Đạo Trưởng, Em Có Thơm Không?

Chương 9: Sơn trang vũ ảnh (9)

Ngân Tuyết Áp

14/03/2023

Trong phòng thoáng yên tĩnh lại, Chung Đường cúi đầu dùng kim linh chơi đùa với Hoàng Li Nhi, như không để ý hùa theo hỏi: "Đúng đấy Tưởng viên ngoại, thế sau ngươi đã thực hiện chưa?"

Tưởng viên ngoại cứng họng không biết nói gì, sau một lúc lâu mới đáp: "Chưa từng... Không những chưa từng, ta còn..."

Ông không nói nên lời, Tống lão quản gia bên cạnh vội vàng bưng cho ông một chung trà. Tưởng viên ngoại uống mấy ngụm mới tiếp tục nói: "Lần thứ hai nhìn thấy nó đã là sáu năm sau. Khi đó ta vừa tấn chức Lễ Bộ thị lang, phụng chỉ tham dự đốc kiến Bách Tử đài của Thái Uyên quan."

"Chốn ban đầu của Bách Tử đài vốn là một toà tiểu điện, bởi vì hoang phế đã lâu nên có nhiều chim chóc định cư, khi ta toạ trấn dỡ bỏ thì lại gặp được nó..."

"Khi đó hẳn là nó xây tổ ở trong phế điện." Vẻ mặt Tưởng viên ngoại đau khổ, gian nan nhớ lại, "Nó cũng thấy ta, bay tới không ngừng bi ai than khóc với ta. Ta... ta muốn giúp nó, định bụng chí ít cũng dành chút thời gian sai người đi vào dọn sào trứng của nó ra."

"Nhưng, nhưng khi đó đốc công cũng không chỉ có một mình ta, bọn họ đã hạ mệnh dỡ bỏ, nếu ta bởi vì sự việc hoang đường đến bực này tiến lên ngăn trở thì chắc chắn sẽ có người tham tấu lên Thánh Thượng."

Chung Đường nghe xong, khoé miệng vẫn vương ý cười, chỉ là nụ cười ấy đã lạnh xuống. Nhưng y chợt thấy trong tay mình nóng lên, nhìn thì thấy hoá ra là Lý Tị Chi đem chung trà ấm áp đặt vào tay mình.

"Uống đi."

Chung Đường ngước mắt nhìn hắn, lắc đầu thấp giọng nói: "Trà này ngửi đã thấy đắng, chờ lát ta tặng đạo trưởng chút điểm tâm nhân đậu đỏ, lúc đấy mới xứng đôi."

Lý Tị Chi không trả lời, chỉ nhìn y chăm chú một lát, sau đó mới quay đầu tiếp tục nghe Tưởng viên ngoại kể khổ.

"Sau ngày ấy thì ta liên tục bị bóng đè, không phân biệt nổi ngày hay đêm, chỉ nghe thấy tiếng hoàng tước kia rên rỉ."

"Ta thật sự chịu không nổi bèn đi cầu kiến quan chỉ Thái Uyên quan năm đó, Phụng Không chân nhân. Chân nhân lại nói rằng đây là oan nghiệt trong mệnh của ta, sợ rằng không dễ dàng giải thoát."

"Ta cứ khẩn cầu mãi, vừa lúc năm đó có một đứa bé lang thang ngẫu nghiên lạc vào quan, Phụng Không chân nhân bèn lệnh ta nhận nuôi nó, nói rằng như thế sẽ tạm giải được."

Tưởng Ngọc Bân cũng là lần đầu tiên nghe phụ thân kể chuyện xưa, trong lòng tính tính tuổi tác thì thấy đó là tam đệ.

Tưởng Ngọc Phong vẫn mang men say cúi đầu đứng nơi bóng tối nhìn không rõ, trong miệng lẩm bẩm, nghe kỹ thì lại là hai chữ "báo ứng".

Tưởng viên ngoại nhìn đứa con thứ ba, đại khái là do đứa nhỏ này được đưa đến vì lý do như thế nên từ nhỏ ông cũng rất quan tâm giáo dục, nhưng chung quy vẫn cảm thấy hơi xa cách. Đặc biệt là mấy năm qua Tưởng Ngọc Phong lại càng thích rời khỏi nhà, thường thường mấy ngày liền không thấy mặt.

Nghĩ đến đây, ông lại thở dài thật mạnh: "Từ sau khi nhận nuôi Phong nhi, ta chưa bao giờ gặp phải dị sự, đến tận khi... những năm gần đây, huynh đệ bọn họ đứa nào cưới vợ cũng không thuận, ta lại đến Thái Uyên quan cầu hỏi thì mới biết là nhân quả năm đó vẫn chưa hết."

Mọi người nghe câu chuyện cũ hai ba chục năm này phần lớn đều im lặng không nói, chỉ có Chung Đường chợt ngẩng đầu mở miệng hỏi: "Tưởng viên ngoại, nếu thật sự là tước điểu kia gây ra chuyện yêu dị để trả thù ngươi thì ngươi sẽ xử trí thế nào?"

"Này, này......" Tưởng viên ngoại ngập ngừng vài lần cũng không nói nên lời.

"Như thế nào?" Chung Đường thoáng liếc về nơi nào đó, hỉ phục đẫm máu trong tay tựa như muốn khơi mào nhưng lại bị tay Lý Tị Chi đè lại.

Chung Đường sửng sốt, trên tay truyền đến nhiệt độ hơi lành lạnh, sau cơn mưa oi bức đêm hè thì lại hết sức thoải mái, khiến tâm trí y đột nhiên bình thản.

Đằng kia, Tưởng viên ngoại một hồi lâu không nói gì cuối cùng cũng mở miệng: "Nếu thật sự muốn trả thù, vậy thì để nó tới tìm một mình ta thôi, liên luỵ tới huynh đệ mấy đứa Tưởng Ngọc Bân ta cũng nhận hết."

"Chỉ là chớ ảnh hưởng đến những hạ nhân không liên quan."



"Phụ thân ——" Tưởng Ngọc Bân cứng họng, sau một lúc lâu mới nói, "Mười, hai mươi năm này vốn cũng bình an không có chuyện gì, việc này do con đón dâu mới xảy ra lại hại phụ thân chịu khổ, hôn sự này vẫn nên... từ bỏ thôi."

"Về phía Vũ Nương con sẽ đích thân đi giải thích bồi tội."

Nói xong, hắn liền đứng dậy suy sụp bước ra ngoài cửa.

"Nhị thiếu gia dừng bước." Đúng lúc này, Lý Tị Chi mở miệng gọi hắn.

"Hai việc gần đây của quý sơn trang không phải là do báo thù của hoàng tước."

"Cái gì?" Tưởng viên ngoại kinh ngạc đứng bật dậy, ngơ ngác hỏi, "Lời này của đạo trưởng có ý gì?"

"Việc mấy vị thiếu gia cưới vợ không thuận, bần đạo cũng không dám phán đoán, nhưng Triệu lão đầu và Phương Hi thì xác thực không liên quan đến nó."

Nói xong, hắn ghé mắt nhìn Chung Đường, vươn tay ra.

"Sao thế?" Chung Đường chớp chớp mắt, vờ hồ đồ đặt tay của mình vào trong lòng bàn tay Lý Tị Chi.

Lý Tị Chi trở tay nhẹ nhàng chế trụ cổ tay Chung Đường, y mới thành thật lấy ra hai sợi lông vũ đen trắng đặt lên trên bàn nhỏ giữa hai người.

Lý Tị Chi buông lỏng tay cầm cổ tay Chung Đường. Chung Đường bĩu môi xoay người không để ý đến hắn.

"Màu lông của tước điểu kia có giống cái nào trong hai loại này không?"

Tưởng viên ngoại nhìn lông vũ đen trắng trên tay Lý Tị Chi, sửng sốt một hồi nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: "Không phải, ta nhớ rất rõ là mặc dù lông của nó tuy không nhiều nhưng ở đuôi có chút màu vàng, không phải như vậy."

Nói xong, ông cũng sững sờ: "Nhưng nếu không phải là nó... Chẳng lẽ chúng ta chọc phải thứ khác sao?"

Chung Đường nghiêng đầu dò xét vẻ mặt của Tưởng viên ngoại, nhìn dáng vẻ của ông ta thì có vẻ như thật sự không biết gì.

Nhưng... dư quang của y liếc thấy Tưởng Ngọc Bân đang trầm tư suy nghĩ một bên.

"Tưởng nhị thiếu gia đã gặp qua hai loại lông vũ này chưa?" Lý Tị Chi cũng thấy khác thường, mở miệng hỏi.

Tưởng Ngọc Bân bị nhắc tên ngẩng đầu, chần chờ nhìn lông vũ trên tay Lý Tị Chi: "Ta cũng không biết có phải hay không... Dù sao lông vũ trắng trong thiên hạ này cũng không ít."

"Nhị thiếu gia cứ nói đi." Lý Tị Chi cũng không kinh ngạc hay thúc giục mà chỉ đạm nhiên nói.

Tưởng Ngọc Bân gật gật đầu, nhớ lại: "Mùa thu năm ngoái, ta từ Lâm An về sơn trang có đi ngang qua Bách Tử Miếu tránh mưa, lúc đứng dưới mái hiên có nhặt được một con chim trắng."

"Lúc ấy cả người nó ướt đẫm, hình như mang theo cả vết thương, nên ta đút cho nó ăn một ít, để bên đống lửa sưởi ấm... Nhưng ngày thứ hai mưa chưa ngớt nó đã không thấy tăm hơi."

"Nói như thế thì nhị thiếu gia làm chuyện tốt rồi." Chung Đường tựa như lỡ đãng nói, đi cầm lông chim trong lòng bàn tay Lý Tị Chi. Lý Tị Chi không hề né tránh, để kệ y lấy sợi lông vũ mềm mại mình đang cầm.

"Nhưng nếu đúng là nó, sao lại muốn hại tánh mạng của bọn Triệu lão đầu?" Tưởng Ngọc Bân không thể tưởng tượng được nguyên do khiến sơn trang nhiễm máu tươi lại có khả năng nằm trên người hắn.



Chung Đường nâng đầu cầm lông vũ trắng kia phẩy nhẹ qua cằm: "Ai nói với ngươi là nó tới hại người?"

"Nó không phải đến hại người thì nó đến —" Đầu óc Tưởng Ngọc Bân rối tung lên. Chung Đường cũng không nói tỉ mỉ với hắn ta mà đặt phiến lông vũ trắng sang một bên.

"E rằng thứ chân chính muốn mệnh người không phải cái này."

"Cũng không phải nó?" Tưởng viên ngoại bất đắc dĩ cười khổ, thật sự không dám đi lấy chiếc lông vũ đen cuối cùng trên bàn, "Nói như thế thì vẫn còn oan nghiệt khác ư?"

Chung Đường không đáp lời, chỉ cầm lông vũ phất nhẹ qua mu bàn tay Lý Tị Chi, đến tận khi đối phương cau mày thì y mới cong mắt yên lặng thu tay về.

Tưởng viên ngoại thấy hai người Lý, Chung không có ý nhiều lời nên đành phải chuyển sự chú ý sang mấy nhi tử: "Các con có còn oan nghiệt nào cùng cầm điểu không?"

Tưởng Ngọc Vanh thất thần lắc đầu liên tục, Tưởng Ngọc Bân cũng thề son sắt nói không có, nói không chừng Tưởng Ngọc Phong... thôi, giờ phút này vẫn đang say khướt niệm báo ứng, hỏi cũng không được gì.

"Vừa không biết nó từ đâu ra, lại cũng không biết đến cùng nó muốn cái gì, thế này thì phải làm như nào cho đúng đây." Tưởng viên ngoại nói thật, những gì xảy ra trong mấy ngày nay đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

"Lần này đã không có manh mối, không bằng bắt đầu tìm từ chỗ người bị hại." Giọng nói thanh lãnh của Lý Tị Chi vang lên, đưa ra một con đường, "Tưởng viên ngoại sao không ngẫm lại hai người xảy ra chuyện lần này có điểm nào tương đồng."

"Điểm tương đồng?" Tưởng viên ngoại sững sờ, do dự nói, "Triệu lão đầu và Phương Hi, một người thường ngày canh giữ ở hậu viện, một người thì tuỳ thân đi theo Bân nhi, căn bản không có quan hệ gì với nhau, thật sự... một hai phải có cái gì thì, đều là đàn ông."

"Cũng không phải." Sau khi Chung Đường đùa nghịch với tay Lý Tị Chi một lúc lâu thì tính tình cũng ôn hoà hơn chút, dùng lông vũ đen chỉ chỉ hỉ phục nhiễm máu, cong môi nói, "Lần thứ hai người bị hại thật sự hẳn là Tiểu Nhàn."

"Nhưng chẳng qua có người thế chỗ chắn cho nàng một phen."

"Sao, sao lại là Tiểu Nhàn?" Tưởng Ngọc Bân nhíu mày lắc đầu nói, "Tiểu Nhàn và Triệu lão đầu kia thì lại càng không có điểm gì chung."

"Trước khi bọn họ xảy ra chuyện đều ở bên ai?" Lý Tị Chi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác lập tức yên tĩnh, hắn lại hỏi, "Phương Hi và Tiểu Nhàn có quan hệ gì?"

"Bọn họ là..." Tưởng Ngọc Bân bừng tỉnh, hắn cũng đã từng nghe người ta nói về chuyện của Phương Hi và Tiểu Nhàn, "Thế thì đúng rồi, Triệu lão đầu và tức phụ của ông ta, Tiểu Nhàn và Phương Hi, đều là hai người yêu nhau gặp gỡ."

"Hắc điểu này chẳng lẽ không vừa mắt những người có nhân duyên viên mãn ư?" Chung Đường dùng tay chống cằm, liếc mắt nhìn nhau với Lý Tị Chi, nói rất có thâm ý, "E rằng sẽ không dừng lại."

--------

Trong Phù Dung Trai ở Đông viện, đèn hoa sen chiếu sáng sa trướng thêu hoa, nha hoàn Tiểu Huyên cẩn thận băng bó lại cổ tay cho Vũ Nương, lo lắng nói: "Sao lại cắt sâu như này, sợ là sẽ để lại sẹo trên tay cô nương mất thôi."

Vũ Nương hơi lơ đễnh nhưng vẫn cười cười: "Chỉ là trên cổ tay mà thôi, che đi rồi sẽ không ai để ý đâu."

"Vậy cũng khiến người khác đau lòng đó." Tiểu Huyên bĩu môi, lại cười nói, "Cô nương cũng thấy mà, nhị thiếu gia đau lòng lắm luôn."

"Được rồi." Nhắc tới Tưởng Ngọc Bân, khuôn mặt trắng bệch của Vũ Nương cuối cùng cũng ửng hồng. Nàng đẩy nhẹ bả vai Tiểu Huyên: "Bên này ta không còn chuyện gì nữa rồi, em đi làm bạn với Tiểu Nhàn đi, nhất định đêm nay con bé không ngon giấc được đâu."

Tiểu Huyên và Tiểu Nhàn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cảm tình không tầm thường. Cô nghĩ đến chuyện xảy ra với Tiểu Nhàn thì cũng không yên tâm, giờ phút này nghe Vũ Nương nói vậy thì đúng ý cô.

Vì thế sau khi thu dọn chăn đệm cho Vũ Nương xong, cô đẩy cửa rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Trưởng, Em Có Thơm Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook