Chương 129
Tg Tuyệt Ca
12/07/2024
Tuy bà nội ba không trở về, nhưng Trương Tịch Nhan vẫn muốn sắp xếp việc ăn Tết.
Tết Âm Lịch năm rồi trôi qua vô cùng náo nhiệt, năm nay nhất định không thể quạnh quẽ. Ba mẹ và người nhà của nàng không còn nữa, nhưng cuộc sống dù sao cũng phải tiếp diễn.
Nàng kêu La Cự liên hệ với đội thi công, dùng máy xúc đất mở rộng con đường vào núi đủ cho một chiếc xe chạy, rồi liên hệ với trại chăn nuôi, heo bò dê mỗi loại mua 200 con về cho nhóm cổ thi tổ tông ăn Tết. Sau khi cổ thi tổ tông ăn no nê sẽ lâm vào trầm miên, sang năm thi công cũng an toàn hơn một chút. Việc còn lại chính là thưởng Tết cho nhóm tiểu nhị, bọn họ làm nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao, phúc lợi và đãi ngộ cũng phải cao hơn bình thường.
La Cự đối với số tiền mà Trương Tịch Nhan muốn chi ra thưởng Tết cho bọn họ mà hãi hùng khiếp vía, văn phòng đã mấy tháng không có nguồn thu vào, anh ta lo lắng cứ cái đà này thì năm sau chắc cô chủ không phát nổi tiền lương cho bọn họ nữa. Anh ta nói: "Cô chủ, mấy anh em chúng tôi tụ tập ăn một bữa cơm là được rồi." Từ khi Trương gia không còn nữa, cô chủ tiếp nhận văn phòng, nàng và Liễu tổng đã đổ rất nhiều tiền cho mọi người, mà bọn họ nhận tiền không làm gì nhiều, không có tác dụng gì hết, việc nguy hiểm đều do cô chủ tự mình động thủ.
Trương Tịch Nhan nhìn biểu tình của La Cự liền đoán được mấy người bọn họ đang lo lắng cái gì, quay đầu phân phó cho Trương Đạo Côn cũng đang đứng thấp thỏm bên cạnh: "Con gọi cho bà nội ba, khóc than với bà, nói rằng không có tiền xài. Gần đây bà nội ba đang vội vàng đánh mấy chỗ đóng quân của bộ lạc Ứng Long, thứ tốt và tiền chắc hẳn vớt được không ít, kêu bà chi viện cho chúng ta một chút. Sắp ăn Tết rồi, chuyện làm ăn bên kia con cũng cần phải đi thu xếp, chọn hai đội tiểu nhị đi theo bảo vệ cho con để giải quyết công việc làm ăn, cuối năm nhanh chóng quay về tế tổ, năm mới chúng ta sẽ cùng ăn Tết dưới chân núi." Nàng an bài thỏa đáng từng việc một, chuẩn bị dắt Liễu Vũ đi Côn Minh kiếm thêm chút thu nhập. Tuy nàng vẫn còn mang thương tích trong người, không thích hợp động thủ, nhưng có Liễu Vũ đi theo làm cu li, vấn đề không lớn.
Lão tổ tông Kế Bình còn đang ngồi bên ngoài lều trại, lúc trước quanh người lúc nào cũng có chân khí hộ thể cho nên tuyết không đọng lại trên người ông ấy, giờ phút này ông ấy lặng yên không một tiếng động giống như tiến vào trạng thái chết cứng, tuyết bám đầy người, biến thành người tuyết.
Trương Tịch Nhan lo lắng cho ai cũng không cần phải lo cho con trai của Lê Trùng Trùng, nhưng vị tổ tông này thủ hộ nàng lâu như vậy, nàng đi xuống núi cũng nên thông báo với ông ấy một tiếng mới phải, nếu ông ấy sớm tỉnh lại, thì cổ thi bên dưới lòng đất và các loại vật tư cũng cần ông ấy đứng ra giúp đỡ xử lý. Nàng viết hai lá thư giống nhau, một lá đưa cho tiểu nhị ở lại trong núi thủ vệ, lá còn lại tính nhét vào trong ngực cổ thi tổ tông, như vậy thì dù cho tiểu nhị lưu thủ trong núi xảy ra chuyện, hay là khi cổ thi tổ tông xuất quan kích động chân khí làm hư lá thư, thì vẫn còn một lá thư khác dự phòng, xem như bảo hiểm hai chiều.
Nàng tìm một cái hộp sắt bỏ lá thư viết cho cổ thi tổng tông vào trong đó, lúc này mới gạt mớ tuyết bám trên người ông ấy ra, chuẩn bị nhét vào trong ngực cổ thi tổ tông, đột nhiên một miếng da sừng hóa của cổ thi rớt cái 'bộp' xuống đất.
Trương Tịch Nhan hoảng sợ, chăm chú nhìn lại, tổ tông Kế bình vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, nhưng trên mặt đã thiếu một khối da sừng hóa lớn chừng bàn tay, thoạt nhìn có chút giống như tượng đất bị nứt ra rớt mất một mảng. Làn da bên dưới lớp da sừng hóa vừa rơi ra non mềm như da thịt trẻ con. Nàng dùng ngón tay chọc chọc mấy cái, đặc biệt đàn hồi và sống động, nhưng lại lạnh lẽo tựa như không có chút nhiệt độ nào. Nàng nhẹ nhàng kéo một lớp da sừng hóa khác đang bong lên, rớt xuống thêm một mảng to.
Liễu Vũ tiến lại gần ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, hỏi: "Sao lại thế này?"
Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn Liễu Vũ, không nghĩ trả lời. Liễu Vũ học "Vu Thần bảo điển" và "Vu Thần huyền linh kinh" làm chi mà như không học.
Tuy Trương Kế Bình đã biến thành cổ thi, nhưng không phải thật sự tử vong, thân thể chức năng vẫn còn sống, ông ấy tu luyện "Vu Thần bảo điển", hoàn toàn áp chế và luyện hóa cổ loại bên trong cơ thể, xác thật rất có khả năng một lần nữa tỏa sáng sinh cơ biến trở lại bộ dáng con người.
Nơi này cũng không an toàn, thời điểm bế quan đến kỳ mấu chốt không nên vọng động, Trương Tịch Nhan quyết định ở lại hộ pháp cho ông ấy.
Ngô Phượng Khởi mang theo người của Dân Tông Hiệp đến bảo vệ đại trận do Lê Vị tạo nên, Tết sắp đến nơi nhưng Trương Tịch Nhan vẫn chưa tới, ba hối bốn mời cũng không thấy nàng nhích người. Trận pháp do Lê Vị bày ra còn ở đây, trước mắt bộ lạc Ứng Long và Trương Kiều Nghiên đều giết đến đỏ cả mắt, không ai biết được bọn họ có nổi điên lên nhào tới Côn Minh dẫn phát đại trận hay không, cho nên mọi người chỉ có thể không rời một tấc đứng ở đây thủ vệ.
Cao tầng cũng có phái người đến đây, là vua trận pháp của kinh đô, nhưng đây là đại trận do Vu Thần thời thượng cổ bày ra, mắt trận nằm ngay bên trên địa mạch sát khí. Phá trận thì dễ, nhưng phá xong muốn ngăn chặn sát khí lại quá khó khăn. Bọn họ kiến nghị nên phong ấn lại, nhưng mà, có thể phong thì cũng có thể giải, bên ngoài còn có Canh Thần và người được Vu Thần truyền thừa là Trương Tịch Nhan kia kìa, hai người đó nếu muốn dùng đại trận này, nói dẫn động liền dẫn động, tai họa ngầm a.
Một đám người càng nghĩ càng tức muốn điên, hận không thể tiêu diệt hết nhóm thần linh thời thượng cổ không coi mạng người ra gì kia, nhưng mấy cái tổ ong vò vẽ đó không thể chọc vào, chỉ có thể đứng chờ xem bọn họ đánh nhau lưỡng bại câu thương mà thôi.
Năm nỉ ỉ ôi mãi, cuối cùng cũng mời được Du Thanh Vi tới xem.
Du Thanh Vi nhìn đống phế tích bị đào ra kia, quay đầu bỏ đi.
Đừng nhìn vị hội trưởng Du lúc nào cũng cười tủm tỉm kia mà lầm, khứa này tính tình cũng không tốt hơn chút nào, nói không nể mặt liền không nể mặt, nói trở mặt thì trở còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.
Thư ký Hàn đứng cạnh Ngô Phượng Khởi nhanh nhẹn chạy tới luôn miệng chào hỏi, xin nàng ấy chỉ điểm cho một chút.
Du Thanh Vi cầm quạt xếp chỉ vào một cái hố bị đào ra tới, nói: "Trương Tịch Nhan đào đi phần phía trên hết rồi, cũng đã đào tới ảo trận, chỉ kém chút thuận tay hủy đi thôi. Phút cuối cùng lại triệt người, ném lại cục diện rối rắm, ai thọc cái sọt này thì kêu người đó đi mà giải quyết đi." Nàng ấy còn đang bận muốn chết đây này. Cuối năm, các loại giao tình đều phải tới lui qua lại. Đám ngu ngốc này bức cho Trương Tịch Nhan phải động thủ đoạt đao trước kế hoạch, cơ hồ khiến cho Canh Thần bị ép tới tuyệt cảnh, cuộc chiến sinh tử chạm vào là nổ ngay, tương lai biến số cực lớn, nàng ấy cần phải an bài ổn thỏa trước cho mọi người và công việc trong Du gia nữa. Du Thanh Vi hừ nhẹ một tiếng: "Trương Tịch Nhan không thể tới, ước chừng là do cách không đoạt đao bị thương, là ai bức cho Trương Tịch Nhan phải giết gà dọa khỉ mà bị thương không thể phá trận, các người đi tìm bọn chúng đi."
Thư ký Hàn liên thanh nhận lỗi: "Tình huống bên Trương gia khá phức tạp, chúng tôi cũng không muốn như vậy. Hội trưởng Du, chuyện giá cả rất dễ bàn a."
Du Thanh Vi đáp: "Nhà tôi, trấn là trấn phong thủy." Nàng giơ quạt chỉ xuống đáy hố: "Trấn sát khí, thì tìm Trấn Sơn đạo phái, mời không được Trương Tịch Nhan, thì mời Trương Kiều Nghiên tới cũng được mà." Nàng ấy quay đầu tính bỏ chạy lấy người, đi được hai bước lại quay trở về, báo con số: "Phí tới tận nơi tư vấn."
Thư ký Hàn nào dám đắc tội với nàng ấy, nhanh chóng chuyển phí tư vấn qua, nói: "Trước mắt Trương Kiều Nghiên vẫn đang bận đánh mấy chỗ trú ẩn của bộ lạc Ứng Long."
Du Thanh Vi cười cười, bên kia đánh chết đánh sống, bên này bàng quan đứng nhìn, chỉ nghĩ đến việc giải quyết hậu quả cho bản thân, lại tùy thời mà đánh lén. Nàng ấy nói: "Đổi lại là tôi, xác định vững chắc sẽ lưu lại đại trận này để kiềm chế các người, tránh cho lại bị trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi." Nàng ấy rút đi nụ cười, giọng nói lạnh lẽo: "Canh Thần đã gom đủ 81 đồng nữ thuần âm và 81 đồng nam thuần dương." Nàng ấy nói xong, xoay người rời đi.
Nàng ấy hợp tác với Trương Tịch Nhan, tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm các tin tức liên quan. Yêu Linh, Thành Hoàng đều là nhãn tuyến của nàng ấy, Âm Dương đạo phái, xuất mã đệ tử, bảo gia tiên, thổ địa của các nơi đều là nguồn truyền tin.
Trương Tịch Nhan đem vị trí của Động Đình ẩn sơn nói cho bọn họ, sách lược cũng nói rõ, nhưng các phái chỉ chạy tới xem náo nhiệt, chờ đợi nhặt tiện nghi, không kẻ nào đứng ra chủ trì đại cục, thậm chí còn không phong tỏa những lộ tuyến mà bộ lạc Ứng Long thường dùng để cung cấp cho Canh Thần. 81 cặp đồng nam đồng nữ, ở ngay dưới mí mắt của đám người Đạo môn đang vây xem, thậm chí còn có cả người bên trong Đạo môn yểm trợ, vận chuyển vào bên trong ẩn sơn hiến tế cho Canh Thần, trợ gã đoạt xá. Bọn họ thì đứng chờ Trương Tịch Nhan đánh tới Động Đình ẩn sơn, rồi đi theo phía sau giở chiêu trò trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Trương Tịch Nhan liêm chính, lại thiện tâm, nơi chốn để lại đường lui cho bọn họ, nhưng nói một câu không khách khí, thiên hạ này là thiên hạ của nhân loại, không phải là nhà của Vu Tộc. Trương Tịch Nhan đã tính toán rời đi, mối liên lụy duy nhất ở thế giới này chính là giải quyết Canh Thần, nhưng chiến trường chính của các nàng nằm ở thôn Liễu Bình, căn bản không phải ở Động Đình ẩn sơn. Trương Tịch Nhan đăng bài viết dẫn đường, là cho bọn họ, chứ không phải cho chính nàng, hơn nữa đều là vì bọn họ cả. Nếu không phải còn bận tâm đến người bình thường sống gần Động Đình và bên trong ẩn sơn, thì chỉ cần dựa vào vị trí phong thủy của Động Đình ẩn sơn thôi, mặc kệ là nàng ấy hay Trương Tịch Nhan, đều có rất nhiều biện pháp đóng cửa đánh chó, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến người vô tội. Nếu không muốn liên lụy đến người vô tội thì chỉ có thể chậm rãi đánh, dựa theo biện pháp mà Trương Tịch Nhan từng giảng giải, cứ phá từng vị trí phong thủy trải dài dọc theo núi non. Này giống như giết một con rắn, dùng dao chặt đầu nó thì thân của nó vẫn sẽ giãy giụa, nhưng chỉ cần đóng đinh nó, từ đầu đóng đến đuôi, thì nó có muốn xoay người hay vặn vẹo cũng không được.
Thành Hoàng cũng hỏi Du Thanh Vi, tại sao người của Đạo môn vẫn chưa hành động?
Đạo môn có hành động chứ sao không, vội vàng bao vây tiễu trừ Trương gia thôn kia kìa.
Những chỗ như Côn Minh thế này mà bọn họ còn không dám động, thế nhưng lại có tự tin đi động Trương gia thôn.
Bên trong Trương gia thôn còn có một cái mắt trận nằm trên địa sát đại mạch lớn hơn cả ở Côn Minh. Nếu như mắt trận ở Côn Minh là suối nguồn, thì mắt trận ở Trương gia thôn chính là biển cả.
Bộ lạc Hoa Tế biến mất hơn 2000 năm không hiện thế, Lê Vị thì luôn nghĩ cách để trở về quê nhà. Lê Trùng Trùng chính là huyết mạch chính thống của đại tư tế kiêm thần của bộ lạc Hoa Tế, nàng gả thấp cho một đạo sĩ nho nhỏ của Đạo môn, thuần túy chỉ bởi vì thích thôi sao? Một cái là thần của bộ lạc Hoa Tế có thể sống mấy ngàn năm, một cái chỉ là đệ tử Đạo môn bình thường, cho dù Lê Trùng Trùng thật sự thích đi chăng nữa, người dân tộc thiểu số đâu phải không có tập tục ép hôn, tình cổ của Miêu tộc, huyễn cổ, đủ các loại cổ thuật, Trương Trấn Sơn chống đỡ được à? Để cho Trương Trấn Sơn đi theo Lê Trùng Trùng không phải là xong chuyện hay sao, thế nào mà phải để cho Lê Trùng Trùng ủy khuất như vậy gả vào Trương gia, còn lập hạ lời thề, tránh ở trong núi không bao giờ ra, để lại Lê Vị một mình ở bên ngoài liều sống liều chết với bộ lạc Ứng Long. Thiên nhãn và ấn ký luân hồi trên trán Trương Tịch Nhan, đó là cái gì vừa nhìn là biết ngay. Bọn họ một đám hiểu rõ nhưng cứ thích giả bộ hồ đồ.
Trương gia thôn là bàn cờ lớn mà Lê Vị và Lê Trùng Trùng liên thủ với nhau tiêu tốn hơn 2000 năm bày ra.
Điểm này, nàng ấy có thể nhìn ra rõ ràng, những tên cáo già kia tất nhiên cũng có thể thấy rõ, bọn họ là đang không ngừng thử thực lực của Trương gia và bộ lạc Ứng Long, tưởng chờ đến khi Trương Tịch Nhan và Canh Thần đua sống đua chết xong rồi thì nhảy ra diệt cả hai.
Du Thanh Vi và Trương Tịch Nhan hiện tại là người trên cùng một con thuyền, không có khả năng đi giúp bọn họ tới hố chính mình. Bọn họ muốn tọa sơn quan hổ đấu rồi nhảy ra ăn hai đầu, thì cũng phải xem lại dạ dày của bản thân có chứa nổi không đã. truyện xuyên nhanh
Bọn họ tưởng chờ Trương Tịch Nhan tới hủy đại trận à?
Trương Tịch Nhan xác thật sẽ đến hủy đại trận, nhưng khi nàng hủy xong đại trận này thì tuyệt đối sẽ ở thôn Hoa Tập lưu lại cho bọn họ một nước cờ khác. Bọn họ thật sự cho rằng Trương Tịch Nhan sẽ phát thiện tâm làm không công chắc? Tổ đình Vu Đạo đã đổi chỗ rồi a! Trương gia thôn và thôn Hoa Tập, đó mới chính là mảnh đất truyền thừa chính thống của Vu Đạo.
Du Thanh Vi rời đi Côn Minh tiến thẳng đến Trương gia thôn tìm Trương Tịch Nhan.
Nàng ấy tin tưởng tuyệt đối vào phỏng đoán của bản thân, nhưng đoán và tận mắt nhìn là hai chuyện khác nhau, chưa được chứng thực, thì suy đoán trước sau gì cũng sẽ có biến số.
Lý do thì nàng ấy cũng đã chuẩn bị sẵn, Trương Tịch Nhan đã đoạt thanh đao của Canh Thần, kế hoạch lúc trước có biến động, cần phải thương lượng và an bài lại một lần nữa. Nói trắng ra một chút, nàng ấy muốn đến lấy thanh đao của Canh Thần,
Thanh đao đầu rồng kia là bản mạng pháp khí của Canh Thần, quỷ mới biết gã có bày thủ đoạn gì bên trong nó hay không, nếu tùy tiện đưa cho Đại Bạch dùng thì không biết lúc nào sẽ bị Canh Thần chơi cho một vố, nhưng chỉ cần để cho Đại Bạch hấp thụ hết long khí và linh khí bên trong thanh đao, biến thanh đao trở thành chất thải công nghiệp, trong quá trình này, lại nhờ Trương Tịch Nhan và Lộ Vô Quy ở bên cạnh hộ pháp, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sắp ăn Tết rồi, tốt xấu gì bây giờ nàng ấy và Trương Tịch Nhan cũng là đồng bọn cùng chung chiến hào, phải đến tặng chút quà mừng năm mới chứ. Nàng ấy không cần Trương Tịch Nhan phải tốn tâm tư suy nghĩ tặng cho nàng ấy thứ gì mừng năm mới, tốt vậy còn đòi gì, hơn nữa nàng ấy còn mang quà tới a, tặng cho tâm can bảo bối của Trương Tịch Nhan, nàng ấy không tin Trương Tịch Nhan sẽ không nhận.
Tết Âm Lịch năm rồi trôi qua vô cùng náo nhiệt, năm nay nhất định không thể quạnh quẽ. Ba mẹ và người nhà của nàng không còn nữa, nhưng cuộc sống dù sao cũng phải tiếp diễn.
Nàng kêu La Cự liên hệ với đội thi công, dùng máy xúc đất mở rộng con đường vào núi đủ cho một chiếc xe chạy, rồi liên hệ với trại chăn nuôi, heo bò dê mỗi loại mua 200 con về cho nhóm cổ thi tổ tông ăn Tết. Sau khi cổ thi tổ tông ăn no nê sẽ lâm vào trầm miên, sang năm thi công cũng an toàn hơn một chút. Việc còn lại chính là thưởng Tết cho nhóm tiểu nhị, bọn họ làm nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao, phúc lợi và đãi ngộ cũng phải cao hơn bình thường.
La Cự đối với số tiền mà Trương Tịch Nhan muốn chi ra thưởng Tết cho bọn họ mà hãi hùng khiếp vía, văn phòng đã mấy tháng không có nguồn thu vào, anh ta lo lắng cứ cái đà này thì năm sau chắc cô chủ không phát nổi tiền lương cho bọn họ nữa. Anh ta nói: "Cô chủ, mấy anh em chúng tôi tụ tập ăn một bữa cơm là được rồi." Từ khi Trương gia không còn nữa, cô chủ tiếp nhận văn phòng, nàng và Liễu tổng đã đổ rất nhiều tiền cho mọi người, mà bọn họ nhận tiền không làm gì nhiều, không có tác dụng gì hết, việc nguy hiểm đều do cô chủ tự mình động thủ.
Trương Tịch Nhan nhìn biểu tình của La Cự liền đoán được mấy người bọn họ đang lo lắng cái gì, quay đầu phân phó cho Trương Đạo Côn cũng đang đứng thấp thỏm bên cạnh: "Con gọi cho bà nội ba, khóc than với bà, nói rằng không có tiền xài. Gần đây bà nội ba đang vội vàng đánh mấy chỗ đóng quân của bộ lạc Ứng Long, thứ tốt và tiền chắc hẳn vớt được không ít, kêu bà chi viện cho chúng ta một chút. Sắp ăn Tết rồi, chuyện làm ăn bên kia con cũng cần phải đi thu xếp, chọn hai đội tiểu nhị đi theo bảo vệ cho con để giải quyết công việc làm ăn, cuối năm nhanh chóng quay về tế tổ, năm mới chúng ta sẽ cùng ăn Tết dưới chân núi." Nàng an bài thỏa đáng từng việc một, chuẩn bị dắt Liễu Vũ đi Côn Minh kiếm thêm chút thu nhập. Tuy nàng vẫn còn mang thương tích trong người, không thích hợp động thủ, nhưng có Liễu Vũ đi theo làm cu li, vấn đề không lớn.
Lão tổ tông Kế Bình còn đang ngồi bên ngoài lều trại, lúc trước quanh người lúc nào cũng có chân khí hộ thể cho nên tuyết không đọng lại trên người ông ấy, giờ phút này ông ấy lặng yên không một tiếng động giống như tiến vào trạng thái chết cứng, tuyết bám đầy người, biến thành người tuyết.
Trương Tịch Nhan lo lắng cho ai cũng không cần phải lo cho con trai của Lê Trùng Trùng, nhưng vị tổ tông này thủ hộ nàng lâu như vậy, nàng đi xuống núi cũng nên thông báo với ông ấy một tiếng mới phải, nếu ông ấy sớm tỉnh lại, thì cổ thi bên dưới lòng đất và các loại vật tư cũng cần ông ấy đứng ra giúp đỡ xử lý. Nàng viết hai lá thư giống nhau, một lá đưa cho tiểu nhị ở lại trong núi thủ vệ, lá còn lại tính nhét vào trong ngực cổ thi tổ tông, như vậy thì dù cho tiểu nhị lưu thủ trong núi xảy ra chuyện, hay là khi cổ thi tổ tông xuất quan kích động chân khí làm hư lá thư, thì vẫn còn một lá thư khác dự phòng, xem như bảo hiểm hai chiều.
Nàng tìm một cái hộp sắt bỏ lá thư viết cho cổ thi tổng tông vào trong đó, lúc này mới gạt mớ tuyết bám trên người ông ấy ra, chuẩn bị nhét vào trong ngực cổ thi tổ tông, đột nhiên một miếng da sừng hóa của cổ thi rớt cái 'bộp' xuống đất.
Trương Tịch Nhan hoảng sợ, chăm chú nhìn lại, tổ tông Kế bình vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, nhưng trên mặt đã thiếu một khối da sừng hóa lớn chừng bàn tay, thoạt nhìn có chút giống như tượng đất bị nứt ra rớt mất một mảng. Làn da bên dưới lớp da sừng hóa vừa rơi ra non mềm như da thịt trẻ con. Nàng dùng ngón tay chọc chọc mấy cái, đặc biệt đàn hồi và sống động, nhưng lại lạnh lẽo tựa như không có chút nhiệt độ nào. Nàng nhẹ nhàng kéo một lớp da sừng hóa khác đang bong lên, rớt xuống thêm một mảng to.
Liễu Vũ tiến lại gần ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, hỏi: "Sao lại thế này?"
Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn Liễu Vũ, không nghĩ trả lời. Liễu Vũ học "Vu Thần bảo điển" và "Vu Thần huyền linh kinh" làm chi mà như không học.
Tuy Trương Kế Bình đã biến thành cổ thi, nhưng không phải thật sự tử vong, thân thể chức năng vẫn còn sống, ông ấy tu luyện "Vu Thần bảo điển", hoàn toàn áp chế và luyện hóa cổ loại bên trong cơ thể, xác thật rất có khả năng một lần nữa tỏa sáng sinh cơ biến trở lại bộ dáng con người.
Nơi này cũng không an toàn, thời điểm bế quan đến kỳ mấu chốt không nên vọng động, Trương Tịch Nhan quyết định ở lại hộ pháp cho ông ấy.
Ngô Phượng Khởi mang theo người của Dân Tông Hiệp đến bảo vệ đại trận do Lê Vị tạo nên, Tết sắp đến nơi nhưng Trương Tịch Nhan vẫn chưa tới, ba hối bốn mời cũng không thấy nàng nhích người. Trận pháp do Lê Vị bày ra còn ở đây, trước mắt bộ lạc Ứng Long và Trương Kiều Nghiên đều giết đến đỏ cả mắt, không ai biết được bọn họ có nổi điên lên nhào tới Côn Minh dẫn phát đại trận hay không, cho nên mọi người chỉ có thể không rời một tấc đứng ở đây thủ vệ.
Cao tầng cũng có phái người đến đây, là vua trận pháp của kinh đô, nhưng đây là đại trận do Vu Thần thời thượng cổ bày ra, mắt trận nằm ngay bên trên địa mạch sát khí. Phá trận thì dễ, nhưng phá xong muốn ngăn chặn sát khí lại quá khó khăn. Bọn họ kiến nghị nên phong ấn lại, nhưng mà, có thể phong thì cũng có thể giải, bên ngoài còn có Canh Thần và người được Vu Thần truyền thừa là Trương Tịch Nhan kia kìa, hai người đó nếu muốn dùng đại trận này, nói dẫn động liền dẫn động, tai họa ngầm a.
Một đám người càng nghĩ càng tức muốn điên, hận không thể tiêu diệt hết nhóm thần linh thời thượng cổ không coi mạng người ra gì kia, nhưng mấy cái tổ ong vò vẽ đó không thể chọc vào, chỉ có thể đứng chờ xem bọn họ đánh nhau lưỡng bại câu thương mà thôi.
Năm nỉ ỉ ôi mãi, cuối cùng cũng mời được Du Thanh Vi tới xem.
Du Thanh Vi nhìn đống phế tích bị đào ra kia, quay đầu bỏ đi.
Đừng nhìn vị hội trưởng Du lúc nào cũng cười tủm tỉm kia mà lầm, khứa này tính tình cũng không tốt hơn chút nào, nói không nể mặt liền không nể mặt, nói trở mặt thì trở còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.
Thư ký Hàn đứng cạnh Ngô Phượng Khởi nhanh nhẹn chạy tới luôn miệng chào hỏi, xin nàng ấy chỉ điểm cho một chút.
Du Thanh Vi cầm quạt xếp chỉ vào một cái hố bị đào ra tới, nói: "Trương Tịch Nhan đào đi phần phía trên hết rồi, cũng đã đào tới ảo trận, chỉ kém chút thuận tay hủy đi thôi. Phút cuối cùng lại triệt người, ném lại cục diện rối rắm, ai thọc cái sọt này thì kêu người đó đi mà giải quyết đi." Nàng ấy còn đang bận muốn chết đây này. Cuối năm, các loại giao tình đều phải tới lui qua lại. Đám ngu ngốc này bức cho Trương Tịch Nhan phải động thủ đoạt đao trước kế hoạch, cơ hồ khiến cho Canh Thần bị ép tới tuyệt cảnh, cuộc chiến sinh tử chạm vào là nổ ngay, tương lai biến số cực lớn, nàng ấy cần phải an bài ổn thỏa trước cho mọi người và công việc trong Du gia nữa. Du Thanh Vi hừ nhẹ một tiếng: "Trương Tịch Nhan không thể tới, ước chừng là do cách không đoạt đao bị thương, là ai bức cho Trương Tịch Nhan phải giết gà dọa khỉ mà bị thương không thể phá trận, các người đi tìm bọn chúng đi."
Thư ký Hàn liên thanh nhận lỗi: "Tình huống bên Trương gia khá phức tạp, chúng tôi cũng không muốn như vậy. Hội trưởng Du, chuyện giá cả rất dễ bàn a."
Du Thanh Vi đáp: "Nhà tôi, trấn là trấn phong thủy." Nàng giơ quạt chỉ xuống đáy hố: "Trấn sát khí, thì tìm Trấn Sơn đạo phái, mời không được Trương Tịch Nhan, thì mời Trương Kiều Nghiên tới cũng được mà." Nàng ấy quay đầu tính bỏ chạy lấy người, đi được hai bước lại quay trở về, báo con số: "Phí tới tận nơi tư vấn."
Thư ký Hàn nào dám đắc tội với nàng ấy, nhanh chóng chuyển phí tư vấn qua, nói: "Trước mắt Trương Kiều Nghiên vẫn đang bận đánh mấy chỗ trú ẩn của bộ lạc Ứng Long."
Du Thanh Vi cười cười, bên kia đánh chết đánh sống, bên này bàng quan đứng nhìn, chỉ nghĩ đến việc giải quyết hậu quả cho bản thân, lại tùy thời mà đánh lén. Nàng ấy nói: "Đổi lại là tôi, xác định vững chắc sẽ lưu lại đại trận này để kiềm chế các người, tránh cho lại bị trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi." Nàng ấy rút đi nụ cười, giọng nói lạnh lẽo: "Canh Thần đã gom đủ 81 đồng nữ thuần âm và 81 đồng nam thuần dương." Nàng ấy nói xong, xoay người rời đi.
Nàng ấy hợp tác với Trương Tịch Nhan, tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm các tin tức liên quan. Yêu Linh, Thành Hoàng đều là nhãn tuyến của nàng ấy, Âm Dương đạo phái, xuất mã đệ tử, bảo gia tiên, thổ địa của các nơi đều là nguồn truyền tin.
Trương Tịch Nhan đem vị trí của Động Đình ẩn sơn nói cho bọn họ, sách lược cũng nói rõ, nhưng các phái chỉ chạy tới xem náo nhiệt, chờ đợi nhặt tiện nghi, không kẻ nào đứng ra chủ trì đại cục, thậm chí còn không phong tỏa những lộ tuyến mà bộ lạc Ứng Long thường dùng để cung cấp cho Canh Thần. 81 cặp đồng nam đồng nữ, ở ngay dưới mí mắt của đám người Đạo môn đang vây xem, thậm chí còn có cả người bên trong Đạo môn yểm trợ, vận chuyển vào bên trong ẩn sơn hiến tế cho Canh Thần, trợ gã đoạt xá. Bọn họ thì đứng chờ Trương Tịch Nhan đánh tới Động Đình ẩn sơn, rồi đi theo phía sau giở chiêu trò trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Trương Tịch Nhan liêm chính, lại thiện tâm, nơi chốn để lại đường lui cho bọn họ, nhưng nói một câu không khách khí, thiên hạ này là thiên hạ của nhân loại, không phải là nhà của Vu Tộc. Trương Tịch Nhan đã tính toán rời đi, mối liên lụy duy nhất ở thế giới này chính là giải quyết Canh Thần, nhưng chiến trường chính của các nàng nằm ở thôn Liễu Bình, căn bản không phải ở Động Đình ẩn sơn. Trương Tịch Nhan đăng bài viết dẫn đường, là cho bọn họ, chứ không phải cho chính nàng, hơn nữa đều là vì bọn họ cả. Nếu không phải còn bận tâm đến người bình thường sống gần Động Đình và bên trong ẩn sơn, thì chỉ cần dựa vào vị trí phong thủy của Động Đình ẩn sơn thôi, mặc kệ là nàng ấy hay Trương Tịch Nhan, đều có rất nhiều biện pháp đóng cửa đánh chó, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến người vô tội. Nếu không muốn liên lụy đến người vô tội thì chỉ có thể chậm rãi đánh, dựa theo biện pháp mà Trương Tịch Nhan từng giảng giải, cứ phá từng vị trí phong thủy trải dài dọc theo núi non. Này giống như giết một con rắn, dùng dao chặt đầu nó thì thân của nó vẫn sẽ giãy giụa, nhưng chỉ cần đóng đinh nó, từ đầu đóng đến đuôi, thì nó có muốn xoay người hay vặn vẹo cũng không được.
Thành Hoàng cũng hỏi Du Thanh Vi, tại sao người của Đạo môn vẫn chưa hành động?
Đạo môn có hành động chứ sao không, vội vàng bao vây tiễu trừ Trương gia thôn kia kìa.
Những chỗ như Côn Minh thế này mà bọn họ còn không dám động, thế nhưng lại có tự tin đi động Trương gia thôn.
Bên trong Trương gia thôn còn có một cái mắt trận nằm trên địa sát đại mạch lớn hơn cả ở Côn Minh. Nếu như mắt trận ở Côn Minh là suối nguồn, thì mắt trận ở Trương gia thôn chính là biển cả.
Bộ lạc Hoa Tế biến mất hơn 2000 năm không hiện thế, Lê Vị thì luôn nghĩ cách để trở về quê nhà. Lê Trùng Trùng chính là huyết mạch chính thống của đại tư tế kiêm thần của bộ lạc Hoa Tế, nàng gả thấp cho một đạo sĩ nho nhỏ của Đạo môn, thuần túy chỉ bởi vì thích thôi sao? Một cái là thần của bộ lạc Hoa Tế có thể sống mấy ngàn năm, một cái chỉ là đệ tử Đạo môn bình thường, cho dù Lê Trùng Trùng thật sự thích đi chăng nữa, người dân tộc thiểu số đâu phải không có tập tục ép hôn, tình cổ của Miêu tộc, huyễn cổ, đủ các loại cổ thuật, Trương Trấn Sơn chống đỡ được à? Để cho Trương Trấn Sơn đi theo Lê Trùng Trùng không phải là xong chuyện hay sao, thế nào mà phải để cho Lê Trùng Trùng ủy khuất như vậy gả vào Trương gia, còn lập hạ lời thề, tránh ở trong núi không bao giờ ra, để lại Lê Vị một mình ở bên ngoài liều sống liều chết với bộ lạc Ứng Long. Thiên nhãn và ấn ký luân hồi trên trán Trương Tịch Nhan, đó là cái gì vừa nhìn là biết ngay. Bọn họ một đám hiểu rõ nhưng cứ thích giả bộ hồ đồ.
Trương gia thôn là bàn cờ lớn mà Lê Vị và Lê Trùng Trùng liên thủ với nhau tiêu tốn hơn 2000 năm bày ra.
Điểm này, nàng ấy có thể nhìn ra rõ ràng, những tên cáo già kia tất nhiên cũng có thể thấy rõ, bọn họ là đang không ngừng thử thực lực của Trương gia và bộ lạc Ứng Long, tưởng chờ đến khi Trương Tịch Nhan và Canh Thần đua sống đua chết xong rồi thì nhảy ra diệt cả hai.
Du Thanh Vi và Trương Tịch Nhan hiện tại là người trên cùng một con thuyền, không có khả năng đi giúp bọn họ tới hố chính mình. Bọn họ muốn tọa sơn quan hổ đấu rồi nhảy ra ăn hai đầu, thì cũng phải xem lại dạ dày của bản thân có chứa nổi không đã. truyện xuyên nhanh
Bọn họ tưởng chờ Trương Tịch Nhan tới hủy đại trận à?
Trương Tịch Nhan xác thật sẽ đến hủy đại trận, nhưng khi nàng hủy xong đại trận này thì tuyệt đối sẽ ở thôn Hoa Tập lưu lại cho bọn họ một nước cờ khác. Bọn họ thật sự cho rằng Trương Tịch Nhan sẽ phát thiện tâm làm không công chắc? Tổ đình Vu Đạo đã đổi chỗ rồi a! Trương gia thôn và thôn Hoa Tập, đó mới chính là mảnh đất truyền thừa chính thống của Vu Đạo.
Du Thanh Vi rời đi Côn Minh tiến thẳng đến Trương gia thôn tìm Trương Tịch Nhan.
Nàng ấy tin tưởng tuyệt đối vào phỏng đoán của bản thân, nhưng đoán và tận mắt nhìn là hai chuyện khác nhau, chưa được chứng thực, thì suy đoán trước sau gì cũng sẽ có biến số.
Lý do thì nàng ấy cũng đã chuẩn bị sẵn, Trương Tịch Nhan đã đoạt thanh đao của Canh Thần, kế hoạch lúc trước có biến động, cần phải thương lượng và an bài lại một lần nữa. Nói trắng ra một chút, nàng ấy muốn đến lấy thanh đao của Canh Thần,
Thanh đao đầu rồng kia là bản mạng pháp khí của Canh Thần, quỷ mới biết gã có bày thủ đoạn gì bên trong nó hay không, nếu tùy tiện đưa cho Đại Bạch dùng thì không biết lúc nào sẽ bị Canh Thần chơi cho một vố, nhưng chỉ cần để cho Đại Bạch hấp thụ hết long khí và linh khí bên trong thanh đao, biến thanh đao trở thành chất thải công nghiệp, trong quá trình này, lại nhờ Trương Tịch Nhan và Lộ Vô Quy ở bên cạnh hộ pháp, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sắp ăn Tết rồi, tốt xấu gì bây giờ nàng ấy và Trương Tịch Nhan cũng là đồng bọn cùng chung chiến hào, phải đến tặng chút quà mừng năm mới chứ. Nàng ấy không cần Trương Tịch Nhan phải tốn tâm tư suy nghĩ tặng cho nàng ấy thứ gì mừng năm mới, tốt vậy còn đòi gì, hơn nữa nàng ấy còn mang quà tới a, tặng cho tâm can bảo bối của Trương Tịch Nhan, nàng ấy không tin Trương Tịch Nhan sẽ không nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.