Chương 137
Tg Tuyệt Ca
12/07/2024
Du Thanh Vi quay đầu lại nhìn Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan nói: "Ngô Phượng Khởi." Ông lão kia bị cuốn vào vũng nước đục, thế nhưng là một trong ít người hiếm thấy nguyện ý đứng ra duy trì an bình cho những người khác.
Du Thanh Vi đáp: "Cô đang nói vụ mắt trận ở Côn Minh ấy à."
Trương Tịch Nhan chỉ chỉ Lộ Vô Quy: "Muốn phong bế mắt trận kia, cách tốt nhất là dùng Sơn Hà Càn Khôn ấn." Bất tử linh tộc, sinh ra từ nơi phong thủy bảo huyệt tụ hội thiên địa linh khí, Sơn Hà Càn Khôn ấn của cô ấy chính là mượn dùng lực lượng của thiên địa, có thể hoàn toàn phong ấn mắt trận, không cần phải lo lắng sau này phong ấn bị phá hủy. Nếu là ở nơi dân cư thưa thớt, không phong ấn cũng không sao, cùng lắm thì chỉ biến thành nơi lệ khí âm trầm cỏ cây không mọc nổi, nhưng nó lại nằm ở thành thị thuộc tỉnh lị dân cư dày đặc mới chết dở.
Du Thanh Vi hiểu rõ gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy lập tức chu mỏ không vui: "Lại bắt em ngồi khắc mâm ngọc nữa hả. Không làm."
Du Thanh Vi giơ tay biểu thị một con số: "Có thể bán với giá này lận đó nha, sắp ăn Tết rồi, em không muốn mua mấy bộ quần áo mới à? Em không muốn mua quà cáp tặng cho nhóm Thành Hoàng lễ thượng vãng lai này nọ sao? Tương lai chúng ta còn phải tìm Thành Hoàng mượn đường nữa kìa. Công trình cải tạo ở thôn Liễu Bình, còn nhiều khoản chị chưa kết toán tiền cho người ta nữa. Vậy mà em nói là sẽ nuôi chị."
Lộ Vô Quy chớp chớp mắt, có chút ủy khuất: Tại sao Du Thanh Vi lại xài tiền nhiều dữ vậy kìa. Cô sắp nuôi hết nổi rồi.
Du Thanh Vi tiến đến, hôn một cái chụt lên trán Lộ Vô Quy: "Khắc mâm ngọc xong tối chị cho em thêm hai chén cơm cúng với cái đùi gà nè."
Lộ Vô Quy được hôn một cái, tức khắc vui vẻ không thôi, nghe thấy tối được thêm cơm cúng và đùi gà liền cười đến hai mắt cong cong, lập tức ngồi lên trên ghế sofa, móc từ trong balo ra một khối ngọc thô còn nguyên lớp đá bên ngoài, lấy ra đao bắt đầu ngồi khắc mâm ngọc.
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng nhìn khối ngọc thô phẩm chất không tốt cho lắm, rồi nhìn nhìn Du Thanh Vi, sau đó liếc sang Lộ Vô Quy đang ngồi điêu khắc xoàn xoạt, nghĩ thầm trong bụng: "Thời đại này quả nhiên tay nghề mới là thứ đáng giá nhất." Khối ngọc thô như vậy, giá vốn cao lắm cũng chỉ có mấy ngàn tệ.
Lộ Vô Quy xoàn xoạt liên tục mấy đao đem những chỗ có nhiều tạp chất gọt bỏ, sau đó, đao khắc trong tay của cô ấy bỗng nổi lên ánh sáng nhàn nhạt mênh mông, mỗi một đao khắc xuống giống như thể đem ánh sáng thẩm thấu vào bên trong khối ngọc, khiến cho tạp chất bên trong đều bị loại bỏ hết, cùng lúc đó thiên địa linh khí cũng tràn vào khối ngọc, không bao lâu, một khối ngọc thô không đáng bao nhiêu tiền bỗng chốc trở nên trong sáng linh khí mười phần. Nếu đem ra thị trường đá quý nhất định có thể bán được cái giá trên trời.
Trương Tịch Nhan bỗng nhiên nhớ tới chiếc siêu xe và biển số siêu đẹp mà Du Thanh Vi từng lái. Hai người này quả thật không thiếu tiền a.
Không tới nửa giờ, Lộ Vô Quy điêu khắc xong khối ngọc thô thành mâm ngọc. Cô ấy có chút mỏi vung vung tay: "Mệt chết em rồi. Du Thanh Vi, em cảm thấy tối nay em có thể ăn nhiều thêm một chén cơm nữa đó."
Du Thanh Vi lười biếng liếc một cái: "Còn ăn thêm? Em có muốn nói cho chị nghe chuyện tối hôm qua em chạy ra ngoài đi ăn chút gì không?"
Lộ Vô Quy lập tức đứng dậy đặt mâm ngọc xuống đất, giơ tay, khởi ấn, tiếp đó thân hình đung đưa lấy thân kết ấn, theo sau là tiếng hét lớn: "Sơn! Hà! Càn! Khôn! Ấn!" Giọng nói hồn hậu hữu lực vang lên, dường như có cơn gió nhẹ từ bốn phương tám hướng thổi tới, mang theo một cỗ lực lượng vô hình, theo chưởng ấn của cô ấy đập lên trên rồi tụ vào trung tâm mâm ngọc. Tay cô ấy nâng lên khỏi mâm ngọc, có một đạo ánh sáng phù chú chợt lóe lên. Mâm ngọc chỉ lớn chừng một bàn tay, dày không tới 2cm, bên trên điêu khắc dãy núi chập trùng chạy dài liên miên không dứt, ở giữa những dãy núi có một nơi mây mù lơ lửng như tiên cảnh. Thoạt nhìn nó có vẻ giống như tác phẩm nghệ thuật của nhà điêu khắc nổi tiếng, lại tựa như món đồ vật sắc sảo đoạt được thiên địa tạo hóa hình thành một cách tự nhiên.
Lộ Vô Quy vỗ vỗ tay, nói: "Xong rồi." Cầm lấy mâm ngọc, đưa cho Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi chuyển giao cho Trương Tịch Nhan: "Nhớ chuyển tiền vào trong tài khoản của tôi nha." Dứt lời, phe phẩy quạt xếp, dắt Lộ Vô Quy rời đi.
Trương Tịch Nhan tiễn hai người ra cửa. Nàng đóng cửa lại, nâng tay sờ thử mặt ngoài mâm ngọc, phát hiện nó thế nhưng trơn láng, chỉ có chút vết đao khắc qua mà thôi. Nàng mở thiên nhãn giữa trán tập trung nhìn thật kỹ, nhận ra dãy núi và mây mù mà nàng nhìn thấy lúc nãy đều là do phù văn và linh khí đan chéo với nhau tạo thành. Phù văn và linh khí dung hợp một cách hoàn mỹ vào nhau, linh khí nhìn có vẻ mỏng manh, nhưng lại có mối liên kết vô hình với khí lưu xung quanh, phảng phất như thể chỉ cần kích phát một chút, nó sẽ nhanh chóng tụ tập năng lượng thiên địa vào một chỗ rồi phóng xuất ra ngoài. Nàng tìm một cái hộp đặt Sơn Hà Càn Khôn ấn vào, không dám bỏ vào trong balo, vì thế vận dụng lực lượng của pháp trận bọc lấy chiếc hộp mang theo bên người.
Lúc nàng và Du Thanh Vi bàn chuyện, Liễu Vũ nói có việc cần ra ngoài, lúc này vẫn chưa trở về, cho nên nàng gọi điện thoại hỏi xem Liễu Vũ đang ở đâu.
Liễu Vũ nói với nàng, cô còn đang ở bên ngoài, sẽ trở về trước giờ cơm chiều. Vừa rồi lúc đi dạo phố cô có mua cho Trương Tịch Nhan mấy bộ quần áo mới, đã kêu người của cửa hàng giao đến tận nơi. Hai người các nàng ở trong núi làm dã nhân hơn cả tháng, cũng nên đổi mấy bộ quần áo khác tân trang lại nhan sắc một chút.
Liễu Vũ cúp điện thoại, nhìn nhẫn mà nhân viên cửa hàng vừa đưa tới, vẻ mặt viết mấy chữ "anh đang giỡn với tôi đó hả", cô nói: "Tôi muốn cầu hôn, anh đem cái này cho tôi xem? Kêu giám đốc của các anh tới đây, mang ra chiếc nhẫn tốt nhất mà cửa hàng các anh có cho tôi."
Nhân viên cửa hàng nhìn người phụ nữ mặc quần áo thể thao với bộ tóc dơ tới nỗi như thể mấy ngày chưa gội, vô cùng lễ phép khách khí đẩy mạnh tiêu thụ mẫu nhẫn cưới vừa đem đến, cái gì mà vàng đủ tuổi, cái gì mà kiểu dáng mới nhất đẹp nhất, còn là nhãn hiệu quốc tế nhưng giá không quá đắt, vô cùng phải chăng, còn được biết đến rộng rãi.
Liễu Vũ nói: "Tôi không cần giá cả phải chăng, tôi muốn cái quý nhất đắt nhất. Quý tới nỗi tôi mà ném vào trong nước một cái, thì người nhìn thấy cũng phải la lên là ném mất đồ gia truyền." Trương Kế Bình muốn châm ngòi ly gián, cô phải nhanh chóng bắt lấy Trương Tịch Nhan a. Nhẫn mà không đủ xem vào trong mắt, thì làm sao cầu hôn thành công được, đến lúc đó mấy người đền Tịch Nhan bảo bảo khác cho tôi à.
Tức khắc, không chỉ có nhân viên của cửa hàng nhìn Liễu Vũ như nhìn bệnh tâm thần, mà nhân viên của những cửa hàng gần đó cũng xem cô như là bệnh thần kinh.
Khách hàng là thượng đế, nhân viên vừa nhìn liền biết người như thế này 100% là tới kiếm chuyện, nhưng cũng không dám làm gì đắc tội, vội vàng chạy đi tìm giám đốc: "Giám đốc ơi, có người tâm thần tới kiếm chuyện, muốn mua một cặp nhẫn đính hôn, cả hai chiếc đều là kiểu nữ, em đã giới thiệu loại nhẫn mới ra mắt năm nay, nhưng cô ta còn chê chưa đủ đắt." Sau đó thuật lại lời nói của Liễu Vũ thêm một lần.
Giám đốc gật đầu tỏ vẻ đã biết, không thiếu tiền nên muốn quý nhất đắt nhất chứ gì, muốn hai kiểu nhẫn nữ nữa chứ gì. Anh đây liền thích người như vậy. Giám đốc lập tức lấy ra danh sách châu báu đắt giá nhất của công ty, tìm ra mấy chiếc nhẫn bản giới hạn giá đắt đỏ nhất, cười đến vô cùng xán lạn dịu dàng giới thiệu: "Thưa quý cô, ngài xem thử những mẫu này xem có khiến cho ngài vừa lòng không ạ? Nhưng có điều cần lưu ý, nếu ngài muốn mua những kiểu nhẫn này, thì ngài phải thanh toán tiền đặt cọc trước, sau đó tôi sẽ lập tức cho người đưa hàng tới, thậm chí chúng tôi cũng có thể đưa đến tận nhà cho ngài. Bất quá bởi vì phải điều hàng từ tổng công ty, lưu trình khá phức tạp, một khi đã thanh toán tiền đặt cọc thì sẽ không thể đổi trả. Những cặp nhẫn trên đều là nhẫn cặp nam nữ, không có nhẫn cặp cho nữ nữ. Nếu ngài muốn mua nhẫn cặp nữ, tôi mạn phép đề nghị ngài hãy mua hai cặp. Chúng tôi có thể chỉnh sửa lại kích cỡ, nhưng nhẫn cặp nam và nữ có chút khác biệt..." Sau đó blah blah blah phân tích nhẫn nam và nhẫn nữ khác nhau như thế nào, mọi thứ đều trình bày tường tận, thái độ tốt đến không có chỗ nào bắt bẻ.
Liễu Vũ chọn cặp nhẫn đắt nhất: "Lấy hai cặp."
Giám đốc: "..."
Cả đám nhân viên: "..."
Liễu Vũ: "..." Ánh mắt gì vậy hả? Chị đây nhiều tiền, chị đây lại không thể mang đi hết được, không lẽ chị đây không thể mua hai cặp nhẫn sao? Cô vô cùng kiêu ngạo: "Thất thần cái gì? Xuất hóa đơn đi, tôi thanh toán một lần, đứng đây đợi lấy nhẫn."
Giám đốc: "..."
Cả đám nhân viên: "..."
Giám đốc đích thân đi xuất hóa đơn cho Liễu Vũ, đích thân đưa tới nhìn xem cô chuyển khoản, đến khi nhìn thấy tiền đã thanh toán đầy đủ, lúc này mới phát hiện quý cô kia thật sự giàu đến vô nhân tính, anh ta thật rất muốn viết bài đăng lên trang cá nhân khoe khoang một vòng.
Liễu Vũ ngồi ở trong cửa hàng chờ lấy nhẫn, gọi điện thoại cho bên khách sạn hướng dẫn bọn họ bày trí sảnh tiệc cho cô cầu hôn. Cô rất muốn chạy trở về canh chừng bọn họ, nhưng trời mới biết Tịch Nhan bảo bảo nhà cô lợi hại tới mức nào. Có người đứng dưới chân núi theo dõi các cô, dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm từ khoảng cách hơn mười dặm. Thế mà Tịch Nhan bảo bảo nhà cô vẫn có thể phát hiện ra. Trong cơ thể của cô và Trương Tịch Nhan đều có Hoa Thần Cổ, đi đến trong phạm vi nhất định, chắc chắn thời thời khắc khắc đều bị radar của Trương Tịch Nhan bắt được. Nếu cô về khách sạn đích thân chỉ huy người đi bố trí sảnh cầu hôn, Trương Tịch Nhan có thể một giây sau tìm tới cửa ngay.
Chuyện cầu hôn, đáng lẽ nên chậm rãi lên kế hoạch mới tốt. Nếu không phải Trương Kế Bình cổ thi tổ tông kia nhảy ra tới, cô làm gì tới nỗi phải gấp rút thế này. Liễu Vũ giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không có biện pháp gì khác.
Mà giờ khắc này, Trương Kế Bình cũng có tâm trạng giống hệt như Liễu Vũ. Không thấy mẹ đâu, cũng không thấy Liễu Vũ đâu, lều trại mà hai người ở cũng bị dọn mất.
Chuyện này còn quá đáng hơn cả chuyện lúc trước mẹ và a cha lén ăn vụng sau lưng anh nữa. Trương Kế Bình mặt không biểu tình xoay người, vụt một phát xuất hiện chặn đường Trương Đạo Côn đang núp sau thân cây không dám trở về doanh trại: "Gọi điện thoại cho cô út của cậu, tôi có việc tìm người."
Trương Đạo Côn lấy điện thoại của mình ra, bấm dãy số của cô út, dâng bằng cả hai tay cho lão tổ tông.
Điện thoại vừa vang lên đã bị tắt đi.
Trương Kế Bình đưa lại cho Trương Đạo Côn: "Gọi lại lần nữa."
Trương Đạo Côn nghe lời gọi lại lần nữa, kết quả điện thoại khóa máy.
Trương Đạo Côn: "..." Cậu nhóc nơm nớp lo sợ nhìn tổ tông nhà mình, chân mềm nhũn, muốn quỳ xuống, bị dọa suýt ngất. Cậu nhóc nhanh chóng nhìn về phía Trương Đạo Dĩnh cầu cứu.
Trương Đạo Dĩnh vô cùng tích cực cứu vớt anh trai: "Tổ tông, ngài có thể đi tìm cô út của tụi con mà."
Trương Kế Bình có chút do dự. Anh quả thực rất muốn đi, nhưng làm cổ thi hơn hai ngàn năm chưa xuống núi bao giờ, hơn nữa, cảm thấy bản thân nếu đi tìm mẹ thì cũng không tốt cho lắm. Anh lắc đầu tính nói không đi, nhưng nghĩ tới Liễu Vũ cứ suốt ngày đeo theo mẹ lại không quá thoải mái. Anh biết mẹ mình có rất nhiều kẻ thù ở dưới núi, Liễu Vũ thì có thể giúp được gì cho mẹ cơ chứ, chỉ giỏi kéo chân sau, lỡ như mẹ bị người ta đánh thì sao? Lỡ như con long hồn bám vào thân người phàm kia tới khi dễ mẹ thì phải làm sao bây giờ
Anh suy tư ba phen bốn bận, quyết đinh xuống núi đi tìm mẹ, nhưng trước tiên phải làm xong những việc mẹ đã giao đãi mới được. Anh xoay người đi vào rừng thúc giục những cổ thi hậu đại nhanh chóng đem những cổ thi đã chết trận khác đưa vào hang động bên dưới lòng đất, bản thân thì đến hối thúc La Cự đặt mua quan tài, hỏi tối nay có thể có đủ quan tài hay không.
La Cự: "..." Hiện tại đòi có liền hơn 500 cái quan tài, lúc đầu là muốn mua gỗ đàn hương, nhưng hiện giờ dù có tiền cũng không mua được quan tài làm bằng gỗ đàn hương, vì thế lui mà cầu cái khác, mua gỗ nam. Với số lượng lớn như vậy, việc tìm gỗ thôi cũng đã đủ lao lực, bây giờ là thời điểm cuối năm, mất một hai tháng để tìm đủ số lượng gỗ thôi cũng không tệ rồi.
La Cự nhanh chóng liên hệ với cô chủ, tổ tông đời thứ hai của nhà ngài phát điên rồi kìa. Đòi tối nay phải có đủ hơn 500 cỗ quan tài bằng gỗ nam. Kết quả anh ta gọi điện thoại không được, cô chủ vậy mà ngắt cuộc gọi của anh ta. Anh ta đành nhắn tin giải thích tình huống.
Trương Tịch Nhan trả lời rất nhanh: "Tìm thợ đục đá làm thạch quan." Quan tài gỗ nam a, làm như Trương gia có sẵn không bằng.
La Cự đưa tin nhắn Trương Tịch Nhan vừa gửi cho Trương Kế Bình xem, sau đó phát hiện tổ tông đời thứ hai nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh ta bằng ánh mắt xanh lè còn khủng bố hơn cả cương thi, lông tơ trên người anh ta lập tức dựng đứng hết cả lên.
Trương Kế Bình nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi, tìm đến Trương Đạo Côn: "Dạy tôi cách..." Anh giơ tay giật điện thoại của Trương Đạo Côn, nắm trong tay mình, nói: "Viết chữ."
Trương Đạo Côn: "..." Cô út, cô ở đâu về nhà gấp, có phải cô ăn cắp thứ gì của tổ tông không vậy? Cô nhanh về nhà a, tổ tông kiếm cô kìa.
Trương Tịch Nhan nói: "Ngô Phượng Khởi." Ông lão kia bị cuốn vào vũng nước đục, thế nhưng là một trong ít người hiếm thấy nguyện ý đứng ra duy trì an bình cho những người khác.
Du Thanh Vi đáp: "Cô đang nói vụ mắt trận ở Côn Minh ấy à."
Trương Tịch Nhan chỉ chỉ Lộ Vô Quy: "Muốn phong bế mắt trận kia, cách tốt nhất là dùng Sơn Hà Càn Khôn ấn." Bất tử linh tộc, sinh ra từ nơi phong thủy bảo huyệt tụ hội thiên địa linh khí, Sơn Hà Càn Khôn ấn của cô ấy chính là mượn dùng lực lượng của thiên địa, có thể hoàn toàn phong ấn mắt trận, không cần phải lo lắng sau này phong ấn bị phá hủy. Nếu là ở nơi dân cư thưa thớt, không phong ấn cũng không sao, cùng lắm thì chỉ biến thành nơi lệ khí âm trầm cỏ cây không mọc nổi, nhưng nó lại nằm ở thành thị thuộc tỉnh lị dân cư dày đặc mới chết dở.
Du Thanh Vi hiểu rõ gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy lập tức chu mỏ không vui: "Lại bắt em ngồi khắc mâm ngọc nữa hả. Không làm."
Du Thanh Vi giơ tay biểu thị một con số: "Có thể bán với giá này lận đó nha, sắp ăn Tết rồi, em không muốn mua mấy bộ quần áo mới à? Em không muốn mua quà cáp tặng cho nhóm Thành Hoàng lễ thượng vãng lai này nọ sao? Tương lai chúng ta còn phải tìm Thành Hoàng mượn đường nữa kìa. Công trình cải tạo ở thôn Liễu Bình, còn nhiều khoản chị chưa kết toán tiền cho người ta nữa. Vậy mà em nói là sẽ nuôi chị."
Lộ Vô Quy chớp chớp mắt, có chút ủy khuất: Tại sao Du Thanh Vi lại xài tiền nhiều dữ vậy kìa. Cô sắp nuôi hết nổi rồi.
Du Thanh Vi tiến đến, hôn một cái chụt lên trán Lộ Vô Quy: "Khắc mâm ngọc xong tối chị cho em thêm hai chén cơm cúng với cái đùi gà nè."
Lộ Vô Quy được hôn một cái, tức khắc vui vẻ không thôi, nghe thấy tối được thêm cơm cúng và đùi gà liền cười đến hai mắt cong cong, lập tức ngồi lên trên ghế sofa, móc từ trong balo ra một khối ngọc thô còn nguyên lớp đá bên ngoài, lấy ra đao bắt đầu ngồi khắc mâm ngọc.
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng nhìn khối ngọc thô phẩm chất không tốt cho lắm, rồi nhìn nhìn Du Thanh Vi, sau đó liếc sang Lộ Vô Quy đang ngồi điêu khắc xoàn xoạt, nghĩ thầm trong bụng: "Thời đại này quả nhiên tay nghề mới là thứ đáng giá nhất." Khối ngọc thô như vậy, giá vốn cao lắm cũng chỉ có mấy ngàn tệ.
Lộ Vô Quy xoàn xoạt liên tục mấy đao đem những chỗ có nhiều tạp chất gọt bỏ, sau đó, đao khắc trong tay của cô ấy bỗng nổi lên ánh sáng nhàn nhạt mênh mông, mỗi một đao khắc xuống giống như thể đem ánh sáng thẩm thấu vào bên trong khối ngọc, khiến cho tạp chất bên trong đều bị loại bỏ hết, cùng lúc đó thiên địa linh khí cũng tràn vào khối ngọc, không bao lâu, một khối ngọc thô không đáng bao nhiêu tiền bỗng chốc trở nên trong sáng linh khí mười phần. Nếu đem ra thị trường đá quý nhất định có thể bán được cái giá trên trời.
Trương Tịch Nhan bỗng nhiên nhớ tới chiếc siêu xe và biển số siêu đẹp mà Du Thanh Vi từng lái. Hai người này quả thật không thiếu tiền a.
Không tới nửa giờ, Lộ Vô Quy điêu khắc xong khối ngọc thô thành mâm ngọc. Cô ấy có chút mỏi vung vung tay: "Mệt chết em rồi. Du Thanh Vi, em cảm thấy tối nay em có thể ăn nhiều thêm một chén cơm nữa đó."
Du Thanh Vi lười biếng liếc một cái: "Còn ăn thêm? Em có muốn nói cho chị nghe chuyện tối hôm qua em chạy ra ngoài đi ăn chút gì không?"
Lộ Vô Quy lập tức đứng dậy đặt mâm ngọc xuống đất, giơ tay, khởi ấn, tiếp đó thân hình đung đưa lấy thân kết ấn, theo sau là tiếng hét lớn: "Sơn! Hà! Càn! Khôn! Ấn!" Giọng nói hồn hậu hữu lực vang lên, dường như có cơn gió nhẹ từ bốn phương tám hướng thổi tới, mang theo một cỗ lực lượng vô hình, theo chưởng ấn của cô ấy đập lên trên rồi tụ vào trung tâm mâm ngọc. Tay cô ấy nâng lên khỏi mâm ngọc, có một đạo ánh sáng phù chú chợt lóe lên. Mâm ngọc chỉ lớn chừng một bàn tay, dày không tới 2cm, bên trên điêu khắc dãy núi chập trùng chạy dài liên miên không dứt, ở giữa những dãy núi có một nơi mây mù lơ lửng như tiên cảnh. Thoạt nhìn nó có vẻ giống như tác phẩm nghệ thuật của nhà điêu khắc nổi tiếng, lại tựa như món đồ vật sắc sảo đoạt được thiên địa tạo hóa hình thành một cách tự nhiên.
Lộ Vô Quy vỗ vỗ tay, nói: "Xong rồi." Cầm lấy mâm ngọc, đưa cho Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi chuyển giao cho Trương Tịch Nhan: "Nhớ chuyển tiền vào trong tài khoản của tôi nha." Dứt lời, phe phẩy quạt xếp, dắt Lộ Vô Quy rời đi.
Trương Tịch Nhan tiễn hai người ra cửa. Nàng đóng cửa lại, nâng tay sờ thử mặt ngoài mâm ngọc, phát hiện nó thế nhưng trơn láng, chỉ có chút vết đao khắc qua mà thôi. Nàng mở thiên nhãn giữa trán tập trung nhìn thật kỹ, nhận ra dãy núi và mây mù mà nàng nhìn thấy lúc nãy đều là do phù văn và linh khí đan chéo với nhau tạo thành. Phù văn và linh khí dung hợp một cách hoàn mỹ vào nhau, linh khí nhìn có vẻ mỏng manh, nhưng lại có mối liên kết vô hình với khí lưu xung quanh, phảng phất như thể chỉ cần kích phát một chút, nó sẽ nhanh chóng tụ tập năng lượng thiên địa vào một chỗ rồi phóng xuất ra ngoài. Nàng tìm một cái hộp đặt Sơn Hà Càn Khôn ấn vào, không dám bỏ vào trong balo, vì thế vận dụng lực lượng của pháp trận bọc lấy chiếc hộp mang theo bên người.
Lúc nàng và Du Thanh Vi bàn chuyện, Liễu Vũ nói có việc cần ra ngoài, lúc này vẫn chưa trở về, cho nên nàng gọi điện thoại hỏi xem Liễu Vũ đang ở đâu.
Liễu Vũ nói với nàng, cô còn đang ở bên ngoài, sẽ trở về trước giờ cơm chiều. Vừa rồi lúc đi dạo phố cô có mua cho Trương Tịch Nhan mấy bộ quần áo mới, đã kêu người của cửa hàng giao đến tận nơi. Hai người các nàng ở trong núi làm dã nhân hơn cả tháng, cũng nên đổi mấy bộ quần áo khác tân trang lại nhan sắc một chút.
Liễu Vũ cúp điện thoại, nhìn nhẫn mà nhân viên cửa hàng vừa đưa tới, vẻ mặt viết mấy chữ "anh đang giỡn với tôi đó hả", cô nói: "Tôi muốn cầu hôn, anh đem cái này cho tôi xem? Kêu giám đốc của các anh tới đây, mang ra chiếc nhẫn tốt nhất mà cửa hàng các anh có cho tôi."
Nhân viên cửa hàng nhìn người phụ nữ mặc quần áo thể thao với bộ tóc dơ tới nỗi như thể mấy ngày chưa gội, vô cùng lễ phép khách khí đẩy mạnh tiêu thụ mẫu nhẫn cưới vừa đem đến, cái gì mà vàng đủ tuổi, cái gì mà kiểu dáng mới nhất đẹp nhất, còn là nhãn hiệu quốc tế nhưng giá không quá đắt, vô cùng phải chăng, còn được biết đến rộng rãi.
Liễu Vũ nói: "Tôi không cần giá cả phải chăng, tôi muốn cái quý nhất đắt nhất. Quý tới nỗi tôi mà ném vào trong nước một cái, thì người nhìn thấy cũng phải la lên là ném mất đồ gia truyền." Trương Kế Bình muốn châm ngòi ly gián, cô phải nhanh chóng bắt lấy Trương Tịch Nhan a. Nhẫn mà không đủ xem vào trong mắt, thì làm sao cầu hôn thành công được, đến lúc đó mấy người đền Tịch Nhan bảo bảo khác cho tôi à.
Tức khắc, không chỉ có nhân viên của cửa hàng nhìn Liễu Vũ như nhìn bệnh tâm thần, mà nhân viên của những cửa hàng gần đó cũng xem cô như là bệnh thần kinh.
Khách hàng là thượng đế, nhân viên vừa nhìn liền biết người như thế này 100% là tới kiếm chuyện, nhưng cũng không dám làm gì đắc tội, vội vàng chạy đi tìm giám đốc: "Giám đốc ơi, có người tâm thần tới kiếm chuyện, muốn mua một cặp nhẫn đính hôn, cả hai chiếc đều là kiểu nữ, em đã giới thiệu loại nhẫn mới ra mắt năm nay, nhưng cô ta còn chê chưa đủ đắt." Sau đó thuật lại lời nói của Liễu Vũ thêm một lần.
Giám đốc gật đầu tỏ vẻ đã biết, không thiếu tiền nên muốn quý nhất đắt nhất chứ gì, muốn hai kiểu nhẫn nữ nữa chứ gì. Anh đây liền thích người như vậy. Giám đốc lập tức lấy ra danh sách châu báu đắt giá nhất của công ty, tìm ra mấy chiếc nhẫn bản giới hạn giá đắt đỏ nhất, cười đến vô cùng xán lạn dịu dàng giới thiệu: "Thưa quý cô, ngài xem thử những mẫu này xem có khiến cho ngài vừa lòng không ạ? Nhưng có điều cần lưu ý, nếu ngài muốn mua những kiểu nhẫn này, thì ngài phải thanh toán tiền đặt cọc trước, sau đó tôi sẽ lập tức cho người đưa hàng tới, thậm chí chúng tôi cũng có thể đưa đến tận nhà cho ngài. Bất quá bởi vì phải điều hàng từ tổng công ty, lưu trình khá phức tạp, một khi đã thanh toán tiền đặt cọc thì sẽ không thể đổi trả. Những cặp nhẫn trên đều là nhẫn cặp nam nữ, không có nhẫn cặp cho nữ nữ. Nếu ngài muốn mua nhẫn cặp nữ, tôi mạn phép đề nghị ngài hãy mua hai cặp. Chúng tôi có thể chỉnh sửa lại kích cỡ, nhưng nhẫn cặp nam và nữ có chút khác biệt..." Sau đó blah blah blah phân tích nhẫn nam và nhẫn nữ khác nhau như thế nào, mọi thứ đều trình bày tường tận, thái độ tốt đến không có chỗ nào bắt bẻ.
Liễu Vũ chọn cặp nhẫn đắt nhất: "Lấy hai cặp."
Giám đốc: "..."
Cả đám nhân viên: "..."
Liễu Vũ: "..." Ánh mắt gì vậy hả? Chị đây nhiều tiền, chị đây lại không thể mang đi hết được, không lẽ chị đây không thể mua hai cặp nhẫn sao? Cô vô cùng kiêu ngạo: "Thất thần cái gì? Xuất hóa đơn đi, tôi thanh toán một lần, đứng đây đợi lấy nhẫn."
Giám đốc: "..."
Cả đám nhân viên: "..."
Giám đốc đích thân đi xuất hóa đơn cho Liễu Vũ, đích thân đưa tới nhìn xem cô chuyển khoản, đến khi nhìn thấy tiền đã thanh toán đầy đủ, lúc này mới phát hiện quý cô kia thật sự giàu đến vô nhân tính, anh ta thật rất muốn viết bài đăng lên trang cá nhân khoe khoang một vòng.
Liễu Vũ ngồi ở trong cửa hàng chờ lấy nhẫn, gọi điện thoại cho bên khách sạn hướng dẫn bọn họ bày trí sảnh tiệc cho cô cầu hôn. Cô rất muốn chạy trở về canh chừng bọn họ, nhưng trời mới biết Tịch Nhan bảo bảo nhà cô lợi hại tới mức nào. Có người đứng dưới chân núi theo dõi các cô, dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm từ khoảng cách hơn mười dặm. Thế mà Tịch Nhan bảo bảo nhà cô vẫn có thể phát hiện ra. Trong cơ thể của cô và Trương Tịch Nhan đều có Hoa Thần Cổ, đi đến trong phạm vi nhất định, chắc chắn thời thời khắc khắc đều bị radar của Trương Tịch Nhan bắt được. Nếu cô về khách sạn đích thân chỉ huy người đi bố trí sảnh cầu hôn, Trương Tịch Nhan có thể một giây sau tìm tới cửa ngay.
Chuyện cầu hôn, đáng lẽ nên chậm rãi lên kế hoạch mới tốt. Nếu không phải Trương Kế Bình cổ thi tổ tông kia nhảy ra tới, cô làm gì tới nỗi phải gấp rút thế này. Liễu Vũ giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không có biện pháp gì khác.
Mà giờ khắc này, Trương Kế Bình cũng có tâm trạng giống hệt như Liễu Vũ. Không thấy mẹ đâu, cũng không thấy Liễu Vũ đâu, lều trại mà hai người ở cũng bị dọn mất.
Chuyện này còn quá đáng hơn cả chuyện lúc trước mẹ và a cha lén ăn vụng sau lưng anh nữa. Trương Kế Bình mặt không biểu tình xoay người, vụt một phát xuất hiện chặn đường Trương Đạo Côn đang núp sau thân cây không dám trở về doanh trại: "Gọi điện thoại cho cô út của cậu, tôi có việc tìm người."
Trương Đạo Côn lấy điện thoại của mình ra, bấm dãy số của cô út, dâng bằng cả hai tay cho lão tổ tông.
Điện thoại vừa vang lên đã bị tắt đi.
Trương Kế Bình đưa lại cho Trương Đạo Côn: "Gọi lại lần nữa."
Trương Đạo Côn nghe lời gọi lại lần nữa, kết quả điện thoại khóa máy.
Trương Đạo Côn: "..." Cậu nhóc nơm nớp lo sợ nhìn tổ tông nhà mình, chân mềm nhũn, muốn quỳ xuống, bị dọa suýt ngất. Cậu nhóc nhanh chóng nhìn về phía Trương Đạo Dĩnh cầu cứu.
Trương Đạo Dĩnh vô cùng tích cực cứu vớt anh trai: "Tổ tông, ngài có thể đi tìm cô út của tụi con mà."
Trương Kế Bình có chút do dự. Anh quả thực rất muốn đi, nhưng làm cổ thi hơn hai ngàn năm chưa xuống núi bao giờ, hơn nữa, cảm thấy bản thân nếu đi tìm mẹ thì cũng không tốt cho lắm. Anh lắc đầu tính nói không đi, nhưng nghĩ tới Liễu Vũ cứ suốt ngày đeo theo mẹ lại không quá thoải mái. Anh biết mẹ mình có rất nhiều kẻ thù ở dưới núi, Liễu Vũ thì có thể giúp được gì cho mẹ cơ chứ, chỉ giỏi kéo chân sau, lỡ như mẹ bị người ta đánh thì sao? Lỡ như con long hồn bám vào thân người phàm kia tới khi dễ mẹ thì phải làm sao bây giờ
Anh suy tư ba phen bốn bận, quyết đinh xuống núi đi tìm mẹ, nhưng trước tiên phải làm xong những việc mẹ đã giao đãi mới được. Anh xoay người đi vào rừng thúc giục những cổ thi hậu đại nhanh chóng đem những cổ thi đã chết trận khác đưa vào hang động bên dưới lòng đất, bản thân thì đến hối thúc La Cự đặt mua quan tài, hỏi tối nay có thể có đủ quan tài hay không.
La Cự: "..." Hiện tại đòi có liền hơn 500 cái quan tài, lúc đầu là muốn mua gỗ đàn hương, nhưng hiện giờ dù có tiền cũng không mua được quan tài làm bằng gỗ đàn hương, vì thế lui mà cầu cái khác, mua gỗ nam. Với số lượng lớn như vậy, việc tìm gỗ thôi cũng đã đủ lao lực, bây giờ là thời điểm cuối năm, mất một hai tháng để tìm đủ số lượng gỗ thôi cũng không tệ rồi.
La Cự nhanh chóng liên hệ với cô chủ, tổ tông đời thứ hai của nhà ngài phát điên rồi kìa. Đòi tối nay phải có đủ hơn 500 cỗ quan tài bằng gỗ nam. Kết quả anh ta gọi điện thoại không được, cô chủ vậy mà ngắt cuộc gọi của anh ta. Anh ta đành nhắn tin giải thích tình huống.
Trương Tịch Nhan trả lời rất nhanh: "Tìm thợ đục đá làm thạch quan." Quan tài gỗ nam a, làm như Trương gia có sẵn không bằng.
La Cự đưa tin nhắn Trương Tịch Nhan vừa gửi cho Trương Kế Bình xem, sau đó phát hiện tổ tông đời thứ hai nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh ta bằng ánh mắt xanh lè còn khủng bố hơn cả cương thi, lông tơ trên người anh ta lập tức dựng đứng hết cả lên.
Trương Kế Bình nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi, tìm đến Trương Đạo Côn: "Dạy tôi cách..." Anh giơ tay giật điện thoại của Trương Đạo Côn, nắm trong tay mình, nói: "Viết chữ."
Trương Đạo Côn: "..." Cô út, cô ở đâu về nhà gấp, có phải cô ăn cắp thứ gì của tổ tông không vậy? Cô nhanh về nhà a, tổ tông kiếm cô kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.