Chương 130
Lộc Thủy Chi Bạn
29/01/2023
Cảnh sát?!
Người ở đây nghe vậy lập tức thay đổi thái độ.
Ngoại trừ một ít trường hợp ăn bám cái danh đầy tớ nhân dân thì đa số cảnh sát Hoa quốc vẫn xứng đáng với những đồng thuế mà người dân đã nộp. Hơn nữa ngẫm kỹ lại, lời nói của tên đẹp trai kia có quá nhiều lỗ hổng.
Đúng là vẻ ngoài của hắn rất đẹp trai, so sánh với vài ngôi sao đang hot có khi còn trên cơ. Nhưng cái đẹp này mà so với hai anh cảnh sát trước mắt thì vẫn kém hơn. Việc Cố Trường Sinh cố ý đụng vào người khác lại không xin lỗi, khiến mọi người cảm thấy phản cảm và quên chú ý nhan sắc của hai người.
Nhưng sau khi biết nghề nghiệp của họ, bỏ thành kiến qua một bên, ngay cả cô gái lúc nãy bị sắc đẹp làm mờ mắt cũng không thể không thừa nhận rằng, diện mạo của hai anh cảnh sát trẻ cao hơn hắn không chỉ một bậc.
Theo góc nhìn phái nữ, nếu cô là bạn gái của hai anh cảnh sát đẹp trai này, dù ảnh có suốt ngày nhận nhiệm vụ ít được ở bên nhau thì cô vẫn không muốn ngoại tình. Huống chi đối tượng ngoại tình chưa chắc đã đẹp bằng ảnh.
Cho dù nghĩ thế nào, chủ cửa hàng vẫn cẩn thận gọi 110 để hỏi thăm và xác nhận thân phận hai người đến sau, sợ oan uổng người khác.
Cố Trường Sinh để bà thoải mái hỏi, vì giấy chứng nhận hoàn toàn là hàng thật. Là cố vấn của ban ngành đặc thù, cậu luôn có nhiều cống hiến tốt cho Nhà nước. Suy xét đến tính chất công việc của cậu, sau khi phía trên khảo sát xong liền trao cho cậu một số quyền lợi và đặc cách. Không chỉ giấy chứng nhận cảnh sát, cậu còn rất nhiều giấy chứng nhận thân phận khác tùy thời sử dụng. Từ khi có nhẫn không gian, cậu đã nhét tất cả giấy tờ linh tinh vào, mang theo bên người phòng lúc cần dùng tới. Không ngờ có tác dụng thiệt.
Bên cảnh sát 110 xác nhận thân phận hai người đúng là cảnh sát, thế là mọi người đều cảnh giác nhìn về phía tên đẹp trai. Hai thanh niên bị rơi chocolate chẳng còn tiếc của nữa, ngược lại cảm thấy hành động của Cố Trường Sinh là có mục đích.
Chứ khi không đang yên đang lành, mắc gì cảnh sát lại đụng vào bọn họ. Người ta đâu phải là kẻ rỗi hơi kiếm chuyện gây sự.
Biết đâu trước khi thanh chocolate đến tay hai thanh niên đã bị hắn tráo đổi rồi cũng nên. Giống mấy tin tức hay phát trên thời sự ấy, lúc mua vẫn là chocolate bình thường, đến tay họ đã biến thành chocolate tẩm độc. Hành động của hai người Cố Trường Sinh rất giống cảnh sát đang truy bắt tội phạm, bảo mọi người đừng nghĩ nhiều cũng khó.
Cô gái trẻ cũng được tên đẹp trai tặng chocolate. Cô giật bắn cả người, vội vàng ném thanh chocolate từng được coi là trân bảo như củ khoai nóng bỏng tay.
Cô còn rất trẻ, chưa làm chuyện xấu gì, cô không muốn vì một phút mềm lòng mà ngồi tù.
Ai ngờ giúp đỡ người khác lại hại chính bản thân mình.
Dưới lớp da đẹp trai đó là một linh hồn phản xã hội. Nếu chocolate thực sự lẫn ma túy, bọn họ vì thanh chocolate này mà nghiện ma túy thì quá là oan ức.
May mà được cảnh sát ngăn cản kịp thời.
Cô gái trẻ ném thanh chocolate xong vẫn chưa yên tâm, hỏi: “Chúng tôi sẽ không bị sao chứ?”. Nếu chocolate chứa ma túy thật thì cô vẫn trong sạch, camera giao thông và camera trong cửa hàng đều có thể làm chứng cho cô.
Thấy mọi người ở đây đều tưởng chocolate có chứa ma túy, Cố Trường Sinh biết rõ mọi việc nhưng im lặng không giải thích thêm, coi như ngầm thừa nhận. Những người này đều là người thường, biết quá nhiều không tốt cho họ. Cậu an ủi mọi người: “Không sao đâu, mọi người chưa ai ăn chocolate, yên tâm đi.”
Cố Trường Sinh dùng giọng điệu chắc chắn. Nghe cậu nói vậy, ba người suýt ăn chocolate mới yên lòng.
Khương Thời Niên đang giữ tên kia, có ngài ở đây hắn giãy giụa kiểu gì cũng không thoát nổi. Hoàn toàn không ngờ mọi việc biến chuyển bất ngờ như vậy, nhưng hắn không muốn buông xuôi chịu thua, phẫn nộ quát: “Cảnh sát thì sao, cảnh sát có thể lấy việc công làm việc tư à? Bạn gái mày cắm sừng mày thì tao làm gì được, cái sừng này tao đâu có muốn cắm, là bạn gái mày lì lợm la liếm tao.”
Chậc, diễn y đúc hình ảnh người đàn ông ép dạ cầu toàn bị oan uổng.
Nét mặt vô tội và giọng nói chất chứa giận dữ quá đỉnh. Chỉ ít ỏi vài câu thoại đã hoàn mỹ vẽ nên cảnh tượng một chàng đẹp trai vô tình bị bạn gái của cảnh sát đeo bám theo đuổi. Mà tên cảnh sát sau khi biết bạn gái cắm sừng thì giận cá chém thớt, còn dẫn theo một kẻ khác cùng nhau lạm dụng chức quyền báo tư thù. Còn hắn chính là kẻ đáng thương kia, người đàn ông xui xẻo bị cảnh sát giận cá chém thớt, thật khiến người ta đồng cảm.
Nếu không phải cả hai anh cảnh sát đều đẹp trai hơn hắn thì mọi người nghe xong đã tin rằng hắn vô tội.
Diễn hay thế sao không hành nghề diễn viên đi? Có khi còn được nhận giải thưởng quốc tế đấy, làm vẻ vang tổ quốc không tốt à, sao cứ cắm đầu đi hại người.
Tất nhiên chẳng ai tin lời hắn nói. Hắn cũng không trông cậy vào mấy lời nói là có thể lừa được bọn họ, mà là muốn dời sự chú ý. Miệng vừa mắng sa sả chỉ trích Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên, vừa giật giật ngón tay sau lưng.
Mấy tên cấp dưới của Tà thần đều có bản lĩnh. Bản lĩnh kém chẳng lọt nổi vào mắt Tà thần. Còn nếu người thường gia nhập thì với đống đồ tốt Tà thần ban cho, chịu bỏ chút công sức học tập cũng có thể làm chút mưa gió.
Hắn là một Cổ sư, dựa vào ngón nghề cổ thuật xuất thần nhập hóa mà thành công gia nhập phe cánh Tà thần. Vốn là một Cổ sư xuất sắc, mấy năm nay còn được Tà thần săn sóc, bản lĩnh của hắn càng tăng cao hơn xưa.
Vì cứu những kẻ bị bắt, tất cả thủ hạ của Tà thần đều tập trung ở thành phố A. Tình hình này rất thích hợp dùng kế một lưới bắt hết. Dựa vào lời khai của hai chị em, mấy ngày nay Cổ sư sẽ ra ngoài chọn người gieo cổ, dùng cơ thể con người nuôi dưỡng cổ độc. Cổ trùng được nuôi bằng máu thịt người sống tốt hơn việc đào hố vạn trùng, để hàng vạn con cổ trùng cắn nuốt nhau và sinh ra cổ vương.
Hai chị em song sinh khai vài địa điểm hắn dự kiến đến, Cố Trường Sinh tính toán khoảng cách xa gần rồi bắt đầu tìm. Bọn họ khá may mắn, còn tên Cổ sư này thì quá xui, họ mới tìm ở địa điểm thứ nhất đã thấy cảnh hắn đang gây án.
Muốn nuôi được cổ trùng mạnh thì yêu cầu vật chứa cao. Hắn thường tìm những người khỏe mạnh, đang độ xuân trẻ tràn đầy sức sống. Đa số là chọn nam giới, do so với nữ giới thì nam giới có ưu thế về sức khỏe hơn. Hơn nữa mấy năm gần đây báo đài đưa tin rất nhiều về những trường hợp phụ nữ, đặc biệt là các cô gái trẻ bị hại, thành ra bây giờ phụ nữ vô cùng cảnh giác, khi ra ngoài một mình sẽ cực kỳ cẩn thận, không dễ tin tưởng người lạ chứ đừng nói đến việc ăn thức ăn của người lạ. Vấn đề là nếu hắn muốn dùng con người làm nơi nuôi dưỡng cổ trùng thì hắn phải dụ người ta ăn thức ăn chứa cổ.
So với phụ nữ thì nam giới dễ bị lừa hơn. Rất nhiều đàn ông khỏe mạnh lực lưỡng, giá trị vũ lực cao, có khả năng tự bảo vệ bản thân đều nghĩ rằng người khác nhìn mình đã không dám đến gần, huống chi là tìm cách gây hại. Quá chủ quan sẽ bị chủ quan hại, chỉ cần tùy tiện gài một cái bẫy nhỏ đã lừa được bọn họ, đừng nói ăn đồ ăn chứa cổ trùng, có khi về đến nhà vẫn mơ màng không biết mình bị làm sao, còn vui vì quen được một người bạn mới.
Để sớm ngày đón bé dễ thương về nhà, hắn giả vờ bị tụt huyết áp suýt ngất xỉu bên đường cần giúp đỡ. Người bình thường sau khi được giúp đỡ mua một ít đồ ăn để cám ơn ân nhân là chuyện dễ hiểu, sẽ chẳng ai nghi ngờ.
Hắn đã tính toán cẩn thật hết rồi, nhưng lại không tính tới việc hai sát tinh đáng lẽ đang đánh nhau với đôi chị em lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Thậm chí là biết thừa hắn là ai, nhắm thẳng vô hắn. Hiển nhiên, hai chị em song sinh đã thất bại, nếu không Cố Trường Sinh nào rảnh mà tìm bắt hắn.
Biết là chạy khó thoát nhưng hắn không cam lòng bó tay chịu trói. Dù đang bị khống chế, hắn vẫn nghĩ mình còn cơ hội lật ngược tình thế.
Cổ trùng trong chocolate gần đến cấp cổ vương, nếu thả ra sẽ gây không ít phiền toái cho Cố Trường Sinh. Hắn lén dùng chút động tác đánh thức cổ trùng đang ngủ say, nào biết ra lệnh đủ kiểu đều không thấy cổ trùng đáp lại.
Nhìn Cố Trường Sinh khom lưng muốn nhặt thanh chocolate lên, hắn bắt đầu hoảng loạn, tay đang bị Khương Thời Niên kìm chặt, hắn đành hạ quyết tâm cắn rách môi triệu tập cổ trùng nằm trong cơ thể.
Không gọi được cổ trùng trong chocolate, vậy cổ trùng trong người hẳn là vẫn được.
Hắn cảm giác được cổ trùng trong cơ thể cựa quậy, nhưng mặc kệ hắn làm đủ trò, mấy con cổ trùng chẳng con nào chịu chui ra ngoài theo miệng vết thương. Thậm chí còn thi nhau lùi về phía sau, chui vào lục phủ ngũ tạng của hắn để lẩn trốn.
Chuyện quái gì đây?
Cuối cùng hắn cũng phát hiện, cổ trùng cựa quậy không phải vì hưng phấn thấy máu thịt tươi sống, mà đang sợ hãi vì gặp thứ gì đó quá đáng sợ, vội vàng trốn khỏi tầm ngắm của thứ đó.
Lúc hắn phát hiện được điểm này thì đã chậm. Cố Trường Sinh nhặt thanh chocolate trên mặt đất lên, cầm trong tay hướng hắn lắc lư vài cái rồi bỏ vào túi. Cái biểu cảm đắc ý dào dạt kia làm hắn tức trào máu họng.
Bản lĩnh của Cổ sư đều dựa vào cổ trùng. Không có cổ trùng thì Cổ sư như mãnh hổ bị nhổ móng vuốt, không còn đáng sợ nữa. Có Tổ sư gia ở đây, làm gì có con cổ trùng nào dám chui ra làm loạn.
Có Tổ sư gia trấn giữ, Cố Trường Sinh làm gì cũng thuận lợi.
Sau khi trêu tức hắn, rồi nhìn hắn cáu đến mức nổi gân xanh lại lực bất tòng tâm, Cố Trường Sinh vui vẻ ngâm nga, cùng Tổ sư gia áp giải con tin về nhà.
Xuất binh thắng lợi!
Bắt xong Cổ sư, Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên tiếp tục đi tìm tên xui xẻo kế tiếp, rèn sắt khi còn nóng bắt thêm vài tên nữa, tranh thủ thời gian cho nhóm nhỏ Tà thần sớm ngày đoàn viên. Sắp đến Tết rồi, đâu thể chia cách bọn chúng mỗi người một nơi, vậy thì tội lắm.
Người xấu vẫn có nhân quyền, sao có thể ngược đãi họ như thế được.
Cố Trường Sinh tự nhận bản thân là một người cực kỳ thiện lương, đặc biệt biết suy nghĩ vì người khác.
Khương Thời Niên hoàn toàn đồng ý.
“Đồ xấu xí, thi cuối kỳ đứng nhất có phải đắc ý lắm không?” Một bé gái khoảng 13 – 14 tuổi đang xô đẩy một bé gái khác có bề ngoài gầy yếu bằng tuổi vào góc tường, đám học sinh phía sau vây quanh cô ta: “Cái đuôi vểnh lên tận trời rồi kìa.”
Một cậu bé cũng tầm tuổi các cô hùa theo: “Mày không phải đã đứng nhất rồi sao, cần gì phải đến lớp học bổ túc. Sao không yên phận ở nhà đi. Chẳng lẽ mày đến đây để cười nhạo bọn tao à?” Đứng nhất lớp thì cần gì đăng ký học bổ túc, chưa kể toàn thành phố có cả ngàn lớp học bổ túc, lại trùng hợp đến mức học ngay lớp bọn nó.
Đáng tiếc trai tốt không đánh phụ nữ, cậu nhóc tiếc nuối nhìn nữ sinh khác động thủ, cuối cùng chỉ mỉa mai một câu, không gia nhập.
“Mày đéo xứng cười nhạo bọn tao. Mày kiêu ngạo quá nhỉ, thi điểm cao như vậy mà. Nhưng mày đẻ ra xấu như vậy, đau hết cả mắt.” Một nữ sinh khác xô đẩy cô bé gầy yếu, cô bé gầy yếu chỉ biết cúi đầu xuống. Bị người khác bắt nạt đã thành thói quen, cô không dám mở miệng giải thích.
Những người này chỉ tùy tiện tìm một lý do để gây chuyện với cô, phát tiết bực bội. Họ không thèm nghe cô nói lấy một chữ. Thậm chí càng giải thích bọn họ càng đánh mạnh hơn. Nhưng cô là học sinh trọ ở trường, mỗi lần đến ngày nghỉ về nhà thì vừa lúc tan hết những vết bầm xanh tím đầy người, có kể cũng không ai tin, cho rằng con nít cãi nhau linh tinh. Ngay cả cha mẹ cô cũng không tin, cho rằng cô rảnh rỗi thích gây chuyện, tại sao bọn chúng không bắt nạt những học sinh khác mà chỉ bắt nạt cô. Chắc chắn là do cô đã chọc bọn chúng trước, trứng ung mới có ruồi bọ, một cây làm chẳng nên non.
Về nhà nói còn bị dạy dỗ một trận, dần dà nữ sinh gầy yếu đã quen im lặng. Dù sao bọn họ có đánh cũng không nghiêm trọng lắm, vài vết bầm tím thôi mà, qua vài ngày là hết.
Nhưng sự chịu đựng của cô không làm bọn chúng biết đủ.
Bạo lực có xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Chúng nó mắng chửi đã đời, một đứa giơ tay muốn tát nữ sinh gầy yếu bỗng bị ngăn cản. Cô bé bị bắt nạt dấy lên một tia hy vọng, lén lút ngẩng đầu, phát hiện kẻ ngăn cản chính là đứa bắt nạt mình nhiều nhất, tia hy vọng như chồi non nảy mầm khỏi vỏ lập tức bị giẫm đạp nát bét.
Đứa bị ngăn cản có vẻ hơi tức giận: “Gì đấy, không giống cậu gì hết vậy, đừng nói là muốn tha cho nó nhé? Mềm lòng à?”. Đứa ngăn cô ta không thèm nghe, mà chăm chú ngắm di động trong tay: “Làm gì có chuyện đó, ai mềm lòng chứ tao mềm lòng sao được.”
“Bây giờ là kỳ nghỉ đông, nó đâu có trọ ở trường. giờ cậu tát nó thì mọi người sẽ biết chuyện. Hay là chúng ta đổi cách khác.” Nói xong cô ta bấm quay video trong điện thoại, camera hướng về phía nữ sinh nhỏ gầy: “Không phải nó đắc ý vênh váo lắm hả, đuôi vểnh cao tới trời luôn mà. Hay chúng ta lột quần áo của nó, xem thử có phải sau lưng nó có đuôi hay không.”
Mọi người nghe vậy mắt sáng rực, cứ như nghe được một việc hay ho lắm: “Ha ha, cậu đúng là thông minh nhất, làm thôi nào, để coi sau này nó còn dám lên mặt nữa không.” Tuy rằng nhiều người cảm thấy không tốt lắm, nhưng có hiệu ứng đám đông, muốn hòa nhập với tập thể, một chút xíu băn khoăn bị bọn nó vứt ra khỏi đầu.
“Chơi lớn vậy hả?” Thật là kích thích. Thấy bọn nọ chuẩn bị lột sạch quần áo nữ sinh kia, nam sinh duy nhất hưng phấn không thôi, ồn ào nói: “Đừng có lãng phí thời gian dong dài nữa, mau lột áo quần nó đi.” Nó rất rất muốn coi đấy.
Camera di động hướng qua đây, nữ sinh bị bắt nạt bị ép vào góc tường không thể tránh được, chỉ có thể ngồi xổm gục đầu, tay ôm chặt lấy chân, cố gắng bảo vệ quần áo trên người. Con gái mười mấy tuổi đã hiểu chuyện, làm sao không biết nếu bị quay video khỏa thân sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.
Nữ sinh gầy yếu sợ hãi cuộn tròn người, bắt đầu tìm kiếm khe hở muốn xông ra ngoài chạy trốn. Cho dù trốn không được, bị kéo về đánh một trận vẫn đỡ hơn như thế này.
“Mau lên, xé nát áo quần nó đi.” Một đứa vừa cười vừa ra lệnh.
Đã quá hai phút nhưng quần áo nữ sinh kia vẫn còn nguyên, nữ sinh cầm di động quay video mất kiên nhẫn: “Đông người như thế mà không lột được đồ của nó, lũ vô dụng. Ai lại đây cầm di động quay video, để tao tự tay lột đồ nó.”
“Tớ quay cho.” Nam sinh đứng một bên nãy giờ đã sớm không chờ nổi mà cầm lấy di động. Nữ sinh cầm đầu rảnh tay bắt đầu xé quần áo nữ sinh gầy yếu, còn không quên chỉ huy người khác: “Mày lột phía dưới, tao lột phía trên, trước tiên bẻ tay nó.”
Thấy quần áo sắp không giữ được, dù biết xin tha vô dụng cô bé vẫn không nhịn được nức nở: “Các bạn làm ơn tha cho tớ.”
“Tớ không có kiêu ngạo, lớp bổ túc này là mẹ tớ đăng ký chứ tớ không biết gì hết.” Mẹ cô bé nghe nói bạn học trong lớp đều học bổ túc ở đây nên bà mới đăng ký cho cô vào đây học. Bà nghĩ có nhiều bạn thì với bầu không khí quen thuộc, học hành sẽ tốt hơn.
Cô không hề muốn đến đây, cơ mà không thể trái ý mẹ mình.
“Tha mày á? Vậy ai tha cho tụi tao. Mỗi lần thi cử xong bọn tao đều bị người nhà la mắng. Mày là con nhà người ta cơ đấy, mày vui vẻ lắm đúng không?” Nói xong động tác cả bọn càng thêm thô lỗ.
Đang lúc cả bọn nhiệt tình bắt nạt cô bé, sau lưng đột nhiên phát tiếng cười khẩy. Giọng một thanh niên trẻ vang lên trong hẻm nhỏ: “Xem tôi phát hiện được gì nè, mấy nhãi ranh đang bạo lực học đường đó hả?”
- -----oOo------
Người ở đây nghe vậy lập tức thay đổi thái độ.
Ngoại trừ một ít trường hợp ăn bám cái danh đầy tớ nhân dân thì đa số cảnh sát Hoa quốc vẫn xứng đáng với những đồng thuế mà người dân đã nộp. Hơn nữa ngẫm kỹ lại, lời nói của tên đẹp trai kia có quá nhiều lỗ hổng.
Đúng là vẻ ngoài của hắn rất đẹp trai, so sánh với vài ngôi sao đang hot có khi còn trên cơ. Nhưng cái đẹp này mà so với hai anh cảnh sát trước mắt thì vẫn kém hơn. Việc Cố Trường Sinh cố ý đụng vào người khác lại không xin lỗi, khiến mọi người cảm thấy phản cảm và quên chú ý nhan sắc của hai người.
Nhưng sau khi biết nghề nghiệp của họ, bỏ thành kiến qua một bên, ngay cả cô gái lúc nãy bị sắc đẹp làm mờ mắt cũng không thể không thừa nhận rằng, diện mạo của hai anh cảnh sát trẻ cao hơn hắn không chỉ một bậc.
Theo góc nhìn phái nữ, nếu cô là bạn gái của hai anh cảnh sát đẹp trai này, dù ảnh có suốt ngày nhận nhiệm vụ ít được ở bên nhau thì cô vẫn không muốn ngoại tình. Huống chi đối tượng ngoại tình chưa chắc đã đẹp bằng ảnh.
Cho dù nghĩ thế nào, chủ cửa hàng vẫn cẩn thận gọi 110 để hỏi thăm và xác nhận thân phận hai người đến sau, sợ oan uổng người khác.
Cố Trường Sinh để bà thoải mái hỏi, vì giấy chứng nhận hoàn toàn là hàng thật. Là cố vấn của ban ngành đặc thù, cậu luôn có nhiều cống hiến tốt cho Nhà nước. Suy xét đến tính chất công việc của cậu, sau khi phía trên khảo sát xong liền trao cho cậu một số quyền lợi và đặc cách. Không chỉ giấy chứng nhận cảnh sát, cậu còn rất nhiều giấy chứng nhận thân phận khác tùy thời sử dụng. Từ khi có nhẫn không gian, cậu đã nhét tất cả giấy tờ linh tinh vào, mang theo bên người phòng lúc cần dùng tới. Không ngờ có tác dụng thiệt.
Bên cảnh sát 110 xác nhận thân phận hai người đúng là cảnh sát, thế là mọi người đều cảnh giác nhìn về phía tên đẹp trai. Hai thanh niên bị rơi chocolate chẳng còn tiếc của nữa, ngược lại cảm thấy hành động của Cố Trường Sinh là có mục đích.
Chứ khi không đang yên đang lành, mắc gì cảnh sát lại đụng vào bọn họ. Người ta đâu phải là kẻ rỗi hơi kiếm chuyện gây sự.
Biết đâu trước khi thanh chocolate đến tay hai thanh niên đã bị hắn tráo đổi rồi cũng nên. Giống mấy tin tức hay phát trên thời sự ấy, lúc mua vẫn là chocolate bình thường, đến tay họ đã biến thành chocolate tẩm độc. Hành động của hai người Cố Trường Sinh rất giống cảnh sát đang truy bắt tội phạm, bảo mọi người đừng nghĩ nhiều cũng khó.
Cô gái trẻ cũng được tên đẹp trai tặng chocolate. Cô giật bắn cả người, vội vàng ném thanh chocolate từng được coi là trân bảo như củ khoai nóng bỏng tay.
Cô còn rất trẻ, chưa làm chuyện xấu gì, cô không muốn vì một phút mềm lòng mà ngồi tù.
Ai ngờ giúp đỡ người khác lại hại chính bản thân mình.
Dưới lớp da đẹp trai đó là một linh hồn phản xã hội. Nếu chocolate thực sự lẫn ma túy, bọn họ vì thanh chocolate này mà nghiện ma túy thì quá là oan ức.
May mà được cảnh sát ngăn cản kịp thời.
Cô gái trẻ ném thanh chocolate xong vẫn chưa yên tâm, hỏi: “Chúng tôi sẽ không bị sao chứ?”. Nếu chocolate chứa ma túy thật thì cô vẫn trong sạch, camera giao thông và camera trong cửa hàng đều có thể làm chứng cho cô.
Thấy mọi người ở đây đều tưởng chocolate có chứa ma túy, Cố Trường Sinh biết rõ mọi việc nhưng im lặng không giải thích thêm, coi như ngầm thừa nhận. Những người này đều là người thường, biết quá nhiều không tốt cho họ. Cậu an ủi mọi người: “Không sao đâu, mọi người chưa ai ăn chocolate, yên tâm đi.”
Cố Trường Sinh dùng giọng điệu chắc chắn. Nghe cậu nói vậy, ba người suýt ăn chocolate mới yên lòng.
Khương Thời Niên đang giữ tên kia, có ngài ở đây hắn giãy giụa kiểu gì cũng không thoát nổi. Hoàn toàn không ngờ mọi việc biến chuyển bất ngờ như vậy, nhưng hắn không muốn buông xuôi chịu thua, phẫn nộ quát: “Cảnh sát thì sao, cảnh sát có thể lấy việc công làm việc tư à? Bạn gái mày cắm sừng mày thì tao làm gì được, cái sừng này tao đâu có muốn cắm, là bạn gái mày lì lợm la liếm tao.”
Chậc, diễn y đúc hình ảnh người đàn ông ép dạ cầu toàn bị oan uổng.
Nét mặt vô tội và giọng nói chất chứa giận dữ quá đỉnh. Chỉ ít ỏi vài câu thoại đã hoàn mỹ vẽ nên cảnh tượng một chàng đẹp trai vô tình bị bạn gái của cảnh sát đeo bám theo đuổi. Mà tên cảnh sát sau khi biết bạn gái cắm sừng thì giận cá chém thớt, còn dẫn theo một kẻ khác cùng nhau lạm dụng chức quyền báo tư thù. Còn hắn chính là kẻ đáng thương kia, người đàn ông xui xẻo bị cảnh sát giận cá chém thớt, thật khiến người ta đồng cảm.
Nếu không phải cả hai anh cảnh sát đều đẹp trai hơn hắn thì mọi người nghe xong đã tin rằng hắn vô tội.
Diễn hay thế sao không hành nghề diễn viên đi? Có khi còn được nhận giải thưởng quốc tế đấy, làm vẻ vang tổ quốc không tốt à, sao cứ cắm đầu đi hại người.
Tất nhiên chẳng ai tin lời hắn nói. Hắn cũng không trông cậy vào mấy lời nói là có thể lừa được bọn họ, mà là muốn dời sự chú ý. Miệng vừa mắng sa sả chỉ trích Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên, vừa giật giật ngón tay sau lưng.
Mấy tên cấp dưới của Tà thần đều có bản lĩnh. Bản lĩnh kém chẳng lọt nổi vào mắt Tà thần. Còn nếu người thường gia nhập thì với đống đồ tốt Tà thần ban cho, chịu bỏ chút công sức học tập cũng có thể làm chút mưa gió.
Hắn là một Cổ sư, dựa vào ngón nghề cổ thuật xuất thần nhập hóa mà thành công gia nhập phe cánh Tà thần. Vốn là một Cổ sư xuất sắc, mấy năm nay còn được Tà thần săn sóc, bản lĩnh của hắn càng tăng cao hơn xưa.
Vì cứu những kẻ bị bắt, tất cả thủ hạ của Tà thần đều tập trung ở thành phố A. Tình hình này rất thích hợp dùng kế một lưới bắt hết. Dựa vào lời khai của hai chị em, mấy ngày nay Cổ sư sẽ ra ngoài chọn người gieo cổ, dùng cơ thể con người nuôi dưỡng cổ độc. Cổ trùng được nuôi bằng máu thịt người sống tốt hơn việc đào hố vạn trùng, để hàng vạn con cổ trùng cắn nuốt nhau và sinh ra cổ vương.
Hai chị em song sinh khai vài địa điểm hắn dự kiến đến, Cố Trường Sinh tính toán khoảng cách xa gần rồi bắt đầu tìm. Bọn họ khá may mắn, còn tên Cổ sư này thì quá xui, họ mới tìm ở địa điểm thứ nhất đã thấy cảnh hắn đang gây án.
Muốn nuôi được cổ trùng mạnh thì yêu cầu vật chứa cao. Hắn thường tìm những người khỏe mạnh, đang độ xuân trẻ tràn đầy sức sống. Đa số là chọn nam giới, do so với nữ giới thì nam giới có ưu thế về sức khỏe hơn. Hơn nữa mấy năm gần đây báo đài đưa tin rất nhiều về những trường hợp phụ nữ, đặc biệt là các cô gái trẻ bị hại, thành ra bây giờ phụ nữ vô cùng cảnh giác, khi ra ngoài một mình sẽ cực kỳ cẩn thận, không dễ tin tưởng người lạ chứ đừng nói đến việc ăn thức ăn của người lạ. Vấn đề là nếu hắn muốn dùng con người làm nơi nuôi dưỡng cổ trùng thì hắn phải dụ người ta ăn thức ăn chứa cổ.
So với phụ nữ thì nam giới dễ bị lừa hơn. Rất nhiều đàn ông khỏe mạnh lực lưỡng, giá trị vũ lực cao, có khả năng tự bảo vệ bản thân đều nghĩ rằng người khác nhìn mình đã không dám đến gần, huống chi là tìm cách gây hại. Quá chủ quan sẽ bị chủ quan hại, chỉ cần tùy tiện gài một cái bẫy nhỏ đã lừa được bọn họ, đừng nói ăn đồ ăn chứa cổ trùng, có khi về đến nhà vẫn mơ màng không biết mình bị làm sao, còn vui vì quen được một người bạn mới.
Để sớm ngày đón bé dễ thương về nhà, hắn giả vờ bị tụt huyết áp suýt ngất xỉu bên đường cần giúp đỡ. Người bình thường sau khi được giúp đỡ mua một ít đồ ăn để cám ơn ân nhân là chuyện dễ hiểu, sẽ chẳng ai nghi ngờ.
Hắn đã tính toán cẩn thật hết rồi, nhưng lại không tính tới việc hai sát tinh đáng lẽ đang đánh nhau với đôi chị em lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Thậm chí là biết thừa hắn là ai, nhắm thẳng vô hắn. Hiển nhiên, hai chị em song sinh đã thất bại, nếu không Cố Trường Sinh nào rảnh mà tìm bắt hắn.
Biết là chạy khó thoát nhưng hắn không cam lòng bó tay chịu trói. Dù đang bị khống chế, hắn vẫn nghĩ mình còn cơ hội lật ngược tình thế.
Cổ trùng trong chocolate gần đến cấp cổ vương, nếu thả ra sẽ gây không ít phiền toái cho Cố Trường Sinh. Hắn lén dùng chút động tác đánh thức cổ trùng đang ngủ say, nào biết ra lệnh đủ kiểu đều không thấy cổ trùng đáp lại.
Nhìn Cố Trường Sinh khom lưng muốn nhặt thanh chocolate lên, hắn bắt đầu hoảng loạn, tay đang bị Khương Thời Niên kìm chặt, hắn đành hạ quyết tâm cắn rách môi triệu tập cổ trùng nằm trong cơ thể.
Không gọi được cổ trùng trong chocolate, vậy cổ trùng trong người hẳn là vẫn được.
Hắn cảm giác được cổ trùng trong cơ thể cựa quậy, nhưng mặc kệ hắn làm đủ trò, mấy con cổ trùng chẳng con nào chịu chui ra ngoài theo miệng vết thương. Thậm chí còn thi nhau lùi về phía sau, chui vào lục phủ ngũ tạng của hắn để lẩn trốn.
Chuyện quái gì đây?
Cuối cùng hắn cũng phát hiện, cổ trùng cựa quậy không phải vì hưng phấn thấy máu thịt tươi sống, mà đang sợ hãi vì gặp thứ gì đó quá đáng sợ, vội vàng trốn khỏi tầm ngắm của thứ đó.
Lúc hắn phát hiện được điểm này thì đã chậm. Cố Trường Sinh nhặt thanh chocolate trên mặt đất lên, cầm trong tay hướng hắn lắc lư vài cái rồi bỏ vào túi. Cái biểu cảm đắc ý dào dạt kia làm hắn tức trào máu họng.
Bản lĩnh của Cổ sư đều dựa vào cổ trùng. Không có cổ trùng thì Cổ sư như mãnh hổ bị nhổ móng vuốt, không còn đáng sợ nữa. Có Tổ sư gia ở đây, làm gì có con cổ trùng nào dám chui ra làm loạn.
Có Tổ sư gia trấn giữ, Cố Trường Sinh làm gì cũng thuận lợi.
Sau khi trêu tức hắn, rồi nhìn hắn cáu đến mức nổi gân xanh lại lực bất tòng tâm, Cố Trường Sinh vui vẻ ngâm nga, cùng Tổ sư gia áp giải con tin về nhà.
Xuất binh thắng lợi!
Bắt xong Cổ sư, Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên tiếp tục đi tìm tên xui xẻo kế tiếp, rèn sắt khi còn nóng bắt thêm vài tên nữa, tranh thủ thời gian cho nhóm nhỏ Tà thần sớm ngày đoàn viên. Sắp đến Tết rồi, đâu thể chia cách bọn chúng mỗi người một nơi, vậy thì tội lắm.
Người xấu vẫn có nhân quyền, sao có thể ngược đãi họ như thế được.
Cố Trường Sinh tự nhận bản thân là một người cực kỳ thiện lương, đặc biệt biết suy nghĩ vì người khác.
Khương Thời Niên hoàn toàn đồng ý.
“Đồ xấu xí, thi cuối kỳ đứng nhất có phải đắc ý lắm không?” Một bé gái khoảng 13 – 14 tuổi đang xô đẩy một bé gái khác có bề ngoài gầy yếu bằng tuổi vào góc tường, đám học sinh phía sau vây quanh cô ta: “Cái đuôi vểnh lên tận trời rồi kìa.”
Một cậu bé cũng tầm tuổi các cô hùa theo: “Mày không phải đã đứng nhất rồi sao, cần gì phải đến lớp học bổ túc. Sao không yên phận ở nhà đi. Chẳng lẽ mày đến đây để cười nhạo bọn tao à?” Đứng nhất lớp thì cần gì đăng ký học bổ túc, chưa kể toàn thành phố có cả ngàn lớp học bổ túc, lại trùng hợp đến mức học ngay lớp bọn nó.
Đáng tiếc trai tốt không đánh phụ nữ, cậu nhóc tiếc nuối nhìn nữ sinh khác động thủ, cuối cùng chỉ mỉa mai một câu, không gia nhập.
“Mày đéo xứng cười nhạo bọn tao. Mày kiêu ngạo quá nhỉ, thi điểm cao như vậy mà. Nhưng mày đẻ ra xấu như vậy, đau hết cả mắt.” Một nữ sinh khác xô đẩy cô bé gầy yếu, cô bé gầy yếu chỉ biết cúi đầu xuống. Bị người khác bắt nạt đã thành thói quen, cô không dám mở miệng giải thích.
Những người này chỉ tùy tiện tìm một lý do để gây chuyện với cô, phát tiết bực bội. Họ không thèm nghe cô nói lấy một chữ. Thậm chí càng giải thích bọn họ càng đánh mạnh hơn. Nhưng cô là học sinh trọ ở trường, mỗi lần đến ngày nghỉ về nhà thì vừa lúc tan hết những vết bầm xanh tím đầy người, có kể cũng không ai tin, cho rằng con nít cãi nhau linh tinh. Ngay cả cha mẹ cô cũng không tin, cho rằng cô rảnh rỗi thích gây chuyện, tại sao bọn chúng không bắt nạt những học sinh khác mà chỉ bắt nạt cô. Chắc chắn là do cô đã chọc bọn chúng trước, trứng ung mới có ruồi bọ, một cây làm chẳng nên non.
Về nhà nói còn bị dạy dỗ một trận, dần dà nữ sinh gầy yếu đã quen im lặng. Dù sao bọn họ có đánh cũng không nghiêm trọng lắm, vài vết bầm tím thôi mà, qua vài ngày là hết.
Nhưng sự chịu đựng của cô không làm bọn chúng biết đủ.
Bạo lực có xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Chúng nó mắng chửi đã đời, một đứa giơ tay muốn tát nữ sinh gầy yếu bỗng bị ngăn cản. Cô bé bị bắt nạt dấy lên một tia hy vọng, lén lút ngẩng đầu, phát hiện kẻ ngăn cản chính là đứa bắt nạt mình nhiều nhất, tia hy vọng như chồi non nảy mầm khỏi vỏ lập tức bị giẫm đạp nát bét.
Đứa bị ngăn cản có vẻ hơi tức giận: “Gì đấy, không giống cậu gì hết vậy, đừng nói là muốn tha cho nó nhé? Mềm lòng à?”. Đứa ngăn cô ta không thèm nghe, mà chăm chú ngắm di động trong tay: “Làm gì có chuyện đó, ai mềm lòng chứ tao mềm lòng sao được.”
“Bây giờ là kỳ nghỉ đông, nó đâu có trọ ở trường. giờ cậu tát nó thì mọi người sẽ biết chuyện. Hay là chúng ta đổi cách khác.” Nói xong cô ta bấm quay video trong điện thoại, camera hướng về phía nữ sinh nhỏ gầy: “Không phải nó đắc ý vênh váo lắm hả, đuôi vểnh cao tới trời luôn mà. Hay chúng ta lột quần áo của nó, xem thử có phải sau lưng nó có đuôi hay không.”
Mọi người nghe vậy mắt sáng rực, cứ như nghe được một việc hay ho lắm: “Ha ha, cậu đúng là thông minh nhất, làm thôi nào, để coi sau này nó còn dám lên mặt nữa không.” Tuy rằng nhiều người cảm thấy không tốt lắm, nhưng có hiệu ứng đám đông, muốn hòa nhập với tập thể, một chút xíu băn khoăn bị bọn nó vứt ra khỏi đầu.
“Chơi lớn vậy hả?” Thật là kích thích. Thấy bọn nọ chuẩn bị lột sạch quần áo nữ sinh kia, nam sinh duy nhất hưng phấn không thôi, ồn ào nói: “Đừng có lãng phí thời gian dong dài nữa, mau lột áo quần nó đi.” Nó rất rất muốn coi đấy.
Camera di động hướng qua đây, nữ sinh bị bắt nạt bị ép vào góc tường không thể tránh được, chỉ có thể ngồi xổm gục đầu, tay ôm chặt lấy chân, cố gắng bảo vệ quần áo trên người. Con gái mười mấy tuổi đã hiểu chuyện, làm sao không biết nếu bị quay video khỏa thân sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.
Nữ sinh gầy yếu sợ hãi cuộn tròn người, bắt đầu tìm kiếm khe hở muốn xông ra ngoài chạy trốn. Cho dù trốn không được, bị kéo về đánh một trận vẫn đỡ hơn như thế này.
“Mau lên, xé nát áo quần nó đi.” Một đứa vừa cười vừa ra lệnh.
Đã quá hai phút nhưng quần áo nữ sinh kia vẫn còn nguyên, nữ sinh cầm di động quay video mất kiên nhẫn: “Đông người như thế mà không lột được đồ của nó, lũ vô dụng. Ai lại đây cầm di động quay video, để tao tự tay lột đồ nó.”
“Tớ quay cho.” Nam sinh đứng một bên nãy giờ đã sớm không chờ nổi mà cầm lấy di động. Nữ sinh cầm đầu rảnh tay bắt đầu xé quần áo nữ sinh gầy yếu, còn không quên chỉ huy người khác: “Mày lột phía dưới, tao lột phía trên, trước tiên bẻ tay nó.”
Thấy quần áo sắp không giữ được, dù biết xin tha vô dụng cô bé vẫn không nhịn được nức nở: “Các bạn làm ơn tha cho tớ.”
“Tớ không có kiêu ngạo, lớp bổ túc này là mẹ tớ đăng ký chứ tớ không biết gì hết.” Mẹ cô bé nghe nói bạn học trong lớp đều học bổ túc ở đây nên bà mới đăng ký cho cô vào đây học. Bà nghĩ có nhiều bạn thì với bầu không khí quen thuộc, học hành sẽ tốt hơn.
Cô không hề muốn đến đây, cơ mà không thể trái ý mẹ mình.
“Tha mày á? Vậy ai tha cho tụi tao. Mỗi lần thi cử xong bọn tao đều bị người nhà la mắng. Mày là con nhà người ta cơ đấy, mày vui vẻ lắm đúng không?” Nói xong động tác cả bọn càng thêm thô lỗ.
Đang lúc cả bọn nhiệt tình bắt nạt cô bé, sau lưng đột nhiên phát tiếng cười khẩy. Giọng một thanh niên trẻ vang lên trong hẻm nhỏ: “Xem tôi phát hiện được gì nè, mấy nhãi ranh đang bạo lực học đường đó hả?”
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.