Chương 132
Tg Tuyệt Ca
12/07/2024
Lần tiến công này là do ba thị tộc đứng đầu bộ lạc Ứng Long dẫn dắt, dẫn theo các thị tộc còn lại tổ chức quét sạch phe cánh của Trương Tịch Nhan. Bọn chúng mang theo vũ khí đặc chế nhằm vào cổ thi, nỏ và phù tiễn, người tham gia hành động lần này đều trải qua huấn luyện đặc biệt, tác chiến theo từng tổ nhỏ. Nếu cổ thi ở xa, dùng phù tiễn bắn vào hốc mắt, đầu, hoặc trái tim và những nơi yếu hại, lực lượng thuần dương bám trên mũi tên chuyên khắc các loại cổ trùng thuộc tính âm tà, bắn vào người cổ thi giống như lửa gặp phải dầu, nháy mắt cháy thành mảng lớn, nếu bắn trúng hốc mắt, cơ hồ một mũi tên diệt ngay một cái. Nếu cổ thi ở gần, chỉ cần sử dụng tấm chắn và trường kích phối hợp với kiếm ngắn, tấm chắn ngăn cản cổ thi, trường kích và kiếm ngắn xa gần kết hợp, có thể chém chết những cổ thi vừa tới gần kia. Cho dù cổ chướng phủ khắp núi rừng, nhưng bọn chúng đã uống thuốc giải độc từ trước, còn mang theo nhiều dược vật khác đề phòng.
Những dược vật này khắc chế các loại cổ, phần lớn có xuất xứ từ Trương gia. Một số là do cướp đoạt được khi đến quét sạch Trương gia lúc trước, số còn lại là do những đám người sợ chết vì bảo vệ mạng sống mà bán đứng tổ tông giao nộp cho bọn chúng. Bất quá, cho dù bán đứng tổ tông xong thì đám người kia cũng không giữ được mạng sống. Nhưng đúng là số dược vật này quả thực rất công hiệu, một đường tiến công, bọn chúng cơ hồ không có thương vong, mà số cổ thi bị bọn chúng chém chết nhiều vô số kể.
Thế nhưng, tình huống thực nhanh bắt đầu nghịch chuyển.
Một con quái vật có tốc độ cực nhanh mà bọn chúng căn bản không thể nào nhìn rõ bay xuyên qua núi rừng, kẻ tiến công thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ thân ảnh của quái vật kia thì đã bị nó bóp nát đầu. Pháp khí dùng để truy tung cổ trùng không hề phát hiện được quái vật kia, nếu không phải do tốc độ của nó nhanh tới mức không người bình thường nào có thể làm được, thì bọn chúng hẳn đã hoài nghi nó là một vị cao nhân chưa từng xuất thế nào đó.
Bên phía bên kia, tộc trưởng của ba tộc Hoa thị, Long Thị, và Ứng thị dẫn dắt người của chúng chạy thẳng lên đỉnh núi. Nơi đó không chỉ có thanh đao đầu rồng của Long Thần, mà còn có một con Li Long đã độ kiếp thành công, khi nó hấp thu long khí và linh khí trong thanh đao đầu rồng xong, có thể hóa thành chân long. Long Thần chỉ cần đoạt xá chân long, thì sẽ mang theo toàn tộc của bọn chúng phi thăng.
Trương Tịch Nhan ý đồ châm ngòi ly gián Long Thần và bọn chúng, nhưng mà, ả ta đã quên mất trên đời này có thứ gọi là 'huyết khế'.
Việc Long Thần bị bọn chúng khóa vào bàn long trụ bất quá chỉ là diễn trò mà thôi, để cho Trương Tịch Nhan hiểu lầm rằng bọn chúng đã trở mặt với nhau, sau đó yên tâm lớn mật hấp thu linh khí và long khí trong thanh đao đầu rồng, trợ con rồng trắng nhỏ kia thăng cấp.
Bọn chúng chạy về phía đỉnh núi nơi Trương Tịch Nhan đang đứng, ven đường không hề gặp phải bất kỳ sự cản trở nào, thậm chí một cái cơ quan cũng không có, thuận lợi lên tới đỉnh núi.
Nhưng mà, chờ đến lúc bọn chúng lên tới đỉnh núi cũng không nhìn thấy được cảnh tượng như trong dự đoán, rằng Lộ Vô Quy và Đại Bạch vì bận hấp thu lực lượng của thanh đao đầu rồng mà không cách nào nhúc nhích, bọn chúng chỉ nhìn thấy thanh đao đầu rồng phủ kín vết rạn treo lơ lửng trong pháp trận, bị bát quái bàn chặt chẽ khóa trụ. Thanh đao đầu rồng phủ đầy vết rạn bị khóa cứng trong trận, hư hỏng đến mức không thể cứu vãn được nữa, linh khí và long khí bên trong nhanh chóng xói mòn không nói, mà pháp trận cũng hấp thu cả lực lượng của nó chuyển đến li long bàn đặt dưới đất. Li long bàn và định tinh la bàn đặt gần đó hơi thở tương liên linh khí tương thông, linh quang lóng lánh, có vẻ cực kỳ bất phàm, nhưng quỷ dị chính là, hai kiện pháp khí này hoàn toàn mới tinh, một chút dấu tích năm tháng mài mòn cũng không có, rõ ràng vừa mới được chế tạo. Điều đáng giận nhất chính là giờ phút này, linh khí và long khí bên trong thanh đao đầu rồng đang được dùng để uẩn dưỡng hai kiện pháp khí mới ra lò kia.
Một người phụ nữ tay cầm quạt Thái Cực Càn Khôn giữa mày có nốt chu sa phong ấn, nở nụ cười trào phúng nhìn chằm chằm bọn chúng, mở miệng móc mỉa: "Tưởng các người sẽ nắm chặt thời gian, tiến công lúc buổi chiều hoặc lúc sập tối chứ, kết quả đêm hôm khuya khoắt mới chạy đến đây, rau kim châm đều lạnh a."
Một con li long đầu gác lên vai còn thân mình thì quấn quanh cánh tay nàng ấy, râu rồng bay múa, bờm rồng phất phơ phiêu lãng trong bóng đêm, cặp mắt thanh triệt mang theo vài phần ngây ngô cộng với chút tức giận trừng mắt nhìn bọn chúng, rất giống một cô gái nhỏ nũng nịu. Rồng thì đúng thiệt là rồng, một thân sơn xuyên linh tú chi khí còn mang theo lưu quang, nhưng so với long khí của Long Thần thì phải nói là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thanh đao đầu rồng sắp thành phế liệu, mà cặp sừng trên đầu nó chỉ vừa mới nhú ra, càng muốn mạng chính là đây là một con rồng cái.
Canh Thần Long Thần lại đi đoạt xá một con rồng cái sao? Này có khác gì chuyện đại hán cao hai mét đi đoạt xá một con nhóc bảy tám tuổi cơ chứ? Thân xác này sao có thể chứa được linh hồn lớn như thế kia?
Một cô gái trẻ không đến hai mươi tuổi ngồi trên tảng đá bên cạnh, một tay cầm thanh thước phép, tay còn lại cầm cái đùi gà hấp muối ăn đến ngon lành. Cô ấy nhìn về phía bọn chúng ánh mắt tràn ngập ghét bỏ, cái miệng đang gặm đùi gà không nhịn được vểnh lên, đầy mặt viết không vui.
Một ý niệm chảy qua óc đám người kia: Trúng kế rồi!
Bọn chúng vừa chăm chú lưu ý Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy và con rồng trắng nhỏ, đồng thời nhìn quanh bốn phía truy tìm tung tích của Trương Tịch Nhan.
Người mới nhậm chức tộc trưởng Hoa Thị là một ông già hơn 60 tuổi, hắn tức giận hỏi: "Trương Tịch Nhan đâu?" Trương Tịch Nhan ở tổng cục Tây Nam Dân Tông Hiệp hai quyền đánh chết cha của hắn, mối thù giết cha thề không đội trời chung.
Du Thanh Vi đáp: "Ông hỏi thì tôi phải trả lời ông à? Ông là cái thá gì. Tiểu muộn ngốc, đánh ông ta."
Lộ Vô Quy 'dạ' một tiếng, ngậm đùi gà còn chưa ăn xong ở trong miệng, vung lên thước phép Lượng Thiên chạy về phía đám người kia.
Bọn chúng dám tới đây đương nhiên là đã có chuẩn bị trước, lập tức có người cầm pháp bảo kết trận tổ đội, nhào về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy mới chạy ra hai bước liền nhìn thấy pháp bảo đám người kia cầm trong tay lóe ra ánh sáng, trông thực dọa người. Cô đã từng chết mấy lần, làm quỷ trong một khoảng thời gian rất dài, thường xuyên sẽ bị kính bát quái kính chiếu yêu gì đó rọi tới rọi lui, cho nên rất quen thuộc, balo chắn phía trước, cô duỗi tay vào trong móc ra một đống bùa rải ra ngoài như không cần tiền, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Đang mùa đông, hai ngày trước còn mới vừa hạ tuyết, đột nhiên bầu trời nổi lên sấm sét ầm đùng.
Hơn mười đạo bùa lôi đồng thời bay ra, giống như không cần tiền đồng loạt nổ tung.
Trong phạm vi nổ của bùa lôi, một mảnh khô cằn, nhóm người tay cầm pháp bảo nhào lên trước lúc nãy, vừa mới nhấc chân đã bị hơn mười đạo bùa lôi từ trên trời đánh xuống, phách từ đỉnh đầu đi vào, từ bắp chân và lòng bàn chân ra tới, mùi thịt nướng và mùi khét từ trong miệng mũi bọn chúng trào ra ngoài, cả đám thẳng tắp ngã xuống.
Một tiếng điên cuồng kêu to vang lên: "Thả lộn bùa rồi —" đau lòng không thôi.
Lộ Vô Quy ôm balo, suýt rớt nước mắt. Cô xốc balo lên, nhanh chóng kiểm tra túi bùa cất bên trong, lôi ra một đống bùa lôi khác, lúc này mới dùng sức vỗ vỗ ngực: "May quá may quá, mình vẫn còn một mớ." Cô quay sang nhìn về phía Du Thanh Vi, hỏi: "Du Thanh Vi, hè này em vẽ được bao nhiêu lá bùa lôi vậy?"
Du Thanh Vi nói: "Đứng đắn chút coi, đang đánh nhau mà."
Lộ Vô Quy 'ờm' một tiếng. Cô nhét thước phép Lượng Thiên vào balo, một tay cầm đùi gà gặm lia gặm lịa, tay còn lại cần bùa lôi, nhìn xuống đám người đang rải rác xung quanh đỉnh núi.
Những người này khi nãy vội vàng tản ra trong lúc bùa lôi nổ, sau đó di chuyển vòng quanh đỉnh núi ý đồ bọc đánh các nàng.
Bỗng dưng, tiếng kêu thảm thiết từ đâu đó vang lên, theo sát sương mù cổ đỏ như máu chợt lóe qua.
Nơi tiếng kêu thảm thiết phát ra, nằm một khối thi thể chỉ trơ lại bộ khung xương giống như bị vô số sâu gặm nhắm. Khung xương còn treo lủng lẳng ít thịt nát, nhưng đại não, trái tim và kinh mạch đã bị gặm sạch, ngay cả xương cốt cũng thủng lỗ chỗ, phảng phất như đã bị hút hết cốt tủy.
Có kẻ hô to: "Trương Tịch Nhan ở gần đây, cẩn thận."
Bọn chúng còn chưa dứt lời, vô số sát khí từ bên dưới lòng đất tràn ra, biến thành xiềng xích cuốn lấy bọn chúng. Đám người giơ lên pháp khí trong tay ý đồ chặt đứt xiềng xích kia, đột nhiên một đạo bùa lôi bay vào bên trong đám người, tiếng sét điếc tai vang lên, sát khí bị đánh tan, lực lượng lôi điện còn khủng bố hơn cả điện cao thế kia đương trường chém người thành thi thể.
Tộc trưởng Hoa Thị tức muốn hộc máu mắng to: "Con nhãi ranh, có bản lĩnh thì bước ra đây đại chiến 300 hiệp, dùng bùa lôi đánh lén thì có bản lĩnh gì."
Lộ Vô Quy ném xương gà về phía tên tộc trưởng Hoa Thị: "Nói dài nói dai còn nói dở." Rồi làm mặt quỷ lêu lêu: "Tôi vẽ ra được bùa lôi thì tôi đã có đủ bản lĩnh rồi." Bàn tay còn dính dầu mỡ thò vào trong balo, lấy thêm mấy lá bùa âm lôi ra tới, nói: "Chọn đi, muốn bùa âm lôi hay bùa dương lôi?"
Tộc trưởng Ứng Thị cầm lấy một cây dù lớn, bung ra, mép dù treo vô số thẻ bài có khắc phù văn.
Dù vừa bùng ra, những người bên cạnh hắn cùng xúm lại đứng phía trước, cũng bung dù. Những cây dù này đều khắc phù văn cổ xưa có long khí lưu chuyển bên trong. Một số tên bung dù ra chống phía trước, một số khác thì khép dù lại, vì viền dù treo những mảnh nhỏ sắc bén như dao, cho nên chúng có thể dùng như vũ khí. Dù vừa chuyển động, những mảnh nhỏ sắc bén kia dường như biến thành cái máy xay thịt. Bọn chúng kết thành trận, công về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy vốn dĩ chỉ nghĩ lấy mấy lá bùa âm lôi ra để khoe khoang, nhưng nhìn thấy trận trượng của đám người kia liền không chút do dự ném bùa âm lôi về phía bọn chúng, đồng thời kích phát.
Bùa âm lôi bay ra ra nổ tung trước những cây dù, vô số âm sát khí và tia chớp màu đen trào ra, nhưng những cây dù kia giống như máy hút khói, rất nhanh đã hấp thu sạch sẽ âm sát khí. Lộ Vô Quy thấy thế, vội ném ra thêm một lá bùa dương lôi, đồng dạng không có tác dụng gì. Đúng lúc này, đám người kia đã đi đến gần, vung lên lưới phép chụp xuống đầu Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi đứng gần đó mở ra quạt hất về phía đám người cầm dù, một đạo Thái Cực đồ án thật lớn đường kính chừng ba mét bay về phía đám người kia, ngăn lại lưới phép, cùng lúc đó, nàng ấy điều động lực lượng trong đan điền và xương sống, đẩy ra một cỗ lực lượng bàng bạc ngưng tụ thành một khối long khí trong suốt hung hăng đập vào lưới phép, xốc bay nó ra xa.
Lộ Vô Quy dán 'bộp bộp' hai lá bùa phong cương lên đùi, không quay đầu lại, bỏ chạy thục mạng.
Tốc độ của cô nhanh như tia chớp, đám người vây công còn chưa kịp phản ứng lại, Lộ Vô Quy đã 'vèo' một phát vượt qua bọn chúng, biến mất vào sâu bên trong núi rừng.
Con rồng trắng nhỏ đang quấn trên tay Du Thanh Vi thấy thế, phát ra tiếng rồng gầm vội vàng hấp tấp, cuốn lấy Du Thanh Vi, giống như một con thoán thiên hầu bay thẳng lên không trung.
Du Thanh Vi sợ tới mức ôm chặt lấy rồng trắng.
Rồng trắng bay cực nhanh, càng bay lên cao thân hình càng biến lớn, đến khi cách mặt đất chừng 100 mét thì thân hình nó đã to bằng eo của Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi cũng phản ứng rất nhanh, kịp thời ôm lấy eo rồng mới không bị rơi xuống đất. Nàng ấy khó thở hô to: "Hai con nhóc chết nhát này, pháp khí còn để ở dưới kia kìa." Nàng ấy chắp hai tay đưa lên miệng, hướng mặt đất la lớn: "Trương Tịch Nhan, giúp tôi dọn mấy món pháp khí bày trận nhen."
Trương Tịch Nhan đang ẩn mình bên trong ảo trận có nằm mơ cũng không ngờ ba người kia bỏ chạy nhanh đến như vậy. Tới gia sản cũng bỏ nốt, nhìn thấy pháp khí khắc chế nhằm vào khiến cho bản thân rơi xuống hạ phong, liền đánh nhau cũng không màng, trực tiếp chạy trốn. Bất tử linh tộc kia, bản mạng pháp khí của chính mình đều quăng lại, nhưng trong ngực lại ôm lấy túi đồ ăn vặt. Này là thể loại đồng đội lạ lùng gì a.
Lộ Vô Quy chạy mất tung mất tích.
Trên trời cao, Đại Bạch chở theo Du Thanh Vi không quay đầu lại bay xa tít tắp.
Bên trong pháp trận, thanh đao đầu rồng của Canh Thần cuối cùng vang lên tiếng răng rắc hoàn toàn vỡ vụn, long khí và linh khí còn sót lại tản ra, bị pháp trận hấp thu.
Đám người và tộc trưởng Ứng thị vừa kết dù trận tấn công Lộ Vô Quy đứng gần đó, ánh mắt lửa nóng nhìn về phía những món pháp khí bên trong pháp trận. Thanh đao đầu rồng không còn nữa, nhưng pháp trận vẫn đang vận chuyển, lộ ra sát khí lạnh lẽo. Bên dưới pháp trận ngưng tụ vô số sát khí, nếu tùy tiện động vào, rất có thể sẽ dẫn phát sát khí bên dưới, đến lúc đó, phá được trận cũng là lúc bọn chúng chết hết.
Tộc trưởng Ứng thị trầm giọng nói: "Trương Tịch Nhan đang ở ngay xung quanh đây, mọi người hợp lực truy tìm ả đi."
Sát khí và cổ chướng từ bên dưới lòng đất khắp núi rừng chảy ra, thật nhanh bao phủ núi rừng. Phù văn ảo trận hình thành từ cổ chướng xuất hiện ở khắp các nơi.
La bàn điên cuồng chuyển động, phảng phất giống như chỗ nào cũng có các loại cổ trùng xuất hiện, hoặc tựa như từ trường có vấn đề, la bàn không nhạy nữa. Trong tay đám người kia có pháp khí bảo hộ, cổ chướng và sát khí không đến gần bọn chúng được, nhưng bọn chúng cũng không cách nào tìm được tung tích của Trương Tịch Nhan, trong lúc nhất thời hai bên lâm vào thế giằng co.
Tộc trưởng Long thị lạnh giọng quát: "Trương Tịch Nhan, mày có thể trốn đến thiên hoang địa lão hay sao, mày không muốn biết hiện tại Liễu Vũ như thế nào à?"
Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ cách nhau không xa, vô luận là cảm ứng giữa Hoa Thần Cổ với nhau, hay dựa vào cổ trùng nhãn tuyến phân bố khắp nơi đều có thể truyền tin về cho các nàng. Nàng đã biết chuyện Liễu Vũ bị đại tư tế của bộ lạc Ứng Long dùng long phi kiếm chém thành hai đoạn. Nhưng Hoa Thần Cổ vô cùng đặc thù, Liễu Vũ lại tu luyện cổ thân, đừng nói là chém thành hai đoạn, cho dù đem nó băm ra thành mảnh nhỏ, chỉ cần không bị đốt thành tro, thì một giây sau vẫn có thể tụ lại thành hình người. Canh Thần còn không diệt được Lê Vị, nói chi tới một tên tư tế quèn lấy đâu ra tự tin có thể tiêu diệt được Liễu Vũ cơ chứ. Long phi kiếm xác thực khắc chế Liễu Vũ, có thể đánh cho Liễu Vũ không còn sức chống trả, nhưng muốn tiêu diệt diệt Liễu Vũ à, nằm mơ đi.
Nàng không thèm đáp trả, tiếp tục không ngừng dẫn động sát khí bên dưới lòng đất.
Dưới lòng đất ở Trương gia thôn thứ không thiếu nhất chính là sát khí. Nàng yên lặng dẫn động sát khí bên dưới bày trận, đem toàn bộ đám người đang đứng trên núi gắn vào trong trận.
Đám người vây công Trương Tịch Nhan bắt đầu phân tán ra ngoài truy tìm tung tích của nàng.
Cơ hội khó có được, bọn chúng không thể bởi vì Trương Tịch Nhan trốn tránh không hiện thân mà từ bỏ trận tấn công lần này.
Tộc trưởng ba tộc Ứng thị, Long thị và Hoa thị phái người chia nhau ra tìm tòi tung tích của Trương Tịch Nhan, còn ba người bọn chúng thì mang theo nhân thủ đi đến trước pháp trận trên đỉnh núi, ý đồ phá trận bắt lấy bảo vật, đặc biệt là li long bát quái bàn và định tinh la bàn nằm chính giữa trận pháp. Hai kiện pháp khí này tuy mới vừa được tạo ra, nhưng nó có thể là linh bảo được chân long và thiên địa càn khôn tiên linh thai uẩn dưỡng, đặc biệt là li long bát quái bàn, khí chất bên trong cùng bổn cùng nguyên với Lộ Vô Quy và rồng trắng nhỏ, không biết là bản mạng pháp bảo của ai trong hai người này. Một khi nắm được bản mạng pháp bảo của các nàng trong tay, muốn bắt lấy người hiển nhiên vô cùng dễ dàng.
Trương Tịch Nhan thấy thế, âm thầm cảm khái nhân tính tham lam, cũng cảm thấy bọn chúng quá si tâm vọng tưởng.
Nguyên lý của trận pháp này rất đơn giản, một là nàng triệt hồi sát khí bên dưới, hai là Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy hoặc Đại Bạch đi vào lấy pháp khí bày trận. Sát khí bên dưới và ánh sao chi lực do định tinh la bàn dẫn tiếp đều là lực lượng khởi trận, ba người Du Thanh Vi có hơi thở tương liên với pháp khí, có thể vào trận lấy đồ mà không gây kích phát cơ chế phòng ngự của trận pháp, trừ những điều đó ra, bất luận kẻ nào tiến vào trận, tất sẽ có kết cục đồng dạng với thanh đao đầu rồng của Canh Thần.
Tộc trưởng Ứng thị nói: "Để tôi tới thử xem." Hắn giơ cây dù lớn quán chú lực lượng toàn thân lên đó, hung hăng đâm về phía một cái mâm ngọc dùng để bày trận nhìn có vẻ không quá quan trọng bên trong trận pháp.
Dù của hắn không gặp chút trở ngại nào chui vào trong trận, nhưng khi vừa chạm đến mâm ngọc, đột nhiên bị một cỗ lực lượng cực lớn đánh úp lại, hắn và cả cây dù bị hút vào bên trong trận pháp, lơ lửng ở vị trí thanh đao đầu rồng lúc nãy, tiếp đó bát quái bàn khởi động, khóa cứng hắn ở bên trong. Hắn gào lên một cách thảm thiết, cả người giống như bị bỏ vào trong máy xay, máu ào ạt chảy ra ngoài bay lơ lửng trong không khí rồi bốc hơi, toàn thân rất nhanh bị nghiền nát, tới mười lăm phút hắn cũng không chống đỡ được, đi theo vết xe đổ của thanh đao đầu rồng, biến thành một đống vụn nhỏ phế liệu.
Trương Tịch Nhan: "..." Biết pháp trận này đáng sợ, nhưng không biết nó đáng sợ tới cỡ như này.
Tộc trưởng Long thị và Hoa thị vẻ mặt kinh hoàng liên tiếp lui về phía sau mấy bước, bị dọa đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, nghĩ đến mà hãi hùng không thôi.
Những dược vật này khắc chế các loại cổ, phần lớn có xuất xứ từ Trương gia. Một số là do cướp đoạt được khi đến quét sạch Trương gia lúc trước, số còn lại là do những đám người sợ chết vì bảo vệ mạng sống mà bán đứng tổ tông giao nộp cho bọn chúng. Bất quá, cho dù bán đứng tổ tông xong thì đám người kia cũng không giữ được mạng sống. Nhưng đúng là số dược vật này quả thực rất công hiệu, một đường tiến công, bọn chúng cơ hồ không có thương vong, mà số cổ thi bị bọn chúng chém chết nhiều vô số kể.
Thế nhưng, tình huống thực nhanh bắt đầu nghịch chuyển.
Một con quái vật có tốc độ cực nhanh mà bọn chúng căn bản không thể nào nhìn rõ bay xuyên qua núi rừng, kẻ tiến công thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ thân ảnh của quái vật kia thì đã bị nó bóp nát đầu. Pháp khí dùng để truy tung cổ trùng không hề phát hiện được quái vật kia, nếu không phải do tốc độ của nó nhanh tới mức không người bình thường nào có thể làm được, thì bọn chúng hẳn đã hoài nghi nó là một vị cao nhân chưa từng xuất thế nào đó.
Bên phía bên kia, tộc trưởng của ba tộc Hoa thị, Long Thị, và Ứng thị dẫn dắt người của chúng chạy thẳng lên đỉnh núi. Nơi đó không chỉ có thanh đao đầu rồng của Long Thần, mà còn có một con Li Long đã độ kiếp thành công, khi nó hấp thu long khí và linh khí trong thanh đao đầu rồng xong, có thể hóa thành chân long. Long Thần chỉ cần đoạt xá chân long, thì sẽ mang theo toàn tộc của bọn chúng phi thăng.
Trương Tịch Nhan ý đồ châm ngòi ly gián Long Thần và bọn chúng, nhưng mà, ả ta đã quên mất trên đời này có thứ gọi là 'huyết khế'.
Việc Long Thần bị bọn chúng khóa vào bàn long trụ bất quá chỉ là diễn trò mà thôi, để cho Trương Tịch Nhan hiểu lầm rằng bọn chúng đã trở mặt với nhau, sau đó yên tâm lớn mật hấp thu linh khí và long khí trong thanh đao đầu rồng, trợ con rồng trắng nhỏ kia thăng cấp.
Bọn chúng chạy về phía đỉnh núi nơi Trương Tịch Nhan đang đứng, ven đường không hề gặp phải bất kỳ sự cản trở nào, thậm chí một cái cơ quan cũng không có, thuận lợi lên tới đỉnh núi.
Nhưng mà, chờ đến lúc bọn chúng lên tới đỉnh núi cũng không nhìn thấy được cảnh tượng như trong dự đoán, rằng Lộ Vô Quy và Đại Bạch vì bận hấp thu lực lượng của thanh đao đầu rồng mà không cách nào nhúc nhích, bọn chúng chỉ nhìn thấy thanh đao đầu rồng phủ kín vết rạn treo lơ lửng trong pháp trận, bị bát quái bàn chặt chẽ khóa trụ. Thanh đao đầu rồng phủ đầy vết rạn bị khóa cứng trong trận, hư hỏng đến mức không thể cứu vãn được nữa, linh khí và long khí bên trong nhanh chóng xói mòn không nói, mà pháp trận cũng hấp thu cả lực lượng của nó chuyển đến li long bàn đặt dưới đất. Li long bàn và định tinh la bàn đặt gần đó hơi thở tương liên linh khí tương thông, linh quang lóng lánh, có vẻ cực kỳ bất phàm, nhưng quỷ dị chính là, hai kiện pháp khí này hoàn toàn mới tinh, một chút dấu tích năm tháng mài mòn cũng không có, rõ ràng vừa mới được chế tạo. Điều đáng giận nhất chính là giờ phút này, linh khí và long khí bên trong thanh đao đầu rồng đang được dùng để uẩn dưỡng hai kiện pháp khí mới ra lò kia.
Một người phụ nữ tay cầm quạt Thái Cực Càn Khôn giữa mày có nốt chu sa phong ấn, nở nụ cười trào phúng nhìn chằm chằm bọn chúng, mở miệng móc mỉa: "Tưởng các người sẽ nắm chặt thời gian, tiến công lúc buổi chiều hoặc lúc sập tối chứ, kết quả đêm hôm khuya khoắt mới chạy đến đây, rau kim châm đều lạnh a."
Một con li long đầu gác lên vai còn thân mình thì quấn quanh cánh tay nàng ấy, râu rồng bay múa, bờm rồng phất phơ phiêu lãng trong bóng đêm, cặp mắt thanh triệt mang theo vài phần ngây ngô cộng với chút tức giận trừng mắt nhìn bọn chúng, rất giống một cô gái nhỏ nũng nịu. Rồng thì đúng thiệt là rồng, một thân sơn xuyên linh tú chi khí còn mang theo lưu quang, nhưng so với long khí của Long Thần thì phải nói là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thanh đao đầu rồng sắp thành phế liệu, mà cặp sừng trên đầu nó chỉ vừa mới nhú ra, càng muốn mạng chính là đây là một con rồng cái.
Canh Thần Long Thần lại đi đoạt xá một con rồng cái sao? Này có khác gì chuyện đại hán cao hai mét đi đoạt xá một con nhóc bảy tám tuổi cơ chứ? Thân xác này sao có thể chứa được linh hồn lớn như thế kia?
Một cô gái trẻ không đến hai mươi tuổi ngồi trên tảng đá bên cạnh, một tay cầm thanh thước phép, tay còn lại cầm cái đùi gà hấp muối ăn đến ngon lành. Cô ấy nhìn về phía bọn chúng ánh mắt tràn ngập ghét bỏ, cái miệng đang gặm đùi gà không nhịn được vểnh lên, đầy mặt viết không vui.
Một ý niệm chảy qua óc đám người kia: Trúng kế rồi!
Bọn chúng vừa chăm chú lưu ý Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy và con rồng trắng nhỏ, đồng thời nhìn quanh bốn phía truy tìm tung tích của Trương Tịch Nhan.
Người mới nhậm chức tộc trưởng Hoa Thị là một ông già hơn 60 tuổi, hắn tức giận hỏi: "Trương Tịch Nhan đâu?" Trương Tịch Nhan ở tổng cục Tây Nam Dân Tông Hiệp hai quyền đánh chết cha của hắn, mối thù giết cha thề không đội trời chung.
Du Thanh Vi đáp: "Ông hỏi thì tôi phải trả lời ông à? Ông là cái thá gì. Tiểu muộn ngốc, đánh ông ta."
Lộ Vô Quy 'dạ' một tiếng, ngậm đùi gà còn chưa ăn xong ở trong miệng, vung lên thước phép Lượng Thiên chạy về phía đám người kia.
Bọn chúng dám tới đây đương nhiên là đã có chuẩn bị trước, lập tức có người cầm pháp bảo kết trận tổ đội, nhào về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy mới chạy ra hai bước liền nhìn thấy pháp bảo đám người kia cầm trong tay lóe ra ánh sáng, trông thực dọa người. Cô đã từng chết mấy lần, làm quỷ trong một khoảng thời gian rất dài, thường xuyên sẽ bị kính bát quái kính chiếu yêu gì đó rọi tới rọi lui, cho nên rất quen thuộc, balo chắn phía trước, cô duỗi tay vào trong móc ra một đống bùa rải ra ngoài như không cần tiền, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Đang mùa đông, hai ngày trước còn mới vừa hạ tuyết, đột nhiên bầu trời nổi lên sấm sét ầm đùng.
Hơn mười đạo bùa lôi đồng thời bay ra, giống như không cần tiền đồng loạt nổ tung.
Trong phạm vi nổ của bùa lôi, một mảnh khô cằn, nhóm người tay cầm pháp bảo nhào lên trước lúc nãy, vừa mới nhấc chân đã bị hơn mười đạo bùa lôi từ trên trời đánh xuống, phách từ đỉnh đầu đi vào, từ bắp chân và lòng bàn chân ra tới, mùi thịt nướng và mùi khét từ trong miệng mũi bọn chúng trào ra ngoài, cả đám thẳng tắp ngã xuống.
Một tiếng điên cuồng kêu to vang lên: "Thả lộn bùa rồi —" đau lòng không thôi.
Lộ Vô Quy ôm balo, suýt rớt nước mắt. Cô xốc balo lên, nhanh chóng kiểm tra túi bùa cất bên trong, lôi ra một đống bùa lôi khác, lúc này mới dùng sức vỗ vỗ ngực: "May quá may quá, mình vẫn còn một mớ." Cô quay sang nhìn về phía Du Thanh Vi, hỏi: "Du Thanh Vi, hè này em vẽ được bao nhiêu lá bùa lôi vậy?"
Du Thanh Vi nói: "Đứng đắn chút coi, đang đánh nhau mà."
Lộ Vô Quy 'ờm' một tiếng. Cô nhét thước phép Lượng Thiên vào balo, một tay cầm đùi gà gặm lia gặm lịa, tay còn lại cần bùa lôi, nhìn xuống đám người đang rải rác xung quanh đỉnh núi.
Những người này khi nãy vội vàng tản ra trong lúc bùa lôi nổ, sau đó di chuyển vòng quanh đỉnh núi ý đồ bọc đánh các nàng.
Bỗng dưng, tiếng kêu thảm thiết từ đâu đó vang lên, theo sát sương mù cổ đỏ như máu chợt lóe qua.
Nơi tiếng kêu thảm thiết phát ra, nằm một khối thi thể chỉ trơ lại bộ khung xương giống như bị vô số sâu gặm nhắm. Khung xương còn treo lủng lẳng ít thịt nát, nhưng đại não, trái tim và kinh mạch đã bị gặm sạch, ngay cả xương cốt cũng thủng lỗ chỗ, phảng phất như đã bị hút hết cốt tủy.
Có kẻ hô to: "Trương Tịch Nhan ở gần đây, cẩn thận."
Bọn chúng còn chưa dứt lời, vô số sát khí từ bên dưới lòng đất tràn ra, biến thành xiềng xích cuốn lấy bọn chúng. Đám người giơ lên pháp khí trong tay ý đồ chặt đứt xiềng xích kia, đột nhiên một đạo bùa lôi bay vào bên trong đám người, tiếng sét điếc tai vang lên, sát khí bị đánh tan, lực lượng lôi điện còn khủng bố hơn cả điện cao thế kia đương trường chém người thành thi thể.
Tộc trưởng Hoa Thị tức muốn hộc máu mắng to: "Con nhãi ranh, có bản lĩnh thì bước ra đây đại chiến 300 hiệp, dùng bùa lôi đánh lén thì có bản lĩnh gì."
Lộ Vô Quy ném xương gà về phía tên tộc trưởng Hoa Thị: "Nói dài nói dai còn nói dở." Rồi làm mặt quỷ lêu lêu: "Tôi vẽ ra được bùa lôi thì tôi đã có đủ bản lĩnh rồi." Bàn tay còn dính dầu mỡ thò vào trong balo, lấy thêm mấy lá bùa âm lôi ra tới, nói: "Chọn đi, muốn bùa âm lôi hay bùa dương lôi?"
Tộc trưởng Ứng Thị cầm lấy một cây dù lớn, bung ra, mép dù treo vô số thẻ bài có khắc phù văn.
Dù vừa bùng ra, những người bên cạnh hắn cùng xúm lại đứng phía trước, cũng bung dù. Những cây dù này đều khắc phù văn cổ xưa có long khí lưu chuyển bên trong. Một số tên bung dù ra chống phía trước, một số khác thì khép dù lại, vì viền dù treo những mảnh nhỏ sắc bén như dao, cho nên chúng có thể dùng như vũ khí. Dù vừa chuyển động, những mảnh nhỏ sắc bén kia dường như biến thành cái máy xay thịt. Bọn chúng kết thành trận, công về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy vốn dĩ chỉ nghĩ lấy mấy lá bùa âm lôi ra để khoe khoang, nhưng nhìn thấy trận trượng của đám người kia liền không chút do dự ném bùa âm lôi về phía bọn chúng, đồng thời kích phát.
Bùa âm lôi bay ra ra nổ tung trước những cây dù, vô số âm sát khí và tia chớp màu đen trào ra, nhưng những cây dù kia giống như máy hút khói, rất nhanh đã hấp thu sạch sẽ âm sát khí. Lộ Vô Quy thấy thế, vội ném ra thêm một lá bùa dương lôi, đồng dạng không có tác dụng gì. Đúng lúc này, đám người kia đã đi đến gần, vung lên lưới phép chụp xuống đầu Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi đứng gần đó mở ra quạt hất về phía đám người cầm dù, một đạo Thái Cực đồ án thật lớn đường kính chừng ba mét bay về phía đám người kia, ngăn lại lưới phép, cùng lúc đó, nàng ấy điều động lực lượng trong đan điền và xương sống, đẩy ra một cỗ lực lượng bàng bạc ngưng tụ thành một khối long khí trong suốt hung hăng đập vào lưới phép, xốc bay nó ra xa.
Lộ Vô Quy dán 'bộp bộp' hai lá bùa phong cương lên đùi, không quay đầu lại, bỏ chạy thục mạng.
Tốc độ của cô nhanh như tia chớp, đám người vây công còn chưa kịp phản ứng lại, Lộ Vô Quy đã 'vèo' một phát vượt qua bọn chúng, biến mất vào sâu bên trong núi rừng.
Con rồng trắng nhỏ đang quấn trên tay Du Thanh Vi thấy thế, phát ra tiếng rồng gầm vội vàng hấp tấp, cuốn lấy Du Thanh Vi, giống như một con thoán thiên hầu bay thẳng lên không trung.
Du Thanh Vi sợ tới mức ôm chặt lấy rồng trắng.
Rồng trắng bay cực nhanh, càng bay lên cao thân hình càng biến lớn, đến khi cách mặt đất chừng 100 mét thì thân hình nó đã to bằng eo của Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi cũng phản ứng rất nhanh, kịp thời ôm lấy eo rồng mới không bị rơi xuống đất. Nàng ấy khó thở hô to: "Hai con nhóc chết nhát này, pháp khí còn để ở dưới kia kìa." Nàng ấy chắp hai tay đưa lên miệng, hướng mặt đất la lớn: "Trương Tịch Nhan, giúp tôi dọn mấy món pháp khí bày trận nhen."
Trương Tịch Nhan đang ẩn mình bên trong ảo trận có nằm mơ cũng không ngờ ba người kia bỏ chạy nhanh đến như vậy. Tới gia sản cũng bỏ nốt, nhìn thấy pháp khí khắc chế nhằm vào khiến cho bản thân rơi xuống hạ phong, liền đánh nhau cũng không màng, trực tiếp chạy trốn. Bất tử linh tộc kia, bản mạng pháp khí của chính mình đều quăng lại, nhưng trong ngực lại ôm lấy túi đồ ăn vặt. Này là thể loại đồng đội lạ lùng gì a.
Lộ Vô Quy chạy mất tung mất tích.
Trên trời cao, Đại Bạch chở theo Du Thanh Vi không quay đầu lại bay xa tít tắp.
Bên trong pháp trận, thanh đao đầu rồng của Canh Thần cuối cùng vang lên tiếng răng rắc hoàn toàn vỡ vụn, long khí và linh khí còn sót lại tản ra, bị pháp trận hấp thu.
Đám người và tộc trưởng Ứng thị vừa kết dù trận tấn công Lộ Vô Quy đứng gần đó, ánh mắt lửa nóng nhìn về phía những món pháp khí bên trong pháp trận. Thanh đao đầu rồng không còn nữa, nhưng pháp trận vẫn đang vận chuyển, lộ ra sát khí lạnh lẽo. Bên dưới pháp trận ngưng tụ vô số sát khí, nếu tùy tiện động vào, rất có thể sẽ dẫn phát sát khí bên dưới, đến lúc đó, phá được trận cũng là lúc bọn chúng chết hết.
Tộc trưởng Ứng thị trầm giọng nói: "Trương Tịch Nhan đang ở ngay xung quanh đây, mọi người hợp lực truy tìm ả đi."
Sát khí và cổ chướng từ bên dưới lòng đất khắp núi rừng chảy ra, thật nhanh bao phủ núi rừng. Phù văn ảo trận hình thành từ cổ chướng xuất hiện ở khắp các nơi.
La bàn điên cuồng chuyển động, phảng phất giống như chỗ nào cũng có các loại cổ trùng xuất hiện, hoặc tựa như từ trường có vấn đề, la bàn không nhạy nữa. Trong tay đám người kia có pháp khí bảo hộ, cổ chướng và sát khí không đến gần bọn chúng được, nhưng bọn chúng cũng không cách nào tìm được tung tích của Trương Tịch Nhan, trong lúc nhất thời hai bên lâm vào thế giằng co.
Tộc trưởng Long thị lạnh giọng quát: "Trương Tịch Nhan, mày có thể trốn đến thiên hoang địa lão hay sao, mày không muốn biết hiện tại Liễu Vũ như thế nào à?"
Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ cách nhau không xa, vô luận là cảm ứng giữa Hoa Thần Cổ với nhau, hay dựa vào cổ trùng nhãn tuyến phân bố khắp nơi đều có thể truyền tin về cho các nàng. Nàng đã biết chuyện Liễu Vũ bị đại tư tế của bộ lạc Ứng Long dùng long phi kiếm chém thành hai đoạn. Nhưng Hoa Thần Cổ vô cùng đặc thù, Liễu Vũ lại tu luyện cổ thân, đừng nói là chém thành hai đoạn, cho dù đem nó băm ra thành mảnh nhỏ, chỉ cần không bị đốt thành tro, thì một giây sau vẫn có thể tụ lại thành hình người. Canh Thần còn không diệt được Lê Vị, nói chi tới một tên tư tế quèn lấy đâu ra tự tin có thể tiêu diệt được Liễu Vũ cơ chứ. Long phi kiếm xác thực khắc chế Liễu Vũ, có thể đánh cho Liễu Vũ không còn sức chống trả, nhưng muốn tiêu diệt diệt Liễu Vũ à, nằm mơ đi.
Nàng không thèm đáp trả, tiếp tục không ngừng dẫn động sát khí bên dưới lòng đất.
Dưới lòng đất ở Trương gia thôn thứ không thiếu nhất chính là sát khí. Nàng yên lặng dẫn động sát khí bên dưới bày trận, đem toàn bộ đám người đang đứng trên núi gắn vào trong trận.
Đám người vây công Trương Tịch Nhan bắt đầu phân tán ra ngoài truy tìm tung tích của nàng.
Cơ hội khó có được, bọn chúng không thể bởi vì Trương Tịch Nhan trốn tránh không hiện thân mà từ bỏ trận tấn công lần này.
Tộc trưởng ba tộc Ứng thị, Long thị và Hoa thị phái người chia nhau ra tìm tòi tung tích của Trương Tịch Nhan, còn ba người bọn chúng thì mang theo nhân thủ đi đến trước pháp trận trên đỉnh núi, ý đồ phá trận bắt lấy bảo vật, đặc biệt là li long bát quái bàn và định tinh la bàn nằm chính giữa trận pháp. Hai kiện pháp khí này tuy mới vừa được tạo ra, nhưng nó có thể là linh bảo được chân long và thiên địa càn khôn tiên linh thai uẩn dưỡng, đặc biệt là li long bát quái bàn, khí chất bên trong cùng bổn cùng nguyên với Lộ Vô Quy và rồng trắng nhỏ, không biết là bản mạng pháp bảo của ai trong hai người này. Một khi nắm được bản mạng pháp bảo của các nàng trong tay, muốn bắt lấy người hiển nhiên vô cùng dễ dàng.
Trương Tịch Nhan thấy thế, âm thầm cảm khái nhân tính tham lam, cũng cảm thấy bọn chúng quá si tâm vọng tưởng.
Nguyên lý của trận pháp này rất đơn giản, một là nàng triệt hồi sát khí bên dưới, hai là Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy hoặc Đại Bạch đi vào lấy pháp khí bày trận. Sát khí bên dưới và ánh sao chi lực do định tinh la bàn dẫn tiếp đều là lực lượng khởi trận, ba người Du Thanh Vi có hơi thở tương liên với pháp khí, có thể vào trận lấy đồ mà không gây kích phát cơ chế phòng ngự của trận pháp, trừ những điều đó ra, bất luận kẻ nào tiến vào trận, tất sẽ có kết cục đồng dạng với thanh đao đầu rồng của Canh Thần.
Tộc trưởng Ứng thị nói: "Để tôi tới thử xem." Hắn giơ cây dù lớn quán chú lực lượng toàn thân lên đó, hung hăng đâm về phía một cái mâm ngọc dùng để bày trận nhìn có vẻ không quá quan trọng bên trong trận pháp.
Dù của hắn không gặp chút trở ngại nào chui vào trong trận, nhưng khi vừa chạm đến mâm ngọc, đột nhiên bị một cỗ lực lượng cực lớn đánh úp lại, hắn và cả cây dù bị hút vào bên trong trận pháp, lơ lửng ở vị trí thanh đao đầu rồng lúc nãy, tiếp đó bát quái bàn khởi động, khóa cứng hắn ở bên trong. Hắn gào lên một cách thảm thiết, cả người giống như bị bỏ vào trong máy xay, máu ào ạt chảy ra ngoài bay lơ lửng trong không khí rồi bốc hơi, toàn thân rất nhanh bị nghiền nát, tới mười lăm phút hắn cũng không chống đỡ được, đi theo vết xe đổ của thanh đao đầu rồng, biến thành một đống vụn nhỏ phế liệu.
Trương Tịch Nhan: "..." Biết pháp trận này đáng sợ, nhưng không biết nó đáng sợ tới cỡ như này.
Tộc trưởng Long thị và Hoa thị vẻ mặt kinh hoàng liên tiếp lui về phía sau mấy bước, bị dọa đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, nghĩ đến mà hãi hùng không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.