Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Chương 48: Quỳ Hỏa
Thứ Nhất Cá Đào Tử
27/10/2024
“Đủ rồi đấy, nhanh rút ra đi, bụng ta trướng quá.” Linh Chiêu đẩy bả vai Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc cọ cọ bầu vú nàng, sau đó duỗi thẳng eo đứng lên khỏi người nàng, gậy thịt cũng đi theo rút ra, chất lỏng bị chặn kín trong nháy mắt theo cái miệng nhỏ chảy ra bên ngoài, tạo thành một vũng nước ướt lớn.
Hắn dùng ngón tay ấn vào cái bụng hơi phồng lên của Linh Chiêu, trong mắt toàn là ý cười, “Giống như mang thai vậy.”
Linh Chiêu nhấc chân lên đá hắn một cái, “Lần nào chàng cũng bắn vào nhiều như vậy, nếu ta thật sự mang thai thật thì làm sao bây giờ?”
Nàng có chút lo lắng, hồ ly và người kết hợp với nhau sinh ra chắc vẫn là hồ ly nhỉ?
A, nàng chợt nhớ ra, bản thân nàng chính là một con hồ ly lai còn gì!
“Vậy thì sinh thôi, sinh một đứa trẻ có huyết thống của ta và nàng.” Giang Sùng Ngọc trở nên kích động, hắn quay đầu nhìn thẳng vào mắt Linh Chiêu.
“Cút đi, ta không muốn phải chăm con đâu.” Linh Chiêu nghĩ đến trẻ con liền đau đầu.
Tiểu ác ma thích khóc lóc lại thích ríu rít làm loạn, nàng đã nhìn thấy quá nhiều ở nhân gian rồi.
“Ta chăm cho.” Giang Sùng Ngọc mỉm cười, trong mắt phảng phất ánh sáng mờ.
Linh Chiêu ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
Chờ đến khi hai người dọn dẹp sạch sẽ xong, khi mở cửa phòng ra Linh Chiêu bị Minh Khanh đứng ở ngoài hành lang dọa cho giật mình.
“Đứng ở đây làm gì? Làm ta giật cả mình.”
Minh Khanh quay đầu lại, nhìn Giang Sùng Ngọc từ đầu đến chân đánh giá vài lần như muốn nhìn xuyên thấu hắn vậy.
Linh Chiêu di chuyển chắn trước mặt Giang Sùng Ngọc, “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?”
Minh Khanh nhếch môi cười, mang theo vẻ mị hoặc mà tà ác, “Hai ngươi thật đúng là… nhân trung long phượng.”
Linh Chiêu ngơ ngác, lời này có ý gì?
Nàng quay đầu dò hỏi Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc mặc đạo bào màu nguyệt bạch, khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt nghiêm nghị như trích tiên kia, chỉ khi nhìn Linh Chiêu ánh mắt mới thay đổi, “Hắn đang khen chúng ta.”
Linh Chiêu nửa tin nửa ngờ, không để tâm lời nhận xét này nữa, quay đầu nói với Minh Khanh, “Trong thành Vân An có mấy nam tử vừa làm lễ trưởng thành liền mất đi một hồn phách, chuyện này là do các ngươi làm sao?”
Minh Khanh thu hồi ý cười, trên mặt có chút xấu hổ cùng sầu muộn, “Đúng.”
Sắc mặt Linh Chiêu lập tức thay đổi, “Các ngươi vẫn còn dùng cách làm hại đến tính mạng của người phàm để tu luyện? Thật là làm ô nhục mặt mũi của hồ tộc.”
Minh Khanh thở dài, hắn giơ một bàn tay lên ngang bụng hướng về phía trước, “Hồ Vương muốn gặp các ngươi.”
Nói xong liền cất bước dẫn đầu đi trước.
Linh Chiêu nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Giang Sùng Ngọc, nàng không hiểu đám hồ ly này muốn làm cái gì.
Giang Sùng Ngọc đưa tay nắm lấy tay Linh Chiêu, bàn tay nắm chặt lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói, “Ta đã để lại Song Dẫn Quyết ở sân của Khương Bình, nếu có người đi vào thì có thể đi theo chỉ dẫn của pháp quyết biết được chúng ta đang ở đâu.”
Linh Chiêu nghe vậy khẽ gật đầu.
Hai người đi theo phía sau Minh Khanh đến cung điện của Hồ Vương.
Cung điện nằm sâu dưới lòng đất của thành Vân An, không có ngày đêm thay đổi, chỉ có ánh sáng của dạ minh châu sáng như ban ngày.
Lúc đi đến bên ngoài cung điện của Hồ Vương thế mà lại nhìn thấy Minh Sương đang quỳ gối ở ngoài hành lang, Linh Chiêu nhướng mày, nhìn chằm chằm vào nữ tử cũng là hồ ly này.
Sống lưng Minh Sương cứng đờ, không thèm nhìn Linh Chiêu và Giang Sùng Ngọc một cái.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Linh Chiêu hóng hớt đưa tay chọc vào cánh tay Minh Khanh.
Minh Khanh cười lạnh, “Nàng ta quên mất thân phận của bản thân là gì.”
Linh Chiêu khoanh tay trước ngực, dường như hiểu được điều gì đó.
Suy cho cùng không phải hồ ly nào cũng giống như nàng, không cha không mẹ lại không có bất kỳ vướng bận nào, nên sẽ không có người quản nàng.
Hồ Vương vẫn ngồi ở nơi cao nhất trong cung điện như cũ, ông ta hướng về phía Giang Sùng Ngọc tạ lỗi, “Thật xin lỗi, tiểu đạo trưởng, đứa con gái của ta không biết phép tắc, khiến đạo trưởng phải chịu khổ rồi.”
Ông ta cũng không hiểu tại sao người ngày thường thích chơi đùa không quan tâm đến tình yêu như Minh Sương hôm nay lại đến tìm ông đòi lấy một người tu đạo như vậy.
Lại còn nhất định phải đòi cho bằng được nữa, thật là bị quỷ ám rồi.
Lời Hồ Vương nhẹ nhàng, không có ý xin lỗi thật lòng, lại còn xen lẫn sự khó chịu.
Giang Sùng Ngọc vô cảm tiến lên hai bước, chắp tay hành lễ, “Hồ Vương thật sự nên quản giáo nhiều hơn.”
Linh Chiêu cúi đầu cười, bả vai nàng run lên, cố gắng kiềm nén tiếng cười trong cổ họng.
Minh Khanh ở một bên ho khan, vội vàng nói, “Hồ Vương, chuyện này xin tạm gác sang một bên, chúng ta có chuyện gấp hơn cần nói.”
Hồ Vương thở dài một tiếng nặng nhọc, ông ta xua đi lớp mây mù trước mặt, lộ ra khuôn mặt thật.
Linh Chiêu vừa ngẩng đầu lên đã lập tức nhíu mày, nàng nhìn thấy nửa bên mặt trái của Hồ Vương giống như bị lửa thiêu đốt, hơn phân nửa khuôn mặt là vết sẹo gớm ghiếc.
“Đây là bị Quỳ Hỏa đốt.” Khi Hồ Vương nói chuyện, khóe miệng khẽ động, khiến nửa khuôn mặt kia càng thêm đáng sợ.
Linh Chiêu nhìn mà cảm thấy khó chịu, nàng quay sang nhìn Giang Sùng Ngọc thấy sắc mặt Giang Sùng Ngọc vẫn bình thường như cũ.
Nhưng đôi lông mày của Giang Sùng Ngọc cũng giống như nàng, nhíu chặt lại, trong đó còn đọng lại chút gì đó u sầu.
"Quỳ Hỏa là cái gì?” Linh Chiêu cao giọng hỏi.
Hình như Hồ Vương khó có thể nói ra, ông im lặng để bình ổn lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, Minh Ly đứng bên cạnh lên tiếng nói thay ông, “Đây là ngọn lửa đặc biệt của tôn chủ Ma tôn Quỳ Uyên, có thể thiêu đốt trời đất, hủy hoại nhân gian.”
Linh Chiêu nghe vậy liền thắc mắc, không phải Quỳ Uyên kia đã bị phong ấn rồi sao?
Ánh mắt nàng lại dò hỏi nhìn về phía Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, hắn lạnh nhạt hỏi Minh Ly, “Một ngàn năm trước Quỳ Uyên đã bị phong ấn ở Cấm Giới, Quỳ Hỏa của hắn ta cũng đồng thời bị mai một, làm sao Hồ Vương có thể bị Quỳ Hỏa gây thương tích?”
Minh Ly đang định mở miệng nói chuyện thì bị Hồ Vương giơ tay ngăn lại.
“Một trăm năm trước, Ma tộc quấy nhiễu Tầm Châu các ngươi, đồng thời cũng không buông tha cho Vọng Châu chúng ta, bọn chúng chia lực lượng thành nhiều nhóm, tấn công vào Bình Đô Sơn, đốt giết mấy trăm tộc nhân của hồ tộc ta… Khi đó ta đang làm khách ở Long tộc Bắc Hải không thể kịp thời chạy về, chờ đến khi ta trở về thì mới phát hiện bọn chúng đã chiếm cứ Bình Đô Sơn, mà tộc nhân của ta đều bị đuổi hết ra ngoài.”
Hồ Vương vừa nói vừa đưa tay lên môi ho khù khụ, sắc mặt ông trở nên tái đi, “Khi đó tu vi của ta đang ở thời kỳ cường thịnh, giơ tay là có thể xua đuổi hết ma tộc ra khỏi núi, ta cho rằng như vậy là bình an không có việc gì, nhưng mấy chục năm sau, trong Hồ tộc của ta luôn có một luồng ma khí quanh quẩn như có như không, rất nhiều tiểu hồ ly mới sinh đều chết non, khi đó ta mới biết được khi Ma tộc chiếm cứ Bình Đô Sơn đã động tay động chân, nhưng ta lại không thể tìm ra được nguyên nhân.”
Trong cung điện trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Hồ Vương quanh quẩn, “Mười năm trước, ta đột nhiên phát hiện ở phía nam Tầm Châu của các ngươi có một ngọn núi sinh ra một lượng lớn ma khí, mà kỳ lạ là Thượng Thanh Cung các ngươi lại không phát hiện ra, khi đó ta vì muốn tìm hiểu nguyên nhân tiểu hồ ly trong tộc chết non nên đã một mình đi đến ngọn núi này để tìm kiếm nguyên nhân.”
Đó là một nọn núi rộng lớn bằng phẳng, ở giữa là vùng đất trũng có rừng cây tươi tốt sinh trưởng, bốn phía có dãy núi vờn quanh, Hồ Vương bay lơ lửng trên không trung, nhìn thẳng vào vùng núi tối tăm phía dưới.
Ông lại nhìn về dãy núi phía xa xa trong lòng cảm thấy mơ hồ, rõ ràng nhìn từ Bình Đô Sơn có thể cảm nhận được ma khí, nhưng tại sao sau khi tiến vào Tầm Châu thì toàn bộ ma khí đều biến mất?
Ông giơ tay rút bội kiếm ra, tay cầm trường kiếm đáp xuống mặt đất, đây chỉ là một vùng đất rất bình thường, không có điều gì bất thường cả.
Hồ Vương cau mày, luôn cảm thấy bản thân đã bỏ sót điều gì đó, nhưng chưa đợi ông phản ứng lại thì rừng cây vốn dĩ gió êm sóng lặng đột nhiên bị phá vỡ bởi một trận pháp lóe lên ánh sáng màu đen, nó kéo dài thành một vòng tròn, bao vây lấy Hồ Vương ở trung tâm.
Ông thở dài, hóa ra ông đã bỏ qua bầu không khí quá mức yên tĩnh ở đây.
Nhưng cho dù hiểu ra thì cũng đã muộn, thế trận tới ào ạt đánh đến mức Hồ Vương trở tay không kịp, ông hoàn toàn không thể thi triển được linh lực, bản thân giống như cá nằm trên thớt bị giam cầm chặt chẽ trong ngọn lửa của trận pháp.
Cuối cùng ông đã thoát khỏi trận pháp chết tróc này với cái giá phải trả là hư tổn bội kiếm tùy thân cùng với nửa bên người bị thiêu cháy.
Mà chuyện thì không bao giờ đến một mình, sau khi Hồ Vương cửu tử nhất sinh về lại được Bình Đô Sơn thì không bao lâu sau con trai ruột của ông là Minh Niệm lại xảy ra chuyện.
Giang Sùng Ngọc cọ cọ bầu vú nàng, sau đó duỗi thẳng eo đứng lên khỏi người nàng, gậy thịt cũng đi theo rút ra, chất lỏng bị chặn kín trong nháy mắt theo cái miệng nhỏ chảy ra bên ngoài, tạo thành một vũng nước ướt lớn.
Hắn dùng ngón tay ấn vào cái bụng hơi phồng lên của Linh Chiêu, trong mắt toàn là ý cười, “Giống như mang thai vậy.”
Linh Chiêu nhấc chân lên đá hắn một cái, “Lần nào chàng cũng bắn vào nhiều như vậy, nếu ta thật sự mang thai thật thì làm sao bây giờ?”
Nàng có chút lo lắng, hồ ly và người kết hợp với nhau sinh ra chắc vẫn là hồ ly nhỉ?
A, nàng chợt nhớ ra, bản thân nàng chính là một con hồ ly lai còn gì!
“Vậy thì sinh thôi, sinh một đứa trẻ có huyết thống của ta và nàng.” Giang Sùng Ngọc trở nên kích động, hắn quay đầu nhìn thẳng vào mắt Linh Chiêu.
“Cút đi, ta không muốn phải chăm con đâu.” Linh Chiêu nghĩ đến trẻ con liền đau đầu.
Tiểu ác ma thích khóc lóc lại thích ríu rít làm loạn, nàng đã nhìn thấy quá nhiều ở nhân gian rồi.
“Ta chăm cho.” Giang Sùng Ngọc mỉm cười, trong mắt phảng phất ánh sáng mờ.
Linh Chiêu ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
Chờ đến khi hai người dọn dẹp sạch sẽ xong, khi mở cửa phòng ra Linh Chiêu bị Minh Khanh đứng ở ngoài hành lang dọa cho giật mình.
“Đứng ở đây làm gì? Làm ta giật cả mình.”
Minh Khanh quay đầu lại, nhìn Giang Sùng Ngọc từ đầu đến chân đánh giá vài lần như muốn nhìn xuyên thấu hắn vậy.
Linh Chiêu di chuyển chắn trước mặt Giang Sùng Ngọc, “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?”
Minh Khanh nhếch môi cười, mang theo vẻ mị hoặc mà tà ác, “Hai ngươi thật đúng là… nhân trung long phượng.”
Linh Chiêu ngơ ngác, lời này có ý gì?
Nàng quay đầu dò hỏi Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc mặc đạo bào màu nguyệt bạch, khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt nghiêm nghị như trích tiên kia, chỉ khi nhìn Linh Chiêu ánh mắt mới thay đổi, “Hắn đang khen chúng ta.”
Linh Chiêu nửa tin nửa ngờ, không để tâm lời nhận xét này nữa, quay đầu nói với Minh Khanh, “Trong thành Vân An có mấy nam tử vừa làm lễ trưởng thành liền mất đi một hồn phách, chuyện này là do các ngươi làm sao?”
Minh Khanh thu hồi ý cười, trên mặt có chút xấu hổ cùng sầu muộn, “Đúng.”
Sắc mặt Linh Chiêu lập tức thay đổi, “Các ngươi vẫn còn dùng cách làm hại đến tính mạng của người phàm để tu luyện? Thật là làm ô nhục mặt mũi của hồ tộc.”
Minh Khanh thở dài, hắn giơ một bàn tay lên ngang bụng hướng về phía trước, “Hồ Vương muốn gặp các ngươi.”
Nói xong liền cất bước dẫn đầu đi trước.
Linh Chiêu nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Giang Sùng Ngọc, nàng không hiểu đám hồ ly này muốn làm cái gì.
Giang Sùng Ngọc đưa tay nắm lấy tay Linh Chiêu, bàn tay nắm chặt lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói, “Ta đã để lại Song Dẫn Quyết ở sân của Khương Bình, nếu có người đi vào thì có thể đi theo chỉ dẫn của pháp quyết biết được chúng ta đang ở đâu.”
Linh Chiêu nghe vậy khẽ gật đầu.
Hai người đi theo phía sau Minh Khanh đến cung điện của Hồ Vương.
Cung điện nằm sâu dưới lòng đất của thành Vân An, không có ngày đêm thay đổi, chỉ có ánh sáng của dạ minh châu sáng như ban ngày.
Lúc đi đến bên ngoài cung điện của Hồ Vương thế mà lại nhìn thấy Minh Sương đang quỳ gối ở ngoài hành lang, Linh Chiêu nhướng mày, nhìn chằm chằm vào nữ tử cũng là hồ ly này.
Sống lưng Minh Sương cứng đờ, không thèm nhìn Linh Chiêu và Giang Sùng Ngọc một cái.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Linh Chiêu hóng hớt đưa tay chọc vào cánh tay Minh Khanh.
Minh Khanh cười lạnh, “Nàng ta quên mất thân phận của bản thân là gì.”
Linh Chiêu khoanh tay trước ngực, dường như hiểu được điều gì đó.
Suy cho cùng không phải hồ ly nào cũng giống như nàng, không cha không mẹ lại không có bất kỳ vướng bận nào, nên sẽ không có người quản nàng.
Hồ Vương vẫn ngồi ở nơi cao nhất trong cung điện như cũ, ông ta hướng về phía Giang Sùng Ngọc tạ lỗi, “Thật xin lỗi, tiểu đạo trưởng, đứa con gái của ta không biết phép tắc, khiến đạo trưởng phải chịu khổ rồi.”
Ông ta cũng không hiểu tại sao người ngày thường thích chơi đùa không quan tâm đến tình yêu như Minh Sương hôm nay lại đến tìm ông đòi lấy một người tu đạo như vậy.
Lại còn nhất định phải đòi cho bằng được nữa, thật là bị quỷ ám rồi.
Lời Hồ Vương nhẹ nhàng, không có ý xin lỗi thật lòng, lại còn xen lẫn sự khó chịu.
Giang Sùng Ngọc vô cảm tiến lên hai bước, chắp tay hành lễ, “Hồ Vương thật sự nên quản giáo nhiều hơn.”
Linh Chiêu cúi đầu cười, bả vai nàng run lên, cố gắng kiềm nén tiếng cười trong cổ họng.
Minh Khanh ở một bên ho khan, vội vàng nói, “Hồ Vương, chuyện này xin tạm gác sang một bên, chúng ta có chuyện gấp hơn cần nói.”
Hồ Vương thở dài một tiếng nặng nhọc, ông ta xua đi lớp mây mù trước mặt, lộ ra khuôn mặt thật.
Linh Chiêu vừa ngẩng đầu lên đã lập tức nhíu mày, nàng nhìn thấy nửa bên mặt trái của Hồ Vương giống như bị lửa thiêu đốt, hơn phân nửa khuôn mặt là vết sẹo gớm ghiếc.
“Đây là bị Quỳ Hỏa đốt.” Khi Hồ Vương nói chuyện, khóe miệng khẽ động, khiến nửa khuôn mặt kia càng thêm đáng sợ.
Linh Chiêu nhìn mà cảm thấy khó chịu, nàng quay sang nhìn Giang Sùng Ngọc thấy sắc mặt Giang Sùng Ngọc vẫn bình thường như cũ.
Nhưng đôi lông mày của Giang Sùng Ngọc cũng giống như nàng, nhíu chặt lại, trong đó còn đọng lại chút gì đó u sầu.
"Quỳ Hỏa là cái gì?” Linh Chiêu cao giọng hỏi.
Hình như Hồ Vương khó có thể nói ra, ông im lặng để bình ổn lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, Minh Ly đứng bên cạnh lên tiếng nói thay ông, “Đây là ngọn lửa đặc biệt của tôn chủ Ma tôn Quỳ Uyên, có thể thiêu đốt trời đất, hủy hoại nhân gian.”
Linh Chiêu nghe vậy liền thắc mắc, không phải Quỳ Uyên kia đã bị phong ấn rồi sao?
Ánh mắt nàng lại dò hỏi nhìn về phía Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, hắn lạnh nhạt hỏi Minh Ly, “Một ngàn năm trước Quỳ Uyên đã bị phong ấn ở Cấm Giới, Quỳ Hỏa của hắn ta cũng đồng thời bị mai một, làm sao Hồ Vương có thể bị Quỳ Hỏa gây thương tích?”
Minh Ly đang định mở miệng nói chuyện thì bị Hồ Vương giơ tay ngăn lại.
“Một trăm năm trước, Ma tộc quấy nhiễu Tầm Châu các ngươi, đồng thời cũng không buông tha cho Vọng Châu chúng ta, bọn chúng chia lực lượng thành nhiều nhóm, tấn công vào Bình Đô Sơn, đốt giết mấy trăm tộc nhân của hồ tộc ta… Khi đó ta đang làm khách ở Long tộc Bắc Hải không thể kịp thời chạy về, chờ đến khi ta trở về thì mới phát hiện bọn chúng đã chiếm cứ Bình Đô Sơn, mà tộc nhân của ta đều bị đuổi hết ra ngoài.”
Hồ Vương vừa nói vừa đưa tay lên môi ho khù khụ, sắc mặt ông trở nên tái đi, “Khi đó tu vi của ta đang ở thời kỳ cường thịnh, giơ tay là có thể xua đuổi hết ma tộc ra khỏi núi, ta cho rằng như vậy là bình an không có việc gì, nhưng mấy chục năm sau, trong Hồ tộc của ta luôn có một luồng ma khí quanh quẩn như có như không, rất nhiều tiểu hồ ly mới sinh đều chết non, khi đó ta mới biết được khi Ma tộc chiếm cứ Bình Đô Sơn đã động tay động chân, nhưng ta lại không thể tìm ra được nguyên nhân.”
Trong cung điện trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Hồ Vương quanh quẩn, “Mười năm trước, ta đột nhiên phát hiện ở phía nam Tầm Châu của các ngươi có một ngọn núi sinh ra một lượng lớn ma khí, mà kỳ lạ là Thượng Thanh Cung các ngươi lại không phát hiện ra, khi đó ta vì muốn tìm hiểu nguyên nhân tiểu hồ ly trong tộc chết non nên đã một mình đi đến ngọn núi này để tìm kiếm nguyên nhân.”
Đó là một nọn núi rộng lớn bằng phẳng, ở giữa là vùng đất trũng có rừng cây tươi tốt sinh trưởng, bốn phía có dãy núi vờn quanh, Hồ Vương bay lơ lửng trên không trung, nhìn thẳng vào vùng núi tối tăm phía dưới.
Ông lại nhìn về dãy núi phía xa xa trong lòng cảm thấy mơ hồ, rõ ràng nhìn từ Bình Đô Sơn có thể cảm nhận được ma khí, nhưng tại sao sau khi tiến vào Tầm Châu thì toàn bộ ma khí đều biến mất?
Ông giơ tay rút bội kiếm ra, tay cầm trường kiếm đáp xuống mặt đất, đây chỉ là một vùng đất rất bình thường, không có điều gì bất thường cả.
Hồ Vương cau mày, luôn cảm thấy bản thân đã bỏ sót điều gì đó, nhưng chưa đợi ông phản ứng lại thì rừng cây vốn dĩ gió êm sóng lặng đột nhiên bị phá vỡ bởi một trận pháp lóe lên ánh sáng màu đen, nó kéo dài thành một vòng tròn, bao vây lấy Hồ Vương ở trung tâm.
Ông thở dài, hóa ra ông đã bỏ qua bầu không khí quá mức yên tĩnh ở đây.
Nhưng cho dù hiểu ra thì cũng đã muộn, thế trận tới ào ạt đánh đến mức Hồ Vương trở tay không kịp, ông hoàn toàn không thể thi triển được linh lực, bản thân giống như cá nằm trên thớt bị giam cầm chặt chẽ trong ngọn lửa của trận pháp.
Cuối cùng ông đã thoát khỏi trận pháp chết tróc này với cái giá phải trả là hư tổn bội kiếm tùy thân cùng với nửa bên người bị thiêu cháy.
Mà chuyện thì không bao giờ đến một mình, sau khi Hồ Vương cửu tử nhất sinh về lại được Bình Đô Sơn thì không bao lâu sau con trai ruột của ông là Minh Niệm lại xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.