Chương 86: Ánh sáng Hải thần 13
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
25/10/2021
Lễ chiêu hồn đi từ đầu thôn tới cuối thôn, đã hơn
chín giờ, bên kia đã đốt vài cây đuốc, còn bị gió biển thổi ù ù, căn bản không cung cấp được bao nhiêu ánh sáng, đa phần vẫn phải dựa vào ánh
trăng trên trời.
Ngày mai là Tết Trung thu mười lăm tháng tám, Chu Phượng và anh trai gấp rút trở về, cũng có ý muốn ngày mai sẽ lên núi viếng mộ mẹ.
Nơi bà cô Hai kéo bọn họ đến cũng không xa, ngay phía sau một bụi cây tùng, ngày mùa hè bụi cây rất rậm tạp, chỉ có lốm đốm ánh sáng thưa thớt chiếu vào mặt người, loang loang lổ lổ, khiến gương mặt như bị cắt thành từng mảnh từng mảnh.
Nghe thấy Chu Long Sơn hỏi, bà cô Hai trầm mặc một chút, thở dài, "Bà không cho em gái Linh Linh của hai đứa về, bọn họ chỉ lựa chọn trong đám người trẻ tuổi, người trong thôn đều điên rồi! Đứa bé ngoan, nhanh uống nước này đi!"
Bàn tay khô héo của bà cô Hai mở nắp bình ra, cố nhét vào tay của Chu Phương, lại quay đầu sốt ruột nhìn đám người, có vẻ như không còn nhiều thời gian.
"Anh hai?"
Chu Phượng có chút sợ hãi, không biết là sợ sự việc đêm nay hay là sợ những người dân trong thôn, còn có vài phần chính là sự sợ hãi của cô đối với bà cô Hai, chỉ có thể quay đầu hốt hoảng luống cuống nhìn anh trai.
Chu Long Sơn nghi hoặc, nhưng không chống đỡ được khi nghe bên kia có vẻ có động tĩnh, có người đã nhìn về hướng của bọn họ.
Chạy chắc chắn là không thể chạy thoát được, chưa nói đến việc hai anh em bọn họ không biết có thể chạy đi đâu, coi như chạy thoát khỏi thôn Phổ Lạp, chẳng lẽ lên trấn tìm công an?
Bây giờ cũng chỉ có một mình bà cô Hai nói chuyện này, tìm công an đến còn chưa biết bà cô có chịu ra làm chứng hay không, đến lúc đó ngược lại sẽ khiến cho người toàn thôn ghi hận, lúc đó thật sự sẽ đào mộ của mẹ mình chưa biết chừng.
Trong lúc nhất thời Chu Long Sơn suy nghĩ lung tung rất nhiều, nhưng lại giống như không suy nghĩ được gì cả.
Hai anh em vốn đã bị người dân toàn thôn lừa gạt, lúc này lại bị bà cô thân thiết duy nhất dụ dỗ, cho nên nửa tình nguyện nửa bị ép buộc uống hết bình nước kì lạ kia.
Mắt thấy anh em Chu gia uống hết bình nước, trên mặt bà cô Hai lộ ra nụ cười quỷ dị, đột nhiên rời khỏi lùm cây phất tay với mấy người chung quanh.
Lão trưởng thôn cách đó không xa lúc này mới thở phào, khoát tay gọi vài người đến, bao vây bắt trói anh em Chu gia lại.
Nếu không phải sớm biết hai anh em nhà này tính tình bướng bỉnh chắc chắn sẽ không chịu uống nước có bột Hải thần, lão thôn trưởng đã sớm bảo người trói bọn họ lại.
Không còn cách nào, Hải thần phấn truyền lại đến giờ cũng không còn nhiều lắm, không thể lãng phí được.
Người thôn Phổ Lạp cũng biết, năm đó cha mẹ của Chu Phượng không cho hai anh em uống bột Hải thần, bởi vì gia đình này không làm theo truyền thống, cho nên Chu gia vẫn bị thôn dân khinh bỉ và xa lánh.
Kỳ thật sau khi trải qua chuyện mười mấy năm trước và chuyện hai ngày nay, lão trưởng thôn cũng không muốn cho cháu chắc sắp ra đời của mình uống bột Hải thần, bây giờ y học phát triển, cho dù không uống bột Hải thần, đứa trẻ sinh ra không phải cũng khỏe mạnh sống sót đó sao?
Kỳ thật mấy năm nay mọi người đều có ý tưởng như vậy, nhưng không ai dám dẫn đầu phá vỡ quy củ này, nói đến cũng lại, bọn họ rõ ràng là người thường, không hiểu vì sao lại có thể vừa liếc mắt là phân biệt được trên người ai có khí tức của bột Hải thần.
Có người kia tính tình kiêu ngạo, biết được điều này liền xem bản thân là người thượng đẳng, ở bên ngoài phạm nhiều sai lầm nhưng không sợ trời không sợ đất, chẳng khác gì kẻ điên, phá hỏng thanh danh thôn Phổ Lạp của bọn họ.
Những ý tưởng này chỉ chợt lóe qua, lão trưởng thôn cầm điếu thuốc trên tay, gọi người đến bịt miệng hai anh em họ lại, miễn cho chúng làm ồn ảnh hưởng khẩu vị của Hải thần.
Chu Long Sơn và Chu Phương cho dù có ngốc, lúc này cũng đã biết bà cô Hai lừa bọn họ, nhất thời trợn mắt nhìn, bà cô Hai lại chạy đến chỗ trưởng thôn, khom lưng cười nịnh nọt, "Thôn trưởng, hai đứa này tế Hải thần, vậy Linh Linh, Nhạc Nhạc nhà chúng tôi ở bên ngoài sẽ không có việc gì chứ?"
Nhà của bà mấy đứa con trai con dâu đều kiếm tiền mua nhà trong thành phố, cháu trai cháu gái cũng đều đang đi học, người ta nói thầy cô giáo ở thành phố tốt hơn ở quê, học tốt thì sau này mới có tương lai, bà cô Hai trong lòng lo lắng rất nhiều, vậy nhưng đám con trai con dâu lại chẳng ai để ý tới bà.
Bà cô Hai sợ rằng ngày mai người chết sẽ là con cháu trong nhà mình, cho nên lúc lão thôn trưởng đề xuất ý tưởng tế Hải thần, bà cô Hai là người đồng ý trước tiên, rồi nghĩ cách bắt anh em Chu gia uống bột Hải thần cũng là bà chủ động xin ra tay, chỉ mong Hải thần có thể nhìn hành động tích cực của bà mà buông tha cho đám trẻ trong gia đình bà.
Nếu là chưa ăn no? Vậy cứ việc ăn những người khác đi!
Những người được đội trưởng Dương phái tới nhìn thấy người đã bị trói lại, trong lòng âm thầm sốt ruột, nhưng chưa nhận được chỉ thị của đội trưởng Dương, bọn họ cũng chỉ có thể kiềm nén nôn nóng tiếp tục nấp sau lùm cây theo dõi.
Nghe nói những người này tìm được tế phẩm rồi, còn phải cử hành nghi thức gì đó, thời gian còn có thể sẽ kéo dài thêm một lát.
Lại nói bên phía Hạ Tuy, bọn người đội trưởng Dương, Hạ Đông và Tiểu Uông, tất nhiên không thích hợp ở lại bờ biển, chỉ có thể ở xa xa quan sát, Hạ Tuy mang theo Hạ Dạ Tiểu Hắc, đi cùng là bà cốt Cung, cũng đang tiến hành nghi thức tế thần ở một phương hướng khác tại vách đá phía đông.
Bà cốt Cung rạch lên hai cổ tay, hai tay tạo thành chữ thập đặt tại ấn đường, lại từ ấn đường giơ đến đỉnh đầu, sau đó phủ phục quỳ xuống đất, toàn bộ quá trình tùy ý máu chảy dọc theo bắp tay, cuối cùng lúc quỳ xuống, hai cổ tay ngâm vào trong nước biển.
Hạ Tuy cũng không ngăn cản, có những người mang theo sứ mệnh, không thể dùng sức khỏe hay mạng sống để ngăn cản họ được.
Có điều Hạ Tuy đã chuẩn bị bùa, chỉ chờ sau khi nghi lễ của bà Cung chấm dứt, sẽ lập tức cầm máu bổ khí cho bà.
Trên vách đá, có tiếng chiêng trống vang lên theo quy luật, lại có âm thanh hùng hậu của đám người vang lên, bà Cung cũng đang niệm thần chú mời thần mà Hạ Tuy nghe không hiểu.
Bà Cung nói rằng đây là nghi thức những bà Hải thần sẽ làm khi thông linh với Hải thần, tuy cái bóng trong vực biển không phải là Hải thần, nhưng đã từng là một phần của Hải thần, tự nhiên có thể cảm ứng được.
Thêm vào đó người của thôn Phổ Lạp lại tiến hành nghi thức hiến tế, nếu như cái bóng có thể rời khỏi vực biển, rất khả năng sẽ bị dẫn dụ tới đây.
Hạ Tuy cảm giác có chút không đúng, nếu là mời thần, phải có tế phẩm mới đúng, nhưng bà Cung lại nói những tôm cá dưới biển mới chính là tế phẩm.
Bởi vì Hạ Tuy không biết những nghi lễ này, cho nên cũng sẽ tin, căn bản cũng không biết phương hướng bà Cung chọn để mời thần có gì đặc biệt.
Người dân thôn Phổ Lạp ở phía đông, bà Cung lại chọn phía đông nam, quay mặt về phía tây quỳ lại, đây là trực tiếp đem người dân ở thôn Phổ Lạp làm tế phẩm dâng lên Hải thần.
Nếu là trong quá khứ, Hải thần có lòng thiện, chỉ cần một chút tế phẩm, những bà Hải thần cầu xin điều gì cũng có thể được đáp lại. Nhưng bà Cung hiểu rõ ánh sáng xanh mắt đỏ ở vực sâu chỉ là một phần của Hải thần, vả lại chỉ có thể trốn tránh dưới vực biển, đương nhiên sẽ có một phần đen tối.
Thần quang tính kế Hải thần với mong muốn tu thành hình người, cái bóng chính là phần đen tối của nó, lòng tham đương nhiên sẽ càng gia tăng. Bây giờ có toàn bộ người trong thôn xem như tế phẩm, mỗi một tế phẩm đều có khí tức của Hải thần, khả năng cái bóng bị dụ dỗ xuất hiện sẽ càng lớn hơn.
Hạ Dạ nhìn bà Cung nằm úp sấp bên bờ biển, đôi mắt đen trầm trầm, nhưng lại không nhìn gì nhiều, chỉ ngoan ngoãn đứng ở bên chân Hạ Tuy.
Bên cạnh là Tiểu Hắc chuyên tâm nhìn biển cả, lâu lâu còn liếm liếm cái mũi, "Chủ nhân, có cái gì muốn tới, một lát nữa ngươi nhất định phải bảo tiểu quỷ vo viên nó lại cho ta!"
Tiểu Hắc ngẩng đầu đánh hơi trong gió biển, đột nhiên đạp đạp không khí nhảy lên bả vai của Hạ Tuy.
Hạ Dạ cũng cảm giác được tin tức mà gió đưa đến, động tác nhanh nhẹn giống như Tiểu Hắc nắm ống quần của Hạ Tuy bò lên, nó và Tiểu Hắc mỗi đứa chiếm đóng một bên bả vai của Hạ Tuy.
Hạ Tuy cúi đầu nhìn bà Cung, bà Cung ngẩng đầu, trên gương mặt lộ ra một nụ cười mơ hồ, đôi mắt đục ngầu lại như có chứa ánh sáng.
"Đến rồi sao?"
"Đến rồi!"
Bà Cung là bà Hải thần, có thể cảm ứng được hơi thở của Hải thần, lúc này rút hai tay ngâm trong nước biển lên, miễn cho vật kia không đi đến vách đá phía đông mà ngược lại chạy qua bên này.
Hạ Tuy nâng bà Cung đứng lên, dán một lá bùa lên cổ tay của bà, lại kẹp bùa đốt cho bà Cung hai lá.
Bà Cung bởi vì mất máu quá nhiều hai mắt tối đen nháy mắt cảm giác cả người nhẹ bẫng, đến đầu óc cũng thanh tỉnh hơn bình thường, lúc này mới cảm khái nhìn Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng thật bản lãnh!"
Vốn dĩ bà Cung còn cho rằng đêm nay bản thân mình cũng sẽ phải ra đi luôn, trước khi rời đi đã tạm biệt Tiểu Hải thần, vậy mà không nghĩ đến trên đời này lại còn có thủ đoạn nhu vậy, quả nhiên là do bà kiến thức còn hạn hẹp.
Bà Cung cũng không phải thật lòng muốn chết, nếu có thể sống đương nhiên càng tốt, về sau, bà còn muốn sống thêm vài năm, nhìn Tiểu Hải thần ngày một trưởng thành.
Đáng tiếc Tiểu Hải thần cần phải trở về biển cả, nếu không bà xin Hạ trưởng phòng mang Tiểu Hải thần theo, cũng có thể giúp Tiểu Hải thần sớm ngày tu luyện được Thần quang.
Hạ Tuy chỉ cảm thấy tinh thần bà Cung rung lên, sinh khí trên mặt so với lúc nãy còn tràn đầy hơn, cũng chỉ nghĩ rằng do linh khí mạnh mẽ đã bổ sung đầy đủ cho thần hồn.
Hạ Tuy cầm trên tay một lá bùa đưa tin, cẩn thận cảm nhận thay đổi của gió biển, đột nhiên, Hạ Tuy chà xát đầu ngón tay bắn lá bùa đưa tin ra ngoài, bay thẳng đến chỗ đám người đội trưởng Dương.
Nhận được tín hiệu, đội trưởng Dương khoát tay với Hạ Đông và Tiểu Uông, lại khẽ ho hai tiếng vào bộ đàm, những người ở vách đá phía đông lúc này mới thở phào, tìm kiếm được cơ hội, lúc này liền xông ra ngoài bao vây đám người ở vách đá giải cứu anh em Chu gia.
Kể thì dong dài, kì thật trước sau cũng chỉ mất có hai mươi phút.
Nghi thức hiến tế của lão trưởng thôn có chút phức tạp, lại thêm trước đó phải dụ dỗ hai anh em Chu gia, sau khi trói người lại còn phải trấn an mọi người, việc này việc kìa làm chậm trễ, nên đến lúc này mới chuẩn bị mang tế phẩm “đi xuống”.
Lão trưởng thôn vừa kêu người mang Chu Long Sơn và Chu Phượng đến, đột nhiên trong đám người nháo nhào cả lên, các thôn dân thần sắc kinh hoàng nhìn lên trời, lão trưởng thôn sửng sốt, quay đầu nhìn, cũng sợ tới mức cả người run lên đảo lùi lại mấy bước.
Chỉ thấy trên bầu trời ánh trăng đột nhiên to lớn, ánh trăng trên mặt biển cũng càng lúc càng lớn...
Không, không phải là lớn lên, mà giống như từ trong biển nổi lên, khoảng cách với bọn họ ngày càng gần!
Chuyện quỷ dị như vậy chưa từng ai gặp phải, mỗi người đều sợ tới mức muốn co chân bỏ chạy.
Lão trưởng thôn cắn răng kêu gọi mọi người, nói không chừng quái vật kia chính là đến ăn tế phẩm!
"Mau mau mau, đừng lộn xộn! Mau ném Chu Long Sơn và Chu Phượng xuống!"
Lão trưởng thôn hét to, có mấy người trung niên lực lưỡng nghe theo mệnh lệnh, không ngăn cản được thôn dân đang tán loạn như ong vỡ tổ, chỉ có thể tiến đến khom lưng nâng hai anh em Chu gia bị thôn dân đẩy ngã đứng dậy.
Lại không nghĩ tới lùm cây bên cạnh đột nhiên nhảy ra vài người cảnh sát cầm súng, "Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!"
Những người trung niên kia bị hoảng sợ, theo bản năng lui lại giơ hai tay lên
"Thất thần làm gì? Tôi không tin bọn họ còn dám nổ súng bắn chết chúng ta! Mau mau mau!"
Lão trưởng thôn căn bản không sợ những người đó, nhìn thấy ánh trăng trong nước biển càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, đã sắp đến bên cạnh vách đá rồi, lão rống to đến khàn cả giọng, cần cổ gầy guộc nổi đầy gân xanh.
Đám người Tiểu Lệ Tiểu Vương thấy thôn dân không sợ, đưa mắt liếc nhìn nhau, hai người thân thủ nhanh nhạy lúc này nhảy ra, khiêng Chu Long Sơn và Chu Phượng bỏ chạy.
Dưới tình cảnh quỷ dị này, có thể không bị dọa đến chân mềm nhũn đã là người có tố chất tâm lí cao rồi, bọn người Tiểu Lệ đối mặt với mặt biển trước vách đá, đương nhiên có thể nhìn thấy ánh trăng đang dần dần nổi lên, nhớ lời căn dặn của đội trưởng Dương, mọi người căn bản không dám nhìn thẳng ánh trăng quỷ dị kia, xoay người co cẳng bỏ chạy, trên đường còn sẽ nhìn thấy những thôn dân đứng im ngây ngốc nhìn ánh trăng giả dối đó.
"Ánh trăng" càng ngày càng gần, những người còn lại trên vách đá hoặc té ngã hoặc đang bỏ chạy đều đang duy trì một trạng thái đó, cả người cứng ngắt hai mắt vô thần nhìn ánh trăng không ngừng tới gần, hình ảnh này quả thật một từ quỷ dị không thể hình dung hết được.
Tiểu Vương thở hồng hộc, rất muốn than thở với Tiểu Lệ một câu là bọn họ có phải đã xuyên vào phim kinh dị rồi không.
Đáng tiếc dù đang hô hấp dồn dập như vậy cũng chỉ có thể dùng để duy trì hai chân bỏ chạy mà thôi.
Tiểu Lệ cắn chặt răng nghẹn một hơi chạy không ngừng xuống chân núi, cái gì cũng không nghĩ, chỉ biết nhất định phải chạy khỏi chỗ này càng xa càng tốt!
Bên mép nước, ánh trăng trên bầu trời chợt lóe, tựa hồ trong nháy mắt bộc phát ra tất cả ánh sáng của mình, rồi sau đó liền bị mây đen từ đâu kéo tới che lấp mất, đến đây thì giữa đất trời chỉ còn lại "Ánh trăng" dưới mặt biển.
Nói đến cũng kỳ, ánh trăng trong nước biển rõ ràng là ảnh phản chiếu, nhưng trăng trên trời đã bị mây đen che, vậy mà hình ảnh dưới nước vẫn còn tồn tại, vả lại rõ ràng đang ngày càng lớn ngày càng sáng, cuối cùng thậm chí còn rời khỏi nước biển bay lên không trung, giống như đang thay thế vầng trăng trên trời.
Lúc này Hạ Tuy lấy trong túi vải ra bảy miếng ngọc châu, ném ra như ném ám khí.
Ngọc châu bay ra ngoài, nhưng không tán loạn, ngược lại xoay tròn trên bầu trời tựa như chòm sao Bắc đẩu, giống như sao Bắc đẩu trên trời rơi xuống mặt biển.
Đồng thời Hạ Tuy ngậm tị thủy châu, dưới chân đạp bước theo bảy vì sao, rút kiếm gỗ đào ra, ngón tay trái vuốt dọc thân kiếm, lấy huyết khai nhận, Hạ Dạ đã tránh được, khi bảy miếng ngọc châu bay xuống biển, nó đã đứng ở một nơi khác, tránh cho Thất Tinh trận bị những uế khí trong biển làm ô nhiễm, mất công hiệu.
"Bà cốt, phiền bà lui về, nhìn xem tình hình bên phía đội trưởng Dương, nếu có người không hoàn hồn được, hãy đốt bùa trộn với hoàng tửu, điểm vào ấn đường và sau cổ dưới ba tấc của họ." Hạ Tuy bớt thời giờ ném một bao lá bùa cho bà Cung, nhanh chóng dặn dò, kiếm gỗ đào dựng thẳng lên trời, tay trái kháp kiếm quyết, trong miệng niệm Tự nhiên đạo kinh, khai kiếm gỗ đào nhận, thêm vào bắc đẩu thất tinh quân chém yêu ma trừ bỏ gia tà chi thần lực.
Bà Cung không nói nhiều lời, lên tiếng ôm lá bùa từ từ rời khỏi, xa xa ba người đội trưởng Dương nhìn thấy bà Cung trở về, vội vàng hỏi xem tình hình thế nào.
"Đừng dong dài, chúng ta đừng nên ở đây liên lụy đến Hạ trưởng phòng là tốt rồi!"
Bà Cung không có kiên nhẫn với đội trưởng Dương, rõ ràng tuổi tác cũng không bao lớn, vậy mà còn nói nhiều như vậy, lúc này là lúc hỏi này hỏi nọ hay sao?
Đội trưởng Dương bị lão bà bà khách sáo cũng không thèm để ý, lo lắng nhìn bên phía Hạ Tuy, chỉ có thể nhìn thấy Hạ Tuy đạp bước ném bùa, những lá bùa kia hình như không giống với bình thường, dù khoảng cách ở xa và xung quanh đó còn có ánh trăng sáng ngời, vậy mà ông vẫn có thể thấy rõ những lá bùa lóe lên kim quang.
Hạ Đông bên cạnh nhịn không được muốn quay đầu nhìn ánh trăng, bị Tiểu Uông chụp lại xém chút nữa là trẹo cổ, "Mau trở về, ánh trăng này rất kì quái, càng sáng sẽ càng khiến người ta không nhịn được muốn ngắm nhìn!"
Đội trưởng Dương nghe vậy, mới biết cảm giác vừa rồi của mình không phải là ảo giác, kéo tay hai người chạy tới chỗ bà Cung cùng nhau rời khỏi.
Quả thật giống như bà Cung đã nói, nếu bọn họ còn ở chỗ này, nói không chừng sẽ làm liên lụy đến Hạ trưởng phòng, còn vì sao làm liên lụy? À, đại khái chính là sẽ bị thứ kia ăn linh hồn để bổ sung năng lượng cho nó.
Hạ Tuy đạp bước thất tinh, vẽ bát quái âm dương đồ tại chỗ đó, Bắc Đẩu thất tinh vốn bị cách trở trên tầng trời cao đột nhiên chấn động, ánh sáng chiếu rọi, bảy miếng ngọc châu nổi trên mặt biển cũng liên tiếp lóe lên kim quang, những trận văn trên đó đều là do Hạ Tuy dùng ánh sáng công đức của mình gia trì vào, hiện giờ treo trên bầu trời lập với mặt biển, chỉ trong một khắc, liền có một đoàn ánh sáng xanh không mấy thu hút chìm vào đó.
Hạ Tuy thấy thế ánh mắt sáng lên, quả nhiên ánh trăng kia là công cụ dụ dỗ người ta, giống như lời mời gọi của cái bóng, chỉ dùng để vận chuyển thức ăn mà thôi, bản thể lại dấu đi.
Mặc kệ thứ này làm sao có thể rời khỏi vực biển, Hạ Tuy quay đầu hướng Tiểu Hắc quát một tiếng "Tiểu Hắc!"
Tiểu Hắc ở trên vai Hạ Tuy đã sớm chờ không được đột nhiên hai tai dựng thẳng, tốc độ nhanh hơn gió, hóa thành một đạo ánh sáng trắng đen nhảy ra ngoài.
Hạ Dạ ở dưới biển vừa không ngừng xoa xoa các "Viên" màu xám, vừa cẩn thận thu liễm khí tức của mình.
Nó chính là nhờ luyện hóa một nửa Thần quang mà có tu vi như bây giờ, nếu như bị cái bóng phát hiện ra, sợ là cho dù phải bỏ qua ngọc châu lấp lánh ánh sáng công đức, cái bóng cũng sẽ đến ăn nó trước tiên.
Trong trận chiến lần này, Hạ Tuy chỉ có thể gia cố một cái "Lồng giam" nên sợ bị cái bóng phá tan rồi chạy thoát, Hạ Dạ phụ trách bảo vệ trận pháp, Tiểu Hắc mới là sức chiến đấu chủ yếu.
Lại nói Tiểu Hắc nhảy vào Thất tinh Bắc Đẩu trận, lông tóc cả người dựng đứng, ngao ngao gào lên hai tiếng, ánh sáng xanh mắt đỏ vốn là muốn lén lút ăn ngọc châu kim quang nhất thời bị kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là lui về đáy biển chạy trốn.
Tiểu Hắc uy phong lẫm lẫm sủa một tiếng,vừa chui vào trong nước biển, sống chết đuổi theo ánh sáng xanh không thả, ngoan nào, ánh sáng xanh này vừa thấy đã biết là đồ ăn ngon, ăn xong ngủ một giấc khẳng định nó có thể biến thành Tiểu Bạch xinh đẹp đáng yêu rồi!
Ánh sáng xanh mắt đỏ cũng không biết có lai lịch thế nào, ở trong Thất tinh trận tả xung hữu đột, năm lần bảy lượt xém chút phá trận đào thoát, Hạ Tuy hai mắt nhắm nghiền, múa một bộ kiếm pháp mời Tinh quân, miệng vẫn niệm Tự nhiên đạo kinh không dám gián đoạn, mây đen trên trời cũng có dị động, giống như cũng đang muốn thổi tan bức bình phong của nó.
Hạ Tuy thấy tình cảnh này, đành phải bớt thời gian ném ra hạt gỗ đào mời Thiên lôi, lập tức tiếng sét vang lên thật lớn, trên trời không có dấu hiệu gì bỗng xuất hiện một tia sét, mây đen bị đánh tan, nỗ lực muốn tụ lại lần nữa, nhưng rốt cục không thể che phủ bầu trời được nữa, chỉ có thể miễn cưỡng thu nạp, che ánh trăng mờ mờ ảo ảo.
Các vì tinh tú trên trời đã lộ diện, Hạ Tuy lúc này mời Tinh quân cũng dễ dàng hơn, mà bắt đầu từ đó, lại khiến Hạ Tuy bại lộ thân hình.
Năng lực của ánh sáng xanh mắt đỏ cũng không phải quá xuất chúng, khả năng của nó là dựa vào ánh trăng và thuật mê hoặc, lúc này nhìn thấy thứ đang ngăn mình chạy trốn là do con người khống chế, tâm niệm vừa động, nước trên bờ cát rút hết, nhưng chỉ trong chốt lát, sóng biển cao mấy chục thước đã hung hãn muốn đánh ập về phía Hạ Tuy.
Hạ Tuy không nao núng, hai chân đạp bước hai tay nâng kiếm gỗ đào, miệng không ngừng niệm kinh, sóng biển đánh lại đây, đã có tị thủy châu giúp Hạ Tuy vòng ra một kết giới.
Lực lượng sóng biển khổng lồ, tảng đá ngầm bên cạnh đã bị đánh nát, Hạ Tuy lại không chút sứt mẻ.
Ánh sáng xanh mắt đỏ không chịu hết hy vọng, không ngừng khống chế sóng biển công kích Hạ Tuy, may là nó đã ẩn núp dưới vực sâu mấy trăm năm, lúc này vừa phải công kích Hạ Tuy vừa phải tránh né Tiểu Hắc đang không ngừng há mồm muốn cắn nó, nên năng lực khống chế mặt trăng dần yếu đi.
Chỉ thấy ánh trăng trên trời dần ảm đạm, cũng không ngừng rơi xuống, đến cuối cùng ánh trăng cũng đã rơi xuống mặt nước trở về làm ảnh phản chiếu.
Như thế, người dân thôn Phổ Lạp trên vách đá đột nhiên lấy lại được tinh thần, nhìn trái nhìn phải, nhất thời sợ tới mức ù té chạy, có người nhớ được chuyện vừa xảy ra, quần bị ướt nước tiểu cũng không dám dừng lại, la hét chói tai chạy tán loạn, cũng không biết là chạy đi đâu.
Ánh trăng đã hoàn toàn rơi xuống biển, mây đen che lấp bầu trời cũng dần tản ra, mỗi lần ánh sáng xanh mắt đỏ va chạm với trận pháp, đều sẽ bị năng lực của Bắc Đẩu thất tinh làm bỏng, những con quái vật biển đi lên công kích người trên mặt nước đều có đi không có về, còn chưa đến được bờ biển đã biến mất không rõ lí do.
Tiểu Hắc càng đuổi càng hăng, mặc dù chạy rất tiêu hao thể lực, thể lực tiêu hào thì sẽ đói, nhưng đang có mồi ngon chạy phía trước, Tiểu Hắc càng đuổi theo lại càng hăng hái hơn.
Cứ đuổi đến đuổi đi, đến cuối cùng ánh sáng xanh mắt đỏ phát ra một tiếng kêu chói tai, không cam lòng bị Tiểu Hắc nuốt gọn vào bụng.
Sóng biển dâng cao ba thước hận không thể nhấn chìm hòn đảo đột ngột xìu xuống, vì không còn năng lượng khống chế nên nháy mắt sóng biển sà xuống, chậm rãi lui về.
Ánh trăng trên trời đã lộ ra, vùng biển lúc trước còn loạn như một nồi cháo lúc này đã bình yên trở lại.
Hạ Dạ cả người chật vật từ trong biển đi ra, trên tay cầm một bao vải căng phồng, bên trong là tất cả các "Viên" mà vừa rồi nó vo tròn được.
Hạ Tuy xuống biển, vớt lên một chú chó con đang lười biếng ôm bụng trôi trôi trên mặt nước, lúc trở về thuận tay xách thằng bé con Hạ Dạ đặt lên vai của mình.
"Đi thôi, về nhà."
Vào lúc ban đêm, Hạ Tuy ngồi chung xe với bà cốt Cung, bảo Tiểu Uông tranh thủ về thôn Câu Lặc, sau khi ăn bữa khuya già Lý chuẩn bị, Hạ Tuy hiếm khi không ngồi thiền tu luyện, trực tiếp ngã đầu liền ngủ.
Chờ đến sáng ngày hôm sau, Hạ Tuy bị Chu Khải nhắc nhở phải sạc điện thoại mới phát hiện tối tin nhắn tối hôm qua của Giang Húc.
Ngày mai là Tết Trung thu mười lăm tháng tám, Chu Phượng và anh trai gấp rút trở về, cũng có ý muốn ngày mai sẽ lên núi viếng mộ mẹ.
Nơi bà cô Hai kéo bọn họ đến cũng không xa, ngay phía sau một bụi cây tùng, ngày mùa hè bụi cây rất rậm tạp, chỉ có lốm đốm ánh sáng thưa thớt chiếu vào mặt người, loang loang lổ lổ, khiến gương mặt như bị cắt thành từng mảnh từng mảnh.
Nghe thấy Chu Long Sơn hỏi, bà cô Hai trầm mặc một chút, thở dài, "Bà không cho em gái Linh Linh của hai đứa về, bọn họ chỉ lựa chọn trong đám người trẻ tuổi, người trong thôn đều điên rồi! Đứa bé ngoan, nhanh uống nước này đi!"
Bàn tay khô héo của bà cô Hai mở nắp bình ra, cố nhét vào tay của Chu Phương, lại quay đầu sốt ruột nhìn đám người, có vẻ như không còn nhiều thời gian.
"Anh hai?"
Chu Phượng có chút sợ hãi, không biết là sợ sự việc đêm nay hay là sợ những người dân trong thôn, còn có vài phần chính là sự sợ hãi của cô đối với bà cô Hai, chỉ có thể quay đầu hốt hoảng luống cuống nhìn anh trai.
Chu Long Sơn nghi hoặc, nhưng không chống đỡ được khi nghe bên kia có vẻ có động tĩnh, có người đã nhìn về hướng của bọn họ.
Chạy chắc chắn là không thể chạy thoát được, chưa nói đến việc hai anh em bọn họ không biết có thể chạy đi đâu, coi như chạy thoát khỏi thôn Phổ Lạp, chẳng lẽ lên trấn tìm công an?
Bây giờ cũng chỉ có một mình bà cô Hai nói chuyện này, tìm công an đến còn chưa biết bà cô có chịu ra làm chứng hay không, đến lúc đó ngược lại sẽ khiến cho người toàn thôn ghi hận, lúc đó thật sự sẽ đào mộ của mẹ mình chưa biết chừng.
Trong lúc nhất thời Chu Long Sơn suy nghĩ lung tung rất nhiều, nhưng lại giống như không suy nghĩ được gì cả.
Hai anh em vốn đã bị người dân toàn thôn lừa gạt, lúc này lại bị bà cô thân thiết duy nhất dụ dỗ, cho nên nửa tình nguyện nửa bị ép buộc uống hết bình nước kì lạ kia.
Mắt thấy anh em Chu gia uống hết bình nước, trên mặt bà cô Hai lộ ra nụ cười quỷ dị, đột nhiên rời khỏi lùm cây phất tay với mấy người chung quanh.
Lão trưởng thôn cách đó không xa lúc này mới thở phào, khoát tay gọi vài người đến, bao vây bắt trói anh em Chu gia lại.
Nếu không phải sớm biết hai anh em nhà này tính tình bướng bỉnh chắc chắn sẽ không chịu uống nước có bột Hải thần, lão thôn trưởng đã sớm bảo người trói bọn họ lại.
Không còn cách nào, Hải thần phấn truyền lại đến giờ cũng không còn nhiều lắm, không thể lãng phí được.
Người thôn Phổ Lạp cũng biết, năm đó cha mẹ của Chu Phượng không cho hai anh em uống bột Hải thần, bởi vì gia đình này không làm theo truyền thống, cho nên Chu gia vẫn bị thôn dân khinh bỉ và xa lánh.
Kỳ thật sau khi trải qua chuyện mười mấy năm trước và chuyện hai ngày nay, lão trưởng thôn cũng không muốn cho cháu chắc sắp ra đời của mình uống bột Hải thần, bây giờ y học phát triển, cho dù không uống bột Hải thần, đứa trẻ sinh ra không phải cũng khỏe mạnh sống sót đó sao?
Kỳ thật mấy năm nay mọi người đều có ý tưởng như vậy, nhưng không ai dám dẫn đầu phá vỡ quy củ này, nói đến cũng lại, bọn họ rõ ràng là người thường, không hiểu vì sao lại có thể vừa liếc mắt là phân biệt được trên người ai có khí tức của bột Hải thần.
Có người kia tính tình kiêu ngạo, biết được điều này liền xem bản thân là người thượng đẳng, ở bên ngoài phạm nhiều sai lầm nhưng không sợ trời không sợ đất, chẳng khác gì kẻ điên, phá hỏng thanh danh thôn Phổ Lạp của bọn họ.
Những ý tưởng này chỉ chợt lóe qua, lão trưởng thôn cầm điếu thuốc trên tay, gọi người đến bịt miệng hai anh em họ lại, miễn cho chúng làm ồn ảnh hưởng khẩu vị của Hải thần.
Chu Long Sơn và Chu Phương cho dù có ngốc, lúc này cũng đã biết bà cô Hai lừa bọn họ, nhất thời trợn mắt nhìn, bà cô Hai lại chạy đến chỗ trưởng thôn, khom lưng cười nịnh nọt, "Thôn trưởng, hai đứa này tế Hải thần, vậy Linh Linh, Nhạc Nhạc nhà chúng tôi ở bên ngoài sẽ không có việc gì chứ?"
Nhà của bà mấy đứa con trai con dâu đều kiếm tiền mua nhà trong thành phố, cháu trai cháu gái cũng đều đang đi học, người ta nói thầy cô giáo ở thành phố tốt hơn ở quê, học tốt thì sau này mới có tương lai, bà cô Hai trong lòng lo lắng rất nhiều, vậy nhưng đám con trai con dâu lại chẳng ai để ý tới bà.
Bà cô Hai sợ rằng ngày mai người chết sẽ là con cháu trong nhà mình, cho nên lúc lão thôn trưởng đề xuất ý tưởng tế Hải thần, bà cô Hai là người đồng ý trước tiên, rồi nghĩ cách bắt anh em Chu gia uống bột Hải thần cũng là bà chủ động xin ra tay, chỉ mong Hải thần có thể nhìn hành động tích cực của bà mà buông tha cho đám trẻ trong gia đình bà.
Nếu là chưa ăn no? Vậy cứ việc ăn những người khác đi!
Những người được đội trưởng Dương phái tới nhìn thấy người đã bị trói lại, trong lòng âm thầm sốt ruột, nhưng chưa nhận được chỉ thị của đội trưởng Dương, bọn họ cũng chỉ có thể kiềm nén nôn nóng tiếp tục nấp sau lùm cây theo dõi.
Nghe nói những người này tìm được tế phẩm rồi, còn phải cử hành nghi thức gì đó, thời gian còn có thể sẽ kéo dài thêm một lát.
Lại nói bên phía Hạ Tuy, bọn người đội trưởng Dương, Hạ Đông và Tiểu Uông, tất nhiên không thích hợp ở lại bờ biển, chỉ có thể ở xa xa quan sát, Hạ Tuy mang theo Hạ Dạ Tiểu Hắc, đi cùng là bà cốt Cung, cũng đang tiến hành nghi thức tế thần ở một phương hướng khác tại vách đá phía đông.
Bà cốt Cung rạch lên hai cổ tay, hai tay tạo thành chữ thập đặt tại ấn đường, lại từ ấn đường giơ đến đỉnh đầu, sau đó phủ phục quỳ xuống đất, toàn bộ quá trình tùy ý máu chảy dọc theo bắp tay, cuối cùng lúc quỳ xuống, hai cổ tay ngâm vào trong nước biển.
Hạ Tuy cũng không ngăn cản, có những người mang theo sứ mệnh, không thể dùng sức khỏe hay mạng sống để ngăn cản họ được.
Có điều Hạ Tuy đã chuẩn bị bùa, chỉ chờ sau khi nghi lễ của bà Cung chấm dứt, sẽ lập tức cầm máu bổ khí cho bà.
Trên vách đá, có tiếng chiêng trống vang lên theo quy luật, lại có âm thanh hùng hậu của đám người vang lên, bà Cung cũng đang niệm thần chú mời thần mà Hạ Tuy nghe không hiểu.
Bà Cung nói rằng đây là nghi thức những bà Hải thần sẽ làm khi thông linh với Hải thần, tuy cái bóng trong vực biển không phải là Hải thần, nhưng đã từng là một phần của Hải thần, tự nhiên có thể cảm ứng được.
Thêm vào đó người của thôn Phổ Lạp lại tiến hành nghi thức hiến tế, nếu như cái bóng có thể rời khỏi vực biển, rất khả năng sẽ bị dẫn dụ tới đây.
Hạ Tuy cảm giác có chút không đúng, nếu là mời thần, phải có tế phẩm mới đúng, nhưng bà Cung lại nói những tôm cá dưới biển mới chính là tế phẩm.
Bởi vì Hạ Tuy không biết những nghi lễ này, cho nên cũng sẽ tin, căn bản cũng không biết phương hướng bà Cung chọn để mời thần có gì đặc biệt.
Người dân thôn Phổ Lạp ở phía đông, bà Cung lại chọn phía đông nam, quay mặt về phía tây quỳ lại, đây là trực tiếp đem người dân ở thôn Phổ Lạp làm tế phẩm dâng lên Hải thần.
Nếu là trong quá khứ, Hải thần có lòng thiện, chỉ cần một chút tế phẩm, những bà Hải thần cầu xin điều gì cũng có thể được đáp lại. Nhưng bà Cung hiểu rõ ánh sáng xanh mắt đỏ ở vực sâu chỉ là một phần của Hải thần, vả lại chỉ có thể trốn tránh dưới vực biển, đương nhiên sẽ có một phần đen tối.
Thần quang tính kế Hải thần với mong muốn tu thành hình người, cái bóng chính là phần đen tối của nó, lòng tham đương nhiên sẽ càng gia tăng. Bây giờ có toàn bộ người trong thôn xem như tế phẩm, mỗi một tế phẩm đều có khí tức của Hải thần, khả năng cái bóng bị dụ dỗ xuất hiện sẽ càng lớn hơn.
Hạ Dạ nhìn bà Cung nằm úp sấp bên bờ biển, đôi mắt đen trầm trầm, nhưng lại không nhìn gì nhiều, chỉ ngoan ngoãn đứng ở bên chân Hạ Tuy.
Bên cạnh là Tiểu Hắc chuyên tâm nhìn biển cả, lâu lâu còn liếm liếm cái mũi, "Chủ nhân, có cái gì muốn tới, một lát nữa ngươi nhất định phải bảo tiểu quỷ vo viên nó lại cho ta!"
Tiểu Hắc ngẩng đầu đánh hơi trong gió biển, đột nhiên đạp đạp không khí nhảy lên bả vai của Hạ Tuy.
Hạ Dạ cũng cảm giác được tin tức mà gió đưa đến, động tác nhanh nhẹn giống như Tiểu Hắc nắm ống quần của Hạ Tuy bò lên, nó và Tiểu Hắc mỗi đứa chiếm đóng một bên bả vai của Hạ Tuy.
Hạ Tuy cúi đầu nhìn bà Cung, bà Cung ngẩng đầu, trên gương mặt lộ ra một nụ cười mơ hồ, đôi mắt đục ngầu lại như có chứa ánh sáng.
"Đến rồi sao?"
"Đến rồi!"
Bà Cung là bà Hải thần, có thể cảm ứng được hơi thở của Hải thần, lúc này rút hai tay ngâm trong nước biển lên, miễn cho vật kia không đi đến vách đá phía đông mà ngược lại chạy qua bên này.
Hạ Tuy nâng bà Cung đứng lên, dán một lá bùa lên cổ tay của bà, lại kẹp bùa đốt cho bà Cung hai lá.
Bà Cung bởi vì mất máu quá nhiều hai mắt tối đen nháy mắt cảm giác cả người nhẹ bẫng, đến đầu óc cũng thanh tỉnh hơn bình thường, lúc này mới cảm khái nhìn Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng thật bản lãnh!"
Vốn dĩ bà Cung còn cho rằng đêm nay bản thân mình cũng sẽ phải ra đi luôn, trước khi rời đi đã tạm biệt Tiểu Hải thần, vậy mà không nghĩ đến trên đời này lại còn có thủ đoạn nhu vậy, quả nhiên là do bà kiến thức còn hạn hẹp.
Bà Cung cũng không phải thật lòng muốn chết, nếu có thể sống đương nhiên càng tốt, về sau, bà còn muốn sống thêm vài năm, nhìn Tiểu Hải thần ngày một trưởng thành.
Đáng tiếc Tiểu Hải thần cần phải trở về biển cả, nếu không bà xin Hạ trưởng phòng mang Tiểu Hải thần theo, cũng có thể giúp Tiểu Hải thần sớm ngày tu luyện được Thần quang.
Hạ Tuy chỉ cảm thấy tinh thần bà Cung rung lên, sinh khí trên mặt so với lúc nãy còn tràn đầy hơn, cũng chỉ nghĩ rằng do linh khí mạnh mẽ đã bổ sung đầy đủ cho thần hồn.
Hạ Tuy cầm trên tay một lá bùa đưa tin, cẩn thận cảm nhận thay đổi của gió biển, đột nhiên, Hạ Tuy chà xát đầu ngón tay bắn lá bùa đưa tin ra ngoài, bay thẳng đến chỗ đám người đội trưởng Dương.
Nhận được tín hiệu, đội trưởng Dương khoát tay với Hạ Đông và Tiểu Uông, lại khẽ ho hai tiếng vào bộ đàm, những người ở vách đá phía đông lúc này mới thở phào, tìm kiếm được cơ hội, lúc này liền xông ra ngoài bao vây đám người ở vách đá giải cứu anh em Chu gia.
Kể thì dong dài, kì thật trước sau cũng chỉ mất có hai mươi phút.
Nghi thức hiến tế của lão trưởng thôn có chút phức tạp, lại thêm trước đó phải dụ dỗ hai anh em Chu gia, sau khi trói người lại còn phải trấn an mọi người, việc này việc kìa làm chậm trễ, nên đến lúc này mới chuẩn bị mang tế phẩm “đi xuống”.
Lão trưởng thôn vừa kêu người mang Chu Long Sơn và Chu Phượng đến, đột nhiên trong đám người nháo nhào cả lên, các thôn dân thần sắc kinh hoàng nhìn lên trời, lão trưởng thôn sửng sốt, quay đầu nhìn, cũng sợ tới mức cả người run lên đảo lùi lại mấy bước.
Chỉ thấy trên bầu trời ánh trăng đột nhiên to lớn, ánh trăng trên mặt biển cũng càng lúc càng lớn...
Không, không phải là lớn lên, mà giống như từ trong biển nổi lên, khoảng cách với bọn họ ngày càng gần!
Chuyện quỷ dị như vậy chưa từng ai gặp phải, mỗi người đều sợ tới mức muốn co chân bỏ chạy.
Lão trưởng thôn cắn răng kêu gọi mọi người, nói không chừng quái vật kia chính là đến ăn tế phẩm!
"Mau mau mau, đừng lộn xộn! Mau ném Chu Long Sơn và Chu Phượng xuống!"
Lão trưởng thôn hét to, có mấy người trung niên lực lưỡng nghe theo mệnh lệnh, không ngăn cản được thôn dân đang tán loạn như ong vỡ tổ, chỉ có thể tiến đến khom lưng nâng hai anh em Chu gia bị thôn dân đẩy ngã đứng dậy.
Lại không nghĩ tới lùm cây bên cạnh đột nhiên nhảy ra vài người cảnh sát cầm súng, "Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!"
Những người trung niên kia bị hoảng sợ, theo bản năng lui lại giơ hai tay lên
"Thất thần làm gì? Tôi không tin bọn họ còn dám nổ súng bắn chết chúng ta! Mau mau mau!"
Lão trưởng thôn căn bản không sợ những người đó, nhìn thấy ánh trăng trong nước biển càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, đã sắp đến bên cạnh vách đá rồi, lão rống to đến khàn cả giọng, cần cổ gầy guộc nổi đầy gân xanh.
Đám người Tiểu Lệ Tiểu Vương thấy thôn dân không sợ, đưa mắt liếc nhìn nhau, hai người thân thủ nhanh nhạy lúc này nhảy ra, khiêng Chu Long Sơn và Chu Phượng bỏ chạy.
Dưới tình cảnh quỷ dị này, có thể không bị dọa đến chân mềm nhũn đã là người có tố chất tâm lí cao rồi, bọn người Tiểu Lệ đối mặt với mặt biển trước vách đá, đương nhiên có thể nhìn thấy ánh trăng đang dần dần nổi lên, nhớ lời căn dặn của đội trưởng Dương, mọi người căn bản không dám nhìn thẳng ánh trăng quỷ dị kia, xoay người co cẳng bỏ chạy, trên đường còn sẽ nhìn thấy những thôn dân đứng im ngây ngốc nhìn ánh trăng giả dối đó.
"Ánh trăng" càng ngày càng gần, những người còn lại trên vách đá hoặc té ngã hoặc đang bỏ chạy đều đang duy trì một trạng thái đó, cả người cứng ngắt hai mắt vô thần nhìn ánh trăng không ngừng tới gần, hình ảnh này quả thật một từ quỷ dị không thể hình dung hết được.
Tiểu Vương thở hồng hộc, rất muốn than thở với Tiểu Lệ một câu là bọn họ có phải đã xuyên vào phim kinh dị rồi không.
Đáng tiếc dù đang hô hấp dồn dập như vậy cũng chỉ có thể dùng để duy trì hai chân bỏ chạy mà thôi.
Tiểu Lệ cắn chặt răng nghẹn một hơi chạy không ngừng xuống chân núi, cái gì cũng không nghĩ, chỉ biết nhất định phải chạy khỏi chỗ này càng xa càng tốt!
Bên mép nước, ánh trăng trên bầu trời chợt lóe, tựa hồ trong nháy mắt bộc phát ra tất cả ánh sáng của mình, rồi sau đó liền bị mây đen từ đâu kéo tới che lấp mất, đến đây thì giữa đất trời chỉ còn lại "Ánh trăng" dưới mặt biển.
Nói đến cũng kỳ, ánh trăng trong nước biển rõ ràng là ảnh phản chiếu, nhưng trăng trên trời đã bị mây đen che, vậy mà hình ảnh dưới nước vẫn còn tồn tại, vả lại rõ ràng đang ngày càng lớn ngày càng sáng, cuối cùng thậm chí còn rời khỏi nước biển bay lên không trung, giống như đang thay thế vầng trăng trên trời.
Lúc này Hạ Tuy lấy trong túi vải ra bảy miếng ngọc châu, ném ra như ném ám khí.
Ngọc châu bay ra ngoài, nhưng không tán loạn, ngược lại xoay tròn trên bầu trời tựa như chòm sao Bắc đẩu, giống như sao Bắc đẩu trên trời rơi xuống mặt biển.
Đồng thời Hạ Tuy ngậm tị thủy châu, dưới chân đạp bước theo bảy vì sao, rút kiếm gỗ đào ra, ngón tay trái vuốt dọc thân kiếm, lấy huyết khai nhận, Hạ Dạ đã tránh được, khi bảy miếng ngọc châu bay xuống biển, nó đã đứng ở một nơi khác, tránh cho Thất Tinh trận bị những uế khí trong biển làm ô nhiễm, mất công hiệu.
"Bà cốt, phiền bà lui về, nhìn xem tình hình bên phía đội trưởng Dương, nếu có người không hoàn hồn được, hãy đốt bùa trộn với hoàng tửu, điểm vào ấn đường và sau cổ dưới ba tấc của họ." Hạ Tuy bớt thời giờ ném một bao lá bùa cho bà Cung, nhanh chóng dặn dò, kiếm gỗ đào dựng thẳng lên trời, tay trái kháp kiếm quyết, trong miệng niệm Tự nhiên đạo kinh, khai kiếm gỗ đào nhận, thêm vào bắc đẩu thất tinh quân chém yêu ma trừ bỏ gia tà chi thần lực.
Bà Cung không nói nhiều lời, lên tiếng ôm lá bùa từ từ rời khỏi, xa xa ba người đội trưởng Dương nhìn thấy bà Cung trở về, vội vàng hỏi xem tình hình thế nào.
"Đừng dong dài, chúng ta đừng nên ở đây liên lụy đến Hạ trưởng phòng là tốt rồi!"
Bà Cung không có kiên nhẫn với đội trưởng Dương, rõ ràng tuổi tác cũng không bao lớn, vậy mà còn nói nhiều như vậy, lúc này là lúc hỏi này hỏi nọ hay sao?
Đội trưởng Dương bị lão bà bà khách sáo cũng không thèm để ý, lo lắng nhìn bên phía Hạ Tuy, chỉ có thể nhìn thấy Hạ Tuy đạp bước ném bùa, những lá bùa kia hình như không giống với bình thường, dù khoảng cách ở xa và xung quanh đó còn có ánh trăng sáng ngời, vậy mà ông vẫn có thể thấy rõ những lá bùa lóe lên kim quang.
Hạ Đông bên cạnh nhịn không được muốn quay đầu nhìn ánh trăng, bị Tiểu Uông chụp lại xém chút nữa là trẹo cổ, "Mau trở về, ánh trăng này rất kì quái, càng sáng sẽ càng khiến người ta không nhịn được muốn ngắm nhìn!"
Đội trưởng Dương nghe vậy, mới biết cảm giác vừa rồi của mình không phải là ảo giác, kéo tay hai người chạy tới chỗ bà Cung cùng nhau rời khỏi.
Quả thật giống như bà Cung đã nói, nếu bọn họ còn ở chỗ này, nói không chừng sẽ làm liên lụy đến Hạ trưởng phòng, còn vì sao làm liên lụy? À, đại khái chính là sẽ bị thứ kia ăn linh hồn để bổ sung năng lượng cho nó.
Hạ Tuy đạp bước thất tinh, vẽ bát quái âm dương đồ tại chỗ đó, Bắc Đẩu thất tinh vốn bị cách trở trên tầng trời cao đột nhiên chấn động, ánh sáng chiếu rọi, bảy miếng ngọc châu nổi trên mặt biển cũng liên tiếp lóe lên kim quang, những trận văn trên đó đều là do Hạ Tuy dùng ánh sáng công đức của mình gia trì vào, hiện giờ treo trên bầu trời lập với mặt biển, chỉ trong một khắc, liền có một đoàn ánh sáng xanh không mấy thu hút chìm vào đó.
Hạ Tuy thấy thế ánh mắt sáng lên, quả nhiên ánh trăng kia là công cụ dụ dỗ người ta, giống như lời mời gọi của cái bóng, chỉ dùng để vận chuyển thức ăn mà thôi, bản thể lại dấu đi.
Mặc kệ thứ này làm sao có thể rời khỏi vực biển, Hạ Tuy quay đầu hướng Tiểu Hắc quát một tiếng "Tiểu Hắc!"
Tiểu Hắc ở trên vai Hạ Tuy đã sớm chờ không được đột nhiên hai tai dựng thẳng, tốc độ nhanh hơn gió, hóa thành một đạo ánh sáng trắng đen nhảy ra ngoài.
Hạ Dạ ở dưới biển vừa không ngừng xoa xoa các "Viên" màu xám, vừa cẩn thận thu liễm khí tức của mình.
Nó chính là nhờ luyện hóa một nửa Thần quang mà có tu vi như bây giờ, nếu như bị cái bóng phát hiện ra, sợ là cho dù phải bỏ qua ngọc châu lấp lánh ánh sáng công đức, cái bóng cũng sẽ đến ăn nó trước tiên.
Trong trận chiến lần này, Hạ Tuy chỉ có thể gia cố một cái "Lồng giam" nên sợ bị cái bóng phá tan rồi chạy thoát, Hạ Dạ phụ trách bảo vệ trận pháp, Tiểu Hắc mới là sức chiến đấu chủ yếu.
Lại nói Tiểu Hắc nhảy vào Thất tinh Bắc Đẩu trận, lông tóc cả người dựng đứng, ngao ngao gào lên hai tiếng, ánh sáng xanh mắt đỏ vốn là muốn lén lút ăn ngọc châu kim quang nhất thời bị kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là lui về đáy biển chạy trốn.
Tiểu Hắc uy phong lẫm lẫm sủa một tiếng,vừa chui vào trong nước biển, sống chết đuổi theo ánh sáng xanh không thả, ngoan nào, ánh sáng xanh này vừa thấy đã biết là đồ ăn ngon, ăn xong ngủ một giấc khẳng định nó có thể biến thành Tiểu Bạch xinh đẹp đáng yêu rồi!
Ánh sáng xanh mắt đỏ cũng không biết có lai lịch thế nào, ở trong Thất tinh trận tả xung hữu đột, năm lần bảy lượt xém chút phá trận đào thoát, Hạ Tuy hai mắt nhắm nghiền, múa một bộ kiếm pháp mời Tinh quân, miệng vẫn niệm Tự nhiên đạo kinh không dám gián đoạn, mây đen trên trời cũng có dị động, giống như cũng đang muốn thổi tan bức bình phong của nó.
Hạ Tuy thấy tình cảnh này, đành phải bớt thời gian ném ra hạt gỗ đào mời Thiên lôi, lập tức tiếng sét vang lên thật lớn, trên trời không có dấu hiệu gì bỗng xuất hiện một tia sét, mây đen bị đánh tan, nỗ lực muốn tụ lại lần nữa, nhưng rốt cục không thể che phủ bầu trời được nữa, chỉ có thể miễn cưỡng thu nạp, che ánh trăng mờ mờ ảo ảo.
Các vì tinh tú trên trời đã lộ diện, Hạ Tuy lúc này mời Tinh quân cũng dễ dàng hơn, mà bắt đầu từ đó, lại khiến Hạ Tuy bại lộ thân hình.
Năng lực của ánh sáng xanh mắt đỏ cũng không phải quá xuất chúng, khả năng của nó là dựa vào ánh trăng và thuật mê hoặc, lúc này nhìn thấy thứ đang ngăn mình chạy trốn là do con người khống chế, tâm niệm vừa động, nước trên bờ cát rút hết, nhưng chỉ trong chốt lát, sóng biển cao mấy chục thước đã hung hãn muốn đánh ập về phía Hạ Tuy.
Hạ Tuy không nao núng, hai chân đạp bước hai tay nâng kiếm gỗ đào, miệng không ngừng niệm kinh, sóng biển đánh lại đây, đã có tị thủy châu giúp Hạ Tuy vòng ra một kết giới.
Lực lượng sóng biển khổng lồ, tảng đá ngầm bên cạnh đã bị đánh nát, Hạ Tuy lại không chút sứt mẻ.
Ánh sáng xanh mắt đỏ không chịu hết hy vọng, không ngừng khống chế sóng biển công kích Hạ Tuy, may là nó đã ẩn núp dưới vực sâu mấy trăm năm, lúc này vừa phải công kích Hạ Tuy vừa phải tránh né Tiểu Hắc đang không ngừng há mồm muốn cắn nó, nên năng lực khống chế mặt trăng dần yếu đi.
Chỉ thấy ánh trăng trên trời dần ảm đạm, cũng không ngừng rơi xuống, đến cuối cùng ánh trăng cũng đã rơi xuống mặt nước trở về làm ảnh phản chiếu.
Như thế, người dân thôn Phổ Lạp trên vách đá đột nhiên lấy lại được tinh thần, nhìn trái nhìn phải, nhất thời sợ tới mức ù té chạy, có người nhớ được chuyện vừa xảy ra, quần bị ướt nước tiểu cũng không dám dừng lại, la hét chói tai chạy tán loạn, cũng không biết là chạy đi đâu.
Ánh trăng đã hoàn toàn rơi xuống biển, mây đen che lấp bầu trời cũng dần tản ra, mỗi lần ánh sáng xanh mắt đỏ va chạm với trận pháp, đều sẽ bị năng lực của Bắc Đẩu thất tinh làm bỏng, những con quái vật biển đi lên công kích người trên mặt nước đều có đi không có về, còn chưa đến được bờ biển đã biến mất không rõ lí do.
Tiểu Hắc càng đuổi càng hăng, mặc dù chạy rất tiêu hao thể lực, thể lực tiêu hào thì sẽ đói, nhưng đang có mồi ngon chạy phía trước, Tiểu Hắc càng đuổi theo lại càng hăng hái hơn.
Cứ đuổi đến đuổi đi, đến cuối cùng ánh sáng xanh mắt đỏ phát ra một tiếng kêu chói tai, không cam lòng bị Tiểu Hắc nuốt gọn vào bụng.
Sóng biển dâng cao ba thước hận không thể nhấn chìm hòn đảo đột ngột xìu xuống, vì không còn năng lượng khống chế nên nháy mắt sóng biển sà xuống, chậm rãi lui về.
Ánh trăng trên trời đã lộ ra, vùng biển lúc trước còn loạn như một nồi cháo lúc này đã bình yên trở lại.
Hạ Dạ cả người chật vật từ trong biển đi ra, trên tay cầm một bao vải căng phồng, bên trong là tất cả các "Viên" mà vừa rồi nó vo tròn được.
Hạ Tuy xuống biển, vớt lên một chú chó con đang lười biếng ôm bụng trôi trôi trên mặt nước, lúc trở về thuận tay xách thằng bé con Hạ Dạ đặt lên vai của mình.
"Đi thôi, về nhà."
Vào lúc ban đêm, Hạ Tuy ngồi chung xe với bà cốt Cung, bảo Tiểu Uông tranh thủ về thôn Câu Lặc, sau khi ăn bữa khuya già Lý chuẩn bị, Hạ Tuy hiếm khi không ngồi thiền tu luyện, trực tiếp ngã đầu liền ngủ.
Chờ đến sáng ngày hôm sau, Hạ Tuy bị Chu Khải nhắc nhở phải sạc điện thoại mới phát hiện tối tin nhắn tối hôm qua của Giang Húc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.