Đào Thoát

Chương 48

Dạ Sắc Vô Biên

19/11/2015

Bên ngoài cửa lớn có một bóng lưng đang lom khom, trên khuôn mặt già nua tràn đầy lo lắng, hóa ra… Là Trần bá. Lam Tĩnh Nghi giật mình, cô lập tức nghĩ ngay tới Lam Tứ, cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra Trần bá sẽ đến trường học tìm cô.

Cô lo lắng bất an đi về hướng Trần bá, cô không hề nhận biết nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần mình. Ở trong một góc tối gần đó, có một tay súng đang nhắm thẳng vào cô, sát thủ chậm rãi bóp cò.

Trong nháy mắt lúc đạn bay ra, Lam Tĩnh Nghi đột nhiên cảm thấy thân thể của mình bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy.

“Phanh!” Một tiếng vang thật lớn, thân thể cô chấn động. Trong nháy mắt cô cơ hồ mất đi tri giác, cô cho rằng mình đã chết , nhưng khi cô mở mắt ra, lại nhìn thấy Nạp Lan Địch từ trên người mình chậm rãi ngã xuống.

Máu, máu đỏ tươi từ sau lưng của hắn phun trào ra ào ào, cô không quên được ánh mắt cuối cùng của hắn nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu hắm ấy cô thấy được sự kiên định cùng ôn nhu. Hắn ngã xuống trên người cô, những giọt máu nhỏ xuống tản ra như những đóa hoa hồng lớn.

“Nạp Lan Địch, Nạp Lan Địch… Cậu làm sao vậy, Nạp Lan Địch, tỉnh tỉnh lại đi…” Cô quỳ trên mặt đất, nước mắt nhanh chóng rơi đầy mặt. Cô đã từng không chỉ một lần nguyền rủa hắn, nguyền rủa chàng trai vừa bá đạo, cuồng tứ, lại cao cao tại thượng này, nhưng khi hắn thực sự ngã xuống trước mặt cô, cô lại sợ hãi, hoảng loạn, đau lòng… nỗi đau như bóp nghẹt tim cô, trước mắt cô là một mảnh tối đen, dường như ngày tận thế đã tới .

Nạp Lan Địch bị đẩy nhanh vào phòng phẫu thuật, hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, đạn hình như đã bắn trúng trái tim hắn, trường Lam Sơn cũng đã bị cảnh sát phong tỏa hoàn toàn.

Lam Tĩnh Nghi vẫn la hét tên Nạp Lan Địch, cho đến khi mắt mở trừng trừng nhìn hắn bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Mặt của cô bởi vì có quá nhiều nước mắt đã trở nên lạnh lẽo tê dại, cô xoay người, nhìn thấy Nạp Lan Luật, hắn ngồi trên ghế dài, chàng trai thường ngày lúc nào cũng cười hi hi ha ha, lúc này trên mặt tràn ngập sự sỡ hãi.

Đôi con ngươi hẹp dài ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào mặt tường, trong ánh mắt tất cả là sự thống khổ , sợ hãi cùng yêu thương.

Cô cố gắng nâng cao tình thần đi tới trước mặt hắn, “Luật?” Cô cúi người tới gần hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi không hề nhúc nhích, tựa hồ không biết cô là ai.

“Luật” cô yêu thương vỗ về mặt của hắn, chàng trai chậm rãi nói, “Tôi nhìn thấy Địch chảy rất nhiều rất nhiều máu, anh ấy sẽ chết mất…”

“Sẽ không” cô khóc, đem đầu của hắn ôm vào trong lòng. Nạp Lan Luật đem mặt vùi vào lồng ngực ấm áp của cô,

“Cô giáo, Địch sẽ chết, tôi cũng sẽ không thể nhìn thấy anh ấy nữa , Địch sẽ chết …” Thân thể cao to của chàng trai ở trong ngực cô khẽ run, cô cảm giác được trước ngực mình nhanh chóng ướt át.

Đó là nước mắt của hắn, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy hắn khóc, cũng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ khóc.

“Sẽ không , cậu ấy sẽ không chết, tin tôi, cậu ấy sẽ không có chuyện gì” cô vỗ về đầu của hắn, an ủi hắn, mà cũng là tự an ủi chính mình.

Lam Tĩnh Nghi đưa Nạp Lan Luật đi ra khỏi chỗ đó, cô đưa hắn đến ghế dài ở công viên nhỏ trong bệnh viên, để cho hắn nằm trong ngực cô. Hắn cơ hồ không còn chút ý thức gì, cô thực sự không ngờ hắn sẽ yếu đuối như vậy.

Lúc này cô mới biết được tình cảm sâu sắc giữa hai anh em họ,cũng hiểu rõ vì sao bọn họ ngay cả người phụ nữ mà mình yêu cũng muốn dùng chung.

Lúc này, ngoài cửa lớn bệnh viện có một hàng dài ô tô xa hoa đỗ lại, từ trên xe một người đàn ông anh tuấn thành thục bước xuống, mấy chiếc xe ở chỗ khác cũng đỗ lại những người đàn ông to lớn áo đen bước xuống chia làm hai hàng, bảo vệ hai bên người đàn ông.

Viện trưởng nhanh chóng bước ra nghênh đón, “Nạp Lan tiên sinh, quý công tử đang được chúng tôi toàn lực cứu giúp, bệnh viện nhất định sẽ dốc hết tòan lực cứu chữa”, Nạp Lan Tư Ý lạnh nhạt bắt tay với viện trưởng, dẫn đoàn người đi vào bệnh viện.

Hắn đứng trước cửa phòng cấp cứu, vệ sĩ nhanh chóng phân tán ra hai bên, canh chừng hết sức nghiêm ngặt.

Trên mặt Nạp Lan Tư Ý yên lặng mà uy nghiêm, không thể nào nhìn ra chút biểu tình nào, nhưng nhìn kĩ có thể thấy được trong đôi mắt tĩnh lặng như nước kia có thấp thỏm bất an, nóng lòng.

“Luật ở đâu?” Hắn quay đầu hỏi.

“Luật thiếu gia lúc nãy vẫn còn ở đây” một y tá trả lời.

“Các người hãy chiếu cố chúng nó thật tốt” hắn phân phó cho những người chung quanh, những người đó nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt thành kính.

Nạp Lan Tư Ý vội vã rời đi, phía sau chỉ có một người đàn ông cao lớn đi theo, những người khác đều ở lại trong hành lang phòng cấp cứu, bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, những người đến chữa bệnh và nhân viên chăm sóc cũng bị cấm qua lại.

Lúc Nạp Lan Luật và Lam Tĩnh Nghi đi tới, vệ sĩ đứng ở cửa nhanh chóng cúi đầu, “Chào Luật thiếu gia “



Sắc mặt Nạp Lan Luật khẽ biến, con người xinh đẹp mỹ lệ có chút tức giận, “Ai gọi các người tới? Cút hết cho tôi “

“Thiếu gia, đây là tổng giám đốc phân phó, không cần làm cho chúng tôi khó xử “

Lam Tĩnh Nghi lôi kéo góc áo hắn, Nạp Lan Luật bình tĩnh trở lại, kéo tay Lam Tĩnh Nghi muốn đi vào trong.

Vệ sĩ vội vã ngăn cản cô, “Luật thiếu gia có thể vào, người ngoài đều không thể “

“Láo xượt” bàn tay Nạp Lan Luật hung hăng tát vào mặt của người đàn ông cao lớn kia, “Các người lập tức cút ngay cho tôi, trở lại nói cho hắn biết tôi với anh trai không cần hắn giả mù sa mưa, nếu như không phải vì ông ta, anh cũng sẽ không nằm trong bệnh viện “

Người đàn ông cúi đầu đứng bất động, chỉ là thân thể vẫn che chắn trước người Lam Tĩnh Nghi, Nạp Lan Luật rút súng trên người của tên vệ sĩ chỉa vào ót hắn.

“Nếu không cút tôi sẽ bắn ngay “

Lam Tĩnh Nghi kéo hắn, “Đừng như vậy, chúng ta đi vào thôi, cứ để hắn ở đó đi”, Nạp Lan Luật chậm rãi buông cánh tay xuống, đem súng ném xuống đất, đẩy người đàn ông kia ra, kéo Lam Tĩnh Nghi vào trong bệnh viện.

Cứ cách một đoạn , lại có một vệ sĩ đứng gác, bọn họ cũng không dám ngăn cản nữa, đều cúi đầu hành lễ với Nạp Lan Luật.

Nạp Lan Luật dựa lưng trên vách tường, ngồi xổm trên mặt đất, đem mặt vùi vào trong khuỷu tay, thân thể hắn vẫn run nhẹ.

Lam Tĩnh Nghi cũng ngồi xổm xuống, đặt tay mình lên trên cánh tay hắn, “Cậu ấy sẽ không có việc gì, tôi cam đoan với cậu, uhm nhất định là vậy!”

Nạp Lan Luật ngẩng đầu, nhìn cô thật lâu, hắn đột nhiên ôm chầm lấy cô, hai người ôm nhau thật chặt. Lúc này, lòng của bọn họ tương thông .

Một chiếc xe thể thao nhanh chóng dừng lại trước cửa bệnh viện, chàng trai trong xe mở cửa chạy xuống, ngay cả xe cũng không kịp khóa liền trực tiếp chạy vào bệnh viện, bước chân của hắn khẽ dừng lại trong hành lang bệnh viện.

Hắn nhìn thấy Lam Tĩnh Nghi đang cùng Nạp Lan Luật ôm nhau, dường như ai cũng không thể tách bọn họ ra. Khuôn mặt lo lắng trong nháy mắt biến thành thất lạc, buồn bã… lúc Trần bá nói cho hắn biết tiểu thư gặp chuyện không may , hắn liền liều lĩnh chạy tới bệnh viện, thế nhưng hắn nhìn thấy nữ thần của mình đang ôm một người đàn ông khác…

Hắn chán nản xoay người đi ra ngoài, bước chân của hắn trở nên chậm chạp, mái tóc vàng óng che khuất khuôn mặt tuấn mỹ, toàn thân chàng trai đắm chìm trong ánh tà dương trung, một hình ảnh mỹ lệ nhưng thê lương.

Nạp Lan Tư Ý ngồi trước bàn, nửa gương mặt chìm vào trong bóng tối, không thể nào nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Bàn tay hắn nắm thật chặt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.

“Jack” thanh âm trầm thấp vang lên tràn ngập vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng có, “Tôi bảo cậu giết chết người phụ nữ kia, nhưng cậu lại làm cho con trai tôi bị thương…”

“Tổng giám đốc” sát thủ lạnh lùng nghiêm nghị chưa từng thất thủ bây giờ tràn ngập sự tự trách, “Ngài cũng biết hai vị thiếu gia từ nhỏ đã được rèn luyện, bọn họ đều thân thủ bất phàm, hơn nữa giác quan nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, tôi không đoán ra đại thiếu gia sẽ ở hiện trường, càng không nghĩ tới thiếu gia sẽ vì cứu người phụ nữ kia mà…”

“Cậu đang nói đây là lỗi của Địch sao?” Thanh âm trầm thấp thong thả vang lên.

“Thuộc hạ không dám” Jack quỳ trên mặt đất, “Ngộ thương đại thiếu gia, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm, thuộc hạ nguyện tự sát” nói xong, Jack rút ra con dao từ trong tay áo chém xuống.

“Chậm đã “

Jack ngừng tay, trong mắt hiện lên một tia hi vọng.

Âm thanh Nạp Lan Tư Ý trầm lãnh vang lên, “Địch còn đang được cứu chữa, sống chết không rõ, giết cậu cũng chẳng có ý nghĩa gì, nể mặt cậu mấy năm nay đều trung thành tận lực, lưu lại cho cậu một mạng, nhưng mà cậu đã không xứng làm một sát thủ, tự mình cắt đi ngón trở tay phải, từ nay về sau không được bước vào con đường này nữa. “

“Tổng giám đốc…” Jack biết mình bây giờ có xin cũng vô dụng, mấy năm nay đã thấy qua tổng giám đốc quyết đoán sát phạt lãnh khốc vô tình, hắn dùng dao chém xuống, chặt bỏ ngón trỏ tay phải, máu phun ra mà hắn lại không phát ra một âm thanh nào, nhặt lên ngón tay vừa cắt xuống, Jack nghênh ngang mà đi.

Jack là phụ tá đắc lực đi theo hắn nhiều năm, thuật bắn súng thần kỳ, lãnh huyết vô tình, đối với hắn lại trung thành như một. Mà hôm nay trợ thủ đắc lực lại bị chôn vùi trong tay con trai hắn.

Địch, nó cư nhiên lại vì một người phụ nữ mà khinh thường mạng sống của chính mình…

“Xôn xao…” Hắn vung tay lên, giấy tờ và đồ đạc trên bàn đều lả tả rơi xuống đất, bình hoa quý giá cùng gạt tàn rơi xuống đất vỡ tan.

Sammy quỳ trên sàn nhà, dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên bóng lưng Nạp Lan Tư Ý, bóng lưng cao ngất kia, tràn ngập khí chất quý tộc cao cao tại thượng, nhưng mà cô biết hắn thực sự rất cô độc , người đứng ở trên cao thì phải hứng lấy gió lạnh…



Cô thực sự rất muốn bước lên ôm lấy hắn, nói cho hắn biết nếu như hắn có tình yêu hắn sẽ không còn đơn độc nữa, nhưng cô không dám….

Trường Lam Sơn đã cho học sinh nghỉ tạm thời, giáo viên và học sinh trong trường đều đang chờ đợi thông báo mới nhất. Lam Tĩnh Nghi và Nạp Lan Luật vẫn ngồi ở trong hành lang, cho nhau niềm tin, chờ đợi kết quả phẫu thuật.

Sau 48 tiếng đồng hồ, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng mở ra, bác sĩ nói cho bọn họ biết phẫu thuật rất thành công.

Sau phẫu thuật Nạp Lan Địch vẫn hôn mê ba ngày, Nạp Lan Luật cùng Lam Tĩnh Nghi vẫn chờ đợi bên giường hắn. Ngày thứ tư, Nạp Lan Địch cuối cùng cũng mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy mặt Lam Tĩnh Nghi.

Mái tóc đen mất trật tự, con ngươi vẫn đen tối như cũ. Hắn nhìn cô cười khẽ, Lam Tĩnh Nghi giật mình, nước mắt không thể khống chế được trào ra.

“Khóc cái gì, đồ ngốc…” Thanh âm hắn suy yếu khàn khàn.

“Anh” Nạp Lan Luật nhảy dựng lên nắm lấy tay hắn, “Anh tỉnh rồi” hai gò má tuấn mỹ của Nạp Lan Luật gầy đi không ít, mái tóc luôn luôn chỉnh tề bây giờ dài ra loạn như tảo biển.

“Tiểu tử thối, nhất định là đã khóc nhè rồi ” Nạp Lan Địch trêu chọc hắn.

“Ai khóc, em mới không có” Nạp Lan Luật có chết cũng không chịu thừa nhận.

“Còn không thừa nhận, hồi bé em cũng rất thích khóc “

“Nạp Lan Địch, anh câm miệng đi” Nạp Lan Luật tức giận kêu lên, hắn nhìn nhìn Lam Tĩnh Nghi bên cạnh, không hài lòng anh trai sinh đôi ở trước mặt cô chê cười hắn.

“Cậu ấy đã khóc , khóc so với tôi còn lợi hại hơn” Lam Tĩnh Nghi lẳng lặng nói.

“Cô… Vì muốn lấy lòng anh mà dám bán đứng tôi” Nạp Lan Luật lùi lại phí sau nắm lấy Lam Tĩnh Nghi. Lam Tĩnh Nghi kêu lên một tiếng vội vã né tránh. Hai người cứ như vậy người trốn người đuổi, phòng bệnh yên tĩnh nhanh chóng tràn ngập âm thanh cười đùa.

Nạp Lan Địch ho khan, “Không được bắt nạt cô, Luật “

“Cô có nghe thấy không, anh của tôi có phải rất kỳ quái hay không, người này có phải anh của tôi hay không vậy?” Nạp Lan Luật kéo lấy Lam Tĩnh Nghi, động tác choàng qua cổ cô, nhưng thật ra không có dùng sức.

Lam Tĩnh Nghi quay đầu nhìn Nạp Lan Địch, con ngươi đen Nạp Lan Địch cũng đang lẳng lặng nhìn cô.

“Hai người đang làm cái gì vậy” Nạp Lan Luật đứng che trước mặt bọn họ, “Coi em là trong suốt người à “

“Anh đói bụng, Luật đi mua cơm cho anh” Nạp Lan Luật nói.

“Bác sĩ nói vừa tỉnh lại chỉ có thể uống nước trước, uống nước đường glu-cô, không thể ăn thứ khác” Nạp Lan Luật bất mãn đem lời bác sĩ ra nói.

“Mặc kệ bác sĩ, nhanh lên một chút đi!”

Nạp Lan Luật không cam lòng biễu môi lầu bầu đi ra ngoài.

“Bác sĩ nói như thế …”

“Không cần nói nữa…” Nạp Lan Địch vươn tay, ngón tay thon dài sạch sẽ khẽ vuốt qua gò má cô, ôn nhu, cẩn thận như làn gió nhẹ phớt qua.

Gò má cô ngứa lên , ngón tay lạnh lẽo vuốt ve lên làn da cô, có một loại nhu tình dị thường ở bên trong, cảm giác thoải mái làm cho lòng cô rung động mãnh liệt, trái tim đánh lên bang bang.

“Cô gầy rồi…” Hắn nắm lấy tay cô, hôn lên ngón tay, từng ngón từng ngón một, nhiệt độ trên môi hắn nóng hổi mà nhiệt tình , một giọt lệ của Lam Tĩnh Nghi rơi xuống mu bàn tay hắn.

Hắn nhíu mày một cái, khuôn mặt vẫn như trước nhìn cô, “Tại sao lại khóc?”

“Cám ơn cậu đã không chết…” Lam Tĩnh Nghi khóc thút thít nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đào Thoát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook