Chương 15
Tg Tuyệt Ca
12/07/2024
Trong tay Liễu Vũ có Trương Tịch Nhan làm con tin, tuy rằng đủ tự tin, nhưng phiền toái tất nhiên không thể thiếu, hơi chút chuẩn bị không tốt là ông Trương Trường Thọ kia có thể cùng cô liều mạng liền. Trước khi đi đến chỗ giấu vật tư, cô cố ý quay trở về nơi ở cũ đã bị thiệu rụi của bộ lạc Hoa Tế một chuyến, không ngoài ý muốn chút nào phát hiện dấu giày leo núi size 43 của nam, chỉ có một loại dấu giày, không có người khác đi cùng.
Dấu giày còn rất mới mẻ, vừa được lưu lại không lâu. Cô lần mò theo dấu giày kia, ra khỏi nơi tụ cư của bộ lạc liền đi đến con đường mòn bị đoàn người rời đi dẫm ra tới. Cô đi dọc theo con đường này, leo qua gần một ngọn núi thì nhìn thấy ông Trương Trường Thọ đang đứng ở một vách đá trụi lủi dựng đứng. Dưới chân ông ta là dấu chân của bộ lạc Hoa Tế di cư để lại, những dấu chân này đi tới chỗ vách đá liền biến mất, thoạt nhìn giống như bọn họ đã đi thẳng vào núi.
Liễu Vũ lớn tiếng kêu: "Trương đại sư." Chào hỏi giống như một người nông thôn đi ra ngoài thăm ruộng của mình, gặp người hàng xóm đang lui cui trồng rau ở ruộng của họ vậy: "Lại đang tính đường à?" Cô cười ha hả nói: "Đừng tính nữa, đường sửa lại rồi."
Ông Trương Trường Thọ chậm rãi xoay người, lấy ra điếu thuốc rồi châm lửa hút một hơi, gãi gãi khóe mắt, nói: "Phục Hi đại trận thời thượng cổ thất truyền đã lâu cũng đủ làm người mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới còn có thể gặp được núi sống, không hổ là thủ đoạn của Vu thần." Núi sống không phải là núi, mà là một loại đồ vật có hình dạng giống như nước vô cùng đặc thù, cực kỳ hiếm thấy, dịch nhầy do nó tiết ra có thể trong khoảng thời gian ngắn biến đá cứng thành trạng thái dung nham, tựa như nước chuyển động đưa dung nham tới chỗ khác, sau đó dung nham sẽ đặc lại thành đá như cũ. Nói cách khác, nơi ông đang đứng nguyên bản có con đường đi vào trong sơn động, chờ người của bộ lạc Hoa Tế tiến vào, núi sống sẽ đảm đương vai trò như thợ hồ, phong kín con đường này lại. Thứ đồ vật này giống như nước có thể thẩm thấu vào bên trong đá, di chuyển trong những tầng đá, tìm kiếm nó đã rất khó, bắt được nó cơ hồ không có khả năng. Người và động vật đi vào núi, nó tuy không trở thành uy hiếp trực tiếp, nhưng nếu lỡ đi vào trong lòng núi, nó phá hỏng đường đi, không mất thời gian bao lâu liền bị nó vây chết rồi ăn luôn.
Liễu Vũ phá lệ thành khẩn khen tặng: "Không hổ là Trương đại sư kiến thức rộng rãi."
Ông Trương Trường Thọ hỏi: "Vết thương của Tịch Nhan như thế nào? Nghiêm trọng không?"
Liễu Vũ đáp: "Bị cái bẫy thú nhỏ kẹp bị thương chân và cánh tay, không gãy xương, nhưng tổn thương đến gân, à, còn bị nhiễm trùng sốt cao nữa, trong núi lại thiếu thuốc." Cô nói tiếp: "Chúng tôi đang nhanh chân chạy ra ngoài tìm thuốc cho nàng ấy đây này."
Ông Trương Trường Thọ búng búng tàn thuốc, nói: "Được rồi, tìm được thuốc thì về nhanh đưa cho con bé uống đi."
Liễu Vũ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn với thái độ thức thời của ông Trương Trường Thọ, cô hỏi: "Chú không mang nàng ấy trở về à?"
Ông Trương Trường Thọ thái độ vô cùng tùy ý, đáp: "Để cho con bé chịu khổ một hồi rút ra kinh nghiệm đi." Nhưng ông vẫn nhắc nhở Liễu Vũ một câu: "Nhưng mà..." Tàn thuốc hút một nửa trong tay ông hung hăng ấn lên vách đá trụi lủi phía sau, tức khắc nghe thấy vách đá phát ra một tiếng "xuỵt", vệt nước bên ngoài vách đá nhanh chóng khô ráo. Ông nói: "Ba cái đồ quỷ này, nhà tôi cũng có một con, dùng với mấy người bình thường không hiểu gì thì còn khá tốt. Chỗ không tốt chính là nó mà ngửi được mùi máu tươi sẽ bò ra tới, đã sợ vôi sợ lửa lại còn sợ khói... rất yếu ớt a."
Liễu Vũ: "..." Uy hiếp tôi à, ha hả! Xem chú biết thức thời, tha thứ cho chú, dù sao cô chỉ tính toán bắt Trương Tịch Nhan làm con tin, chứ cũng không muốn làm gì nàng ấy. Cô cười tủm tỉm nói: "Chúng ta cùng nhau rời núi nhé?"
Ông Trương Trường Thọ gật gật đầu, không cự tuyệt, hai tay ông cắm vào trong túi, vai mang balo, thảnh thơi dẫn đầu đội ngũ, quen đường quen lối giống như thể đang đi dạo trong sân vườn nhà mình.
Bọn họ leo qua mấy ngọn núi, tới được nơi Liễu Vũ cất giấu vật tư, Liễu Vũ mỉm cười mị mị vẫy tay tiễn ông Trương Trường Thọ đi, xong xuôi mới kêu người bắt đầu dọn vật tư.
Mấy dũng sĩ của bộ lạc Hoa Tế nhìn thấy những món vật tư kia giống như nhìn thấy bảo tàng, lập tức một hồi cúng bái một hồi khấu tạ Liễu Vũ.
Đại trưởng lão thấy đuổi đi ông Trương Trường Thọ quá nhẹ nhàng, lo lắng ông ta sẽ chơi chiêu, hoặc là quay lại giết hồi mã thương gì đó.
Liễu Vũ nói: "Mũi ông ta là mũi chó, Trương Tịch Nhan sống hay chết, ông ta chỉ cần ngửi hương vị trên người chúng ta là biết ngay." Ông Trương Trường Thọ dùng tàn thuốc đốt núi sống, nào có phải là đốt núi sống đâu, ông ta là đang cảnh cáo cô. Cách sử dụng núi sống, cô biết, ông ta biết, người của Trương gia cũng biết, tìm được núi sống có ý nghĩa gì, bọn họ đều hiểu. Trương Tịch Nhan vẫn còn sống, hai bên không cần thiết phải cá chết lưới rách, mỗi bên đều thoái lui một bước.
Ông Trương Trường Thọ đã lui một bước, thì cô phải bảo đảm Trương Tịch Nhan sống mạnh khỏe.
Bọn họ dọn xong vật tư, một đường trèo đèo lội suối trở về.
Chân Liễu Vũ nổi đầy vết rộp, tróc hết cả da, nhức mỏi đến hận không thể lúc cất bước dùng hai tay nâng cái chân lên, cô vẫn còn có thể kiên trì đi tiếp đều là vì tôn nghiêm. Đường đường là thần của bộ lạc Hoa Tế, sao có thể bị đường núi đánh bại cơ chứ.
Cô bỗng có chút muốn khóc, có chút muốn quay trở về thành phố lớn làm Liễu phó tổng, nhưng cô là thần của bộ lạc Hoa Tế, gốc rễ của cô ở nơi này, cô cần thiết phải quay về.
Lúc Liễu Vũ về tới bộ lạc Hoa Tế thì đã cảm thấy thân thể mình sắp trở thành người tàn phế, đối mặt với sự hoan hô cảm kích và lễ bái của con dân cũng không muốn đáp lại, bày ra bộ dáng cao lãnh mà một vị thần nên có, mắt nhìn thẳng đi qua hàng người đang quỳ lạy sì sụp cúng bái, sau đó, chui vào trong túp lều của Trương Tịch Nhan.
Hai túp lều tốt nhất của bộ lạc Hoa Tế đều ở đây, đừng nhìn nó chỉ là một túp lều, nhưng từ vị trí dựng nên là có thể nhìn ra tới, địa vị tối cao, không phải cô thì không có ai khác. Địa vị của cô là cao nhất, túp lều tốt nhất, còn Trương Tịch Nhan sao, tuy rằng là tù binh, nhưng ai kêu nàng ấy đến từ thành phố lớn, lại còn nũng nịu bệnh tới nỗi bộ dáng hơi thở thoi thóp, đại tư tế sợ vị này chịu không nổi khí hậu ác liệt nơi núi sâu rừng già xảy ra chuyện gì, có gì thì ông lấy cái chết tạ tội cũng không sao, nhưng chỉ sợ sẽ xảy ra tai hoạ ngập trời hại đến bộ lạc, vì thế nên đem vật tư tốt nhất cho Trương Tịch Nhan hết.
Trương Tịch Nhan vẫn như cũ bị nhốt trong lồng, chẳng qua bên trong đã trải thêm hai lớp da thú, vô cùng mềm mại, còn có thêm mấy cái da thú làm chăn mền. Hai cô gái chừng mười sáu, mười bảy tuổi canh giữ 24/24 bên ngoài lồng, phụng dưỡng nàng. Trương Tịch Nhan ăn cơm, các cô bưng chén vào, Trương Tịch Nhan đi WC, các cô bưng chậu sành vào, xong việc lại mang ra ngoài. Loại đãi ngộ này đối với Trương Tịch Nhan mà nói, chỉ có thể xem là sỉ nhục.
Liễu Vũ đi vào trong lều, phất tay đuổi hai cô gái kia ra ngoài, giống như chó già sắp đứt hơi dựa vào bên cạnh lồng, nói: "Trương Thập Tam, có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?"
Trương Tịch Nhan đang nhắm mắt dưỡng thần, một chút phản ứng cũng không thèm cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ giơ tay sờ lên trán Trương Tịch Nhan, chỉ thấy sốt nhẹ, không có chuyện lớn gì, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười tủm tỉm nói: "Tôi gặp ba của cô." Cô thấy Trương Tịch Nhan vẫn không phản ứng, lại nói: "Ba của cô, ông Trương Trường Thọ á."
Trương Tịch Nhan trợn mắt, lạnh lùng nhìn Liễu Vũ rồi hỏi: "Vậy sao cô còn sống?"
Liễu Vũ đáp: "Bởi vì cô còn sống nha." Cô dựa sát vào Trương Tịch Nhan, nói tiếp: "Ba cô ủy thác tôi phải chiếu cố cho cô thật tốt, à, ông ấy đã trở về rồi, cô không cần trông cậy vào việc ông ấy sẽ tới đây cứu cô nữa."
Trương Tịch Nhan khép mắt lại, không nghĩ nhiều lời thêm một câu nào với Liễu Vũ: Ba nàng mà trở về à? Nếu ba nàng không tự mình lại đây liếc nhìn nàng một cái, trở về ông ấy cũng không ngủ yên được.
Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan không tin bèn lên tiếng: "Ba cô muốn rèn luyện cô một chút."
"Ba cô nghĩ là cô nên ăn chút khổ mới tốt."
"Ba cô cảm thấy cô quá dễ lừa, không biết giang hồ hiểm ác, muốn tôi dạy cho cô cách làm người."
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm trong bụng: "Cô là cái đồ tâm thần." Nếu kiếm của nàng có ở đây, nàng nhất định phải thọc một lỗ cho cái tên bệnh tâm thần này, trước ngực đi vào, phía sau lưng ra tới, một kiếm xuyên tim cái loại này.
Bệnh tâm thần đột nhiên không lên tiếng nữa, còn có tiếng hít thở đều đều truyền đến, Trương Tịch Nhan vốn dĩ nghĩ Liễu Vũ đang trêu đùa nàng, qua một hồi lâu, nhịp thở vẫn duy trì tần suất đều đặn, dài lâu thong thả, không giống như đang giả vờ. Nàng mở mắt ra, thấy Liễu Vũ dựa đầu vào lồng ngủ thật sâu.
Trên đầu Trương Tịch Nhan có cây trâm để làm vũ khí, khoảng cách gần như vậy cũng đủ một chiêu lấy mạng Liễu Vũ. Nhưng hiện tại nàng có thương tích trong người, không có cách nào trốn đi, nếu nàng làm như vậy, chỉ sợ còn chết thảm hại hơn cả Liễu Vũ.
Trong lúc nàng đang do dự, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy lục lạc đeo trên cổ Liễu Vũ khẽ rung động, cùng lúc đó, Liễu Vũ đang ngủ say lại lộ ra một nụ cười trào phúng, giống như đang chế nhạo nàng. Là Hoặc Âm cổ!
Tuy Liễu Vũ ngủ rồi, nhưng Hoặc Âm cổ đeo trên cổ cô ta và con cổ trong não không có ngủ.
Trương Tịch Nhan có chút tò mò với con cổ ở trong đầu Liễu Vũ, những điều ghi chép lại trên thư tịch quá mức huyền huyễn, vì vậy nên khi nàng đọc đến quyển thư tịch có ghi lại sự việc này, còn cho đó là truyền thuyết thần thoại. Nhưng tình huống hiện tại của Liễu Vũ rõ ràng nói cho nàng biết, đôi khi thần thoại hay truyền thuyết không phải là giả.
Nàng thay đổi suy nghĩ, tầm mắt dừng lại trên người Liễu Vũ. Dùng cây trâm thọc Liễu Vũ thì cái giá phải trả quá lớn, ha hả —
Trương Tịch Nhan giơ cái chân không bị thương lên, dùng toàn lực đá vào người Liễu Vũ.
Khe hở của cái lồng không đủ để cho nàng chui ra ngoài, nhưng cũng đủ một chân nàng đá ra, cú đá kia vững chắc ghim lên người Liễu Vũ đang ngủ say không hề phòng bị, nhưng cùng lúc đó, một thanh âm bén nhọn giống như kim sắt châm chích vào trong não của nàng, đau đến nỗi Trương Tịch Nhan hét thảm một tiếng, hai tay dùng sức ôm lấy đầu, có máu chảy ra khỏi mũi của nàng, tiếp đó nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Liễu Vũ đột nhiên bừng tỉnh, cơ hồ theo bản năng bắt lấy lồng nhốt thú mới không để cho bản thân quăng ngã cái chó gặm bùn, nhưng eo có chút cấn, mông đập lên trên mặt đất có chút đau. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh vô cùng rõ ràng, sau khi cô ngủ Trương Tịch Nhan nhìn cô biểu tình thay đổi như thế nào, sau đó hành động của nàng ấy ra sao.
Liễu Vũ tức muốn điên! Bà đây không thu thập cô thì thôi, một cái tạm thời tàn phế mà dám kiếm chuyện với bà!
Mấy người canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng động vội vàng vàng tiến vào.
Tiếp đó tiếng la kinh hoảng của đại tư tế vang lên: "Thần của bộ lạc Hoa Tế ơi." Đại tư tế đẩy đám người ra chạy vào, thấy Liễu Vũ không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi vội vàng quỳ xuống dập đầu! Trước đó bỗng nhiên tất cả độc trùng và cổ được nhốt trong bình do ông ấy quản lý đột nhiên phát điên, liều mạng va chạm vào thành bình muốn trốn ra bên ngoài, còn độc trùng ở bên ngoài thì toàn bộ bò về hướng của thần, làm ông ấy sợ tới mức dùng tốc độ còn nhanh hơn cả bọn độc trùng đuổi tới đây. Cũng may thần không có việc gì!
Đại tư tế quỳ xuống đất dập đầu, nhưng người khác cũng quỳ xuống theo.
Liễu Vũ hùng hổ bò dậy, tính tìm Trương Tịch Nhan tính sổ, kết quả nhìn thấy nàng ấy không chút tiền đồ nào xỉu mất, trong mũi còn có máu chảy ra, còn thảm hơn cô rất nhiều, vì thế nên thần thanh khí sảng hơn, thì ra Trương Thập Tam cũng có lúc hành động ngu ngốc nha.
Lục lạc đeo trên cổ của cô rung lên giống như phát điên, cô dùng tay đè lên lục lạc trấn an một phen, lúc này chuông Hoặc Âm mới yên tĩnh lại, xua tan đám độc trùng đang cuồng táo xung quanh.
Đại tư tế kinh hồn không thôi, ông ngẩng đầu nhìn Trương Tịch Nhan đang nằm trong lồng sắt, toàn bộ ánh mắt đều không đúng.
Liễu Vũ nói với đại tư tế: "Bỏ đói nàng ta một..." chữ 'ngày' đến bên miệng thì bị nuốt trở về, sửa thành: "Bỏ đói nàng ta một bữa không cho ăn cơm." Cô không dấu vết xoa xoa cái eo bị đau, dẫn theo người bò qua quá nhiều ngọn núi, quá độ vất vả sinh trọng bệnh khiến cho cái chân giống như không phải của mình nữa, cô thấy bản thân nên về lều của mình làm một giấc lấy lại sức.
Lúc này cô mới phát hiện giữa cô và Trương Tịch Nhan kết thù có chút lớn, thứ này vô thanh vô tức, thế mà nàng ấy lại cân nhắc cách lấy cái mạng nhỏ của cô. Trong lòng Liễu Vũ còn sợ hãi, sờ sờ cái cổ, cô dám cá, ánh mắt lúc nãy của Trương Tịch Nhan rõ ràng là đang cân nhắc giải quyết cô như thế nào. Úi giồi ôi, có chút tàn nhẫn a!
Đôi lời của Editor: Hụ hụ, mình lại nhiễm covid lần 4, ghê thặc. Dạo này dịch bùng phát trở lại rồi, các đạo hữu cẩn thận nhé.
Dấu giày còn rất mới mẻ, vừa được lưu lại không lâu. Cô lần mò theo dấu giày kia, ra khỏi nơi tụ cư của bộ lạc liền đi đến con đường mòn bị đoàn người rời đi dẫm ra tới. Cô đi dọc theo con đường này, leo qua gần một ngọn núi thì nhìn thấy ông Trương Trường Thọ đang đứng ở một vách đá trụi lủi dựng đứng. Dưới chân ông ta là dấu chân của bộ lạc Hoa Tế di cư để lại, những dấu chân này đi tới chỗ vách đá liền biến mất, thoạt nhìn giống như bọn họ đã đi thẳng vào núi.
Liễu Vũ lớn tiếng kêu: "Trương đại sư." Chào hỏi giống như một người nông thôn đi ra ngoài thăm ruộng của mình, gặp người hàng xóm đang lui cui trồng rau ở ruộng của họ vậy: "Lại đang tính đường à?" Cô cười ha hả nói: "Đừng tính nữa, đường sửa lại rồi."
Ông Trương Trường Thọ chậm rãi xoay người, lấy ra điếu thuốc rồi châm lửa hút một hơi, gãi gãi khóe mắt, nói: "Phục Hi đại trận thời thượng cổ thất truyền đã lâu cũng đủ làm người mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới còn có thể gặp được núi sống, không hổ là thủ đoạn của Vu thần." Núi sống không phải là núi, mà là một loại đồ vật có hình dạng giống như nước vô cùng đặc thù, cực kỳ hiếm thấy, dịch nhầy do nó tiết ra có thể trong khoảng thời gian ngắn biến đá cứng thành trạng thái dung nham, tựa như nước chuyển động đưa dung nham tới chỗ khác, sau đó dung nham sẽ đặc lại thành đá như cũ. Nói cách khác, nơi ông đang đứng nguyên bản có con đường đi vào trong sơn động, chờ người của bộ lạc Hoa Tế tiến vào, núi sống sẽ đảm đương vai trò như thợ hồ, phong kín con đường này lại. Thứ đồ vật này giống như nước có thể thẩm thấu vào bên trong đá, di chuyển trong những tầng đá, tìm kiếm nó đã rất khó, bắt được nó cơ hồ không có khả năng. Người và động vật đi vào núi, nó tuy không trở thành uy hiếp trực tiếp, nhưng nếu lỡ đi vào trong lòng núi, nó phá hỏng đường đi, không mất thời gian bao lâu liền bị nó vây chết rồi ăn luôn.
Liễu Vũ phá lệ thành khẩn khen tặng: "Không hổ là Trương đại sư kiến thức rộng rãi."
Ông Trương Trường Thọ hỏi: "Vết thương của Tịch Nhan như thế nào? Nghiêm trọng không?"
Liễu Vũ đáp: "Bị cái bẫy thú nhỏ kẹp bị thương chân và cánh tay, không gãy xương, nhưng tổn thương đến gân, à, còn bị nhiễm trùng sốt cao nữa, trong núi lại thiếu thuốc." Cô nói tiếp: "Chúng tôi đang nhanh chân chạy ra ngoài tìm thuốc cho nàng ấy đây này."
Ông Trương Trường Thọ búng búng tàn thuốc, nói: "Được rồi, tìm được thuốc thì về nhanh đưa cho con bé uống đi."
Liễu Vũ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn với thái độ thức thời của ông Trương Trường Thọ, cô hỏi: "Chú không mang nàng ấy trở về à?"
Ông Trương Trường Thọ thái độ vô cùng tùy ý, đáp: "Để cho con bé chịu khổ một hồi rút ra kinh nghiệm đi." Nhưng ông vẫn nhắc nhở Liễu Vũ một câu: "Nhưng mà..." Tàn thuốc hút một nửa trong tay ông hung hăng ấn lên vách đá trụi lủi phía sau, tức khắc nghe thấy vách đá phát ra một tiếng "xuỵt", vệt nước bên ngoài vách đá nhanh chóng khô ráo. Ông nói: "Ba cái đồ quỷ này, nhà tôi cũng có một con, dùng với mấy người bình thường không hiểu gì thì còn khá tốt. Chỗ không tốt chính là nó mà ngửi được mùi máu tươi sẽ bò ra tới, đã sợ vôi sợ lửa lại còn sợ khói... rất yếu ớt a."
Liễu Vũ: "..." Uy hiếp tôi à, ha hả! Xem chú biết thức thời, tha thứ cho chú, dù sao cô chỉ tính toán bắt Trương Tịch Nhan làm con tin, chứ cũng không muốn làm gì nàng ấy. Cô cười tủm tỉm nói: "Chúng ta cùng nhau rời núi nhé?"
Ông Trương Trường Thọ gật gật đầu, không cự tuyệt, hai tay ông cắm vào trong túi, vai mang balo, thảnh thơi dẫn đầu đội ngũ, quen đường quen lối giống như thể đang đi dạo trong sân vườn nhà mình.
Bọn họ leo qua mấy ngọn núi, tới được nơi Liễu Vũ cất giấu vật tư, Liễu Vũ mỉm cười mị mị vẫy tay tiễn ông Trương Trường Thọ đi, xong xuôi mới kêu người bắt đầu dọn vật tư.
Mấy dũng sĩ của bộ lạc Hoa Tế nhìn thấy những món vật tư kia giống như nhìn thấy bảo tàng, lập tức một hồi cúng bái một hồi khấu tạ Liễu Vũ.
Đại trưởng lão thấy đuổi đi ông Trương Trường Thọ quá nhẹ nhàng, lo lắng ông ta sẽ chơi chiêu, hoặc là quay lại giết hồi mã thương gì đó.
Liễu Vũ nói: "Mũi ông ta là mũi chó, Trương Tịch Nhan sống hay chết, ông ta chỉ cần ngửi hương vị trên người chúng ta là biết ngay." Ông Trương Trường Thọ dùng tàn thuốc đốt núi sống, nào có phải là đốt núi sống đâu, ông ta là đang cảnh cáo cô. Cách sử dụng núi sống, cô biết, ông ta biết, người của Trương gia cũng biết, tìm được núi sống có ý nghĩa gì, bọn họ đều hiểu. Trương Tịch Nhan vẫn còn sống, hai bên không cần thiết phải cá chết lưới rách, mỗi bên đều thoái lui một bước.
Ông Trương Trường Thọ đã lui một bước, thì cô phải bảo đảm Trương Tịch Nhan sống mạnh khỏe.
Bọn họ dọn xong vật tư, một đường trèo đèo lội suối trở về.
Chân Liễu Vũ nổi đầy vết rộp, tróc hết cả da, nhức mỏi đến hận không thể lúc cất bước dùng hai tay nâng cái chân lên, cô vẫn còn có thể kiên trì đi tiếp đều là vì tôn nghiêm. Đường đường là thần của bộ lạc Hoa Tế, sao có thể bị đường núi đánh bại cơ chứ.
Cô bỗng có chút muốn khóc, có chút muốn quay trở về thành phố lớn làm Liễu phó tổng, nhưng cô là thần của bộ lạc Hoa Tế, gốc rễ của cô ở nơi này, cô cần thiết phải quay về.
Lúc Liễu Vũ về tới bộ lạc Hoa Tế thì đã cảm thấy thân thể mình sắp trở thành người tàn phế, đối mặt với sự hoan hô cảm kích và lễ bái của con dân cũng không muốn đáp lại, bày ra bộ dáng cao lãnh mà một vị thần nên có, mắt nhìn thẳng đi qua hàng người đang quỳ lạy sì sụp cúng bái, sau đó, chui vào trong túp lều của Trương Tịch Nhan.
Hai túp lều tốt nhất của bộ lạc Hoa Tế đều ở đây, đừng nhìn nó chỉ là một túp lều, nhưng từ vị trí dựng nên là có thể nhìn ra tới, địa vị tối cao, không phải cô thì không có ai khác. Địa vị của cô là cao nhất, túp lều tốt nhất, còn Trương Tịch Nhan sao, tuy rằng là tù binh, nhưng ai kêu nàng ấy đến từ thành phố lớn, lại còn nũng nịu bệnh tới nỗi bộ dáng hơi thở thoi thóp, đại tư tế sợ vị này chịu không nổi khí hậu ác liệt nơi núi sâu rừng già xảy ra chuyện gì, có gì thì ông lấy cái chết tạ tội cũng không sao, nhưng chỉ sợ sẽ xảy ra tai hoạ ngập trời hại đến bộ lạc, vì thế nên đem vật tư tốt nhất cho Trương Tịch Nhan hết.
Trương Tịch Nhan vẫn như cũ bị nhốt trong lồng, chẳng qua bên trong đã trải thêm hai lớp da thú, vô cùng mềm mại, còn có thêm mấy cái da thú làm chăn mền. Hai cô gái chừng mười sáu, mười bảy tuổi canh giữ 24/24 bên ngoài lồng, phụng dưỡng nàng. Trương Tịch Nhan ăn cơm, các cô bưng chén vào, Trương Tịch Nhan đi WC, các cô bưng chậu sành vào, xong việc lại mang ra ngoài. Loại đãi ngộ này đối với Trương Tịch Nhan mà nói, chỉ có thể xem là sỉ nhục.
Liễu Vũ đi vào trong lều, phất tay đuổi hai cô gái kia ra ngoài, giống như chó già sắp đứt hơi dựa vào bên cạnh lồng, nói: "Trương Thập Tam, có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?"
Trương Tịch Nhan đang nhắm mắt dưỡng thần, một chút phản ứng cũng không thèm cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ giơ tay sờ lên trán Trương Tịch Nhan, chỉ thấy sốt nhẹ, không có chuyện lớn gì, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười tủm tỉm nói: "Tôi gặp ba của cô." Cô thấy Trương Tịch Nhan vẫn không phản ứng, lại nói: "Ba của cô, ông Trương Trường Thọ á."
Trương Tịch Nhan trợn mắt, lạnh lùng nhìn Liễu Vũ rồi hỏi: "Vậy sao cô còn sống?"
Liễu Vũ đáp: "Bởi vì cô còn sống nha." Cô dựa sát vào Trương Tịch Nhan, nói tiếp: "Ba cô ủy thác tôi phải chiếu cố cho cô thật tốt, à, ông ấy đã trở về rồi, cô không cần trông cậy vào việc ông ấy sẽ tới đây cứu cô nữa."
Trương Tịch Nhan khép mắt lại, không nghĩ nhiều lời thêm một câu nào với Liễu Vũ: Ba nàng mà trở về à? Nếu ba nàng không tự mình lại đây liếc nhìn nàng một cái, trở về ông ấy cũng không ngủ yên được.
Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan không tin bèn lên tiếng: "Ba cô muốn rèn luyện cô một chút."
"Ba cô nghĩ là cô nên ăn chút khổ mới tốt."
"Ba cô cảm thấy cô quá dễ lừa, không biết giang hồ hiểm ác, muốn tôi dạy cho cô cách làm người."
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm trong bụng: "Cô là cái đồ tâm thần." Nếu kiếm của nàng có ở đây, nàng nhất định phải thọc một lỗ cho cái tên bệnh tâm thần này, trước ngực đi vào, phía sau lưng ra tới, một kiếm xuyên tim cái loại này.
Bệnh tâm thần đột nhiên không lên tiếng nữa, còn có tiếng hít thở đều đều truyền đến, Trương Tịch Nhan vốn dĩ nghĩ Liễu Vũ đang trêu đùa nàng, qua một hồi lâu, nhịp thở vẫn duy trì tần suất đều đặn, dài lâu thong thả, không giống như đang giả vờ. Nàng mở mắt ra, thấy Liễu Vũ dựa đầu vào lồng ngủ thật sâu.
Trên đầu Trương Tịch Nhan có cây trâm để làm vũ khí, khoảng cách gần như vậy cũng đủ một chiêu lấy mạng Liễu Vũ. Nhưng hiện tại nàng có thương tích trong người, không có cách nào trốn đi, nếu nàng làm như vậy, chỉ sợ còn chết thảm hại hơn cả Liễu Vũ.
Trong lúc nàng đang do dự, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy lục lạc đeo trên cổ Liễu Vũ khẽ rung động, cùng lúc đó, Liễu Vũ đang ngủ say lại lộ ra một nụ cười trào phúng, giống như đang chế nhạo nàng. Là Hoặc Âm cổ!
Tuy Liễu Vũ ngủ rồi, nhưng Hoặc Âm cổ đeo trên cổ cô ta và con cổ trong não không có ngủ.
Trương Tịch Nhan có chút tò mò với con cổ ở trong đầu Liễu Vũ, những điều ghi chép lại trên thư tịch quá mức huyền huyễn, vì vậy nên khi nàng đọc đến quyển thư tịch có ghi lại sự việc này, còn cho đó là truyền thuyết thần thoại. Nhưng tình huống hiện tại của Liễu Vũ rõ ràng nói cho nàng biết, đôi khi thần thoại hay truyền thuyết không phải là giả.
Nàng thay đổi suy nghĩ, tầm mắt dừng lại trên người Liễu Vũ. Dùng cây trâm thọc Liễu Vũ thì cái giá phải trả quá lớn, ha hả —
Trương Tịch Nhan giơ cái chân không bị thương lên, dùng toàn lực đá vào người Liễu Vũ.
Khe hở của cái lồng không đủ để cho nàng chui ra ngoài, nhưng cũng đủ một chân nàng đá ra, cú đá kia vững chắc ghim lên người Liễu Vũ đang ngủ say không hề phòng bị, nhưng cùng lúc đó, một thanh âm bén nhọn giống như kim sắt châm chích vào trong não của nàng, đau đến nỗi Trương Tịch Nhan hét thảm một tiếng, hai tay dùng sức ôm lấy đầu, có máu chảy ra khỏi mũi của nàng, tiếp đó nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Liễu Vũ đột nhiên bừng tỉnh, cơ hồ theo bản năng bắt lấy lồng nhốt thú mới không để cho bản thân quăng ngã cái chó gặm bùn, nhưng eo có chút cấn, mông đập lên trên mặt đất có chút đau. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh vô cùng rõ ràng, sau khi cô ngủ Trương Tịch Nhan nhìn cô biểu tình thay đổi như thế nào, sau đó hành động của nàng ấy ra sao.
Liễu Vũ tức muốn điên! Bà đây không thu thập cô thì thôi, một cái tạm thời tàn phế mà dám kiếm chuyện với bà!
Mấy người canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng động vội vàng vàng tiến vào.
Tiếp đó tiếng la kinh hoảng của đại tư tế vang lên: "Thần của bộ lạc Hoa Tế ơi." Đại tư tế đẩy đám người ra chạy vào, thấy Liễu Vũ không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi vội vàng quỳ xuống dập đầu! Trước đó bỗng nhiên tất cả độc trùng và cổ được nhốt trong bình do ông ấy quản lý đột nhiên phát điên, liều mạng va chạm vào thành bình muốn trốn ra bên ngoài, còn độc trùng ở bên ngoài thì toàn bộ bò về hướng của thần, làm ông ấy sợ tới mức dùng tốc độ còn nhanh hơn cả bọn độc trùng đuổi tới đây. Cũng may thần không có việc gì!
Đại tư tế quỳ xuống đất dập đầu, nhưng người khác cũng quỳ xuống theo.
Liễu Vũ hùng hổ bò dậy, tính tìm Trương Tịch Nhan tính sổ, kết quả nhìn thấy nàng ấy không chút tiền đồ nào xỉu mất, trong mũi còn có máu chảy ra, còn thảm hơn cô rất nhiều, vì thế nên thần thanh khí sảng hơn, thì ra Trương Thập Tam cũng có lúc hành động ngu ngốc nha.
Lục lạc đeo trên cổ của cô rung lên giống như phát điên, cô dùng tay đè lên lục lạc trấn an một phen, lúc này chuông Hoặc Âm mới yên tĩnh lại, xua tan đám độc trùng đang cuồng táo xung quanh.
Đại tư tế kinh hồn không thôi, ông ngẩng đầu nhìn Trương Tịch Nhan đang nằm trong lồng sắt, toàn bộ ánh mắt đều không đúng.
Liễu Vũ nói với đại tư tế: "Bỏ đói nàng ta một..." chữ 'ngày' đến bên miệng thì bị nuốt trở về, sửa thành: "Bỏ đói nàng ta một bữa không cho ăn cơm." Cô không dấu vết xoa xoa cái eo bị đau, dẫn theo người bò qua quá nhiều ngọn núi, quá độ vất vả sinh trọng bệnh khiến cho cái chân giống như không phải của mình nữa, cô thấy bản thân nên về lều của mình làm một giấc lấy lại sức.
Lúc này cô mới phát hiện giữa cô và Trương Tịch Nhan kết thù có chút lớn, thứ này vô thanh vô tức, thế mà nàng ấy lại cân nhắc cách lấy cái mạng nhỏ của cô. Trong lòng Liễu Vũ còn sợ hãi, sờ sờ cái cổ, cô dám cá, ánh mắt lúc nãy của Trương Tịch Nhan rõ ràng là đang cân nhắc giải quyết cô như thế nào. Úi giồi ôi, có chút tàn nhẫn a!
Đôi lời của Editor: Hụ hụ, mình lại nhiễm covid lần 4, ghê thặc. Dạo này dịch bùng phát trở lại rồi, các đạo hữu cẩn thận nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.