Chương 11
Bát Thiên Quế Tửu
22/03/2021
Tiểu Trương thấy dòng trạng thái Weibo của cô gái thì bất ngờ lắm
Cậu trầm ngâm một hồi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ là Đào Tinh đã đi mở quán nướng thật.
Thế lý do thật sự là gì?
Tuy ngoài miệng hắn mắng Đào Tinh bị điên, nhưng trong lòng hắn vẫn biết Đào Tinh là người bình thường, mà người bình thường làm gì cũng phải có lý do. Tiểu Trương tự nhủ mình không được kích động, phải biết được lý do mới hiểu được Đào Tinh, nếu cậu ta thật sự có chuyện thì mình cũng có thể giúp một tay.
Cho đến khi tận mắt thấy Đào Tinh, Tiểu Trương lại không kiềm chế được mà nổi điên lên. Giống như bà mẹ bắt được tại trận con mình trong quán net, hắn chỉ muốn đập Đào Tinh một trận nhừ tử ngay tại chỗ.
Đào Tinh lần đầu tiên nếm được mùi vị gian khổ khi làm người, trong một ngày mà tuổi tâm lý đã tăng 0.3 tuổi. Cậu cảm thấy cuộc sống của mấy tháng trước suôn sẻ quá, mỗi ngày chỉ việc ăn ngủ nghe giảng bài, sung sướng vô cùng. Bây giờ niếm trải cuộc sống tự kiếm ăn quả thật rất khó khăn, ngày nào cũng bị khói xông đầy mặt, phải thức khuya, phải suy nghĩ, còn phải nộp phạt.
Thế là cậu không nhịn được ôm Tiểu Trương khóc khản cả giọng, kể hết tất cả sự việc xảy ra trong mấy ngày qua cho hắn, uất ức đến mức nước mắt rơi lã chã. Tiểu Trương vốn chỉ là một con cọp giấy, thấy Đào Tinh như vậy dù có tức cũng không tức nổi, hắn dẫn cậu đến một chỗ yên tĩnh, hỏi cậu bằng chất giọng rất chi là dịu dàng: “Sao trước khi đi cậu không nói với mình một tiếng?”
“Vì mình sợ mình không nỡ đi.”
Tiểu Trương nghe xong câu này thì im lặng cả buổi, đưa tay vuốt tóc lại cho cậu: “Nhưng mà vì lý do gì khiến cậu phải làm vậy?”
Đào Tinh: “Mình có nói cậu cũng không hiểu.”
Tiểu Trương: “Thôi được, coi như mình nhiều chuyện vì đã xen vào việc của cậu, bây giờ mình về nhé?”
Đào Tinh mạnh miệng nói: “Cậu đi đi.”
Tiểu Trương xoay người bước đi, chỉ cần quẹo qua con hẻm trước mặt sẽ không còn thấy nhau nữa. Đào Tinh nhìn quanh một lượt, lui về sau hai bước rồi ngồi xuống ven đường, cậu không biết mình nên đi nộp phạt hay là quay về núi, cũng không biết lát nữa đói bụng thì phải làm sao, càng không biết làm người có ý nghĩa gì. Tại sao mục tiêu cuối cùng của yêu quái lại là làm người, không phải làm người rất khổ sao? Như vậy có phải là mình bị gạt rồi không?
Cậu đột nhiên nghĩ mình thật sự đã bị gạt, giống như mọi người ăn cùng một cây quýt, người thứ nhất ăn xong nói rằng quýt ngọt lắm, người thứ hai ăn vào mới phát hiện mình bị lừa, vì để những người khác cũng bị lừa như mình nên hắn ta vẫn nói là quýt ngọt, thế là tất cả mọi người đều ăn thử mới lòi ra sự thật, nói cách khác, chỉ khi nào loài người chết hết thì đám yêu quái mới có thể ngồi lại cùng nhau, cười ha ha ha nói chúng ta cùng bị lừa rồi nha, thật ra làm người đâu có tốt lành gì.
Đào Tinh lại muốn khóc nữa, lúc nãy cậu đã khóc khàn cả giọng mà bây giờ tâm trạng càng tệ hơn, trong lòng ngực như bị bóp lại khiến cho toàn thân cậu vô cùng khó chịu. Thế là Đào Tinh sợ hãi cúi thấp đầu, lát sau không nhịn được mới vùi mặt vào cánh tay.
Ngay lúc tâm trạng trào dâng, Đào Tinh định bụng sẽ ngồi đây khóc to một trận, đột nhiên có một thứ mát lạnh áp vào tay cậu. Đào Tinh ngước mắt lên, trong tầm mắt cậu là Tiểu Trương đang cầm một gói khăn ướt ngồi xổm trước mặt cậu, đang giúp cậu lau tay, sau đó lau từ tay đến mặt rồi từ mặt đến cổ. Đào Tinh nín khóc, cậu nói: “Cậu làm gì vậy?”
“Người cậu bẩn như cú ấy, thế này mà có người dám mua đồ nướng của cậu nhỉ?” Tiểu Trương rút tờ khăn ướt cuối cùng, cầm chặt tay cậu cẩn thận lau sạch, “Mình hỏi cậu một lần cuối, có phải cậu nghĩ mình nhiều chuyện hay không? Nếu cậu nói phải mình sẽ đi thật, kẻo chút nữa không đón được xe.”
Đào Tinh nhìn chằm chằm tay của Tiểu Trương, chừng mười giây sau, cậu đột nhiên gác cằm lên vai hắn, giọng nói tủi thân cực kỳ: “Bạn Trương à mình bị gạt rồi, mình phải làm sao đây.”
Cậu trầm ngâm một hồi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ là Đào Tinh đã đi mở quán nướng thật.
Thế lý do thật sự là gì?
Tuy ngoài miệng hắn mắng Đào Tinh bị điên, nhưng trong lòng hắn vẫn biết Đào Tinh là người bình thường, mà người bình thường làm gì cũng phải có lý do. Tiểu Trương tự nhủ mình không được kích động, phải biết được lý do mới hiểu được Đào Tinh, nếu cậu ta thật sự có chuyện thì mình cũng có thể giúp một tay.
Cho đến khi tận mắt thấy Đào Tinh, Tiểu Trương lại không kiềm chế được mà nổi điên lên. Giống như bà mẹ bắt được tại trận con mình trong quán net, hắn chỉ muốn đập Đào Tinh một trận nhừ tử ngay tại chỗ.
Đào Tinh lần đầu tiên nếm được mùi vị gian khổ khi làm người, trong một ngày mà tuổi tâm lý đã tăng 0.3 tuổi. Cậu cảm thấy cuộc sống của mấy tháng trước suôn sẻ quá, mỗi ngày chỉ việc ăn ngủ nghe giảng bài, sung sướng vô cùng. Bây giờ niếm trải cuộc sống tự kiếm ăn quả thật rất khó khăn, ngày nào cũng bị khói xông đầy mặt, phải thức khuya, phải suy nghĩ, còn phải nộp phạt.
Thế là cậu không nhịn được ôm Tiểu Trương khóc khản cả giọng, kể hết tất cả sự việc xảy ra trong mấy ngày qua cho hắn, uất ức đến mức nước mắt rơi lã chã. Tiểu Trương vốn chỉ là một con cọp giấy, thấy Đào Tinh như vậy dù có tức cũng không tức nổi, hắn dẫn cậu đến một chỗ yên tĩnh, hỏi cậu bằng chất giọng rất chi là dịu dàng: “Sao trước khi đi cậu không nói với mình một tiếng?”
“Vì mình sợ mình không nỡ đi.”
Tiểu Trương nghe xong câu này thì im lặng cả buổi, đưa tay vuốt tóc lại cho cậu: “Nhưng mà vì lý do gì khiến cậu phải làm vậy?”
Đào Tinh: “Mình có nói cậu cũng không hiểu.”
Tiểu Trương: “Thôi được, coi như mình nhiều chuyện vì đã xen vào việc của cậu, bây giờ mình về nhé?”
Đào Tinh mạnh miệng nói: “Cậu đi đi.”
Tiểu Trương xoay người bước đi, chỉ cần quẹo qua con hẻm trước mặt sẽ không còn thấy nhau nữa. Đào Tinh nhìn quanh một lượt, lui về sau hai bước rồi ngồi xuống ven đường, cậu không biết mình nên đi nộp phạt hay là quay về núi, cũng không biết lát nữa đói bụng thì phải làm sao, càng không biết làm người có ý nghĩa gì. Tại sao mục tiêu cuối cùng của yêu quái lại là làm người, không phải làm người rất khổ sao? Như vậy có phải là mình bị gạt rồi không?
Cậu đột nhiên nghĩ mình thật sự đã bị gạt, giống như mọi người ăn cùng một cây quýt, người thứ nhất ăn xong nói rằng quýt ngọt lắm, người thứ hai ăn vào mới phát hiện mình bị lừa, vì để những người khác cũng bị lừa như mình nên hắn ta vẫn nói là quýt ngọt, thế là tất cả mọi người đều ăn thử mới lòi ra sự thật, nói cách khác, chỉ khi nào loài người chết hết thì đám yêu quái mới có thể ngồi lại cùng nhau, cười ha ha ha nói chúng ta cùng bị lừa rồi nha, thật ra làm người đâu có tốt lành gì.
Đào Tinh lại muốn khóc nữa, lúc nãy cậu đã khóc khàn cả giọng mà bây giờ tâm trạng càng tệ hơn, trong lòng ngực như bị bóp lại khiến cho toàn thân cậu vô cùng khó chịu. Thế là Đào Tinh sợ hãi cúi thấp đầu, lát sau không nhịn được mới vùi mặt vào cánh tay.
Ngay lúc tâm trạng trào dâng, Đào Tinh định bụng sẽ ngồi đây khóc to một trận, đột nhiên có một thứ mát lạnh áp vào tay cậu. Đào Tinh ngước mắt lên, trong tầm mắt cậu là Tiểu Trương đang cầm một gói khăn ướt ngồi xổm trước mặt cậu, đang giúp cậu lau tay, sau đó lau từ tay đến mặt rồi từ mặt đến cổ. Đào Tinh nín khóc, cậu nói: “Cậu làm gì vậy?”
“Người cậu bẩn như cú ấy, thế này mà có người dám mua đồ nướng của cậu nhỉ?” Tiểu Trương rút tờ khăn ướt cuối cùng, cầm chặt tay cậu cẩn thận lau sạch, “Mình hỏi cậu một lần cuối, có phải cậu nghĩ mình nhiều chuyện hay không? Nếu cậu nói phải mình sẽ đi thật, kẻo chút nữa không đón được xe.”
Đào Tinh nhìn chằm chằm tay của Tiểu Trương, chừng mười giây sau, cậu đột nhiên gác cằm lên vai hắn, giọng nói tủi thân cực kỳ: “Bạn Trương à mình bị gạt rồi, mình phải làm sao đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.