Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Chương 6: Mị hoặc
Thứ Nhất Cá Đào Tử
09/11/2023
“Tránh xa ta ra.” Giang Sùng Ngọc lạnh lùng liếc nhìn Linh Chiêu.
Linh Chiêu hừ nhẹ một tiếng, “Nếu ta không tránh thì sao?”
“Vậy ta sẽ giết ngươi.”
“Được thôi, ngài giết ta đi, tốt nhất là dùng chính tay ngài bóp chết ta, để ta có thể chết trong lòng ngài.” Ngữ điệu Linh Chiêu có vài phần hưng phấn.
Giang Sùng Ngọc cau mày không nói gì, trên trán hắn nổi gân xanh, tựa như đang kìm nén cái gì.
Linh Chiêu lại nói, “Ồ, đáng tiếc, đạo trưởng là người tu đạo, lạm sát kẻ vô tội không phải là tác phong của Thượng Thanh Cung.”
Nàng có điểm tiếc nuối lại mất mát.
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc lạnh lẽo nhìn về phía nàng, “Hồ yêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Linh Chiêu sửng sốt, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra: Làm ngươi!
May mắn nàng kiềm chế được, nhưng nụ cười trên mặt càng tươi hơn, nhẹ nhàng nói, “Đạo trưởng, phải làm sao ngài mới nhận ta vào Phồn Hoa Lâu?”
Giang Sùng Ngọc im lặng không nói, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một nữ tử mặt dày như vậy.
Trong không gian im lặng không tiếng động đột ngột truyền đến tiếng bước chân từ ngoài sân.
Lỗ tai Linh Chiêu giật giật, nàng quay đầu nhìn lại, người đó bước đi rất nhanh, trong giây lát đã đi vào hậu viện.
“Ai tới?” Linh Chiêu ngước mắt lên hỏi Giang Sùng Ngọc.
Không đợi hắn kịp trả lời nàng đã lắc mình biến thành một con sóc nhỏ.
Nàng dùng đôi chân ngắn ngủn của mình nhảy đến bên cạnh Giang Sùng Ngọc, vừa tới đã xốc vạt áo của hắn lên chui vào bên trong.
Giang Sùng Ngọc nhíu chặt lông mày, nhấc chân muốn dẫm bẹp con vật nhỏ này.
Giọng của Linh Chiêu truyền đến, “Đạo trưởng, không thể sát sinh!”
Cửa sân bị đẩy ra, Giang Sùng Ngọc khựng lại, giơ tay phủ phủi áo bào, âm thầm làm một pháp quyết để che giấu hơi thở của Linh Chiêu.
“Tiểu sư đệ, thân thể thế nào rồi?” Người đến là chưởng môn của Thượng Thanh Cung, sư huynh của Giang Sùng Ngọc, Vệ Thương Xuyên.
Giang Sùng Ngọc chắp tay hành lễ với hắn, sau đó mới nói, “Đa tạ sư huynh quan tâm, thân thể đệ đã không sao nữa rồi.”
“Haizz, Giáng Thần Chú này tra tấn đệ đã hơn 200 năm, đến nay vẫn không có phương pháp trừ tận gốc, thật sự là lỗi của ta… Gần đây ta lật xem lại sách cổ, cuối cùng cũng tìm được một biện pháp để giảm bớt.” Giữa hai hàng lông mày của Vệ Thương Xuyên có nhiều khe rãnh sâu do nhiều năm nhíu mày gây ra, trên khuôn mặt anh đĩnh của hắn luôn mang theo nét sầu tư.
Giang Sùng Ngọc nghe vậy, cũng không biểu hiện ra bao nhiêu cảm xúc, chỉ bình tĩnh nói, “Sư huynh, Giáng Thần Chú trong cơ thể đệ là do đệ, sư huynh không cần tự trách bản thân.”
Vệ Thương Xuyên chậm rãi đi tới, cách Giang Sùng Ngọc bốn năm bước chân mới dừng lại, lại nói, “Sùng Ngọc, ta biết đệ đã chấp nhận vận mệnh của mình, nhưng ta không thể mặc kệ như thế, sách cổ có nói lấy vảy rồng, máu phượng hoàng luyện hóa cùng yêu tâm ngàn năm rồi ăn vào là có thể giải được chú… Sùng Ngọc, ta muốn thử lại.”
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc nhìn về phía vạt áo đạo bào của mình, lạnh lùng nói, “Sư huynh, đây là cấm pháp, không thể.”
“Ta biết, nhưng nếu phương pháp này thật sự có thể giải được Giáng Thần Chú trên người đệ thì sao? Ta vẫn muốn thử một lần, vảy rồng và máu phượng hoàng thì dễ rồi, một cái có thể cầu Long tộc ở Bắc Hải, một cái tìm Thanh Miên sư tỷ của đệ, chỉ còn lại yêu tâm ngàn năm là khó tìm.” Giọng điệu Vệ Thương Xuyên có vài phần cố chấp.
Giang Sùng Ngọc than nhẹ một hơi, chỉ có thể lặp lại, “Sư huynh, đệ là người duy nhất sở hữu Giáng Thần Chú, điều này chứng minh không có cách giải, sư huynh hà tất phải lãng phí công sức làm gì?”
Ánh mắt Vệ Thương Xuyên đông cứng, ngữ khí nghiêm nghị nói, “Sùng Ngọc, hiện tại cả Thượng Thanh Cung này chỉ duy nhất đệ có cơ hội đắc đạo phi thăng, nếu ta không nghĩ ra biện pháp gì thì Thượng Thanh Cung này còn có thể trụ lại được bao lâu? Sùng Ngọc, coi như đệ giúp sư huynh đi, cũng trách ta vô dụng, chức vị chưởng môn này vốn dĩ nên là của đệ…”
Giang Sùng Ngọc im lặng, trong lòng cảm thấy mệt mỏi, ước gì không thể tiêu diệt toàn bộ đại lục Cửu Châu.
Vệ Thương Xuyên hòa hoãn lại, “Ngày hôm qua ta có nghe nói trong đám tiểu yêu lần này tới đây có một số tư chất khá tốt, ta sẽ xem xét, nếu thật sự không tìm được yêu tâm ngàn năm thì sẽ mổ mấy viên yêu tâm trăm năm, chỉ cần phương pháp lần này có tác dụng.”
“Sư huynh… điều này sẽ cản trở việc tu hành của huynh! Không đáng.” Giọng điệu Giang Sùng Ngọc đầy lạnh lẽo.
Vệ Thương Xuyên vẫy tay, “Sùng Ngọc, đáng giá! Chỉ cần là vì Thượng Thanh Cung, là vì đệ, tất cả đều đáng giá.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người tan rã trong không vui, Giang Sùng Ngọc không thể thay đổi được suy nghĩ của Vệ Thương Xuyên.
Hắn nhìn Vệ Thương Xuyên rời khỏi Phồn Hoa Lâu, tay ôm lấy trán, dựa vào cửa sổ, cảm thấy vô cùng bất lực.
Linh Chiêu chui ra từ dưới áo bào của Giang Sùng Ngọc, từ con sóc nhỏ biến thành người, nàng khoanh tay nhìn Giang Sùng Ngọc, nói với hắn, “Được rồi, ta nghe thấy hết rồi, không ngờ tới Thượng Thanh Cung các ngài còn làm cả việc giết yêu mổ tim?”
Giang Sùng Ngọc mặc kệ nàng.
Linh Chiêu tiến lên hai bước đến gần Giang Sùng Ngọc, gần như sắp dán lên người hắn, nàng ngẩng mặt ghé sát vào tai Giang Sùng Ngọc, nhẹ giọng nói, “Ta vừa đúng là một con yêu ngàn năm, ngài nói xem, nếu sư huynh của ngài biết được thì có giết ta không?”
Giang Sùng Ngọc đưa tay đẩy Linh Chiêu ra, khuôn mặt lạnh như phủ sương, như thể vạn vật trên đời đều không thể khiến hắn hứng thú.
Linh Chiêu nghiêng người né tránh tay hắn, được một tấc lại muốn tiến một thước gần sát Giang Sùng Ngọc, nàng đưa tay qua eo hắn, nắm lấy bệ cửa sổ, nhìn giống như đang ôm hắn vào trong lòng.
“Biến đi, ta giết ngươi bây giờ.” Giang Sùng Ngọc nắm lấy cánh tay Linh Chiêu, muốn đẩy nàng ra.
Linh Chiêu lại xoay người một cái, thuận theo động tác của Giang Sùng Ngọc tựa vào trong lòng ngực hắn.
Giang Sùng Ngọc nắm chặt cánh tay nàng, như thể hắn chủ động kéo nàng vào lòng vậy.
“Đạo trưởng, đừng tức giận, chúng ta nói chuyện đi.” Linh Chiêu nghiêng đầu về phía sau, mặt mày mang ý cười thật sâu, nàng giơ tay lôi kéo ống tay áo của Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt Linh Chiêu, nàng sinh ra cực kỳ yêu diễm, sóng mắt lưu chuyển như chứa đựng yêu lực câu hồn nhiếp phách, đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với một nữ tử như vậy, gần đến nỗi mỗi hơi thở đều ngập tràn mùi hương trên người Linh Chiêu, là mùi hương mát lạnh quen thuộc ấy.
Linh Chiêu nhìn thấy ánh mắt hắn lưu luyến trên mặt nàng, không khỏi nhếch đôi mỏng đỏ mọng lên, cười càng thêm tùy ý, “Đạo trưởng, có phải ngài cảm thấy ta rất xinh đẹp không?”
Nàng khẽ cử động cổ tay, dọc theo ống tay áo to rộng hướng lên trên, dần dần tới gần da thịt Giang Sùng Ngọc, khi chạm đến cổ tay hắn bị thì ống tay áo lót chặn lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải áo lót.
Giang Sùng Ngọc mím chặt môi, hắn lẽ ra phải bóp chết yêu nữ này hoặc là đẩy ra, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng lại không làm gì cả, tùy ý để Linh Chiêu làm loạn trong lồng ngực hắn.
Linh Chiêu không ngừng đưa ngón tay dọc theo cổ tay áo chui vào, đầu ngón tay chạm được vào làn da ở cổ tay Giang Sùng Ngọc khiến nàng cảm thấy sung sướng.
Đôi mắt nàng không di chuyển nhìn Giang Sùng Ngọc, nhìn bộ dạng ngơ ngác của hắn, trong lòng không khỏi cười ra tiếng.
Chê cười, mê hồn chú của hồ yêu ngàn năm không phải là luyện tập cho có, nhưng mà cũng đúng lúc gặp được thời cơ thích hợp, tâm tình Giang Sùng Ngọc lúc này đang bấn loạn, tạo cơ hội cho Linh Chiêu thừa dịp lợi dụng.
“Đạo trưởng, chúng ta ngủ một giấc nhé, được không?” Linh Chiêu ở trong lòng ngực hắn xoay người lại, bàn tay kia đã sớm thoát khỏi sự kiềm chế của Giang Sùng Ngọc, nàng vòng tay qua eo Giang Sùng Ngọc, kiễng chân lên, ghé sát thì thầm vào bên tai hắn.
Mà bàn tay còn lại của Linh Chiêu đang không ngừng vuốt ve cổ tay Giang Sùng Ngọc, xúc cảm mịn màng như sứ trắng khiến nàng yêu thích không muốn buông tay.
Cả người đều nằm trong vòng tay Giang Sùng Ngọc, ép hắn dựa vào song cửa sổ bằng gỗ phía sau, cánh tay Linh Chiêu siết lại, để cơ thể hai người chạm vào nhau, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể đối phương.
Một chân Linh Chiêu bước nửa bước về phía trước, chen vào giữa hai chân Giang Sùng Ngọc, nàng nâng đùi lên, chậm rãi cọ xát chân Giang Sùng Ngọc, một chút lại một chút, dần dần di chuyển về phía đồ vật ở giữa hai chân hắn.
Giang Sùng Ngọc khép hờ mắt, chống hai tay lên bệ cửa sổ, cả người hắn trở nên trì độn, cảm giác như đang bay lên, từng đợt hương thơm mát lạnh quanh quẩn xung quanh hắn khiến trong lòng hắn có chút khó nhịn.
Cánh tay đang ôm ở eo hắn của Linh Chiêu dần đi xuống, mò mẫm dọc theo vòng eo và thắt lưng căng chặt, đầu ngón tay khẽ chạm vào đạo bào của hắn, sau đó đặt lên bờ mông hắn, nhẹ nhàng nắn bóp.
“Đạo trưởng, ta có đẹp không?” Linh Chiêu vừa dùng thịt đùi cọ xát gậy thịtGiang Sùng Ngọc, vừa nhón một chân còn lại lên áp sát cổ Giang Sùng Ngọc, hơi thở của nàng mang theo nhiệt độ nóng hổi phả vào làn da cổ lộ ra của hắn.
Giang Sùng Ngọc đờ đẫn lắc đầu khiến biên độ cọ xát giữa Linh Chiêu và hắn lớn hơn nữa.
Linh Chiêu nhìn Giang Sùng Ngọc đang cố gắng tỉnh táo lại, không nhịn được cong môi, sau đó vòng tay qua cổ hắn, dán môi hôn lên khóe miệng hắn.
Linh Chiêu hừ nhẹ một tiếng, “Nếu ta không tránh thì sao?”
“Vậy ta sẽ giết ngươi.”
“Được thôi, ngài giết ta đi, tốt nhất là dùng chính tay ngài bóp chết ta, để ta có thể chết trong lòng ngài.” Ngữ điệu Linh Chiêu có vài phần hưng phấn.
Giang Sùng Ngọc cau mày không nói gì, trên trán hắn nổi gân xanh, tựa như đang kìm nén cái gì.
Linh Chiêu lại nói, “Ồ, đáng tiếc, đạo trưởng là người tu đạo, lạm sát kẻ vô tội không phải là tác phong của Thượng Thanh Cung.”
Nàng có điểm tiếc nuối lại mất mát.
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc lạnh lẽo nhìn về phía nàng, “Hồ yêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Linh Chiêu sửng sốt, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra: Làm ngươi!
May mắn nàng kiềm chế được, nhưng nụ cười trên mặt càng tươi hơn, nhẹ nhàng nói, “Đạo trưởng, phải làm sao ngài mới nhận ta vào Phồn Hoa Lâu?”
Giang Sùng Ngọc im lặng không nói, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một nữ tử mặt dày như vậy.
Trong không gian im lặng không tiếng động đột ngột truyền đến tiếng bước chân từ ngoài sân.
Lỗ tai Linh Chiêu giật giật, nàng quay đầu nhìn lại, người đó bước đi rất nhanh, trong giây lát đã đi vào hậu viện.
“Ai tới?” Linh Chiêu ngước mắt lên hỏi Giang Sùng Ngọc.
Không đợi hắn kịp trả lời nàng đã lắc mình biến thành một con sóc nhỏ.
Nàng dùng đôi chân ngắn ngủn của mình nhảy đến bên cạnh Giang Sùng Ngọc, vừa tới đã xốc vạt áo của hắn lên chui vào bên trong.
Giang Sùng Ngọc nhíu chặt lông mày, nhấc chân muốn dẫm bẹp con vật nhỏ này.
Giọng của Linh Chiêu truyền đến, “Đạo trưởng, không thể sát sinh!”
Cửa sân bị đẩy ra, Giang Sùng Ngọc khựng lại, giơ tay phủ phủi áo bào, âm thầm làm một pháp quyết để che giấu hơi thở của Linh Chiêu.
“Tiểu sư đệ, thân thể thế nào rồi?” Người đến là chưởng môn của Thượng Thanh Cung, sư huynh của Giang Sùng Ngọc, Vệ Thương Xuyên.
Giang Sùng Ngọc chắp tay hành lễ với hắn, sau đó mới nói, “Đa tạ sư huynh quan tâm, thân thể đệ đã không sao nữa rồi.”
“Haizz, Giáng Thần Chú này tra tấn đệ đã hơn 200 năm, đến nay vẫn không có phương pháp trừ tận gốc, thật sự là lỗi của ta… Gần đây ta lật xem lại sách cổ, cuối cùng cũng tìm được một biện pháp để giảm bớt.” Giữa hai hàng lông mày của Vệ Thương Xuyên có nhiều khe rãnh sâu do nhiều năm nhíu mày gây ra, trên khuôn mặt anh đĩnh của hắn luôn mang theo nét sầu tư.
Giang Sùng Ngọc nghe vậy, cũng không biểu hiện ra bao nhiêu cảm xúc, chỉ bình tĩnh nói, “Sư huynh, Giáng Thần Chú trong cơ thể đệ là do đệ, sư huynh không cần tự trách bản thân.”
Vệ Thương Xuyên chậm rãi đi tới, cách Giang Sùng Ngọc bốn năm bước chân mới dừng lại, lại nói, “Sùng Ngọc, ta biết đệ đã chấp nhận vận mệnh của mình, nhưng ta không thể mặc kệ như thế, sách cổ có nói lấy vảy rồng, máu phượng hoàng luyện hóa cùng yêu tâm ngàn năm rồi ăn vào là có thể giải được chú… Sùng Ngọc, ta muốn thử lại.”
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc nhìn về phía vạt áo đạo bào của mình, lạnh lùng nói, “Sư huynh, đây là cấm pháp, không thể.”
“Ta biết, nhưng nếu phương pháp này thật sự có thể giải được Giáng Thần Chú trên người đệ thì sao? Ta vẫn muốn thử một lần, vảy rồng và máu phượng hoàng thì dễ rồi, một cái có thể cầu Long tộc ở Bắc Hải, một cái tìm Thanh Miên sư tỷ của đệ, chỉ còn lại yêu tâm ngàn năm là khó tìm.” Giọng điệu Vệ Thương Xuyên có vài phần cố chấp.
Giang Sùng Ngọc than nhẹ một hơi, chỉ có thể lặp lại, “Sư huynh, đệ là người duy nhất sở hữu Giáng Thần Chú, điều này chứng minh không có cách giải, sư huynh hà tất phải lãng phí công sức làm gì?”
Ánh mắt Vệ Thương Xuyên đông cứng, ngữ khí nghiêm nghị nói, “Sùng Ngọc, hiện tại cả Thượng Thanh Cung này chỉ duy nhất đệ có cơ hội đắc đạo phi thăng, nếu ta không nghĩ ra biện pháp gì thì Thượng Thanh Cung này còn có thể trụ lại được bao lâu? Sùng Ngọc, coi như đệ giúp sư huynh đi, cũng trách ta vô dụng, chức vị chưởng môn này vốn dĩ nên là của đệ…”
Giang Sùng Ngọc im lặng, trong lòng cảm thấy mệt mỏi, ước gì không thể tiêu diệt toàn bộ đại lục Cửu Châu.
Vệ Thương Xuyên hòa hoãn lại, “Ngày hôm qua ta có nghe nói trong đám tiểu yêu lần này tới đây có một số tư chất khá tốt, ta sẽ xem xét, nếu thật sự không tìm được yêu tâm ngàn năm thì sẽ mổ mấy viên yêu tâm trăm năm, chỉ cần phương pháp lần này có tác dụng.”
“Sư huynh… điều này sẽ cản trở việc tu hành của huynh! Không đáng.” Giọng điệu Giang Sùng Ngọc đầy lạnh lẽo.
Vệ Thương Xuyên vẫy tay, “Sùng Ngọc, đáng giá! Chỉ cần là vì Thượng Thanh Cung, là vì đệ, tất cả đều đáng giá.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người tan rã trong không vui, Giang Sùng Ngọc không thể thay đổi được suy nghĩ của Vệ Thương Xuyên.
Hắn nhìn Vệ Thương Xuyên rời khỏi Phồn Hoa Lâu, tay ôm lấy trán, dựa vào cửa sổ, cảm thấy vô cùng bất lực.
Linh Chiêu chui ra từ dưới áo bào của Giang Sùng Ngọc, từ con sóc nhỏ biến thành người, nàng khoanh tay nhìn Giang Sùng Ngọc, nói với hắn, “Được rồi, ta nghe thấy hết rồi, không ngờ tới Thượng Thanh Cung các ngài còn làm cả việc giết yêu mổ tim?”
Giang Sùng Ngọc mặc kệ nàng.
Linh Chiêu tiến lên hai bước đến gần Giang Sùng Ngọc, gần như sắp dán lên người hắn, nàng ngẩng mặt ghé sát vào tai Giang Sùng Ngọc, nhẹ giọng nói, “Ta vừa đúng là một con yêu ngàn năm, ngài nói xem, nếu sư huynh của ngài biết được thì có giết ta không?”
Giang Sùng Ngọc đưa tay đẩy Linh Chiêu ra, khuôn mặt lạnh như phủ sương, như thể vạn vật trên đời đều không thể khiến hắn hứng thú.
Linh Chiêu nghiêng người né tránh tay hắn, được một tấc lại muốn tiến một thước gần sát Giang Sùng Ngọc, nàng đưa tay qua eo hắn, nắm lấy bệ cửa sổ, nhìn giống như đang ôm hắn vào trong lòng.
“Biến đi, ta giết ngươi bây giờ.” Giang Sùng Ngọc nắm lấy cánh tay Linh Chiêu, muốn đẩy nàng ra.
Linh Chiêu lại xoay người một cái, thuận theo động tác của Giang Sùng Ngọc tựa vào trong lòng ngực hắn.
Giang Sùng Ngọc nắm chặt cánh tay nàng, như thể hắn chủ động kéo nàng vào lòng vậy.
“Đạo trưởng, đừng tức giận, chúng ta nói chuyện đi.” Linh Chiêu nghiêng đầu về phía sau, mặt mày mang ý cười thật sâu, nàng giơ tay lôi kéo ống tay áo của Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt Linh Chiêu, nàng sinh ra cực kỳ yêu diễm, sóng mắt lưu chuyển như chứa đựng yêu lực câu hồn nhiếp phách, đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với một nữ tử như vậy, gần đến nỗi mỗi hơi thở đều ngập tràn mùi hương trên người Linh Chiêu, là mùi hương mát lạnh quen thuộc ấy.
Linh Chiêu nhìn thấy ánh mắt hắn lưu luyến trên mặt nàng, không khỏi nhếch đôi mỏng đỏ mọng lên, cười càng thêm tùy ý, “Đạo trưởng, có phải ngài cảm thấy ta rất xinh đẹp không?”
Nàng khẽ cử động cổ tay, dọc theo ống tay áo to rộng hướng lên trên, dần dần tới gần da thịt Giang Sùng Ngọc, khi chạm đến cổ tay hắn bị thì ống tay áo lót chặn lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải áo lót.
Giang Sùng Ngọc mím chặt môi, hắn lẽ ra phải bóp chết yêu nữ này hoặc là đẩy ra, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng lại không làm gì cả, tùy ý để Linh Chiêu làm loạn trong lồng ngực hắn.
Linh Chiêu không ngừng đưa ngón tay dọc theo cổ tay áo chui vào, đầu ngón tay chạm được vào làn da ở cổ tay Giang Sùng Ngọc khiến nàng cảm thấy sung sướng.
Đôi mắt nàng không di chuyển nhìn Giang Sùng Ngọc, nhìn bộ dạng ngơ ngác của hắn, trong lòng không khỏi cười ra tiếng.
Chê cười, mê hồn chú của hồ yêu ngàn năm không phải là luyện tập cho có, nhưng mà cũng đúng lúc gặp được thời cơ thích hợp, tâm tình Giang Sùng Ngọc lúc này đang bấn loạn, tạo cơ hội cho Linh Chiêu thừa dịp lợi dụng.
“Đạo trưởng, chúng ta ngủ một giấc nhé, được không?” Linh Chiêu ở trong lòng ngực hắn xoay người lại, bàn tay kia đã sớm thoát khỏi sự kiềm chế của Giang Sùng Ngọc, nàng vòng tay qua eo Giang Sùng Ngọc, kiễng chân lên, ghé sát thì thầm vào bên tai hắn.
Mà bàn tay còn lại của Linh Chiêu đang không ngừng vuốt ve cổ tay Giang Sùng Ngọc, xúc cảm mịn màng như sứ trắng khiến nàng yêu thích không muốn buông tay.
Cả người đều nằm trong vòng tay Giang Sùng Ngọc, ép hắn dựa vào song cửa sổ bằng gỗ phía sau, cánh tay Linh Chiêu siết lại, để cơ thể hai người chạm vào nhau, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể đối phương.
Một chân Linh Chiêu bước nửa bước về phía trước, chen vào giữa hai chân Giang Sùng Ngọc, nàng nâng đùi lên, chậm rãi cọ xát chân Giang Sùng Ngọc, một chút lại một chút, dần dần di chuyển về phía đồ vật ở giữa hai chân hắn.
Giang Sùng Ngọc khép hờ mắt, chống hai tay lên bệ cửa sổ, cả người hắn trở nên trì độn, cảm giác như đang bay lên, từng đợt hương thơm mát lạnh quanh quẩn xung quanh hắn khiến trong lòng hắn có chút khó nhịn.
Cánh tay đang ôm ở eo hắn của Linh Chiêu dần đi xuống, mò mẫm dọc theo vòng eo và thắt lưng căng chặt, đầu ngón tay khẽ chạm vào đạo bào của hắn, sau đó đặt lên bờ mông hắn, nhẹ nhàng nắn bóp.
“Đạo trưởng, ta có đẹp không?” Linh Chiêu vừa dùng thịt đùi cọ xát gậy thịtGiang Sùng Ngọc, vừa nhón một chân còn lại lên áp sát cổ Giang Sùng Ngọc, hơi thở của nàng mang theo nhiệt độ nóng hổi phả vào làn da cổ lộ ra của hắn.
Giang Sùng Ngọc đờ đẫn lắc đầu khiến biên độ cọ xát giữa Linh Chiêu và hắn lớn hơn nữa.
Linh Chiêu nhìn Giang Sùng Ngọc đang cố gắng tỉnh táo lại, không nhịn được cong môi, sau đó vòng tay qua cổ hắn, dán môi hôn lên khóe miệng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.