Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 109: Ảnh đế nổi danh 4

Miêu Tể Yếu Cật Thảo

04/01/2022

Lý Hải Sinh thường sử dụng bùa Thanh thần tỉnh trí để nâng cao tinh thần lúc học tập, sau khi học được dẫn khí vẽ bùa, lá bùa đầu tiên vẽ thành công chính là loại này, bây giờ đã có thể hạ bút trôi chảy rồi.

Hạ Tuy vừa nói là muốn vẽ bùa cho người khác dùng, Lý Hải Sinh còn rất là kích động một phen.

Có điều năng lực dẫn khí của cậu còn chưa đạt tới cảnh giới biến thái như Hạ Tuy, chỉ miễn cưỡng vẽ được mười mấy tấm, còn lại dùng mấy chục tấm mà mình từng vẽ trước kia thêm vào, như vậy để cả đội người của đội trưởng Dương dùng một đêm hẳn là không thành vấn đề.

Giang Húc nói muốn nhờ Hạ Tuy giúp cô nàng thanh lý mấy chỗ cô ấy ở, nhưng từ sau khi tiệc tối kết thúc lại không thể dành ra thời gian rảnh, ngược lại Giang lão gia lại gọi điện thoại hẹn Hạ Tuy ra ngoài câu cá, “Ở hồ nước trên đỉnh Hám Sơn, buổi tối ở lại đó một đêm.”

Hám Sơn cách thành phố Hải không xa, lái xe chỉ mất nửa ngày.

"Lúc nào thì đi? Trong đơn vị vẫn còn công việc chưa xử lý xong."

Hạ Tuy nghĩ đến đám người Chu Thúy Hoa, nhưng cũng không tiện nói lời từ chối.

Giang lão gia tử cười ha ha qua điện thoại, "Ông đã là một ông già về hưu rồi, đương nhiên lúc nào cháu bận việc xong thì lúc đó chúng ta đi, đều được cả."

Như thế, Hạ Tuy tự nhiên là tươi cười đồng ý.

Giang Húc biết được ông nội vậy mà đã hẹn Hạ Tuy rồi, tất nhiên là rất bực mình dù bận trăm công ngàn việc cũng dành chút thời gian gọi điện thoại cho Giang lão gia, “Ông nội, sao ông lại hẹn A Tuy đi câu cá nhanh như vậy? Cháu ở đây còn chưa hết việc này!"

Cô còn đang nghĩ tranh thủ thời gian xử lí xong công việc, lại nhân cơ hội này dành vài ngày nghỉ đi cùng Hạ Tuy, kết quả cơ hội này vậy mà đã bị ông nội giành trước rồi.

Giang lão gia vui tươi hớn hở ngồi trên ghế mây, "Cháu cứ bận rộn đi, ông và A Tuy đi là được, dù sao bây giờ nó còn có kiên nhẫn hơn cháu, còn lợi hại như vậy, có năng lực đi theo ông bảo vệ ông, còn cháu cứ làm việc đi, không cần lo lắng cho ông."

Giang Húc ngồi trong văn phòng bị tức đến độ muốn dậm chân, “Ông nội, chẳng lẽ ông không hiểu tâm tư của cháu sao?”

Tốt xấu gì cháu cũng là một tay ông nuôi lớn cơ mà?

Giang lão gia cười cười, "Ông không biết, dù sao cháu là cháu mà ông là ông, cháu có tâm tư gì thì phải tự mình cố gắng. Ông già rồi, không nhúng tay vào chuyện tình cảm của những người trẻ tuổi các cháu."

Lời này đã trả lại y chang như trước, lúc trước Giang lão gia khuyên nhủ Giang Húc hãy cố gắng chung sống qua ngày với Hạ Tuy, Giang Húc đã nói một câu như vậy.

Giang Húc cũng không thể nói gì hơn, lời này không phải là không có lý, nhưng nếu cho cô quay lại thời gian trước kia, cô vẫn sẽ làm như vậy, cô kiêu ngạo lắm không thể để bản thân mình lưu lạc đến bước đường phải cùng một người phụ nữ giả tình giả nghĩa như vậy đi tranh giành đàn ông, người đàn ông này trên danh nghĩa còn là chồng của mình nữa.

Điểm này, cũng là sau khi Giang lão gia biết chuyện của Liễu Y Y đã không quan tâm tới nữa.

Giang Húc cuối cùng chỉ có thể hỏi thời gian ông nội hẹn với Hạ Tuy, Giang lão gia cũng không gạt người, "A Tuy còn có việc chưa xử lí xong, chờ nó xong việc rồi buổi sáng ông và nó sẽ xuất phát, ở trên núi cắm trại một đên, ngày hôm sau sẽ trở về."

Giang Húc vừa nghe, trong lòng vui vẻ, cười cúp điện thoại rồi gọi cho Hạ Tuy, lấy cớ tìm hiểu tình hình vụ án, sau đó tính toán thời gian, rồi bảo trợ lý mang cơm trưa vào phòng làm việc, Giang Húc vùi đầu làm việc, lần đầu tiên cảm thấy có quá nhiều việc cũng không phải chuyện đáng để vui mừng.

Hạ Tuy một buổi sáng liên tiếp nhận được điện thoại của hai ông cháu Giang lão gia và Giang Húc, cũng không nghĩ nhiều, dù sao lần trước lúc dự tiệc Giang Húc cũng từng kể mình có đi theo câu cá, để thư giãn.

Nghĩ đến sẽ đi ra ngoài cắm trại nơi sơn dã, Hạ Tuy vẫn có chút chờ mong, cảm giác có lẽ sẽ không giống với lúc trước bản thân ra ngoài ngủ tạm ở miếu hoang, hốc núi các thứ, rốt cuộc phải chuẩn bị thứ gì, Hạ Tuy cũng không muốn hỏi bọn Hạ Đông và Chu Khải, bọn họ mà biết được hắn chuẩn bị đi cùng Giang Húc, khẳng định sẽ làm trò trêu chọc ồn ào.

Hạ Tuy đơn giản liền thử cầm điện thoại lên tìm kiếm, sau đó không thể không thừa nhận internet đúng là một nơi rất thần kỳ.

Chu Khải và Ô huynh ở trong phòng làm việc chạy tới chạy lui làm tổng vệ sinh, Ô huynh đã nghiên cứu thành công làm sao để làm việc nhà những vẫn giữ được sĩ diện, bởi vậy cũng không từ chối giúp đỡ làm những “công việc của phụ nữ” nữ, hai con quỷ này còn vừa làm việc nhà vừa tán gẫu về những đề tài trên mạng.

Ô huynh cũng bắt kịp thời đại, dưới sự chỉ đạo của Chu Khải đã tìm được một cái website, hằng ngày đăng một ít thi từ ca phú, trong mắt Hạ Tuy nhìn thì chẳng ra cái gì cả, đến vần điệu cơ bản nhất cũng làm loạn cả lên, nhưng vậy mà Ô huynh lại có thể bán được mấy bài thơ đăng tạp chí.

Tiền kiếm được cũng không nhiều lắm, nhưng mà thơ của bản thân mình cuối cùng cũng được người khác công nhận, Ô huynh vô cùng vui vẻ hưng trí bừng bừng, đã tiến triển đến mức mỗi ngày thức dậy làm một bài thơ, lúc ăn cơm sẽ làm hai bài thơ tùy theo hoàn cảnh.

Lúc mới đầu mọi người không biết nói gì, mãi về sau đã thành thói quen, cũng chỉ coi như gió thổi qua tai, dù sao năm đó Ô huynh năm lần bảy lượt thi không đậu chỉ có thể làm một tú tài, thận chí còn muốn ra nước ngoài “Mạ vàng tên tuổi”, tất cả đều bởi vì thi từ của hắn bị phê bình là không có linh khí, ấm ức nhiều năm như vậy, cứ để hắn tận tình thỏa thích một phen thôi..

"Lão đại à, anh nói ảnh đế Mạc Văn này khi nào thì mới bị phán quyết?"

Chu Khải đột nhiên đi đến phía sau Hạ Tuy hỏi thăm tình hình.

Hạ Tuy tỉnh bơ che màn hình lại, trầm ngâm một chút mới trả lời, “Hôm nay hẳn là có thể có được chút thu hoạch gì đó, chỉ cần có chứng cớ vô cùng xác thực, vậy thì bị phán quyết cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Sợ Chu Khải phát hiện ra cái gì, Hạ Tuy thuận thế hỏi, "Sao lại đột nhiên hỏi tới chuyện này?"

Chu Khải bị đoạt quyền chủ động nói chuyện phiếm cũng không nghi ngờ gì, thở dài, “Cũng không có gì, chỉ là, ngày hôm qua Mạc Văn bị bắt, Tiểu Mai hôm nay lại không để ý tới em.”



Hạ Tuy biết Chu Khải đang quen bạn gái, chính là vị lần trước gặp lúc đến Danh Sơn tìm Hạng tam thiếu, ấn tượng của Hạ Tuy với cô ta chính là cô ấy thích diễn kịch, nhưng kỹ thuật diễn cũng chẳng ra làm sao, cô ta còn bị chính bản thân cô ta chọ cười, nghe nói lúc còn sống là một diễn viên tuyến mười tám chuyên diễn vai quần chúng mãi cũng chẳng nổi lên được.

Hạ Tuy nghe vậy, trong lòng không có cảm nghĩ gì, chỉ lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, thể loại giết vợ giết con, giết cha mẹ ruột còn giết luôn cha mẹ vợ như Mạc Văn, Hạ Tuy thật không cảm thấy có gì mà phải thích người như vậy.

Chu Khải không chú ý tới, vừa lau chùi vừa tiếp tục thở dài, "Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, cô ấy cứ luôn ở trên mạng ủng hộ những người biểu tình đòi thả Mạc Văn ra, tối hôm qua còn thuận theo đường dây mạng đến hỏi thăm hội trưởng, hội phó fan club của Mạc Văn, em sợ cô ấy hưng phấn quá, chọc người ta tìm đại sư đến thu phục cô ấy."

Hạ Tuy im lặng một chút, nhưng cũng chỉ có thể “Ừ” một tiếng.

Bởi vì biết Mạc Văn là kẻ tình nghi phóng hỏa đốt bọn họ, tâm trạng của Chu Thúy Hoa rõ ràng không còn tốt như trước, cô cũng không phải lo lắng cho Mạc Văn, mà là làm thế nào để nói chuyện này cho cha mẹ chồng, cha mẹ ruột và bọn nhỏ.

Dựa theo những gì Hạ Tuy đã nói, bọn họ làm quỷ cũng cần phải biết nguyên nhân cái chết của mình, nếu không sẽ không thể rời khỏi hung thủ được.

Mãi đến buổi chiều, đội trưởng Dương gọi điện thoại tới, nói là đã tìm được Hứa Tam Tử, Hứa Tam Tử không bị giết hại, nhưng bị Mạc Văn giam lỏng.

Còn vì sao Mạc Văn lại giam giữ Hứa Tam Tư lâu như vậy mà không giết? Thì ra bởi vì vị “Đại sư” mà Mạc Văn tìm được cũng không phải hoàn toàn vô dụng, tuy rằng bố trí trận pháp để người chết hồn phi phách tán đó không có tác dụng, nhưng ông ta cũng biết người sau khi chết rồi sẽ tự động xuất hiện bên cạnh hung thủ.

Cho nên "Đại sư" suy nghĩ một biện pháp, vừa giúp Mạc Văn bố trí "Hồn phi phách tán trận" lại đem Hứa Tam Tử làm sơn dương thế tội, từ từ “Luyện hóa”.

Khụ, đương nhiên, cái gọi là luyện hóa, kỳ thật chính là nhốt lại, sau đó thêm vào một ít bùa chú các thứ để lừa gạt Mạc Văn, lấy được tiền rồi bây giờ cũng không biết đã chạy đi đâu.

Trong mắt những người không hiểu Huyền học, người giống như Mạc Văn, chính là làm chuyện xấu nên trong lòng không vượt qua được gút mắc kia, bọn họ chỉ cần giúp đỡ cố chủ lừa gạt bản thân mình, tìm chút việc an ủi tâm lý là được.

Tuy rằng Mạc Văn không có nói thật với “Đại sư”, nhưng “Đại sư” xâu chuỗi các sự việc lại đã đoán được Mạc Văn chắc là đã làm chuyện gì rất ghê gớm, trong lòng sợ hãi, cũng không dám coi đây là nhược điểm để tống tiền Mạc Văn, không thấy Hứa Tam Tử kia bởi vì vậy mới bị Mạc Văn làm cho sống không bằng chết hay sao?

Cho nên "Đại sư" sau khi lấy được một phần tiền, cũng không tham nữa suốt đêm chạy trốn.

Chu Thúy Hoa kể sau khi Mạc Văn say rượu đã gào khóc đập lư hương, sau đó lại tìm người đến bố trí lại lần nữa, lúc đó Hứa Tam Tử vừa bị Mạc Văn dụ dỗ đến đây, “Đại sư” kia vốn có ý muốn làm bộ làm tịch, vừa thấy Hứa Tam Tử thì không còn ý tưởng gì nữa, chạy trốn mới là quan trọng.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao mười mấy năm rồi Mạc Văn cũng không có thay đổi đồ vật trong nhà, bởi vì hắn không muốn để có quá nhiều người biết bản thân mình đã từng làm cái gì.

Mặc kệ những trận pháp đó dùng được hay không, mỗi này thắp hương chính là để an ủi tâm lý của bản thân, đã nhiều năm như vậy rồi, sự nghiệp của hắn quả thật càng ngày càng tốt.

Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, lúc Mạc Văn dần nguôi ngoai quyết định muốn chuyển nhà bắt đầu cuộc sống mới, cũng đã thu xếp chuẩn bị bán căn nhà mà hắn phải chịu đựng đau khổ dày vò mười mấy năm này đi, ngay tại lúc này, cảnh sát lại tìm tới cửa, còn nhắm thẳng vào vụ án phóng hỏa giết người ở thôn Lý gia đất Thục mười mấy năm về trước.

Lúc Mạc Văn bị cảnh sát bắt đi cũng rất bình tĩnh thong dong, không phải trong lòng không hốt hoảng, mà là hắn biết bên ngoài có rất nhiều phóng viên nghe tin tức mà đến, thậm chí là người qua đường.

Duy trì hình tượng hoàn hảo đã là chấp niệm ăn vào xương máu của hắn, Mạc Văn cũng không thể khống chế bản thân mình, mỗi lần mệt mỏi cảm thấy muốn thả lỏng, Mạc Văn đều sẽ cổ vũ bản thân, đến cả cha mẹ vợ con mà mày cũng có thể hi sinh, còn có cái gì mà mày không thể làm được?

Cho nên hắn đã làm được, hắn trở thành thần thoại trong giới giải trí, hình tượng hoàn hảo của hắn trong mắt công chúng đứng sừng sững mười mấy năm qua chưa từng sụp đổ.

"Mạc Văn, anh giam cầm trái phép Hứa Tiểu Sơn mười chín năm, hơn nữa Hứa Tiểu Sơn đã cung khai năm đó nhìn thấy anh phóng khói mê mà còn phóng hỏa..."

“Ngày 12 tháng 8, mười chín năm trước, anh đã mua một chiếc xe máy ở thành phố Nhạc, cùng đêm đó, còn đến nhiều trạm xăng dầu để đổ xăng…”

Thành phố Nhạc cách thành phố Giang nơi Chu Thúy Hoa sống khoảng bốn giờ xe, rồi sau đó từ thành phố Giang đến trấn Vương gia lại hơn một giờ, cuối cùng từ trấn trên đến thôn Lý gia, lại thêm hai giờ đi đường núi.

Khoảng cách xa như thế, Mạc Văn có thể chạy xe máy trở về, có thể thấy nghị lực rất mạnh mẽ.

Đáng tiếc sự kiên trì này là dùng để làm hại người thân ở quê nhà.

Mạc Văn nghe từng chuyện từng chuyện năm đó bản thân mình làm, im lặng hồi lâu sau đó cười ra tiếng, cuối cùng ngước mắt nhìn đội trưởng Dương ở đối diện, “Tôi không biết các người đang nói gì, tôi cần gặp luật sư của mình.”

Đội trưởng Dương chống hai tay lên mặt bàn, cũng đột nhiên mỉm cười, trong mắt đầy vẻ chế giễu, “Có lẽ anh cần gặp bọn người Chu Thúy Hoa đúng không? Chắc anh không biết, vốn dĩ không ai biết chuyện này, anh che giấu vô cùng hoàn hảo, nhưng anh không thể tính được chính là cha mẹ vợ, cha mẹ ruột và vợ con anh đã đi theo anh mười chín năm. Trên người của anh có sát khí, chỉ có giết người mới có sát khí, bằng không anh cho rằng làm sao tôi có thể không bằng không chứng mà xin lệnh điều tra để bắt giữ anh?”

Đồng tử Mạc Văn co lại, hai tay đặt trên đùi bất chợt nắm chặt.

Đội trưởng Dương thản nhiên đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, đây không phải nói đùa, những người như anh, thật sự cho rằng trời biết đất biết anh biết quỷ biết thì sẽ không có việc gì? Không sao cả, quỷ sẽ nói cho chúng tôi biết.”

Mặt nạ lạnh lùng của Mạc Văn cuối cùng cũng vỡ nát, ánh mắt hoảng hốt nhìn trái nhìn phải, “Không thể nào, anh là cảnh sát, vậy mà lại dùng trò mê tín này đến gạt tôi, tôi muốn kiện anh!”

Đội trưởng Dương lười để ý đến hắn, vừa lấy điện thoại ra vừa hỏi Mạc Văn, “Có phải lừa gạt anh hay không, anh gặp một lần không phải rõ ràng sao? Vừa hay, cha mẹ anh đã chất vấn bên tai anh mười mấy năm nay có lương tâm hay không, lần này tôi tìm người mang bọn họ tới, cũng để bọn họ gặp mặt hỏi anh cho rõ ràng.”,

Trên thực tế bọn người Chu Thúy Hoa vốn dĩ không biết bản thân mình chết như thế nào, có điều cũng không thể ngăn cản đội trưởng Dương thuận miệng hù dọa Mạc Văn.

Hiển nhiên hù dọa rất thành công, Mạc Văn giãy giụa muốn đứng lên, đáng tiếc chiếc ghế hắn ngồi đã bị hàn dính trên mặt đất, hai bên tay Mạc Văn cũng bị còng vào ghế, hắn giãy dụa vô ích.



Đội trưởng Dương lạnh lùng nhìn, điện thoại cầm trên tay làm bộ gọi đi, Mạc Văn thoáng chốc đổ mồ hôi như mưa, đang lúc đội trưởng Dương bắt đầu nói với bên kia điện thoại, nhắc tới tên Chu Thúy Hoa gì đó, Mạc Văn suy sụp ngồi xuống ghế, “Không cần gặp bọn họ, tôi sẽ khai ra hết…”

Cho dù tâm trí hắn có mạnh mẽ, nhưng vẫn sợ nhìn thấy bọn họ.

Lúc trước làm chuyện kia Mạc Văn cũng không dám nhìn mặt bọn họ lần cuối cùng, chỉ là lúc thả khói mê vội vàng nhìn lướt qua, xác định số người đầy đủ, liền trực tiếp tưới xăng châm lửa.

Tuy rằng Mạc Văn nói không muốn nhìn thấy bọn người Chu Thúy Hoa, nhưng sau khi sự việc được giải quyết Hạ Tuy có hỏi ý kiến bọn người Chu Thúy Hoa, có muốn đi gặp một lần hay không.

"Nếu anh ta đã từ chối, vậy chúng tôi cũng không cần thiết phải gặp anh ta nữa, đại sư, anh ta tạo nghiệt có ảnh hưởng gì đến bọn Đại Oa Tử hay không?"

Mẹ của Chu Thúy Hoa nghe nói bởi vì sợ nhìn thấy bọn họ nên Mạc Văn đã chủ động cung khai hết, rất khinh thường bĩu môi.

Hạ Tuy lắc đầu, "Không đâu, hơn nữa bởi vì bọn nhỏ chịu tai họa như vậy, khi đầu thai, vận mệnh sau này sẽ càng tốt."

Cũng chỉ có cha chồng của Chu Thúy Hoa do dự một chút, rốt cuộc vẫn không nói gì.

Còn mẹ chồng của Chu Thúy Hoa, lầm bầm không biết đang tự nói gì đó, căn bản không nghe thấy.

Chuyện lần này đã xong, Hạ Tuy cũng đã đem cả nhà Chu Thúy Hoa đi địa phủ đầu thai, nếu tâm nguyện của cha chồng Chu Thúy Hoa là muốn nhìn mặt con trai lần cuối, vậy thì vẫn có thể đứng ở đầu cầu Nại Hà chờ một chút, có lẽ ông ấy sẽ không phải chờ quá lâu đâu.

Mạc Văn cung khai toàn bộ sự việc mười chín năm trước phóng hỏa thiêu chết cả nhà cha mẹ vợ con và ca mẹ vợ, cảnh sát bởi vì lần này bị những fan hâm mộ của Mạc Văn gây áp lực các kiểu trên mạng, cho nên lần này cũng không khiêm tốn làm việc, trực tiếp mời giới truyền thông mở cuộc họp báo, công bố toàn bộ chi tiết vụ án mạng mười chín năm trước cho mọi người đều biết.

Đầu tiên, thân phận của Mạc Văn, chuyện này đã đủ làm oanh động giới giải trí, sau đó mọi việc dần hé lộ, phải nói kinh động đến cả nước cũng không ngoa.

Thì ra lúc trước quả thật Mạc Văn rời khỏi nhà đi làm ăn xa chính là muốn phấn đấu để người nhà có được cuộc sống tốt hơn.

Nhưng mà năm thứ nhất, Mạc Văn ở công trường dọn gạch, gặp phải chủ thầu bất lương ôm tiền chạy trốn.

Mạc Văn chịu đủ đau khổ ngủ dưới gầm cầu, phải nhặt rác mưu sinh bị lừa vào đường dây lừa đảo. Nói là lừa đảo, thật chất chính là một bang nhóm dưới tầng chót của xã hội.

Tóm lại trải qua vô số gian nan, Mạc Văn tình cờ được người tìm kiếm tài năng tìm được. Khi đó Mạc Văn và những người trong bang nhóm đang chuẩn bị một trò lừa đảo, ăn diện cho hắn thành một Hoa kiều từ nước ngoài về, để dụ dỗ một quý bà giàu có.

Người bỏ tiền chính là chồng của quý bà kia, muốn để quý bà ngoại tình, để sau đó lúc ly hôn ông ta sẽ càng được chia nhiều gia sản hơn.

Mạc Văn không biết làm gì, nhưng có được vẻ bề ngoài, dáng người cũng được rèn luyện khi lao động ở công trường, chỉ cần bọn họ thành công, vị phú thương nọ sẽ cho bọn họ mấy chục vạn, tiền mà bọn họ lừa được từ chỗ quý bà kia cũng thuộc về bọn họ.

Sau đó Mạc Văn được người tìm kiếm nghệ sĩ phát hiện, thuận thế dùng thân phận giả kia để ra mắt. Sự tình sau đó, không cần kể nữa mọi người cũng đã có thể tưởng tượng ra được.

Đột nhiên nổi tiếng, Mạc Văn phát hiện mình chỉ còn đường tiến chứ không thể lùi nữa, trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết tâm để thân phận giả của mình biến thành thật.

Bởi vì từng lăn lộn trong tổ chức lừa đảo, Mạc Văn quen biết không ít người, vì thế tạo một thân phận giả, lại tính kế mấy lần mượn đao giết người, giết chết những người thân cận với hắn lúc trước.

Bởi vì là mượn đao giết người, cho nên những khoản nợ này cũng không tính lên đầu của hắn.

Đã bắt đầu giết người, Mạc Văn cũng không nghĩ sẽ lùi bước, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, chạy về quê nhà triệt tiêu tai họa ngầm lớn nhất của hắn, sau đó lấy thân phận là họ hàng xa của bọn họ trở về địa phương gạch bỏ hộ tịch của mình.

Vì thế lúc trước Lý Oa Tử - Lý Kế của thôn Lý gia trở thành người mất tích, bị gạch tên khỏi hộ tịch, còn sót lại trên thế gian này chỉ còn lại Mạc Văn là Hoa kiều từ nước ngoài trở về với thân phận thần bí.

"Người có nghị lực phi thường lại ra tay tàn nhẫn như thế, nếu đi theo con đường đúng đắn, nói thế nào cũng có thể trở thành lãnh đạo của một công ty.”

Đội trưởng Dương lấy cớ chạy đến Văn phòng hỗ trợ xã hội bàn giao vụ án, thực chất là đến chỗ Hạ Tuy kiếm cơm ăn, chiều nay ăn liền mấy chén lớn, thiếu chút nữa ăn hết cả nồi cơm.

Hạ Tuy chậm rãi dùng đũa gắp vài cọng rau, "Có một số việc, không có nếu như, cũng không có có lẽ."

Bản tính con người là như thế, tuy rằng trong sách Súp gà cho tâm hồn có thể biến phức tạp thành đơn giản, nhưng cũng có thể làm đơn giản trở thành phức tạp, ví dụ như vận mệnh, tính cách quyết định vận mệnh, cùng một sự việc, những người khác nhau đưa ra lựa chọn, vậy thì sẽ có những kết quả khác nhau.

Giống như Mạc Văn vậy, nếu lúc ban đầu hắn không có ý định lừa gạt người khác, vậy thì cũng sẽ không đẩy bản thân lên con đường này.

Người tìm kiếm tài năng ở đầu đường phát hiện ra hắn, vậy thì người tìm kiếm tài năng nhìn trúng chính là con người của hắn, tổ chức lừa đảo cũng đâu phải không cho người ta thoát ra khỏi bóng tối, nhưng Mạc Văn lại chỉ muốn tạo cho mình một thân phận càng có “Thể diện” hơn, có lẽ từ đầu đến cuối hắn đã cho rằng nếu dùng chính thân phận của mình thì sẽ không có khả năng thành công.

Mười mấy năm phải sống dưới một thân phận hư cấu, cuộc sống toàn là nơm nớp lo sợ căn bản chưa từng thư thái hưởng thụ được ngày nào, có ý nghĩa gì đâu?

Đương nhiên, trong mắt của Mạc Văn, có lẽ vẫn rất có ý nghĩa, ít nhất lời nói dối mà hắn tạo nên, đã kéo được rất nhiều người trong cả nước chìm vào trong đó, coi như cũng là một loại thành tựu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook