Chương 112
Tg Tuyệt Ca
12/07/2024
Chưởng giáo chân nhân gật đầu với Trương Tịch Nhan tỏ vẻ chính mình đã biết. Ông ngẩng đầu, nhìn về phía những người xung quanh, nói: "Mọi chuyện đều có nhân quả của nó." Giọng nói của ông không lớn, nhưng được dùng chân khí để truyền ra, câu câu chữ chữ như đánh vào trong trái tim người nghe: "Ngày xưa tư tế Vu Giáo là Lê Trùng Trùng cùng tổ sư gia Trương Trấn Sơn của Trấn Sơn Đạo phái kết vi liên lý, lập hạ Trấn Sơn nhất mạch, hóa giải ân oán của hai phái Vu - Đạo, từ nay về sau Vu Giáo tránh cư Nam Cương, cơ hồ không đặt chân lên đất Trung Nguyên. Từ khi Trấn Sơn nhất mạch lập phái, Lê Trùng Trùng lập hạ huyết thề cuộc đời này không bước chân ra khỏi Trương gia thôn, con cháu đời sau cũng chưa từng chậm trễ trong việc trấn áp cổ họa hành y tế thế. Tà Thần gây nghiệt, ngàn năm cơ nghiệp của Trấn Sơn nhất mạch trong một đêm tẫn hủy, chỉ có chưởng môn Trương Kiều Nghiên và truyền công trưởng lão Trương Tịch Nhan giảo hạnh chạy thoát, đến nay vẫn bị đuổi giết hãm hại, mà Trấn Sơn nhất mạch truyền thừa tuyệt tự, đạo thống không người kế thừa."
Chưởng giáo chân nhân nhìn những người ở đây, lớn tiếng chất vấn: "Làm một người con vì cha mẹ thân sinh báo diệt môn chi thù, thân là truyền công trưởng giáo vì tông môn báo diệt đạo chi thù, có gì sai?" Ông chỉ vào những thi thể trên mặt đất, nói: "Tà Thần gây nghiệt, bao che thủ phạm, không có liêm sỉ công nghĩa chi tâm, chết rồi vẫn muốn giữ sĩ diện! Nếu là kẻ sĩ tất uy thế, xác chết hai người, máu chảy dài năm bước*, thiên hạ đồ trắng, hôm nay là cùng."
*Nhược sĩ tất nỗ, phục thi nhị nhân, lưu huyết ngũ bộ: một câu trong phần Ngụy Sách của Chiến Quốc Sách (cuốn cổ sử TQ viết về lịch sử thời Chiến Quốc, từ năm 490 TCN đến năm 221 TCN). Ý của chưởng giáo chân nhân trong câu này (theo mình hiểu) thì ông ấy muốn nói rằng: nếu không thể đánh một trận công bằng, không thể trả lại một cái công đạo, thì hôm nay kẻ nào đứng ra bênh vực Canh Thần ông ấy sẽ vì đòi lại công lý mà thanh lý Đạo môn, khiến cho máu chảy thành sông, thiên hạ phải mặc đồ tang. Nếu đạo hữu nào có lý giải khác thì cmt giúp mình bổ sung thêm nhé.
Mũi của Trương Tịch Nhan có chút chua xót, vành mắt có chút phiếm hồng, hai tay ôm quyền, hướng chưởng giáo chân nhân bái lễ một cái thật sâu.
Liễu Vũ thì vẫn còn có chút ngây ngốc: Ông lão này không ấn kịch bản truyền thống ra bài gì hết trơn.
Một lão đạo sĩ có cháu trai bị chết đứng ra, kêu lên: "Trương Quá Hướng, ông đây là đang bênh vực người của ông!"
Chưởng giáo chân nhân đúng lý hợp tình đáp trả: "Bênh vực người của tôi thì đã sao? Môn hạ của bần đạo có một người tâm huyết như vậy, vì sao không hộ? Có cái lý do gì không hộ?"
Trương Tịch Nhan khúc đầu gối quỳ xuống trước mặt chưởng giáo chân nhân, nặng nề dập đầu ba cái thật mạnh.
Chưởng giáo chân nhân kinh ngạc hỏi Trương Tịch Nhan: "Con làm gì vậy? Đứng dậy!"
Liễu Vũ thấy thế, tức khắc đau lòng không thôi, lập tức đến kéo Trương Tịch Nhan đứng dậy.
Trương Tịch Nhan quỳ vô cùng vững vàng, không sao kéo lên được. Nàng dập đầu trên mặt đất, nói với chưởng giáo chân nhân: "Con muốn bộ lạc Ứng Long nợ máu trả bằng máu. Từ hôm nay trở đi, Đạo môn, Trấn Sơn nhất mạch, không còn Trương Tịch Nhan nữa, tất cả sát nghiệt, tất cả tội nghiệt, con sẽ một mình gánh chịu."
Chưởng giáo chân nhân nghe vậy, sắc mặt biến đổi: "Không cần như vậy! Chuyện của Trấn Sơn Đạo phái, tổ đình sẽ vì các con đòi lại công bằng!"
Trương Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn về phía chưởng giáo chân nhân, đạm nhiên cười: "Chưởng giáo, ý tốt của ngài lòng con lãnh, nhưng đừng kéo tổ đình xuống nước, việc này cứ để cho bản thân con tự đi giải quyết, công đạo của mình, tự bản thân con sẽ đến đòi." Nàng vừa dứt lời, giơ lên chân phải dùng sức dậm một cái, lòng đất run rẩy, tiếng ầm vang từ bốn phía truyền đến, dường như có lực lượng bàng bạc từ bốn phương tám hướng bên dưới lòng đất hội tụ lại thành một cái xoáy nước bên dưới chân rồi mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể của nàng.
Có người hét lớn: "Ngăn ả lại!" Một thanh ngọc như ý bay về phía Trương Tịch Nhan. Thế tới của nó vừa nhanh vừa mạnh, hư ảnh thật dài từ bên trong ngọc như ý lộ ra, khiến cho nó thoạt nhìn giống như dài ra cả mét, phần đỉnh đâm về phía giữa trán của Trương Tịch Nhan.
Chưởng giáo chân nhân phẩy cây phất trần, một đạo linh quang bay ra, đánh bay ngọc như ý ra ngoài, ông chắn trước mặt Trương Tịch Nhan, quát: "Ai dám!"
Trương Tịch Nhan nhìn thấy chưởng giáo chân nhân đến giờ phút này vẫn muốn bảo hộ nàng, nàng chua xót cười cười, gọi: "Chưởng giáo."
Chưởng giáo chân nhân quay đầu lại nhìn Trương Tịch Nhan: "Con đây là trả thù kẻ thù nhưng lại làm người thân đau lòng."
Trương Tịch Nhan cười cười, nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lại có vẻ phá lệ thê lương, nàng nói: "Nhà của con hơn 300 mạng người, trong một đêm hoàn toàn không còn ai, con trơ mắt nhìn ông cố của con, ông nội của con, ba của con, anh cả của con, anh hai của con, con tận mắt nhìn bọn họ vì bảo hộ con mà chết. Cơ nghiệp hơn hai ngàn năm của nhà con, trong một đêm hủy sạch! Trấn Sơn nhất mạch đem chính tổ tông nhà mình trấn áp bên dưới ngọn núi hơn hai ngàn năm, còn bọn chúng thì sao..." Nàng chỉ về phía người của bộ lạc Ứng Long: "Cái thứ bọn chúng cung phụng trên đồ đằng đi giết người khắp nơi, ai từng quản đến? Nếu nhân tâm đã bất công, vậy thì giết ra một cái công đạo đi."
Liễu Vũ sợ bộ dáng hiện tại của Trương Tịch Nhan muốn chết, cô kêu lên: "Trương Tịch Nhan, chị làm gì vậy?" Cô biết nội tâm của Trương Tịch Nhan đè nặng rất nhiều cảm xúc phẫn nộ và thù hận, báo thù sao, cứ báo là được rồi, nhưng đây là đang làm gì vậy? Cô nhìn những lực lượng không biết là cái quỷ gì không ngừng chui vào trong người của Trương Tịch Nhan, sợ tới mức chân run lẩy bẩy.
Không biết tên nào trong đám người hét to: "Trương Quá Hướng, ông đây là đang bao che cho yêu nữ! Chuyện hôm nay, ông cần phải có một cái giao đãi cho Đạo môn."
Đệ tử tổ đình thấy thế, mặt biến sắc, kêu lên: "Chưởng giáo."
Chưởng giáo chân nhân vốn dĩ muốn đứng ra bảo vệ Trương Tịch Nhan để cho nàng bình an chạy thoát, sau đó liên hợp với người bên trong Đạo môn tạo áp lực lên Dân Tông Hiệp, đồng thời bắt đầu quét sạch người của bộ lạc Ứng Long, nhưng không nghĩ Trương Tịch Nhan lại sẽ trực tiếp bạo tẩu. Nàng làm như vậy sẽ bị người bắt lấy nhược điểm, khiến cho cả nàng và tổ đình đều lọt vào công phạt của các môn phái khác.
Một tiếng rồng ngâm dài lâu bỗng nhiên hoa phá trường không, long uy và ánh sáng trắng lóa mắt chiếu xuống, nguyên bản trời đất tối tăm bỗng dưng sáng như ban ngày, chói đến làm người mở mắt không được.
Ước chừng qua vài giây, tiếng rồng ngâm biến mất, ánh sáng trắng cũng nhạt dần, hai bóng người toàn thân bao phủ bởi bạch quang mờ nhạt xuất hiện ở bên phía đường đối diện.
Trong đó có một người, trừ bỏ nhóm người chưởng giáo chân nhân tới sau nên không biết, những người khác thì lại rất quen thuộc, chính là Lộ Vô Quy cùng thanh thước phép Lượng Thiên đã tiêu diệt bàn long kiếm trận. Người còn lại là một người phụ nữ trẻ tuổi, giữa trán có nốt chu sa phong ấn, tay cầm một cây quạt xếp, mặc một bộ Đường trang cách tân có thêu ám văn, một con Li Long toàn thân tuyết trắng như ngọc đã thu nhỏ thân thể quấn trên toàn bộ cánh tay của nàng ấy, uy phong cực kỳ.
Liễu Vũ: "..." Du Thanh Vi, sao nàng ấy lại tới đây? Cô nhìn sinh vật hình rồng quấn từ cổ tay đến tận trên vai Du Thanh Vi, nghĩ thầm: Đồ chơi này là rồng thiệt hả ta? Sừng rồng đâu? Nói là rồng, nhưng nó lại không có loại nóng rực chí dương chí cương, thậm chí còn mang đến cảm giác thấm lạnh làm người vô cùng thoải mái. Cô thầm nghĩ: "Rồng pha ke à?" Mà kệ có phải là hàng pha ke hay không, nhưng phong cách thì rất phong cách nha.
Du Thanh Vi dắt tay Lộ Vô Quy đi qua đường, đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, đánh giá từ trên xuống dưới rồi nói: "Nha, dẫn địa sát chi khí mạnh mẽ giải khai phong ấn thiên nhãn à."
Trương Tịch Nhan hỏi: "Sao chị lại tới đây?"
Du Thanh Vi đáp: "Tiểu muộn ngốc nói các người đang đánh nhau, vừa vặn cô cũng hẹn tôi, vì thế nên chạy tới xem náo nhiệt chút." Nàng ấy nói xong, nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, tỏ vẻ kinh ngạc cảm thán: "Lúc này Đạo môn đúng thật là tổn thất thảm trọng à nha." Tiếp đó còn như ngại chuyện chưa đủ lớn, nàng ấy nhanh chóng phân phó Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, Đại Bạch, tên nào có dính long khí của Canh Thần trên người, một tên cũng không buông tha." Nàng ấy vung quạt xếp, ý bảo hai cục cưng của mình nhào lên.
Lộ Vô Quy 'dạ' một tiếng, rút thước phép Lượng Thiên ra, hướng một tên đứng gần đó có dính long khí của Canh Thần nhào đến, không chờ tên đó lùi lại bước nào đã nện một thước lên trên đầu hắn, đánh cho xương sọ đương trường bay tán loạn, máu tươi và não bộ văng ra ngoài. Cô còn hô to: "Đại Bạch, quy củ cũ."
Rồng trắng phát ra tiếng rồng ngâm, giống như cún con vui vẻ đuổi theo một tên nhanh nhẹn nhất vừa nhanh chân chạy trốn ra khỏi đám người.
Du Thanh Vi thấy Liễu Vũ còn đang thất thần, nói: "Cô còn thất thần làm gì? Có thù báo thù, có oan báo oan nha."
Liễu Vũ: "..." Cô ngây người một lúc, quay đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy, thấy vừa mới nói xong có mấy câu, trên đất đã có thêm ba cái xác bị đập nát đầu máu chảy ròng ròng. Cả người cô đều ngây ngốc, nghĩ thầm: "Đại lão, cái này... liền trực tiếp đấu võ à?" So sánh thử, Tịch Nhan bảo bảo nhà cô quả thực quá dịu dàng quá dễ khi dễ.
Một vị quan chủ nào đó thấy Lộ Vô Quy thực sự quá hung tàn, hét lớn: "Yêu nghiệt, dừng tay —" lời còn chưa nói xong, thước phép đã nện xuống, quan chủ đại lão nào đó giơ phất trần cản lại, nhưng chỉ nghe một tiếng 'răng rắc' phất trần liền gãy nát, theo sát là tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên... Nát sọ rồi!
Du Thanh Vi thấy vậy la lên: "Người nào không có liên quan tới Canh Thần thì nhanh chân né ra dùm, bị ngộ thương thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu à." Nàng ấy liếc mắt nhìn vị quan chủ nào đó đã chết queo: "Xin lỗi nha, loại này chính mình xông lên tìm chết, bao chết không bao chôn."
Bỗng nhiên, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Mọi người cùng nhìn về phía tiếng kêu thảm thiết phát ra, chỉ thấy con rồng trắng dài chừng một mét lúc nãy đã biến dài hơn mười mét, miệng nó ngậm áo ngoài của một người kéo người đó bay lên cao, sau đó há miệng nhả ra.
Người nọ kêu lên thảm thiết, vuông góc rơi xuống đất, phát ra tiếng rầm nặng nề, nằm trên mặt đất không động đậy, rất nhiều máu tươi trào ra ngoài.
Tiếp đó rồng trắng đang bay trên không trung đột nhiên biến mất, sau lại đột nhiên xuất hiện ở trên đường lớn, lại ngậm một tên khác đang có ý định bỏ trốn, hất đầu vung tên đó lên, người nọ bay theo hình parabol rơi vào trong sân phòng làm việc Dân Tông Hiệp, thất khiếu đổ máu cả người run rẩy có vẻ không sống nổi nữa.
Du Thanh Vi thấy Liễu Vũ vẫn còn thất thần, bất mãn "hừ" một tiếng: "Đừng có đứng dòm phí thời gian nữa, nhanh tay nhanh chân lên nào."
Liễu Vũ: "..." Chị là ai vậy, tôi không có quen biết chị! Cô thả Hoa Thần Cổ ra, bảo vệ Trương Tịch Nhan. Du Thanh Vi nói Tịch Nhan bảo bảo của cô đang dẫn địa sát chi khí đánh vỡ phong ấn thiên nhãn, cô đương nhiên phải đứng đây làm vệ sĩ cho Tịch Nhan bảo bảo rồi.
Chưởng giáo chân nhân nhìn thấy một người một rồng giống như vào chỗ không người khắp nơi đuổi giết bộ lạc Ứng Long, cả kinh thất thần hai giây mới hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Du Thanh Vi: "Đạo hữu là người của Âm Dương Đạo phái?" Hơi thở trên người của cô gái này rất giống đạo phái đó.
Du Thanh Vi cười đáp: "Du Thanh Vi của Âm Dương Đạo Bảo An đạo quan gặp qua Quá Hướng chân nhân." Nàng ấy bổ sung thêm một câu: "Tôi đến tìm Trương Tịch Nhan nói chuyện làm ăn."
Ngô Phượng Khởi hô: "Hội trưởng Du."
Du Thanh Vi mỉm cười nói: "Ngô lão, ngài yên tâm, chờ lát nữa giải quyết xong đảm bảo sẽ dọn dẹp sạch sẽ hiện trường cho ngài. Đây là địa bàn của ngài, tôi cũng không nghĩ gây thêm phiền toái cho ngài đâu, nhưng mà móng vuốt của ai đó đều đã duỗi đến chỗ của tôi, đều chuẩn bị diệt mãn môn nhà tôi a, làm người ấy mà, phải biết có qua có lại, vì thế cỡ nào tôi cũng phải đáp lễ một cái mới được."
Cảm giác làm người hồi hộp bỗng nhiên đánh úp lại, không khí dường như đọng lại trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại lặng yên không một tiếng động phảng phất như thể chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Giây tiếp theo, người xung quanh phát hiện tiếng vang dưới chân Trương Tịch Nhan biến mất, cả người nàng lặng yên không một tiếng động giống như u linh.
Trái tim Ngô Phượng Khởi đập thình thịch, cảm giác giống như người đứng gần ông ta không phải Trương Tịch Nhan, mà là Lê Vị trước kia, chính xác mà nói, hiện tại thực lực của Trương Tịch Nhan không thua Lê Vị trước kia chút nào. Một người cho dù thiên tư lại yêu nghiệt như thế nào cũng không thể trưởng thành nhanh như vậy được! Ông ta nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan, hỏi: "Cô là ai?"
Chưởng giáo chân nhân nhìn vào ấn đường của Trương Tịch Nhan, chỉ thấy giữa trán nàng có một hoa văn hình bầu dục dựng thẳng đứng, bên trong hoa văn ngưng tụ xoáy nước chứa đựng lực lượng vô cùng đáng sợ, mà bên cạnh xoáy nước còn có một vòng ấn ký luân hồi. Trấn Sơn nhất mạch truyền qua hơn một trăm đời, chỉ có duy nhất Lê Trùng Trùng tu luyện đến cảnh giới mở ra thiên nhãn! Ông kêu lên: "Ngươi đoạt xá Trương Tịch Nhan?"
Chưởng giáo chân nhân nhìn những người ở đây, lớn tiếng chất vấn: "Làm một người con vì cha mẹ thân sinh báo diệt môn chi thù, thân là truyền công trưởng giáo vì tông môn báo diệt đạo chi thù, có gì sai?" Ông chỉ vào những thi thể trên mặt đất, nói: "Tà Thần gây nghiệt, bao che thủ phạm, không có liêm sỉ công nghĩa chi tâm, chết rồi vẫn muốn giữ sĩ diện! Nếu là kẻ sĩ tất uy thế, xác chết hai người, máu chảy dài năm bước*, thiên hạ đồ trắng, hôm nay là cùng."
*Nhược sĩ tất nỗ, phục thi nhị nhân, lưu huyết ngũ bộ: một câu trong phần Ngụy Sách của Chiến Quốc Sách (cuốn cổ sử TQ viết về lịch sử thời Chiến Quốc, từ năm 490 TCN đến năm 221 TCN). Ý của chưởng giáo chân nhân trong câu này (theo mình hiểu) thì ông ấy muốn nói rằng: nếu không thể đánh một trận công bằng, không thể trả lại một cái công đạo, thì hôm nay kẻ nào đứng ra bênh vực Canh Thần ông ấy sẽ vì đòi lại công lý mà thanh lý Đạo môn, khiến cho máu chảy thành sông, thiên hạ phải mặc đồ tang. Nếu đạo hữu nào có lý giải khác thì cmt giúp mình bổ sung thêm nhé.
Mũi của Trương Tịch Nhan có chút chua xót, vành mắt có chút phiếm hồng, hai tay ôm quyền, hướng chưởng giáo chân nhân bái lễ một cái thật sâu.
Liễu Vũ thì vẫn còn có chút ngây ngốc: Ông lão này không ấn kịch bản truyền thống ra bài gì hết trơn.
Một lão đạo sĩ có cháu trai bị chết đứng ra, kêu lên: "Trương Quá Hướng, ông đây là đang bênh vực người của ông!"
Chưởng giáo chân nhân đúng lý hợp tình đáp trả: "Bênh vực người của tôi thì đã sao? Môn hạ của bần đạo có một người tâm huyết như vậy, vì sao không hộ? Có cái lý do gì không hộ?"
Trương Tịch Nhan khúc đầu gối quỳ xuống trước mặt chưởng giáo chân nhân, nặng nề dập đầu ba cái thật mạnh.
Chưởng giáo chân nhân kinh ngạc hỏi Trương Tịch Nhan: "Con làm gì vậy? Đứng dậy!"
Liễu Vũ thấy thế, tức khắc đau lòng không thôi, lập tức đến kéo Trương Tịch Nhan đứng dậy.
Trương Tịch Nhan quỳ vô cùng vững vàng, không sao kéo lên được. Nàng dập đầu trên mặt đất, nói với chưởng giáo chân nhân: "Con muốn bộ lạc Ứng Long nợ máu trả bằng máu. Từ hôm nay trở đi, Đạo môn, Trấn Sơn nhất mạch, không còn Trương Tịch Nhan nữa, tất cả sát nghiệt, tất cả tội nghiệt, con sẽ một mình gánh chịu."
Chưởng giáo chân nhân nghe vậy, sắc mặt biến đổi: "Không cần như vậy! Chuyện của Trấn Sơn Đạo phái, tổ đình sẽ vì các con đòi lại công bằng!"
Trương Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn về phía chưởng giáo chân nhân, đạm nhiên cười: "Chưởng giáo, ý tốt của ngài lòng con lãnh, nhưng đừng kéo tổ đình xuống nước, việc này cứ để cho bản thân con tự đi giải quyết, công đạo của mình, tự bản thân con sẽ đến đòi." Nàng vừa dứt lời, giơ lên chân phải dùng sức dậm một cái, lòng đất run rẩy, tiếng ầm vang từ bốn phía truyền đến, dường như có lực lượng bàng bạc từ bốn phương tám hướng bên dưới lòng đất hội tụ lại thành một cái xoáy nước bên dưới chân rồi mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể của nàng.
Có người hét lớn: "Ngăn ả lại!" Một thanh ngọc như ý bay về phía Trương Tịch Nhan. Thế tới của nó vừa nhanh vừa mạnh, hư ảnh thật dài từ bên trong ngọc như ý lộ ra, khiến cho nó thoạt nhìn giống như dài ra cả mét, phần đỉnh đâm về phía giữa trán của Trương Tịch Nhan.
Chưởng giáo chân nhân phẩy cây phất trần, một đạo linh quang bay ra, đánh bay ngọc như ý ra ngoài, ông chắn trước mặt Trương Tịch Nhan, quát: "Ai dám!"
Trương Tịch Nhan nhìn thấy chưởng giáo chân nhân đến giờ phút này vẫn muốn bảo hộ nàng, nàng chua xót cười cười, gọi: "Chưởng giáo."
Chưởng giáo chân nhân quay đầu lại nhìn Trương Tịch Nhan: "Con đây là trả thù kẻ thù nhưng lại làm người thân đau lòng."
Trương Tịch Nhan cười cười, nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lại có vẻ phá lệ thê lương, nàng nói: "Nhà của con hơn 300 mạng người, trong một đêm hoàn toàn không còn ai, con trơ mắt nhìn ông cố của con, ông nội của con, ba của con, anh cả của con, anh hai của con, con tận mắt nhìn bọn họ vì bảo hộ con mà chết. Cơ nghiệp hơn hai ngàn năm của nhà con, trong một đêm hủy sạch! Trấn Sơn nhất mạch đem chính tổ tông nhà mình trấn áp bên dưới ngọn núi hơn hai ngàn năm, còn bọn chúng thì sao..." Nàng chỉ về phía người của bộ lạc Ứng Long: "Cái thứ bọn chúng cung phụng trên đồ đằng đi giết người khắp nơi, ai từng quản đến? Nếu nhân tâm đã bất công, vậy thì giết ra một cái công đạo đi."
Liễu Vũ sợ bộ dáng hiện tại của Trương Tịch Nhan muốn chết, cô kêu lên: "Trương Tịch Nhan, chị làm gì vậy?" Cô biết nội tâm của Trương Tịch Nhan đè nặng rất nhiều cảm xúc phẫn nộ và thù hận, báo thù sao, cứ báo là được rồi, nhưng đây là đang làm gì vậy? Cô nhìn những lực lượng không biết là cái quỷ gì không ngừng chui vào trong người của Trương Tịch Nhan, sợ tới mức chân run lẩy bẩy.
Không biết tên nào trong đám người hét to: "Trương Quá Hướng, ông đây là đang bao che cho yêu nữ! Chuyện hôm nay, ông cần phải có một cái giao đãi cho Đạo môn."
Đệ tử tổ đình thấy thế, mặt biến sắc, kêu lên: "Chưởng giáo."
Chưởng giáo chân nhân vốn dĩ muốn đứng ra bảo vệ Trương Tịch Nhan để cho nàng bình an chạy thoát, sau đó liên hợp với người bên trong Đạo môn tạo áp lực lên Dân Tông Hiệp, đồng thời bắt đầu quét sạch người của bộ lạc Ứng Long, nhưng không nghĩ Trương Tịch Nhan lại sẽ trực tiếp bạo tẩu. Nàng làm như vậy sẽ bị người bắt lấy nhược điểm, khiến cho cả nàng và tổ đình đều lọt vào công phạt của các môn phái khác.
Một tiếng rồng ngâm dài lâu bỗng nhiên hoa phá trường không, long uy và ánh sáng trắng lóa mắt chiếu xuống, nguyên bản trời đất tối tăm bỗng dưng sáng như ban ngày, chói đến làm người mở mắt không được.
Ước chừng qua vài giây, tiếng rồng ngâm biến mất, ánh sáng trắng cũng nhạt dần, hai bóng người toàn thân bao phủ bởi bạch quang mờ nhạt xuất hiện ở bên phía đường đối diện.
Trong đó có một người, trừ bỏ nhóm người chưởng giáo chân nhân tới sau nên không biết, những người khác thì lại rất quen thuộc, chính là Lộ Vô Quy cùng thanh thước phép Lượng Thiên đã tiêu diệt bàn long kiếm trận. Người còn lại là một người phụ nữ trẻ tuổi, giữa trán có nốt chu sa phong ấn, tay cầm một cây quạt xếp, mặc một bộ Đường trang cách tân có thêu ám văn, một con Li Long toàn thân tuyết trắng như ngọc đã thu nhỏ thân thể quấn trên toàn bộ cánh tay của nàng ấy, uy phong cực kỳ.
Liễu Vũ: "..." Du Thanh Vi, sao nàng ấy lại tới đây? Cô nhìn sinh vật hình rồng quấn từ cổ tay đến tận trên vai Du Thanh Vi, nghĩ thầm: Đồ chơi này là rồng thiệt hả ta? Sừng rồng đâu? Nói là rồng, nhưng nó lại không có loại nóng rực chí dương chí cương, thậm chí còn mang đến cảm giác thấm lạnh làm người vô cùng thoải mái. Cô thầm nghĩ: "Rồng pha ke à?" Mà kệ có phải là hàng pha ke hay không, nhưng phong cách thì rất phong cách nha.
Du Thanh Vi dắt tay Lộ Vô Quy đi qua đường, đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, đánh giá từ trên xuống dưới rồi nói: "Nha, dẫn địa sát chi khí mạnh mẽ giải khai phong ấn thiên nhãn à."
Trương Tịch Nhan hỏi: "Sao chị lại tới đây?"
Du Thanh Vi đáp: "Tiểu muộn ngốc nói các người đang đánh nhau, vừa vặn cô cũng hẹn tôi, vì thế nên chạy tới xem náo nhiệt chút." Nàng ấy nói xong, nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, tỏ vẻ kinh ngạc cảm thán: "Lúc này Đạo môn đúng thật là tổn thất thảm trọng à nha." Tiếp đó còn như ngại chuyện chưa đủ lớn, nàng ấy nhanh chóng phân phó Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, Đại Bạch, tên nào có dính long khí của Canh Thần trên người, một tên cũng không buông tha." Nàng ấy vung quạt xếp, ý bảo hai cục cưng của mình nhào lên.
Lộ Vô Quy 'dạ' một tiếng, rút thước phép Lượng Thiên ra, hướng một tên đứng gần đó có dính long khí của Canh Thần nhào đến, không chờ tên đó lùi lại bước nào đã nện một thước lên trên đầu hắn, đánh cho xương sọ đương trường bay tán loạn, máu tươi và não bộ văng ra ngoài. Cô còn hô to: "Đại Bạch, quy củ cũ."
Rồng trắng phát ra tiếng rồng ngâm, giống như cún con vui vẻ đuổi theo một tên nhanh nhẹn nhất vừa nhanh chân chạy trốn ra khỏi đám người.
Du Thanh Vi thấy Liễu Vũ còn đang thất thần, nói: "Cô còn thất thần làm gì? Có thù báo thù, có oan báo oan nha."
Liễu Vũ: "..." Cô ngây người một lúc, quay đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy, thấy vừa mới nói xong có mấy câu, trên đất đã có thêm ba cái xác bị đập nát đầu máu chảy ròng ròng. Cả người cô đều ngây ngốc, nghĩ thầm: "Đại lão, cái này... liền trực tiếp đấu võ à?" So sánh thử, Tịch Nhan bảo bảo nhà cô quả thực quá dịu dàng quá dễ khi dễ.
Một vị quan chủ nào đó thấy Lộ Vô Quy thực sự quá hung tàn, hét lớn: "Yêu nghiệt, dừng tay —" lời còn chưa nói xong, thước phép đã nện xuống, quan chủ đại lão nào đó giơ phất trần cản lại, nhưng chỉ nghe một tiếng 'răng rắc' phất trần liền gãy nát, theo sát là tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên... Nát sọ rồi!
Du Thanh Vi thấy vậy la lên: "Người nào không có liên quan tới Canh Thần thì nhanh chân né ra dùm, bị ngộ thương thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu à." Nàng ấy liếc mắt nhìn vị quan chủ nào đó đã chết queo: "Xin lỗi nha, loại này chính mình xông lên tìm chết, bao chết không bao chôn."
Bỗng nhiên, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Mọi người cùng nhìn về phía tiếng kêu thảm thiết phát ra, chỉ thấy con rồng trắng dài chừng một mét lúc nãy đã biến dài hơn mười mét, miệng nó ngậm áo ngoài của một người kéo người đó bay lên cao, sau đó há miệng nhả ra.
Người nọ kêu lên thảm thiết, vuông góc rơi xuống đất, phát ra tiếng rầm nặng nề, nằm trên mặt đất không động đậy, rất nhiều máu tươi trào ra ngoài.
Tiếp đó rồng trắng đang bay trên không trung đột nhiên biến mất, sau lại đột nhiên xuất hiện ở trên đường lớn, lại ngậm một tên khác đang có ý định bỏ trốn, hất đầu vung tên đó lên, người nọ bay theo hình parabol rơi vào trong sân phòng làm việc Dân Tông Hiệp, thất khiếu đổ máu cả người run rẩy có vẻ không sống nổi nữa.
Du Thanh Vi thấy Liễu Vũ vẫn còn thất thần, bất mãn "hừ" một tiếng: "Đừng có đứng dòm phí thời gian nữa, nhanh tay nhanh chân lên nào."
Liễu Vũ: "..." Chị là ai vậy, tôi không có quen biết chị! Cô thả Hoa Thần Cổ ra, bảo vệ Trương Tịch Nhan. Du Thanh Vi nói Tịch Nhan bảo bảo của cô đang dẫn địa sát chi khí đánh vỡ phong ấn thiên nhãn, cô đương nhiên phải đứng đây làm vệ sĩ cho Tịch Nhan bảo bảo rồi.
Chưởng giáo chân nhân nhìn thấy một người một rồng giống như vào chỗ không người khắp nơi đuổi giết bộ lạc Ứng Long, cả kinh thất thần hai giây mới hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Du Thanh Vi: "Đạo hữu là người của Âm Dương Đạo phái?" Hơi thở trên người của cô gái này rất giống đạo phái đó.
Du Thanh Vi cười đáp: "Du Thanh Vi của Âm Dương Đạo Bảo An đạo quan gặp qua Quá Hướng chân nhân." Nàng ấy bổ sung thêm một câu: "Tôi đến tìm Trương Tịch Nhan nói chuyện làm ăn."
Ngô Phượng Khởi hô: "Hội trưởng Du."
Du Thanh Vi mỉm cười nói: "Ngô lão, ngài yên tâm, chờ lát nữa giải quyết xong đảm bảo sẽ dọn dẹp sạch sẽ hiện trường cho ngài. Đây là địa bàn của ngài, tôi cũng không nghĩ gây thêm phiền toái cho ngài đâu, nhưng mà móng vuốt của ai đó đều đã duỗi đến chỗ của tôi, đều chuẩn bị diệt mãn môn nhà tôi a, làm người ấy mà, phải biết có qua có lại, vì thế cỡ nào tôi cũng phải đáp lễ một cái mới được."
Cảm giác làm người hồi hộp bỗng nhiên đánh úp lại, không khí dường như đọng lại trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại lặng yên không một tiếng động phảng phất như thể chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Giây tiếp theo, người xung quanh phát hiện tiếng vang dưới chân Trương Tịch Nhan biến mất, cả người nàng lặng yên không một tiếng động giống như u linh.
Trái tim Ngô Phượng Khởi đập thình thịch, cảm giác giống như người đứng gần ông ta không phải Trương Tịch Nhan, mà là Lê Vị trước kia, chính xác mà nói, hiện tại thực lực của Trương Tịch Nhan không thua Lê Vị trước kia chút nào. Một người cho dù thiên tư lại yêu nghiệt như thế nào cũng không thể trưởng thành nhanh như vậy được! Ông ta nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan, hỏi: "Cô là ai?"
Chưởng giáo chân nhân nhìn vào ấn đường của Trương Tịch Nhan, chỉ thấy giữa trán nàng có một hoa văn hình bầu dục dựng thẳng đứng, bên trong hoa văn ngưng tụ xoáy nước chứa đựng lực lượng vô cùng đáng sợ, mà bên cạnh xoáy nước còn có một vòng ấn ký luân hồi. Trấn Sơn nhất mạch truyền qua hơn một trăm đời, chỉ có duy nhất Lê Trùng Trùng tu luyện đến cảnh giới mở ra thiên nhãn! Ông kêu lên: "Ngươi đoạt xá Trương Tịch Nhan?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.