Chương 82: Ánh sáng Hải thần 9
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
25/10/2021
Sau khi ăn xong bữa sáng, chờ già Lý dọn dẹp nhà cửa xong, Hạ Tuy liền đi theo ông tìm bà Hải thần, Lý Hải Sinh và Ngô Mục Dương cũng đi theo, Ngô Mục Dương chính là tên đầy đủ của Tiểu Mục.
Tên này có thể nói là vô cùng phù hợp với con người của Tiểu Mục, già Lý nói đây là do thôn trưởng Ngô lão đầu đi nhờ bà Hải thần đặt tên.
Bà Hải thần cũng không phải là tên riêng của một người, mà chính là cách gọi chung của những người như bà cốt hay thầy mo.
Bà Hải thần coi như là một nghề nghiệp đặc trưng của vùng duyên hải nơi đây, tục truyền rằng bà Hải thần chính là người thông linh của Hải thần.
Bà Hải thần cũng có thể truyền thừa y bát, nhưng mà cần phải ở một độ tuổi nhất định đến xin chỉ dẫn của Hải thần, nếu người truyền thừa được lựa chọn, trên ấn đường sẽ xuất hiện một nốt ruồi đen.
Có điều người được chọn không nhiều lắm, rất nhiều người không được chọn đã tự vẽ lên ấn đường của mình một nốt ruồi đen, cũng coi như bản thân đã đi theo nghề này rồi.
Nhưng xã hội hiện đại phát triển quá nhanh, rất nhiều người làm bà Hải thần, vậy nhưng cũng không muốn để con cháu trong nhà mình làm người thừa kế, lại thêm biển cả bị con người khai thác vô tội vạ, nhưng Hải thần lại chưa xuất hiện lần nào, cho nên nghề này dần dần xuống dốc, bây giờ cũng chỉ còn thôn Câu Lặc tương đối hẻo lánh là vẫn còn bà Hải thần.
"Bà cốt Cung là người được lựa chọn, bà biết rất nhiều chuyện về biển cả và Hải thần, năm đó mỗi khi chúng tôi ra khơi đều sẽ mang lễ vật đến nhờ coi ngày, mỗi lần đều rất chính xác."
Trên đường già Lý vừa đi vừa nói về chuyện của bà Hải thần.
Bà cốt Cung vốn là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi góa bụa không nơi nương tựa, sau đó lại bị người ta vu oan lấy trộm đồ, bị đánh đuổi, bà Cung nhảy xuống biển, kết quả ba ngày ba đêm sau lại quay về, giữa trán lại có thêm một nốt ruồi đen, một thân một mình dọn nhà rời đi, đến tại một hang động hẻo lánh chỗ vách đá sống một mình.
Đó là những năm đầu xây dựng lại đất nước, không ai dám hành nghề phong kiến mê tín, bà Cung cũng không nói mình là bà Hải thần, có điều những người già trong thôn đều biết, đối với bà Cung rất kính trọng.
Người khác muốn giúp đỡ bà, bà Cung cũng sẽ âm thầm giúp người đó tránh đi một ít tai họa, chờ đến thời kỳ mở cửa mọi chuyện không còn nghiêm khắc như vậy nữa, bà Cung liền được một vài thôn dân có quan hệ tốt giúp đỡ xây một cái nhà bằng đá, còn giúp bà khai khẩn một mảnh đất nhỏ.
Từ đó về sau bà cốt Cung sống ở đó, cũng càng thân thiết với người dân thôn Câu Lặc.
"Nói như vậy, bà cốt Cung bao nhiêu tuổi rồi?"
Hạ Tuy nghe già Lý nói, âm thầm tính toán, phát hiện hình như tuổi có chút lớn.
Già Lý cười cười, "Khi đó là năm 64 (1964), tính đến nay bà cốt Cung đã gần tròn một trăm tuổi rồi!"
Người già trăm tuổi thì thôi, nhưng từ trước đến giờ bà Cung vẫn sống một mình, có thể hoàn toàn lo liệu chuyện sinh hoạt, mảng đất trước nhà năm xưa thôn dân giúp bà khai khẩn vẫn có thể trồng rau màu, hiếm khi thấy bà đi mua thức ăn.
Có thể nói bà cốt Cung ở thôn Câu Lặc là một nhân vật truyền kỳ, đáng tiếc bà Cung là người yêu ghét phân minh, những người hại bà năm xưa là người thôn Phổ Lạp, mấy năm nay thôn Phổ Lạp giống như một khối u ác tính, mười mấy năm trước thôn Phổ Lạp liên tục có người chết, thôn dân cũng đến qùy cầu xin bà Cung ra tay giúp đỡ.
Đáng tiếc bà Cung không có chút động tĩnh, chỉ cười lạnh nói do đời trước của bọn họ tạo nghiệp, đời sau lại không tích đức, là một đám người đã hư thối từ trong rễ, đó là tự làm tự chịu.
Người ở thôn Phổ Lạp nghe bà Cung nói vậy rất giận dữ, đêm đến có người xách thùng dầu muốn đốt nhà của bà Cung, đáng tiếc dọc đường đi mấy người đó lại mất tích, ngày hôm sau lại bị sóng biển đánh dạt vào Tử Nhân Khẩu.
"Dù sao chuyện này cũng làm ầm ĩ rất lớn, rất nhiều người đều nói bà cốt Cung dùng tà thuật hại người, người ở thôn khác không dám đến tìm bà Cung, chỉ có thôn cũng chúng tôi là không tin."
Già Lý còn kể năm xưa khi ông còn bé bà Cung đã từng cho đám trẻ con bọn họ ăn kẹo, những viên kẹo thời xưa quý hiếm biết chừng nào, già Lý đến từng tuổi này vẫn còn nhớ mãi vị ngọt ngào của năm đó.
"Phụ nữ trong thôn chúng tôi đến tuổi lấy chồng, sinh con đều đến nhờ bà Cung đỡ đẻ, trẻ con bị bệnh bị thương đều đến tìm bà Cung, tôi nhớ ông nội của Tiểu Mục lúc còn bé đạp vỏ sò chân đứt một đường lớn, khóc đến không ra hơi, bà Cung cho ông ấy ăn kẹo, sau đó dùng tay chấm vào nước đọc thần chú gì đó, vỗ một cái vào chân của lão Ngô, dòng máu đang chảy ròng ròng đã ngừng chảy."
Tiểu Mục lần đầu tiên được nghe chuyện về ông nội của mình lúc còn bé, vô cùng hứng thú, lúc này thuận miệng cảm khái, "Trách không được ông nội cháu ba ngày hai bữa lại bảo cháu đến nhà bà Cung tặng đồ, bà nội cũng vậy, nấu món gì ngon cũng sẽ mang qua đó."
Hoặc là nói những người cùng thời với già Lý còn ở lại thôn Câu Lặc đều có thói quen này, lúc họp chợ sẽ mua đồ ăn nhiều một chút, đồ dùng sinh hoạt cũng thuận tiện mua thêm một chút, thường ngày sẽ mang qua chỗ bà Cung.
Lý Hải Sinh thì không có ấn tượng gì, nhưng đã từng về thôn, cũng được ông nội mang đến cho bà Cung xem tướng, lần cuối cùng bà Cung còn khuyên nhủ Lý Hải Sinh và cha mẹ cậu nên ở lại trong thôn.
Có điều cha mẹ của Lý Hải Sinh cũng không để tâm lắm, sau đó thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, "Sau khi Tiểu Hải xảy ra chuyện tôi cũng từng đến tìm bà Cung, bà chỉ nói cả đời này bà không thể rời khỏi đảo đánh cá, không giúp được Tiểu Hải."
Trên đường Hạ Tuy xem như từng chút một biết về bà Hải thần, chờ khi đến nơi cũng coi như biết được đại khái bà là người thế nào.
Nói là ở thôn Câu Lặc, kỳ thật cũng không gần, đi theo hướng thôn Phổ Lạp bốn mươi phút, trên đường phải đi qua rất nhiều con đường nhỏ quanh co.
Nhà của bà Hải thần ngay tại một hốc núi ba mặt vây quanh là vách đá, xung quanh bốn phía cũng chỉ có nơi này là có được một mảnh đất bằng phẳng, cũng không biết năm đó làm thế nào mà chọn được nơi này.
Nghe già Lý nói qua một ngã rẽ nữa là tới, sau khi rẽ vào lối nhỏ Hạ Tuy ngẩng đầu trông từ xa, đập vào mắt là một mảnh đất nhỏ bằng phẳng trong hốc núi, phía trước căn nhà bằng đá là một đám rau màu khá tươi tốt, trước cửa nhà có một con chó cỏ đang nằm úp sấp đã nhìn thấy bọn họ, từ xa đã bắt đầu sủa gâu gâu cảnh báo với chủ nhân.
"Đừng lo lắng, Đại Hoàng sẽ không tùy tiện cắn người."
Già Lý trấn an cháu trai bị chú chó cỏ dọa sợ, lại nhìn Tiểu Hắc đang được Hạ Tuy ôm trong lòng.
Tiểu Hắc lúc nghe thấy tiếng chó sủa còn duỗi cổ nhìn nhìn, chờ lúc nhìn thấy bộ dạng của Đại Hoàng, Tiểu Hắc lập tức không còn hứng thú rụt đầu trở về.
Tiểu Mục thường xuyên lại đây, từ xa gọi một tiếng "Đại Hoàng", chú chó cỏ liền ngừng sủa, cũng không vẫy đuôi mừng rỡ, mà lạnh nhạt nhìn một chút, sau đó lại xoay người nằm úp sấp dưới mái hiên.
Trong phòng có một người chống gậy chậm rì rì đi ra, đứng im bất động bên cạnh Đại Hoàng, tựa hồ là đang chờ bọn Hạ Tuy đi qua.
Chờ đến bọn người Hạ Tuy đi hết con đường nhỏ bước vào nhà mới biết được Cung đúng là đang chờ bọn họ.
Bà Cung là một bà lão tóc bạc trắng, đã gần tròn một trăm tuổi rồi, thân thể này đã xem như rất khỏe mạnh, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, khóe mắt cũng rũ xuống, nhưng khí chất cả người lại rất bình thản, lập tức khiến Hạ Tuy nghĩ tới biển cả, sau đó nghĩ đến con trai ngọc màu trắng kia.
Bà Cung nhìn thấy bọn họ cũng không kinh ngạc, ân cần chào hỏi Hạ Tuy và Tiểu Hắc nằm trong lòng hắn, đúng vậy, bà Cung còn cố ý chào hỏi Tiểu Hắc một tiếng.
Tiểu Mục và già Lý cũng không kinh ngạc, phỏng chừng bà Cung làm những chuyện kỳ lạ như vậy cũng không phải lần đầu.
"Thằng Ba trở về lâu chưa? Lần này chuẩn bị lúc nào thì quay lại thành phố?"
Già Lý tên là Lý Đại Quý, nếu dựa theo phong tục của đảo Tạp, cũng không thể gọi Tiểu Đại được, cho nên già Lý mới có tên cúng cơm như vậy.
Rất nhiều năm không có ai gọi tên cúng cơm của mình nữa, già Lý có chút ngượng ngùng nhìn bọn Hạ Tuy, sau đó cười kính cẩn trả lời bà Cung.
Ánh mắt bà Cung nhìn bọn người già Lý là ánh mắt trưởng bối thương yêu con cháu, đối đãi Hạ Tuy và Tiểu Hắc, lại có ý tôn trọng.
Bà Cung sớm biết bọn họ sẽ tới, đã chuẩn bị sẵn trà nước, còn chuẩn bị cho Tiểu Hắc một chén đồ ăn toàn đồ quý hiếm, có hải sâm có san hô còn có vỏ sò trân châu thậm chí còn có cục đá đen như mực, thoạt nhìn giống như là tùy tiện nhặt được trên bãi cát
Tiểu Hắc lại biết đó là đồ tốt, một con chó ngồi xổm trên chiếc bàn nhỏ bà Cung chuẩn bị cho nó mà ăn vô cùng vui vẻ.
Trên thực tế những cái đó đều là đồ tốt mà mấy năm nay bà Cung tìm được ở trong biển, bản thân không dùng được, không nghĩ tới hôm nay ngược lại có thể sử dụng để chiêu đãi khách quý.
Tiểu Mục nhìn thấy tư thế của Tiểu Hắc, nhìn xem cũng trợn mắt há hốc mồm, lúc này câu "Chó trong thành phố quả nhiên khác thường" cũng nói không nên lời, mặc dù cậu chưa từng lên thành phố, nhưng cũng biết chó trong thành phố cũng sẽ không ăn cục đá hay là vỏ sò đâu.
Còn có trân châu nữa, chính là trân châu thiên nhiên, bên trong thậm chí còn có trân châu hồng nữa, viên nào cũng to hơn ngón tay cái, vậy mà cũng bị Tiểu Hắc ngậm vào miệng nhai răng rắc.
Tiểu Mục cảm thấy bản thân có thể đã xuyên không rồi, xuyên đến một thế giới khác không phải Trái đất, mà bà Hải thần chính là người ở thế giới khác đó.
Tại sao thường ngày lại không phát hiện ra?
Tiểu Mục liền ngây ngốc ngồi ở đó nhìn Tiểu Hắc ăn, già Lý thì giới thiệu sơ lai lịch của Hạ Tuy với bà Hải thần, còn nói rõ ý đồ đến đây, lúc này mới đứng dậy mang theo Tiểu Mục khờ khạo đi ra sau nhà giúp bà Hải thần chẻ củi.
Đừng nhìn già Lý hơn năm mươi tuổi, nhưng thân thể còn rất tốt, người già trong thôn bọn họ đều khỏe mạnh như vậy, già Lý như vậy mọi người đã nhìn quen rồi, đến khi bảy mươi tuổi thì người trong thôn Câu Lặc mới được xem như người cao tuổi.
Bà Cung nhìn Tiểu Hắc ăn vui vẻ, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền lành, không còn chút gì vẻ yêu ghét phân minh thời còn trẻ nữa, phỏng chừng là lớn tuổi cuộc sống cũng an nhàn, tính tình dần trầm tĩnh lại.
"Tình trạng của thôn Phổ Lạp, thay vì nói là phong thủy xấu, chi bằng nói là do con người không tốt."
Bà Cung cũng không khách sáo với Hạ Tuy, nhẹ nhàng kể lại chuyện của thôn Phổ Lạp.
"Hơn một trăm năm trước, Hải thần còn phù hộ chúng tôi, khi đó trong miếu có thần hồn của Hải thần, có một người của thôn Phổ Lạp làm nghề mò trai, lần đó không biết thế nào, mò được một con trai ngọc màu trắng to bằng cái cối xay, khi đó bà Hải thần đã nói trai ngọc màu trắng là hóa thân của Hải thần, khuyên bọn họ phóng sinh."
"Nhưng người của thôn Phổ Lạp cho rằng nếu thật sự là hóa thân của Hải thần, chẳng phải chính là thần tiên? Vì thế bọn họ lừa bà Hải thần nói là phóng sinh, thật ra là cùng tụ tập đem nấu trai ngọc màu trắng. Nấu bảy ngày bảy đêm mới nấu chín trai ngọc, lúc đó bị bà Hải thần phát hiện, bọn họ giết bà ấy rồi ném xác xuống biển. Hóa thân của Hải thần bị bọn họ chia nhau ăn, đáng tiếc ăn thịt cũng không thể phi thăng thành tiên, vì thế bọn họ nghĩ thần hồn của Hải thần đã nhập vào viên trân châu cực lớn bọn họ tìm được trong con trai ngọc đó, nên mới mài thành bột chia cho toàn bộ người trong thôn, lưu giữ lại làm bảo vật gia truyền, mỗi khi sinh ra một thành viên mới, sẽ cho uống ngụm nước đầu tiên có pha bột trân châu."
Sau khi ăn, người của thôn Phổ Lạp phát hiện cơ thể của mình khá hơn nhiều, những đứa trẻ mới sinh uống vào hầu như không bị ốm đau gì.
Mỗi người trong thôn đều cảm thấy thân thể nhẹ như yến, còn đặc biệt bơi lội rất giỏi, khi đó thôn Phổ Lạp sản sinh ra rất nhiều nhân vật lợi hại.
Những người đó sau khi phát đạt, đều dọn đi, thôn Phổ Lạp liền trở thành quê cũ của bọn họ.
"Thời gian hơn một trăm năm những người rời đi đều sống không quá năm mươi tuổi, sau này con cháu đời sau phát hiện, quay về thôn Phổ Lạp mới có thể vượt qua cột mốc năm mươi này, cũng là vì mạng sống, tất cả đều trở lại."
Thời thế đổi thay, đến Tân Hoa – Hoa Quốc giải phóng đảo Tạp của bọn họ, đánh địa chủ chia ruộng đất, đảo Tạp của bọn họ không có ruộng đất gì để chia, vì thế nên mới bài trừ phong kiến.
Kể từ đó, miếu Hải thần đứng sừng sững sau núi hơn một trăm năm cũng tự nhiên đứng mũi chịu sào.
Mọi người đều không muốn, lúc này cũng là người thôn Phổ Lạp muốn lập công mà xông lên đầu tiên. Dù sao trong mắt của bọn họ, Hải thần căn bản không phải đồ vật gì ghê gớm, bằng không vì sao tổ tiên của bọn họ ăn rồi cũng không bị làm sao cả?
Sau đó bọn họ cũng quả thật không có việc gì, nhưng đến mười năm trước, vận rủi lại bắt đầu.
Bà Cung nói tới đây, thản nhiên mỉm cười, "Bên ngoài đồn không sai, chuyện này quả thật có liên quan đến tôi."
Vẻ mặt Hạ Tuy không hề có chút ngoài ý muốn, vừa rồi từ lúc bà Cung mở miệng kể chuyện, Hạ Tuy đã có suy đoán.
"Hạ trưởng phòng, ngài tìm được con trai ngọc màu trắng kia, còn nhờ ngài có thể mang nó thả về biển sâu, những chuyện mà ngài muốn biết, tôi sẽ nói cho ngài."
Hạ Tuy không có gì không đồng ý, thản nhiên gật đầu, "Nó có phải là hóa thân của Tân Hải thần?"
Bà Cung thấy Hạ Tuy không nói gì đã đồng ý, trên mặt hiện lên một nụ cười, cũng không giấu diếm gật gật đầu.
Hạ Tuy suy nghĩ nhiều hơn, "Theo tôi được biết, thời gian trước dưới biển xuất hiện một đạo ánh sáng xanh, ánh sáng xanh kia lợi dụng Bút thần xây dựng cảnh trong mơ, xém chút thành công hóa thành hình người. Nghe ông lão Lý nói, trên đảo có truyền thuyết, nói ánh sáng xanh là thần hồn của Hải thần, có người kế thừa thì có thể làm sứ giả của Hải thần."
"Mặt khác còn có một loại ánh sáng xanh, sẽ ngụy trang thành thần hồn của Hải thần dụ dỗ người xuống nước, điều này tôi vẫn không thể xác định, nhưng tối hôm qua một người bạn đi theo tôi lại bị một loại ánh sáng xanh mắt đỏ lợi dụng ánh trăng dưới nước lôi kéo thần hồn của ông ấy xuống vực sâu, xém chút nữa bị ăn luôn rồi."
Một hơi nói xong, Hạ Tuy nhíu mày bổ sung, "Hóa thân của Hải thần bây giờ có năng lực gì để tự vệ? Thả lại vực sâu, không phải là để làm mồi cho thứ đang ở trong vực sâu đó chứ?"
Lúc này bà Cung mới biến sắc, hiển nhiên hóa thân của Hải thần không có năng lực tự bảo vệ mình.
Nói cũng đúng, ngay cả Lý Hải Sinh cũng có thể dễ dàng phát hiện sự tồn tại của nó, Hạ Tuy cũng có thể tùy ý nắm ở trong lòng bàn tay, có thể bây giờ năng lực đặc thù của nó chính là rời khỏi nước biển một thời gian dài mà không chết đúng không?
Bà Cung có vẻ rất kiêng kỵ ánh sáng xanh, nhưng bản thân chưa từng tận mắt nhìn thấy, cho nên cẩn thận hỏi Hạ Tuy về tình huống của hai luồng ánh sáng xanh đó.
"Hai luồng ánh sáng xanh này, quả thật có liên quan đến Hải thần."
Bà Cung cau mày, khuôn mặt đầy nếp nhăn trễ xuống như đám hải quỳ.
Loại đầu tiên là thần quang của Hải thần, lúc trước hóa thân của Hải thần sở dĩ dễ dàng bị người thôn Phổ Lạp bắt được còn bị nấu lên ăn, chính là bởi vì thần quang tự mình sinh ra ý thức, trực tiếp thoát ly khỏi trai ngọc màu trắng.
Trai ngọc màu trắng nói là hóa thân của Hải thần, kỳ thật chính là bản thể của Hải thần.
Nhưng mà Hải thần không có thần quang, thì cũng đã xem như không phải là thần nữa rồi.
"Chúng tôi gọi là Hải thần, cũng không thể xem như thần, nó chính là một loại sinh vật dưới vực sâu, có điều bản tính của nó không xấu, dùng nguyện vọng của ngư dân làm thức ăn, sẽ bảo vệ cả khu vực bình an, có Hải thần ở đó, những quái vật biển khác cũng sẽ kinh sợ với một loại quy tắc đặc biệt mà không dám tùy ý nổi lên mặt biển làm điều ác."
Lý Hải Sinh nãy giờ luôn im lặng có hơi sửng sốt, phỏng chừng không nghĩ tới bà Cung cư nhiên sẽ trực tiếp phủ nhận chữ "Thần" của Hải thần.
Bà Cung cười cười, nhìn về phía Lý Hải Sinh ánh mắt rất dịu dàng, "Nhưng mặc kệ là cái gì, chỉ cần là bảo vệ được chúng tôi, chúng tôi đều tự nguyện gọi bọn chúng là thần. Lúc bọn chúng có năng lực đã bảo vệ chúng tôi, vậy thì sau khi chúng tôi có năng lực, đương nhiên hẳn phải nên bảo vệ chúng nó."
Lời này nói rất có lý, Lý Hải Sinh lắng nghe gật đầu.
"Còn về ánh sáng xanh mắt đỏ kia, cũng là do sau khi Thần quang biến ảo thoát ly ra, việc này tôi không được rõ lắm. Nhưng có thể khẳng định, ngửi được hơi thở của Hải thần, nó nhất định sẽ xuất hiện."
Bà Cung chuyển chủ đề, hỏi Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, có thể kính nhờ ngài và vị thần khuyển này của ngài giúp đỡ trừ bỏ nó không?"
"Không cần ngài kính nhờ, chúng tôi cũng nhất định sẽ trừ bỏ nó, hiển nhiên bây giờ nó đã có thần trí, không diệt trừ sợ rằng nó sẽ rời khỏi vực sâu để lên bờ."
Bà Cung đứng lên, vái tạ Hạ Tuy, rồi sau đó sờ sờ nốt ruồi đen nơi ấn đường, "Như vậy đêm nay, tôi tình nguyện đi cùng Hạ trưởng phòng xuống biển, trên người tôi có năng lực do Hải thần năm xưa ban cho, tin tưởng nó sẽ cảm thấy hứng thú."
Lúc trước Hạ Tuy còn tưởng rằng bà Cung nói "Hơi thở của Hải thần" là định lấy con trai ngọc màu trắng kia ra làm mồi dụ, không nghĩ tới con mồi lần này lại chính là bà ấy.
Hạ Tuy sửng sốt một chút, đứng lên cự tuyệt, "Không cần, tôi đã nghĩ biện pháp dụ nó xuất hiện, nếu không nữa thì còn có Tiểu Hắc."
Tiểu Hắc đang ăn bên cạnh ngẩng đầu lên từ trong bát hừ hừ một tiếng, "Ta cũng không thể xuống vực sâu được, vạn nhất nó không đi ra, ta muốn ăn cũng không thể ăn được."
Bà Cung không biết Tiểu Hắc đang nói chuyện, nhưng nhìn bộ dạng của Hạ Tuy, hẳn là có phương thức giao lưu đặc biệt với thần khuyển, mà vẻ mặt của Hạ Tuy lúc này, hiển nhiên những lời hắn vừa nói đã bị vị thần khuyển kia từ chối.
"Một khi đã như vậy, hãy để tôi đi theo cùng, nếu như có thể giúp được gì thì càng tốt mà."
Bà Cung kiên trì, chuyện này cũng tạm thời quyết định như thế.
Hạ Tuy vốn đang chuẩn bị cáo từ, di động vang lên, là điện thoại của đội trưởng Dương, "Vừa rồi ở Tử Nhân Khẩu lại có một cỗ thi thể bị sóng đánh dạt vào, gọi điện thoại điều tra, tình huống gần tương tự với Triệu Đông Hải, cậu có muốn đến xem qua hay không?"
Lại chết người, Hạ Tuy kinh ngạc, chẳng lẽ là đã đến ngày gì đặc biệt rồi sao?
Hạ Tuy không tự chủ được quay đầu nhìn bà Cung, ngoài miệng đáp, "Được, bây giờ tôi liền qua đó."
Bên đội trưởng Dương nói sẽ phái người lái xe qua đón hắn, Tiểu Uông và Hạ Đông vẫn đang ở thôn Phổ Lạp, bảo Tiểu Uông lái xe của bọn họ đến đón.
Bà Cung tai thính mắt tinh, Hạ Tuy còn chưa nói bà đã nghe được, biết thôn Phổ Lạp lại có người chết, cười lạnh một tiếng, "Nếu Thần quang đã bị hạ trưởng phòng trừ bỏ, vậy gây ra chuyện này chính là thứ tối qua bạn của Hạ trưởng phòng gặp phải. Người của thôn Phổ Lạp đời đời con cháu đều bị lây dính khí tức của Hải thần năm xưa, nó đã không kịp đợi, mấy năm nay còn chậm rãi, lần này cũng là muốn bắt ép những người bên ngoài thôn Phổ Lạp trở về."
Sau khi trở về thì làm sao? Đương nhiên là một ngụm nuốt trọn.
Hạ Tuy nghi ngờ thứ kia đã đến thời khắc mấu chốt nào đó, bằng không sao lại gấp gáp như vậy? Đến nỗi vì sao tối qua đội trưởng Dương lại bị chú ý đến, phỏng chừng cũng là bởi vì trên người đội trưởng Dương có ánh sáng công đức.
Bà cốt Cung nếu muốn đi, tự nhiên lúc này sẽ đi nhờ xe với Hạ Tuy. Tuy rằng bà còn khỏe mạnh, nhưng cũng là người sắp một trăm tuổi rồi, đi đường núi quanh co hốc hẻm cũng sẽ mệt lắm.
Đến con đường giao giữa thôn Phổ Lạp và thôn Câu Lặc đứng đợi một lúc lâu, Tiểu Uông liền lái xe đến. Già Lý mang Tiểu Mục và Lý Hải Sinh đi về trước, bà Cung và Hạ Tuy cùng nhau lên xe.
Tiểu Hắc là sức chiến đấu quan trọng của hành động lần này, đang rất hạnh phúc ở trên xe được Hạ Tuy cho ăn những lá bùa không sử dụng trong ba lô, coi như là đồ ăn vặt tạm nhét kẽ răng.
Nhìn thấy Tiểu Hắc có thể ăn như vậy, bà Cung lại cho Hạ Tuy một túi đồ vật, "Mấy thứ này tôi giữ cũng vô dụng, Hạ trưởng phòng cầm lấy cho thần khuyển làm đồ ăn vặt đi."
Đối với khẩu vị của Tiểu Hắc, Hạ Tuy muốn khách sáo cũng không có tâm trạng, thôi thì cứ tự nhiên mà nhận, lúc cầm túi vải trong tay phát ra tiếng lạo xạo, phỏng chừng là viên đá, trân châu, vỏ ốc biển linh tinh các thứ.
Tiểu Uông liếc nhìn bà Cung vài lần, lại nhìn Tiểu Hắc phiên bản trắng đen, không nói thêm cái gì, chỉ đơn giản kể lại chuyện ở thôn Phổ Lạp.
Xét thấy năng lực ưu tú của tiểu Uông, tối hôm qua lúc đội trưởng Dương sắp xếp ba người đi ngủ nhờ nhà người trong thôn đã phái Tiểu Uông đi, mà Tiểu Uông cũng quả thật nghe được một ít tin tức mà người khác không dò la được.
"Người chết sáng nay bị dạt vào Tử Nhân Khẩu tên là Chương Tiến Mạo, ba mươi hai tuổi, đang làm việc ở Thâm thành, lần này cũng không có từ chức, tối hôm qua đột nhiên liền thu dọn đồ đạc sau đó rời nhà, buổi sáng hôm nay đã xuất hiện ở Tử Nhân Khẩu."
Tiểu Uông nói xong lại liếc nhìn bà Cung.
Hạ Tuy gật gật đầu, giới thiệu bà Cung, "Vị này chính là bà cốt Cung đêm nay sẽ theo chúng ta xuống biển."
Trực tiếp gọi "Bà cốt Cung" cũng không thất lễ, trên thực tế xưng hô "Bà cốt" chính là danh xưng tôn kính đối với bà Hải thần rồi.
Tiểu Uông chính là người thành tinh, vừa nghe lập tức hiểu ra, sau đó lại nói tin tức tối qua mình dò la được, "Trên thi thể của Triệu Đông Hải có tảo biển ở vùng biển sâu mới có... Mặt khác, tôi phát hiện toàn bộ thôn dân của thôn Phổ Lạp đều có cảm giác sợ hãi, bọn họ rất lo âu, không phải bởi vì quan hệ của bọn họ với Triệu Đông Hải, mà là bởi vì cái khác."
"Sáng hôm nay Chương Tiến Mạo xuất hiện tại Tử Nhân Khẩu, người Chương gia vậy mà không gọi người giúp đỡ vớt thi thể lên, ngược lại kêu gào báo ứng đến, các thôn dân hoảng sợ trở về lấy điện thoại, lén lút gọi điện thoại cho người khác. Tôi nghe được một người gọi điện cho cháu gái đang học ở nơi khác, lời nói vô cùng cương quyết bảo cháu gái hôm nay nhất định phải trở về."
Tiểu Uông cảm thấy thôn Phổ Lạp nhất định đang cất giấu một bí mật nào đó của toàn thôn, mà Hạ Tuy bởi vì đã được bà Cung kể chuyện xưa, vừa nghe đã hiểu rõ.
Tên này có thể nói là vô cùng phù hợp với con người của Tiểu Mục, già Lý nói đây là do thôn trưởng Ngô lão đầu đi nhờ bà Hải thần đặt tên.
Bà Hải thần cũng không phải là tên riêng của một người, mà chính là cách gọi chung của những người như bà cốt hay thầy mo.
Bà Hải thần coi như là một nghề nghiệp đặc trưng của vùng duyên hải nơi đây, tục truyền rằng bà Hải thần chính là người thông linh của Hải thần.
Bà Hải thần cũng có thể truyền thừa y bát, nhưng mà cần phải ở một độ tuổi nhất định đến xin chỉ dẫn của Hải thần, nếu người truyền thừa được lựa chọn, trên ấn đường sẽ xuất hiện một nốt ruồi đen.
Có điều người được chọn không nhiều lắm, rất nhiều người không được chọn đã tự vẽ lên ấn đường của mình một nốt ruồi đen, cũng coi như bản thân đã đi theo nghề này rồi.
Nhưng xã hội hiện đại phát triển quá nhanh, rất nhiều người làm bà Hải thần, vậy nhưng cũng không muốn để con cháu trong nhà mình làm người thừa kế, lại thêm biển cả bị con người khai thác vô tội vạ, nhưng Hải thần lại chưa xuất hiện lần nào, cho nên nghề này dần dần xuống dốc, bây giờ cũng chỉ còn thôn Câu Lặc tương đối hẻo lánh là vẫn còn bà Hải thần.
"Bà cốt Cung là người được lựa chọn, bà biết rất nhiều chuyện về biển cả và Hải thần, năm đó mỗi khi chúng tôi ra khơi đều sẽ mang lễ vật đến nhờ coi ngày, mỗi lần đều rất chính xác."
Trên đường già Lý vừa đi vừa nói về chuyện của bà Hải thần.
Bà cốt Cung vốn là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi góa bụa không nơi nương tựa, sau đó lại bị người ta vu oan lấy trộm đồ, bị đánh đuổi, bà Cung nhảy xuống biển, kết quả ba ngày ba đêm sau lại quay về, giữa trán lại có thêm một nốt ruồi đen, một thân một mình dọn nhà rời đi, đến tại một hang động hẻo lánh chỗ vách đá sống một mình.
Đó là những năm đầu xây dựng lại đất nước, không ai dám hành nghề phong kiến mê tín, bà Cung cũng không nói mình là bà Hải thần, có điều những người già trong thôn đều biết, đối với bà Cung rất kính trọng.
Người khác muốn giúp đỡ bà, bà Cung cũng sẽ âm thầm giúp người đó tránh đi một ít tai họa, chờ đến thời kỳ mở cửa mọi chuyện không còn nghiêm khắc như vậy nữa, bà Cung liền được một vài thôn dân có quan hệ tốt giúp đỡ xây một cái nhà bằng đá, còn giúp bà khai khẩn một mảnh đất nhỏ.
Từ đó về sau bà cốt Cung sống ở đó, cũng càng thân thiết với người dân thôn Câu Lặc.
"Nói như vậy, bà cốt Cung bao nhiêu tuổi rồi?"
Hạ Tuy nghe già Lý nói, âm thầm tính toán, phát hiện hình như tuổi có chút lớn.
Già Lý cười cười, "Khi đó là năm 64 (1964), tính đến nay bà cốt Cung đã gần tròn một trăm tuổi rồi!"
Người già trăm tuổi thì thôi, nhưng từ trước đến giờ bà Cung vẫn sống một mình, có thể hoàn toàn lo liệu chuyện sinh hoạt, mảng đất trước nhà năm xưa thôn dân giúp bà khai khẩn vẫn có thể trồng rau màu, hiếm khi thấy bà đi mua thức ăn.
Có thể nói bà cốt Cung ở thôn Câu Lặc là một nhân vật truyền kỳ, đáng tiếc bà Cung là người yêu ghét phân minh, những người hại bà năm xưa là người thôn Phổ Lạp, mấy năm nay thôn Phổ Lạp giống như một khối u ác tính, mười mấy năm trước thôn Phổ Lạp liên tục có người chết, thôn dân cũng đến qùy cầu xin bà Cung ra tay giúp đỡ.
Đáng tiếc bà Cung không có chút động tĩnh, chỉ cười lạnh nói do đời trước của bọn họ tạo nghiệp, đời sau lại không tích đức, là một đám người đã hư thối từ trong rễ, đó là tự làm tự chịu.
Người ở thôn Phổ Lạp nghe bà Cung nói vậy rất giận dữ, đêm đến có người xách thùng dầu muốn đốt nhà của bà Cung, đáng tiếc dọc đường đi mấy người đó lại mất tích, ngày hôm sau lại bị sóng biển đánh dạt vào Tử Nhân Khẩu.
"Dù sao chuyện này cũng làm ầm ĩ rất lớn, rất nhiều người đều nói bà cốt Cung dùng tà thuật hại người, người ở thôn khác không dám đến tìm bà Cung, chỉ có thôn cũng chúng tôi là không tin."
Già Lý còn kể năm xưa khi ông còn bé bà Cung đã từng cho đám trẻ con bọn họ ăn kẹo, những viên kẹo thời xưa quý hiếm biết chừng nào, già Lý đến từng tuổi này vẫn còn nhớ mãi vị ngọt ngào của năm đó.
"Phụ nữ trong thôn chúng tôi đến tuổi lấy chồng, sinh con đều đến nhờ bà Cung đỡ đẻ, trẻ con bị bệnh bị thương đều đến tìm bà Cung, tôi nhớ ông nội của Tiểu Mục lúc còn bé đạp vỏ sò chân đứt một đường lớn, khóc đến không ra hơi, bà Cung cho ông ấy ăn kẹo, sau đó dùng tay chấm vào nước đọc thần chú gì đó, vỗ một cái vào chân của lão Ngô, dòng máu đang chảy ròng ròng đã ngừng chảy."
Tiểu Mục lần đầu tiên được nghe chuyện về ông nội của mình lúc còn bé, vô cùng hứng thú, lúc này thuận miệng cảm khái, "Trách không được ông nội cháu ba ngày hai bữa lại bảo cháu đến nhà bà Cung tặng đồ, bà nội cũng vậy, nấu món gì ngon cũng sẽ mang qua đó."
Hoặc là nói những người cùng thời với già Lý còn ở lại thôn Câu Lặc đều có thói quen này, lúc họp chợ sẽ mua đồ ăn nhiều một chút, đồ dùng sinh hoạt cũng thuận tiện mua thêm một chút, thường ngày sẽ mang qua chỗ bà Cung.
Lý Hải Sinh thì không có ấn tượng gì, nhưng đã từng về thôn, cũng được ông nội mang đến cho bà Cung xem tướng, lần cuối cùng bà Cung còn khuyên nhủ Lý Hải Sinh và cha mẹ cậu nên ở lại trong thôn.
Có điều cha mẹ của Lý Hải Sinh cũng không để tâm lắm, sau đó thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, "Sau khi Tiểu Hải xảy ra chuyện tôi cũng từng đến tìm bà Cung, bà chỉ nói cả đời này bà không thể rời khỏi đảo đánh cá, không giúp được Tiểu Hải."
Trên đường Hạ Tuy xem như từng chút một biết về bà Hải thần, chờ khi đến nơi cũng coi như biết được đại khái bà là người thế nào.
Nói là ở thôn Câu Lặc, kỳ thật cũng không gần, đi theo hướng thôn Phổ Lạp bốn mươi phút, trên đường phải đi qua rất nhiều con đường nhỏ quanh co.
Nhà của bà Hải thần ngay tại một hốc núi ba mặt vây quanh là vách đá, xung quanh bốn phía cũng chỉ có nơi này là có được một mảnh đất bằng phẳng, cũng không biết năm đó làm thế nào mà chọn được nơi này.
Nghe già Lý nói qua một ngã rẽ nữa là tới, sau khi rẽ vào lối nhỏ Hạ Tuy ngẩng đầu trông từ xa, đập vào mắt là một mảnh đất nhỏ bằng phẳng trong hốc núi, phía trước căn nhà bằng đá là một đám rau màu khá tươi tốt, trước cửa nhà có một con chó cỏ đang nằm úp sấp đã nhìn thấy bọn họ, từ xa đã bắt đầu sủa gâu gâu cảnh báo với chủ nhân.
"Đừng lo lắng, Đại Hoàng sẽ không tùy tiện cắn người."
Già Lý trấn an cháu trai bị chú chó cỏ dọa sợ, lại nhìn Tiểu Hắc đang được Hạ Tuy ôm trong lòng.
Tiểu Hắc lúc nghe thấy tiếng chó sủa còn duỗi cổ nhìn nhìn, chờ lúc nhìn thấy bộ dạng của Đại Hoàng, Tiểu Hắc lập tức không còn hứng thú rụt đầu trở về.
Tiểu Mục thường xuyên lại đây, từ xa gọi một tiếng "Đại Hoàng", chú chó cỏ liền ngừng sủa, cũng không vẫy đuôi mừng rỡ, mà lạnh nhạt nhìn một chút, sau đó lại xoay người nằm úp sấp dưới mái hiên.
Trong phòng có một người chống gậy chậm rì rì đi ra, đứng im bất động bên cạnh Đại Hoàng, tựa hồ là đang chờ bọn Hạ Tuy đi qua.
Chờ đến bọn người Hạ Tuy đi hết con đường nhỏ bước vào nhà mới biết được Cung đúng là đang chờ bọn họ.
Bà Cung là một bà lão tóc bạc trắng, đã gần tròn một trăm tuổi rồi, thân thể này đã xem như rất khỏe mạnh, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, khóe mắt cũng rũ xuống, nhưng khí chất cả người lại rất bình thản, lập tức khiến Hạ Tuy nghĩ tới biển cả, sau đó nghĩ đến con trai ngọc màu trắng kia.
Bà Cung nhìn thấy bọn họ cũng không kinh ngạc, ân cần chào hỏi Hạ Tuy và Tiểu Hắc nằm trong lòng hắn, đúng vậy, bà Cung còn cố ý chào hỏi Tiểu Hắc một tiếng.
Tiểu Mục và già Lý cũng không kinh ngạc, phỏng chừng bà Cung làm những chuyện kỳ lạ như vậy cũng không phải lần đầu.
"Thằng Ba trở về lâu chưa? Lần này chuẩn bị lúc nào thì quay lại thành phố?"
Già Lý tên là Lý Đại Quý, nếu dựa theo phong tục của đảo Tạp, cũng không thể gọi Tiểu Đại được, cho nên già Lý mới có tên cúng cơm như vậy.
Rất nhiều năm không có ai gọi tên cúng cơm của mình nữa, già Lý có chút ngượng ngùng nhìn bọn Hạ Tuy, sau đó cười kính cẩn trả lời bà Cung.
Ánh mắt bà Cung nhìn bọn người già Lý là ánh mắt trưởng bối thương yêu con cháu, đối đãi Hạ Tuy và Tiểu Hắc, lại có ý tôn trọng.
Bà Cung sớm biết bọn họ sẽ tới, đã chuẩn bị sẵn trà nước, còn chuẩn bị cho Tiểu Hắc một chén đồ ăn toàn đồ quý hiếm, có hải sâm có san hô còn có vỏ sò trân châu thậm chí còn có cục đá đen như mực, thoạt nhìn giống như là tùy tiện nhặt được trên bãi cát
Tiểu Hắc lại biết đó là đồ tốt, một con chó ngồi xổm trên chiếc bàn nhỏ bà Cung chuẩn bị cho nó mà ăn vô cùng vui vẻ.
Trên thực tế những cái đó đều là đồ tốt mà mấy năm nay bà Cung tìm được ở trong biển, bản thân không dùng được, không nghĩ tới hôm nay ngược lại có thể sử dụng để chiêu đãi khách quý.
Tiểu Mục nhìn thấy tư thế của Tiểu Hắc, nhìn xem cũng trợn mắt há hốc mồm, lúc này câu "Chó trong thành phố quả nhiên khác thường" cũng nói không nên lời, mặc dù cậu chưa từng lên thành phố, nhưng cũng biết chó trong thành phố cũng sẽ không ăn cục đá hay là vỏ sò đâu.
Còn có trân châu nữa, chính là trân châu thiên nhiên, bên trong thậm chí còn có trân châu hồng nữa, viên nào cũng to hơn ngón tay cái, vậy mà cũng bị Tiểu Hắc ngậm vào miệng nhai răng rắc.
Tiểu Mục cảm thấy bản thân có thể đã xuyên không rồi, xuyên đến một thế giới khác không phải Trái đất, mà bà Hải thần chính là người ở thế giới khác đó.
Tại sao thường ngày lại không phát hiện ra?
Tiểu Mục liền ngây ngốc ngồi ở đó nhìn Tiểu Hắc ăn, già Lý thì giới thiệu sơ lai lịch của Hạ Tuy với bà Hải thần, còn nói rõ ý đồ đến đây, lúc này mới đứng dậy mang theo Tiểu Mục khờ khạo đi ra sau nhà giúp bà Hải thần chẻ củi.
Đừng nhìn già Lý hơn năm mươi tuổi, nhưng thân thể còn rất tốt, người già trong thôn bọn họ đều khỏe mạnh như vậy, già Lý như vậy mọi người đã nhìn quen rồi, đến khi bảy mươi tuổi thì người trong thôn Câu Lặc mới được xem như người cao tuổi.
Bà Cung nhìn Tiểu Hắc ăn vui vẻ, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền lành, không còn chút gì vẻ yêu ghét phân minh thời còn trẻ nữa, phỏng chừng là lớn tuổi cuộc sống cũng an nhàn, tính tình dần trầm tĩnh lại.
"Tình trạng của thôn Phổ Lạp, thay vì nói là phong thủy xấu, chi bằng nói là do con người không tốt."
Bà Cung cũng không khách sáo với Hạ Tuy, nhẹ nhàng kể lại chuyện của thôn Phổ Lạp.
"Hơn một trăm năm trước, Hải thần còn phù hộ chúng tôi, khi đó trong miếu có thần hồn của Hải thần, có một người của thôn Phổ Lạp làm nghề mò trai, lần đó không biết thế nào, mò được một con trai ngọc màu trắng to bằng cái cối xay, khi đó bà Hải thần đã nói trai ngọc màu trắng là hóa thân của Hải thần, khuyên bọn họ phóng sinh."
"Nhưng người của thôn Phổ Lạp cho rằng nếu thật sự là hóa thân của Hải thần, chẳng phải chính là thần tiên? Vì thế bọn họ lừa bà Hải thần nói là phóng sinh, thật ra là cùng tụ tập đem nấu trai ngọc màu trắng. Nấu bảy ngày bảy đêm mới nấu chín trai ngọc, lúc đó bị bà Hải thần phát hiện, bọn họ giết bà ấy rồi ném xác xuống biển. Hóa thân của Hải thần bị bọn họ chia nhau ăn, đáng tiếc ăn thịt cũng không thể phi thăng thành tiên, vì thế bọn họ nghĩ thần hồn của Hải thần đã nhập vào viên trân châu cực lớn bọn họ tìm được trong con trai ngọc đó, nên mới mài thành bột chia cho toàn bộ người trong thôn, lưu giữ lại làm bảo vật gia truyền, mỗi khi sinh ra một thành viên mới, sẽ cho uống ngụm nước đầu tiên có pha bột trân châu."
Sau khi ăn, người của thôn Phổ Lạp phát hiện cơ thể của mình khá hơn nhiều, những đứa trẻ mới sinh uống vào hầu như không bị ốm đau gì.
Mỗi người trong thôn đều cảm thấy thân thể nhẹ như yến, còn đặc biệt bơi lội rất giỏi, khi đó thôn Phổ Lạp sản sinh ra rất nhiều nhân vật lợi hại.
Những người đó sau khi phát đạt, đều dọn đi, thôn Phổ Lạp liền trở thành quê cũ của bọn họ.
"Thời gian hơn một trăm năm những người rời đi đều sống không quá năm mươi tuổi, sau này con cháu đời sau phát hiện, quay về thôn Phổ Lạp mới có thể vượt qua cột mốc năm mươi này, cũng là vì mạng sống, tất cả đều trở lại."
Thời thế đổi thay, đến Tân Hoa – Hoa Quốc giải phóng đảo Tạp của bọn họ, đánh địa chủ chia ruộng đất, đảo Tạp của bọn họ không có ruộng đất gì để chia, vì thế nên mới bài trừ phong kiến.
Kể từ đó, miếu Hải thần đứng sừng sững sau núi hơn một trăm năm cũng tự nhiên đứng mũi chịu sào.
Mọi người đều không muốn, lúc này cũng là người thôn Phổ Lạp muốn lập công mà xông lên đầu tiên. Dù sao trong mắt của bọn họ, Hải thần căn bản không phải đồ vật gì ghê gớm, bằng không vì sao tổ tiên của bọn họ ăn rồi cũng không bị làm sao cả?
Sau đó bọn họ cũng quả thật không có việc gì, nhưng đến mười năm trước, vận rủi lại bắt đầu.
Bà Cung nói tới đây, thản nhiên mỉm cười, "Bên ngoài đồn không sai, chuyện này quả thật có liên quan đến tôi."
Vẻ mặt Hạ Tuy không hề có chút ngoài ý muốn, vừa rồi từ lúc bà Cung mở miệng kể chuyện, Hạ Tuy đã có suy đoán.
"Hạ trưởng phòng, ngài tìm được con trai ngọc màu trắng kia, còn nhờ ngài có thể mang nó thả về biển sâu, những chuyện mà ngài muốn biết, tôi sẽ nói cho ngài."
Hạ Tuy không có gì không đồng ý, thản nhiên gật đầu, "Nó có phải là hóa thân của Tân Hải thần?"
Bà Cung thấy Hạ Tuy không nói gì đã đồng ý, trên mặt hiện lên một nụ cười, cũng không giấu diếm gật gật đầu.
Hạ Tuy suy nghĩ nhiều hơn, "Theo tôi được biết, thời gian trước dưới biển xuất hiện một đạo ánh sáng xanh, ánh sáng xanh kia lợi dụng Bút thần xây dựng cảnh trong mơ, xém chút thành công hóa thành hình người. Nghe ông lão Lý nói, trên đảo có truyền thuyết, nói ánh sáng xanh là thần hồn của Hải thần, có người kế thừa thì có thể làm sứ giả của Hải thần."
"Mặt khác còn có một loại ánh sáng xanh, sẽ ngụy trang thành thần hồn của Hải thần dụ dỗ người xuống nước, điều này tôi vẫn không thể xác định, nhưng tối hôm qua một người bạn đi theo tôi lại bị một loại ánh sáng xanh mắt đỏ lợi dụng ánh trăng dưới nước lôi kéo thần hồn của ông ấy xuống vực sâu, xém chút nữa bị ăn luôn rồi."
Một hơi nói xong, Hạ Tuy nhíu mày bổ sung, "Hóa thân của Hải thần bây giờ có năng lực gì để tự vệ? Thả lại vực sâu, không phải là để làm mồi cho thứ đang ở trong vực sâu đó chứ?"
Lúc này bà Cung mới biến sắc, hiển nhiên hóa thân của Hải thần không có năng lực tự bảo vệ mình.
Nói cũng đúng, ngay cả Lý Hải Sinh cũng có thể dễ dàng phát hiện sự tồn tại của nó, Hạ Tuy cũng có thể tùy ý nắm ở trong lòng bàn tay, có thể bây giờ năng lực đặc thù của nó chính là rời khỏi nước biển một thời gian dài mà không chết đúng không?
Bà Cung có vẻ rất kiêng kỵ ánh sáng xanh, nhưng bản thân chưa từng tận mắt nhìn thấy, cho nên cẩn thận hỏi Hạ Tuy về tình huống của hai luồng ánh sáng xanh đó.
"Hai luồng ánh sáng xanh này, quả thật có liên quan đến Hải thần."
Bà Cung cau mày, khuôn mặt đầy nếp nhăn trễ xuống như đám hải quỳ.
Loại đầu tiên là thần quang của Hải thần, lúc trước hóa thân của Hải thần sở dĩ dễ dàng bị người thôn Phổ Lạp bắt được còn bị nấu lên ăn, chính là bởi vì thần quang tự mình sinh ra ý thức, trực tiếp thoát ly khỏi trai ngọc màu trắng.
Trai ngọc màu trắng nói là hóa thân của Hải thần, kỳ thật chính là bản thể của Hải thần.
Nhưng mà Hải thần không có thần quang, thì cũng đã xem như không phải là thần nữa rồi.
"Chúng tôi gọi là Hải thần, cũng không thể xem như thần, nó chính là một loại sinh vật dưới vực sâu, có điều bản tính của nó không xấu, dùng nguyện vọng của ngư dân làm thức ăn, sẽ bảo vệ cả khu vực bình an, có Hải thần ở đó, những quái vật biển khác cũng sẽ kinh sợ với một loại quy tắc đặc biệt mà không dám tùy ý nổi lên mặt biển làm điều ác."
Lý Hải Sinh nãy giờ luôn im lặng có hơi sửng sốt, phỏng chừng không nghĩ tới bà Cung cư nhiên sẽ trực tiếp phủ nhận chữ "Thần" của Hải thần.
Bà Cung cười cười, nhìn về phía Lý Hải Sinh ánh mắt rất dịu dàng, "Nhưng mặc kệ là cái gì, chỉ cần là bảo vệ được chúng tôi, chúng tôi đều tự nguyện gọi bọn chúng là thần. Lúc bọn chúng có năng lực đã bảo vệ chúng tôi, vậy thì sau khi chúng tôi có năng lực, đương nhiên hẳn phải nên bảo vệ chúng nó."
Lời này nói rất có lý, Lý Hải Sinh lắng nghe gật đầu.
"Còn về ánh sáng xanh mắt đỏ kia, cũng là do sau khi Thần quang biến ảo thoát ly ra, việc này tôi không được rõ lắm. Nhưng có thể khẳng định, ngửi được hơi thở của Hải thần, nó nhất định sẽ xuất hiện."
Bà Cung chuyển chủ đề, hỏi Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, có thể kính nhờ ngài và vị thần khuyển này của ngài giúp đỡ trừ bỏ nó không?"
"Không cần ngài kính nhờ, chúng tôi cũng nhất định sẽ trừ bỏ nó, hiển nhiên bây giờ nó đã có thần trí, không diệt trừ sợ rằng nó sẽ rời khỏi vực sâu để lên bờ."
Bà Cung đứng lên, vái tạ Hạ Tuy, rồi sau đó sờ sờ nốt ruồi đen nơi ấn đường, "Như vậy đêm nay, tôi tình nguyện đi cùng Hạ trưởng phòng xuống biển, trên người tôi có năng lực do Hải thần năm xưa ban cho, tin tưởng nó sẽ cảm thấy hứng thú."
Lúc trước Hạ Tuy còn tưởng rằng bà Cung nói "Hơi thở của Hải thần" là định lấy con trai ngọc màu trắng kia ra làm mồi dụ, không nghĩ tới con mồi lần này lại chính là bà ấy.
Hạ Tuy sửng sốt một chút, đứng lên cự tuyệt, "Không cần, tôi đã nghĩ biện pháp dụ nó xuất hiện, nếu không nữa thì còn có Tiểu Hắc."
Tiểu Hắc đang ăn bên cạnh ngẩng đầu lên từ trong bát hừ hừ một tiếng, "Ta cũng không thể xuống vực sâu được, vạn nhất nó không đi ra, ta muốn ăn cũng không thể ăn được."
Bà Cung không biết Tiểu Hắc đang nói chuyện, nhưng nhìn bộ dạng của Hạ Tuy, hẳn là có phương thức giao lưu đặc biệt với thần khuyển, mà vẻ mặt của Hạ Tuy lúc này, hiển nhiên những lời hắn vừa nói đã bị vị thần khuyển kia từ chối.
"Một khi đã như vậy, hãy để tôi đi theo cùng, nếu như có thể giúp được gì thì càng tốt mà."
Bà Cung kiên trì, chuyện này cũng tạm thời quyết định như thế.
Hạ Tuy vốn đang chuẩn bị cáo từ, di động vang lên, là điện thoại của đội trưởng Dương, "Vừa rồi ở Tử Nhân Khẩu lại có một cỗ thi thể bị sóng đánh dạt vào, gọi điện thoại điều tra, tình huống gần tương tự với Triệu Đông Hải, cậu có muốn đến xem qua hay không?"
Lại chết người, Hạ Tuy kinh ngạc, chẳng lẽ là đã đến ngày gì đặc biệt rồi sao?
Hạ Tuy không tự chủ được quay đầu nhìn bà Cung, ngoài miệng đáp, "Được, bây giờ tôi liền qua đó."
Bên đội trưởng Dương nói sẽ phái người lái xe qua đón hắn, Tiểu Uông và Hạ Đông vẫn đang ở thôn Phổ Lạp, bảo Tiểu Uông lái xe của bọn họ đến đón.
Bà Cung tai thính mắt tinh, Hạ Tuy còn chưa nói bà đã nghe được, biết thôn Phổ Lạp lại có người chết, cười lạnh một tiếng, "Nếu Thần quang đã bị hạ trưởng phòng trừ bỏ, vậy gây ra chuyện này chính là thứ tối qua bạn của Hạ trưởng phòng gặp phải. Người của thôn Phổ Lạp đời đời con cháu đều bị lây dính khí tức của Hải thần năm xưa, nó đã không kịp đợi, mấy năm nay còn chậm rãi, lần này cũng là muốn bắt ép những người bên ngoài thôn Phổ Lạp trở về."
Sau khi trở về thì làm sao? Đương nhiên là một ngụm nuốt trọn.
Hạ Tuy nghi ngờ thứ kia đã đến thời khắc mấu chốt nào đó, bằng không sao lại gấp gáp như vậy? Đến nỗi vì sao tối qua đội trưởng Dương lại bị chú ý đến, phỏng chừng cũng là bởi vì trên người đội trưởng Dương có ánh sáng công đức.
Bà cốt Cung nếu muốn đi, tự nhiên lúc này sẽ đi nhờ xe với Hạ Tuy. Tuy rằng bà còn khỏe mạnh, nhưng cũng là người sắp một trăm tuổi rồi, đi đường núi quanh co hốc hẻm cũng sẽ mệt lắm.
Đến con đường giao giữa thôn Phổ Lạp và thôn Câu Lặc đứng đợi một lúc lâu, Tiểu Uông liền lái xe đến. Già Lý mang Tiểu Mục và Lý Hải Sinh đi về trước, bà Cung và Hạ Tuy cùng nhau lên xe.
Tiểu Hắc là sức chiến đấu quan trọng của hành động lần này, đang rất hạnh phúc ở trên xe được Hạ Tuy cho ăn những lá bùa không sử dụng trong ba lô, coi như là đồ ăn vặt tạm nhét kẽ răng.
Nhìn thấy Tiểu Hắc có thể ăn như vậy, bà Cung lại cho Hạ Tuy một túi đồ vật, "Mấy thứ này tôi giữ cũng vô dụng, Hạ trưởng phòng cầm lấy cho thần khuyển làm đồ ăn vặt đi."
Đối với khẩu vị của Tiểu Hắc, Hạ Tuy muốn khách sáo cũng không có tâm trạng, thôi thì cứ tự nhiên mà nhận, lúc cầm túi vải trong tay phát ra tiếng lạo xạo, phỏng chừng là viên đá, trân châu, vỏ ốc biển linh tinh các thứ.
Tiểu Uông liếc nhìn bà Cung vài lần, lại nhìn Tiểu Hắc phiên bản trắng đen, không nói thêm cái gì, chỉ đơn giản kể lại chuyện ở thôn Phổ Lạp.
Xét thấy năng lực ưu tú của tiểu Uông, tối hôm qua lúc đội trưởng Dương sắp xếp ba người đi ngủ nhờ nhà người trong thôn đã phái Tiểu Uông đi, mà Tiểu Uông cũng quả thật nghe được một ít tin tức mà người khác không dò la được.
"Người chết sáng nay bị dạt vào Tử Nhân Khẩu tên là Chương Tiến Mạo, ba mươi hai tuổi, đang làm việc ở Thâm thành, lần này cũng không có từ chức, tối hôm qua đột nhiên liền thu dọn đồ đạc sau đó rời nhà, buổi sáng hôm nay đã xuất hiện ở Tử Nhân Khẩu."
Tiểu Uông nói xong lại liếc nhìn bà Cung.
Hạ Tuy gật gật đầu, giới thiệu bà Cung, "Vị này chính là bà cốt Cung đêm nay sẽ theo chúng ta xuống biển."
Trực tiếp gọi "Bà cốt Cung" cũng không thất lễ, trên thực tế xưng hô "Bà cốt" chính là danh xưng tôn kính đối với bà Hải thần rồi.
Tiểu Uông chính là người thành tinh, vừa nghe lập tức hiểu ra, sau đó lại nói tin tức tối qua mình dò la được, "Trên thi thể của Triệu Đông Hải có tảo biển ở vùng biển sâu mới có... Mặt khác, tôi phát hiện toàn bộ thôn dân của thôn Phổ Lạp đều có cảm giác sợ hãi, bọn họ rất lo âu, không phải bởi vì quan hệ của bọn họ với Triệu Đông Hải, mà là bởi vì cái khác."
"Sáng hôm nay Chương Tiến Mạo xuất hiện tại Tử Nhân Khẩu, người Chương gia vậy mà không gọi người giúp đỡ vớt thi thể lên, ngược lại kêu gào báo ứng đến, các thôn dân hoảng sợ trở về lấy điện thoại, lén lút gọi điện thoại cho người khác. Tôi nghe được một người gọi điện cho cháu gái đang học ở nơi khác, lời nói vô cùng cương quyết bảo cháu gái hôm nay nhất định phải trở về."
Tiểu Uông cảm thấy thôn Phổ Lạp nhất định đang cất giấu một bí mật nào đó của toàn thôn, mà Hạ Tuy bởi vì đã được bà Cung kể chuyện xưa, vừa nghe đã hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.