Chương 127
Tg Tuyệt Ca
12/07/2024
Có cổ thi tổ tông ở cạnh, Liễu Vũ làm nhân viên chăm sóc đặc biệt, muốn cùng người bệnh nằm chung một chỗ chút xíu cũng không được, chỉ có thể dựa bên cạnh nghỉ trong chốc lát. Cô thiệt không còn lời nào để nói với vị cổ thi tổ tông này, biết ông ấy là lão tổ tông đời thứ hai của Trương gia, nhưng nhìn mà cứ tưởng rằng ông ấy là con trai hiếu thảo của Trương Tịch Nhan. Chăm sóc cho Trương Tịch Nhan còn cần mẫn hơn cả cô, sắc thuốc đút nước lau tay rửa mặt, nếu không phải nam nữ khác biệt, hơn nữa người và cổ thi có khác, thì không biết ông ấy có tắm luôn dùm cho Tịch Nhan bảo bảo nhà cô không nữa. Cổ thi tổ tông lau tay lau mặt cho Tịch Nhan bảo bảo nhà cô xong, không cho cô chạm vào người Tịch Nhan bảo bảo, mà kêu Trương Đạo Dĩnh vào lau người cho nàng.
Nếu không phải cô đánh không lại cổ thi tổ tông ý đồ bổng đánh uyên ương kia, cô thế nào cũng phải... Nhưng đó là tổ tông nhà Trương Tịch Nhan, cho dù cô có nhắm đánh thắng được thì cũng không dám đánh. Liễu Vũ nghẹn khuất không chịu nổi. Cũng may Trương Tịch Nhan chỉ hôn mê thêm hai ngày, sau đó tinh thần chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều, ít nhất thời gian tỉnh táo nhiều hơn trước, những lúc đó Liễu Vũ liền đến ôm cánh tay Trương Tịch Nhan, nhìn có vẻ uyển chuyển nhưng kỳ thực vô cùng trực tiếp hung hăng cáo trạng cổ thi tổ tông.
Cổ thi tổ tông ngồi bên cạnh, luôn dùng biểu tình yên lặng quan sát đánh giá hai người các nàng.
Trương Tịch Nhan lại ngủ thêm ba bốn ngày, tình trạng đau đầu mới dần dần chuyển biến tốt hơn, nàng cũng thuận tiện nhìn Liễu Vũ và cổ thi tổ tông đấu võ mồm liên tục mấy ngày này.
Nàng cảm thấy thứ huyết thống tình thân này rất vi diệu, rõ ràng nàng và cổ thi tổ tông cách nhau hơn cả trăm đời, mặc kệ lúc còn sống vị tổ tông Trương Kế Bình này dung mạo ra sao, nhưng hiện tại bộ dáng kia nhìn ngang nhìn dọc nhìn kiểu gì cũng chỉ có thể dùng từ khủng bố đáng sợ tới miêu tả, nhưng loại cảm giác quan hệ huyết thống làm cho nàng không hề cảm thấy sợ hãi ông ấy, thậm chí có loại cảm giác như là người nhà với nhau. Phần lớn thời gian cổ thi tổ tông rất an tĩnh, cho dù lều trại vô cùng chật chội, ông ấy còn thối hoắc, nhưng cũng không hề ảnh hưởng hay quấy rầy đến nàng, thật giống như trời sinh đã quen với việc có một người đặc biệt luôn ngồi quỳ bên cạnh nàng. Đại khái giống như khi nàng ngồi làm bài tập, ba Trương Trường Thọ sẽ ngồi kế bên nàng, cảm giác không khác là bao. Nhưng rốt cuộc bối phận cách nhau quá xa, vị tổ tông này còn biến thành cổ thi, khiến cho nàng không có cảm giác ỷ lại, nhưng theo bản năng lại muốn đi dưỡng cổ thuần cổ gì đó, tưởng áp một chút mùi vị trên người ông ấy.
Nàng cho cổ thi tổ tông làm thử mấy cái thí nghiệm, xác định ông ấy hoàn toàn giữ lại nhân tính, ý thức và ký ức lúc còn sống, ông ấy nhớ rõ tên của ba mẹ mình, biết cách sử dụng chưởng pháp và quyền pháp tổ truyền, phương thức công kích kia nhìn một phát là biết ngay do Lê Trùng Trùng dạy, con đường tu luyện là Đạo - Cổ song tu, không chỉ tu luyện công pháp của Đạo gia, mà còn luyện cả "Vu Thần huyền linh kinh", hơn nữa tới bây giờ vẫn có thể thi triển ra được, giống như 2000 năm nay ông ấy vẫn tiếp tục tu luyện trong quan tài, công lực cực kỳ thâm hậu.
Điều khiến cho nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là ông ấy có thể nghe hiểu cả tiếng phổ thông lẫn ngôn ngữ địa phương, ngôn ngữ nhân loại không ngừng thay đổi và phát triển, ngôn ngữ hiện tại không hề giống với ngôn ngữ của 2000 năm trước chút nào.
Trương Tịch Nhan có một suy đoán, chính là vị này rất có thể căn bản không giống với những cổ thi khác vẫn luôn ở trong trạng thái trầm miên hoặc chết giả.
Tổ lăng nhà nàng luôn có người thủ hộ, nếu như nhà nàng không xảy ra chuyện, không chừng mấy chục năm nữa nàng cũng sẽ quay trở về để thủ tổ lăng, công việc là kiểm tra định kỳ các quan tài và các lão tổ tông nằm bên trong, cho bọn họ đắp thêm cổ dược. Một phần là để đề phòng bọn họ tỉnh lại, một phần là để duy trì hoạt tính cho bọn họ, ngẫu nhiên còn phải đánh thức bọn họ dậy để cho bọn họ hoạt động một chút, tránh cho ngủ chết. Nếu phát hiện có ai ngủ chết – ngủ chết chính là hoàn toàn tử vong, cổ trùng và thân thể đều chết đi, bắt đầu phân hủy, vậy thì phải dời thi cốt qua quan tài đá rồi dùng vật liệu niêm phong hoàn toàn, về sau không bao giờ khai quan để bảo dưỡng nữa.
Vị cổ thi tổ tông này không có trầm miên, mà tổ lăng nhà nàng lại thường xuyên có người đến chăm sóc, tuy ông ấy biến thành cổ thi mất đi khả năng nói chuyện, nhưng có thể nghe hiểu những người thủ lăng nói chuyện với nhau, cho nên mới không xuất hiện trường hợp bị tách biệt ngôn ngữ với thế giới bên ngoài. Trương Tịch Nhan có suy đoán này, cho nên trực tiếp hỏi cổ thi tổ tông, kết quả ông ấy vừa gật đầu vừa lắc đầu.
Trương Tịch Nhan lại hỏi: "Là vẫn luôn không có trầm miên, thường xuyên tỉnh lại đúng không?"
Cổ thi tổ tông gật đầu.
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Nguyên lai ngài chính là vị tổ tông ngủ không thành thật kia nha." Bà nội ba của nàng từng kể, trên tầng cao nhất của tổ lăng nhà nàng, có một vị tổ tông nằm ở khu chữ Thiên thường xuyên tỉnh lại, người ta còn có thể chạy ra khỏi tổ lăng đi vào ngục tối, tự mình kiếm ăn, ăn no rồi chạy trở về, còn biết tự đóng nắp quan tài của mình lại. Nàng hỏi bà nội ba đó là vị nào vậy, để biết đường mà tránh vị tổ tông đó ra, kết quả bị bà nội ba nhìn thấu chút tâm tư kia, bà không thèm nói cho nàng biết.
Trương Tịch Nhan nhìn thấy cổ thi tổ tông chỉ có mỗi bộ dáng là biến xấu, còn bản chất và tình huống tu luyện cũng không khác cách Liễu Vũ tu luyện cổ thân là bao, vì thế đem nguyên bộ "Vu Thần huyền linh kinh" và "Trấn áp linh cổ Vu Thần bảo điển" truyền cho ông ấy.
Lúc nàng truyền thụ "Vu Thần bảo điển" cho cổ thi tổ tông, thuận tiện kêu cả Liễu Vũ, Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh vào lều trại, cho mọi người cùng nhau học. Nàng giảng giải vô cùng kỹ càng, vô luận bọn họ có thể tu luyện đến cảnh giới gì đi nữa, thì ít nhất cũng phải biết tu luyện như thế nào, nếu gặp được truyền nhân thích hợp thì cũng có thể truyền xuống công pháp, không được để cho đạo thống Vu Thần bị chặt đứt truyền thừa.
Thời điểm này là có thể nhìn ra ngộ tính và tư chất cùng với kiến thức tích lũy của từng người, nàng vừa truyền xong khẩu quyết, cổ thi tổ tông đã đi ra bên ngoài ngồi tu luyện. Ông ấy dựa theo khẩu quyết sở thuật mà tu luyện, liền mạch lưu loát, không hề trở ngại, thậm chí có thể trong lúc vận công tự động dung hợp vào Vu Thần huyền linh kinh, luyện hóa cổ loại được gieo bên trong cơ thể. Có thể nói đây là ví dụ điển hình của việc thông hiểu đạo lý suy một ra ba.
Liễu Vũ, Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh bị hụt kiến thức căn bản tới mức nàng cần phải ngồi giảng giải từ mỗi một cái kinh mạch đến từng cái huyệt vị cho bọn họ, xuất phát điểm ngang nhau. Nói về ngộ tính, Liễu Vũ và Trương Đạo Dĩnh không sai biệt lắm, nếu hai người chịu nghiêm túc lắng nghe, thì nàng vừa nói xong, hai người trên cơ bản đều hiểu hết, ngẫu nhiên có chút chỗ không quá minh bạch, hai người sẽ kịp thời nêu vấn đề. Còn Trương Đạo Côn, trí nhớ thua Liễu Vũ và Trương Đạo Dĩnh một mảng lớn, năng lực lý giải... thì càng không theo kịp. Cậu lấy giấy bút ra xoèn xoẹt viết bút ký, thậm chí còn phải dùng cả bút ghi âm và di động đi chụp lại ảnh bài giảng, trở về học bù sau. Một quyển "Trấn áp linh cổ Vu Thần bảo điển", cổ thi tổ tông học một ngày liền xuất sư, sau đó giống như cắm rễ ở bên ngoài lều trại, ngồi xuống bắt đầu tu luyện, nửa tháng không nhúc nhích cái mông.
Liễu Vũ và Trương Đạo Dĩnh học nửa tháng, Trương Đạo Dĩnh hoàn toàn nhớ kỹ và hiểu rõ, cô bé vứt bỏ "Huyền nguyên thần công" lúc trước từng tu luyện, chuyển tu "Vu Thần bảo điển", nói một cách đẹp đẽ khoa trương rằng, cô bé phải học công pháp lợi hại nhất thiên hạ. Còn Liễu Vũ, học hiểu, biết cách tu luyện như thế nào, nhưng kêu cô trả bài thuộc lòng thì mơ đi, cách học của cô là chọn học thứ trọng điểm để biết cách tu luyện như thế nào, còn mấy chi tiết bên lề thì không hề để ý, lớp học cấp tốc nửa tháng mà có thể tu luyện được như vậy đã thực không dễ dàng. Trên thực tế là do sơ đồ kinh mạch quá phức tạp, huyệt vị quá nhiều, không học thuộc nổi, cần phải lật sách xem. Liễu Vũ hoàn toàn bị Trương Đạo Dĩnh nghiền áp về khoản trí nhớ, không biết cọng dây thần kinh nào đáp trật nhịp mà cả tuần không thèm nói với cô bé câu nào.
Trương Tịch Nhan vừa dưỡng thương vừa dạy đồ đệ, ở trong lều trại suốt một tháng.
Nàng là bị đan điền khô kiệt cùng với kinh mạch hao tổn, cử động một chút thì cả người sẽ đau đớn uể oải, chỉ có thể nằm một chỗ dưỡng thương, dưỡng một tháng đến khi đan điền có thể tụ khí hành khí, mới có thể ra ngoài đi lại. Cảm giác kia giống như đại địa hạn hán lâu năm rốt cuộc được hưởng chút mưa phùn, chậm rãi hòa hoãn đan điền và kinh mạch khô kiệt, từng chút một khôi phục lại sinh cơ.
Nhóm tiểu nhị dựng doanh trại xung quanh lều của nàng, vẫn luôn canh chừng ở chỗ này, mỗi ngày nắm chặt thời gian tu tập nội công và rèn luyện kiếm trận.
Mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài tuyết bay lả tả, núi rừng bị bao phủ bởi một tầng băng tuyết trắng xóa.
Nàng đi ra khỏi lều trại, nhìn thấy Trương Đạo Dĩnh đang đứng trên nền tuyết dạy cho một cô bé tuổi tác xấp xỉ đứng tấn và tung quyền, một nhóc dạy đến nghiêm túc, một nhóc học đến nghiêm trang, rất ra gì và này nọ.
Cô bé kia là con gái của Lão Lỗ, mười một tuổi, hai mẹ con sau khi được nhóm tiểu nhị đón đi thì cũng theo lên núi. Lão Lỗ không còn nữa, vợ của anh ấy là Tần Hương Hương lo lắng con gái không có ba bảo vệ sẽ bị người khi dễ, muốn cho cô bé đi theo học chút quyền cước bản lĩnh phòng thân. Vợ của Lão Lỗ là một người phụ nữ ít nói vô cùng cần mẫn, nhưng có vẻ như vì tị hiềm gì đó, cho nên chị ấy không tụ tập hay đến gần những người khác, chỉ yên lặng làm công việc của mình.
Trương Tịch Nhan đi đến lều trại chuyên dùng để nấu ăn, tìm thấy Tần Hương Hương đang đứng kho thịt.
Mọi người khi lên núi đều thường xuyên ăn thức ăn nhanh hoặc cơm hộp, Tần Hương Hương thỉnh thoảng sẽ nấu cơm hoặc làm chút thịt kho thịt hầm có thể ăn được lâu cho mọi người.
Tần Hương Hương đang châm thêm củi vào bếp lò, bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ khoác áo choàng đi dưới phong tuyết bước vào lều trại. Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, làn da còn muốn trắng hơn cả tuyết mấy phần, vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường, khí thế còn cường đại hơn cả mấy nữ cường nhân mà chị ấy thường nhìn thấy trên TV, khí chất sạch sẽ trong sáng như thể được biến ra từ tuyết trên núi hoặc là nước suối thanh triệt trong rừng sâu. Trong đầu chị ấy hiện lên một ý nghĩ: "Không phải là yêu tinh từ trong núi chạy ra đó chứ."
Chị ấy ở đây hơn 20 ngày cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ này bao giờ. Hiện giờ nhìn thấy nên có chút khẩn trương co quắp, muốn hỏi người phụ nữ này là ai, có chuyện gì, nhưng lại sợ không dám mở miệng, thấp thỏm đứng nhìn nàng.
Người phụ nữ đi đến gần nồi to nhìn xem thịt đang kho bên trong.
Tần Hương Hương chợt bừng tỉnh hiểu ra: Đây là yêu tinh trong núi bị mùi thịt kho thơm lừng do chị ấy nấu lôi kéo ra tới đây mà. Chị ấy nhanh chóng múc một miếng thịt to nhất, tìm cái túi bỏ vào, đưa cho Trương Tịch Nhan: "Cầm lấy thịt, đi mau đi."
Trương Tịch Nhan:?Có ý gì đây?
Tần Hương Hương nhỏ giọng thúc giục: "Trời đổ tuyết, trong núi không có thức ăn đúng không? Cô mau cầm lấy, đi nhanh đi. Chúng tôi đều là đạo sĩ, sẽ bắt cô đó."
Trương Tịch Nhan: "..."
Tần Hương Hương thấy yêu tinh này có chút ngốc, nhỏ giọng nói: "Cô có nhìn thấy cương thi ngàn năm ngoài kia không, nhân vật lợi hại như vậy mà còn bị cô chủ của chúng tôi thu phục đến dễ bảo, tiểu yêu tinh như cô với chút đạo hạnh này không đủ cho cô chủ chúng tôi xem lọt vào mắt đâu."
Tiểu yêu tinh? Với chút đạo hạnh này không đủ cho cô chủ xem lọt vào mắt?
Trương Tịch Nhan: "..." La Cự đâu, anh ra đây cho tôi, bình thường anh đi truyền bá tôi thành cái dạng gì vậy hả?
Tần Hương Hương nhìn thấy tiểu yêu tinh vẫn còn đứng ngây ngốc, nhét túi thịt vào trong tay nàng, đẩy nàng ra bên ngoài: "Đi ra ngoài cẩn thận một chút, đừng để cho người khác nhìn thấy."
Trương Tịch Nhan vẻ mặt ngây ngốc bị Tần Hương đẩy ra khỏi lều bếp, nàng nhìn cổ thi tổ tông nhà mình, nghĩ nghĩ, đại khái có thể lý giải mạch não chạy lạc của Tần Hương Hương, đây là địa bàn của đạo sĩ, còn xuất hiện cả cương thi, biến ra thêm chút yêu tinh quỷ quái gì đó, cũng rất bình thường ha? Nàng cúi đầu nhìn lại bản thân, xuất thân Đạo môn chính thống, chỗ nào nhìn giống yêu tinh nhỉ?
Vị tổ tông đang ngồi luyện công trong góc hoang hoang nhìn chằm chằm hai người các nàng.
Tần Hương Hương vội vàng ra dấu im lặng, đẩy Trương Tịch Nhan ra ngọn núi phía sau doanh trại, còn hướng nàng vẫy vẫy tay: "Lấy được thịt rồi thì nhanh trở về núi đi." Chị ấy còn dặn dò thêm: "Tránh xa con người chút."
Trương Đạo Dĩnh thấy tổ tông đang nhìn chằm chằm phía sau doanh trại mà phát ngốc, cô bé cũng nhìn theo, sau đó phát hiện cô út của mình đã có thể đi ra ngoài, vui mừng kêu lên: "Cô út ơi." Nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy cô út của mình, nhìn thấy túi thịt cô út đang cầm trong tay, cô bé kêu lên: "Cô út, con có phải là cháu ruột của cô không vậy, cô Liễu Vũ không thích con, cô út còn đi lấy thịt kho cho cô ấy nữa. Cô út còn đang có thương tích trong người cơ mà, cô ấy thèm thịt thì sao không tự đi phòng bếp mà lấy, con còn chưa đi phòng bếp ăn vụng thịt bao giờ, trong khi con là con nít nha, cô ấy là người lớn kia mà." Khuôn mặt nhỏ tràn đầy bất mãn và kháng nghị.
Tần Hương Hương: "..." Cô út? Không phải yêu tinh? Cô út... vậy đó không phải là cô chủ sao?
Chị ấy đương trường choáng váng.
Trương Tịch Nhan: "..." Là do tôi nằm trong lều trại lâu quá, cho nên không đuổi kịp mạch não chạy lạc của các người sao?
Tần Hương Hương lắp bắp kêu: "Cô... cô chủ?" Không phải nói cô chủ rất lợi hại rất hung hãn sao, có thể khiến cho cương thi ngàn năm cũng phải cúi đầu nghe lời, còn có thể cướp đao của rồng nữa kìa? Mọi người nhìn thấy nàng đều sẽ khẩn trương tới nỗi chân mềm nói không nên lời a? Sao không thấy ai nói rằng cô chủ xinh đẹp tới giống như yêu tinh hết vậy. Bọn họ còn nói đứng trước mặt cô chủ tới thở mạnh cũng không dám, nói cô chủ trời sinh mang khuôn mặt người sống chớ gần vân vân và vân vân. Cô chủ với khuôn mặt người sống chớ gần kia vậy mà để cho chị ấy vừa gặp lần đầu đã vớt ngay cục thịt bự nhất đưa cho nàng mang đi sao?
Chị ấy nhìn về phía Trương Tịch Nhan, nhìn hoài nhìn mãi cũng không nhìn ra chỗ nào hung chỗ nào hãn.
Trương Tịch Nhan đưa túi thịt kho cho Trương Đạo Dĩnh, nói: "Mới vừa vớt trong nồi ra, coi chừng nóng." Nàng đuổi Trương Đạo Dĩnh đi chỗ khác chơi, quay sang nói với Tần Hương Hương: "Tôi đến để xem chị đã quen thuộc với hoàn cảnh chưa, Trương Đạo Dĩnh còn nhỏ, lại không có ba mẹ chăm sóc, phiền toái chị rồi."
Tần Hương Hương vội vàng đáp: "Không phiền toái, không phiền toái." Này đúng thật là cô chủ, không phải yêu tinh sao?
Trương Tịch Nhan nói: "Vậy chị cứ làm việc của mình đi nhé." Sau đó nhanh chóng bỏ chạy, người có thể vớt thịt kho cho yêu tinh thì không cần nàng phải lo lắng đề phòng. Liễu Vũ còn lèm bèm rằng người Trương gia nhà nàng lạ lùng kỳ quái, nàng cảm thấy bọn họ mới là lạ lùng a.
Nàng trở về lều trại, nhắn tin cho bà nội ba: "Sắp đến Tết rồi, bà có về Trương gia thôn không ạ?"
Bà nội ba trả lời trong giây lát: "Lão tổ tổng Kế Bình còn ở chỗ của con không?"
Trương Tịch Nhan nói với bà nội ba rằng lão tổ tông vẫn luôn ngồi tu luyện bên ngoài lều trại của nàng không nhúc nhích.
Bà nội ba: "Bận rồi, không về."
Cố ý hỏi một câu xong mới nói bận không về, có vấn đề à nha. Trương Tịch Nhan hỏi: "Có phải lúc trước bà đi xốc quan tài của lão tổ tông đời thứ hai lên không, hay là còn làm chuyện gì nữa?" Nàng đợi một lúc lâu sau vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi đáp, bèn gửi thêm một tin nhắn nữa: "Bà nội ba ơi?" Tin nhắn vừa gửi đi liền nhận được thông báo rằng nàng đã bị đối phương chặn, cho nên không thể gửi được tin nhắn.
Trương Tịch Nhan biết bà nội ba thật sự sẽ không về ăn Tết, ít nhất năm nay là không về.
Nếu không phải cô đánh không lại cổ thi tổ tông ý đồ bổng đánh uyên ương kia, cô thế nào cũng phải... Nhưng đó là tổ tông nhà Trương Tịch Nhan, cho dù cô có nhắm đánh thắng được thì cũng không dám đánh. Liễu Vũ nghẹn khuất không chịu nổi. Cũng may Trương Tịch Nhan chỉ hôn mê thêm hai ngày, sau đó tinh thần chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều, ít nhất thời gian tỉnh táo nhiều hơn trước, những lúc đó Liễu Vũ liền đến ôm cánh tay Trương Tịch Nhan, nhìn có vẻ uyển chuyển nhưng kỳ thực vô cùng trực tiếp hung hăng cáo trạng cổ thi tổ tông.
Cổ thi tổ tông ngồi bên cạnh, luôn dùng biểu tình yên lặng quan sát đánh giá hai người các nàng.
Trương Tịch Nhan lại ngủ thêm ba bốn ngày, tình trạng đau đầu mới dần dần chuyển biến tốt hơn, nàng cũng thuận tiện nhìn Liễu Vũ và cổ thi tổ tông đấu võ mồm liên tục mấy ngày này.
Nàng cảm thấy thứ huyết thống tình thân này rất vi diệu, rõ ràng nàng và cổ thi tổ tông cách nhau hơn cả trăm đời, mặc kệ lúc còn sống vị tổ tông Trương Kế Bình này dung mạo ra sao, nhưng hiện tại bộ dáng kia nhìn ngang nhìn dọc nhìn kiểu gì cũng chỉ có thể dùng từ khủng bố đáng sợ tới miêu tả, nhưng loại cảm giác quan hệ huyết thống làm cho nàng không hề cảm thấy sợ hãi ông ấy, thậm chí có loại cảm giác như là người nhà với nhau. Phần lớn thời gian cổ thi tổ tông rất an tĩnh, cho dù lều trại vô cùng chật chội, ông ấy còn thối hoắc, nhưng cũng không hề ảnh hưởng hay quấy rầy đến nàng, thật giống như trời sinh đã quen với việc có một người đặc biệt luôn ngồi quỳ bên cạnh nàng. Đại khái giống như khi nàng ngồi làm bài tập, ba Trương Trường Thọ sẽ ngồi kế bên nàng, cảm giác không khác là bao. Nhưng rốt cuộc bối phận cách nhau quá xa, vị tổ tông này còn biến thành cổ thi, khiến cho nàng không có cảm giác ỷ lại, nhưng theo bản năng lại muốn đi dưỡng cổ thuần cổ gì đó, tưởng áp một chút mùi vị trên người ông ấy.
Nàng cho cổ thi tổ tông làm thử mấy cái thí nghiệm, xác định ông ấy hoàn toàn giữ lại nhân tính, ý thức và ký ức lúc còn sống, ông ấy nhớ rõ tên của ba mẹ mình, biết cách sử dụng chưởng pháp và quyền pháp tổ truyền, phương thức công kích kia nhìn một phát là biết ngay do Lê Trùng Trùng dạy, con đường tu luyện là Đạo - Cổ song tu, không chỉ tu luyện công pháp của Đạo gia, mà còn luyện cả "Vu Thần huyền linh kinh", hơn nữa tới bây giờ vẫn có thể thi triển ra được, giống như 2000 năm nay ông ấy vẫn tiếp tục tu luyện trong quan tài, công lực cực kỳ thâm hậu.
Điều khiến cho nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là ông ấy có thể nghe hiểu cả tiếng phổ thông lẫn ngôn ngữ địa phương, ngôn ngữ nhân loại không ngừng thay đổi và phát triển, ngôn ngữ hiện tại không hề giống với ngôn ngữ của 2000 năm trước chút nào.
Trương Tịch Nhan có một suy đoán, chính là vị này rất có thể căn bản không giống với những cổ thi khác vẫn luôn ở trong trạng thái trầm miên hoặc chết giả.
Tổ lăng nhà nàng luôn có người thủ hộ, nếu như nhà nàng không xảy ra chuyện, không chừng mấy chục năm nữa nàng cũng sẽ quay trở về để thủ tổ lăng, công việc là kiểm tra định kỳ các quan tài và các lão tổ tông nằm bên trong, cho bọn họ đắp thêm cổ dược. Một phần là để đề phòng bọn họ tỉnh lại, một phần là để duy trì hoạt tính cho bọn họ, ngẫu nhiên còn phải đánh thức bọn họ dậy để cho bọn họ hoạt động một chút, tránh cho ngủ chết. Nếu phát hiện có ai ngủ chết – ngủ chết chính là hoàn toàn tử vong, cổ trùng và thân thể đều chết đi, bắt đầu phân hủy, vậy thì phải dời thi cốt qua quan tài đá rồi dùng vật liệu niêm phong hoàn toàn, về sau không bao giờ khai quan để bảo dưỡng nữa.
Vị cổ thi tổ tông này không có trầm miên, mà tổ lăng nhà nàng lại thường xuyên có người đến chăm sóc, tuy ông ấy biến thành cổ thi mất đi khả năng nói chuyện, nhưng có thể nghe hiểu những người thủ lăng nói chuyện với nhau, cho nên mới không xuất hiện trường hợp bị tách biệt ngôn ngữ với thế giới bên ngoài. Trương Tịch Nhan có suy đoán này, cho nên trực tiếp hỏi cổ thi tổ tông, kết quả ông ấy vừa gật đầu vừa lắc đầu.
Trương Tịch Nhan lại hỏi: "Là vẫn luôn không có trầm miên, thường xuyên tỉnh lại đúng không?"
Cổ thi tổ tông gật đầu.
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Nguyên lai ngài chính là vị tổ tông ngủ không thành thật kia nha." Bà nội ba của nàng từng kể, trên tầng cao nhất của tổ lăng nhà nàng, có một vị tổ tông nằm ở khu chữ Thiên thường xuyên tỉnh lại, người ta còn có thể chạy ra khỏi tổ lăng đi vào ngục tối, tự mình kiếm ăn, ăn no rồi chạy trở về, còn biết tự đóng nắp quan tài của mình lại. Nàng hỏi bà nội ba đó là vị nào vậy, để biết đường mà tránh vị tổ tông đó ra, kết quả bị bà nội ba nhìn thấu chút tâm tư kia, bà không thèm nói cho nàng biết.
Trương Tịch Nhan nhìn thấy cổ thi tổ tông chỉ có mỗi bộ dáng là biến xấu, còn bản chất và tình huống tu luyện cũng không khác cách Liễu Vũ tu luyện cổ thân là bao, vì thế đem nguyên bộ "Vu Thần huyền linh kinh" và "Trấn áp linh cổ Vu Thần bảo điển" truyền cho ông ấy.
Lúc nàng truyền thụ "Vu Thần bảo điển" cho cổ thi tổ tông, thuận tiện kêu cả Liễu Vũ, Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh vào lều trại, cho mọi người cùng nhau học. Nàng giảng giải vô cùng kỹ càng, vô luận bọn họ có thể tu luyện đến cảnh giới gì đi nữa, thì ít nhất cũng phải biết tu luyện như thế nào, nếu gặp được truyền nhân thích hợp thì cũng có thể truyền xuống công pháp, không được để cho đạo thống Vu Thần bị chặt đứt truyền thừa.
Thời điểm này là có thể nhìn ra ngộ tính và tư chất cùng với kiến thức tích lũy của từng người, nàng vừa truyền xong khẩu quyết, cổ thi tổ tông đã đi ra bên ngoài ngồi tu luyện. Ông ấy dựa theo khẩu quyết sở thuật mà tu luyện, liền mạch lưu loát, không hề trở ngại, thậm chí có thể trong lúc vận công tự động dung hợp vào Vu Thần huyền linh kinh, luyện hóa cổ loại được gieo bên trong cơ thể. Có thể nói đây là ví dụ điển hình của việc thông hiểu đạo lý suy một ra ba.
Liễu Vũ, Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh bị hụt kiến thức căn bản tới mức nàng cần phải ngồi giảng giải từ mỗi một cái kinh mạch đến từng cái huyệt vị cho bọn họ, xuất phát điểm ngang nhau. Nói về ngộ tính, Liễu Vũ và Trương Đạo Dĩnh không sai biệt lắm, nếu hai người chịu nghiêm túc lắng nghe, thì nàng vừa nói xong, hai người trên cơ bản đều hiểu hết, ngẫu nhiên có chút chỗ không quá minh bạch, hai người sẽ kịp thời nêu vấn đề. Còn Trương Đạo Côn, trí nhớ thua Liễu Vũ và Trương Đạo Dĩnh một mảng lớn, năng lực lý giải... thì càng không theo kịp. Cậu lấy giấy bút ra xoèn xoẹt viết bút ký, thậm chí còn phải dùng cả bút ghi âm và di động đi chụp lại ảnh bài giảng, trở về học bù sau. Một quyển "Trấn áp linh cổ Vu Thần bảo điển", cổ thi tổ tông học một ngày liền xuất sư, sau đó giống như cắm rễ ở bên ngoài lều trại, ngồi xuống bắt đầu tu luyện, nửa tháng không nhúc nhích cái mông.
Liễu Vũ và Trương Đạo Dĩnh học nửa tháng, Trương Đạo Dĩnh hoàn toàn nhớ kỹ và hiểu rõ, cô bé vứt bỏ "Huyền nguyên thần công" lúc trước từng tu luyện, chuyển tu "Vu Thần bảo điển", nói một cách đẹp đẽ khoa trương rằng, cô bé phải học công pháp lợi hại nhất thiên hạ. Còn Liễu Vũ, học hiểu, biết cách tu luyện như thế nào, nhưng kêu cô trả bài thuộc lòng thì mơ đi, cách học của cô là chọn học thứ trọng điểm để biết cách tu luyện như thế nào, còn mấy chi tiết bên lề thì không hề để ý, lớp học cấp tốc nửa tháng mà có thể tu luyện được như vậy đã thực không dễ dàng. Trên thực tế là do sơ đồ kinh mạch quá phức tạp, huyệt vị quá nhiều, không học thuộc nổi, cần phải lật sách xem. Liễu Vũ hoàn toàn bị Trương Đạo Dĩnh nghiền áp về khoản trí nhớ, không biết cọng dây thần kinh nào đáp trật nhịp mà cả tuần không thèm nói với cô bé câu nào.
Trương Tịch Nhan vừa dưỡng thương vừa dạy đồ đệ, ở trong lều trại suốt một tháng.
Nàng là bị đan điền khô kiệt cùng với kinh mạch hao tổn, cử động một chút thì cả người sẽ đau đớn uể oải, chỉ có thể nằm một chỗ dưỡng thương, dưỡng một tháng đến khi đan điền có thể tụ khí hành khí, mới có thể ra ngoài đi lại. Cảm giác kia giống như đại địa hạn hán lâu năm rốt cuộc được hưởng chút mưa phùn, chậm rãi hòa hoãn đan điền và kinh mạch khô kiệt, từng chút một khôi phục lại sinh cơ.
Nhóm tiểu nhị dựng doanh trại xung quanh lều của nàng, vẫn luôn canh chừng ở chỗ này, mỗi ngày nắm chặt thời gian tu tập nội công và rèn luyện kiếm trận.
Mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài tuyết bay lả tả, núi rừng bị bao phủ bởi một tầng băng tuyết trắng xóa.
Nàng đi ra khỏi lều trại, nhìn thấy Trương Đạo Dĩnh đang đứng trên nền tuyết dạy cho một cô bé tuổi tác xấp xỉ đứng tấn và tung quyền, một nhóc dạy đến nghiêm túc, một nhóc học đến nghiêm trang, rất ra gì và này nọ.
Cô bé kia là con gái của Lão Lỗ, mười một tuổi, hai mẹ con sau khi được nhóm tiểu nhị đón đi thì cũng theo lên núi. Lão Lỗ không còn nữa, vợ của anh ấy là Tần Hương Hương lo lắng con gái không có ba bảo vệ sẽ bị người khi dễ, muốn cho cô bé đi theo học chút quyền cước bản lĩnh phòng thân. Vợ của Lão Lỗ là một người phụ nữ ít nói vô cùng cần mẫn, nhưng có vẻ như vì tị hiềm gì đó, cho nên chị ấy không tụ tập hay đến gần những người khác, chỉ yên lặng làm công việc của mình.
Trương Tịch Nhan đi đến lều trại chuyên dùng để nấu ăn, tìm thấy Tần Hương Hương đang đứng kho thịt.
Mọi người khi lên núi đều thường xuyên ăn thức ăn nhanh hoặc cơm hộp, Tần Hương Hương thỉnh thoảng sẽ nấu cơm hoặc làm chút thịt kho thịt hầm có thể ăn được lâu cho mọi người.
Tần Hương Hương đang châm thêm củi vào bếp lò, bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ khoác áo choàng đi dưới phong tuyết bước vào lều trại. Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, làn da còn muốn trắng hơn cả tuyết mấy phần, vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường, khí thế còn cường đại hơn cả mấy nữ cường nhân mà chị ấy thường nhìn thấy trên TV, khí chất sạch sẽ trong sáng như thể được biến ra từ tuyết trên núi hoặc là nước suối thanh triệt trong rừng sâu. Trong đầu chị ấy hiện lên một ý nghĩ: "Không phải là yêu tinh từ trong núi chạy ra đó chứ."
Chị ấy ở đây hơn 20 ngày cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ này bao giờ. Hiện giờ nhìn thấy nên có chút khẩn trương co quắp, muốn hỏi người phụ nữ này là ai, có chuyện gì, nhưng lại sợ không dám mở miệng, thấp thỏm đứng nhìn nàng.
Người phụ nữ đi đến gần nồi to nhìn xem thịt đang kho bên trong.
Tần Hương Hương chợt bừng tỉnh hiểu ra: Đây là yêu tinh trong núi bị mùi thịt kho thơm lừng do chị ấy nấu lôi kéo ra tới đây mà. Chị ấy nhanh chóng múc một miếng thịt to nhất, tìm cái túi bỏ vào, đưa cho Trương Tịch Nhan: "Cầm lấy thịt, đi mau đi."
Trương Tịch Nhan:?Có ý gì đây?
Tần Hương Hương nhỏ giọng thúc giục: "Trời đổ tuyết, trong núi không có thức ăn đúng không? Cô mau cầm lấy, đi nhanh đi. Chúng tôi đều là đạo sĩ, sẽ bắt cô đó."
Trương Tịch Nhan: "..."
Tần Hương Hương thấy yêu tinh này có chút ngốc, nhỏ giọng nói: "Cô có nhìn thấy cương thi ngàn năm ngoài kia không, nhân vật lợi hại như vậy mà còn bị cô chủ của chúng tôi thu phục đến dễ bảo, tiểu yêu tinh như cô với chút đạo hạnh này không đủ cho cô chủ chúng tôi xem lọt vào mắt đâu."
Tiểu yêu tinh? Với chút đạo hạnh này không đủ cho cô chủ xem lọt vào mắt?
Trương Tịch Nhan: "..." La Cự đâu, anh ra đây cho tôi, bình thường anh đi truyền bá tôi thành cái dạng gì vậy hả?
Tần Hương Hương nhìn thấy tiểu yêu tinh vẫn còn đứng ngây ngốc, nhét túi thịt vào trong tay nàng, đẩy nàng ra bên ngoài: "Đi ra ngoài cẩn thận một chút, đừng để cho người khác nhìn thấy."
Trương Tịch Nhan vẻ mặt ngây ngốc bị Tần Hương đẩy ra khỏi lều bếp, nàng nhìn cổ thi tổ tông nhà mình, nghĩ nghĩ, đại khái có thể lý giải mạch não chạy lạc của Tần Hương Hương, đây là địa bàn của đạo sĩ, còn xuất hiện cả cương thi, biến ra thêm chút yêu tinh quỷ quái gì đó, cũng rất bình thường ha? Nàng cúi đầu nhìn lại bản thân, xuất thân Đạo môn chính thống, chỗ nào nhìn giống yêu tinh nhỉ?
Vị tổ tông đang ngồi luyện công trong góc hoang hoang nhìn chằm chằm hai người các nàng.
Tần Hương Hương vội vàng ra dấu im lặng, đẩy Trương Tịch Nhan ra ngọn núi phía sau doanh trại, còn hướng nàng vẫy vẫy tay: "Lấy được thịt rồi thì nhanh trở về núi đi." Chị ấy còn dặn dò thêm: "Tránh xa con người chút."
Trương Đạo Dĩnh thấy tổ tông đang nhìn chằm chằm phía sau doanh trại mà phát ngốc, cô bé cũng nhìn theo, sau đó phát hiện cô út của mình đã có thể đi ra ngoài, vui mừng kêu lên: "Cô út ơi." Nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy cô út của mình, nhìn thấy túi thịt cô út đang cầm trong tay, cô bé kêu lên: "Cô út, con có phải là cháu ruột của cô không vậy, cô Liễu Vũ không thích con, cô út còn đi lấy thịt kho cho cô ấy nữa. Cô út còn đang có thương tích trong người cơ mà, cô ấy thèm thịt thì sao không tự đi phòng bếp mà lấy, con còn chưa đi phòng bếp ăn vụng thịt bao giờ, trong khi con là con nít nha, cô ấy là người lớn kia mà." Khuôn mặt nhỏ tràn đầy bất mãn và kháng nghị.
Tần Hương Hương: "..." Cô út? Không phải yêu tinh? Cô út... vậy đó không phải là cô chủ sao?
Chị ấy đương trường choáng váng.
Trương Tịch Nhan: "..." Là do tôi nằm trong lều trại lâu quá, cho nên không đuổi kịp mạch não chạy lạc của các người sao?
Tần Hương Hương lắp bắp kêu: "Cô... cô chủ?" Không phải nói cô chủ rất lợi hại rất hung hãn sao, có thể khiến cho cương thi ngàn năm cũng phải cúi đầu nghe lời, còn có thể cướp đao của rồng nữa kìa? Mọi người nhìn thấy nàng đều sẽ khẩn trương tới nỗi chân mềm nói không nên lời a? Sao không thấy ai nói rằng cô chủ xinh đẹp tới giống như yêu tinh hết vậy. Bọn họ còn nói đứng trước mặt cô chủ tới thở mạnh cũng không dám, nói cô chủ trời sinh mang khuôn mặt người sống chớ gần vân vân và vân vân. Cô chủ với khuôn mặt người sống chớ gần kia vậy mà để cho chị ấy vừa gặp lần đầu đã vớt ngay cục thịt bự nhất đưa cho nàng mang đi sao?
Chị ấy nhìn về phía Trương Tịch Nhan, nhìn hoài nhìn mãi cũng không nhìn ra chỗ nào hung chỗ nào hãn.
Trương Tịch Nhan đưa túi thịt kho cho Trương Đạo Dĩnh, nói: "Mới vừa vớt trong nồi ra, coi chừng nóng." Nàng đuổi Trương Đạo Dĩnh đi chỗ khác chơi, quay sang nói với Tần Hương Hương: "Tôi đến để xem chị đã quen thuộc với hoàn cảnh chưa, Trương Đạo Dĩnh còn nhỏ, lại không có ba mẹ chăm sóc, phiền toái chị rồi."
Tần Hương Hương vội vàng đáp: "Không phiền toái, không phiền toái." Này đúng thật là cô chủ, không phải yêu tinh sao?
Trương Tịch Nhan nói: "Vậy chị cứ làm việc của mình đi nhé." Sau đó nhanh chóng bỏ chạy, người có thể vớt thịt kho cho yêu tinh thì không cần nàng phải lo lắng đề phòng. Liễu Vũ còn lèm bèm rằng người Trương gia nhà nàng lạ lùng kỳ quái, nàng cảm thấy bọn họ mới là lạ lùng a.
Nàng trở về lều trại, nhắn tin cho bà nội ba: "Sắp đến Tết rồi, bà có về Trương gia thôn không ạ?"
Bà nội ba trả lời trong giây lát: "Lão tổ tổng Kế Bình còn ở chỗ của con không?"
Trương Tịch Nhan nói với bà nội ba rằng lão tổ tông vẫn luôn ngồi tu luyện bên ngoài lều trại của nàng không nhúc nhích.
Bà nội ba: "Bận rồi, không về."
Cố ý hỏi một câu xong mới nói bận không về, có vấn đề à nha. Trương Tịch Nhan hỏi: "Có phải lúc trước bà đi xốc quan tài của lão tổ tông đời thứ hai lên không, hay là còn làm chuyện gì nữa?" Nàng đợi một lúc lâu sau vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi đáp, bèn gửi thêm một tin nhắn nữa: "Bà nội ba ơi?" Tin nhắn vừa gửi đi liền nhận được thông báo rằng nàng đã bị đối phương chặn, cho nên không thể gửi được tin nhắn.
Trương Tịch Nhan biết bà nội ba thật sự sẽ không về ăn Tết, ít nhất năm nay là không về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.