Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Chương 20: Thao Nàng (Cao H)
Thứ Nhất Cá Đào Tử
11/09/2024
Khi gần đến nơi đông người, Giang Sùng Ngọc vẫn không buông tay ra.
Linh Chiêu tự mình rút tay lại.
Giang Sùng Ngọc quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nàng.
Linh Chiêu cười ngọt ngào, nói, “Nếu ngươi nắm tay ta đi ra ngoài sẽ bị đám đệ tử kia nhìn thấy đấy, ngươi làm sao còn có thể làm Sùng Ngọc sư thúc lạnh lùng được nữa?”
“Vậy thì không làm nữa.” Ánh mắt Giang Sùng Ngọc dán chặt vào Linh Chiêu, vẻ mặt nghiêm túc.
Linh Chiêu khẽ khịt mũi, bước đi về nơi ở mà không đáp lại hắn.
Giang Sùng Ngọc đi theo phía sau nàng, nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi, ta đến chậm, ta đi cho nai ăn, mãi cho đến khi cho ăn xong mới nghe thấy bọn họ đang nói chuyện này.”
Thấy Linh Chiêu vẫn không đáp lại, Giang Sùng Ngọc đi nhanh hai bước, sóng vai với nàng.
“Linh Chiêu, có phải nàng không thích Thượng Thanh Cung không?” Hắn nghiêng đầu hỏi Linh Chiêu.
“Đúng thế, ban đầu ta vì ngươi mới tới đây, bây giờ tâm nguyện đã thành rồi, ai còn muốn ở lại Thượng Thanh Cung nhiều quy củ muốn chết này chứ…”
Giang Sùng Ngọc rũ mi mắt xuống, tay áo to rộng ngăn cách hắn và Linh Chiêu, giống như một đường ranh giới, hắn giơ tay muốn nắm lấy tay Linh Chiêu đang thả thõng xuống bên cạnh.
Linh Chiêu muốn tránh, lại bị hắn nắm chặt đến gắt gao, may mắn có ống tay áo che đi hết thảy.
“Linh Chiêu, vậy nàng dẫn theo ta rời đi đi, ta cũng không thích Thượng Thanh Cung.” Hắn cúi đầu, ngón tay vuốt ve tay Linh Chiêu.
Linh Chiêu sửng sốt, ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn không giống như đang nói đùa, “Ngươi điên rồi sao? Giáng Thần Chú trên người ngươi còn chưa được giải, rời khỏi Thượng Thanh Cung để chờ chết sao?”
Giang Sùng Ngọc vung tay lên, trong nháy mắt hai người trở về tẩm điện trong Phồn Hoa Lâu, hắn xoay người ôm lấy Linh Chiêu, vùi mặt vào hõm vai nàng, “Vốn dĩ hôm nay ta định cho nai ăn xong sẽ đi nói với sư huynh để nàng đến Phồn Hoa Lâu, kết quả lại bị chậm trễ, để nàng bị mắng, Linh Chiêu, lúc ấy ta chỉ có một ý nghĩa, đó chính là làm sao lặng yên không một tiếng động giết chết Thanh Diên…”
Hắn dừng lại, rầu rĩ nói, “Nhìn xem, ta căn bản không phải là người tu đạo, ở trong lòng ta, nàng quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Linh Chiêu giơ tay ôm lấy eo Giang Sùng Ngọc, ngón tay nắm lấy đai lưng hắn, không lên tiếng.
“Linh Chiêu, ban đầu ta muốn tu đạo là bởi vì ta muốn sống… bởi vì ta còn chưa đợi được nàng, nếu ta chết thì cũng là chết không nhắm mắt.”
Giọng Giang Sùng Ngọc rất lạnh lùng nghiêm túc, nhưng sau khi hắn cố ý hạ thấp tông giọng xuống thì lại trở nên trong trẻo mềm mại hơn.
Cổ Linh Chiêu ngứa ngáy, nàng đưa tay nâng đầu hắn lên, hai tay ôm lấy mặt hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn.
Nàng khó có thể tưởng tượng được người lãnh ngọc trích tiên như Giang Sùng Ngọc lại nghiêm túc nói lời âu yếm, “Nói lại đi.”
Giang Sùng Ngọc có chút ngốc, hắn chớp chớp mắt, lại lần nửa mở miệng nói, “Linh Chiêu, mang ta rời khỏi Thượng Thanh Cung đi, nếu số mệnh của ta là bị Giáng Thần Chú tra tấn đến chết thì ta vẫn muốn cùng nàng ở bên nhau, như vậy, ít nhất ta có chết cũng không hối tiếc.”
Hắn rất nghiêm túc, miệng lúc đóng lúc mở, không giống như đang thổ lộ mà như đang ngâm thơ, nghe vô cảm nhưng trong mắt lại tràn đầy tình yêu thương và dịu dàng dành cho Linh Chiêu.
Linh Chiêu mím môi cười, giơ tay chạm vào mặt Giang Sùng Ngọc, “Được, vậy ngươi cho ta thao một lần đi đã rồi nói tiếp.”
Vành tai Giang Sùng Ngọc lập tức đỏ lên, trên mặt lộ ra một tầng đỏ ửng, hắn ra vẻ đứng đắn gật gật đầu.
Linh Chiêu cười ngặt nghẽo, kéo Giang Sùng Ngọc đi đến ghế bành phía sau án thư ngồi xuống.
Nàng nhấc chân khóa ngồi trên người hắn.
Giang Sùng Ngọc vòng tay qua eo Linh Chiêu, đưa mặt lại gần, muốn hôn nàng.
Nhưng Linh Chiêu lại dùng lòng bàn tay chặn môi Giang Sùng Ngọc lại, cười nói, “Ngươi không được nhúc nhích, để ta thao ngươi.”
Giang Sùng Ngọc lùi lại, mím môi gật đầu lần nữa.
Linh Chiêu nâng nửa người trên tiến về phía trước, dùng nơi giữa chân đè lên gậy thịt của Giang Sùng Ngọc, nàng nâng mông cọ xát trước sau, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được vật khổng lồ đang dần thức tỉnh.
Giang Sùng Ngọc tựa đầu vào lưng ghế, nhìn chằm chằm xà nhà trong tẩm điện, yết hầu lăn lộn nuốt xuống.
Linh Chiêu đưa tay kéo mặt hắn trở về, dùng đôi môi đỏ ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo của hắn, nàng vươn đầu lưỡi ra triền miên quấn lấy đầu lưỡi Giang Sùng Ngọc, hôn khó thể tách ra.
Bàn tay Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng sờ loạn sau lưng nàng, làm giảm bớt trướng đau và khó nhịn của gậy thịt dưới thân.
Linh Chiêu cởi đai lưng hắn ra, cởi bỏ bộ đạo bào màu trắng thuần ra chồng chất ở bên cạnh người hắn, tầng tầng lớp lớp như mây mù.
Nàng chống vào ngực Giang Sùng Ngọc, không ngừng dùng âm hộ cọ xát gậy thịt nóng rực cứng rắn.
Tình dục ập lên tràn đầy mắt Giang Sùng Ngọc, hắn vô thức nâng eo lên, muốn cùng lỗ nhỏ chạm vào nhau thân mật hơn.
Linh Chiêu cởi quần lót hắn ra, gậy thịt thô dày lập tức bắn ra, thẳng tắp dán vào bụng dưới của Giang Sùng Ngọc.
“Cởi quần áo ta.” Linh Chiêu thì thầm bên tai hắn.
Giang Sùng Ngọc vung tay lên, cả người Linh Chiêu liền trần trụi ngồi trong lòng hắn.
Linh Chiêu không nói nên lời, nàng giơ tay nhéo núm vú hồng nộn của Giang Sùng Ngọc, “Lần sau dùng tay cởi ra!”
Giang Sùng Ngọc gật đầu, hắn cúi xuống hôn Linh Chiêu, dọc theo khóe môi nàng đi xuống, ngậm lấy núm vú đã sớm đứng thẳng.
Linh Chiêu ôm lấy đầu hắn, đặt lỗ nhỏ một lần nữa ngồi lên gậy thịt Giang Sùng Ngọc, hai bên trần trụi dán vào nhau, khiến nàng thở dốc một tiếng.
Giang Sùng Ngọc cắn nhẹ, chậm rãi liếm mút núm vú Linh Chiêu, dùng đầu lưỡi vẽ những vòng tròn lên đó, một bàn tay đi xuống, sờ lên miệng huyệt chặt hẹp.
Dâm thủy từ bên trong không ngừng chảy ra, làm ướt gậy thịt Giang Sùng Ngọc, hắn dùng ngón tay tách cánh hoa trơn trượt ra, dọc theo thịt môi du tẩu, dâm thủy thấm ướt đẫm ngón tay hắn.
Linh Chiêu lắc eo, đưa lỗ nhỏ vào trong tay hắn, ngón tay nàng luồn vào tóc Giang Sùng Ngọc, ép mặt hắn dính sát vào vú nàng.
Giang Sùng Ngọc vừa xoa bóp lôi kéo âm đế, vừa ngẩng mặt lên dọc theo cần cổ thon dài như ngọc của Linh Chiêu, vết đỏ cách đây không lâu mới bị hắn giấu đi lại xuất hiện trên làn da trắng nõn của Linh Chiêu.
Hắn đưa ngón tay vào trong, nghiền nát phần thịt mềm mại, tựa đầu vào vai Linh Chiêu, bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, tay kia bắt đầu thọc vào rút ra trong lỗ nhỏ chặt ướt.
Linh Chiêu áp bộ ngực vào ngực Giang Sùng Ngọc, núm vú đỏ bừng bóng ánh nước, bên trên có thể nhìn thấy được dấu răng rõ ràng.
Dâm thủy trong suốt càng ngày càng nhiều, làm ướt tay và đùi Giang Sùng Ngọc, hắn rút ngón tay ra, bôi dâm thủy lên cánh hoa bóng loáng non mềm, sau đó đỡ gậy thịt xông vào.
Linh Chiêu nâng mông lên, tránh né động tác của Giang Sùng Ngọc, “Ta tự mình làm.”
Giang Sùng Ngọc không nhịn được cũng phải thu tay lại, tiếp tục xoa bóp thịt vú mềm mại, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay chọc vào núm vú, khiến Linh Chiêu run rẩy phát ra vài tiếng rên rỉ.
Lỗ nhỏ và gậy thịt cọ xát với nhau, dòng nước chảy ra nhỏ xuống sàn nhà, để lại từng vệt nước, nàng vươn tay nắm lấy gậy thịt thô tráng nóng rực, dùng quy đầu to lớn nghiền nát miệng lỗ nhỏ đã hé mở.
Giang Sùng Ngọc cắn chặt núm vú nàng, tiếng thở dốc dày nặng không thể kìm nén, động tác xoa bóp ngực Linh Chiêu trở nên thô bạo, chiếc ghế bành dưới thân rất cứng, cộm khiến người ta phát đau, nhưng Linh Chiêu bên trên lại rất mềm, mềm đến mức khiến hắn muốn vùi vào trong thân thể nàng.
Đầu nấm xuyên qua khe hở thọc vào bên trong tìm kiếm, Linh Chiêu nắm lấy gậy thịt dẫn dắt nó đi vào, thân gậy như cục sắt nóng lại quay trở lại lỗ nhỏ ẩm ướt mềm mại, dọc theo tầng tầng lớp lớp thịt mềm, bị nó gắt gao quấn chặt lấy.
Giang Sùng Ngọc duỗi thẳng eo, đâm gậy thịt vào sâu trong lỗ nhỏ, dâm thủy nóng ẩm cùng thịt non mềm mại bao bọc lấy thân gậy, hắn như bị kích thích, từng cái đi vào lại rút ra, lôi kéo nghiền nát thịt mềm.
Linh Chiêu đưa tay ấn ngực Giang Sùng Ngọc xuống để hắn không thể cử động được nữa, thay vào đó nàng lắc eo lên xuống, dùng lỗ nhỏ nuốt lấy gậy thịt thô nóng, nâng eo lên, lại ngồi xuống, chôn sâu gậy thịt của Giang Sùng Ngọc vào trong cơ thể mình.
“Giang Sùng Ngọc, hôn ta đi.” Nàng ngửa mặt thở dốc, đôi mắt khép hờ không nhìn rõ mặt hắn.
Giang Sùng Ngọc ngoan ngoãn cúi đầu hôn môi nàng, hắn hôn rất hung dữ, đầu lưỡi chui vào khoang miệng Linh Chiêu, giống như gậy thịt dưới thân không ngừng hút lấy hơi thở và thịt non của nàng.
Linh Chiêu rất nhanh đã trở nên mềm nhũn, nàng không nâng eo lên được nữa lên dứt khoát ngồi xuống gậy thịt, chậm rãi lắc mông, để gậy thịt trong lỗ nhỏ nhẹ nhàng nghiền nát, từng đợt khoái cảm dâng lên ở bụng dưới, Linh Chiêu ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc lạc cả giọng
Giang Sùng Ngọc không được dễ chịu, hắn ôm chặt Linh Chiêu, ngậm dái tai nàng, thưởng thức thịt vú trơn mềm trong tay, nhẹ giọng hỏi nàng, “Ta muốn thao nàng, được không?”
Linh Chiêu tự mình rút tay lại.
Giang Sùng Ngọc quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nàng.
Linh Chiêu cười ngọt ngào, nói, “Nếu ngươi nắm tay ta đi ra ngoài sẽ bị đám đệ tử kia nhìn thấy đấy, ngươi làm sao còn có thể làm Sùng Ngọc sư thúc lạnh lùng được nữa?”
“Vậy thì không làm nữa.” Ánh mắt Giang Sùng Ngọc dán chặt vào Linh Chiêu, vẻ mặt nghiêm túc.
Linh Chiêu khẽ khịt mũi, bước đi về nơi ở mà không đáp lại hắn.
Giang Sùng Ngọc đi theo phía sau nàng, nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi, ta đến chậm, ta đi cho nai ăn, mãi cho đến khi cho ăn xong mới nghe thấy bọn họ đang nói chuyện này.”
Thấy Linh Chiêu vẫn không đáp lại, Giang Sùng Ngọc đi nhanh hai bước, sóng vai với nàng.
“Linh Chiêu, có phải nàng không thích Thượng Thanh Cung không?” Hắn nghiêng đầu hỏi Linh Chiêu.
“Đúng thế, ban đầu ta vì ngươi mới tới đây, bây giờ tâm nguyện đã thành rồi, ai còn muốn ở lại Thượng Thanh Cung nhiều quy củ muốn chết này chứ…”
Giang Sùng Ngọc rũ mi mắt xuống, tay áo to rộng ngăn cách hắn và Linh Chiêu, giống như một đường ranh giới, hắn giơ tay muốn nắm lấy tay Linh Chiêu đang thả thõng xuống bên cạnh.
Linh Chiêu muốn tránh, lại bị hắn nắm chặt đến gắt gao, may mắn có ống tay áo che đi hết thảy.
“Linh Chiêu, vậy nàng dẫn theo ta rời đi đi, ta cũng không thích Thượng Thanh Cung.” Hắn cúi đầu, ngón tay vuốt ve tay Linh Chiêu.
Linh Chiêu sửng sốt, ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn không giống như đang nói đùa, “Ngươi điên rồi sao? Giáng Thần Chú trên người ngươi còn chưa được giải, rời khỏi Thượng Thanh Cung để chờ chết sao?”
Giang Sùng Ngọc vung tay lên, trong nháy mắt hai người trở về tẩm điện trong Phồn Hoa Lâu, hắn xoay người ôm lấy Linh Chiêu, vùi mặt vào hõm vai nàng, “Vốn dĩ hôm nay ta định cho nai ăn xong sẽ đi nói với sư huynh để nàng đến Phồn Hoa Lâu, kết quả lại bị chậm trễ, để nàng bị mắng, Linh Chiêu, lúc ấy ta chỉ có một ý nghĩa, đó chính là làm sao lặng yên không một tiếng động giết chết Thanh Diên…”
Hắn dừng lại, rầu rĩ nói, “Nhìn xem, ta căn bản không phải là người tu đạo, ở trong lòng ta, nàng quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Linh Chiêu giơ tay ôm lấy eo Giang Sùng Ngọc, ngón tay nắm lấy đai lưng hắn, không lên tiếng.
“Linh Chiêu, ban đầu ta muốn tu đạo là bởi vì ta muốn sống… bởi vì ta còn chưa đợi được nàng, nếu ta chết thì cũng là chết không nhắm mắt.”
Giọng Giang Sùng Ngọc rất lạnh lùng nghiêm túc, nhưng sau khi hắn cố ý hạ thấp tông giọng xuống thì lại trở nên trong trẻo mềm mại hơn.
Cổ Linh Chiêu ngứa ngáy, nàng đưa tay nâng đầu hắn lên, hai tay ôm lấy mặt hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn.
Nàng khó có thể tưởng tượng được người lãnh ngọc trích tiên như Giang Sùng Ngọc lại nghiêm túc nói lời âu yếm, “Nói lại đi.”
Giang Sùng Ngọc có chút ngốc, hắn chớp chớp mắt, lại lần nửa mở miệng nói, “Linh Chiêu, mang ta rời khỏi Thượng Thanh Cung đi, nếu số mệnh của ta là bị Giáng Thần Chú tra tấn đến chết thì ta vẫn muốn cùng nàng ở bên nhau, như vậy, ít nhất ta có chết cũng không hối tiếc.”
Hắn rất nghiêm túc, miệng lúc đóng lúc mở, không giống như đang thổ lộ mà như đang ngâm thơ, nghe vô cảm nhưng trong mắt lại tràn đầy tình yêu thương và dịu dàng dành cho Linh Chiêu.
Linh Chiêu mím môi cười, giơ tay chạm vào mặt Giang Sùng Ngọc, “Được, vậy ngươi cho ta thao một lần đi đã rồi nói tiếp.”
Vành tai Giang Sùng Ngọc lập tức đỏ lên, trên mặt lộ ra một tầng đỏ ửng, hắn ra vẻ đứng đắn gật gật đầu.
Linh Chiêu cười ngặt nghẽo, kéo Giang Sùng Ngọc đi đến ghế bành phía sau án thư ngồi xuống.
Nàng nhấc chân khóa ngồi trên người hắn.
Giang Sùng Ngọc vòng tay qua eo Linh Chiêu, đưa mặt lại gần, muốn hôn nàng.
Nhưng Linh Chiêu lại dùng lòng bàn tay chặn môi Giang Sùng Ngọc lại, cười nói, “Ngươi không được nhúc nhích, để ta thao ngươi.”
Giang Sùng Ngọc lùi lại, mím môi gật đầu lần nữa.
Linh Chiêu nâng nửa người trên tiến về phía trước, dùng nơi giữa chân đè lên gậy thịt của Giang Sùng Ngọc, nàng nâng mông cọ xát trước sau, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được vật khổng lồ đang dần thức tỉnh.
Giang Sùng Ngọc tựa đầu vào lưng ghế, nhìn chằm chằm xà nhà trong tẩm điện, yết hầu lăn lộn nuốt xuống.
Linh Chiêu đưa tay kéo mặt hắn trở về, dùng đôi môi đỏ ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo của hắn, nàng vươn đầu lưỡi ra triền miên quấn lấy đầu lưỡi Giang Sùng Ngọc, hôn khó thể tách ra.
Bàn tay Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng sờ loạn sau lưng nàng, làm giảm bớt trướng đau và khó nhịn của gậy thịt dưới thân.
Linh Chiêu cởi đai lưng hắn ra, cởi bỏ bộ đạo bào màu trắng thuần ra chồng chất ở bên cạnh người hắn, tầng tầng lớp lớp như mây mù.
Nàng chống vào ngực Giang Sùng Ngọc, không ngừng dùng âm hộ cọ xát gậy thịt nóng rực cứng rắn.
Tình dục ập lên tràn đầy mắt Giang Sùng Ngọc, hắn vô thức nâng eo lên, muốn cùng lỗ nhỏ chạm vào nhau thân mật hơn.
Linh Chiêu cởi quần lót hắn ra, gậy thịt thô dày lập tức bắn ra, thẳng tắp dán vào bụng dưới của Giang Sùng Ngọc.
“Cởi quần áo ta.” Linh Chiêu thì thầm bên tai hắn.
Giang Sùng Ngọc vung tay lên, cả người Linh Chiêu liền trần trụi ngồi trong lòng hắn.
Linh Chiêu không nói nên lời, nàng giơ tay nhéo núm vú hồng nộn của Giang Sùng Ngọc, “Lần sau dùng tay cởi ra!”
Giang Sùng Ngọc gật đầu, hắn cúi xuống hôn Linh Chiêu, dọc theo khóe môi nàng đi xuống, ngậm lấy núm vú đã sớm đứng thẳng.
Linh Chiêu ôm lấy đầu hắn, đặt lỗ nhỏ một lần nữa ngồi lên gậy thịt Giang Sùng Ngọc, hai bên trần trụi dán vào nhau, khiến nàng thở dốc một tiếng.
Giang Sùng Ngọc cắn nhẹ, chậm rãi liếm mút núm vú Linh Chiêu, dùng đầu lưỡi vẽ những vòng tròn lên đó, một bàn tay đi xuống, sờ lên miệng huyệt chặt hẹp.
Dâm thủy từ bên trong không ngừng chảy ra, làm ướt gậy thịt Giang Sùng Ngọc, hắn dùng ngón tay tách cánh hoa trơn trượt ra, dọc theo thịt môi du tẩu, dâm thủy thấm ướt đẫm ngón tay hắn.
Linh Chiêu lắc eo, đưa lỗ nhỏ vào trong tay hắn, ngón tay nàng luồn vào tóc Giang Sùng Ngọc, ép mặt hắn dính sát vào vú nàng.
Giang Sùng Ngọc vừa xoa bóp lôi kéo âm đế, vừa ngẩng mặt lên dọc theo cần cổ thon dài như ngọc của Linh Chiêu, vết đỏ cách đây không lâu mới bị hắn giấu đi lại xuất hiện trên làn da trắng nõn của Linh Chiêu.
Hắn đưa ngón tay vào trong, nghiền nát phần thịt mềm mại, tựa đầu vào vai Linh Chiêu, bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, tay kia bắt đầu thọc vào rút ra trong lỗ nhỏ chặt ướt.
Linh Chiêu áp bộ ngực vào ngực Giang Sùng Ngọc, núm vú đỏ bừng bóng ánh nước, bên trên có thể nhìn thấy được dấu răng rõ ràng.
Dâm thủy trong suốt càng ngày càng nhiều, làm ướt tay và đùi Giang Sùng Ngọc, hắn rút ngón tay ra, bôi dâm thủy lên cánh hoa bóng loáng non mềm, sau đó đỡ gậy thịt xông vào.
Linh Chiêu nâng mông lên, tránh né động tác của Giang Sùng Ngọc, “Ta tự mình làm.”
Giang Sùng Ngọc không nhịn được cũng phải thu tay lại, tiếp tục xoa bóp thịt vú mềm mại, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay chọc vào núm vú, khiến Linh Chiêu run rẩy phát ra vài tiếng rên rỉ.
Lỗ nhỏ và gậy thịt cọ xát với nhau, dòng nước chảy ra nhỏ xuống sàn nhà, để lại từng vệt nước, nàng vươn tay nắm lấy gậy thịt thô tráng nóng rực, dùng quy đầu to lớn nghiền nát miệng lỗ nhỏ đã hé mở.
Giang Sùng Ngọc cắn chặt núm vú nàng, tiếng thở dốc dày nặng không thể kìm nén, động tác xoa bóp ngực Linh Chiêu trở nên thô bạo, chiếc ghế bành dưới thân rất cứng, cộm khiến người ta phát đau, nhưng Linh Chiêu bên trên lại rất mềm, mềm đến mức khiến hắn muốn vùi vào trong thân thể nàng.
Đầu nấm xuyên qua khe hở thọc vào bên trong tìm kiếm, Linh Chiêu nắm lấy gậy thịt dẫn dắt nó đi vào, thân gậy như cục sắt nóng lại quay trở lại lỗ nhỏ ẩm ướt mềm mại, dọc theo tầng tầng lớp lớp thịt mềm, bị nó gắt gao quấn chặt lấy.
Giang Sùng Ngọc duỗi thẳng eo, đâm gậy thịt vào sâu trong lỗ nhỏ, dâm thủy nóng ẩm cùng thịt non mềm mại bao bọc lấy thân gậy, hắn như bị kích thích, từng cái đi vào lại rút ra, lôi kéo nghiền nát thịt mềm.
Linh Chiêu đưa tay ấn ngực Giang Sùng Ngọc xuống để hắn không thể cử động được nữa, thay vào đó nàng lắc eo lên xuống, dùng lỗ nhỏ nuốt lấy gậy thịt thô nóng, nâng eo lên, lại ngồi xuống, chôn sâu gậy thịt của Giang Sùng Ngọc vào trong cơ thể mình.
“Giang Sùng Ngọc, hôn ta đi.” Nàng ngửa mặt thở dốc, đôi mắt khép hờ không nhìn rõ mặt hắn.
Giang Sùng Ngọc ngoan ngoãn cúi đầu hôn môi nàng, hắn hôn rất hung dữ, đầu lưỡi chui vào khoang miệng Linh Chiêu, giống như gậy thịt dưới thân không ngừng hút lấy hơi thở và thịt non của nàng.
Linh Chiêu rất nhanh đã trở nên mềm nhũn, nàng không nâng eo lên được nữa lên dứt khoát ngồi xuống gậy thịt, chậm rãi lắc mông, để gậy thịt trong lỗ nhỏ nhẹ nhàng nghiền nát, từng đợt khoái cảm dâng lên ở bụng dưới, Linh Chiêu ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc lạc cả giọng
Giang Sùng Ngọc không được dễ chịu, hắn ôm chặt Linh Chiêu, ngậm dái tai nàng, thưởng thức thịt vú trơn mềm trong tay, nhẹ giọng hỏi nàng, “Ta muốn thao nàng, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.