Chương 17
Bát Thiên Quế Tửu
22/03/2021
Đào Tinh tạm biệt Tiểu Trương xong thì lên đường về nhà.
Cậu phải đổi từ xe lửa sang xe buýt, từ xe buýt sang xe ba bánh, từ xe ba bánh sang xe đạp, đến khi ăn đủ hành mới đến được trước cửa văn phòng.
Lúc bấy giờ Đào Tinh mới giật mình nhớ ra cạu vì chưa chuẩn bị quà, trên người lúc này không có gì quý giá để tặng được, tiền cũng không có một đồng, nếu mà tặng đào thì kỳ cục quá. Cậu ngồi xổm ở góc tường suy nghĩ cả buổi, cuối cùng quyết định cứ vào trước rồi tính sau.
Bên trong văn phòng không một bóng người, gió lạnh tạt vào vù vù làm tóc cậu rối như tổ quạ, Đào Tinh đến quầy tiếp tân, cố gắng đút đầu vào ô cửa trước quầy gọi nhỏ: “Có ai ở đây không?”
“Ai đó?” Dưới sàn nhà có một người dọa sợ nên nên giật bắn dậy, đột nhiên thấy cái đầu chui qua ô cửa thì càng sợ hơn, hắn la lớn: “Cậu vào đây có việc gì?”
Đào Tinh rút đầu ra mới phát hiện đầu mình đã bị kẹt vào ô cửa, bây giờ chỉ có thể duy trì tư thế cũ: “Em đến giải án.”
Anh cán bộ và Đào Tinh người đẩy ra người rút một hồi mới đưa được đầu của cậu ra khỏi tấm kính, Đào Tinh chu môi nhìn hắn lật hồ sơ, đợi một lúc lâu mới thấy tên cậu. Hắn pha một tách trà, vừa uống vừa nói: “Án của cậu lâu vậy sao không chịu đến giải sớm? Giờ bị người ta bắt được lại bị thêm tội… Cậu tự nhìn xem mình phải làm bao nhiêu công đức mới đủ đền tội này.”
Đào Tinh giật mình vội đẩy xấp hồ sơ ra xa, “Em không dám nhìn đâu… Sếp à, anh có thể du di cho em một chút được không?”
Anh cán bộ nhìn cậu: “Đương nhiên là không rồi, nếu tôi mà làm được cậu nghĩ tôi có nghèo như vậy không? Cậu xem tách trà của tôi tróc cả sơn rồi này.”
Đào Tinh thở dài ngồi xuống ghế, ai mượn cậu cù nhây không giải án nên bây giờ mới rắc rối như vậy, nếu xử lý sớm thì hay rồi. Cậu càng nghĩ càng bực mình, nhăn nhó gửi một đống icon mặt khóc cho Tiểu Trương.
Tiểu Trương nhanh chóng trả lời: “Làm sao?”
Đào Tinh: “Mình đói.”
Cậu nhét điện thoại vào túi, chuẩn bị đi tìm chỗ ăn cơm thì gió bên ngoài lại tạt vào, thổi bay một tờ giấy vào mặt cậu.
“Vì một thế giới hòa bình, Chiến dịch Xuân phong hành động khuyến khích yêu quái sống hòa thuận với loài người…” Cậu nhìn dòng chữ trên giấy rồi hỏi anh cán bộ: “Này là gì vậy anh?”
Anh cán bộ ngẩn đầu nhìn: “Trên giấy viết rõ rồi đấy, chiến dịch khuyến khích chúng ta hòa nhập vào xã hội loài người, ai vun đắp được tình cảm sâu sắc với loài người thì không chỉ được thưởng mà còn được nhận giải thanh niên mười tốt nữa.”
“Nếu em tham gia hoạt động này thì án có được giải không ạ?” Đào Tinh vọt đến trước mặt cán bộ, “Nếu em là thanh niên mười tốt mà không được học đại học thì kỳ lắm đó anh!”
“Bản chất của hai việc này vốn dĩ đã khác nhau, làm sao tôi có thể quyết định được.” Cán bộ nói: “Nếu thích thì cậu cứ đi, quy định ở đằng kia.”
Đào Tinh đi đọc bản quy định, càng đọc mặt càng nhăn, “Cái này mà là quy định á? Cổ vũ cho yêu quái và loài người yêu nhau thì đúng hơn?”
“Thì đúng là cổ vũ cậu yêu loài người đó!” Cán bộ vỗ tay một cái, “Chuyện của cấp trên đã có cấp trên xử lý, cậu hỏi nhiều làm gì, cậu có hỏi tôi cũng không thể trả lời cậu… Mà thôi, nói cho cậu cũng chẳng sao, cậu không thấy điều kiện sống của yêu quái chúng ta ngày càng kém hay sao, tốt nhất là chúng ta sớm hòa hợp và lập gia đình với loài người. Cậu xem, bây giờ đâu có ông Pháp Hải đại sư nào lao ra đánh cậu được, nên cậu không phải sợ việc bị đuổi giết không có chỗ giấu con. Mà quy định này ra lâu lắm rồi sao bây giờ cậu mới biết?”
Đào Tinh nghe xong lẩm bẩm một hồi, cậu vốn là một người không quá giỏi giao tiếp với người khác, bây giờ cậu không chắc mình có thể làm quen và yêu con người hay không, nếu nói bạn bè loài người thì cậu chỉ có duy nhất một người là Tiểu Trương mà thôi. Nhưng không thử cách này thì cậu phải làm một trăm năm công đức! Một trăm năm đó trời ạ! Vốn lúc đầu chỉ có mười năm nhưng cậu cứ liên tục trì hoãn nên lúc này án phạt mới lên đến một trăm năm. Cậu chỉ mới sống được có một trăm năm thôi, cậu vẫn là một đứa bé mà.
“Được, yêu thì yêu.” Đào Tinh vẫn tự nói tự nghe, “Mình phải về hỏi thằng cha cầm Ipad ở trường học xem khi được làm thanh niên mười tốt thì có thể giải án hay không, mình không thể bắt Tiểu Trương đau khổ được.”
Đúng vậy, lúc trước cậu coi Tiểu Trương là bạn tốt, còn bây giờ cậu đã nghĩ khác rồi, Tiểu Trương hạnh phúc cậu sẽ hạnh phúc, Tiểu Trương đau khổ cậu cũng sẽ đau khổ, nếu cậu cù nhây không giải án thì chẳng phải Tiểu Trương cũng chịu tội hay sao?
Nghĩ tới đây, cậu gửi cho Tiểu Trương một tin nhắn: Tiểu Trương này, dạo này cậu còn độc thân chứ?
Cậu phải đổi từ xe lửa sang xe buýt, từ xe buýt sang xe ba bánh, từ xe ba bánh sang xe đạp, đến khi ăn đủ hành mới đến được trước cửa văn phòng.
Lúc bấy giờ Đào Tinh mới giật mình nhớ ra cạu vì chưa chuẩn bị quà, trên người lúc này không có gì quý giá để tặng được, tiền cũng không có một đồng, nếu mà tặng đào thì kỳ cục quá. Cậu ngồi xổm ở góc tường suy nghĩ cả buổi, cuối cùng quyết định cứ vào trước rồi tính sau.
Bên trong văn phòng không một bóng người, gió lạnh tạt vào vù vù làm tóc cậu rối như tổ quạ, Đào Tinh đến quầy tiếp tân, cố gắng đút đầu vào ô cửa trước quầy gọi nhỏ: “Có ai ở đây không?”
“Ai đó?” Dưới sàn nhà có một người dọa sợ nên nên giật bắn dậy, đột nhiên thấy cái đầu chui qua ô cửa thì càng sợ hơn, hắn la lớn: “Cậu vào đây có việc gì?”
Đào Tinh rút đầu ra mới phát hiện đầu mình đã bị kẹt vào ô cửa, bây giờ chỉ có thể duy trì tư thế cũ: “Em đến giải án.”
Anh cán bộ và Đào Tinh người đẩy ra người rút một hồi mới đưa được đầu của cậu ra khỏi tấm kính, Đào Tinh chu môi nhìn hắn lật hồ sơ, đợi một lúc lâu mới thấy tên cậu. Hắn pha một tách trà, vừa uống vừa nói: “Án của cậu lâu vậy sao không chịu đến giải sớm? Giờ bị người ta bắt được lại bị thêm tội… Cậu tự nhìn xem mình phải làm bao nhiêu công đức mới đủ đền tội này.”
Đào Tinh giật mình vội đẩy xấp hồ sơ ra xa, “Em không dám nhìn đâu… Sếp à, anh có thể du di cho em một chút được không?”
Anh cán bộ nhìn cậu: “Đương nhiên là không rồi, nếu tôi mà làm được cậu nghĩ tôi có nghèo như vậy không? Cậu xem tách trà của tôi tróc cả sơn rồi này.”
Đào Tinh thở dài ngồi xuống ghế, ai mượn cậu cù nhây không giải án nên bây giờ mới rắc rối như vậy, nếu xử lý sớm thì hay rồi. Cậu càng nghĩ càng bực mình, nhăn nhó gửi một đống icon mặt khóc cho Tiểu Trương.
Tiểu Trương nhanh chóng trả lời: “Làm sao?”
Đào Tinh: “Mình đói.”
Cậu nhét điện thoại vào túi, chuẩn bị đi tìm chỗ ăn cơm thì gió bên ngoài lại tạt vào, thổi bay một tờ giấy vào mặt cậu.
“Vì một thế giới hòa bình, Chiến dịch Xuân phong hành động khuyến khích yêu quái sống hòa thuận với loài người…” Cậu nhìn dòng chữ trên giấy rồi hỏi anh cán bộ: “Này là gì vậy anh?”
Anh cán bộ ngẩn đầu nhìn: “Trên giấy viết rõ rồi đấy, chiến dịch khuyến khích chúng ta hòa nhập vào xã hội loài người, ai vun đắp được tình cảm sâu sắc với loài người thì không chỉ được thưởng mà còn được nhận giải thanh niên mười tốt nữa.”
“Nếu em tham gia hoạt động này thì án có được giải không ạ?” Đào Tinh vọt đến trước mặt cán bộ, “Nếu em là thanh niên mười tốt mà không được học đại học thì kỳ lắm đó anh!”
“Bản chất của hai việc này vốn dĩ đã khác nhau, làm sao tôi có thể quyết định được.” Cán bộ nói: “Nếu thích thì cậu cứ đi, quy định ở đằng kia.”
Đào Tinh đi đọc bản quy định, càng đọc mặt càng nhăn, “Cái này mà là quy định á? Cổ vũ cho yêu quái và loài người yêu nhau thì đúng hơn?”
“Thì đúng là cổ vũ cậu yêu loài người đó!” Cán bộ vỗ tay một cái, “Chuyện của cấp trên đã có cấp trên xử lý, cậu hỏi nhiều làm gì, cậu có hỏi tôi cũng không thể trả lời cậu… Mà thôi, nói cho cậu cũng chẳng sao, cậu không thấy điều kiện sống của yêu quái chúng ta ngày càng kém hay sao, tốt nhất là chúng ta sớm hòa hợp và lập gia đình với loài người. Cậu xem, bây giờ đâu có ông Pháp Hải đại sư nào lao ra đánh cậu được, nên cậu không phải sợ việc bị đuổi giết không có chỗ giấu con. Mà quy định này ra lâu lắm rồi sao bây giờ cậu mới biết?”
Đào Tinh nghe xong lẩm bẩm một hồi, cậu vốn là một người không quá giỏi giao tiếp với người khác, bây giờ cậu không chắc mình có thể làm quen và yêu con người hay không, nếu nói bạn bè loài người thì cậu chỉ có duy nhất một người là Tiểu Trương mà thôi. Nhưng không thử cách này thì cậu phải làm một trăm năm công đức! Một trăm năm đó trời ạ! Vốn lúc đầu chỉ có mười năm nhưng cậu cứ liên tục trì hoãn nên lúc này án phạt mới lên đến một trăm năm. Cậu chỉ mới sống được có một trăm năm thôi, cậu vẫn là một đứa bé mà.
“Được, yêu thì yêu.” Đào Tinh vẫn tự nói tự nghe, “Mình phải về hỏi thằng cha cầm Ipad ở trường học xem khi được làm thanh niên mười tốt thì có thể giải án hay không, mình không thể bắt Tiểu Trương đau khổ được.”
Đúng vậy, lúc trước cậu coi Tiểu Trương là bạn tốt, còn bây giờ cậu đã nghĩ khác rồi, Tiểu Trương hạnh phúc cậu sẽ hạnh phúc, Tiểu Trương đau khổ cậu cũng sẽ đau khổ, nếu cậu cù nhây không giải án thì chẳng phải Tiểu Trương cũng chịu tội hay sao?
Nghĩ tới đây, cậu gửi cho Tiểu Trương một tin nhắn: Tiểu Trương này, dạo này cậu còn độc thân chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.