Chương 118
Lộc Thủy Chi Bạn
29/01/2023
Kiêu ngạo đến trình độ này, chắc chắn là có chỗ dựa chống lưng.
Dù có bị bắt cũng không thèm sợ.
“Tên chủ tiệm này có thể chỉ là tiểu tốt, chắc chắn sau lưng có chỗ dựa.” Nếu không sẽ không tự tin đến mức này, hiển nhiên hắn tin rằng kẻ đứng sau chắc chắn sẽ cứu mình. Nghĩ vậy, người của tổ chức đặc thù cố ý dặn dò: “Trước khi chúng tôi bắt được kẻ đứng sau, Cố đại sư hãy cẩn thận an toàn. Có gì cứ liên lạc với nhân viên tại địa phương, xin ngài đừng lấy thân mạo hiểm. Quốc gia không muốn để người có cống hiến lớn như ngài gặp nguy hiểm.”
Tuy bắt người là bọn họ, nhưng phát hiện ra cửa hàng có vấn đề là Cố Trường Sinh. Tự dưng bị mất nhiều vật phẩm nguyền rủa như vậy, kẻ phía sau chắc chắn sẽ ghi hận Cố Trường Sinh và tìm cơ hội trả thù.
Nếu cậu đoán không sai, chỗ dựa phía sau của tên chủ tiệm này không hề nhỏ, tám chín phần là Tà Thần. Đáp lại lời quan tâm của người bên chuyên ngành đặc thù, Cố Trường Sinh từng bị Tà Thần hãm hại không tỏ vẻ khinh thường, thận trọng trả lời: “Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý.” Tuy sẽ không nhờ bên chuyên ngành đặc thù giúp đỡ, nhưng vì tính mạng cậu sẽ không rời khỏi tầm mắt của Tổ sư gia.
Đối đầu với Tà Thần lâu như vậy, Cố Trường Sinh hiểu tên đó hung tàn hơn bất cứ người nào. Để đạt được mục đích, hắn có thể làm bất cứ thứ gì.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên di chuyển đến cửa hàng quà tặng đang bị dây cảnh giới phong tỏa để điều tra tình hình. Đủ loại quà tặng chứa nguyền rủa trong cửa hàng đã được ban ngành đặc thù mang đi để người am hiểu phù chú tiến hành giải trừ nguyền rủa. Nhưng hơi thở tà ác trên các phù chú nguyền rủa lưu lại vẫn còn rất nồng, Cố Trường Sinh nhìn về phía Khương Thời Niên, ngài gật đầu: “Là hắn”.
Xác định được kẻ đứng sau giở trò quỷ đúng là Tà Thần, Cố Trường Sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vẫn là kẻ thù cũ, không xuất hiện thêm một đại ma vương nào thì tốt!
“Phế vật!” Trong tòa biệt thự sa hoa nằm trên một hòn đảo nhỏ, sắc mặt Tà Thần đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt hung ác nham hiểm không làm giảm vẻ ngoài tấn mỹ của hắn, ngược lại còn tạo cảm giác thu hút hơn một chút.
Thần của bọn họ tức giận!
Nguyên một đám cả trai lẫn gái cúi đầu quỳ dưới chân Tà Thần, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn hình dáng hắn như thế nào, sợ sẽ khinh nhờn Thần linh của họ. Những kẻ này vừa sợ hãi Tà Thần vừa hận Cố Trường Sinh – kẻ đã phá hư kế hoạch của họ nhiều lần. Vì tránh bị Thần minh vứt bỏ, tên đàn ông cầm đầu vội vàng giải thích: “Năng lượng hắc ám trong nhân gian càng ngày càng ít, không phải là đám thuộc hạ vô năng, mà thật sự là…”
“Thật sự là Cố Trường Sinh quá bản lĩnh, lần nào cũng phá hỏng chính xác kế hoạch mà các ngươi đang cực khổ thực hiện?” Tà Thần bâng quơ tiếp lời.
Vài người đang muốn lấy Cố Trường Sinh ra làm cái cớ, thấy Tà Thần nói vậy liền biết điều ngậm miệng không hé răng.
Thất bại chính là thất bại, dù giải thích bao nhiêu lý do đều là lấy cớ cho sự thất bại mà thôi. Huống chi thất bại ở trong nước còn chưa tính, mấy đợt chiến tranh ở nước ngoài cũng không thấy khai hỏa, khó trách thần minh tức giận. Tất cả mọi người đều cúi đầu câm miệng, trừ một tên ngu ngốc không chú ý đến không khí xung quanh mở miệng: “Cố Trường Sinh là một kẻ rắc rối phiền phức, đang yên lành thì đi du lịch làm quái gì. Lúc trước nó suốt ngày ru rú ở thành phố A, tôi làm gì cũng tránh nơi đó, kết quả vẫn đụng phải nó. Khó khăn lắm mới nhận được tin nó đi du lịch, tôi phí biết bao công sức mới biết được lộ trình đi du lịch của nó, cố ý tránh né mấy nơi mà nó sẽ đi qua. Ai biết tên đó cứ như mọc ra Thiên Nhãn, đi được nửa đường thì tự dưng đổi địa điểm, chạy đến tỉnh C.”
Nếu không phải tại Cố Trường Sinh đột nhiên thay đổi lịch trình, cái cửa hàng quà tặng mới khai trương của hắn làm sao có thể bị người của ban ngành đặc thì phát hiện nhanh đến thế. Cho dù tên chủ tiệm kia chỉ là một tên côn đồ mà hắn tùy tiện tìm tới, truyền thụ vài thứ da lông rồi mặc kệ không thèm ngó đến. Nhưng những món quà tặng đều được hắn phí hết công sức hạ chú nguyền rủa, chưa gì đã bị tịch thu hết, hắn đau lòng gần chết.
Nghĩ vậy, hắn nhịn không được lấy hết can đảm nói: “Chủ thượng, có thể trực tiếp giết chết tên họ Cố kia không? Giết chết hắn thì sau này chúng ta hành sự sẽ thuận lợi hơn.” Ngoại trừ Cố Trường Sinh, phần lớn thuật sĩ có bản lĩnh đều ít khi ra ngoài. Đa phần bọn họ đều ở chỗ của mình chuyên tâm tu luyện. Tuy ban ngành đặc thù thường xuyên tuần tra, nhưng nhân lực có hạn, không có người báo cáo thì căn bản bọn họ chẳng phát hiện ra gì nhiều. Cho dù có đi ngang qua cửa của cửa hàng hắn bao nhiêu lần đều thế thôi.
Nghe tên này nói, cả đám còn lại đều bị dọa trắng mặt: Hắn nghĩ mình đang nói chuyện với ai đấy? Hôm nay chắc bị cái tên ngu xuẩn này liên lụy hại chết mất!
Mày tưởng tao chưa nghĩ đến hả?
Nếu không phải vết thương còn chưa dưỡng tốt, hắn đã sớm tự tay giết chết Cố Trường Sinh rồi, nào còn cần mượn tay đám ô hợp này làm! Gương mặt đẹp trai chết người của Tà Thần hơi vặn vẹo, lập tức vung tay lên, một trận gió nổi lên cuốn hết cả đám bay ra ngoài. Một đám bị đá ra khỏi biệt thự đều rơi trên nền cát, riêng tên ngu xuẩn đã mở miệng khi nãy thì bay xa hơn một chút, rơi thẳng xuống biển. May mà vùng biển này cạn, trừ việc bị sặc vài ngụm nước thì không có vấn đề gì.
Bị trừng phạt như vậy, cuối cùng tên kia cũng nhận ra có gì không đúng. Lực khống chế của Chủ thượng không bao giờ xảy ra sai sót, tất cả mọi người đều ở trên bờ, chỉ có hắn là rớt xuống biển, hiển nhiên là Chủ thượng chướng mắt hắn. Nhẩm lại lời mình vừa nói, hắn nhịn không được mà toát mồ hôi lạnh, lúc nãy não của mình bị Cố Trường Sinh ăn à? Thế mà dám nói ra những lời quá phận. May mà bản thân còn dùng được, bằng không cái mạng mình giờ chẳng còn. Nghĩ vậy, đến việc thay quần áo hắn cũng không dám, cả người ướt nhẹp bẩn thỉu lên thẳng trực thăng rời khỏi đây, chuẩn bị nâng cao giá trị của bản thân, dâng lên Chủ thượng thêm thật nhiều năng lượng hắc ám để giữ mạng.
Bọ ngựa đấu xe tuy rằng không biết tự lượng sức mình, nhưng lại rất chướng mắt. Đặc biệt là lần trước cả nhẫn không gian đã lấy ra dùng cũng không thể giải quyết được, tên này đúng là có khí vận ngập trời. Đáng tiếc thương thế của mình còn chưa dưỡng tốt, không thể đích thân ra tay, còn đám nhân loại này thì quá vô dụng, chả làm được gì ra hồn.
Nghĩ vậy, sắc mặt Tà Thần chẳng mấy tốt đẹp. Nếu là thời kỳ toàn thịnh trước khi của hắn, một tên bọ ngựa nho nhỏ như Cố Trường Sinh đến tư cách để hắn liếc mắt nhìn cũng không có, chứ đừng nói đến việc có thể nhảy nhót làm hắn chướng mắt.
Sớm muốn gì hắn cũng đích thân giết chết tên đó!
Tà Thần suy nghĩ gì, Cố Trường Sinh hoàn toàn không biết. Trực giác của Khương Thời Niên cảm thấy có một luồng ác ý nhằm vào Cố Trường Sinh, nhưng ác ý chỉ chợt lóe nên không xác định được. Hiện ngài đang trong lốt nhân loại, phần lớn thực lực đã bị phong ấn, chỉ có thể nhận ra luồng ác ý kia đến từ Tà Thần, nhưng không thể định vị hắn, hoặc men theo luồng ác ý này bắt tên đầu sỏ gây tội đang trốn ở một góc nào đó trên thế giới.
Khương Thời Niên âm thầm đề cao vấn đề an toàn của Cố Trường Sinh ở trong lòng, thời thời khắc khắc phải chú ý an toàn của đồ tôn nhỏ. May mà hôm trước đã làm không ít bùa, cuối cùng cũng có thể an tâm một chút. Dù có chuyện gì xảy ra, dù ngài không có bên cạnh, Cố Trường Sinh vẫn có thể dựa vào những thứ ngài đã chuẩn bị, đủ để kiên trì đến lúc ngài đến.
Vụ việc của cửa hàng quà tặng tạm thời chấm dứt. Cả hai ở lại tỉnh C chơi thêm hai ngày, sau khi đi hết một lượt những điểm tham quan vui chơi, Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên quyết định rời khỏi đây, tiếp tục đi du lịch ở những thành thị khác.
Bởi vì kế hoạch đi thành phố O bị Tiền Hoan ngăn lại, hơn nữa chị họ Tiền Hoan cùng bạn cô ấy cũng phụ họa, nói nơi đó không có trò gì hay, dân bản xứ còn khinh người ngoài. Thái độ người địa phương đối với du khách từ nơi khác đến toàn khác nhau: “Tất cả chỉ là chiêu trò Marketing.”
Tuy không biết là thật hay giả, Cố Trường Sinh vẫn quyết định không đến tỉnh O nữa, mà đến nơi bọn họ đề cử – tỉnh M. Nghe nói năm trước họ mới tổ chức du lịch theo đoàn đến tỉnh M, nơi đó có nhiều danh lam thắng cảnh, người dân địa phương thì nhiệt tình. Hơn nữa khí hậu rất thoải mái, dù bây giờ đang là mùa đông nhưng không khí không quá lạnh.
Vì mấy ngày nay vừa vặn đúng thời điểm bắt đầu nghỉ đông, rất nhiều giáo viên lẫn học sinh về quê, vé máy bay khá khó mua. Cũng may có “Địa đầu xà” Tiền gia ra tay hỗ trợ, Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên mới có thể thuận lợi lên máy bay. Đến lúc đáp đất, cả sân bay to rộng chỉ thấy người với người, có người lên máy bay, cũng có người xuống máy bay, kiếm một chiếc taxi cũng khó. Khách sạn Cố Trường Sinh đặt cách sân bay không gần, đi bộ đến đó là không khả thi. Không bắt được chiếc taxi nào, hai người đành lên xe buýt để đến khách sạn.
Mới lên xe không bao lâu, Cố Trường Sinh liền hối hận. Người trong xe buýt cứ như bánh kem ngàn lớp vậy, một tầng ép lên một tầng, người dán với người. Quả thật là khoảng cách thân mật nhất có thể giữa những người xa lạ!
Sớm biết thế này, cậu thà mệt nhọc một chút, cùng Tổ sư gia đi bộ từ từ đến khách sạn còn hơn. Cố Trường Sinh cẩn thận bảo vệ Tổ sư gia, tránh để ngài bị người khác đụng vào. Còn Khương Thời Niên lại lặng lẽ chặn những người xung quanh, không để bọn họ va chạm Cố Trường Sinh. Hai người đều suy nghĩ cho đối phương, thế nên tư thế đứng của hai người đều có chút quái dị. Anh ôm em, em ôm anh, có vài người trên xe chú ý đến họ, trong lòng mắng thầm: Ông trời đối với bọn họ quá tàn nhẫn, bị ép đến nghẹt thở trên xe buýt còn chưa tính, đã vậy còn bị tọng cẩu lương!
Trên xe tương đối nhiều học sinh, sinh viên, đều là những thanh niên 18, 19, 20 tuổi. Người trẻ tuổi tương đối hoạt bát, trên xe lại chật đến nỗi không có chỗ để họ rảnh tay chơi điện thoại, không ít người nói chuyện phiếm với nhau.
Bọn họ trời nam đất bắc gì đều có, đúng lúc Cố Trường Sinh nghĩ có nên xuống xe ở trạm kế tiếp hay không, liền nghe có người nói: “Các cậu có để ý không, trên xe chúng ta có rất nhiều người bị cận thị?”
Đừng nói trên xe, tính luôn cả nước thì người bị cận thị càng ngày càng nhiều. Đặc biệt là đối với thanh thiếu niên, mỗi năm truyền thông quốc gia đều nhắc nhở người dân chú ý giữ gìn đôi mắt khỏe mạnh, không nên nằm trên giường lướt điện thoại,…
Vốn dĩ đây chỉ là một đề tài bình thường, nhưng có người nhắc đến cận thị, khó tránh khỏi nói đến việc phẫu thuật cận thị.
“Thành phố chỗ tôi học, có một bác sĩ khoa mắt kỹ thuật cực kỳ tốt, làm phẫu thuật chữa cận hầu như không để lại di chứng. Bạn học tôi đã làm ở đó, giờ hơn nửa năm rồi, ngày nào cũng thức đêm chơi game trên di động lẫn máy tính mà thị lực không giảm, mắt cũng không khó chịu, không chảy nước mắt, nói chung tốt lắm. Lớp tôi có nhiều bạn bị cận thị cũng đã đến đó phẫu thuật, ai cũng bảo rất tốt, hết kỳ nghỉ đông này, lúc đi học lại tôi sẽ lên thành phố sớm vài ngày để làm luôn.”
“Hiệu quả tốt vậy à? Cậu đi học ở thành phố nào đấy?” Có người động tâm hỏi, cũng có người tỉnh táo uyển chuyển nhắc nhở: “Liên quan đến mắt, tôi nghĩ vẫn nên đến các bệnh viện lớn thì tốt hơn. Bệnh viện lớn là đảm bảo nhất, khả năng xảy ra chuyện cũng thấp hơn.”
Phòng khám nhỏ gì đó, nghe qua đã thấy không đáng tin. Ai biết bác sĩ chỗ đó có giấy phép hành nghề hay không, dụng cụ giải phẫu có tiêu độc hết chưa, vệ sinh đã đủ tiêu chuẩn chưa?!
Nghe có người nhắc khéo phòng khám nhỏ không tốt, cậu sinh viên kể về phòng khám kia hơi khó chịu: “Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, cơ mà nhiều người trong trường tôi đều đã phẫu thuật ở đó, không thể nào là lừa đảo được. Ngược lại có mấy người như cậu không tin, đi bệnh viện lớn phẫu thuật, kết quả sau khi làm xong trở về mắt ai cũng bị khô dù nhiều hay ít, thường xuyên phải nhỏ thuốc nhỏ mắt. Nhưng nhỏ thuốc nhỏ mắt nhiều đâu có tốt!”
- -----oOo------
Dù có bị bắt cũng không thèm sợ.
“Tên chủ tiệm này có thể chỉ là tiểu tốt, chắc chắn sau lưng có chỗ dựa.” Nếu không sẽ không tự tin đến mức này, hiển nhiên hắn tin rằng kẻ đứng sau chắc chắn sẽ cứu mình. Nghĩ vậy, người của tổ chức đặc thù cố ý dặn dò: “Trước khi chúng tôi bắt được kẻ đứng sau, Cố đại sư hãy cẩn thận an toàn. Có gì cứ liên lạc với nhân viên tại địa phương, xin ngài đừng lấy thân mạo hiểm. Quốc gia không muốn để người có cống hiến lớn như ngài gặp nguy hiểm.”
Tuy bắt người là bọn họ, nhưng phát hiện ra cửa hàng có vấn đề là Cố Trường Sinh. Tự dưng bị mất nhiều vật phẩm nguyền rủa như vậy, kẻ phía sau chắc chắn sẽ ghi hận Cố Trường Sinh và tìm cơ hội trả thù.
Nếu cậu đoán không sai, chỗ dựa phía sau của tên chủ tiệm này không hề nhỏ, tám chín phần là Tà Thần. Đáp lại lời quan tâm của người bên chuyên ngành đặc thù, Cố Trường Sinh từng bị Tà Thần hãm hại không tỏ vẻ khinh thường, thận trọng trả lời: “Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý.” Tuy sẽ không nhờ bên chuyên ngành đặc thù giúp đỡ, nhưng vì tính mạng cậu sẽ không rời khỏi tầm mắt của Tổ sư gia.
Đối đầu với Tà Thần lâu như vậy, Cố Trường Sinh hiểu tên đó hung tàn hơn bất cứ người nào. Để đạt được mục đích, hắn có thể làm bất cứ thứ gì.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên di chuyển đến cửa hàng quà tặng đang bị dây cảnh giới phong tỏa để điều tra tình hình. Đủ loại quà tặng chứa nguyền rủa trong cửa hàng đã được ban ngành đặc thù mang đi để người am hiểu phù chú tiến hành giải trừ nguyền rủa. Nhưng hơi thở tà ác trên các phù chú nguyền rủa lưu lại vẫn còn rất nồng, Cố Trường Sinh nhìn về phía Khương Thời Niên, ngài gật đầu: “Là hắn”.
Xác định được kẻ đứng sau giở trò quỷ đúng là Tà Thần, Cố Trường Sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vẫn là kẻ thù cũ, không xuất hiện thêm một đại ma vương nào thì tốt!
“Phế vật!” Trong tòa biệt thự sa hoa nằm trên một hòn đảo nhỏ, sắc mặt Tà Thần đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt hung ác nham hiểm không làm giảm vẻ ngoài tấn mỹ của hắn, ngược lại còn tạo cảm giác thu hút hơn một chút.
Thần của bọn họ tức giận!
Nguyên một đám cả trai lẫn gái cúi đầu quỳ dưới chân Tà Thần, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn hình dáng hắn như thế nào, sợ sẽ khinh nhờn Thần linh của họ. Những kẻ này vừa sợ hãi Tà Thần vừa hận Cố Trường Sinh – kẻ đã phá hư kế hoạch của họ nhiều lần. Vì tránh bị Thần minh vứt bỏ, tên đàn ông cầm đầu vội vàng giải thích: “Năng lượng hắc ám trong nhân gian càng ngày càng ít, không phải là đám thuộc hạ vô năng, mà thật sự là…”
“Thật sự là Cố Trường Sinh quá bản lĩnh, lần nào cũng phá hỏng chính xác kế hoạch mà các ngươi đang cực khổ thực hiện?” Tà Thần bâng quơ tiếp lời.
Vài người đang muốn lấy Cố Trường Sinh ra làm cái cớ, thấy Tà Thần nói vậy liền biết điều ngậm miệng không hé răng.
Thất bại chính là thất bại, dù giải thích bao nhiêu lý do đều là lấy cớ cho sự thất bại mà thôi. Huống chi thất bại ở trong nước còn chưa tính, mấy đợt chiến tranh ở nước ngoài cũng không thấy khai hỏa, khó trách thần minh tức giận. Tất cả mọi người đều cúi đầu câm miệng, trừ một tên ngu ngốc không chú ý đến không khí xung quanh mở miệng: “Cố Trường Sinh là một kẻ rắc rối phiền phức, đang yên lành thì đi du lịch làm quái gì. Lúc trước nó suốt ngày ru rú ở thành phố A, tôi làm gì cũng tránh nơi đó, kết quả vẫn đụng phải nó. Khó khăn lắm mới nhận được tin nó đi du lịch, tôi phí biết bao công sức mới biết được lộ trình đi du lịch của nó, cố ý tránh né mấy nơi mà nó sẽ đi qua. Ai biết tên đó cứ như mọc ra Thiên Nhãn, đi được nửa đường thì tự dưng đổi địa điểm, chạy đến tỉnh C.”
Nếu không phải tại Cố Trường Sinh đột nhiên thay đổi lịch trình, cái cửa hàng quà tặng mới khai trương của hắn làm sao có thể bị người của ban ngành đặc thì phát hiện nhanh đến thế. Cho dù tên chủ tiệm kia chỉ là một tên côn đồ mà hắn tùy tiện tìm tới, truyền thụ vài thứ da lông rồi mặc kệ không thèm ngó đến. Nhưng những món quà tặng đều được hắn phí hết công sức hạ chú nguyền rủa, chưa gì đã bị tịch thu hết, hắn đau lòng gần chết.
Nghĩ vậy, hắn nhịn không được lấy hết can đảm nói: “Chủ thượng, có thể trực tiếp giết chết tên họ Cố kia không? Giết chết hắn thì sau này chúng ta hành sự sẽ thuận lợi hơn.” Ngoại trừ Cố Trường Sinh, phần lớn thuật sĩ có bản lĩnh đều ít khi ra ngoài. Đa phần bọn họ đều ở chỗ của mình chuyên tâm tu luyện. Tuy ban ngành đặc thù thường xuyên tuần tra, nhưng nhân lực có hạn, không có người báo cáo thì căn bản bọn họ chẳng phát hiện ra gì nhiều. Cho dù có đi ngang qua cửa của cửa hàng hắn bao nhiêu lần đều thế thôi.
Nghe tên này nói, cả đám còn lại đều bị dọa trắng mặt: Hắn nghĩ mình đang nói chuyện với ai đấy? Hôm nay chắc bị cái tên ngu xuẩn này liên lụy hại chết mất!
Mày tưởng tao chưa nghĩ đến hả?
Nếu không phải vết thương còn chưa dưỡng tốt, hắn đã sớm tự tay giết chết Cố Trường Sinh rồi, nào còn cần mượn tay đám ô hợp này làm! Gương mặt đẹp trai chết người của Tà Thần hơi vặn vẹo, lập tức vung tay lên, một trận gió nổi lên cuốn hết cả đám bay ra ngoài. Một đám bị đá ra khỏi biệt thự đều rơi trên nền cát, riêng tên ngu xuẩn đã mở miệng khi nãy thì bay xa hơn một chút, rơi thẳng xuống biển. May mà vùng biển này cạn, trừ việc bị sặc vài ngụm nước thì không có vấn đề gì.
Bị trừng phạt như vậy, cuối cùng tên kia cũng nhận ra có gì không đúng. Lực khống chế của Chủ thượng không bao giờ xảy ra sai sót, tất cả mọi người đều ở trên bờ, chỉ có hắn là rớt xuống biển, hiển nhiên là Chủ thượng chướng mắt hắn. Nhẩm lại lời mình vừa nói, hắn nhịn không được mà toát mồ hôi lạnh, lúc nãy não của mình bị Cố Trường Sinh ăn à? Thế mà dám nói ra những lời quá phận. May mà bản thân còn dùng được, bằng không cái mạng mình giờ chẳng còn. Nghĩ vậy, đến việc thay quần áo hắn cũng không dám, cả người ướt nhẹp bẩn thỉu lên thẳng trực thăng rời khỏi đây, chuẩn bị nâng cao giá trị của bản thân, dâng lên Chủ thượng thêm thật nhiều năng lượng hắc ám để giữ mạng.
Bọ ngựa đấu xe tuy rằng không biết tự lượng sức mình, nhưng lại rất chướng mắt. Đặc biệt là lần trước cả nhẫn không gian đã lấy ra dùng cũng không thể giải quyết được, tên này đúng là có khí vận ngập trời. Đáng tiếc thương thế của mình còn chưa dưỡng tốt, không thể đích thân ra tay, còn đám nhân loại này thì quá vô dụng, chả làm được gì ra hồn.
Nghĩ vậy, sắc mặt Tà Thần chẳng mấy tốt đẹp. Nếu là thời kỳ toàn thịnh trước khi của hắn, một tên bọ ngựa nho nhỏ như Cố Trường Sinh đến tư cách để hắn liếc mắt nhìn cũng không có, chứ đừng nói đến việc có thể nhảy nhót làm hắn chướng mắt.
Sớm muốn gì hắn cũng đích thân giết chết tên đó!
Tà Thần suy nghĩ gì, Cố Trường Sinh hoàn toàn không biết. Trực giác của Khương Thời Niên cảm thấy có một luồng ác ý nhằm vào Cố Trường Sinh, nhưng ác ý chỉ chợt lóe nên không xác định được. Hiện ngài đang trong lốt nhân loại, phần lớn thực lực đã bị phong ấn, chỉ có thể nhận ra luồng ác ý kia đến từ Tà Thần, nhưng không thể định vị hắn, hoặc men theo luồng ác ý này bắt tên đầu sỏ gây tội đang trốn ở một góc nào đó trên thế giới.
Khương Thời Niên âm thầm đề cao vấn đề an toàn của Cố Trường Sinh ở trong lòng, thời thời khắc khắc phải chú ý an toàn của đồ tôn nhỏ. May mà hôm trước đã làm không ít bùa, cuối cùng cũng có thể an tâm một chút. Dù có chuyện gì xảy ra, dù ngài không có bên cạnh, Cố Trường Sinh vẫn có thể dựa vào những thứ ngài đã chuẩn bị, đủ để kiên trì đến lúc ngài đến.
Vụ việc của cửa hàng quà tặng tạm thời chấm dứt. Cả hai ở lại tỉnh C chơi thêm hai ngày, sau khi đi hết một lượt những điểm tham quan vui chơi, Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên quyết định rời khỏi đây, tiếp tục đi du lịch ở những thành thị khác.
Bởi vì kế hoạch đi thành phố O bị Tiền Hoan ngăn lại, hơn nữa chị họ Tiền Hoan cùng bạn cô ấy cũng phụ họa, nói nơi đó không có trò gì hay, dân bản xứ còn khinh người ngoài. Thái độ người địa phương đối với du khách từ nơi khác đến toàn khác nhau: “Tất cả chỉ là chiêu trò Marketing.”
Tuy không biết là thật hay giả, Cố Trường Sinh vẫn quyết định không đến tỉnh O nữa, mà đến nơi bọn họ đề cử – tỉnh M. Nghe nói năm trước họ mới tổ chức du lịch theo đoàn đến tỉnh M, nơi đó có nhiều danh lam thắng cảnh, người dân địa phương thì nhiệt tình. Hơn nữa khí hậu rất thoải mái, dù bây giờ đang là mùa đông nhưng không khí không quá lạnh.
Vì mấy ngày nay vừa vặn đúng thời điểm bắt đầu nghỉ đông, rất nhiều giáo viên lẫn học sinh về quê, vé máy bay khá khó mua. Cũng may có “Địa đầu xà” Tiền gia ra tay hỗ trợ, Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên mới có thể thuận lợi lên máy bay. Đến lúc đáp đất, cả sân bay to rộng chỉ thấy người với người, có người lên máy bay, cũng có người xuống máy bay, kiếm một chiếc taxi cũng khó. Khách sạn Cố Trường Sinh đặt cách sân bay không gần, đi bộ đến đó là không khả thi. Không bắt được chiếc taxi nào, hai người đành lên xe buýt để đến khách sạn.
Mới lên xe không bao lâu, Cố Trường Sinh liền hối hận. Người trong xe buýt cứ như bánh kem ngàn lớp vậy, một tầng ép lên một tầng, người dán với người. Quả thật là khoảng cách thân mật nhất có thể giữa những người xa lạ!
Sớm biết thế này, cậu thà mệt nhọc một chút, cùng Tổ sư gia đi bộ từ từ đến khách sạn còn hơn. Cố Trường Sinh cẩn thận bảo vệ Tổ sư gia, tránh để ngài bị người khác đụng vào. Còn Khương Thời Niên lại lặng lẽ chặn những người xung quanh, không để bọn họ va chạm Cố Trường Sinh. Hai người đều suy nghĩ cho đối phương, thế nên tư thế đứng của hai người đều có chút quái dị. Anh ôm em, em ôm anh, có vài người trên xe chú ý đến họ, trong lòng mắng thầm: Ông trời đối với bọn họ quá tàn nhẫn, bị ép đến nghẹt thở trên xe buýt còn chưa tính, đã vậy còn bị tọng cẩu lương!
Trên xe tương đối nhiều học sinh, sinh viên, đều là những thanh niên 18, 19, 20 tuổi. Người trẻ tuổi tương đối hoạt bát, trên xe lại chật đến nỗi không có chỗ để họ rảnh tay chơi điện thoại, không ít người nói chuyện phiếm với nhau.
Bọn họ trời nam đất bắc gì đều có, đúng lúc Cố Trường Sinh nghĩ có nên xuống xe ở trạm kế tiếp hay không, liền nghe có người nói: “Các cậu có để ý không, trên xe chúng ta có rất nhiều người bị cận thị?”
Đừng nói trên xe, tính luôn cả nước thì người bị cận thị càng ngày càng nhiều. Đặc biệt là đối với thanh thiếu niên, mỗi năm truyền thông quốc gia đều nhắc nhở người dân chú ý giữ gìn đôi mắt khỏe mạnh, không nên nằm trên giường lướt điện thoại,…
Vốn dĩ đây chỉ là một đề tài bình thường, nhưng có người nhắc đến cận thị, khó tránh khỏi nói đến việc phẫu thuật cận thị.
“Thành phố chỗ tôi học, có một bác sĩ khoa mắt kỹ thuật cực kỳ tốt, làm phẫu thuật chữa cận hầu như không để lại di chứng. Bạn học tôi đã làm ở đó, giờ hơn nửa năm rồi, ngày nào cũng thức đêm chơi game trên di động lẫn máy tính mà thị lực không giảm, mắt cũng không khó chịu, không chảy nước mắt, nói chung tốt lắm. Lớp tôi có nhiều bạn bị cận thị cũng đã đến đó phẫu thuật, ai cũng bảo rất tốt, hết kỳ nghỉ đông này, lúc đi học lại tôi sẽ lên thành phố sớm vài ngày để làm luôn.”
“Hiệu quả tốt vậy à? Cậu đi học ở thành phố nào đấy?” Có người động tâm hỏi, cũng có người tỉnh táo uyển chuyển nhắc nhở: “Liên quan đến mắt, tôi nghĩ vẫn nên đến các bệnh viện lớn thì tốt hơn. Bệnh viện lớn là đảm bảo nhất, khả năng xảy ra chuyện cũng thấp hơn.”
Phòng khám nhỏ gì đó, nghe qua đã thấy không đáng tin. Ai biết bác sĩ chỗ đó có giấy phép hành nghề hay không, dụng cụ giải phẫu có tiêu độc hết chưa, vệ sinh đã đủ tiêu chuẩn chưa?!
Nghe có người nhắc khéo phòng khám nhỏ không tốt, cậu sinh viên kể về phòng khám kia hơi khó chịu: “Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, cơ mà nhiều người trong trường tôi đều đã phẫu thuật ở đó, không thể nào là lừa đảo được. Ngược lại có mấy người như cậu không tin, đi bệnh viện lớn phẫu thuật, kết quả sau khi làm xong trở về mắt ai cũng bị khô dù nhiều hay ít, thường xuyên phải nhỏ thuốc nhỏ mắt. Nhưng nhỏ thuốc nhỏ mắt nhiều đâu có tốt!”
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.