Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Chương 38: Quỷ Quạ
Thứ Nhất Cá Đào Tử
30/09/2024
“Không trực tiếp đi vào được.” Linh Chiêu liếc hắn, lắc mình một cái liền biến mất.
Giang Sùng Ngọc ôm trán thở dài.
Giây tiếp theo hắn cũng theo nàng đi vào trong.
Sau khi hai người vào Khương gia thì đi thẳng đến sân viện của con trai trưởng Khương gia.
Con trai trưởng Khương gia tên là Khương Bình, là một vị công tử gầy yếu.
Linh Chiêu ngồi trên cành cây đại thụ trong sân viện đưa ra kết luận này, Giang Sùng Ngọc đứng dưới tàng cây, đối với hành động của nàng có chút bất lực.
“Nàng xuống đi.” Giang Sùng Ngọc vẫy tay, gọi nàng xuống dưới.
Linh Chiêu lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Nơi này tầm nhìn tốt, có thể nhìn rất rõ ràng.”
Nói rồi còn hất cằm về phía cửa sổ đang mở.
Giang Sùng Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể hiện thân, đi đến gõ cửa phòng Khương Bình.
“Ai?” Khương Bình đang ngồi trên ghế phía sau án thư đứng lên, ánh mắt cảnh giác.
Giang Sùng Ngọc ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói, “Khương công tử, ta là Giang Sùng Ngọc của Thượng Thanh Cung, lần này đến có việc muốn hỏi, có thể mở cửa ra được không?”
Lời vừa dứt, trong phòng hồi lâu cũng không có động tĩnh.
Giang Sùng Ngọc quay đầu nhìn Linh Chiêu, Linh Chiêu cúi đầu truyền âm cho hắn, “Hắn đứng ở đó không nhúc nhích, ta nhìn thì cảm thấy hình như hắn bị bệnh, bộ dạng rất nghiêm trọng.”
“Khương công tử?” Giang Sùng Ngọc gọi lần nữa.
Qua một hồi lâu mới có âm thanh truyền đến, “Ngươi đi đi, ta không muốn nói gì với ngươi cả.” Giọng điệu Khương Bình có chút suy yếu, xong khi nói xong còn ho khan hai tiếng.
Giang Sùng Ngọc không khỏi cau mày, ngón tay xoa xoa, muốn trực tiếp đẩy cửa ra nhưng lại cảm thấy có chút thất lễ.
Linh Chiêu thấy thế, trực tiếp bay từ trên cây xuống, một chưởng đẩy cánh cửa phòng đang đóng chặt ra.
Giang Sùng Ngọc lại bất lực nhìn nàng một cái.
Linh Chiêu hếch cằm lên với hắn, “Vào đi, đứng ngoài nói chuyện mệt nhọc quá.”
Khương Bình trong phòng bị động tĩnh này dọa sợ đến mức ngồi thẳng dậy, hắn run rẩy chất vấn, “Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì? Xâm nhập thô lỗ như vậy thật sự là kẻ bắt cóc!”
Linh Chiêu cười lớn, khoanh tay đi tới trước mặt Khương Bình, khom lưng nói với hắn, “Ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết vì sao cha ngươi lại nhất quyết muốn làm lễ trưởng thành cho ngươi, nói xong chúng ta liền rời đi.”
Ngón tay Khương Bình nắm chặt lấy tay ghế, sắc mặt tái nhợt vì ho khan mà đỏ lên, đáy mắt có một vệt xanh đen kéo dài, thân hình rất gầy, ngồi trên ghế dựa như một đống xương cốt cô đơn.
“Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?” Khương Bình ngẩng mặt lên, trong mắt tràn đầy bướng bỉnh cùng hận ý.
Linh Chiêu bĩu môi, quay đầu nói với Giang Sùng Ngọc, “Giang đạo trưởng, đây chính là đồng môn của ngươi đấy, vấn đề ép hỏi này vẫn nên giao cho ngươi làm.”
Nàng lui sang một bên, không nói chuyện với Khương Bình.
Giang Sùng Ngọc thở dài, trở tay đóng cửa lại, sau đó nâng bước đi tới bên án thư.
Khương Bình lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử mặc đạo vào màu xanh lơ, hắn rất đẹp, khuôn mặt trắng như sứ, mi như mực nguyệt, khác hoàn toàn với dáng vẻ bệnh tật ốm yếu của bản thân.
Khương Bình cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng tự ti và tủi thân.
“Khương công tử, ta nghe nói các ngươi mới chuyển đến Vân An không lâu, vậy trước kia Khương gia sống ở đâu?” Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng hỏi hắn.
Khương Bình sửng sốt, tựa hồ có chút kinh ngạc, hắn không hiểu vì sao Giang Sùng Ngọc lại bắt đầu hỏi việc nhà của hắn.
“Thương Gia.” Hắn ngập ngừng trả lời.
Lần này đến lượt Giang Sùng Ngọc nhướng mày ngây người, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Linh Chiêu.
Linh Chiêu không biết tại sao, chỉ nhún vai, không tiếng động hỏi hắn: Sao thế?
“Nàng quên rồi? Khương phủ nơi Khương Tuy ở chính là ở Thương Gia.” Giang Sùng Ngọc lãnh đạm nói.
Linh Chiêu xấu hổ cười, nàng đã hoàn toàn quên mất…
Giang Sùng Ngọc liếc nhìn nàng một cái, sau đó mới quay đầu tiếp tục hỏi Khương Bình, “Hôm qua ta nghe nói Khương gia các ngươi mới chuyển đến đây ta đã thấy nghi ngờ, không ngờ các ngươi thật sự là Khương gia của Thương Gia, vậy ngươi có biết Khương Hoài Trạch không?”
Khương Hoài Trạch là cha của Khương Tuy, tuy rằng ông không phải là một người cha tốt nhưng danh tiếng của ông trong Khương gia rất cao.
Khương Bình sửng sốt, trong đầu nghĩ đến cái tên này, một lúc sau hắn lắc đầu, “Không biết.”
“Ồ, nói đến nói đi thì ông ta cùng họ cùng quê với ngươi, nhưng mà đã chết hơn hai trăm năm rồi.” Giọng điệu của Giang Sùng Ngọc thờ ơ, như thể hắn đang nói về một người không liên quan.
“Giang Sùng Ngọc, nếu ngươi cứ như vậy thì khi nào chúng ta mới có thể đi vào vấn đề chính đây?” Linh Chiêu không nói nên lời, còn không bằng để nàng làm.
Khương Bình im lặng nhìn hai người, bệnh của hắn rất nghiêm trọng, toàn thân giống như được làm bằng giấy, tuy gầy gò đến biến dạng nhưng vẫn có thể thấy được đường nét khuôn mặt thanh tú.
“Khương công tử, chẳng lẽ ngươi không biết gần đây trong thành đã xảy ra chuyện gì sao? Nam tử sau khi làm lễ trưởng thành có khả năng sẽ bị yêu vật gây thương tích, thế mà ngươi còn đồng ý để cha ngươi làm lễ trưởng thành cho ngươi?” Giọng điệu Giang Sùng Ngọc trở nên hùng hổ dọa người.
Khương Bình quay mặt nhìn cây đại thụ càng lá tươi tốt ngoài cửa sổ, không nói gì.
Giang Sùng Ngọc không biết nên làm cái gì bây giờ, hắn chưa từng thực hiện ‘nghiêm hình bức cung’.
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Linh Chiêu, Linh Chiêu khịt mũi cười một tiếng, nàng đi lên hai bước, trực tiếp kéo Khương Bình ra khỏi ghế.
Ngón tay nàng bóp cần cổ nhỏ bé yếu ớt của Khương Bình, nhẹ giọng nói, “Khương Bình, nếu ngươi không chịu nói thì đừng trách ta không khách khí.”
Linh Chiêu nghiêng đầu, đôi mắt lập tức biến thành đôi mắt hồ ly, trong miệng còn lòi ra hai chiếc răng năng sắc nhọn, là dáng vẻ của một yêu tinh.
Khương Bình trợn to hai mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, toàn thân bị Linh Chiêu kiềm chế, vừa yếu ớt lại bất lực, hắn nuốt nước miếng, thấp giọng nói, “Yêu, yêu quái ---“
Linh Chiêu nhe răng hà hơi vào mặt hắn, trên mặt mơ hồ hiện ra mặt hồ ly, Khương Bình bị nàng dọa toàn thân run rẩy, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, hắn nghẹn ngào sốt ruột nói, “Ta, ta nói ta nói, ngươi đừng ăn ta.”
“Nói sớm có phải tốt không, thật là, làm hại ta mất đi hình tượng xinh đẹp.” Linh Chiêu hừ lạnh, ném Khương Bình trở lại ghế.
Toàn bộ quá trình Giang Sùng Ngọc đứng ở một bên im lặng, hắn biết Linh Chiêu sẽ không thật sự làm tổn thương Khương Bình.
Khương Bình xụi lơ ngồi trên ghế, vuốt ngực thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sau khi bình tĩnh mới kể lại ngọn nguồn sự việc.
Hóa ra Khương Bình cũng là một người số khổ, tuy là con trai cả Khương gia nhưng cuộc sống còn không bằng thứ nữ trong Khương phủ.
Nguyên nhân bởi vì mẹ hắn là thê tử mà cha hắn ghét bỏ, cho nên hắn cũng bị cha Khương chán ghét và căm hận lây.
Mẹ Khương và cha Khương là mai mối theo lệnh của cha mẹ, trước khi thành hôn hai người cũng chỉ gặp nhau một lần, mà trong lòng cha Khương đã sớm có người mình yêu nên sau khi hai người thành thân nữ nhân kia cũng được rước vào Khương phủ, nhưng chỉ làm thiếp, gọi là Liên di nương.
Thê thiếp không hòa hợp, trượng phu còn thiên vị một bên, những năm đó Khương phủ rơi vào tình trạng chướng khí mù mịt do hai nữ nhân gây ra.
Cho đến khi Khương Bình ra đời, mối quan hệ căng thẳng trong nhà mới giảm bớt được đôi chút nhưng cũng chỉ kéo dài được một hai năm.
Khi Khương Bình hai tuổi, Liên di nương vô tình sảy thai, máu chảy đầu đất, không hề nghi ngờ gì hung thủ chính là mẹ Khương, cha Khương vốn không thích mẹ Khương, sự việc vừa xảy ra trong lòng ông càng hận mẹ Khương độc ác, nói thẳng ra bà là nữ nhân tâm địa ác độc lại mưu mô, không xứng với vị trí chủ mẫu của Khương gia.
Phu thê hai người xảy ra cãi vã, đồng thời công việc kinh doanh của Khương gia cũng sa sút, như bị vận rủi quấn thân, khoảng thời gian đó hai vị trưởng bối Khương gia cũng lần lượt qua đời.
Cha Khương đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ Khương, nói tất cả đều do bà gây nên, mẹ Khương đau lòng đến mức dọn ra khỏi nhà chính, chuyển đến sống trong căn nhà sâu bên trong, không còn hỏi đến chuyện Khương gia nữa.
Lúc này Liên di nương lên như diều gặp gió, cầm quyền điều hành việc trong nhà Khương gia, bà ta thổi gió bên tai cha Khương, nói trong nhà nhiều chuyện không hay xảy ra nên tìm đạo sĩ đến xem.
Cha Khương nghe vậy liền nghe theo, từ bên ngoài tìm đến một tay đạo sĩ, không biết đạo sĩ này có bản lĩnh thật hay không nhưng vừa vào Khương phủ ông ta đã nói thẳng: Khương gia có người là quạ quỷ đầu thai, một lớn một nhỏ, cực kỳ ảnh hướng đến vận thế Khương gia, nếu cứ mặc kệ thì tương lai nhất định sẽ ảnh hưởng đến người trong Khương gia.
Cha Khương nghe vậy vừa kinh vừa sợ, ông không hỏi là ai, chỉ hỏi phải giải quyết như thế nào.
Đạo sĩ đưa cho cha Khương một lọ thuốc, tri giá ngàn vàng, yêu cầu ông đưa cho hai quỷ quạ kia ăn, sẽ không chết người mà chỉ bệnh tật triền miên nằm trên giường bệnh, đây là biện pháp giảm bên này tăng bên kia, chỉ cần vận khí của quỷ quạ yếu đi thì khí vận của Khương gia tự nhiên sẽ được cải thiện.
Từ đó về sau, đạo sĩ kia ba tháng một lần lại đến đưa thuốc, mẹ Khương và Khương Bình mỗi ngày đều bị cho ăn loại thuốc tàn nhẫn làm giảm tuổi thọ này.
Người ăn vào càng ngày càng yếu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, gầy đến mức không còn sức lực để tự sát.
Giang Sùng Ngọc ôm trán thở dài.
Giây tiếp theo hắn cũng theo nàng đi vào trong.
Sau khi hai người vào Khương gia thì đi thẳng đến sân viện của con trai trưởng Khương gia.
Con trai trưởng Khương gia tên là Khương Bình, là một vị công tử gầy yếu.
Linh Chiêu ngồi trên cành cây đại thụ trong sân viện đưa ra kết luận này, Giang Sùng Ngọc đứng dưới tàng cây, đối với hành động của nàng có chút bất lực.
“Nàng xuống đi.” Giang Sùng Ngọc vẫy tay, gọi nàng xuống dưới.
Linh Chiêu lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Nơi này tầm nhìn tốt, có thể nhìn rất rõ ràng.”
Nói rồi còn hất cằm về phía cửa sổ đang mở.
Giang Sùng Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể hiện thân, đi đến gõ cửa phòng Khương Bình.
“Ai?” Khương Bình đang ngồi trên ghế phía sau án thư đứng lên, ánh mắt cảnh giác.
Giang Sùng Ngọc ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói, “Khương công tử, ta là Giang Sùng Ngọc của Thượng Thanh Cung, lần này đến có việc muốn hỏi, có thể mở cửa ra được không?”
Lời vừa dứt, trong phòng hồi lâu cũng không có động tĩnh.
Giang Sùng Ngọc quay đầu nhìn Linh Chiêu, Linh Chiêu cúi đầu truyền âm cho hắn, “Hắn đứng ở đó không nhúc nhích, ta nhìn thì cảm thấy hình như hắn bị bệnh, bộ dạng rất nghiêm trọng.”
“Khương công tử?” Giang Sùng Ngọc gọi lần nữa.
Qua một hồi lâu mới có âm thanh truyền đến, “Ngươi đi đi, ta không muốn nói gì với ngươi cả.” Giọng điệu Khương Bình có chút suy yếu, xong khi nói xong còn ho khan hai tiếng.
Giang Sùng Ngọc không khỏi cau mày, ngón tay xoa xoa, muốn trực tiếp đẩy cửa ra nhưng lại cảm thấy có chút thất lễ.
Linh Chiêu thấy thế, trực tiếp bay từ trên cây xuống, một chưởng đẩy cánh cửa phòng đang đóng chặt ra.
Giang Sùng Ngọc lại bất lực nhìn nàng một cái.
Linh Chiêu hếch cằm lên với hắn, “Vào đi, đứng ngoài nói chuyện mệt nhọc quá.”
Khương Bình trong phòng bị động tĩnh này dọa sợ đến mức ngồi thẳng dậy, hắn run rẩy chất vấn, “Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì? Xâm nhập thô lỗ như vậy thật sự là kẻ bắt cóc!”
Linh Chiêu cười lớn, khoanh tay đi tới trước mặt Khương Bình, khom lưng nói với hắn, “Ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết vì sao cha ngươi lại nhất quyết muốn làm lễ trưởng thành cho ngươi, nói xong chúng ta liền rời đi.”
Ngón tay Khương Bình nắm chặt lấy tay ghế, sắc mặt tái nhợt vì ho khan mà đỏ lên, đáy mắt có một vệt xanh đen kéo dài, thân hình rất gầy, ngồi trên ghế dựa như một đống xương cốt cô đơn.
“Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?” Khương Bình ngẩng mặt lên, trong mắt tràn đầy bướng bỉnh cùng hận ý.
Linh Chiêu bĩu môi, quay đầu nói với Giang Sùng Ngọc, “Giang đạo trưởng, đây chính là đồng môn của ngươi đấy, vấn đề ép hỏi này vẫn nên giao cho ngươi làm.”
Nàng lui sang một bên, không nói chuyện với Khương Bình.
Giang Sùng Ngọc thở dài, trở tay đóng cửa lại, sau đó nâng bước đi tới bên án thư.
Khương Bình lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử mặc đạo vào màu xanh lơ, hắn rất đẹp, khuôn mặt trắng như sứ, mi như mực nguyệt, khác hoàn toàn với dáng vẻ bệnh tật ốm yếu của bản thân.
Khương Bình cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng tự ti và tủi thân.
“Khương công tử, ta nghe nói các ngươi mới chuyển đến Vân An không lâu, vậy trước kia Khương gia sống ở đâu?” Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng hỏi hắn.
Khương Bình sửng sốt, tựa hồ có chút kinh ngạc, hắn không hiểu vì sao Giang Sùng Ngọc lại bắt đầu hỏi việc nhà của hắn.
“Thương Gia.” Hắn ngập ngừng trả lời.
Lần này đến lượt Giang Sùng Ngọc nhướng mày ngây người, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Linh Chiêu.
Linh Chiêu không biết tại sao, chỉ nhún vai, không tiếng động hỏi hắn: Sao thế?
“Nàng quên rồi? Khương phủ nơi Khương Tuy ở chính là ở Thương Gia.” Giang Sùng Ngọc lãnh đạm nói.
Linh Chiêu xấu hổ cười, nàng đã hoàn toàn quên mất…
Giang Sùng Ngọc liếc nhìn nàng một cái, sau đó mới quay đầu tiếp tục hỏi Khương Bình, “Hôm qua ta nghe nói Khương gia các ngươi mới chuyển đến đây ta đã thấy nghi ngờ, không ngờ các ngươi thật sự là Khương gia của Thương Gia, vậy ngươi có biết Khương Hoài Trạch không?”
Khương Hoài Trạch là cha của Khương Tuy, tuy rằng ông không phải là một người cha tốt nhưng danh tiếng của ông trong Khương gia rất cao.
Khương Bình sửng sốt, trong đầu nghĩ đến cái tên này, một lúc sau hắn lắc đầu, “Không biết.”
“Ồ, nói đến nói đi thì ông ta cùng họ cùng quê với ngươi, nhưng mà đã chết hơn hai trăm năm rồi.” Giọng điệu của Giang Sùng Ngọc thờ ơ, như thể hắn đang nói về một người không liên quan.
“Giang Sùng Ngọc, nếu ngươi cứ như vậy thì khi nào chúng ta mới có thể đi vào vấn đề chính đây?” Linh Chiêu không nói nên lời, còn không bằng để nàng làm.
Khương Bình im lặng nhìn hai người, bệnh của hắn rất nghiêm trọng, toàn thân giống như được làm bằng giấy, tuy gầy gò đến biến dạng nhưng vẫn có thể thấy được đường nét khuôn mặt thanh tú.
“Khương công tử, chẳng lẽ ngươi không biết gần đây trong thành đã xảy ra chuyện gì sao? Nam tử sau khi làm lễ trưởng thành có khả năng sẽ bị yêu vật gây thương tích, thế mà ngươi còn đồng ý để cha ngươi làm lễ trưởng thành cho ngươi?” Giọng điệu Giang Sùng Ngọc trở nên hùng hổ dọa người.
Khương Bình quay mặt nhìn cây đại thụ càng lá tươi tốt ngoài cửa sổ, không nói gì.
Giang Sùng Ngọc không biết nên làm cái gì bây giờ, hắn chưa từng thực hiện ‘nghiêm hình bức cung’.
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Linh Chiêu, Linh Chiêu khịt mũi cười một tiếng, nàng đi lên hai bước, trực tiếp kéo Khương Bình ra khỏi ghế.
Ngón tay nàng bóp cần cổ nhỏ bé yếu ớt của Khương Bình, nhẹ giọng nói, “Khương Bình, nếu ngươi không chịu nói thì đừng trách ta không khách khí.”
Linh Chiêu nghiêng đầu, đôi mắt lập tức biến thành đôi mắt hồ ly, trong miệng còn lòi ra hai chiếc răng năng sắc nhọn, là dáng vẻ của một yêu tinh.
Khương Bình trợn to hai mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, toàn thân bị Linh Chiêu kiềm chế, vừa yếu ớt lại bất lực, hắn nuốt nước miếng, thấp giọng nói, “Yêu, yêu quái ---“
Linh Chiêu nhe răng hà hơi vào mặt hắn, trên mặt mơ hồ hiện ra mặt hồ ly, Khương Bình bị nàng dọa toàn thân run rẩy, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, hắn nghẹn ngào sốt ruột nói, “Ta, ta nói ta nói, ngươi đừng ăn ta.”
“Nói sớm có phải tốt không, thật là, làm hại ta mất đi hình tượng xinh đẹp.” Linh Chiêu hừ lạnh, ném Khương Bình trở lại ghế.
Toàn bộ quá trình Giang Sùng Ngọc đứng ở một bên im lặng, hắn biết Linh Chiêu sẽ không thật sự làm tổn thương Khương Bình.
Khương Bình xụi lơ ngồi trên ghế, vuốt ngực thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sau khi bình tĩnh mới kể lại ngọn nguồn sự việc.
Hóa ra Khương Bình cũng là một người số khổ, tuy là con trai cả Khương gia nhưng cuộc sống còn không bằng thứ nữ trong Khương phủ.
Nguyên nhân bởi vì mẹ hắn là thê tử mà cha hắn ghét bỏ, cho nên hắn cũng bị cha Khương chán ghét và căm hận lây.
Mẹ Khương và cha Khương là mai mối theo lệnh của cha mẹ, trước khi thành hôn hai người cũng chỉ gặp nhau một lần, mà trong lòng cha Khương đã sớm có người mình yêu nên sau khi hai người thành thân nữ nhân kia cũng được rước vào Khương phủ, nhưng chỉ làm thiếp, gọi là Liên di nương.
Thê thiếp không hòa hợp, trượng phu còn thiên vị một bên, những năm đó Khương phủ rơi vào tình trạng chướng khí mù mịt do hai nữ nhân gây ra.
Cho đến khi Khương Bình ra đời, mối quan hệ căng thẳng trong nhà mới giảm bớt được đôi chút nhưng cũng chỉ kéo dài được một hai năm.
Khi Khương Bình hai tuổi, Liên di nương vô tình sảy thai, máu chảy đầu đất, không hề nghi ngờ gì hung thủ chính là mẹ Khương, cha Khương vốn không thích mẹ Khương, sự việc vừa xảy ra trong lòng ông càng hận mẹ Khương độc ác, nói thẳng ra bà là nữ nhân tâm địa ác độc lại mưu mô, không xứng với vị trí chủ mẫu của Khương gia.
Phu thê hai người xảy ra cãi vã, đồng thời công việc kinh doanh của Khương gia cũng sa sút, như bị vận rủi quấn thân, khoảng thời gian đó hai vị trưởng bối Khương gia cũng lần lượt qua đời.
Cha Khương đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ Khương, nói tất cả đều do bà gây nên, mẹ Khương đau lòng đến mức dọn ra khỏi nhà chính, chuyển đến sống trong căn nhà sâu bên trong, không còn hỏi đến chuyện Khương gia nữa.
Lúc này Liên di nương lên như diều gặp gió, cầm quyền điều hành việc trong nhà Khương gia, bà ta thổi gió bên tai cha Khương, nói trong nhà nhiều chuyện không hay xảy ra nên tìm đạo sĩ đến xem.
Cha Khương nghe vậy liền nghe theo, từ bên ngoài tìm đến một tay đạo sĩ, không biết đạo sĩ này có bản lĩnh thật hay không nhưng vừa vào Khương phủ ông ta đã nói thẳng: Khương gia có người là quạ quỷ đầu thai, một lớn một nhỏ, cực kỳ ảnh hướng đến vận thế Khương gia, nếu cứ mặc kệ thì tương lai nhất định sẽ ảnh hưởng đến người trong Khương gia.
Cha Khương nghe vậy vừa kinh vừa sợ, ông không hỏi là ai, chỉ hỏi phải giải quyết như thế nào.
Đạo sĩ đưa cho cha Khương một lọ thuốc, tri giá ngàn vàng, yêu cầu ông đưa cho hai quỷ quạ kia ăn, sẽ không chết người mà chỉ bệnh tật triền miên nằm trên giường bệnh, đây là biện pháp giảm bên này tăng bên kia, chỉ cần vận khí của quỷ quạ yếu đi thì khí vận của Khương gia tự nhiên sẽ được cải thiện.
Từ đó về sau, đạo sĩ kia ba tháng một lần lại đến đưa thuốc, mẹ Khương và Khương Bình mỗi ngày đều bị cho ăn loại thuốc tàn nhẫn làm giảm tuổi thọ này.
Người ăn vào càng ngày càng yếu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, gầy đến mức không còn sức lực để tự sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.