Chương 35
Dạ Sắc Vô Biên
19/11/2015
“Cô giáo, em muốn trở về phòng học rồi nói ”
“Được rồi “
Vừa đẩy cửa phòng học ra, cô liền bắt gặp Lam Tứ đang cầm túi xách từ chỗ ngồi bước ra, hắn nhìn cũng không thèm nhìn cứ như vậy lạnh nhạt đi ngang qua cô. Khi hắn bước ngang qua thân thể Lam Tĩnh Nghi liền trở nên cứng ngắc, cho đến khi hắn sắp bước ra cửa phòng học.
Cô mới chua chát mở miệng, “Lam Tứ… Lớp trưởng, em chờ một chút đã” khi nói ra hai chữ “Lớp trưởng” sức lực cô như bị rút hết.
Lam Tứ dừng lại ở cửa ,xoay người, lạnh nhạt nhìn cô, sau đó mặt lại chuyển hướng về gương mặt đang bị thương của Ngưu Đại Tề, tư thái kia giống như vương tử ngạo nghễ nhìn xuống con dân của mình.
Lam Tĩnh Nghi nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt Ngưu Đại Tề có chút né tránh không dám nhìn thẳng, trong lòng đột nhiên có một cảm giác kỳ quái.
“Ngưu Đại Tề, hiện tại tất cả mọi người đều ở đây, nói đi, rốt cục là em lại cùng ai đánh nhau?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Ngưu Đại Tề ngẩng đầu nhìn về phía cuối phòng học, sau đó lại vội vàng thu hồi ánh mắt. Lam Tĩnh Nghi cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy hắn nhìn về hướng Nạp Lan Luật, làm cho cô không khỏi nhíu mày, mà Nạp Lan Địch lúc này vẫn giữ nguyên biểu tình băng sơn vương tử.
Trong phòng học truyền đến tiếng học sinh xôn xao bàn luận , bọn họ nhỏ giọng nghị luận không biết kẻ nào dám đem ‘đại ca’ số một trường Lam Sơn – Ngưu Đại Tề đánh thành bộ dạng thảm hại như vậy, có vài người còn lén lút liếc nhìn Ngưu Đại Tề, trong lòng thầm than Ngưu Đại Tề cũng có ngày bị đánh thành như vậy, ông trời quả nhiên rất công bằng a.
Bọn họ nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, rốt cuộc người kia là thần thánh phương nào.
“Ngưu Đại Tề” Lam Tĩnh Nghi lại lần nữa thúc giục.
“Cô giáo” Ngưu Đại Tề đột nhiên ngẩng đầu nói, “Lần này không phải em tìm người ta đánh nhau mà là người ta tìm em để đánh “
Bạn học cả lớp đều ồ lên một mảnh, không tin vào lỗ tai mình, ai lại rảnh rổi không có việc gì làm ,dám đi trêu chọc con trai đại ca xã hội đen vậy chứ, trừ phi kẻ đó đầu óc có vấn đề!
“Người kia là ai?” Lam Tĩnh Nghi theo hắn hỏi.
“Là…” Ngưu Đại Tề nhìn nhìn phía sau phòng học, đột nhiên quay người, ngón tay chỉ về hướng cửa, “Hắn!”
Trong phòng học nhất thời yên tĩnh, ánh mắt của mọi người nhất loạt nhìn về hướng cửa.
Lam Tĩnh Nghi cũng sửng sốt, không tự chủ được nhìn về phía cửa.
Lam Tứ mang theo túi sách vẫn đứng ở đó, trên người mặc đồng phục học sinh màu đen, trang phục bình thường hoàn toàn không thể che lấp được phong thái tuấn mỹ phóng đãng của hắn, hắn đứng ở đằng kia, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của mọi người.
Trong lòng Lam Tĩnh Nghi đột nhiên loạn như ma, cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía chàng trai vẫn như trước đứng sừng sững như cây dương, nắm chặt bàn tay.
“Ngưu Đại Tề, em vừa nói ai, ai đánh em thành như vậy?” Cô muốn xác nhận lại một lần nữa, trong thanh âm có chút run rẩy.
“Lam Tứ” Ngưu Đại Tề nói chắc như đinh đóng cột.
“Cậu ta nói bậy, cô giáo…” Tiêu Anh đứng lên, trừng mắt với Ngưu Đại Tề.
Ngưu Đại Tề nghiêng mặt qua một bên không hề nhìn Tiêu Anh.
Lam Tĩnh Nghi nhìn Lam Tứ, chậm rãi hỏi, “Là em đánh em ấy sao?”
Chàng trai mân môi thành một đường cong, ánh mắt nặng nề nhìn cô, thật lâu sau , môi của hắn khẽ động, “Đúng “
Vai Lam Tĩnh Nghi run lên một chút, bên tai là âm thanh các học sinh kinh ngạc xôn xao, cô hít một hơi thật sâu , tự nói với mình nhất định phải trấn định, nếu không sẽ không thể nào quản được đám học sinh làm loạn.
“Vì sao, vì sao đánh cậu ấy?” Thanh âm của cô trầm xuống.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên một người , mà người này từ đầu đến giờ vẫn giữ nguyên vẻ đạm mạc ,như gió nhẹ lướt trên mặt hồ, xinh đẹp tựa như làn mây nhè vờn cung trăng.
Ánh mắt của hắn vẫn chỉ dừng ở trên mặt của cô, một khắc cũng chưa từng rời đi, môi mím chặt lại mang theo sự bướng bỉnh cuồng ngạo,hai mắt hắn đột nhiên trở nên ủ dột, tối tăm.
“Bởi vì tôi muốn” hắn nói, giọng điệu vẫn vân đạm phong thanh .
Cả lớp lại ‘Ồ lên’.
Ngực Lam Tĩnh Nghi cứng lại,cô cảm giác có một cỗ khí nóng xông thẳng lên đầu, đối mặt đôi con ngươi đen lạnh lùng kia, đối mặt cả lớp đang xôn xao, tất cả tôn nghiêm của cô giống như chiếc lông chim vỡ vụn rơi trên mặt đất, mặc kệ giữa bọn họ phát sinh chuyện gì, nhưng hắn làm lớp trưởng, ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy, tại sao có thể nói chuyện với cô như vậy?
“Ra” Lam Tĩnh Nghi trên mặt không có một tia biểu tình nói.
Lam Tứ nhìn cô một hồi, xoay người đi ra ngoài.
Lam Tĩnh Nghi hít một hơi thật dài, cũng đi ra ngoài.
Trong hành lang dài, đã có tốp năm tốp ba học sinh tan học, bọn họ đi ngang qua, thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn nhìn chàng trai đang dựa lưng trên tường. Có mấy nữ sinh còn dừng bước lại, quyến luyến không chịu rời đi.
Có vài người vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm , có thể thấy được bọn họ đều biết Lam Tứ.
Chàng trai nghiêng người dựa vào vách tường lạnh băng, nhắm hai mắt, hàng lông mi dài rũ xuống gò má trắng hồng tạo nên một cái bóng mờ, bờ môi của hắn nhẹ mân ra thành một độ cong bướng bỉnh, cho dù là bị phạt đứng, tư thế của hắn vẫn như trước thản nhiên mê người.
Lam Tĩnh Nghi đi tới, đứng trước mặt hắn.
Thân hình hắn cao to làm nổi bật dáng người nhỏ bé của cô, hắn vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, vờ như không biết cô đang tới gần.
“Vì sao lại đánh Ngưu Đại Tề thành như vậy?”
Cô đè nén sự tức giận trong lòng xuống, thấp giọng hỏi, đối mặt với hắn, trong lòng cô phức tạp khó có thể nói nên lời, kỳ thực nếu có cơ hội, cô chỉ muốn chạy trốn khỏi hắn, bởi vì hắn cường thế làm cho cô cảm thấy hoảng sợ không thể kiềm chế. Thế nhưng, trên người cô mang thân phận cô giáo, cô còn là cô giáo của hắn, cho nên cô nhất định phải theo nguyên tắc đi xử lý vấn đề nảy sinh.
Cô sợ hắn, hận hắn, nhưng cô lại có một tia tình cảm không rõ ràng với hắn.
Chàng trai mở mắt, hung dữ nhìn cô, trong mắt của hắn toát ra tia sáng quật cường,
“Cô giáo còn muốn nghe một lần nữa sao, bởi vì tôi thích đánh hắn, tôi muốn đánh hắn “
Lam Tĩnh Nghi nhíu mày, “Cậu không biết là cậu phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói sao?”
Chàng trai cười lạnh, “Tôi đánh hắn làm cô đau lòng ah ? “
“Lam Tứ!” Lam Tĩnh Nghi gầm lên.
Chàng trai chuyển đi ánh mắt, tựa ở trên tường, không nhìn cô nữa.
Cửa phòng học, các học sinh đều ló đầu ra xem, tình huống bên ngoài đều làm cho bọn họ ngừng lại rồi hô hấp, không biết tình tình phát triển theo hương nào.
Trong phòng học, Ngưu Đại Tề bị một đám nam sinh vây quanh.
“Này, muốn chết ah, đừng đụng vào mặt của tao” Ngưu Đại Tề âm thanh ồm ồm bá đạo la lên.
“Vâng, lão đại, em chỉ là muốn nhìn một chút thương thế của lão đại…”
“Lão đại, sao lại nói tên họ Lam đánh mình a?” Bọn họ thay Ngưu Đại Tề bóp chân, bóp vai, ân cần phục vụ, một người trong đó nhỏ giọng hỏi hắn.
“Ai nói tao nói xạo, lời tao nói là sự thật!” Ngưu Đại Tề chân khoác lên bàn học, sau khi nói lời này, hắn chậm rãi liếc mắt nhìn hai huynh đệ Nạp Lan vẫn bình yên ngồi trên bàn học phía cuối phòng.
“Vâng, là sự thật , vậy chứng ta đi tìm hắn trả thù “
“Đúng rồi, lão đại trước đây không phải nói không nên trêu vào tên họ Lam sao, còn nói trêu vào sẽ không có kết cục gì tốt”
“Đúng là tao đã nói qua, nhưng mà tao thấy bọn bay so với đầu heo còn ngu ngốc hơn, Nạp Lan Luật ,Nạp Lan Địch bảo tao quấy rầy hắn tao dám không làm ư, mày không biết bọn họ là con trai của ai ah ?, Nạp Lan Tư Ý! Đó là ‘Người lãnh đạo trực tiếp’ của cha tao, thế lực của Lam Tứ đều ở nước ngoài, dù sao trời cao hoàng đế xa “
“Nhưng Nạp Lan cũng không bảo chúng ta đi thu thập Lam Tứ a…”
“Bọn mày đúng là đầu heo! Có biết cái gì gọi là ‘chiêng trống nghe âm*’ hay không…” ( *hình như nghĩa là nhìn mặt mà đoán được ý, haiz không biết đúng ko)
“Dạ dạ, chúng ta đều như chó lơn ngu ngốc, chỉ có lão đại thông minh… Nhưng mà , không ngờ tiểu tử họ Lam lại lợi hại như vậy, chúng ta nhiều người như vậy đều đánh không lại, còn để cho hắn đem lão đại đánh thành như vậy, bây giờ nhìn cặp mắt kia của hắn đã thấy toàn thân phát run…”
“Mày…” Ngưu Đại Tề chỉ vào hắn, tức giận đến nhe răng trợn mắt.
“Phi, mày không nói cũng không ai nói mày bị câm đâu” một người khác nói xen vào,
“Lão đại đừng nóng giận, họ Lam kia dám cướp người yêu của lão đại, nếu không phải trước đây kiêng kỵ gia thế sau lưng hắn, chúng ta đã sớm thu thập hắn rồi, còn chờ tới bây giờ sao “
“Lão đại đừng nóng giận, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng báo thù cho lão đại “
“Lão đại, em thấy con quỷ nhỏ Tiêu Anh kia cũng chẳng tốt đẹp gì, không chịu để lão đại vào trong mắt, cả ngày nhìn chằm chằm tên tiểu bạch kiểm họ Lam kia…”
“Câm miệng! Một đám ngu ngốc, tên của cô ấy là chúng mày gọi sao, báo thù cái gì… Một đám bất lực, lúc tao bị đánh chúng mày chạy đi đâu, cứ chờ xem, xem tao thu thập chúng mày…”
Ngoài phòng học.
“Lam Tứ! Cậu đứng thẳng lên cho tôi, không được dựa vào tường. Tôi bảo cậu đứng ở đây chịu phạt, không phải là cho cậu ra ban công tắm nắng đâu” Lam Tĩnh Nghi hai tay nắm chặt, tức giận kêu lên.
Lam Tứ miễn cưỡng nhìn cô một cái, sự tức giận của cô căn bản chẳng ảnh hưởng gì tới hắn, hắn đứng thẳng người lên vách tường, trên mặt vẫn là biểu tình cuồng ngạo không thể kiềm chế, sau khi đứng thẳng thân hình hắn lại càng cao to hơn trước.
“Tôi hỏi lại…”
“Cô giáo không cần phí lời nữa, chính là tôi đánh hắn, hơn nữa không có bất kỳ lý do gì, tôi muốn đánh liền đánh thôi ” trong ánh mắt Lam Tứ cất giấu đầy vẻ khiêu khích.
“Được” Lam Tĩnh Nghi gật đầu, “Vậy cậu đứng ở chỗ này hảo hảo xem xét lại mình đi, lúc nào nghĩ rõ ràng thì về nhà, còn có chức vị lớp trưởng cũng không thích hợp với cậu, từ giờ trở đi cậu đã không còn là lớp trưởng của lớp chúng ta nữa, tôi sẽ chọn người khác làm lớp trưởng “
Lam Tứ mím môi nhìn cô, ánh mắt của hắn trong nháy mắt lướt qua một tia đau đớn, nhưng rất nhanh liền biến mất, trở lại thành sa mạc đạm mạc.
“Cô giáo, không thể” Tiêu Anh từ trong cửa phòng chạy ra.
“Tiêu Anh…”
“Cô giáo, mặc dù lần này là cậu ấy sai, nhưng nhất định là có nguyên nhân , mặc dù cậu ấy không chịu nói nhưng em biết, cậu ấy mặc dù chống đối cô giáo, nhưng cô giáo cũng biết bãi chức đối một người là rất tổn thương đến lòng tự trọng của hắn, vì thế xin cô giáo thu hồi lời nói vừa rồi, lại cho cậu ấy một cơ hội nữa, em có thể cam đoan, em sẽ điều tra rõ chân tướng thật sự “
“Đúng vậy, cô giáo, em rất thích cậu ấy làm lớp trưởng lớp chúng ta “
“Em cũng vậy “
“Mặc dù cậu ấy phạm phải sai lầm, nhưng dáng vẻ của cậu ấy thực sự rất đẹp trai, rất man a” còn có thanh âm như vậy nói nho nhỏ.
Lam Tĩnh Nghi gật gật đầu, “Được, các em xem rồi làm đi” cô chuyển hướng Lam Tứ, “Bốn tiếng đồng hồ, cậu phải đứng ở chỗ này bốn tiếng đồng hồ, mặc kệ là nguyên nhân gì, cậu đánh Ngưu Đại Tề nên bị trừng phạt, nếu như cậu cảm thấy lời của tôi có thể không nghe, hiện tại có thể đi, nhưng sau này tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa “
Nói xong, cô đi vào phòng học.
Vị trí của Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật đã không còn người , cô biết bọn họ ở trên xe chờ cô, đây là chính là mệnh lệnh, bình thường cô sẽ vội vàng chạy, nhưng hôm nay, cô không muốn, cô rất mệt mỏi, cô thực sự không muốn đi xuống nhanh như vậy.
“Ngưu Đại Tề, em qua đây “
“A, cô giáo” Ngưu Đại Tề bỏ xuống cái chân đang gác trên bàn, vội vã đứng lên.
“Muốn đi bệnh viện không?”
“Đi bệnh viện? Vậy sẽ rất mất mặt cô giáo, huống hồ vết thương cũng nhỏ hay là thôi đi, không cần đâu “
“Qua đây, cô nhìn một chút” Lam Tĩnh Nghi dùng tay ôm lấy mặt Ngưu Đại Tề, quay về phía ánh sáng kiểm tra vết thương cho hắn.
Ngón tay lạnh lẽo, nhẵn mĩn của cô đang sờ trên mặt hắn, Ngưu Đại Tề nhắm chặt hai mắt, thân thể cứng ngắc, vẻ mặt thống khổ.
Lam Tĩnh Nghi đi tới góc lớp lấy hộp cứu thương, “Nâng mặt lên , để cô bôi thuốc cho em “
“Không cần, thực sự không cần” Ngưu Đại Tề lắc đầu liên tục, như muốn đem cả cổ bẻ gãy.
Các ‘ Thuộc ha’ phía dưới hắn đều mím miệng nín cười.
“Chịu khó một chút, đem mặt nâng lên” Lam Tĩnh Nghi cầm lấy cồn sát trùng, nắm lấy cằm hắn, Ngưu Đại Tề đành phải ngoan ngoãn ngẩng mặt.
Bông y tế mềm mại cùng với cồn lành lạnh rót vào vết thương trên da, có chút giống như đau, lại dường như không đau, mặt khác còn có cô giáo cẩn thận ôn nhu, từng chút từng chút thông qua bông y tế truyền vào lòng cậu bé mới lớn.
Lúc đầu Ngưu Đại Tề không được tự nhiên thân thể cứng ngắc, nhắm chặt hai mắt, về sau thân thể hắn dần dần thả lỏng, hắn mở mắt, đột nhiên yên lặng nhìn khuôn mặt trắng ngần như sữa gần ngay trước mặt,thấy cô ôn nhu giúp hắn chăm sóc vết thương.
“Nhắm mắt lại đi, không nên nhìn chằm chằm cô như vậy” Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng cười.
Ngưu Đại Tề đỏ mặt, vội vàng đem mắt nhắm lại, chi chi ngô ngô, “Cô giáo ôn nhu như thế em em có chút không quen “
“Cô trước đây đối với em rất hung dữ ah?”
“Đúng vậy, không, không. . . Không có…”
Lam Tĩnh Nghi cười khẽ, tinh tế vì hắn bôi nước thuốc, cô nghĩ nếu bây giờ người giúp hắn bôi thuốc chính là Tiêu Anh, Ngưu Đại Tề nhất định sẽ đặc biệt ngoan, khổ nỗi… Tiêu Anh hình như không thích Ngưu Đại Tề…
Ngoài cửa, chàng trai bị phạt đứng quay đầu nhìn trên bục giảng một màn ôn nhu.
Lam Tĩnh Nghi như vậy nghiêm túc vì nam sinh bị thương bôi nước thuốc, mặt của cô giông như nữ thần mùa xuân ôn nhu, khóe miệng mang theo một tia cười ngọt ngào…
Hắn đột nhiên nghĩ nam sinh bị thương kia nếu như là hắn… Tay hắn nắm thật chặt, dán chặt lưng vào bức tường lạnh lẽo, ánh mắt vốn đang khát vọng, lại bị vẻ lạnh nhạt cùng lo lắng dập tắt, ánh mắt của hắn lạnh lùng, trong ngực như bị bỏ vào một tẳng băng, lạnh lẽo đau nhói.
Cô, lúc này cũng không quên đi dụ dỗ đàn ông sao?
Dời ánh mắt, đầu của hắn đánh mạnh vào bức tường lạnh, mỗi lần va chạm lên lại có tiếng bụp bụp vang lên, thế nhưng gò má tái nhợt của chàng trai ấy lại không hề có một tia thống khổ, hắn nhắm hai mắt, trên mặt không còn biểu tình gì.
Lam Tĩnh Nghi đi ra vườn trường, hướng về hai chiếc xe thể thao đỗ song song nhau.
“Làm gì lại ra chậm như vậy, không biết chúng tôi ở chỗ này chờ cô sao?” trên xe thể thao màu lam Nạp Lan Địch hỏi cô.
“Biết…”
“Đã biết, vì sao lại ra trễ?” Nạp Lan Địch âm thanh cứng rắng như băng.
“Anh, đừng dọa cô, anh cũng biết cô hôm nay có việc, đi qua xe của tôi đi” Nạp Lan Luật thay cô giải vây.
Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Địch sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong lòng rất sợ ,rất muốn đi qua, nhưng lại không dám di chuyển bước chân.
Nạp Lan Địch con ngươi đen trừng hướng cô, “Còn không đi qua xe Luật , không nghe thấy nó đang gọi cô qua sao ? “
Lam Tĩnh Nghi như được đại xá chạy về hướng chiếc xe thể thao màu hồng.
Nạp Lan Luật mở cửa xe ôm cô lên, cánh tay như trước vòng lấy cả người cô, một cái tay khác lại thành thạo khởi động xe.
Lam Tĩnh Nghi không được tự nhiên lắc lắc thân thể, cánh tay kia lại kéo giật cô lại, cả người cô liền lọt thỏm vào lồng ngực của hắn.
“Bảo bối, hôm nay biểu hiện rất tốt “
Lam Tĩnh Nghi không rõ chân tướng nhìn lên gò má tuấn mỹ, Nạp Lan Luật cúi đầu cười với cô,
“Không ngờ bảo bối của chúng ta lợi hại như vậy, lúc hưng dữ lên thật đáng sợ, may mà không phải em và Địch làm sai” hắn hướng cô chớp chớp mắt, tròng mắt hẹp dài xinh đẹp như hai khối thủy tinh trong suốt.
Hắn cười giống như thiên sứ, Lam Tĩnh Nghi thầm than.
Hắn vì cô răn dạy Lam Tứ mà cao hứng sao?, nhưng cái đó có liên quan gì tới hắn đâu?
“Không nên muốn người khác” Nạp Lan Luật bá đạo ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, “Bây giờ em muốn cô” hắn thổi vào bên tai cô nhẹ giọng tuyên bố.
Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt, cả hai tai đều hồng lên.
“Được rồi “
Vừa đẩy cửa phòng học ra, cô liền bắt gặp Lam Tứ đang cầm túi xách từ chỗ ngồi bước ra, hắn nhìn cũng không thèm nhìn cứ như vậy lạnh nhạt đi ngang qua cô. Khi hắn bước ngang qua thân thể Lam Tĩnh Nghi liền trở nên cứng ngắc, cho đến khi hắn sắp bước ra cửa phòng học.
Cô mới chua chát mở miệng, “Lam Tứ… Lớp trưởng, em chờ một chút đã” khi nói ra hai chữ “Lớp trưởng” sức lực cô như bị rút hết.
Lam Tứ dừng lại ở cửa ,xoay người, lạnh nhạt nhìn cô, sau đó mặt lại chuyển hướng về gương mặt đang bị thương của Ngưu Đại Tề, tư thái kia giống như vương tử ngạo nghễ nhìn xuống con dân của mình.
Lam Tĩnh Nghi nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt Ngưu Đại Tề có chút né tránh không dám nhìn thẳng, trong lòng đột nhiên có một cảm giác kỳ quái.
“Ngưu Đại Tề, hiện tại tất cả mọi người đều ở đây, nói đi, rốt cục là em lại cùng ai đánh nhau?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Ngưu Đại Tề ngẩng đầu nhìn về phía cuối phòng học, sau đó lại vội vàng thu hồi ánh mắt. Lam Tĩnh Nghi cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy hắn nhìn về hướng Nạp Lan Luật, làm cho cô không khỏi nhíu mày, mà Nạp Lan Địch lúc này vẫn giữ nguyên biểu tình băng sơn vương tử.
Trong phòng học truyền đến tiếng học sinh xôn xao bàn luận , bọn họ nhỏ giọng nghị luận không biết kẻ nào dám đem ‘đại ca’ số một trường Lam Sơn – Ngưu Đại Tề đánh thành bộ dạng thảm hại như vậy, có vài người còn lén lút liếc nhìn Ngưu Đại Tề, trong lòng thầm than Ngưu Đại Tề cũng có ngày bị đánh thành như vậy, ông trời quả nhiên rất công bằng a.
Bọn họ nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, rốt cuộc người kia là thần thánh phương nào.
“Ngưu Đại Tề” Lam Tĩnh Nghi lại lần nữa thúc giục.
“Cô giáo” Ngưu Đại Tề đột nhiên ngẩng đầu nói, “Lần này không phải em tìm người ta đánh nhau mà là người ta tìm em để đánh “
Bạn học cả lớp đều ồ lên một mảnh, không tin vào lỗ tai mình, ai lại rảnh rổi không có việc gì làm ,dám đi trêu chọc con trai đại ca xã hội đen vậy chứ, trừ phi kẻ đó đầu óc có vấn đề!
“Người kia là ai?” Lam Tĩnh Nghi theo hắn hỏi.
“Là…” Ngưu Đại Tề nhìn nhìn phía sau phòng học, đột nhiên quay người, ngón tay chỉ về hướng cửa, “Hắn!”
Trong phòng học nhất thời yên tĩnh, ánh mắt của mọi người nhất loạt nhìn về hướng cửa.
Lam Tĩnh Nghi cũng sửng sốt, không tự chủ được nhìn về phía cửa.
Lam Tứ mang theo túi sách vẫn đứng ở đó, trên người mặc đồng phục học sinh màu đen, trang phục bình thường hoàn toàn không thể che lấp được phong thái tuấn mỹ phóng đãng của hắn, hắn đứng ở đằng kia, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của mọi người.
Trong lòng Lam Tĩnh Nghi đột nhiên loạn như ma, cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía chàng trai vẫn như trước đứng sừng sững như cây dương, nắm chặt bàn tay.
“Ngưu Đại Tề, em vừa nói ai, ai đánh em thành như vậy?” Cô muốn xác nhận lại một lần nữa, trong thanh âm có chút run rẩy.
“Lam Tứ” Ngưu Đại Tề nói chắc như đinh đóng cột.
“Cậu ta nói bậy, cô giáo…” Tiêu Anh đứng lên, trừng mắt với Ngưu Đại Tề.
Ngưu Đại Tề nghiêng mặt qua một bên không hề nhìn Tiêu Anh.
Lam Tĩnh Nghi nhìn Lam Tứ, chậm rãi hỏi, “Là em đánh em ấy sao?”
Chàng trai mân môi thành một đường cong, ánh mắt nặng nề nhìn cô, thật lâu sau , môi của hắn khẽ động, “Đúng “
Vai Lam Tĩnh Nghi run lên một chút, bên tai là âm thanh các học sinh kinh ngạc xôn xao, cô hít một hơi thật sâu , tự nói với mình nhất định phải trấn định, nếu không sẽ không thể nào quản được đám học sinh làm loạn.
“Vì sao, vì sao đánh cậu ấy?” Thanh âm của cô trầm xuống.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên một người , mà người này từ đầu đến giờ vẫn giữ nguyên vẻ đạm mạc ,như gió nhẹ lướt trên mặt hồ, xinh đẹp tựa như làn mây nhè vờn cung trăng.
Ánh mắt của hắn vẫn chỉ dừng ở trên mặt của cô, một khắc cũng chưa từng rời đi, môi mím chặt lại mang theo sự bướng bỉnh cuồng ngạo,hai mắt hắn đột nhiên trở nên ủ dột, tối tăm.
“Bởi vì tôi muốn” hắn nói, giọng điệu vẫn vân đạm phong thanh .
Cả lớp lại ‘Ồ lên’.
Ngực Lam Tĩnh Nghi cứng lại,cô cảm giác có một cỗ khí nóng xông thẳng lên đầu, đối mặt đôi con ngươi đen lạnh lùng kia, đối mặt cả lớp đang xôn xao, tất cả tôn nghiêm của cô giống như chiếc lông chim vỡ vụn rơi trên mặt đất, mặc kệ giữa bọn họ phát sinh chuyện gì, nhưng hắn làm lớp trưởng, ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy, tại sao có thể nói chuyện với cô như vậy?
“Ra” Lam Tĩnh Nghi trên mặt không có một tia biểu tình nói.
Lam Tứ nhìn cô một hồi, xoay người đi ra ngoài.
Lam Tĩnh Nghi hít một hơi thật dài, cũng đi ra ngoài.
Trong hành lang dài, đã có tốp năm tốp ba học sinh tan học, bọn họ đi ngang qua, thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn nhìn chàng trai đang dựa lưng trên tường. Có mấy nữ sinh còn dừng bước lại, quyến luyến không chịu rời đi.
Có vài người vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm , có thể thấy được bọn họ đều biết Lam Tứ.
Chàng trai nghiêng người dựa vào vách tường lạnh băng, nhắm hai mắt, hàng lông mi dài rũ xuống gò má trắng hồng tạo nên một cái bóng mờ, bờ môi của hắn nhẹ mân ra thành một độ cong bướng bỉnh, cho dù là bị phạt đứng, tư thế của hắn vẫn như trước thản nhiên mê người.
Lam Tĩnh Nghi đi tới, đứng trước mặt hắn.
Thân hình hắn cao to làm nổi bật dáng người nhỏ bé của cô, hắn vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, vờ như không biết cô đang tới gần.
“Vì sao lại đánh Ngưu Đại Tề thành như vậy?”
Cô đè nén sự tức giận trong lòng xuống, thấp giọng hỏi, đối mặt với hắn, trong lòng cô phức tạp khó có thể nói nên lời, kỳ thực nếu có cơ hội, cô chỉ muốn chạy trốn khỏi hắn, bởi vì hắn cường thế làm cho cô cảm thấy hoảng sợ không thể kiềm chế. Thế nhưng, trên người cô mang thân phận cô giáo, cô còn là cô giáo của hắn, cho nên cô nhất định phải theo nguyên tắc đi xử lý vấn đề nảy sinh.
Cô sợ hắn, hận hắn, nhưng cô lại có một tia tình cảm không rõ ràng với hắn.
Chàng trai mở mắt, hung dữ nhìn cô, trong mắt của hắn toát ra tia sáng quật cường,
“Cô giáo còn muốn nghe một lần nữa sao, bởi vì tôi thích đánh hắn, tôi muốn đánh hắn “
Lam Tĩnh Nghi nhíu mày, “Cậu không biết là cậu phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói sao?”
Chàng trai cười lạnh, “Tôi đánh hắn làm cô đau lòng ah ? “
“Lam Tứ!” Lam Tĩnh Nghi gầm lên.
Chàng trai chuyển đi ánh mắt, tựa ở trên tường, không nhìn cô nữa.
Cửa phòng học, các học sinh đều ló đầu ra xem, tình huống bên ngoài đều làm cho bọn họ ngừng lại rồi hô hấp, không biết tình tình phát triển theo hương nào.
Trong phòng học, Ngưu Đại Tề bị một đám nam sinh vây quanh.
“Này, muốn chết ah, đừng đụng vào mặt của tao” Ngưu Đại Tề âm thanh ồm ồm bá đạo la lên.
“Vâng, lão đại, em chỉ là muốn nhìn một chút thương thế của lão đại…”
“Lão đại, sao lại nói tên họ Lam đánh mình a?” Bọn họ thay Ngưu Đại Tề bóp chân, bóp vai, ân cần phục vụ, một người trong đó nhỏ giọng hỏi hắn.
“Ai nói tao nói xạo, lời tao nói là sự thật!” Ngưu Đại Tề chân khoác lên bàn học, sau khi nói lời này, hắn chậm rãi liếc mắt nhìn hai huynh đệ Nạp Lan vẫn bình yên ngồi trên bàn học phía cuối phòng.
“Vâng, là sự thật , vậy chứng ta đi tìm hắn trả thù “
“Đúng rồi, lão đại trước đây không phải nói không nên trêu vào tên họ Lam sao, còn nói trêu vào sẽ không có kết cục gì tốt”
“Đúng là tao đã nói qua, nhưng mà tao thấy bọn bay so với đầu heo còn ngu ngốc hơn, Nạp Lan Luật ,Nạp Lan Địch bảo tao quấy rầy hắn tao dám không làm ư, mày không biết bọn họ là con trai của ai ah ?, Nạp Lan Tư Ý! Đó là ‘Người lãnh đạo trực tiếp’ của cha tao, thế lực của Lam Tứ đều ở nước ngoài, dù sao trời cao hoàng đế xa “
“Nhưng Nạp Lan cũng không bảo chúng ta đi thu thập Lam Tứ a…”
“Bọn mày đúng là đầu heo! Có biết cái gì gọi là ‘chiêng trống nghe âm*’ hay không…” ( *hình như nghĩa là nhìn mặt mà đoán được ý, haiz không biết đúng ko)
“Dạ dạ, chúng ta đều như chó lơn ngu ngốc, chỉ có lão đại thông minh… Nhưng mà , không ngờ tiểu tử họ Lam lại lợi hại như vậy, chúng ta nhiều người như vậy đều đánh không lại, còn để cho hắn đem lão đại đánh thành như vậy, bây giờ nhìn cặp mắt kia của hắn đã thấy toàn thân phát run…”
“Mày…” Ngưu Đại Tề chỉ vào hắn, tức giận đến nhe răng trợn mắt.
“Phi, mày không nói cũng không ai nói mày bị câm đâu” một người khác nói xen vào,
“Lão đại đừng nóng giận, họ Lam kia dám cướp người yêu của lão đại, nếu không phải trước đây kiêng kỵ gia thế sau lưng hắn, chúng ta đã sớm thu thập hắn rồi, còn chờ tới bây giờ sao “
“Lão đại đừng nóng giận, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng báo thù cho lão đại “
“Lão đại, em thấy con quỷ nhỏ Tiêu Anh kia cũng chẳng tốt đẹp gì, không chịu để lão đại vào trong mắt, cả ngày nhìn chằm chằm tên tiểu bạch kiểm họ Lam kia…”
“Câm miệng! Một đám ngu ngốc, tên của cô ấy là chúng mày gọi sao, báo thù cái gì… Một đám bất lực, lúc tao bị đánh chúng mày chạy đi đâu, cứ chờ xem, xem tao thu thập chúng mày…”
Ngoài phòng học.
“Lam Tứ! Cậu đứng thẳng lên cho tôi, không được dựa vào tường. Tôi bảo cậu đứng ở đây chịu phạt, không phải là cho cậu ra ban công tắm nắng đâu” Lam Tĩnh Nghi hai tay nắm chặt, tức giận kêu lên.
Lam Tứ miễn cưỡng nhìn cô một cái, sự tức giận của cô căn bản chẳng ảnh hưởng gì tới hắn, hắn đứng thẳng người lên vách tường, trên mặt vẫn là biểu tình cuồng ngạo không thể kiềm chế, sau khi đứng thẳng thân hình hắn lại càng cao to hơn trước.
“Tôi hỏi lại…”
“Cô giáo không cần phí lời nữa, chính là tôi đánh hắn, hơn nữa không có bất kỳ lý do gì, tôi muốn đánh liền đánh thôi ” trong ánh mắt Lam Tứ cất giấu đầy vẻ khiêu khích.
“Được” Lam Tĩnh Nghi gật đầu, “Vậy cậu đứng ở chỗ này hảo hảo xem xét lại mình đi, lúc nào nghĩ rõ ràng thì về nhà, còn có chức vị lớp trưởng cũng không thích hợp với cậu, từ giờ trở đi cậu đã không còn là lớp trưởng của lớp chúng ta nữa, tôi sẽ chọn người khác làm lớp trưởng “
Lam Tứ mím môi nhìn cô, ánh mắt của hắn trong nháy mắt lướt qua một tia đau đớn, nhưng rất nhanh liền biến mất, trở lại thành sa mạc đạm mạc.
“Cô giáo, không thể” Tiêu Anh từ trong cửa phòng chạy ra.
“Tiêu Anh…”
“Cô giáo, mặc dù lần này là cậu ấy sai, nhưng nhất định là có nguyên nhân , mặc dù cậu ấy không chịu nói nhưng em biết, cậu ấy mặc dù chống đối cô giáo, nhưng cô giáo cũng biết bãi chức đối một người là rất tổn thương đến lòng tự trọng của hắn, vì thế xin cô giáo thu hồi lời nói vừa rồi, lại cho cậu ấy một cơ hội nữa, em có thể cam đoan, em sẽ điều tra rõ chân tướng thật sự “
“Đúng vậy, cô giáo, em rất thích cậu ấy làm lớp trưởng lớp chúng ta “
“Em cũng vậy “
“Mặc dù cậu ấy phạm phải sai lầm, nhưng dáng vẻ của cậu ấy thực sự rất đẹp trai, rất man a” còn có thanh âm như vậy nói nho nhỏ.
Lam Tĩnh Nghi gật gật đầu, “Được, các em xem rồi làm đi” cô chuyển hướng Lam Tứ, “Bốn tiếng đồng hồ, cậu phải đứng ở chỗ này bốn tiếng đồng hồ, mặc kệ là nguyên nhân gì, cậu đánh Ngưu Đại Tề nên bị trừng phạt, nếu như cậu cảm thấy lời của tôi có thể không nghe, hiện tại có thể đi, nhưng sau này tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa “
Nói xong, cô đi vào phòng học.
Vị trí của Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật đã không còn người , cô biết bọn họ ở trên xe chờ cô, đây là chính là mệnh lệnh, bình thường cô sẽ vội vàng chạy, nhưng hôm nay, cô không muốn, cô rất mệt mỏi, cô thực sự không muốn đi xuống nhanh như vậy.
“Ngưu Đại Tề, em qua đây “
“A, cô giáo” Ngưu Đại Tề bỏ xuống cái chân đang gác trên bàn, vội vã đứng lên.
“Muốn đi bệnh viện không?”
“Đi bệnh viện? Vậy sẽ rất mất mặt cô giáo, huống hồ vết thương cũng nhỏ hay là thôi đi, không cần đâu “
“Qua đây, cô nhìn một chút” Lam Tĩnh Nghi dùng tay ôm lấy mặt Ngưu Đại Tề, quay về phía ánh sáng kiểm tra vết thương cho hắn.
Ngón tay lạnh lẽo, nhẵn mĩn của cô đang sờ trên mặt hắn, Ngưu Đại Tề nhắm chặt hai mắt, thân thể cứng ngắc, vẻ mặt thống khổ.
Lam Tĩnh Nghi đi tới góc lớp lấy hộp cứu thương, “Nâng mặt lên , để cô bôi thuốc cho em “
“Không cần, thực sự không cần” Ngưu Đại Tề lắc đầu liên tục, như muốn đem cả cổ bẻ gãy.
Các ‘ Thuộc ha’ phía dưới hắn đều mím miệng nín cười.
“Chịu khó một chút, đem mặt nâng lên” Lam Tĩnh Nghi cầm lấy cồn sát trùng, nắm lấy cằm hắn, Ngưu Đại Tề đành phải ngoan ngoãn ngẩng mặt.
Bông y tế mềm mại cùng với cồn lành lạnh rót vào vết thương trên da, có chút giống như đau, lại dường như không đau, mặt khác còn có cô giáo cẩn thận ôn nhu, từng chút từng chút thông qua bông y tế truyền vào lòng cậu bé mới lớn.
Lúc đầu Ngưu Đại Tề không được tự nhiên thân thể cứng ngắc, nhắm chặt hai mắt, về sau thân thể hắn dần dần thả lỏng, hắn mở mắt, đột nhiên yên lặng nhìn khuôn mặt trắng ngần như sữa gần ngay trước mặt,thấy cô ôn nhu giúp hắn chăm sóc vết thương.
“Nhắm mắt lại đi, không nên nhìn chằm chằm cô như vậy” Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng cười.
Ngưu Đại Tề đỏ mặt, vội vàng đem mắt nhắm lại, chi chi ngô ngô, “Cô giáo ôn nhu như thế em em có chút không quen “
“Cô trước đây đối với em rất hung dữ ah?”
“Đúng vậy, không, không. . . Không có…”
Lam Tĩnh Nghi cười khẽ, tinh tế vì hắn bôi nước thuốc, cô nghĩ nếu bây giờ người giúp hắn bôi thuốc chính là Tiêu Anh, Ngưu Đại Tề nhất định sẽ đặc biệt ngoan, khổ nỗi… Tiêu Anh hình như không thích Ngưu Đại Tề…
Ngoài cửa, chàng trai bị phạt đứng quay đầu nhìn trên bục giảng một màn ôn nhu.
Lam Tĩnh Nghi như vậy nghiêm túc vì nam sinh bị thương bôi nước thuốc, mặt của cô giông như nữ thần mùa xuân ôn nhu, khóe miệng mang theo một tia cười ngọt ngào…
Hắn đột nhiên nghĩ nam sinh bị thương kia nếu như là hắn… Tay hắn nắm thật chặt, dán chặt lưng vào bức tường lạnh lẽo, ánh mắt vốn đang khát vọng, lại bị vẻ lạnh nhạt cùng lo lắng dập tắt, ánh mắt của hắn lạnh lùng, trong ngực như bị bỏ vào một tẳng băng, lạnh lẽo đau nhói.
Cô, lúc này cũng không quên đi dụ dỗ đàn ông sao?
Dời ánh mắt, đầu của hắn đánh mạnh vào bức tường lạnh, mỗi lần va chạm lên lại có tiếng bụp bụp vang lên, thế nhưng gò má tái nhợt của chàng trai ấy lại không hề có một tia thống khổ, hắn nhắm hai mắt, trên mặt không còn biểu tình gì.
Lam Tĩnh Nghi đi ra vườn trường, hướng về hai chiếc xe thể thao đỗ song song nhau.
“Làm gì lại ra chậm như vậy, không biết chúng tôi ở chỗ này chờ cô sao?” trên xe thể thao màu lam Nạp Lan Địch hỏi cô.
“Biết…”
“Đã biết, vì sao lại ra trễ?” Nạp Lan Địch âm thanh cứng rắng như băng.
“Anh, đừng dọa cô, anh cũng biết cô hôm nay có việc, đi qua xe của tôi đi” Nạp Lan Luật thay cô giải vây.
Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Địch sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong lòng rất sợ ,rất muốn đi qua, nhưng lại không dám di chuyển bước chân.
Nạp Lan Địch con ngươi đen trừng hướng cô, “Còn không đi qua xe Luật , không nghe thấy nó đang gọi cô qua sao ? “
Lam Tĩnh Nghi như được đại xá chạy về hướng chiếc xe thể thao màu hồng.
Nạp Lan Luật mở cửa xe ôm cô lên, cánh tay như trước vòng lấy cả người cô, một cái tay khác lại thành thạo khởi động xe.
Lam Tĩnh Nghi không được tự nhiên lắc lắc thân thể, cánh tay kia lại kéo giật cô lại, cả người cô liền lọt thỏm vào lồng ngực của hắn.
“Bảo bối, hôm nay biểu hiện rất tốt “
Lam Tĩnh Nghi không rõ chân tướng nhìn lên gò má tuấn mỹ, Nạp Lan Luật cúi đầu cười với cô,
“Không ngờ bảo bối của chúng ta lợi hại như vậy, lúc hưng dữ lên thật đáng sợ, may mà không phải em và Địch làm sai” hắn hướng cô chớp chớp mắt, tròng mắt hẹp dài xinh đẹp như hai khối thủy tinh trong suốt.
Hắn cười giống như thiên sứ, Lam Tĩnh Nghi thầm than.
Hắn vì cô răn dạy Lam Tứ mà cao hứng sao?, nhưng cái đó có liên quan gì tới hắn đâu?
“Không nên muốn người khác” Nạp Lan Luật bá đạo ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, “Bây giờ em muốn cô” hắn thổi vào bên tai cô nhẹ giọng tuyên bố.
Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt, cả hai tai đều hồng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.