Chương 77: Ánh sáng Hải thần 4
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
25/10/2021
Những đồ vật trong xác con ốc Hạ Tuy cũng chỉ nhìn cái đại khái, không có cách nào, không gian quá lớn mà công cụ của bọn họ lại quá thô sơ,
không bằng cứ giữ lại hiện trường hoàn chỉnh, để nhân viên chuyên nghiệp đến kiểm chứng.
Ba người lần lượt trèo dây thừng ra ngoài, Hạ Tuy bảo Hạ Đông thông báo với nhóm đội trưởng Dương, còn bây giờ, mấy người bọn họ tạm thời lấp lại chỗ bị Tiểu Hắc gặm, để tránh những thôn dân khác phát hiện ra.
Lúc này đã là năm giờ chiều, nơi lúc trước Lý Hải Sinh thấy ánh sáng nằm trong miếu Hải thần cách đó không xa, Hạ Đông sợ trong này còn có thứ gì, "Trưởng phòng, hay là hôm nay chúng ta về trước, sáng ngày mai hẵn qua xem bên kia?"
Hạ Tuy nhìn đồng hồ, lắc đầu, "Không cần, tạm thời đi qua xem xem."
Theo như già Lý kể, miếu Hải thần lúc trước là để trấn áp ốc biển, hẳn là không có vấn đề.
Hạ Đông ngẫm lại cũng không có lời gì phản bác, dù sao có nguy hiểm hay không bọn họ cũng phải đi, đi hôm nay hay ngày mai cũng như nhau, cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.
Lúc này Hạ Tuy, già Lý và Lý Hải Sinh đi phía trước, Hạ Đông mang theo Hạ Dạ đi ra sau, thân phận của Hạ Dạ đặc biệt, tuy rằng bây giờ không khác gì người thường, nhưng Hạ Dạ nhờ có ánh sáng xanh mới được như vậy, sợ rằng ánh sáng xanh lại có liên quan gì tới miếu Hải thần.
Hạ Tuy không nói, Hạ Dạ cũng biết lo lắng của hắn, ngoan ngoãn nghe lời Hạ Tuy căn dặn, cùng Hạ Đông đi phía sau một khoảng, vẻ mặt cảnh giác, nếu phía trước xảy ra vấn đề, nó đều có thể rút lui đầu tiên
Nhưng lúc này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một đường thuận lợi đến miếu Hải thần.
Cái gọi là Hải thần chính là một loại thần linh của địa phương, miếu Hải thần bị gió biển ăn mòn rất nghiêm trọng, thoạt nhìn có vẻ sẽ đổ sập bất cứ lúc nào.
"Hai năm trước còn tốt, thường sẽ có người đến thay mấy cây cột, nhưng bây giờ chân cẳng những người phụ trách chuyện này đã không còn nhanh nhẹn nữa."
Già Lý cúi đầu nhớ lại lúc còn bé mình hay chạy chơi trong miếu, nhìn lại tình trạng xiêu vẹo sắp đổ sập bây giờ, cảm thán năm tháng trôi nhanh.
Cảm thán xong già Lý lại bắt đầu giới thiệu cho đám Hạ Tuy tình hình trong miếu.
Miếu Hải thần là một gian phòng đơn giản, bây giờ vách tường đã mọc đầy rêu xanh, xanh đến nỗi chỉ có thể mơ hồ nhìn ra miêu tả của già Lý, miếu xây bằng đá, chia ra điện chính và điện phụ nằm hai bên trái phải.
Điện chính thờ Hải thần cầm đinh ba, bộ dáng Hải thần giống như trong bức tranh Hạ Tuy thấy trong nhà già Lý, rất có ý hóa thân từ ngư dân.
"Bên cạnh Hải thần là sứ giả, tương truyền sứ giả của ngài vô hình, có thể hóa thành ốc biển truyền âm, cũng có thể hóa thành rùa biển lên bờ, còn có thể hóa thành chim yến bay lượn trên không. Điện phụ không thờ gì cả, chủ yếu là nơi để đặt vật cúng tế."
Hạ Đông cười cười, cảm thấy có chút ý tứ, "Đây là trên trời dưới đất ngoài biển đều có nha."
Hải thần này coi như đầy đủ ba quân rồi
Hạ Tuy lại trong miếu Hải thần lại không có phó thần, chỉ có một sứ giả lại còn kiêm nhiều chức vụ, điều này trong thần thoại có vẻ hơi đặc biệt.
Lý Hải Sinh từ nãy giờ vẫn nhìn miếu Hải thần và đối chiếu góc độ với ánh sáng vừa rồi mình nhìn thấy, cuối cùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lên đỉnh của miếu.
Nơi đó có không ít rêu xanh, nhưng dựa theo ký ức thời bé của Lý Hải Sinh, chỗ đó có một cái chong chóng gió, bây giờ chỗ đó có một hình vòm nhỏ, nhìn không thấy bên trong có cái gì.
Chong chóng đo chiều gió làm bằng kim loại, có thể đã bị rỉ sét rồi, không thể phản quang được.
Hạ Tuy dùng la bàn xem xét một chút, cũng không phát hiện được gì, cuối cùng chỉ có thể trông cậy vào Hạ Dạ , hy vọng nó cảm ứng được gì đó.
Thứ nhất do lai lịch của Hạ Dạ đặc biệt, nhạy cảm với khí, thứ hai là ánh sáng xanh lúc trước đã bị nó ăn, nên cảm ứng ánh sáng xanh sẽ mạnh hơn người khác rất nhiều.
Trên thực tế cảm nhận của Hạ Dạ cũng không tốt lắm, nơi này tuy rằng không có gì cả, nhưng lại có một cảm giác áp bách vô hình, không mạnh mẽ nhưng cảm giác rất rõ ràng.
"Sư phụ, con lên trên đó xem, vừa rồi con nhìn thấy ánh sáng là ở hướng đó."
Bọn người Hạ Tuy mạo hiểm tiến vào miếu để tìm, cũng không phát hiện ra cái gì, lúc đi ra Lý Hải Sinh đã vén ống quần, bộ dạng chuẩn bị leo lên nóc miếu.
Già Lý hoảng sợ, liền vội vàng kéo, "Miếu này đã cũ nát như vậy, con vừa bò lên không chừng nó sập luôn!”
Già Lý lại không nói sẽ bò lên đầu của Hải thần, nếu không xin phép trước, đây chính là đại bất kính.
Hơn nữa nếu thật sự cháu trai bò lên làm sập miếu, mặc kệ miếu thần có cũ nát hay không, cháu trai chính là người phá hủy cái miếu, bị những thôn dân trách tội không nói, còn sẽ bị Hải thần trách tội.
"Vẫn là để tôi đi lên, người già cũng nhẹ hơn, hơn nữa tôi rất quen thuộc trên đó, năm đó tôi còn từng đi sửa nóc miếu."
Hạ Tuy híp mắt nhìn chỗ Lý Hải Sinh chỉ, hỏi Hạ Dạ, "Có cảm giác gì không?"
Hạ Dạ nhếch môi nghiêm mặt, "Nơi này chắc chắn là có đồ vật gì đó, hoặc là thứ gì đó."
Hạ Tuy gật đầu, nhìn trái nhìn phải, đạp bước lên thân cây gần đó, thân nhẹ như yến nhảy lên đến độ cao nhất định, vươn tay vạch ra chỗ rêu xanh kia, động tác nhanh đến mức người bên cạnh không kịp ngăn cản.
Lý Hải Sinh và Hạ Đông nhìn xem mà hai mắt tỏa ánh sáng, trong mắt bọn họ, một chiêu vừa rồi của Hạ Tuy quả thật giống như khinh công vậy, tuy rằng cũng có mượn lực, nhưng người thường không thể làm được, chính xác là linh hoạt lại nhẹ nhàng như chim én.
Già Lý nhìn chằm chằm đồ vật lộ ra mà ngẩn người, "Đây, đây là cái gì?"
Ông nhớ rõ trên đỉnh miếu Hải thần không có đồ vật này.
Chỉ thấy bên dưới chong chóng đo chiều gió đã rỉ sét đến trọc lốc, có một con trai ngọc màu trắng, nhỏ nhỏ tinh xảo, ước chừng ba đốt ngón tay, hình trứng, lúc nhìn thấy nó dù là người hồ đồ cách mấy cũng không thể chỉ vào nó mà nói đó là do chim biển tưởng nhằm là thức ăn mà tha tới đây được.
Hạ Tuy để Hạ Dạ nhìn xem có gì kì lạ không, Hạ Dạ lắc đầu, để ngừa bất trắc, Hạ Tuy vẫn dùng bùa gói lại, bảo đảm con trai ngọc này sẽ không bị bất cứ loại khí xung quanh nào ảnh hưởng, rồi sau đó lần thứ hai nhảy lên gỡ nó xuống.
Nhìn gần, trai ngọc giống như một miếng ngọc hoàn mỹ, nhưng lúc cầm trong tay Hạ Tuy lại cảm nhận được bên trong có dấu hiệu của sự sống.
Rõ ràng, đây là một con trai ngọc kỳ diệu, nói không chừng lúc trước Tiểu Hải nhìn thấy ánh sáng chính là con trai ngọc này đang lén lút tiến hành hoạt động gì đó.
Như thế, chạng vạng về đến nhà, bọn người Hạ Tuy coi như cũng có thu hoạch, già Lý bảo ngày mai có thể mang trai ngọc đến hỏi bà Hải thần, bà ta chính là tín đồ trung thành của Hải thần, có lẽ sẽ biết được gì đó.
Lúc Hạ Tuy trở về Tiểu Uông ra ngoài mua đồ cũng đã trở lại, sáng sớm Tiểu Uông đã lên trấn trên mua một ít vật dụng hằng ngày, với lại hội họp với đám người đội trưởng Dương, để cùng trao đổi một ít tin tức.
Bọn người đội trưởng Dương trực tiếp lái xe đến, đến sớm hơn Hạ Tuy, sau khi đến đã phân công hai người đến cục công an trong trấn lấy tài liệu về ánh sáng xanh.
Bởi vì già Lý từng nói ngoại trừ ánh sáng xanh, còn có một thứ sẽ ngụy trang thành ánh sáng xanh dụ dỗ người đi xuống biển, ngoài việc hỏi thăm những ngư dân ở đây, cũng cần tìm hiểu thêm những vụ đã được báo án.
Đương nhiên, đối với Tiểu Uông có được tin tức chỉ là phụ, mua vật dụng hàng ngày mới là chủ yếu.
Vốn dĩ việc này là do già Lý làm, nhưng không có cách nào, từ đây lên trấn trên không gần, đi đường hết ngồi thuyền lại ngồi xe, đồ cần mua lại nhiều, đến chạng vạng Tiểu Uông mới thuê một chiếc xe điện ba bánh lọc cọc chở đồ về.
Lúc ăn cơm chiều, Tiểu Mục bưng tới một chén canh cá tươi ngon, cũng không vội đi, mà ngồi ở bên cạnh chờ Lý Hải Sinh.
Buổi tối không đủ phòng, già Lý sắp xếp cho Lý Hải Sinh ngủ cùng với Tiểu Mục ở Mục gia.
Trong thôn bây giờ không có mấy người cùng độ tuổi với Tiểu Mục, nhìn Tiểu Mục bình thường ra biển bắt ốc một mình là biết, đối với người bạn nhỏ không dễ gì mới khôi phục bình thường này, Tiểu Mục vô cùng vui mừng.
Buổi sáng Tiểu Hải phải lên núi thăm cha mẹ của cậu ấy, Tiểu Mục đến thôn kế bên để chơi.
"Đúng rồi ông ba, thôn Phổ Lạp ở kế bên lại có người chết, không biết có chuyện gì, người chết đến nơi khác làm việc, nghe nói hai ngày trước còn gọi điện cho người nhà nói Tết trung thu năm nay không về được, mà chiều nay đã bị sóng biển đẩy tới Tử nhân khẩu của bọn họ.”
Tết Trung Thu còn có hai ngày, qua hôm nay cũng chỉ còn một ngày.
Tử nhân khẩu của thôn Phổ Lạp kỳ thật chính là một vùng lõm vào ở cuối thôn, bởi vì những người chết năm xưa đều được vớt lên từ nơi đó, cho nên dần dần mới có tên gọi không tốt lành như vậy.
Theo các chuyên gia nói, bởi vì nơi đó có vùng bờ biển lõm vào, vùng nước ở gần đó lại di chuyển đặc biệt, cho nên sóng biển mới thường xuyên đánh dạt đồ vật vào đó.
Nhưng người bản xứ không nghĩ vậy, không thấy bình thường ở nơi đó không hề có rác rửi các thứ bị sóng đánh vào sao? Tại sao nước biển di chuyển chỉ chú ý tới người chết thôi chứ?
Bởi vì người chết ở thôn Phổ Lạp là quá bình thường, nên Tiểu Mục không coi là chuyện gì lớn, giống như những chuyện vặt vảnh để tán gẫu với bạn bè mà thôi, không nghĩ rằng mọi người đang ăn cơm đều dừng đũa nhìn chằm chằm vào cậu.
Trong mắt Tiểu Mục, đây là một sự việc thường ngày ở huyện, đột nhiên bị nhiều người chú ý như vậy, Tiểu Mục còn hoảng sợ, theo bản năng ngậm miệng lại nghĩ xem mình có phải đã nói sai gì rồi không.
Lý Hải Sinh tò mò hỏi Tiểu Mục, "Hai năm nay thôn Phổ Lạp vẫn còn có người chết hay sao?"
Rốt cục có người mở miệng, lại còn là bạn của mình, Tiểu Mục thở phào, nhe răng cười, "Cũng không phải, dù sao người trong thôn bọn họ đều không có ra biển, nhưng sự việc lần này quả thật kỳ lạ, người nhà của anh ta còn gọi điện đến công ty để hỏi chuyện, công ty nói người đàn ông ngày hôm qua nhất quyết xin phép nghỉ, người ở trọ cùng người đàn ông cũng nói ông ta đã thu dọn một túi hành lý to, không hề giống với kiểu xin phép về quê nghỉ vài ngày đâu."
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Mục lại hơi phấn khích, dù sao vẫn còn là một thiếu niên, gặp chuyện kì lạ lại mang màu sắc quỷ dị như vậy, khó tránh khỏi tâm lý bị kích thích.
"Lúc bị trôi dạt về trên lưng quả thật có đeo một túi hành lý lớn, ngâm trong nước biển nên rất là nặng, cũng không biết tại sao lại bị sóng đánh trôi dạt trở về."
Lúc ấy mọi người nhìn thấy còn nói người đàn ông bị Hải thần đuổi về để ăn Tết trung thu với người nhà, nhưng mà cách nói này lại khiến cho người ta sợ hãi, sợ tới mức người nhà vốn định hai ngày nữa cử hành lễ Chiêu hồn rồi hạ táng nhưng đã gấp rút làm lễ Chiêu hồn ngay hôm nay, ngày mai sẽ nhanh chóng hạ táng.
Tuy rằng người chết là người nhà bọn họ, nhưng tưởng tưởng có người chết ăn Tết trung thu cùng mình, nghĩ thế nào cũng thấy rợn tóc gáy.
Nhưng những lời này Tiểu Mục không dám nói, dù sao ở đây còn có lãnh đạo của ông ba, nói mấy lời mê tín dị đoan đó, Tiểu Mục sợ lãnh đạo sẽ có thành kiến với nhà ông ba.
Ông nội có nói, bây giờ công việc của ông ba rất thoải mái, lãnh đạo còn cho phép ông ba mang theo Tiểu Hải đến ở trong đơn vị, đến việc Tiểu Hải được tiếp tục đi học cũng nhờ lãnh đạo giúp đỡ.
Tiểu Mục không biết lấy lòng người khác, nhưng vẫn sẽ cố gắng không tạo ấn tượng xấu cho lãnh đạo.
Lúc này Tiểu Mục hoàn toàn không biết người trước mắt cậu chính là người theo chủ nghĩ "Phong kiến mê tín", hơn nữa không chỉ tin, mà còn làm theo, còn là loại làm lãnh đạo mê tín dị đoan nữa chứ.
Già Lý quay đầu nói nhỏ với Hạ Tuy, "Lát nữa tôi sẽ qua bên lão Ngô để hỏi một chút."
Lão Ngô chính là ông nội của Tiểu Mục, cũng là thôn trưởng thôn Câu Lặc của bọn họ.
Lý Hải Sinh hỏi Tiểu Mục, "Vậy chẳng phải đêm nay bọn họ sẽ làm lễ chiêu hồn sao?"
Tiểu Mục đưa tay gãi gãi mũi, cười hì hì nói, "Đúng vậy, nhưng mà đừng sợ, anh sẽ bảo vệ chú!"
Tiếng gõ thanh la không đến mức làm người ta sợ, mà khiến người khác dựng tóc gáy chính là tiếng người nhà gọi tên người chết, lúc còn nhỏ Tiểu Mục và Tiểu Hải đều bị dọa đến gặp ác mộng, hoặc là nói đứa trẻ nào ở trong mấy thôn lân cận đều như vậy.
Cơm nước xong, Hạ Tuy nói với già Lý một tiếng, chuẩn bị đi xem, Hạ Đông cầm di động đến, nói đội trưởng Dương đang ở thôn Phổ Lạp, lát nữa lái xe tới đón Hạ Tuy.
Đây là bên bọn họ có phát hiện gì sao?
Như thế, Hạ Tuy cũng không cần bảo Lý Hải Sinh dẫn đường, tự mình thu dọn đồ vật, nhìn thấy Tiểu Hắc ngủ như chết ôm lấy trân chấu của nó, Hạ Tuy do dự một chút, vẫn nhét nó vào ba lô mang theo.
Nói không chừng lát nữa gặp phải thứ gì to lớn, đến lúc đó sợ là không cần hắn đánh thức, Tiểu Hắc có thể ngửi mùi mà tỉnh lại.
Nếu lần này có cơ hội, để Tiểu Hắc được ăn thêm nhiều một chút, Hạ Tuy đến giờ vẫn còn nhớ tới bộ dạng đáng thương của Tiểu Hắc vừa khóc vừa than đói bụng.
Buổi tối Hạ Tuy không cho già Lý và Lý Hải Sinh đi cùng, thứ nhất là chưa rõ tình hình, thứ hai có thể phải trễ lắm mới về, già Lý đã lớn tuổi rồi, Lý Hải Sinh thì tuổi còn nhỏ, gần đây trở về cũng không có tập luyện, đầu óc không được thư giãn, nếu còn nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Lái xe đến đón Hạ Tuy chính là Tiểu Lệ, theo Tiểu Lệ nói, đội trưởng Dương còn ở thôn Phổ Lạp nói chuyện với người nhà của người chết.
Nói là nói chuyện, đội trưởng Dương chỉ còn kém nước không đánh người, mà cũng gần như vậy rồi, lúc Hạ Tuy đến còn thấy trên bàn đang có một chiếc còng tay sáng loáng.
Lúc trước đã có nói, người của thôn Phổ Lạp không phải kẻ ác chính là người gian, buổi chiều sóng biển đưa tới một người chết, người trong thôn thấy nhưng không thể trách, thuận miệng khuyên nhủ người nhà của người chết, sau đó thương lượng chuyện gọi hồn với người nhà, bọn họ sẽ đi cùng, mỗi người cho một ít tiền an ủi.
Người nhà của người chết cũng nghĩ phải sắp xếp lễ Chiêu hồn thế nào, quan tài chuẩn bị sẵn trong nhà có thể dùng hay không, chớ không ai nghĩ đến việc báo án.
Vẫn là bọn người đội trưởng Dương vừa hay đang ở một thôn gần đó, biết chuyện mới mang người đến đây, đội trưởng Dương ra ngoài đã dẫn theo nhân viên kỹ thuật, lúc này đang chuẩn bị khám nghiệm tử thi xem có manh mối gì không.
Kết quả người nhà cũng người chết một mực không đồng ý, còn lật lọng vô lại nói đám người đội trưởng Dương vừa nhìn đã biết không phải người tốt, có phải chính bọn họ đã hại chết con cháu nhà mình, bây giờ đến đây là muốn hủy hoại bằng chứng trên thi thể người chết.
Lúc ấy đội trưởng Dương tức quá hóa cười, cái này còn chút logic nào không, hay là đã xem quá nhiều phim cảnh sát. Nhưng nếu có coi phim cảnh sát thì tại sao không biết có chết người thì phải báo cảnh sát chớ?
Dù sao hiện trường rối loạn như vậy, đội trưởng Dương mất cả buổi mới coi như dẹp yên được.
Nhìn thấy Hạ Tuy đến, đội trưởng Dương đưa tay lau mồ hôi trán, thở phào chạy đến bên Hạ Tuy ké chút khí lạnh.
Hạ Dạ ghét bỏ tránh về phía cửa, thuận tay đẩy một chút, đẩy Chu Khải mọi người đang không nhìn thấy ra cung cấp khí lạnh cho mọi người.
Đêm nay Chu Khải vốn là chết sống không chịu tới, ban ngày đã bị dọa sợ, nghe nói buổi còn phải đến thôn có người chết điều tra, Chu Khải sợ tới mức lạnh run.
Đáng tiếc bị Hạ Dạ và Hạ Tuy trấn áp, còn cố ý dặn dò không cho hắn hiện hình, cứ tàng hình như vậy đi, đến lúc đó không chừng có thể nhờ hắn giúp một ít việc người thường không nhìn thấy được.
Kết quả cuối cùng chính là Chu Khải chỉ có thể bị khuất phục dưới hai kẻ kia thôi.
Lúc đầu còn run sợ, nhưng sau khi đến thôn Phổ Lạp, Chu Khải xem náo nhiệt còn nhiệt tình hơn người khác, điển hình nhớ ăn không nhớ đánh, Hạ Dạ thấy cũng lười để ý.
"Hạ trưởng phòng, cuối cùng cậu cũng đến, Tiểu Tát, Tiểu Tây, hai người các cậu đưa tài liệu cho trưởng phòng đọc."
Tát Ba và Lưu Tây, hai kỹ thuật viên Hạ Tuy đã từng gặp.
Nhìn thấy Hạ Tuy, căng thẳng trong lòng hai người cũng thả lỏng không ít, Tát Ba thậm chí còn mỉm cười, đưa tài liệu mình vừa sắp xếp cho Hạ Tuy xem, Lưu Tây thì mang ghế đến cho Hạ Tuy, còn có người mang nước đun sôi để nguội tới.
Hạ Tuy đọc tài liệu, đội trưởng Dương ở bên cạnh nói sơ sơ tình huống hôm nay.
"... Chúng tôi đã điều tra thời gian tử vong của Triệu Đông Hải, Triệu Đông Hải ngày hôm qua xin phép, chạng vạng thu dọn đồ đạc ra ngoài, theo lý thuyết sau khi ngồi xe mấy giờ, đến bến tàu cũng không có thuyền, chỉ có thể ngồi xe qua cầu, nhưng chúng tôi đã theo dõi trên các phương tiện giao thông, phát hiện Triệu Đông Hải đã không xuất hiện trên tuyến đường của bất kỳ chiếc xe nào... Vấn đề bây giờ chính là, Triệu Đông Hải đã trở về như thế nào?"
Nói tới đây, không khi có chút thả lỏng khi Hạ Tuy đến lại bắt đầu căng thẳng trở lại.
Không biết mới là đáng sợ nhất, bởi vì không biết nên bộ não sẽ tự động tưởng tượng ra rất nhiều câu chuyện rực rỡ sắc màu.
Mà tầm mắt của Hạ Tuy cũng đang tập trung một chỗ, người chết Triệu Đông Hải, nguyên nhân chết do ngạt nước, thời gian tử vong là từ chín giờ đến mười một giờ tối qua.
Ở đoạn này, chính là dựa theo trình tự bình thường, thời gian ngồi xe từ Hải Thành đến bến tàu, cho nên camera trên đường không phát hiện Triệu Đông Hải, nhưng cũng có khả năng Triệu Đông Hải đã ngồi xe trở về.
Triệu Đông Hải là một người bình thường, rốt cuộc làm sao tránh được tất cả camera theo dõi dọc đường đến bến tàu đúng giờ, sau khi vất vả đến được bến tàu rồi lại nhảy xuống biển tự sát?
"Trên người Triệu Đông Hải không có dấu vết giãy dụa, trên mặt còn có nụ cười hưng phấn..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hắc sau khi tỉnh lại nhìn thấy trai ngọc màu trắng
Tiểu hắc: Ô? Đây là đồ ăn vặt Hạ Tuy chuẩn bị cho ta sao? Ây da! [hưng phấn nhai. . .]
Sao mà cứng quá
Ba người lần lượt trèo dây thừng ra ngoài, Hạ Tuy bảo Hạ Đông thông báo với nhóm đội trưởng Dương, còn bây giờ, mấy người bọn họ tạm thời lấp lại chỗ bị Tiểu Hắc gặm, để tránh những thôn dân khác phát hiện ra.
Lúc này đã là năm giờ chiều, nơi lúc trước Lý Hải Sinh thấy ánh sáng nằm trong miếu Hải thần cách đó không xa, Hạ Đông sợ trong này còn có thứ gì, "Trưởng phòng, hay là hôm nay chúng ta về trước, sáng ngày mai hẵn qua xem bên kia?"
Hạ Tuy nhìn đồng hồ, lắc đầu, "Không cần, tạm thời đi qua xem xem."
Theo như già Lý kể, miếu Hải thần lúc trước là để trấn áp ốc biển, hẳn là không có vấn đề.
Hạ Đông ngẫm lại cũng không có lời gì phản bác, dù sao có nguy hiểm hay không bọn họ cũng phải đi, đi hôm nay hay ngày mai cũng như nhau, cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.
Lúc này Hạ Tuy, già Lý và Lý Hải Sinh đi phía trước, Hạ Đông mang theo Hạ Dạ đi ra sau, thân phận của Hạ Dạ đặc biệt, tuy rằng bây giờ không khác gì người thường, nhưng Hạ Dạ nhờ có ánh sáng xanh mới được như vậy, sợ rằng ánh sáng xanh lại có liên quan gì tới miếu Hải thần.
Hạ Tuy không nói, Hạ Dạ cũng biết lo lắng của hắn, ngoan ngoãn nghe lời Hạ Tuy căn dặn, cùng Hạ Đông đi phía sau một khoảng, vẻ mặt cảnh giác, nếu phía trước xảy ra vấn đề, nó đều có thể rút lui đầu tiên
Nhưng lúc này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một đường thuận lợi đến miếu Hải thần.
Cái gọi là Hải thần chính là một loại thần linh của địa phương, miếu Hải thần bị gió biển ăn mòn rất nghiêm trọng, thoạt nhìn có vẻ sẽ đổ sập bất cứ lúc nào.
"Hai năm trước còn tốt, thường sẽ có người đến thay mấy cây cột, nhưng bây giờ chân cẳng những người phụ trách chuyện này đã không còn nhanh nhẹn nữa."
Già Lý cúi đầu nhớ lại lúc còn bé mình hay chạy chơi trong miếu, nhìn lại tình trạng xiêu vẹo sắp đổ sập bây giờ, cảm thán năm tháng trôi nhanh.
Cảm thán xong già Lý lại bắt đầu giới thiệu cho đám Hạ Tuy tình hình trong miếu.
Miếu Hải thần là một gian phòng đơn giản, bây giờ vách tường đã mọc đầy rêu xanh, xanh đến nỗi chỉ có thể mơ hồ nhìn ra miêu tả của già Lý, miếu xây bằng đá, chia ra điện chính và điện phụ nằm hai bên trái phải.
Điện chính thờ Hải thần cầm đinh ba, bộ dáng Hải thần giống như trong bức tranh Hạ Tuy thấy trong nhà già Lý, rất có ý hóa thân từ ngư dân.
"Bên cạnh Hải thần là sứ giả, tương truyền sứ giả của ngài vô hình, có thể hóa thành ốc biển truyền âm, cũng có thể hóa thành rùa biển lên bờ, còn có thể hóa thành chim yến bay lượn trên không. Điện phụ không thờ gì cả, chủ yếu là nơi để đặt vật cúng tế."
Hạ Đông cười cười, cảm thấy có chút ý tứ, "Đây là trên trời dưới đất ngoài biển đều có nha."
Hải thần này coi như đầy đủ ba quân rồi
Hạ Tuy lại trong miếu Hải thần lại không có phó thần, chỉ có một sứ giả lại còn kiêm nhiều chức vụ, điều này trong thần thoại có vẻ hơi đặc biệt.
Lý Hải Sinh từ nãy giờ vẫn nhìn miếu Hải thần và đối chiếu góc độ với ánh sáng vừa rồi mình nhìn thấy, cuối cùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lên đỉnh của miếu.
Nơi đó có không ít rêu xanh, nhưng dựa theo ký ức thời bé của Lý Hải Sinh, chỗ đó có một cái chong chóng gió, bây giờ chỗ đó có một hình vòm nhỏ, nhìn không thấy bên trong có cái gì.
Chong chóng đo chiều gió làm bằng kim loại, có thể đã bị rỉ sét rồi, không thể phản quang được.
Hạ Tuy dùng la bàn xem xét một chút, cũng không phát hiện được gì, cuối cùng chỉ có thể trông cậy vào Hạ Dạ , hy vọng nó cảm ứng được gì đó.
Thứ nhất do lai lịch của Hạ Dạ đặc biệt, nhạy cảm với khí, thứ hai là ánh sáng xanh lúc trước đã bị nó ăn, nên cảm ứng ánh sáng xanh sẽ mạnh hơn người khác rất nhiều.
Trên thực tế cảm nhận của Hạ Dạ cũng không tốt lắm, nơi này tuy rằng không có gì cả, nhưng lại có một cảm giác áp bách vô hình, không mạnh mẽ nhưng cảm giác rất rõ ràng.
"Sư phụ, con lên trên đó xem, vừa rồi con nhìn thấy ánh sáng là ở hướng đó."
Bọn người Hạ Tuy mạo hiểm tiến vào miếu để tìm, cũng không phát hiện ra cái gì, lúc đi ra Lý Hải Sinh đã vén ống quần, bộ dạng chuẩn bị leo lên nóc miếu.
Già Lý hoảng sợ, liền vội vàng kéo, "Miếu này đã cũ nát như vậy, con vừa bò lên không chừng nó sập luôn!”
Già Lý lại không nói sẽ bò lên đầu của Hải thần, nếu không xin phép trước, đây chính là đại bất kính.
Hơn nữa nếu thật sự cháu trai bò lên làm sập miếu, mặc kệ miếu thần có cũ nát hay không, cháu trai chính là người phá hủy cái miếu, bị những thôn dân trách tội không nói, còn sẽ bị Hải thần trách tội.
"Vẫn là để tôi đi lên, người già cũng nhẹ hơn, hơn nữa tôi rất quen thuộc trên đó, năm đó tôi còn từng đi sửa nóc miếu."
Hạ Tuy híp mắt nhìn chỗ Lý Hải Sinh chỉ, hỏi Hạ Dạ, "Có cảm giác gì không?"
Hạ Dạ nhếch môi nghiêm mặt, "Nơi này chắc chắn là có đồ vật gì đó, hoặc là thứ gì đó."
Hạ Tuy gật đầu, nhìn trái nhìn phải, đạp bước lên thân cây gần đó, thân nhẹ như yến nhảy lên đến độ cao nhất định, vươn tay vạch ra chỗ rêu xanh kia, động tác nhanh đến mức người bên cạnh không kịp ngăn cản.
Lý Hải Sinh và Hạ Đông nhìn xem mà hai mắt tỏa ánh sáng, trong mắt bọn họ, một chiêu vừa rồi của Hạ Tuy quả thật giống như khinh công vậy, tuy rằng cũng có mượn lực, nhưng người thường không thể làm được, chính xác là linh hoạt lại nhẹ nhàng như chim én.
Già Lý nhìn chằm chằm đồ vật lộ ra mà ngẩn người, "Đây, đây là cái gì?"
Ông nhớ rõ trên đỉnh miếu Hải thần không có đồ vật này.
Chỉ thấy bên dưới chong chóng đo chiều gió đã rỉ sét đến trọc lốc, có một con trai ngọc màu trắng, nhỏ nhỏ tinh xảo, ước chừng ba đốt ngón tay, hình trứng, lúc nhìn thấy nó dù là người hồ đồ cách mấy cũng không thể chỉ vào nó mà nói đó là do chim biển tưởng nhằm là thức ăn mà tha tới đây được.
Hạ Tuy để Hạ Dạ nhìn xem có gì kì lạ không, Hạ Dạ lắc đầu, để ngừa bất trắc, Hạ Tuy vẫn dùng bùa gói lại, bảo đảm con trai ngọc này sẽ không bị bất cứ loại khí xung quanh nào ảnh hưởng, rồi sau đó lần thứ hai nhảy lên gỡ nó xuống.
Nhìn gần, trai ngọc giống như một miếng ngọc hoàn mỹ, nhưng lúc cầm trong tay Hạ Tuy lại cảm nhận được bên trong có dấu hiệu của sự sống.
Rõ ràng, đây là một con trai ngọc kỳ diệu, nói không chừng lúc trước Tiểu Hải nhìn thấy ánh sáng chính là con trai ngọc này đang lén lút tiến hành hoạt động gì đó.
Như thế, chạng vạng về đến nhà, bọn người Hạ Tuy coi như cũng có thu hoạch, già Lý bảo ngày mai có thể mang trai ngọc đến hỏi bà Hải thần, bà ta chính là tín đồ trung thành của Hải thần, có lẽ sẽ biết được gì đó.
Lúc Hạ Tuy trở về Tiểu Uông ra ngoài mua đồ cũng đã trở lại, sáng sớm Tiểu Uông đã lên trấn trên mua một ít vật dụng hằng ngày, với lại hội họp với đám người đội trưởng Dương, để cùng trao đổi một ít tin tức.
Bọn người đội trưởng Dương trực tiếp lái xe đến, đến sớm hơn Hạ Tuy, sau khi đến đã phân công hai người đến cục công an trong trấn lấy tài liệu về ánh sáng xanh.
Bởi vì già Lý từng nói ngoại trừ ánh sáng xanh, còn có một thứ sẽ ngụy trang thành ánh sáng xanh dụ dỗ người đi xuống biển, ngoài việc hỏi thăm những ngư dân ở đây, cũng cần tìm hiểu thêm những vụ đã được báo án.
Đương nhiên, đối với Tiểu Uông có được tin tức chỉ là phụ, mua vật dụng hàng ngày mới là chủ yếu.
Vốn dĩ việc này là do già Lý làm, nhưng không có cách nào, từ đây lên trấn trên không gần, đi đường hết ngồi thuyền lại ngồi xe, đồ cần mua lại nhiều, đến chạng vạng Tiểu Uông mới thuê một chiếc xe điện ba bánh lọc cọc chở đồ về.
Lúc ăn cơm chiều, Tiểu Mục bưng tới một chén canh cá tươi ngon, cũng không vội đi, mà ngồi ở bên cạnh chờ Lý Hải Sinh.
Buổi tối không đủ phòng, già Lý sắp xếp cho Lý Hải Sinh ngủ cùng với Tiểu Mục ở Mục gia.
Trong thôn bây giờ không có mấy người cùng độ tuổi với Tiểu Mục, nhìn Tiểu Mục bình thường ra biển bắt ốc một mình là biết, đối với người bạn nhỏ không dễ gì mới khôi phục bình thường này, Tiểu Mục vô cùng vui mừng.
Buổi sáng Tiểu Hải phải lên núi thăm cha mẹ của cậu ấy, Tiểu Mục đến thôn kế bên để chơi.
"Đúng rồi ông ba, thôn Phổ Lạp ở kế bên lại có người chết, không biết có chuyện gì, người chết đến nơi khác làm việc, nghe nói hai ngày trước còn gọi điện cho người nhà nói Tết trung thu năm nay không về được, mà chiều nay đã bị sóng biển đẩy tới Tử nhân khẩu của bọn họ.”
Tết Trung Thu còn có hai ngày, qua hôm nay cũng chỉ còn một ngày.
Tử nhân khẩu của thôn Phổ Lạp kỳ thật chính là một vùng lõm vào ở cuối thôn, bởi vì những người chết năm xưa đều được vớt lên từ nơi đó, cho nên dần dần mới có tên gọi không tốt lành như vậy.
Theo các chuyên gia nói, bởi vì nơi đó có vùng bờ biển lõm vào, vùng nước ở gần đó lại di chuyển đặc biệt, cho nên sóng biển mới thường xuyên đánh dạt đồ vật vào đó.
Nhưng người bản xứ không nghĩ vậy, không thấy bình thường ở nơi đó không hề có rác rửi các thứ bị sóng đánh vào sao? Tại sao nước biển di chuyển chỉ chú ý tới người chết thôi chứ?
Bởi vì người chết ở thôn Phổ Lạp là quá bình thường, nên Tiểu Mục không coi là chuyện gì lớn, giống như những chuyện vặt vảnh để tán gẫu với bạn bè mà thôi, không nghĩ rằng mọi người đang ăn cơm đều dừng đũa nhìn chằm chằm vào cậu.
Trong mắt Tiểu Mục, đây là một sự việc thường ngày ở huyện, đột nhiên bị nhiều người chú ý như vậy, Tiểu Mục còn hoảng sợ, theo bản năng ngậm miệng lại nghĩ xem mình có phải đã nói sai gì rồi không.
Lý Hải Sinh tò mò hỏi Tiểu Mục, "Hai năm nay thôn Phổ Lạp vẫn còn có người chết hay sao?"
Rốt cục có người mở miệng, lại còn là bạn của mình, Tiểu Mục thở phào, nhe răng cười, "Cũng không phải, dù sao người trong thôn bọn họ đều không có ra biển, nhưng sự việc lần này quả thật kỳ lạ, người nhà của anh ta còn gọi điện đến công ty để hỏi chuyện, công ty nói người đàn ông ngày hôm qua nhất quyết xin phép nghỉ, người ở trọ cùng người đàn ông cũng nói ông ta đã thu dọn một túi hành lý to, không hề giống với kiểu xin phép về quê nghỉ vài ngày đâu."
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Mục lại hơi phấn khích, dù sao vẫn còn là một thiếu niên, gặp chuyện kì lạ lại mang màu sắc quỷ dị như vậy, khó tránh khỏi tâm lý bị kích thích.
"Lúc bị trôi dạt về trên lưng quả thật có đeo một túi hành lý lớn, ngâm trong nước biển nên rất là nặng, cũng không biết tại sao lại bị sóng đánh trôi dạt trở về."
Lúc ấy mọi người nhìn thấy còn nói người đàn ông bị Hải thần đuổi về để ăn Tết trung thu với người nhà, nhưng mà cách nói này lại khiến cho người ta sợ hãi, sợ tới mức người nhà vốn định hai ngày nữa cử hành lễ Chiêu hồn rồi hạ táng nhưng đã gấp rút làm lễ Chiêu hồn ngay hôm nay, ngày mai sẽ nhanh chóng hạ táng.
Tuy rằng người chết là người nhà bọn họ, nhưng tưởng tưởng có người chết ăn Tết trung thu cùng mình, nghĩ thế nào cũng thấy rợn tóc gáy.
Nhưng những lời này Tiểu Mục không dám nói, dù sao ở đây còn có lãnh đạo của ông ba, nói mấy lời mê tín dị đoan đó, Tiểu Mục sợ lãnh đạo sẽ có thành kiến với nhà ông ba.
Ông nội có nói, bây giờ công việc của ông ba rất thoải mái, lãnh đạo còn cho phép ông ba mang theo Tiểu Hải đến ở trong đơn vị, đến việc Tiểu Hải được tiếp tục đi học cũng nhờ lãnh đạo giúp đỡ.
Tiểu Mục không biết lấy lòng người khác, nhưng vẫn sẽ cố gắng không tạo ấn tượng xấu cho lãnh đạo.
Lúc này Tiểu Mục hoàn toàn không biết người trước mắt cậu chính là người theo chủ nghĩ "Phong kiến mê tín", hơn nữa không chỉ tin, mà còn làm theo, còn là loại làm lãnh đạo mê tín dị đoan nữa chứ.
Già Lý quay đầu nói nhỏ với Hạ Tuy, "Lát nữa tôi sẽ qua bên lão Ngô để hỏi một chút."
Lão Ngô chính là ông nội của Tiểu Mục, cũng là thôn trưởng thôn Câu Lặc của bọn họ.
Lý Hải Sinh hỏi Tiểu Mục, "Vậy chẳng phải đêm nay bọn họ sẽ làm lễ chiêu hồn sao?"
Tiểu Mục đưa tay gãi gãi mũi, cười hì hì nói, "Đúng vậy, nhưng mà đừng sợ, anh sẽ bảo vệ chú!"
Tiếng gõ thanh la không đến mức làm người ta sợ, mà khiến người khác dựng tóc gáy chính là tiếng người nhà gọi tên người chết, lúc còn nhỏ Tiểu Mục và Tiểu Hải đều bị dọa đến gặp ác mộng, hoặc là nói đứa trẻ nào ở trong mấy thôn lân cận đều như vậy.
Cơm nước xong, Hạ Tuy nói với già Lý một tiếng, chuẩn bị đi xem, Hạ Đông cầm di động đến, nói đội trưởng Dương đang ở thôn Phổ Lạp, lát nữa lái xe tới đón Hạ Tuy.
Đây là bên bọn họ có phát hiện gì sao?
Như thế, Hạ Tuy cũng không cần bảo Lý Hải Sinh dẫn đường, tự mình thu dọn đồ vật, nhìn thấy Tiểu Hắc ngủ như chết ôm lấy trân chấu của nó, Hạ Tuy do dự một chút, vẫn nhét nó vào ba lô mang theo.
Nói không chừng lát nữa gặp phải thứ gì to lớn, đến lúc đó sợ là không cần hắn đánh thức, Tiểu Hắc có thể ngửi mùi mà tỉnh lại.
Nếu lần này có cơ hội, để Tiểu Hắc được ăn thêm nhiều một chút, Hạ Tuy đến giờ vẫn còn nhớ tới bộ dạng đáng thương của Tiểu Hắc vừa khóc vừa than đói bụng.
Buổi tối Hạ Tuy không cho già Lý và Lý Hải Sinh đi cùng, thứ nhất là chưa rõ tình hình, thứ hai có thể phải trễ lắm mới về, già Lý đã lớn tuổi rồi, Lý Hải Sinh thì tuổi còn nhỏ, gần đây trở về cũng không có tập luyện, đầu óc không được thư giãn, nếu còn nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Lái xe đến đón Hạ Tuy chính là Tiểu Lệ, theo Tiểu Lệ nói, đội trưởng Dương còn ở thôn Phổ Lạp nói chuyện với người nhà của người chết.
Nói là nói chuyện, đội trưởng Dương chỉ còn kém nước không đánh người, mà cũng gần như vậy rồi, lúc Hạ Tuy đến còn thấy trên bàn đang có một chiếc còng tay sáng loáng.
Lúc trước đã có nói, người của thôn Phổ Lạp không phải kẻ ác chính là người gian, buổi chiều sóng biển đưa tới một người chết, người trong thôn thấy nhưng không thể trách, thuận miệng khuyên nhủ người nhà của người chết, sau đó thương lượng chuyện gọi hồn với người nhà, bọn họ sẽ đi cùng, mỗi người cho một ít tiền an ủi.
Người nhà của người chết cũng nghĩ phải sắp xếp lễ Chiêu hồn thế nào, quan tài chuẩn bị sẵn trong nhà có thể dùng hay không, chớ không ai nghĩ đến việc báo án.
Vẫn là bọn người đội trưởng Dương vừa hay đang ở một thôn gần đó, biết chuyện mới mang người đến đây, đội trưởng Dương ra ngoài đã dẫn theo nhân viên kỹ thuật, lúc này đang chuẩn bị khám nghiệm tử thi xem có manh mối gì không.
Kết quả người nhà cũng người chết một mực không đồng ý, còn lật lọng vô lại nói đám người đội trưởng Dương vừa nhìn đã biết không phải người tốt, có phải chính bọn họ đã hại chết con cháu nhà mình, bây giờ đến đây là muốn hủy hoại bằng chứng trên thi thể người chết.
Lúc ấy đội trưởng Dương tức quá hóa cười, cái này còn chút logic nào không, hay là đã xem quá nhiều phim cảnh sát. Nhưng nếu có coi phim cảnh sát thì tại sao không biết có chết người thì phải báo cảnh sát chớ?
Dù sao hiện trường rối loạn như vậy, đội trưởng Dương mất cả buổi mới coi như dẹp yên được.
Nhìn thấy Hạ Tuy đến, đội trưởng Dương đưa tay lau mồ hôi trán, thở phào chạy đến bên Hạ Tuy ké chút khí lạnh.
Hạ Dạ ghét bỏ tránh về phía cửa, thuận tay đẩy một chút, đẩy Chu Khải mọi người đang không nhìn thấy ra cung cấp khí lạnh cho mọi người.
Đêm nay Chu Khải vốn là chết sống không chịu tới, ban ngày đã bị dọa sợ, nghe nói buổi còn phải đến thôn có người chết điều tra, Chu Khải sợ tới mức lạnh run.
Đáng tiếc bị Hạ Dạ và Hạ Tuy trấn áp, còn cố ý dặn dò không cho hắn hiện hình, cứ tàng hình như vậy đi, đến lúc đó không chừng có thể nhờ hắn giúp một ít việc người thường không nhìn thấy được.
Kết quả cuối cùng chính là Chu Khải chỉ có thể bị khuất phục dưới hai kẻ kia thôi.
Lúc đầu còn run sợ, nhưng sau khi đến thôn Phổ Lạp, Chu Khải xem náo nhiệt còn nhiệt tình hơn người khác, điển hình nhớ ăn không nhớ đánh, Hạ Dạ thấy cũng lười để ý.
"Hạ trưởng phòng, cuối cùng cậu cũng đến, Tiểu Tát, Tiểu Tây, hai người các cậu đưa tài liệu cho trưởng phòng đọc."
Tát Ba và Lưu Tây, hai kỹ thuật viên Hạ Tuy đã từng gặp.
Nhìn thấy Hạ Tuy, căng thẳng trong lòng hai người cũng thả lỏng không ít, Tát Ba thậm chí còn mỉm cười, đưa tài liệu mình vừa sắp xếp cho Hạ Tuy xem, Lưu Tây thì mang ghế đến cho Hạ Tuy, còn có người mang nước đun sôi để nguội tới.
Hạ Tuy đọc tài liệu, đội trưởng Dương ở bên cạnh nói sơ sơ tình huống hôm nay.
"... Chúng tôi đã điều tra thời gian tử vong của Triệu Đông Hải, Triệu Đông Hải ngày hôm qua xin phép, chạng vạng thu dọn đồ đạc ra ngoài, theo lý thuyết sau khi ngồi xe mấy giờ, đến bến tàu cũng không có thuyền, chỉ có thể ngồi xe qua cầu, nhưng chúng tôi đã theo dõi trên các phương tiện giao thông, phát hiện Triệu Đông Hải đã không xuất hiện trên tuyến đường của bất kỳ chiếc xe nào... Vấn đề bây giờ chính là, Triệu Đông Hải đã trở về như thế nào?"
Nói tới đây, không khi có chút thả lỏng khi Hạ Tuy đến lại bắt đầu căng thẳng trở lại.
Không biết mới là đáng sợ nhất, bởi vì không biết nên bộ não sẽ tự động tưởng tượng ra rất nhiều câu chuyện rực rỡ sắc màu.
Mà tầm mắt của Hạ Tuy cũng đang tập trung một chỗ, người chết Triệu Đông Hải, nguyên nhân chết do ngạt nước, thời gian tử vong là từ chín giờ đến mười một giờ tối qua.
Ở đoạn này, chính là dựa theo trình tự bình thường, thời gian ngồi xe từ Hải Thành đến bến tàu, cho nên camera trên đường không phát hiện Triệu Đông Hải, nhưng cũng có khả năng Triệu Đông Hải đã ngồi xe trở về.
Triệu Đông Hải là một người bình thường, rốt cuộc làm sao tránh được tất cả camera theo dõi dọc đường đến bến tàu đúng giờ, sau khi vất vả đến được bến tàu rồi lại nhảy xuống biển tự sát?
"Trên người Triệu Đông Hải không có dấu vết giãy dụa, trên mặt còn có nụ cười hưng phấn..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hắc sau khi tỉnh lại nhìn thấy trai ngọc màu trắng
Tiểu hắc: Ô? Đây là đồ ăn vặt Hạ Tuy chuẩn bị cho ta sao? Ây da! [hưng phấn nhai. . .]
Sao mà cứng quá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.