Ta còn muốn tìm Vân Nhu trước, chẳng may nàng xảy ra chuyện…”

Độn Không Tí thở dài, liền nói: “Ai cũng có cơ duyên của mình. Ngươi đi cùng nàng có khi còn ảnh hưởng đến cơ duyên của nhau. Vân Nhu là Hỏa tước tộc đã thức tỉnh huyết mạch, thực lực cũng không kém ngươi bao nhiêu a!”

Nghe vậy, hắn cũng đành gật đầu mà làm theo tiểu Tử, hắn nhanh chân chạy đi tìm kiếm bảo vật thượng cổ, nhanh chóng gia tăng thực lực bản thân, bảo vệ cho người mà hắn coi trọng.

Tại một nơi khác, Không Sơn đang cầm trên tay một tấm la bàn kỳ quái, hắn xuất ra một đạo lực lượng màu hồng lên trên, lập tức khiến cho kim chỉ xoay chuyển về một hướng.

“Không mất công ta cố gắng bám sát bọn chúng một thời gian, trích xuất ra được một tia hồng phấn chi khí, có thể tìm đến nàng ta! Hắc hắc, đợi đấy nương tử, ta chuẩn bị đến với ngươi đây!” Không Sơn bày ra bộ mặt hèn mọn, không còn sót lại chút khí khái chính trực điềm đạm nào nữa. Trong đôi mắt chỉ có dục vọng, hắn chạy một mạch theo hướng la bàn chỉ tìm tới Vân Nhu.

Mà Vân Nhu hiện tại đã tìm thấy một cửa hang động, bên trong chỉ toàn là tăm tối mù mịt, nàng chỉ mặc một chiếc váy dài màu đỏ lộng lẫy, không có tay áo khiến cho lộ ra cánh tay trắng nõn mềm mại. Khí lạnh từ bên trong thoát ra, giống như gió thổi từ dưới âm minh địa ngục khiến nàng khẽ run, lập tức phải dùng hỏa lực bao quanh cơ thể, sau đó mới dám tiếp tục đi vào bên trong.

“Gió này giống như là một loại âm khí, bên trong hẳn là có thảo dược thượng cổ sinh trưởng mà tạo nên!” Vân Nhu cẩn thận từng bước tiến vào bên trong.

Đúng lúc này, xuất hiện một âm thanh lạ, sau đó cảm giác được khí lạnh ngày một tăng cao nhiều hơn. Bên trong lấp lóe xuất hiện lấy một cái bóng kỳ lạ, di chuyển vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Vân Nhu nhờ vào linh cảm nhận ra.

“Hẳn là yêu thú bảo vệ linh dược, vậy coi như xác định rồi! Không biết nó là loại yêu thú gì?” Vân Nhu suy đoán.

Đùng một cái, chiếc bóng lao ra ngay trước mặt của nàng, hiện ra chiếc gai sắc nhọn, bên trên có bám lấy dịch độc mà đánh vào.

Vân Nhu khẽ biến, tốc độ của nó quá nhanh, thoáng cái đã tiếp cận ngay trước mặt. Nàng tung ra một chưởng, đem theo hỏa diễm chân ý cùng linh nguyên hòa hợp đánh lên nó, nhiệt độ nóng rực khiến cho người sinh vật này bốc lên âm thanh xèo xèo, sau đó là mùi khét phảng phất.

Nhưng lại không nghĩ tới, ngay tức khắc đã có thêm một cái xúc tu nữa lao ra, đầu xúc tu có lưỡi dao sắc chém đến, tốc độ nhanh đến khó tin. Vân Nhu vội rút kiếm, hỏa quang bừng lên liên tiếp chém tới nó, bên trong hang động lúc này vang lên âm thanh va chạm liê hồi, cùng với quang hoa bắn ra tung tóe.



Ánh sáng chớp ẩn chớp hiện, để cho Vân Nhu nhìn thấy được phía sau đó, một con yêu thú toàn thân bóng bẩy, mình đầy xúc tu cùng dịch nhờn, vô số con mắt mọc trên đầu nhìn chằm chằm vào nàng.

“Thượng cổ yêu thú hình hài quỷ dị, năng lực cũng thật khó đối phó!” Vân Nhu khẽ nói.

Nàng dùng kiếm đối đầu với nó, nhưng chất nhầy trên xúc tu lại khiến cho mỗi vết chém trúng đều bị tuột mất. Tiếp sau đó lại càng thêm nhiều xúc tu hơn, lao đến bao quanh người nàng, liên tục chém ra mũi nhọn sắc bén.

“Nếu không phải vì muốn giữ im lặng, ta đã giết chết ngươi từ lâu!” Vân Nhu lui bước, hơi có chút loạng choạng không vững, ánh mắt sắc lạnh nhìn đối phương.

Mà yêu thú kia cũng bắt đầu thu lại xúc tu, nhưng không phải dừng hẳn mà giống như đang tích tụ thứ gì đó. Trong chốc lát bắn ra bên ngoài một luồng độc dịch kinh người, dịch độc bám lên vách đá xung quanh khiến chúng hao mòn, dù trước đó bao nhiêu hỏa quang chém tới cũng không xước lấy một vết.

Vân Nhu kinh hoàng, chân đạp mạnh lùi ra sau, có ý định trốn chạy. Thế nhưng không biết từ lúc nào, sinh vật kia đã trườn ra phía sau nàng, đâm tới vô số xúc tu ngăn cản.

Phía trước là kịch độc như thủy triều lao tới, phía sau là quái vật đang đinh đâm thủng bản thân, Vân Nhu thu lại kiếm, hai tay liền kết ấn.

Xung quanh hội tụ hỏa chân ý huyết sắc, hóa thành hư ảnh hỏa tước khổng lồ, hình dáng dần dần lớn hơn, bao bọc xung quanh cơ thể nàng. Đồng thời, phát ra hỏa diễm huyết sắc tới đốt rụi tất cả những thứ xung quanh, lao tới tiếp xúc với cơ thể của con quái kia, khiến cho lớp da bên ngoài của nó dần dần bỏng nặng.

Nó thét lên một tiếng đau đớn, không chần chờ mà lao ra bên ngoài hang chạy mất. Để lại Vân Nhu trong này, sau khi thiêu đốt tất cả kịch độc thì hư ảnh hỏa tước mới thu nhỏ lại cỡ nắm tay, lượn lờ trước mặt nàng.

“Chết tiệt, để ta phải dùng đến huyết hỏa, hao tổn mất một phần căn cơ!” Vân Nhu chậm rãi bước đến phía bên tronh, nhờ tiểu hỏa điểu soi sáng, cuối cùng tìm thấy được thứ bảo vật kia.

“Một khối Minh Hỏa Tinh thạch, chậc, cũng đáng bổ cho ta bổ sung vậy!” Nàng vung kiếm chém một nhát, cậy lên khối tinh thạch đen óng, bên trong như thể đang giam giữ một ngọn minh hỏa lạnh lẽo.

Sau khi bước ra ngoài, Vân Nhu vẫn còn đang bị thương, lúc này định tìm một nơi khôi phục đồng thời luyện hóa Minh Hỏa thạch thì chợt phát hiện phía xa có bóng người. Hắn lặng lẽ ngồi trên mỏm đá tu luyện, khí chất lộ ra hoàn toàn bình thường.

Đột nhiên, giống như thể phát hiện ra nàng đang nhìn mình, hắn lập tức quay sang nhìn lại, sau đó tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ, Vân Nhu cô nương, ngươi cũng ở đây sao?”

Hắn chính là Không Sơn, lần theo dấu vết của chiếc la bàn tìm được đến đây, thế nhưng lúc này vẫn còn giả bộ đối với nàng.

“Không Sơn huynh, ngươi không đi tìm kiếm bảo vật sao?” Vân Nhu thấy hắn cũng khá yên tâm, dù sao người này trước đó một mực điềm đạm, không có chút nào ác ý với bên ngoài. Hiện tại còn có thể an tĩnh ngồi đây tu luyện, chứng tỏ cũng không có hứng thú tranh đoạt.

“Ha ha, tại hạ cảm thấy linh khí bên trong Bí Địa cũng rất thích hợp tu luyện, không nhất thiết cần phải chém chém giết giết làm gì!” Không Sơn mỉm cười, không lộ ra chút gian trá nào, gương mặt của hắn như thể được hình thành từ nhiều lớp cắt khác nhau.

Sau đó, hắn nhìn bộ dạng Vân Nhu, ánh mắt trong sáng bỗng hỏi: “Vân Nhu cô nương hẳn là vừa mới bị thương a! Ở đây ta còn có một viên Địa phẩm đan trị thương hôm qua, có thể tặng cho ngươi!”



Nói xong, hắn thuận tay ném cho nàng một bình ngọc, bên trong đúng là có địa đan trị thương, nhưng đã được hắn gia công qua.

Vân Nhu ngần ngại, nhưng hắn lại nói: “Không cần quá để tâm! Diệp huynh với ta trước đó cũng coi như cùng chí hướng, ta vẫn đợi một người như hắn trở thành cường giả cho ta thơm lây đây!”

Thấy được bộ mặt hiền hậu hòa ái đó, Vân Nhu chỉ có thể cúi đầu nhận lấy, sau đó tìm một chỗ rộng rãi mà trị thương. Còn ánh mắt của Không Sơn, lúc này dần dần hiện lên tia nham hiểm khó đoán.

Vân Nhu dùng đan dược đó, lập tức vận chuyển linh nguyên trong cơ thể, dẫn dược lực chạy dọc toàn thân mà không hề nhận ra điều gì bất thường. Nhưng sau một lúc, nàng cảm giác cơ thể nóng lên nhanh chóng, không phải do hỏa hệ linh nguyên hay huyết mạch, mà là một loại cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng.

Đúng lúc đó, Không Sơn cũng chậm rãi bước đến, gương mặt lộ ra bản chất thực sự mà nhìn nàng, khẽ liếm môi nói: “Tiểu nương tử, quên nói cho ngươi biết a. Diệp huynh cùng ta coi như bạn bè tri kỉ, vừa gặp đã thấy hợp. Thế nên ta cũng giống hắn, đều có ý nghĩ với ngươi a!”

Vân Nhu lúc này đã đỏ bừng mặt, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn lên hắn, định nói gì đó nhưng lại bị cảm giác kia làm cho không có chút sức nào. Nàng vội truyền lực lượng vào chiếc vòng trên tay, thế nhưng Không Sơn biết từ trước, hắn lập tức thu lấy chiếc vòng về mình.

“Đây là thứ hắn đưa cho nàng để liên hệ khi gặp nguy hiểm sao? Ta sẽ giúp nàng gọi hắn, nhưng là sau khi đã thưởng thức nàng mới được!” Không Sơn ngưng tụ lấy một đoàn hồng phấn lực lượng từ trên người Vân Nhu, sau đó hấp thụ vào cơ thể.

Cảm nhận được tu vi tăng tiến, hắn lộ ra thỏa mãn nói: “Mới đó mà đã có dấu hiệu đột phá rồi. Không biết sau khi cùng nàng trải qua khoái hoạt sẽ đạt đến mức nào a?”

Nói xong, hắn điểm lên người Vân Nhu một thứ gì đó, khiến cho nàng không cách nào vận dụng lực lượng bên trong cơ thể. Ngay đến huyết hỏa cũng không có tác dụng, bởi vì ngay từ đầu, mê dược đã bị chính nàng dẫn khắp cơ thể, ngấm cả vào huyết mạch.

Chỉ có đôi mắt là càng lúc càng trở nên mê loạn, nàng cũng không thể kiểm soát nổi ý chí bản thân nữa, chỉ có ham muốn dâng lên, mặc kệ cho Không Sơn chậm rãi cởi xuống từng chút một.

Trong lúc đó, mắt nàng nhỏ xuống hai hàng lệ, hình ảnh Diệp Vô Trần vẫn còn đó thế nhưng đang dần dần trở nên mờ nhạt hơn trước, nàng sắp không thể kiểm soát được bản thân mình nữa.

Thế nhưng, đúng lúc ánh mắt mơ hồ đó, khi Không Sơn định cởi xuống chiếc áo cuối cùng, lộ ra một mảng da thịt bồng bềnh tuyết trắng thì từ trên cao, giống như có vầng thái dương hạ xuống, mang theo kim sắc hỏa diễm nóng cháy nhắm vào Không Sơn.

Hắn vội vã quay ra, trợn mắt định phản ứng nhưng không kịp, một luồng kim hỏa hình dạng bán nguyệt đao mang xẹt qua, không gì cản nối cắt đứt cổ của hắn, trong khi hai mắt hắn vẫn còn trợn tròn.

Một vị nam tử phong thái xuất trần từ từ hạ xuống, thái dương biến mất để cho Vân Nhu có thể trông thấy gương mặt của hắn. Lúc này, hình ảnh Diệp Vô Trần thoáng cái đã bị thay thế, Hỏa Viêm xuất hiện đứng trước mặt nàng.

Hắn nhìn thấy Vân Nhu hiện tại mộ bộ dáng hoàn toàn như đang câu dẫn nam nhân, cùng với dung mạo tuyệt sắc đang ửng hồng, thân hình đường cong rõ nét lộ ra, trắng như bạch ngọc. Hỏa Viêm kém chút nữa là muốn xông tới, thể nhưng không hiểu sao trong đầu hiện lên lời dặn của Đạo Tà trước đó, hắn đành thở dài, điểm ay ra giúp nàng khai mở tu vi.

Sau đó ngồi xuống bên cạnh, liên tục truyền vào lực lượng bản thân giúp xua tan đi tình dược trong cơ thể Vân Nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook