Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Chương 31: Quyến Rũ
Thứ Nhất Cá Đào Tử
18/09/2024
Sầm Trường Phong nhìn bóng người đang trốn phía sau Thanh Miên, nở một nụ cười chết chóc, ngón tay hắn siết chặt lấy chuôi kiếm, mũi kiếm lóe lên hướng về phía đó.
Thanh Diên sợ tới mức run lên.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Linh Chiêu đứng ở bên kia, ánh mắt vô thức trở nên dịu xuống, trong lòng rất không kiên nhẫn: Nếu không phải dính thân phận Lục Nhậm thì hắn đã sớm trùng phùng tương ngộ với Linh Chiêu rồi, hiện giờ thời cơ chưa đến hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ phá hỏng hết kế hoạch…
Sầm Trường Phong cụp mắt xuống không nhìn Linh Chiêu nữa, trong đầu hắn đang tính toán làm cách nào để thần không biết quỷ không hay cứu Linh Chiêu đi.
Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thanh Diên, đồ vô dụng, có mỗi chuyện này cũng làm không xong, kêu nàng ta ngăn cản Linh Chiêu, kết quả Linh Chiêu vẫn đi theo.
Thanh Diên cảm nhận được ánh mắt hắn, da đầu lập tức tê dại, trong lòng vừa uất ức vừa giận dữ, bản thân nàng ta là tiểu công chúa của tộc Phượng Hoàng thế nhưng lại bị người ta ức hiếp đến mức này.
Đầu nàng ta nóng lên, suýt chút nữa buột miệng nói chuyện này cho cô cô Thanh Miên, nhưng lại mím chặt môi, nuốt lời muốn nói ra xuống, nếu như nàng ta nói ra khẳng định ‘Lục Nhậm’ kia sẽ thật sự giết chết nàng ta.
Thanh Diên đưa tay xoa xoa ngực, Phệ Hồn Chú trong cơ thể như thanh kiếm sắc treo trên đầu, nàng ta phải tìm cách thoát khỏi uy hiếp của ‘Lục Nhậm’ đã.
Thanh Miên quay đầu nhìn nàng ta, hỏi, “Thanh Diên, ngươi làm sao vậy? Trốn sau ta làm gì?”
Thanh Diên lắc đầu, ra vẻ tươi cười đáp lại, “Không có gì ạ, cô cô, chúng ta xuất phát thôi.”
Mọi người đều đã chuẩn bị xong, Thanh Miên hét cao một tiếng, đồng thời ngự kiếm phi hành về phía thành Vân An.
Linh Chiêu đứng phía sau Giang Sùng Ngọc, nàng ôm cánh tay để giữ thăng bằng, sau đó nghiêng đầu nhìn Mẫu Đơn, thấy nàng ấy đứng ổn định phía sau Tạ Tòng mới yên tâm.
Thanh kiếm của Giang Sùng Ngọc rất đẹp, chuôi kiếm được làm bằng bạch ngọc sản xuất tại Vọng Châu, sờ vào tinh tế bóng loáng, thân kiếm lưu sướng lại sắc bén, toàn bộ thanh kiếm toát ra khí chất sạch sẽ lạnh lẽo giống như chủ nhân.
“Thanh kiếm của ngươi tên là gì?” Linh Chiêu nhàm chán, lên tiếng hỏi.
“… Xích Tang.” Cơn gió thổi qua đưa âm thanh của Giang Sùng Ngọc đến tai Linh Chiêu.
“Có điển cố gì sao?” Linh Chiêu tiếp tục hỏi.
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, chậm rãi nói, “Nó là sư phụ ban cho ta… khi ban cho ta đã có cái tên này rồi.”
Linh Chiêu im lặng chốc lát, nàng lại hỏi, “Ngươi và sư phụ có quan hệ rất tốt hả?”
Lần này đến lượt Giang Sùng Ngọc im lặng, hắn dường như không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt nhìn về phía trước, cả người rơi vào trạng thái hồi tưởng.
Linh Chiêu đưa tay kéo đai lưng hắn, gọi hắn hoàn hồn, nàng nói sang chuyện khác, “Lần này đến thành Vân An làm gì? Bên đó xảy ra chuyện gì sao?”
“Đệ tử Thượng Thanh Cung ở thành Vân An truyền tin về, nói trước đó không lâu trong thành thường xuyên xảy ra chuyện kỳ lạ, bọn họ đã đi điều tra nhưng đều bất lực trở về, không tra ra được bất cứ thứ gì, hơn nữa bọn họ còn có thể cảm nhận được có yêu khí quanh quẩn, nhưng lại không tìm thấy yêu vật nào.” Giang Sùng Ngọc nhẹ giọng trở lại.
“Yêu vật quấy phá? Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Một số nam tử sau khi làm lễ trưởng thành thì trong vòng ba ngày sau sẽ đột nhiên đổ bệnh, sau khi khỏi bệnh thì hoặc là trở nên ngu dại, hoặc là như cái xác không hồn, triệu chứng này là điển hình của ba hồn thiếu hụt một hồn.”
Linh Chiêu nghe xong nghi hoặc hỏi lại, “Nếu là yêu vật quấy phá thì chẳng phải trực tiếp ăn thịt người hoặc ăn trái tim hợp lý hơn sao? Tại sao lại rút hồn phách? Yêu tinh rút hồn phách con người có ích lợi gì?”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu nói, “Đệ tử truyền tin có chút mơ hồ, thiếu hồn chỉ là suy đoán của ta thôi, tình hình cụ thể phải đến tận nơi xem mới biết được.”
Hai người trò chuyện chẳng bao lâu đã đến thành Vân An, mọi người không ngự kiếm nữa, sợ những phàm nhân kia khiếp đảm.
Sau khi Linh Chiêu đi xuống nàng biến thành một thiếu niên lang tuấn tú, nàng đã quen với việc che giấu bản thân ở nhân gian.
Giang Sùng Ngọc thấy vậy cũng chỉ cau mày chứ không nói gì thêm.
Mẫu Đơn sắc mặt khó coi chạy đến bên cạnh Linh Chiêu, vừa xoa ngực vừa oán giận nói, “Ngươi không biết dọc đường đi Thanh Diên kia đáng sợ đến thế nào đâu, nàng ta nhất định phải ngự kiếm đi bên cạnh chúng ta, ánh mắt kia lạnh đến nỗi sắp hóa thành băng rồi.”
Linh Chiêu nghe vậy nhếch môi cười, bộ dáng sau khi thay đổi của nàng giống với ban đầu đến năm phần, sau khi cười rộ lên thì giống đến bảy phần, vừa quyến rũ vừa xinh đẹp, giống như một tiểu thiếu gia tự phụ môi hồng răng trắng, “Vì sao nàng ta muốn nhắm vào ngươi?”
“Ngươi không biết?” Mẫu Đơn trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nàng thấy Linh Chiêu lắc đầu liền nói, “Các đệ tử đều lén lút bàn tán nói rằng nàng ta thích Tạ Tòng sư huynh.”
Mẫu Đơn đè thấp giọng, ngước mắt nhìn Thanh Diên bên kia đang giúp đỡ Thanh Miên quản lý đệ tử, nhỏ giọng oán giận, “Toàn bộ đệ tử trong Thượng Thanh Cung này cũng chỉ có Tạ Tòng sư huynh nhận được sắc mặt tốt của nàng ta, này không phải thích thì là gì? Dục vọng chiếm hữu của nàng ta mãnh liệt thật đấy, đừng nói Tạ Tòng sư huynh không có ý gì với nàng ta, mà cho dù lưỡng tình tương duyệt với nàng ta thì nàng ta cũng không cần phải thù địch với những nữ tử tới gần Tạ Tòng sư huynh như vậy chứ? Thật sự cho rằng ai cũng thích Tạ Tòng sư huynh à?”
Linh Chiêu nghe nàng ấy phàn nàn, nghiêng đầu cười, nàng dùng quạt trong tay gõ vào trán Mẫu Đơn, “Oán hận ở đâu ra mà lớn thề này? Dù sao ngươi cũng không thích Tạ Tòng, con phượng hoàng mới mọc lông kia trừng ngươi thì ngươi trừng lại nàng ta đi.”
“Ta nào dám, ta có phải là ngươi đâu!” Mẫu Đơn vội vàng lắc đầu.
“Ngươi không phải là ta, nhưng ngươi là người của ta, hiện giờ ta có người chống lưng, tương đương ngươi có hai người chống lưng, còn sợ cái gì?” Linh Chiêu xòe cây quạt của mình ra, tùy ý lắc lắc, thật sự là bộ dáng của một tay ăn chơi phong lưu.
Mẫu Đơn còn chưa kịp đáp lời, Giang Sùng Ngọc đứng bên cạnh nàng đã lên tiếng trước, “Linh Chiêu, nàng vẫn nên biến trở về đi.”
Linh Chiêu nghiêng đầu liếc Giang Sùng Ngọc, phản bác, “Không cần, ta thích như này.”
Mẫu Đơn cúi đầu, xì một tiếng bật cười.
“Cười cái gì mà cười?” Linh Chiêu dùng bả vai đụng vào Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn vội xua tay, nhưng vẫn thu được ý cười trên mặt, nàng ấy liếc nhìn Giang Sùng Ngọc một cái mới chậm rãi giải thích, “Linh Chiêu, bộ dạng này của ngươi thật sự quá cuốn hút, có công tử đứng đắn nhà ai giống như ngươi không, như này gọi là gì, mặt mày hàm xuân à?”
Linh Chiêu giơ tay giả vờ dùng cây quạt gõ vào đầu Mẫu Đơn, lại bị nàng ấy chạy trước một bước.
“Ta như này thật sự không ổn sao?” Linh Chiêu khó hiểu, đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng biến thành thiếu niên lang, sao có thể trông không đứng đắn được?
Ngón tay buông thõng bên người của Giang Sùng Ngọc khẽ cử động, muốn đưa tay kéo nàng vào lòng ôm thật chặt, để nàng không còn có thể vô thức toát ra vẻ mị hoặc quyến rũ người khác nữa.
Linh Chiêu thấy Giang Sùng Ngọc nhìn mình không lên tiếng, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ u ám, nàng xòe quạt che nửa dưới khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt rực rỡ, chớp chớp mắt, đuôi mắt lập tức bị nhuộm một tầng phong tình quyến rũ, “Đạo trưởng ~ đừng nhìn nô gia như vậy, nô gia sẽ không khách khí đâu.”
Giang Sùng Ngọc cong môi cười, hắn giơ tay lên, ngón tay khớp xương rõ ràng búng vào trán Linh Chiêu, sức lực không nhỏ.
Linh Chiêu nhe răng trợn mắt che trán lại, trừng mắt nhìn hắn, “Đạo trưởng ra tay thật tàn nhẫn!”
Hai người ‘ve vãn đánh yêu’ như không có ai ở bên cạnh, Thanh Miên đang bận sắp xếp lại đội ngũ đệ tử nên đương nhiên không có thời gian để ý tới bọn họ.
Còn lại Thanh Diên và Sầm Trường Phong rảnh rỗi khoanh tay đứng ở một bên đều nhìn thấy rõ ràng.
Thanh Diên tức giận nghiến răng, hận không thể xông lên chơi chết yêu nữ lẳng lơ thích khoe khoang Linh Chiêu!
Sầm Trường Phong thì sắc mặt vô cảm, thậm chí còn buồn chán ngáp một cái, nhưng trong mắt lại toát ra từng đợt lệ khí nhè nhẹ.
“Được rồi, đi thôi, còn ở bên này chàng chàng thiếp thiếp, cho rằng mọi người đều mù sao?” Mẫu Đơn lôi kéo cánh tay Linh Chiêu, kéo nàng đi về phía trước.
Linh Chiêu vừa phe phẩy quạt vừa hỏi nàng ấy, “Rõ ràng lắm sao? Chúng ta chẳng làm gì cả.”
“Còn không làm gì? Cái mùi củi khô bốc lửa xung quanh hai người cho dù ta đứng cách xa mười dặm cũng ngửi thấy chứ đừng nói những người đặc biệt chú ý đến các ngươi.” Mẫu Đơn trợn mắt nhìn Linh Chiêu.
Linh Chiêu cười lớn, “Thấy mới tốt, để cho người ta nhìn thấy đi, ta rất vui vẻ.”
Nàng lười quan tâm đến cảm nhận của người khác, dù sao nàng cũng thích nói chuyện với Giang Sùng Ngọc, không thể vì suy xét đến cảm nhận của người khác mà nàng không nói chuyện với Giang Sùng Ngọc nữa, đúng không?
Nàng không muốn như thế đâu!
Thanh Diên sợ tới mức run lên.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Linh Chiêu đứng ở bên kia, ánh mắt vô thức trở nên dịu xuống, trong lòng rất không kiên nhẫn: Nếu không phải dính thân phận Lục Nhậm thì hắn đã sớm trùng phùng tương ngộ với Linh Chiêu rồi, hiện giờ thời cơ chưa đến hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ phá hỏng hết kế hoạch…
Sầm Trường Phong cụp mắt xuống không nhìn Linh Chiêu nữa, trong đầu hắn đang tính toán làm cách nào để thần không biết quỷ không hay cứu Linh Chiêu đi.
Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thanh Diên, đồ vô dụng, có mỗi chuyện này cũng làm không xong, kêu nàng ta ngăn cản Linh Chiêu, kết quả Linh Chiêu vẫn đi theo.
Thanh Diên cảm nhận được ánh mắt hắn, da đầu lập tức tê dại, trong lòng vừa uất ức vừa giận dữ, bản thân nàng ta là tiểu công chúa của tộc Phượng Hoàng thế nhưng lại bị người ta ức hiếp đến mức này.
Đầu nàng ta nóng lên, suýt chút nữa buột miệng nói chuyện này cho cô cô Thanh Miên, nhưng lại mím chặt môi, nuốt lời muốn nói ra xuống, nếu như nàng ta nói ra khẳng định ‘Lục Nhậm’ kia sẽ thật sự giết chết nàng ta.
Thanh Diên đưa tay xoa xoa ngực, Phệ Hồn Chú trong cơ thể như thanh kiếm sắc treo trên đầu, nàng ta phải tìm cách thoát khỏi uy hiếp của ‘Lục Nhậm’ đã.
Thanh Miên quay đầu nhìn nàng ta, hỏi, “Thanh Diên, ngươi làm sao vậy? Trốn sau ta làm gì?”
Thanh Diên lắc đầu, ra vẻ tươi cười đáp lại, “Không có gì ạ, cô cô, chúng ta xuất phát thôi.”
Mọi người đều đã chuẩn bị xong, Thanh Miên hét cao một tiếng, đồng thời ngự kiếm phi hành về phía thành Vân An.
Linh Chiêu đứng phía sau Giang Sùng Ngọc, nàng ôm cánh tay để giữ thăng bằng, sau đó nghiêng đầu nhìn Mẫu Đơn, thấy nàng ấy đứng ổn định phía sau Tạ Tòng mới yên tâm.
Thanh kiếm của Giang Sùng Ngọc rất đẹp, chuôi kiếm được làm bằng bạch ngọc sản xuất tại Vọng Châu, sờ vào tinh tế bóng loáng, thân kiếm lưu sướng lại sắc bén, toàn bộ thanh kiếm toát ra khí chất sạch sẽ lạnh lẽo giống như chủ nhân.
“Thanh kiếm của ngươi tên là gì?” Linh Chiêu nhàm chán, lên tiếng hỏi.
“… Xích Tang.” Cơn gió thổi qua đưa âm thanh của Giang Sùng Ngọc đến tai Linh Chiêu.
“Có điển cố gì sao?” Linh Chiêu tiếp tục hỏi.
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, chậm rãi nói, “Nó là sư phụ ban cho ta… khi ban cho ta đã có cái tên này rồi.”
Linh Chiêu im lặng chốc lát, nàng lại hỏi, “Ngươi và sư phụ có quan hệ rất tốt hả?”
Lần này đến lượt Giang Sùng Ngọc im lặng, hắn dường như không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt nhìn về phía trước, cả người rơi vào trạng thái hồi tưởng.
Linh Chiêu đưa tay kéo đai lưng hắn, gọi hắn hoàn hồn, nàng nói sang chuyện khác, “Lần này đến thành Vân An làm gì? Bên đó xảy ra chuyện gì sao?”
“Đệ tử Thượng Thanh Cung ở thành Vân An truyền tin về, nói trước đó không lâu trong thành thường xuyên xảy ra chuyện kỳ lạ, bọn họ đã đi điều tra nhưng đều bất lực trở về, không tra ra được bất cứ thứ gì, hơn nữa bọn họ còn có thể cảm nhận được có yêu khí quanh quẩn, nhưng lại không tìm thấy yêu vật nào.” Giang Sùng Ngọc nhẹ giọng trở lại.
“Yêu vật quấy phá? Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Một số nam tử sau khi làm lễ trưởng thành thì trong vòng ba ngày sau sẽ đột nhiên đổ bệnh, sau khi khỏi bệnh thì hoặc là trở nên ngu dại, hoặc là như cái xác không hồn, triệu chứng này là điển hình của ba hồn thiếu hụt một hồn.”
Linh Chiêu nghe xong nghi hoặc hỏi lại, “Nếu là yêu vật quấy phá thì chẳng phải trực tiếp ăn thịt người hoặc ăn trái tim hợp lý hơn sao? Tại sao lại rút hồn phách? Yêu tinh rút hồn phách con người có ích lợi gì?”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu nói, “Đệ tử truyền tin có chút mơ hồ, thiếu hồn chỉ là suy đoán của ta thôi, tình hình cụ thể phải đến tận nơi xem mới biết được.”
Hai người trò chuyện chẳng bao lâu đã đến thành Vân An, mọi người không ngự kiếm nữa, sợ những phàm nhân kia khiếp đảm.
Sau khi Linh Chiêu đi xuống nàng biến thành một thiếu niên lang tuấn tú, nàng đã quen với việc che giấu bản thân ở nhân gian.
Giang Sùng Ngọc thấy vậy cũng chỉ cau mày chứ không nói gì thêm.
Mẫu Đơn sắc mặt khó coi chạy đến bên cạnh Linh Chiêu, vừa xoa ngực vừa oán giận nói, “Ngươi không biết dọc đường đi Thanh Diên kia đáng sợ đến thế nào đâu, nàng ta nhất định phải ngự kiếm đi bên cạnh chúng ta, ánh mắt kia lạnh đến nỗi sắp hóa thành băng rồi.”
Linh Chiêu nghe vậy nhếch môi cười, bộ dáng sau khi thay đổi của nàng giống với ban đầu đến năm phần, sau khi cười rộ lên thì giống đến bảy phần, vừa quyến rũ vừa xinh đẹp, giống như một tiểu thiếu gia tự phụ môi hồng răng trắng, “Vì sao nàng ta muốn nhắm vào ngươi?”
“Ngươi không biết?” Mẫu Đơn trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nàng thấy Linh Chiêu lắc đầu liền nói, “Các đệ tử đều lén lút bàn tán nói rằng nàng ta thích Tạ Tòng sư huynh.”
Mẫu Đơn đè thấp giọng, ngước mắt nhìn Thanh Diên bên kia đang giúp đỡ Thanh Miên quản lý đệ tử, nhỏ giọng oán giận, “Toàn bộ đệ tử trong Thượng Thanh Cung này cũng chỉ có Tạ Tòng sư huynh nhận được sắc mặt tốt của nàng ta, này không phải thích thì là gì? Dục vọng chiếm hữu của nàng ta mãnh liệt thật đấy, đừng nói Tạ Tòng sư huynh không có ý gì với nàng ta, mà cho dù lưỡng tình tương duyệt với nàng ta thì nàng ta cũng không cần phải thù địch với những nữ tử tới gần Tạ Tòng sư huynh như vậy chứ? Thật sự cho rằng ai cũng thích Tạ Tòng sư huynh à?”
Linh Chiêu nghe nàng ấy phàn nàn, nghiêng đầu cười, nàng dùng quạt trong tay gõ vào trán Mẫu Đơn, “Oán hận ở đâu ra mà lớn thề này? Dù sao ngươi cũng không thích Tạ Tòng, con phượng hoàng mới mọc lông kia trừng ngươi thì ngươi trừng lại nàng ta đi.”
“Ta nào dám, ta có phải là ngươi đâu!” Mẫu Đơn vội vàng lắc đầu.
“Ngươi không phải là ta, nhưng ngươi là người của ta, hiện giờ ta có người chống lưng, tương đương ngươi có hai người chống lưng, còn sợ cái gì?” Linh Chiêu xòe cây quạt của mình ra, tùy ý lắc lắc, thật sự là bộ dáng của một tay ăn chơi phong lưu.
Mẫu Đơn còn chưa kịp đáp lời, Giang Sùng Ngọc đứng bên cạnh nàng đã lên tiếng trước, “Linh Chiêu, nàng vẫn nên biến trở về đi.”
Linh Chiêu nghiêng đầu liếc Giang Sùng Ngọc, phản bác, “Không cần, ta thích như này.”
Mẫu Đơn cúi đầu, xì một tiếng bật cười.
“Cười cái gì mà cười?” Linh Chiêu dùng bả vai đụng vào Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn vội xua tay, nhưng vẫn thu được ý cười trên mặt, nàng ấy liếc nhìn Giang Sùng Ngọc một cái mới chậm rãi giải thích, “Linh Chiêu, bộ dạng này của ngươi thật sự quá cuốn hút, có công tử đứng đắn nhà ai giống như ngươi không, như này gọi là gì, mặt mày hàm xuân à?”
Linh Chiêu giơ tay giả vờ dùng cây quạt gõ vào đầu Mẫu Đơn, lại bị nàng ấy chạy trước một bước.
“Ta như này thật sự không ổn sao?” Linh Chiêu khó hiểu, đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng biến thành thiếu niên lang, sao có thể trông không đứng đắn được?
Ngón tay buông thõng bên người của Giang Sùng Ngọc khẽ cử động, muốn đưa tay kéo nàng vào lòng ôm thật chặt, để nàng không còn có thể vô thức toát ra vẻ mị hoặc quyến rũ người khác nữa.
Linh Chiêu thấy Giang Sùng Ngọc nhìn mình không lên tiếng, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ u ám, nàng xòe quạt che nửa dưới khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt rực rỡ, chớp chớp mắt, đuôi mắt lập tức bị nhuộm một tầng phong tình quyến rũ, “Đạo trưởng ~ đừng nhìn nô gia như vậy, nô gia sẽ không khách khí đâu.”
Giang Sùng Ngọc cong môi cười, hắn giơ tay lên, ngón tay khớp xương rõ ràng búng vào trán Linh Chiêu, sức lực không nhỏ.
Linh Chiêu nhe răng trợn mắt che trán lại, trừng mắt nhìn hắn, “Đạo trưởng ra tay thật tàn nhẫn!”
Hai người ‘ve vãn đánh yêu’ như không có ai ở bên cạnh, Thanh Miên đang bận sắp xếp lại đội ngũ đệ tử nên đương nhiên không có thời gian để ý tới bọn họ.
Còn lại Thanh Diên và Sầm Trường Phong rảnh rỗi khoanh tay đứng ở một bên đều nhìn thấy rõ ràng.
Thanh Diên tức giận nghiến răng, hận không thể xông lên chơi chết yêu nữ lẳng lơ thích khoe khoang Linh Chiêu!
Sầm Trường Phong thì sắc mặt vô cảm, thậm chí còn buồn chán ngáp một cái, nhưng trong mắt lại toát ra từng đợt lệ khí nhè nhẹ.
“Được rồi, đi thôi, còn ở bên này chàng chàng thiếp thiếp, cho rằng mọi người đều mù sao?” Mẫu Đơn lôi kéo cánh tay Linh Chiêu, kéo nàng đi về phía trước.
Linh Chiêu vừa phe phẩy quạt vừa hỏi nàng ấy, “Rõ ràng lắm sao? Chúng ta chẳng làm gì cả.”
“Còn không làm gì? Cái mùi củi khô bốc lửa xung quanh hai người cho dù ta đứng cách xa mười dặm cũng ngửi thấy chứ đừng nói những người đặc biệt chú ý đến các ngươi.” Mẫu Đơn trợn mắt nhìn Linh Chiêu.
Linh Chiêu cười lớn, “Thấy mới tốt, để cho người ta nhìn thấy đi, ta rất vui vẻ.”
Nàng lười quan tâm đến cảm nhận của người khác, dù sao nàng cũng thích nói chuyện với Giang Sùng Ngọc, không thể vì suy xét đến cảm nhận của người khác mà nàng không nói chuyện với Giang Sùng Ngọc nữa, đúng không?
Nàng không muốn như thế đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.