Chương 48: Đổi mặt 6
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
19/06/2021
Buổi tối cũng không có gì tiến triển, hoặc là nói vu thuật đã âm thầm
lặng lẽ thâm nhập vào mặt của Triệu Manh Manh, những việc sau đó người
đứng sau màn cũng không cần ra mặt, chỉ cần chờ nghiệm thu thành quả là
được.
Nhưng sau một đêm quan sát so sánh, Hạ Tuy xác định thời gian còn lại cho bọn họ cũng không nhiều lắm.
Bọn người Triệu Manh Manh vừa bắt đầu đã chậm trễ rất nhiều thời gian, lúc xuất hiện rõ ràng bệnh trạng trên mặt đã là chuyện một tháng trước, đến bây giờ hầu như toàn bộ khuôn mặt cũng đã bị người ta "Mượn" đi rồi, chỉ còn lại vài chỗ trên mặt là còn lại lớp da có thi ban.
Điểm này Hạ Tuy âm thầm nói cùng đội trưởng Dương, tâm trạng của ba người Triệu Manh Manh không dễ gì mới thư thái được một chút, Hạ Tuy cũng không muốn nói cho bọn họ những tin tức tiêu cực như vậy.
"Nếu đã bị mượn toàn bộ, sau đó bắt được thủ phạm, vậy các cô ấy có thể khôi phục được không?"
Đội trưởng Dương chưa ngủ tỉnh, trời còn chưa sáng, đang híp mắt bò dậy muốn đi toilet xả lũ, lúc này lại bị tin tức của Hạ Tuy dọa cho tất cả sâu ngủ đều bỏ chạy mất.
Hạ Tuy không xác định lắc đầu, "Loại chuyện này tôi chỉ mới nghe nói ở những nơi mà vu cổ thịnh hành chứ chưa tự mình tiếp xúc bao giờ, nếu mượn xong rồi lại mang trả lại chỉ sợ không dễ đâu. Có điều chỉ cần biết là loại vu thuật gì, lúc thi triển cần dùng tới những gì, ít nhất có thể làm cho tình trạng của bọn họ từ từ cải thiện."
Cái gọi là từ từ cải thiện cũng chính là từ trạng thái thối rữa biến thành trạng thái máu thịt bình thường.
Cũng có thể người khác đã mượn lớp da bên ngoài của bọn họ, sau khi khôi phục có khả năng sẽ giống với bề ngoài của mấy người bị bỏng đại loại vậy. Đội trưởng Dương cũng không dám nói chắc các cô ấy có thể phẫu thuật thẩm mỹ để khôi phục lại hay không.
Con gái nhà người ta đang tốt đẹp, chỉ bởi vì xinh đẹp mà rơi vào tình trạng này, nói những chuyện này đến lão lưu mạnh như đội trưởng Dương cũng ngại mở miệng.
Đội trưởng Dương vò đầu bức tóc, "Vậy thời gian còn lại là bao lâu?"
Hạ Tuy nghĩ nghĩ, cho một đáp án, "Nhanh nhất ba ngày, trễ nhất sáu ngày."
Lời này đã làm đội trưởng Dương muốn chửi bậy, chỉ là cho dù có uống rượu say trở về đá vào mông của Cục trưởng thì đội trưởng Dương cũng không muốn chửi bậy với đạo trưởng, cắn răng nuốt trở về, quay đầu dặn dò Hạ Tuy đừng nói với người khác, rồi cầm lấy di động liên hệ với mọi người.
Bây giờ ông còn biết nói gì nữa, chỉ hy vọng bọn họ có thể vừa đủ trong thời gian ngắn này tìm ra được hung thủ thật sự!
Nửa đêm về sáng bọn người Hạ Đông nằm ngang dọc trên sô pha ngủ tạm được hai giờ, bên Tiểu Lệ thì thức suốt đêm.
Có vài người sau khi kết thúc công việc ở đoàn phim Bích kiếm đã đi khắp nơi trong nước, thậm chí còn có người xuất ngoại, những người này Tiểu Lệ đành nhờ đồng nghiệp ở địa phương giúp đỡ, bắt liên lạc với đối phương hoặc là người đại diện của họ.
Cũng may những người trên người xuất hiện vấn đề thì không thể tiếp tục làm việc, này thì làm phép loại trừ dễ dàng, điều tra nguồn gốc mặt nạ của Tiêu Hoài Như và trên đường đã qua tay những ai thì vất vả hơn, nhất thiết phải cần người theo sát điều tra mới được.
Gian phòng bị bốn người đàn ông ngang nhiên chiếm cứ, tài liệu tàn thuốc nước trà cà phê các thứ lung tung khắp nơi, Hạ Tuy đã rời trận địa ra ban công ngồi thiền, buổi sáng năm giờ đã thức dậy rèn luyện, lúc mặt trời mọc Hạ Tuy đang tập luyện buổi sáng thì bọn người Tề Huy Hạ Đông Cao Tử Đình lục tục tỉnh dậy.
Đội trưởng Dương đã đi ra ngoài sân gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại, lúc trở về thì nhìn thấy ba người bọn họ đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ban công vậy xem Hạ Tuy, tức giận đuổi ba người trở về phòng rửa mặt, bản thân cũng ngậm thuốc lá trở về đánh răng rửa mặt.
Cường độ làm việc của cảnh sát hình sự quá lớn, hơn nữa áp lực cũng nhiều, đội trưởng Dương bây giờ làm việc gần hai mươi năm, cũng đã thành một cái ống khói di động.
Cao Tử Đình hiếm hoi có dịp xử lí bề ngoài của mình, tuy rằng tối hôm qua cũng chỉ ngủ được hai ba giờ, nhưng so với trước kia trằn trọc ngủ không được, hôm nay Cao Tử Đình thức dậy cảm thấy tinh thần không tệ, còn cạo râu mép, tranh thủ thời gian còn ở trước mặt Triệu Manh Manh mà cứu vớt chút hình tượng của mình.
Lúc ăn sáng vẫn là bốn người Hạ Tuy ăn ở bàn ăn dưới lầu, Triệu Hân xuống dưới giao lưu một chút tình hình phát triển vụ án với Hạ Tuy và đội trưởng Dương, sau đó thì bưng bữa sáng lên lầu cho em họ.
Lúc vừa xảy ra chuyện thì chỉ có một mình Triệu Hân chống đỡ mọi chuyện trong ngoài, sau này có Cao Tử Đình, Triệu Hân cũng không bận tâm việc bên ngoài nữa, rồi lại bắt đầu lo lắng đến cảm xúc của em họ.
Giờ thì tốt rồi, việc này cuối cùng cũng có tiến triển, Hạ trưởng phòng còn nói chỉ cần tìm được người nói cho anh ta biết đối phương sử dụng vu thuật gì là có thể cứu được mặt của em họ.
Qua một đêm, buổi sáng đội trưởng Dương lại biết thêm một ít, tiến triển như vậy cũng không tệ, lúc Triệu Hân hỏi thì thuận miệng chọn những tin tốt để nói, Triệu Hân và Triệu Manh Manh yên tâm rất nhiều, thỉnh thoảng ở trong phòng còn sẽ thả lỏng tâm trạng nói đùa vài câu.
"Vụ án lần này có thể tôi sẽ không giúp được gì nhiều."
Sau bữa sáng đội trưởng Dương phải ra ngoài làm việc, cũng không thể lúc nào cũng ở đây, ông ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, vụ án này còn có rất nhiều khâu cần ông quan tâm đến.
Lúc Hạ Tuy tiễn đội trưởng Dương ra ngoài đã thở dài nói như thế.
Dù là điều tra kẻ tình nghi hay là xác định vị trí của người đó, những việc này đều cần phải do bọn người đội trưởng Dương làm.
Tối hôm qua đội trưởng Dương còn định trông cậy vào Hạ Tuy nâng bàn tay vàng ngọc tùy tiện bấm quyết gì đó, để coi bọn họ nên đi hướng nào hoặc là người cần tìm có đặc điểm gì không.
Đáng tiếc Hạ Tuy vô cùng bi thương thở dài, bày tỏ rằng mình không biết xem phong thủy, bói toán lại càng không.
Nếu thật sự có tà ma tác quái, vậy thì Hạ Tuy còn có thể đối ứng tinh thần bấm đốt ngón tay tìm phương hướng đại khái, nhưng thứ Triệu Manh Manh trúng là vu thuật, vu thuật thì không phải quỷ quái gì càng không có quỷ khí, Hạ Tuy nhất thời nhớ tới chuyện xưa trong lòng lặng lẽ cất giấu ưu thương.
Khi đó nhìn những người bói toán bày sạp ven đường tùy tiện nhận 2 vụ làm ăn là có thể khỏi lo cơm áo, Hạ Tuy nghe hai đệ tử tục gia một béo một gầy của mình thì thầm đầy hâm mộ, trong lòng không phải không có hối hận lúc còn bé mình lại không nghiêm túc học hành thể loại tri thức này.
Sau này lớn lên nhận thức được vấn đề Hạ Tuy cũng không phải chưa từng tự đi học, đáng tiếc có sư phụ với tự học khác nhau rất lớn, mặc dù vị sư phụ kia cũng phải hoàn toàn trông cậy được.
Đội trưởng Dương còn chưa nói gì, Hạ Đông liền chủ động giữ gì mặt mũi cho người lãnh đạo trực tiếp của mình, "Trưởng phòng, tôi mới là người phụ trách mảng kỹ thuật, còn những chuyện cần thể lực cứ giao cho bọn người của Đội trưởng là được, hơn nữa những người cần tìm cũng không phải khờ khạo tự đưa đầu vào rọ, vẫn là cần bọn tôi ra tay."
Lão đại chính là người ra sân cuối cùng mà, Hạ Đông cầm trong tay một bản tư liệu nghiêm trang chững chạc an ủi Hạ Tuy.
Đội trưởng Dương đang định an ủi Hạ đại sư bỗng dưng rất muốn đá thằng nhãi này, "Phụ trách mảng kỹ thuật là Hạ đại sư và Tiểu Dạ, không có tên sai vặt như cậu đâu, rõ chưa?"
Hạ Đông trả lời đối phương bằng một nụ cười gợi đòn, còn cố ý cọ qua bên Hạ Tuy một bước, dùng hành động thể hiện mình là người bên phía Hạ đại sư, vẻ mặt vô cùng "Tiểu nhân đắc chí".
Tề Huy nói mấy câu với Cao Tử Đình, sau đó theo đội trưởng Dương rời đi.
Hạ Tuy ở lại biệt thự đợi tin tức, bên phía Triệu Hân cũng đang liên lạc tìm người trong giới giúp đỡ điều tra nguồn gốc của mặt nạ.
Vụ án này nhờ có Cao Tử Đình ra sức, buổi sáng Tiêu Hoài Như cũng tự mình nói chuyện điện thoại với Triệu Manh Manh, biết được nguyên nhân thật sự làm mặt của mình bị thối rữa, làm một ảnh hậu thành danh đã lâu, phía Tiêu Hoài Như toàn lực phối hợp, lãnh đạo trong cục cũng chịu không ít áp lực, tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp với bọn người đội trưởng Dương cho điều động nhân sự và tài nguyên các kiểu.
Đến giữa trưa, đội trưởng Dương gọi điện bảo Hạ Đông lập tức lái xe đưa Hạ Tuy đi qua, bên kia bọn họ tìm được ba người bị hại khác.
"Sự tình có chút quái lạ, Đông Tử, cậu nhanh chóng đưa đại sư về văn phòng."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Nguyên nhân đội trưởng Dương không trực tiếp nói rõ tình hình, không phải ông cố ý thừa nước đục thả câu cũng không phải sợ bị nghe lén, mà là ông không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể để Hạ Tuy tự lại đây xem.
Đội trưởng Dương không phải đang ở cục cảnh sát mà là đang ở bên văn phòng hỗ trợ xã hội, bên này thì thích hợp để ba người bị hại kia đến hơn.
Đối với việc Hạ Tuy phải rời khỏi, Cao Tử Đình có chút lo lắng, nhưng cũng không thể cùng đi theo, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tề Huy.
Theo lý mà nói về tiến triển vụ án, cho dù là anh em thân thiết Tề Huy cũng không thể tiết lộ cho Cao Tử Đình, nhưng xét thấy vụ án này có liên quan đến Cao Tử Đình và Triệu Manh Manh, Tề Huy nói đơn giản một ít việc mấu chốt cho Cao Tử Đình rõ, ít nhiều trấn an Cao Tử Đình một chút, việc này cũng giống như là đang tiến hành an ủi thân nhân của người bị hại vậy.
Văn phòng hỗ trợ xã hội và nhân văn ở thành Bắc hôm qua vừa mới thu xếp xong phòng làm việc, hiện tại có ba người phụ nữ trẻ đang có mặt, một người dù đang trong phòng vẫn đội mũ chống nắng, bên ngoài mũ chống nắng còn may thêm vải sa đen che từ đầu xuống tới cổ, cô ấy đang ngồi yên tĩnh trong một góc.
Hai người bên cạnh thì không che mặt, một người thì mặc áo ngủ rộng thùng thình nằm trên một chiếc cán đơn giản, đi theo là một người đàn ông mặt mũi tiều tụy.
Một cô gái khác trẻ tuổi nhất thì có cha mẹ đi cũng, tuy trên mặt hai vợ chồng có vẻ u sầu nhưng nói chuyện rất lịch sự.
Lúc cô gái tới đây là được cha ôm đến, bởi vì đôi chân của cô ấy đã bị thối rữa, mặc dù từ mắt cá đến bàn chân vẫn còn, nhưng cũng đã không thể tự đi được.
Mặt trước chân trái của cô ấy đã bị mất một khối thịt, đây là do cô không cẩn thận đụng phải tủ đầu giường tạo thành.
Hạ Đông nhận được điện thoại của đội trưởng đã nhanh chóng kéo Hạ Tuy lên xe chạy trở về, vừa mới tới cổng đã thấy ngoài sân đậu hai chiếc xe, một chiếc là xe chuyên dụng mười năm chưa rửa của đội trưởng Dương, một chiếc kia là xe lạ.
Hạ Tuy và Hạ Đông lúc vừa vào văn phòng đã được đội trưởng Dương ra đón, chặn ở cửa gọi Hạ Tuy ra ngoài để nói nhanh một số tình hình trước mắt.
"Chúng tôi sàng lọc và sắp xếp tin tức nội bộ từ một số bệnh viện và phòng khám trong khu vực suốt đêm tìm được vài người, sau đó sáng sớm tự đến cửa xác minh thì tìm r aba người này."
"Người đội mũ chống nắng màu đen là Tằng Khả, là một người từ nơi khác đến Hải Thành làm việc, không người trong đoàn phim, chỉ là một người mẫu của Taobao*, tôi nhìn những tấm ảnh chưa qua chỉnh sửa trước kia của cô ấy, phát hiện mặt của cô ấy chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng lại có một đôi mắt rất nổi bật. Mặt cô ấy không bị làm sao, chỉ là đôi mắt..."
Đội trưởng Dương nhíu mày, "Mắt cô ấy rất kỳ quái, theo như cô ấy kể, cũng vào khoảng một tháng trước, mắt của cô ấy bắt đầu hay bị khô và mỏi. Lúc đầu thì không để ý lắm, dù sao bây giờ người trẻ tuổi thường lên mạng mà, nhưng sau đó mắt bắt đầu sung đau, tự lật mí mắt lên nhìn, phát hiện trong mắt vậy mà mọc ra những sợi tơ đen, đi đến phòng khám dùng thuốc nhỏ mắt cũng không có tác dụng, không lâu sau thì mắt không nhìn thấy gì nữa, chỉ có thể ở yên trong phòng, lúc chúng tôi tới thì cô gái này đã sắp đói thành da bọc xương."
"Trừ việc này ra, mắt của Tằng Khả bây giờ còn không thể gặp ánh sáng, nếu ra ngoài nắng thì phải che chắn cẩn thận, nếu không sẽ giống như bị lửa đốt. Tôi đã nhìn rồi, trong mắt cô ấy bây giờ toàn là tơ đen, giống như có người dùng chỉ đen thêu thành mạng lưới vậy."
Hạ Tuy nghe vậy, trong lòng vừa động, đôi mắt và những bộ phận khác không giống nhau, bởi vì đôi mắt còn được gọi là cửa sổ tâm hồn, có liên hệ trực tiếp với thần phủ, lúc trước Hạ Tuy quả thật không nghĩ rằng người đổi mặt lại còn muốn đổi cả đôi mắt.
"Còn hai người kia?"
Hạ Tuy không vội nói gì, tiếp tục hỏi về hai người còn lại.
"Hai người kia, một người tên là Lý Tư Nghiên, là một bà nội trợ toàn thời gian, năm nay đã nghỉ việc ở nhà chuẩn bị mang thai. Cô ấy bị thối rữa từ nửa người trên đến mông, mặc áo ngủ rộng thùng thình như vậy nhưng vẫn sợ nằm lâu sẽ bị rơi ra một khối thịt, nhìn những tấm ảnh trước kia, cô ấy là người có ba vòng rất gợi cảm. Vừa rồi cô ấy đã đứng một lúc lâu, lúc này mới nằm xuống."
"Lý Tư Nghiên đến đây cùng với chồng, hai người này là chúng tôi tìm được trong tin tức nội bộ từ bệnh viện, lúc mới xảy ra chuyện bọn họ có đến bệnh viện kiểm tra, còn nhập viện nữa, nhưng sau đó tình trạng ngày càng nghiêm trọng, chồng của Lý Tư Nghiên lo lắng vợ mình bị bệnh lạ bị người khác biết, lúc vừa bắt đầu xuất hiện thối rữa trên nền thi ban đã nhanh chóng làm thủ tục xuất viện về nhà tự dưỡng thương. Vốn chúng tôi cũng muốn để bọn họ ở nhà, nhưng Lý Tư Nghiên nghe nói còn có người bị hại giống như mình, nên kiên trì muốn lại đây."
Nói tới đây đội trưởng Dương nghĩ tới vợ con của mình đang ở nhà, nhịn không được thổn thức một tiếng, "May mắn Lý Tư Nghiên còn chưa có mang thai, nếu không gặp phải chuyện này, đứa bé không biết sẽ ra sao?"
Mặc dù là đàn ông, nhưng sau khi làm cha rồi nếu nhắc đến trẻ con, tâm trạng lại hoàn toàn khác.
"Người cuối cùng tên là Chu Đồng Đồng, năm nay mới mười bảy tuổi, con bé đang học múa, trong ảnh chụp có một đôi chân còn đẹp hơn so với đa số các minh tinh."
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo cỏ: vui vẻ đọc truyện, không phải sợ, ta sẽ bảo vệ mọi người, thật đó!
Đạo trưởng vuốt Tiểu Dạ đang ngày càng béo trong lòng ngậm miệng không nói lời nào...
Nhưng sau một đêm quan sát so sánh, Hạ Tuy xác định thời gian còn lại cho bọn họ cũng không nhiều lắm.
Bọn người Triệu Manh Manh vừa bắt đầu đã chậm trễ rất nhiều thời gian, lúc xuất hiện rõ ràng bệnh trạng trên mặt đã là chuyện một tháng trước, đến bây giờ hầu như toàn bộ khuôn mặt cũng đã bị người ta "Mượn" đi rồi, chỉ còn lại vài chỗ trên mặt là còn lại lớp da có thi ban.
Điểm này Hạ Tuy âm thầm nói cùng đội trưởng Dương, tâm trạng của ba người Triệu Manh Manh không dễ gì mới thư thái được một chút, Hạ Tuy cũng không muốn nói cho bọn họ những tin tức tiêu cực như vậy.
"Nếu đã bị mượn toàn bộ, sau đó bắt được thủ phạm, vậy các cô ấy có thể khôi phục được không?"
Đội trưởng Dương chưa ngủ tỉnh, trời còn chưa sáng, đang híp mắt bò dậy muốn đi toilet xả lũ, lúc này lại bị tin tức của Hạ Tuy dọa cho tất cả sâu ngủ đều bỏ chạy mất.
Hạ Tuy không xác định lắc đầu, "Loại chuyện này tôi chỉ mới nghe nói ở những nơi mà vu cổ thịnh hành chứ chưa tự mình tiếp xúc bao giờ, nếu mượn xong rồi lại mang trả lại chỉ sợ không dễ đâu. Có điều chỉ cần biết là loại vu thuật gì, lúc thi triển cần dùng tới những gì, ít nhất có thể làm cho tình trạng của bọn họ từ từ cải thiện."
Cái gọi là từ từ cải thiện cũng chính là từ trạng thái thối rữa biến thành trạng thái máu thịt bình thường.
Cũng có thể người khác đã mượn lớp da bên ngoài của bọn họ, sau khi khôi phục có khả năng sẽ giống với bề ngoài của mấy người bị bỏng đại loại vậy. Đội trưởng Dương cũng không dám nói chắc các cô ấy có thể phẫu thuật thẩm mỹ để khôi phục lại hay không.
Con gái nhà người ta đang tốt đẹp, chỉ bởi vì xinh đẹp mà rơi vào tình trạng này, nói những chuyện này đến lão lưu mạnh như đội trưởng Dương cũng ngại mở miệng.
Đội trưởng Dương vò đầu bức tóc, "Vậy thời gian còn lại là bao lâu?"
Hạ Tuy nghĩ nghĩ, cho một đáp án, "Nhanh nhất ba ngày, trễ nhất sáu ngày."
Lời này đã làm đội trưởng Dương muốn chửi bậy, chỉ là cho dù có uống rượu say trở về đá vào mông của Cục trưởng thì đội trưởng Dương cũng không muốn chửi bậy với đạo trưởng, cắn răng nuốt trở về, quay đầu dặn dò Hạ Tuy đừng nói với người khác, rồi cầm lấy di động liên hệ với mọi người.
Bây giờ ông còn biết nói gì nữa, chỉ hy vọng bọn họ có thể vừa đủ trong thời gian ngắn này tìm ra được hung thủ thật sự!
Nửa đêm về sáng bọn người Hạ Đông nằm ngang dọc trên sô pha ngủ tạm được hai giờ, bên Tiểu Lệ thì thức suốt đêm.
Có vài người sau khi kết thúc công việc ở đoàn phim Bích kiếm đã đi khắp nơi trong nước, thậm chí còn có người xuất ngoại, những người này Tiểu Lệ đành nhờ đồng nghiệp ở địa phương giúp đỡ, bắt liên lạc với đối phương hoặc là người đại diện của họ.
Cũng may những người trên người xuất hiện vấn đề thì không thể tiếp tục làm việc, này thì làm phép loại trừ dễ dàng, điều tra nguồn gốc mặt nạ của Tiêu Hoài Như và trên đường đã qua tay những ai thì vất vả hơn, nhất thiết phải cần người theo sát điều tra mới được.
Gian phòng bị bốn người đàn ông ngang nhiên chiếm cứ, tài liệu tàn thuốc nước trà cà phê các thứ lung tung khắp nơi, Hạ Tuy đã rời trận địa ra ban công ngồi thiền, buổi sáng năm giờ đã thức dậy rèn luyện, lúc mặt trời mọc Hạ Tuy đang tập luyện buổi sáng thì bọn người Tề Huy Hạ Đông Cao Tử Đình lục tục tỉnh dậy.
Đội trưởng Dương đã đi ra ngoài sân gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại, lúc trở về thì nhìn thấy ba người bọn họ đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ban công vậy xem Hạ Tuy, tức giận đuổi ba người trở về phòng rửa mặt, bản thân cũng ngậm thuốc lá trở về đánh răng rửa mặt.
Cường độ làm việc của cảnh sát hình sự quá lớn, hơn nữa áp lực cũng nhiều, đội trưởng Dương bây giờ làm việc gần hai mươi năm, cũng đã thành một cái ống khói di động.
Cao Tử Đình hiếm hoi có dịp xử lí bề ngoài của mình, tuy rằng tối hôm qua cũng chỉ ngủ được hai ba giờ, nhưng so với trước kia trằn trọc ngủ không được, hôm nay Cao Tử Đình thức dậy cảm thấy tinh thần không tệ, còn cạo râu mép, tranh thủ thời gian còn ở trước mặt Triệu Manh Manh mà cứu vớt chút hình tượng của mình.
Lúc ăn sáng vẫn là bốn người Hạ Tuy ăn ở bàn ăn dưới lầu, Triệu Hân xuống dưới giao lưu một chút tình hình phát triển vụ án với Hạ Tuy và đội trưởng Dương, sau đó thì bưng bữa sáng lên lầu cho em họ.
Lúc vừa xảy ra chuyện thì chỉ có một mình Triệu Hân chống đỡ mọi chuyện trong ngoài, sau này có Cao Tử Đình, Triệu Hân cũng không bận tâm việc bên ngoài nữa, rồi lại bắt đầu lo lắng đến cảm xúc của em họ.
Giờ thì tốt rồi, việc này cuối cùng cũng có tiến triển, Hạ trưởng phòng còn nói chỉ cần tìm được người nói cho anh ta biết đối phương sử dụng vu thuật gì là có thể cứu được mặt của em họ.
Qua một đêm, buổi sáng đội trưởng Dương lại biết thêm một ít, tiến triển như vậy cũng không tệ, lúc Triệu Hân hỏi thì thuận miệng chọn những tin tốt để nói, Triệu Hân và Triệu Manh Manh yên tâm rất nhiều, thỉnh thoảng ở trong phòng còn sẽ thả lỏng tâm trạng nói đùa vài câu.
"Vụ án lần này có thể tôi sẽ không giúp được gì nhiều."
Sau bữa sáng đội trưởng Dương phải ra ngoài làm việc, cũng không thể lúc nào cũng ở đây, ông ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, vụ án này còn có rất nhiều khâu cần ông quan tâm đến.
Lúc Hạ Tuy tiễn đội trưởng Dương ra ngoài đã thở dài nói như thế.
Dù là điều tra kẻ tình nghi hay là xác định vị trí của người đó, những việc này đều cần phải do bọn người đội trưởng Dương làm.
Tối hôm qua đội trưởng Dương còn định trông cậy vào Hạ Tuy nâng bàn tay vàng ngọc tùy tiện bấm quyết gì đó, để coi bọn họ nên đi hướng nào hoặc là người cần tìm có đặc điểm gì không.
Đáng tiếc Hạ Tuy vô cùng bi thương thở dài, bày tỏ rằng mình không biết xem phong thủy, bói toán lại càng không.
Nếu thật sự có tà ma tác quái, vậy thì Hạ Tuy còn có thể đối ứng tinh thần bấm đốt ngón tay tìm phương hướng đại khái, nhưng thứ Triệu Manh Manh trúng là vu thuật, vu thuật thì không phải quỷ quái gì càng không có quỷ khí, Hạ Tuy nhất thời nhớ tới chuyện xưa trong lòng lặng lẽ cất giấu ưu thương.
Khi đó nhìn những người bói toán bày sạp ven đường tùy tiện nhận 2 vụ làm ăn là có thể khỏi lo cơm áo, Hạ Tuy nghe hai đệ tử tục gia một béo một gầy của mình thì thầm đầy hâm mộ, trong lòng không phải không có hối hận lúc còn bé mình lại không nghiêm túc học hành thể loại tri thức này.
Sau này lớn lên nhận thức được vấn đề Hạ Tuy cũng không phải chưa từng tự đi học, đáng tiếc có sư phụ với tự học khác nhau rất lớn, mặc dù vị sư phụ kia cũng phải hoàn toàn trông cậy được.
Đội trưởng Dương còn chưa nói gì, Hạ Đông liền chủ động giữ gì mặt mũi cho người lãnh đạo trực tiếp của mình, "Trưởng phòng, tôi mới là người phụ trách mảng kỹ thuật, còn những chuyện cần thể lực cứ giao cho bọn người của Đội trưởng là được, hơn nữa những người cần tìm cũng không phải khờ khạo tự đưa đầu vào rọ, vẫn là cần bọn tôi ra tay."
Lão đại chính là người ra sân cuối cùng mà, Hạ Đông cầm trong tay một bản tư liệu nghiêm trang chững chạc an ủi Hạ Tuy.
Đội trưởng Dương đang định an ủi Hạ đại sư bỗng dưng rất muốn đá thằng nhãi này, "Phụ trách mảng kỹ thuật là Hạ đại sư và Tiểu Dạ, không có tên sai vặt như cậu đâu, rõ chưa?"
Hạ Đông trả lời đối phương bằng một nụ cười gợi đòn, còn cố ý cọ qua bên Hạ Tuy một bước, dùng hành động thể hiện mình là người bên phía Hạ đại sư, vẻ mặt vô cùng "Tiểu nhân đắc chí".
Tề Huy nói mấy câu với Cao Tử Đình, sau đó theo đội trưởng Dương rời đi.
Hạ Tuy ở lại biệt thự đợi tin tức, bên phía Triệu Hân cũng đang liên lạc tìm người trong giới giúp đỡ điều tra nguồn gốc của mặt nạ.
Vụ án này nhờ có Cao Tử Đình ra sức, buổi sáng Tiêu Hoài Như cũng tự mình nói chuyện điện thoại với Triệu Manh Manh, biết được nguyên nhân thật sự làm mặt của mình bị thối rữa, làm một ảnh hậu thành danh đã lâu, phía Tiêu Hoài Như toàn lực phối hợp, lãnh đạo trong cục cũng chịu không ít áp lực, tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp với bọn người đội trưởng Dương cho điều động nhân sự và tài nguyên các kiểu.
Đến giữa trưa, đội trưởng Dương gọi điện bảo Hạ Đông lập tức lái xe đưa Hạ Tuy đi qua, bên kia bọn họ tìm được ba người bị hại khác.
"Sự tình có chút quái lạ, Đông Tử, cậu nhanh chóng đưa đại sư về văn phòng."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Nguyên nhân đội trưởng Dương không trực tiếp nói rõ tình hình, không phải ông cố ý thừa nước đục thả câu cũng không phải sợ bị nghe lén, mà là ông không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể để Hạ Tuy tự lại đây xem.
Đội trưởng Dương không phải đang ở cục cảnh sát mà là đang ở bên văn phòng hỗ trợ xã hội, bên này thì thích hợp để ba người bị hại kia đến hơn.
Đối với việc Hạ Tuy phải rời khỏi, Cao Tử Đình có chút lo lắng, nhưng cũng không thể cùng đi theo, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tề Huy.
Theo lý mà nói về tiến triển vụ án, cho dù là anh em thân thiết Tề Huy cũng không thể tiết lộ cho Cao Tử Đình, nhưng xét thấy vụ án này có liên quan đến Cao Tử Đình và Triệu Manh Manh, Tề Huy nói đơn giản một ít việc mấu chốt cho Cao Tử Đình rõ, ít nhiều trấn an Cao Tử Đình một chút, việc này cũng giống như là đang tiến hành an ủi thân nhân của người bị hại vậy.
Văn phòng hỗ trợ xã hội và nhân văn ở thành Bắc hôm qua vừa mới thu xếp xong phòng làm việc, hiện tại có ba người phụ nữ trẻ đang có mặt, một người dù đang trong phòng vẫn đội mũ chống nắng, bên ngoài mũ chống nắng còn may thêm vải sa đen che từ đầu xuống tới cổ, cô ấy đang ngồi yên tĩnh trong một góc.
Hai người bên cạnh thì không che mặt, một người thì mặc áo ngủ rộng thùng thình nằm trên một chiếc cán đơn giản, đi theo là một người đàn ông mặt mũi tiều tụy.
Một cô gái khác trẻ tuổi nhất thì có cha mẹ đi cũng, tuy trên mặt hai vợ chồng có vẻ u sầu nhưng nói chuyện rất lịch sự.
Lúc cô gái tới đây là được cha ôm đến, bởi vì đôi chân của cô ấy đã bị thối rữa, mặc dù từ mắt cá đến bàn chân vẫn còn, nhưng cũng đã không thể tự đi được.
Mặt trước chân trái của cô ấy đã bị mất một khối thịt, đây là do cô không cẩn thận đụng phải tủ đầu giường tạo thành.
Hạ Đông nhận được điện thoại của đội trưởng đã nhanh chóng kéo Hạ Tuy lên xe chạy trở về, vừa mới tới cổng đã thấy ngoài sân đậu hai chiếc xe, một chiếc là xe chuyên dụng mười năm chưa rửa của đội trưởng Dương, một chiếc kia là xe lạ.
Hạ Tuy và Hạ Đông lúc vừa vào văn phòng đã được đội trưởng Dương ra đón, chặn ở cửa gọi Hạ Tuy ra ngoài để nói nhanh một số tình hình trước mắt.
"Chúng tôi sàng lọc và sắp xếp tin tức nội bộ từ một số bệnh viện và phòng khám trong khu vực suốt đêm tìm được vài người, sau đó sáng sớm tự đến cửa xác minh thì tìm r aba người này."
"Người đội mũ chống nắng màu đen là Tằng Khả, là một người từ nơi khác đến Hải Thành làm việc, không người trong đoàn phim, chỉ là một người mẫu của Taobao*, tôi nhìn những tấm ảnh chưa qua chỉnh sửa trước kia của cô ấy, phát hiện mặt của cô ấy chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng lại có một đôi mắt rất nổi bật. Mặt cô ấy không bị làm sao, chỉ là đôi mắt..."
Đội trưởng Dương nhíu mày, "Mắt cô ấy rất kỳ quái, theo như cô ấy kể, cũng vào khoảng một tháng trước, mắt của cô ấy bắt đầu hay bị khô và mỏi. Lúc đầu thì không để ý lắm, dù sao bây giờ người trẻ tuổi thường lên mạng mà, nhưng sau đó mắt bắt đầu sung đau, tự lật mí mắt lên nhìn, phát hiện trong mắt vậy mà mọc ra những sợi tơ đen, đi đến phòng khám dùng thuốc nhỏ mắt cũng không có tác dụng, không lâu sau thì mắt không nhìn thấy gì nữa, chỉ có thể ở yên trong phòng, lúc chúng tôi tới thì cô gái này đã sắp đói thành da bọc xương."
"Trừ việc này ra, mắt của Tằng Khả bây giờ còn không thể gặp ánh sáng, nếu ra ngoài nắng thì phải che chắn cẩn thận, nếu không sẽ giống như bị lửa đốt. Tôi đã nhìn rồi, trong mắt cô ấy bây giờ toàn là tơ đen, giống như có người dùng chỉ đen thêu thành mạng lưới vậy."
Hạ Tuy nghe vậy, trong lòng vừa động, đôi mắt và những bộ phận khác không giống nhau, bởi vì đôi mắt còn được gọi là cửa sổ tâm hồn, có liên hệ trực tiếp với thần phủ, lúc trước Hạ Tuy quả thật không nghĩ rằng người đổi mặt lại còn muốn đổi cả đôi mắt.
"Còn hai người kia?"
Hạ Tuy không vội nói gì, tiếp tục hỏi về hai người còn lại.
"Hai người kia, một người tên là Lý Tư Nghiên, là một bà nội trợ toàn thời gian, năm nay đã nghỉ việc ở nhà chuẩn bị mang thai. Cô ấy bị thối rữa từ nửa người trên đến mông, mặc áo ngủ rộng thùng thình như vậy nhưng vẫn sợ nằm lâu sẽ bị rơi ra một khối thịt, nhìn những tấm ảnh trước kia, cô ấy là người có ba vòng rất gợi cảm. Vừa rồi cô ấy đã đứng một lúc lâu, lúc này mới nằm xuống."
"Lý Tư Nghiên đến đây cùng với chồng, hai người này là chúng tôi tìm được trong tin tức nội bộ từ bệnh viện, lúc mới xảy ra chuyện bọn họ có đến bệnh viện kiểm tra, còn nhập viện nữa, nhưng sau đó tình trạng ngày càng nghiêm trọng, chồng của Lý Tư Nghiên lo lắng vợ mình bị bệnh lạ bị người khác biết, lúc vừa bắt đầu xuất hiện thối rữa trên nền thi ban đã nhanh chóng làm thủ tục xuất viện về nhà tự dưỡng thương. Vốn chúng tôi cũng muốn để bọn họ ở nhà, nhưng Lý Tư Nghiên nghe nói còn có người bị hại giống như mình, nên kiên trì muốn lại đây."
Nói tới đây đội trưởng Dương nghĩ tới vợ con của mình đang ở nhà, nhịn không được thổn thức một tiếng, "May mắn Lý Tư Nghiên còn chưa có mang thai, nếu không gặp phải chuyện này, đứa bé không biết sẽ ra sao?"
Mặc dù là đàn ông, nhưng sau khi làm cha rồi nếu nhắc đến trẻ con, tâm trạng lại hoàn toàn khác.
"Người cuối cùng tên là Chu Đồng Đồng, năm nay mới mười bảy tuổi, con bé đang học múa, trong ảnh chụp có một đôi chân còn đẹp hơn so với đa số các minh tinh."
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo cỏ: vui vẻ đọc truyện, không phải sợ, ta sẽ bảo vệ mọi người, thật đó!
Đạo trưởng vuốt Tiểu Dạ đang ngày càng béo trong lòng ngậm miệng không nói lời nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.