Chương 138
Lộc Thủy Chi Bạn
29/01/2023
Căn cứ theo khẩu cung hai chị em, cái đầu lâu này hẳn là pháp khí của tên trẻ tuổi. Giới trẻ thời nay thích mặc áo in hình đầu lâu, nên tên trẻ tuổi mặc vậy rất bình thường. Không ít nam nữ trẻ chạy treo trào lưu mặc áo đầu lâu và trang sức hình đầu lâu. Rất ngầu, rất trend!
Để giấu tai mắt, tên trẻ tuổi nghĩ ra cách ẩn pháp khí của mình thành ảnh in. Lúc nào cần dùng thì bóc trực tiếp từ áo, biến ảnh in thành đầu lâu, tính bất ngờ rất cao. Ai mà ngờ một người hai tay trống trơn lại có pháp khí đúng chứ?
Đáng tiếc hắn gặp Cố Trường Sinh. Tên trẻ tuổi chưa kịp phản ứng đã bị bắt sống, nghẹn khuất bị ném vào góc phòng khách, đoàn tụ cùng đồng bọn.
Đúng là thời tới cản không nổi. Có ban ngành đặc biệt ở trong tối hỗ trợ, Cố Trường Sinh, ba Cố và những người liên quan nhanh chóng bắt hết các thủ hạ Tà Thần còn lại, không sót tên nào. Thế nên lúc Tà Thần muốn tìm thủ hạ làm việc cho mình, đột nhiên phát hiện, triệu hoán nửa ngày cư nhiên không một ai đáp lại hắn.
“To gan lớn mật, tao quá dung túng cho chúng mày.” Lũ thủ hạ láo toét không nghe lời. Nhìn đại điện vắng vẻ, Tà Thần chuẩn bị đổi một đám tay sai mới.
Nhưng trước đó, hắn cần đào thải lũ thủ hạ cũ.
Cẩn thận tra tìm chúng, bấy giờ Tà Thần mới phát hiện, đám cấp dưới đã bị người ta một lưới bắt hết. Không phải bọn họ không nghe lời, mà là bọn họ không thể nghe lời.
“Cố, Trường, Sinh!”
Một con kiến hôi mà dám liên tục khiêu khích Thần. Dù đang bị trọng thương hắn cũng không cho phép nhân loại tầm thường trêu cợt mình. Không thể nhịn được nữa, lần trước chưa giải quyết dứt điểm đối phương, vậy thì nhân dịp lần này động tay giải quyết cả con kiến lẫn đám phế vật đi.
Lũ ngu dốt không phản bội nhưng quá mức vô năng, mất hết mặt mũi hắn, không đáng tồn tại.
Tà Thần vừa có động tác, Khương Thời Niên liền cảm nhận được. Ngay khi Tà Thần xuất hiện trước cửa nhà Cố Trường Sinh, Khương Thời Niên vừa vặn mở cửa nhà. Nhìn thấy Tà Thần, Khương Thời Niên lập tức tạo kết giới bao trùm không gian xung quanh, bao vây Tà Thần, tránh đánh động cư dân phụ cận.
“Lòng thương hại dư thừa. Nhân loại quả là dối trá.”
Nhìn hành động của Khương Thời Niên, Tà Thần cười nhạo. Đối đầu với kẻ địch mạnh, không lo tìm cách đối phó mà lại hao phí sức lực vào chuyện vô bổ. Này khác gì tự bào mòn bản thân, chủ động chịu chết.
Cảm nhận được hơi thở Tà Thần, đám tù nhân xui xẻo cuộn tròn ở phòng khách sáng mắt, sau đó nghĩ tới tính tình chủ thượng, tức khắc cuống cuồng trốn sau lưng đồng bọn. Cả đám hận không thể cắm đầu vào tường, tránh khỏi tầm nhìn chủ thượng.
“Sao nào, gấp không chờ nổi muốn chịu chết à?” Tuy chiêu sáng lập không gian không tồi, chứng tỏ Khương Thời Niên có chút thực lực. Nhưng Tà Thần vẫn chưa nhận ra Khương Thời Niên rốt cuộc là ai, cho rằng ngài là một thuật sĩ nhân loại có tu vi cao hơn đa số thuật sĩ khác.
Cơ mà Tà Thần không có ý giấu tài. Tên nhân loại này đi theo Cố Trường Sinh, kẻ phá bĩnh chuyện tốt của hắn?!
Tà Thần vung tay, muốn tiêu diệt Khương Thời Niên, vào tìm Cố Trường Sinh.
Công kích bị Khương Thời Niên chặn đứng. Cùng lúc đó, khí thế trong người Khương Thời Niên tuôn trào.
Thần uy?
Tà Thần dừng tay, cẩn thận quan sát Khương Thời Niên một hồi, lúc này mới hiểu mình bị trúng kế: “Mày giỏi đấy, có thể thỉnh thần giáng lâm.” Khương Thời Niên bề ngoài giống người, thế nên Tà Thần cho rằng kẻ trước mắt phát hiện không địch lại mình bèn trả giá đại giới để thỉnh thần giáng xuống đối phó hắn.
Quyết đoán đấy.
Đáng tiếc không có bản lĩnh gì, đại thần mời đến không phải vị thần có sức chiến đấu cao.
Bất quá là một tín đồ Táo thần chuyên quản chưởng phúc họa gia đình thôi. Tà Thần không để Khương Thời Niên vào mắt: “Nếu mày là chân thân giáng lâm, ra may tao có tí cố kỵ.” Thần giáng thường không dùng chân thân, thường đều là một đạo phân thần. Thân thể nhân loại quá mức yếu ớt, cho dù là Phân Thần, bị thần hàng sẽ không chống đỡ được lâu. Sau khi Thần rời đi, nhân loại bị thần hàng sẽ bị suy yếu cực kỳ.
Phân thần đã vậy, miễn bàn chân thân thần minh hạ giới. Kể cả chân thân tiểu tiên cũng giống thế.
Tiên phàm cách biệt, ha ha.
Bằng không vì sao ai cũng ước được thành tiên?!
Một đạo Phân Thần mà thôi, Tà Thần khinh thường Khương Thời Niên. Năm ngón tay xòe ra, một vật ngập tràn khí đen lóe ánh đỏ bỗng xuất hiện trên tay Tà Thần. Đây là thứ ngưng tụ từ những tâm tư âm u tà ác nhất của nhân loại, một khi dính vào người, thần minh định lực không đủ, tu vi hữu hạn cũng dễ bị gợi lên niệm ác tiềm tàng trong lòng.
Nhất niệm thành thần, nhất niệm thành ma.
Tuy rằng chỉ là Phân Thần, nhưng nhập ma sẽ ảnh hưởng tới chân thân. Chức vị Táo thần ở Thiên Đình không tính là vị trí gì ghê gớm, cùng lắm là một chính thần, không phải tiểu tiên vẩy nước quét nhà có thể so. Nếu hắn có thể làm sa đọa một vị thần đứng đắn thì thật là thú vị.
“Nghe nói Thiên Đình Tây Phương có Đọa Thiên Sứ, xem ra Thiên Đạo muốn phương đông chúng ta cũng có một tên.” Từ tiên nhập ma, quá kích thích. Một kẻ phản bội làm loạn Thiên Đình, đến lúc đó không chừng còn oanh động hơn Tôn hầu tử đại náo thiên cung. Thời điểm đại náo thiên cung Tôn hầu tử chỉ là một linh vật thiên sinh địa dưỡng, cho dù xuất thân bất phàm thì vẫn là yên. Mà Táo thần là chính thần có thần chức. Chuyện này mà thành thật, Thiên Đình mất sạch mặt mũi, hắn có thể cười hả hê mấy vạn năm.
Càng nghĩ, Tà Thần càng kích động. Đám khí đen hút ác ý một người tiếp một người, hoàn toàn không suy xét vấn đề dưỡng thương của mình. Dù sao hiện tại có hút hết cảm xúc tiêu cực, chỉ cần trên địa cầu còn con người, cảm xúc tiêu cực sẽ tiếp tục tái sinh. Mà cơ hội làm Thiên Đình mất mặt không chừng chỉ có một.
Nào ngờ đám khí đen không thể tiếp cận cơ thể Khương Thời Niên, thậm chí vài tia khí đen thừa dịp Khương Thời Niên không chú ý, vòng ra phía sau tìm Cố Trường Sinh tính sổ cũng không được, tất cả khí đều bị chèn ép. Các sợi khí đen mỗi khi bò đến gần Khương Thời Niên vài thước lập tức như bọt nước gặp lửa ‘xèo xèo’ bốc hơi, cặn cũng không còn
Từ đầu tới giờ, Khương Thời Niên chưa từng cử động.
“Không đúng.” Dù bản thân hắn bị trọng thương, hắn vẫn dư sức đối phó với một đạo Phân Thần, tuyệt đối có phần thắng. Tà Thần nhíu mày: “Ngươi không phải phân thần!”
Nhưng mà hắn biết quá muộn.
Khương Thời Niên không phải là kiểu người đứng đực ra cho kẻ địch bắt nạt.
Rút ra huyền thiết dao phay, Khương Thời Niên làm pháp quyết, dao phay lớn hơn hay bàn tay người thành niên nháy mắt biến lớn, ước chừng cỡ bàn phím. Dao phay bay đến trước mặt Tà Thần, chém mạnh xuống đầu hắn.
Tà Thần vội vàng triệu một lớp khí đen chắn lưỡi dao sắc bén lóe hàn quang. Ý thức được người trước mắt rất có thể là chân thân Táo thần, Tà Thần không dám khinh địch nữa. Thần minh hạ phàm sẽ chịu hạn chế vẫn mạnh hơn hẳn nhân loại. Sợ một lớp khí đen không đủ cản, Tà Thần không ngừng triệu hoán thêm trăm tầng khí đen, lúc này mới thoáng thở phào.
Hình như hắn thở phào hơi sớm.
Dao phay phát ra ánh sáng chói lòa, dễ dàng chém xuyên tầng tầng khí đen. Chỉ bằng một nhát chém, khí đen liền bị bổ nát.
Tà Thần nhịn không được lui về phía sau hai bước, hắn bắt đầu cảm thấy hôm nay tìm tới đây quá xúc động.
Phá xong lớp khi đen, Khương Thời Niên không thu tay lại, dao phay như những lúc băm xương cốt ở phòng bếp, tự chém lung tung về phía Tà Thần. Chém đến mức Tà Thần đỡ trái hở phải, nhiều lần thiếu chút nữa đã bị chém đứt tứ chi.
Giết Cố Trường Sinh?
Mơ mộng.
Bị chặn trước cửa, đến mặt mũi chính chủ còn chưa nhìn thấy. Táo thần xuất hiện chính là sự trêu ngươi lớn nhất, chứng tỏ những hành động trước đó của chúng là để dụ rắn xuất động. Thế mà mình nhất thời nổi giận, ngu ngốc chạy tới chui đầu vô lưới.
Âm hiểm!
Không rảnh mắng chửi người, Tà Thần sinh ý lui, bất chấp bị dao phay chém trúng một nhát, bay nhanh về phía sau, tính toán chạy trốn. Giữ được rừng xanh không lo củi đốt. Thù này nhớ kỹ, chờ đến khi dưỡng thương xong, hắn sẽ quay lại tính sổ cả vốn lẫn lời.
Người thông minh chưa bao giờ dựa vào quyền cước, đối với thần minh tầng dưới chót, hương khói là thứ rất quan trọng. Về rồi hắn sẽ phá hoại việc cung phụng Táo thần ở nhân gian, không còn phàm nhân tín ngưỡng, chờ vạn năm sau, sức mạnh bị xói mòn, xem Táo thần về sau hoành thành kiểu gì nữa.
Táo thần giống như các tiểu thần tiên và thổ địa Thành Hoàng, đều được sắc phong. Phần lức sức mạnh của bọn họ dựa vào tín ngưỡng cung phụng, khác với đại thần thực lực do bản thân tự tu luyện thành, hương khói đối với họ là dệt hoa trên gấm, không có cũng không sao, ít bị ảnh hưởng.
Hoàn toàn không biết tiểu thần tiên Táo thần giáng trần bằng chân thân kiêm chức đại thần, Tà Thần một bên oán hận lên kế hoạch trả thù, một bên chạy trốn.
Khương Thời Niên không dùng toàn bộ năng lực bản thân. Thứ nhất hạ phàm bị hạn chế thực lực, thứ hai, không thể để một mình ngài bắt Tà Thần. Tuy trước đó có Cố Trường Sinh và Cố gia ra sức bắt mấy tên lâu la, thời điểm thiên địa giáng công đức, phần lớn sẽ rơi xuống ngài. Mấy người Cố gia lắm chỉ có thể cọ được tí xíu, có hữu dụng đấy nhưng hoàn toàn không đạt mục đích tự tính của ngài.
Bởi vậy Khương Thời Niên cố tình nương tay, thấy Tà Thần muốn chạy thì hơi phòng hộ, phong tỏa đối phương, xác định Tà Thần chạy không được thì ngừng động thủ. Cố Trường Sinh cũng không làm ngài thất vọng, mắt thấy Tà Thần lui về sau sắp thoát khỏi không gian tách biệt, đột nhiên có cái nồi to ụp xuống đầu hắn.
Đó là một chiếc nồi đúc phổ biến ở nông thôn, chuyên dùng dùng xào rau nấu cơm trên giá bếp củi. Cái nồi này không lớn không nhỏ, miễn cưỡng nhét vừa một đứa bé ba bốn tuổi, tuyệt đối không vừa với người trưởng thành. Càng miễn bàn Tà Thần cao lớn hơn con người bình thường.
Nồi sắt phóng tới siêu tốc, càng gần Tà Thần nó càng to hơn. Đến khi tới trước mặt Tà Thần nó đã to bằng một chiếc giường cỡ đại. Nồi sắt hung hăng nhốt Tà Thần vào trong, Tà Thần chỉ thấy một thứ gì đó đen thui phi tới, sau đó xung quanh tối om.
Tuy không biết đối phương dùng pháp khí gì bắt mình, cứ tìm cách phá hư nó trước đã. Cái gì chả được, hỏng là được.
Nồi sắt là đồ cổ. Năm đó Cố gia trở thành truyền nhân Táo thần, Khương Thời Niên đã trao cho đời thứ nhất Cố gia nguyên bộ pháp khí. Đũa sắt, dao phay, thớt, một bộ làm bếp đầy đủ. Có món pháp khí thời hàng yêu phục ma bị hủy, có món bị thất lạc thời chiến loạn, bất quá đến giờ vẫn còn lưu truyền được vài món.
Bởi vì ba Cố còn khoẻ mạnh, hơn nữa càng già càng dẻo dai, trước mắt chỉ truyền cho Cố Trường Sinh một con dao phay. Người trẻ tuổi mà, có một pháp khí tiện tay là đủ, không cần cho thêm.
Tuổi trẻ nên rèn luyện nhiều.
Tuy vậy lúc biết con mình sắp đối mặt với một hồi ác chiến, dao phay đưa cho Tổ sư gia mượn làm vũ khí, ba Cố liền về nông thôn một chuyến, mang hết bảo bối áp đáy hòm lên thành phố. Trong số đó có nồi sắt đúc.
Chiếc nồi cổ được mỗi đời Cố gia tinh tâm uẩn dưỡng, uy lực chỉ tăng không giảm. Hơn nữa còn được Khương Thời Niên bỏ thêm nhiều cấm chế chuyên nhằm vào Tà Thần, thế nên Tà Thần mà bị bắt sẽ không thể thoát khỏi trong khoảng thời gian ngắn.
Tiếp theo cần rèn sắt khi còn nóng.
Tà Thần là giết không chết, chỉ bị trọng thương và phong ấn. Dù sao cũng phải phong ấn, phong ấn chỗ nào chẳng được? Khương Thời Niên vung chưởng đậy nắp nồi, thần lực cuồn cuộn không ngừng xuyên qua nồi sắt, đập Tà Thần vốn trọng thương chưa lành đến mức hơi thở thoi thóp. Đánh đã đời, Khương Thời Niên chắp tay kết ấn, phong ấn nồi sắt ngay tại chỗ.
Vẫn là câu cũ, Tà Thần khó tìm nhưng không khó đánh.
Dù Khương Thời Niên không hạ trần, chỉ cần các thuật sĩ nhân gian đoàn kết dùng chiến thuật biển người, Tà Thần vốn bị trọng thương cuối cùng cũng phải chịu thua.
Phong ấn xong Tà Thần, nồi sắt khổng lồ biến trở về nguyên dạng: “Thu hồi, tìm một chỗ chôn đi.” Cái nồi này không thể dùng nấu cơm nữa, đành chôn đơn giản nhắm mắt làm ngơ. Nghe lệnh Tổ sư gia, Cố Trường Sinh gật đầu, bê nồi sắt vào nhà, hôm nào rảnh mang đi chôn.
Giải quyết xong Tà Thần, không gian tách biệt hết tác dụng, Khương Thời Niên hủy bỏ kết giới không giới. Cùng lúc đó, vài đạo công đức thiên địa từ trên cao bay xuống.
Sợi công đức thô to nhất đáp xuống người Khương Thời Niên, sợi nhỏ hơn rơi xuống người Cố Trường Sinh. Ba Cố mẹ Cố cũng được phân một sợi công đức nhỏ cỡ ngón tay út. Và vô số công đức bé li ti rơi rải rác lên những người xuất lực hỗ trợ. Ví dụ như Tần Dực, ví dụ như thanh niên báo án. Lượng công đức rất ít, không đủ để họ đạp đất thành thần, lại có thể che chở bọn họ gặp dữ hóa lành, vô bệnh vô đau, kéo dài tuổi thọ. Hoặc cho họ cơ duyên, bước vào con đường tu hành. Thậm chí chờ khi hết thọ mệnh, đi đầu thai sẽ được ưu tiên không cần xếp hàng chờ, sớm ngày đầu thai và vào một cái thai tốt.
“Tự dưng tôi có thể tu luyện nè!” Cố Trường Sinh mới dọn xong nồi sắt liền nhận được điện thoại Tần Dực. Đầu bên kia, Tần Dực kích động đến mức nói vấp, suýt thì cắn trúng lưỡi.
- -----oOo------
Để giấu tai mắt, tên trẻ tuổi nghĩ ra cách ẩn pháp khí của mình thành ảnh in. Lúc nào cần dùng thì bóc trực tiếp từ áo, biến ảnh in thành đầu lâu, tính bất ngờ rất cao. Ai mà ngờ một người hai tay trống trơn lại có pháp khí đúng chứ?
Đáng tiếc hắn gặp Cố Trường Sinh. Tên trẻ tuổi chưa kịp phản ứng đã bị bắt sống, nghẹn khuất bị ném vào góc phòng khách, đoàn tụ cùng đồng bọn.
Đúng là thời tới cản không nổi. Có ban ngành đặc biệt ở trong tối hỗ trợ, Cố Trường Sinh, ba Cố và những người liên quan nhanh chóng bắt hết các thủ hạ Tà Thần còn lại, không sót tên nào. Thế nên lúc Tà Thần muốn tìm thủ hạ làm việc cho mình, đột nhiên phát hiện, triệu hoán nửa ngày cư nhiên không một ai đáp lại hắn.
“To gan lớn mật, tao quá dung túng cho chúng mày.” Lũ thủ hạ láo toét không nghe lời. Nhìn đại điện vắng vẻ, Tà Thần chuẩn bị đổi một đám tay sai mới.
Nhưng trước đó, hắn cần đào thải lũ thủ hạ cũ.
Cẩn thận tra tìm chúng, bấy giờ Tà Thần mới phát hiện, đám cấp dưới đã bị người ta một lưới bắt hết. Không phải bọn họ không nghe lời, mà là bọn họ không thể nghe lời.
“Cố, Trường, Sinh!”
Một con kiến hôi mà dám liên tục khiêu khích Thần. Dù đang bị trọng thương hắn cũng không cho phép nhân loại tầm thường trêu cợt mình. Không thể nhịn được nữa, lần trước chưa giải quyết dứt điểm đối phương, vậy thì nhân dịp lần này động tay giải quyết cả con kiến lẫn đám phế vật đi.
Lũ ngu dốt không phản bội nhưng quá mức vô năng, mất hết mặt mũi hắn, không đáng tồn tại.
Tà Thần vừa có động tác, Khương Thời Niên liền cảm nhận được. Ngay khi Tà Thần xuất hiện trước cửa nhà Cố Trường Sinh, Khương Thời Niên vừa vặn mở cửa nhà. Nhìn thấy Tà Thần, Khương Thời Niên lập tức tạo kết giới bao trùm không gian xung quanh, bao vây Tà Thần, tránh đánh động cư dân phụ cận.
“Lòng thương hại dư thừa. Nhân loại quả là dối trá.”
Nhìn hành động của Khương Thời Niên, Tà Thần cười nhạo. Đối đầu với kẻ địch mạnh, không lo tìm cách đối phó mà lại hao phí sức lực vào chuyện vô bổ. Này khác gì tự bào mòn bản thân, chủ động chịu chết.
Cảm nhận được hơi thở Tà Thần, đám tù nhân xui xẻo cuộn tròn ở phòng khách sáng mắt, sau đó nghĩ tới tính tình chủ thượng, tức khắc cuống cuồng trốn sau lưng đồng bọn. Cả đám hận không thể cắm đầu vào tường, tránh khỏi tầm nhìn chủ thượng.
“Sao nào, gấp không chờ nổi muốn chịu chết à?” Tuy chiêu sáng lập không gian không tồi, chứng tỏ Khương Thời Niên có chút thực lực. Nhưng Tà Thần vẫn chưa nhận ra Khương Thời Niên rốt cuộc là ai, cho rằng ngài là một thuật sĩ nhân loại có tu vi cao hơn đa số thuật sĩ khác.
Cơ mà Tà Thần không có ý giấu tài. Tên nhân loại này đi theo Cố Trường Sinh, kẻ phá bĩnh chuyện tốt của hắn?!
Tà Thần vung tay, muốn tiêu diệt Khương Thời Niên, vào tìm Cố Trường Sinh.
Công kích bị Khương Thời Niên chặn đứng. Cùng lúc đó, khí thế trong người Khương Thời Niên tuôn trào.
Thần uy?
Tà Thần dừng tay, cẩn thận quan sát Khương Thời Niên một hồi, lúc này mới hiểu mình bị trúng kế: “Mày giỏi đấy, có thể thỉnh thần giáng lâm.” Khương Thời Niên bề ngoài giống người, thế nên Tà Thần cho rằng kẻ trước mắt phát hiện không địch lại mình bèn trả giá đại giới để thỉnh thần giáng xuống đối phó hắn.
Quyết đoán đấy.
Đáng tiếc không có bản lĩnh gì, đại thần mời đến không phải vị thần có sức chiến đấu cao.
Bất quá là một tín đồ Táo thần chuyên quản chưởng phúc họa gia đình thôi. Tà Thần không để Khương Thời Niên vào mắt: “Nếu mày là chân thân giáng lâm, ra may tao có tí cố kỵ.” Thần giáng thường không dùng chân thân, thường đều là một đạo phân thần. Thân thể nhân loại quá mức yếu ớt, cho dù là Phân Thần, bị thần hàng sẽ không chống đỡ được lâu. Sau khi Thần rời đi, nhân loại bị thần hàng sẽ bị suy yếu cực kỳ.
Phân thần đã vậy, miễn bàn chân thân thần minh hạ giới. Kể cả chân thân tiểu tiên cũng giống thế.
Tiên phàm cách biệt, ha ha.
Bằng không vì sao ai cũng ước được thành tiên?!
Một đạo Phân Thần mà thôi, Tà Thần khinh thường Khương Thời Niên. Năm ngón tay xòe ra, một vật ngập tràn khí đen lóe ánh đỏ bỗng xuất hiện trên tay Tà Thần. Đây là thứ ngưng tụ từ những tâm tư âm u tà ác nhất của nhân loại, một khi dính vào người, thần minh định lực không đủ, tu vi hữu hạn cũng dễ bị gợi lên niệm ác tiềm tàng trong lòng.
Nhất niệm thành thần, nhất niệm thành ma.
Tuy rằng chỉ là Phân Thần, nhưng nhập ma sẽ ảnh hưởng tới chân thân. Chức vị Táo thần ở Thiên Đình không tính là vị trí gì ghê gớm, cùng lắm là một chính thần, không phải tiểu tiên vẩy nước quét nhà có thể so. Nếu hắn có thể làm sa đọa một vị thần đứng đắn thì thật là thú vị.
“Nghe nói Thiên Đình Tây Phương có Đọa Thiên Sứ, xem ra Thiên Đạo muốn phương đông chúng ta cũng có một tên.” Từ tiên nhập ma, quá kích thích. Một kẻ phản bội làm loạn Thiên Đình, đến lúc đó không chừng còn oanh động hơn Tôn hầu tử đại náo thiên cung. Thời điểm đại náo thiên cung Tôn hầu tử chỉ là một linh vật thiên sinh địa dưỡng, cho dù xuất thân bất phàm thì vẫn là yên. Mà Táo thần là chính thần có thần chức. Chuyện này mà thành thật, Thiên Đình mất sạch mặt mũi, hắn có thể cười hả hê mấy vạn năm.
Càng nghĩ, Tà Thần càng kích động. Đám khí đen hút ác ý một người tiếp một người, hoàn toàn không suy xét vấn đề dưỡng thương của mình. Dù sao hiện tại có hút hết cảm xúc tiêu cực, chỉ cần trên địa cầu còn con người, cảm xúc tiêu cực sẽ tiếp tục tái sinh. Mà cơ hội làm Thiên Đình mất mặt không chừng chỉ có một.
Nào ngờ đám khí đen không thể tiếp cận cơ thể Khương Thời Niên, thậm chí vài tia khí đen thừa dịp Khương Thời Niên không chú ý, vòng ra phía sau tìm Cố Trường Sinh tính sổ cũng không được, tất cả khí đều bị chèn ép. Các sợi khí đen mỗi khi bò đến gần Khương Thời Niên vài thước lập tức như bọt nước gặp lửa ‘xèo xèo’ bốc hơi, cặn cũng không còn
Từ đầu tới giờ, Khương Thời Niên chưa từng cử động.
“Không đúng.” Dù bản thân hắn bị trọng thương, hắn vẫn dư sức đối phó với một đạo Phân Thần, tuyệt đối có phần thắng. Tà Thần nhíu mày: “Ngươi không phải phân thần!”
Nhưng mà hắn biết quá muộn.
Khương Thời Niên không phải là kiểu người đứng đực ra cho kẻ địch bắt nạt.
Rút ra huyền thiết dao phay, Khương Thời Niên làm pháp quyết, dao phay lớn hơn hay bàn tay người thành niên nháy mắt biến lớn, ước chừng cỡ bàn phím. Dao phay bay đến trước mặt Tà Thần, chém mạnh xuống đầu hắn.
Tà Thần vội vàng triệu một lớp khí đen chắn lưỡi dao sắc bén lóe hàn quang. Ý thức được người trước mắt rất có thể là chân thân Táo thần, Tà Thần không dám khinh địch nữa. Thần minh hạ phàm sẽ chịu hạn chế vẫn mạnh hơn hẳn nhân loại. Sợ một lớp khí đen không đủ cản, Tà Thần không ngừng triệu hoán thêm trăm tầng khí đen, lúc này mới thoáng thở phào.
Hình như hắn thở phào hơi sớm.
Dao phay phát ra ánh sáng chói lòa, dễ dàng chém xuyên tầng tầng khí đen. Chỉ bằng một nhát chém, khí đen liền bị bổ nát.
Tà Thần nhịn không được lui về phía sau hai bước, hắn bắt đầu cảm thấy hôm nay tìm tới đây quá xúc động.
Phá xong lớp khi đen, Khương Thời Niên không thu tay lại, dao phay như những lúc băm xương cốt ở phòng bếp, tự chém lung tung về phía Tà Thần. Chém đến mức Tà Thần đỡ trái hở phải, nhiều lần thiếu chút nữa đã bị chém đứt tứ chi.
Giết Cố Trường Sinh?
Mơ mộng.
Bị chặn trước cửa, đến mặt mũi chính chủ còn chưa nhìn thấy. Táo thần xuất hiện chính là sự trêu ngươi lớn nhất, chứng tỏ những hành động trước đó của chúng là để dụ rắn xuất động. Thế mà mình nhất thời nổi giận, ngu ngốc chạy tới chui đầu vô lưới.
Âm hiểm!
Không rảnh mắng chửi người, Tà Thần sinh ý lui, bất chấp bị dao phay chém trúng một nhát, bay nhanh về phía sau, tính toán chạy trốn. Giữ được rừng xanh không lo củi đốt. Thù này nhớ kỹ, chờ đến khi dưỡng thương xong, hắn sẽ quay lại tính sổ cả vốn lẫn lời.
Người thông minh chưa bao giờ dựa vào quyền cước, đối với thần minh tầng dưới chót, hương khói là thứ rất quan trọng. Về rồi hắn sẽ phá hoại việc cung phụng Táo thần ở nhân gian, không còn phàm nhân tín ngưỡng, chờ vạn năm sau, sức mạnh bị xói mòn, xem Táo thần về sau hoành thành kiểu gì nữa.
Táo thần giống như các tiểu thần tiên và thổ địa Thành Hoàng, đều được sắc phong. Phần lức sức mạnh của bọn họ dựa vào tín ngưỡng cung phụng, khác với đại thần thực lực do bản thân tự tu luyện thành, hương khói đối với họ là dệt hoa trên gấm, không có cũng không sao, ít bị ảnh hưởng.
Hoàn toàn không biết tiểu thần tiên Táo thần giáng trần bằng chân thân kiêm chức đại thần, Tà Thần một bên oán hận lên kế hoạch trả thù, một bên chạy trốn.
Khương Thời Niên không dùng toàn bộ năng lực bản thân. Thứ nhất hạ phàm bị hạn chế thực lực, thứ hai, không thể để một mình ngài bắt Tà Thần. Tuy trước đó có Cố Trường Sinh và Cố gia ra sức bắt mấy tên lâu la, thời điểm thiên địa giáng công đức, phần lớn sẽ rơi xuống ngài. Mấy người Cố gia lắm chỉ có thể cọ được tí xíu, có hữu dụng đấy nhưng hoàn toàn không đạt mục đích tự tính của ngài.
Bởi vậy Khương Thời Niên cố tình nương tay, thấy Tà Thần muốn chạy thì hơi phòng hộ, phong tỏa đối phương, xác định Tà Thần chạy không được thì ngừng động thủ. Cố Trường Sinh cũng không làm ngài thất vọng, mắt thấy Tà Thần lui về sau sắp thoát khỏi không gian tách biệt, đột nhiên có cái nồi to ụp xuống đầu hắn.
Đó là một chiếc nồi đúc phổ biến ở nông thôn, chuyên dùng dùng xào rau nấu cơm trên giá bếp củi. Cái nồi này không lớn không nhỏ, miễn cưỡng nhét vừa một đứa bé ba bốn tuổi, tuyệt đối không vừa với người trưởng thành. Càng miễn bàn Tà Thần cao lớn hơn con người bình thường.
Nồi sắt phóng tới siêu tốc, càng gần Tà Thần nó càng to hơn. Đến khi tới trước mặt Tà Thần nó đã to bằng một chiếc giường cỡ đại. Nồi sắt hung hăng nhốt Tà Thần vào trong, Tà Thần chỉ thấy một thứ gì đó đen thui phi tới, sau đó xung quanh tối om.
Tuy không biết đối phương dùng pháp khí gì bắt mình, cứ tìm cách phá hư nó trước đã. Cái gì chả được, hỏng là được.
Nồi sắt là đồ cổ. Năm đó Cố gia trở thành truyền nhân Táo thần, Khương Thời Niên đã trao cho đời thứ nhất Cố gia nguyên bộ pháp khí. Đũa sắt, dao phay, thớt, một bộ làm bếp đầy đủ. Có món pháp khí thời hàng yêu phục ma bị hủy, có món bị thất lạc thời chiến loạn, bất quá đến giờ vẫn còn lưu truyền được vài món.
Bởi vì ba Cố còn khoẻ mạnh, hơn nữa càng già càng dẻo dai, trước mắt chỉ truyền cho Cố Trường Sinh một con dao phay. Người trẻ tuổi mà, có một pháp khí tiện tay là đủ, không cần cho thêm.
Tuổi trẻ nên rèn luyện nhiều.
Tuy vậy lúc biết con mình sắp đối mặt với một hồi ác chiến, dao phay đưa cho Tổ sư gia mượn làm vũ khí, ba Cố liền về nông thôn một chuyến, mang hết bảo bối áp đáy hòm lên thành phố. Trong số đó có nồi sắt đúc.
Chiếc nồi cổ được mỗi đời Cố gia tinh tâm uẩn dưỡng, uy lực chỉ tăng không giảm. Hơn nữa còn được Khương Thời Niên bỏ thêm nhiều cấm chế chuyên nhằm vào Tà Thần, thế nên Tà Thần mà bị bắt sẽ không thể thoát khỏi trong khoảng thời gian ngắn.
Tiếp theo cần rèn sắt khi còn nóng.
Tà Thần là giết không chết, chỉ bị trọng thương và phong ấn. Dù sao cũng phải phong ấn, phong ấn chỗ nào chẳng được? Khương Thời Niên vung chưởng đậy nắp nồi, thần lực cuồn cuộn không ngừng xuyên qua nồi sắt, đập Tà Thần vốn trọng thương chưa lành đến mức hơi thở thoi thóp. Đánh đã đời, Khương Thời Niên chắp tay kết ấn, phong ấn nồi sắt ngay tại chỗ.
Vẫn là câu cũ, Tà Thần khó tìm nhưng không khó đánh.
Dù Khương Thời Niên không hạ trần, chỉ cần các thuật sĩ nhân gian đoàn kết dùng chiến thuật biển người, Tà Thần vốn bị trọng thương cuối cùng cũng phải chịu thua.
Phong ấn xong Tà Thần, nồi sắt khổng lồ biến trở về nguyên dạng: “Thu hồi, tìm một chỗ chôn đi.” Cái nồi này không thể dùng nấu cơm nữa, đành chôn đơn giản nhắm mắt làm ngơ. Nghe lệnh Tổ sư gia, Cố Trường Sinh gật đầu, bê nồi sắt vào nhà, hôm nào rảnh mang đi chôn.
Giải quyết xong Tà Thần, không gian tách biệt hết tác dụng, Khương Thời Niên hủy bỏ kết giới không giới. Cùng lúc đó, vài đạo công đức thiên địa từ trên cao bay xuống.
Sợi công đức thô to nhất đáp xuống người Khương Thời Niên, sợi nhỏ hơn rơi xuống người Cố Trường Sinh. Ba Cố mẹ Cố cũng được phân một sợi công đức nhỏ cỡ ngón tay út. Và vô số công đức bé li ti rơi rải rác lên những người xuất lực hỗ trợ. Ví dụ như Tần Dực, ví dụ như thanh niên báo án. Lượng công đức rất ít, không đủ để họ đạp đất thành thần, lại có thể che chở bọn họ gặp dữ hóa lành, vô bệnh vô đau, kéo dài tuổi thọ. Hoặc cho họ cơ duyên, bước vào con đường tu hành. Thậm chí chờ khi hết thọ mệnh, đi đầu thai sẽ được ưu tiên không cần xếp hàng chờ, sớm ngày đầu thai và vào một cái thai tốt.
“Tự dưng tôi có thể tu luyện nè!” Cố Trường Sinh mới dọn xong nồi sắt liền nhận được điện thoại Tần Dực. Đầu bên kia, Tần Dực kích động đến mức nói vấp, suýt thì cắn trúng lưỡi.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.