Chương 72: Giang Húc gặp nữ quỷ
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
25/10/2021
Từ sau vụ việc quỷ không da hại người, tính đến nay cũng chưa được mấy
ngày, nhưng đối với bốn người Hạ Tuy, Tiểu Uông, đội trưởng Dương và
Giang Húc, lại là chuyện của hơn một tháng rồi.
Cho nên lúc Triệu Manh Manh và Tiêu Hoài Như cải trang đến văn phòng tặng quà, Hạ Tuy còn sửng sốt một chút.
"Bây giờ mới khỏi?"
Mới vừa nói xong, Hạ Tuy nhớ tới ở thế giới hiện thực mới vừa được một tuần, lúc này mới giật mình.
Đi cùng Triệu Manh Manh đương nhiên còn có hộ hoa sứ giả là Cao Tử Đình, Tề Huy và Quý Đàm cũng lại đây, một người mệt như chó vừa tới văn phòng đã lăn ra sô pha ngủ mất, một người thì tinh thần phấn chấn cùng mọi người chạy ra sân vây xem thành viên mới "Chó dữ nguy hiểm Tiểu Hắc".
Cũng không biết Hạ Đông đã ôm tâm tư đùa giỡn thế nào, ngày hôm sau đi làm hắn đã ôm theo một cái chuồng chó xa hoa từ cửa hàng thú cưng đến đây, trên chuồng chó treo một tấm biển có hình khúc xương, bên trên có ghi "Nhà có chó dữ xin đừng lại gần".
Hạ Tuy nhìn hồi lâu, cảm thấy lời nhắc nhở này rất đúng, nhưng tại sao nhìn lại cảm thấy quái lạ thế nào.
Mọi người nhìn thấy đều thích, Hạ Tuy chần chờ một chút, cũng không cho ý kiến gì nữa.
Lúc này bọn người Triệu Manh Manh đang tụ tập trước cửa chuồng chó nhìn Tiểu Hắc, lại nhìn tấm biển, ai cũng cười không ngừng được.
Triệu Manh Manh và Tiêu Hoài Như còn chụp hình, hai người xóa đi những dấu hiệu nhận biết vị trí, sau đó cùng nhau phát lên Weibo.
"Xin chú ý [ gõ bảng đen ], chủ của chú chó là người đứng đắn, cho nên đây thật sự là chó dữ!"
Bên dưới đính kèm vài tấm hình, có nằm sấp có ngồi xổm, tấm hình cuối cùng còn là hình động, một bàn tay trắng nõn đưa qua, chó đen nhỏ hấc cằm gác lên trên bàn tay, nháy mắt tội nghiệp rên ư ử hai tiếng, bên cạnh có cô gái nói thật đáng yêu sau đó không kìm lòng nổi xuất hiện trong ống kính hôn lên tai của chú chó nhỏ.
Đây là bài đăng trên Weibo của Triệu Manh Manh, khuôn mặt vẫn chưa khỏi hoàn toàn, trên mạng lan truyền tin tức cô ấy bị hủy dung ngày càng nhiều, hai ngày trước Triệu Manh Manh có đăng một tấm ảnh chụp nghiêng mặt, nhưng vẫn bị nghi ngờ.
Hôm nay lại có bài đăng này, tin đồn hủy dung cũng sụp đổ.
"Thật đáng sợ, hôm nay gặp một chú chó dữ đáng sợ! [Chó đen nhỏ lông xù nghiêng đầu ngồi xổm trước chuồng chó màu xanh lam. jpg] "
Trên ảnh chụp có khoanh tròn màu đỏ ở chỗ quan trọng, trên vòng cổ của chú chó nhỏ có một sợi xích sắt xích nó lại bên dưới gốc cây hoa quế, quan trọng là xích sắt này còn to hơn cả bàn chân múp míp của chó nhỏ.
Tiêu Hoài Như không xuất hiện trong hình, nhưng bởi vì thân phận của cô trong giới giải trí đặc biệt hơn, lúc trên mặt có vấn đề cũng che giấu tin tức rất nghiêm ngặt, lần này ra ngoài cũng đã thông báo với mọi người là cùng với Tiểu sư muội Triệu Manh Manh đến thăm hỏi và cảm ơn một người bạn mà họ rất tôn trọng.
Triệu Manh Manh và Tiêu Hoài Như một người là hoa đán đang nổi tiếng, một người là ảnh hậu nhan sắc có tiếng một thời, Weibo vừa đăng tự nhiên sẽ có một đám người sùng bái chuyển tiếp đưa tin các kiểu.
Có người nghiêm trang chững chạc giám định đây là chó dữ nên nữ thần nhất định phải cẩn thận, cũng có người chỉ vừa cười vừa đọc comment, đương nhiên, cũng có người chỉ trích chủ nhân của chú chó thật quá đáng, chó nhỏ dễ thương như vậy, làm sao có thể ngược đãi nó.
Hạ Tuy nhìn Triệu Manh Manh và Tiêu Hoài Như và người đại diện của họ bu lại thi nhau sờ nắm Tiểu Hắn, tâm trạng vô cùng phức tạp chỉ biết yên lặng thở dài.
Giang Húc nhìn thấy Weibo, không bao lâu đã gọi điện thoại tới cho Hạ Tuy, trong giọng nói có ý cười không thể che giấu được, "Hạ trưởng phòng, chú chó con của anh thật sự là chó dữ sao?"
Danh xưng "Hạ trưởng phòng" này Hạ Tuy cũng đã nghe riết quen tai rồi, nhưng hôm nay bị Giang Húc dùng giọng trêu chọc gọi, Hạ Tuy nghe được có cảm giác không giống lúc mọi người gọi mình lắm.
Hai người còn chưa kịp nói nói mấy câu, Hạ Tuy đã nghe thấy bên Giang Húc có người vào báo cáo công việc.
"Chờ một chút."
Giang Húc nói vài câu tạm thời đuổi trợ lý hành chính của mình ra ngoài, lúc này mới tiếp tục nói chuyện với Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, khi nào thì anh rảnh, ông nội tôi biết chuyện trong giấc mơ, nói là muốn mời anh đến nhà ăn một bữa cơm để cảm ơn."
Hạ Tuy suy nghĩ một chút, nhưng mà thật sự không rảnh, "Ngày mai tôi phải đi công tác."
Từ chối rồi Hạ Tuy lại chủ động hỏi ý kiến, "Chờ sau khi tôi trở về mới tới nhà thăm hỏi ông nội Giang được chứ?"
Lúc trước Giang Húc muốn liên hôn với Hạ gia nên đám cưới với Hạ Tuy thì Giang lão gia chính là người phản đối, cũng không phải khinh thường Hạ Tuy, mà là cảm thấy cháu gái dùng chuyện hôn nhân để đạt được lợi ích trên thương trường là chuyện không nên.
Giang gia tuy rằng chỉ có hai ông cháu, nhưng tư tưởng của Giang lão gia cũng thoáng, cũng không có bức ép cháu gái phải sớm kết hôn sinh người nối dõi cho Giang gia gì cả.
Giang lão gia này, có thể nói là người hoàn toàn trái ngược với Hạ lão thái thái, Giang lão gia đã sớm ủy quyền toàn bộ mọi việc, cháu gái thích làm việc, vậy thì cứ cho cháu gái một hậu đài vững chắc nhất.
Nếu cháu gái không thích thừa kế những gia nghiệp trong nhà, Giang lão gia cũng sẽ không bắt ép, nhiều lắm đến lúc đó mướn người chuyên nghiệp quản lý là được, tổng kết một câu, Giang lão gia là hi vọng cháu gái có thể có được hạnh phúc.
Nhưng vì lúc trước Giang Húc kiên trì, cho rằng chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, nhiều lắm sau này mang tiếng phụ nữ đã có một đời chồng thôi, nhưng có thể đổi lại lợi ích rất lớn.
Sau khi Hạ Tuy và Giang Húc kết hôn Giang lão gia cũng có gặp Hạ Tuy, mặc dù có chút thất vọng, cảm thấy người đàn ông như vậy không xứng với cháu mình, những nghĩ lại, Hạ Tuy tính tình yếu đuối lại không quan tâm sự nghiệp, cháu gái tính cách mạnh mẽ lại tranh cường háo thắng trên thương trường, một người chủ nội một người chủ ngoại, chỉ là hơi tréo ngoe về giới tính, nếu hai người có thể thật lòng thật dạ cùng nhau sống qua ngày, như vậy cũng coi như vừa lúc bổ sung cho nhau.
Bởi vì có ý tưởng này, cho nên thật ra trong khoảng thời gian đó Giang lão gia đối với Hạ Tuy không tệ, thường xuyên cười hiền lành lôi kéo Hạ Tuy đi câu cá hoặc đi leo núi các kiểu, chỉ hi vọng hai người trẻ tuổi có thể cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt hằng ngày thanh nhàn, thật lòng thật dạ sống qua ngày với nhau.
Cho dù vẻ ngoài của Hạ Tuy mập mạp, đừng nói trong mắt Giang lão gia điều đó không quan trọng, coi như là để ý, không phải còn có thể giảm béo hay sao.
Béo một chút so với gầy như bộ xương khô rồi muốn bồi bổ trở lại cũng không được thì cái nào tốt hơn?
Đáng tiếc sau đó Hạ Tuy bị Liễu Y Y mê hoặc đến mụ mị đầu óc, làm việc càng ngày càng hoang đường, làm đến cuối cùng bị mọi người biết Giang tổng của Húc Dương lại có thể bị ghét bỏ, còn là bị chính ông chồng ngu xuẩn của mình ghét bỏ, còn cho cô ấy đội nón xanh.
Sau khi Giang lão gia biết việc này, chỉ thở dài, cảm thấy thật sự không thể hiểu được quan niệm hôn nhân của mấy người trẻ tuổi, cũng buông tay không thèm quan tâm nữa.
Đoạn thời gian đó Giang lão gia còn có chút không vui với cháu gái, thu dọn hành lý ra nước ngoài du lịch với đám bạn già.
Chờ lúc trở về mới biết cháu gái ly hôn với Hạ Tuy, Hạ Tuy lại bị người Hạ gia đuổi ra khỏi nhà không biết tung tích, Giang lão gia còn buồn bực một thời gian, có chút tiếc nuối tính cách an tĩnh thích ở nhà của Hạ Tuy.
Hạ Tuy đương nhiên không biết những việc của Giang lão gia, nhưng chỉ riêng việc đối phương là người đầu tiên có thiện ý đối với mình ở kiếp này, Hạ Tuy hôm nay cũng sẽ không từ chối.
Trong trí nhớ của Hạ Tuy, thời gian đi theo Giang lão gia câu cá, leo núi đó, chính là khoảng thời gian hiếm có mà hắn rất quý trọng.
Nhưng khi đó Hạ Tuy đều có cảm giác mình không có đầu óc, hình như lúc nào cũng làm ra những việc làm Giang lão gia thất vọng.
Đối với việc này, Hạ Tuy trước kia vẫn luôn muốn tự mình nói một câu xin lỗi với Giang lão gia.
Trước kia Hạ Tuy nhát gan không dám, hơn nữa cũng biết mình không có mặt mũi gặp ông nội Giang, cho nên vẫn luôn không chủ động tìm gặp, bây giờ đương nhiên Hạ Tuy muốn đi hoàn thành tâm nguyện này.
Giang Húc ngược lại không ý kiến gì, sớm muộn gì cũng được chỉ cần Hạ Tuy chịu đến, để ông nội đừng lúc nào cũng nhắc mãi chuyện này với cô ấy là được, nhưng lại cảm thấy hứng thú khi Hạ Tuy nói muốn đi công tác.
"Đi công tác? Là có nhiệm vụ mới phải làm? Có tiện nói ra phải đi đâu không?"
Giang Húc hiếm khi hứng thú nói chuyện phiếm với người khác, tạm thời bỏ qua công việc mình xưa nay vẫn thích làm, vừa nói chuyện vừa mân mê hai hạt châu treo trên cổ tay.
"Cũng không tính là có nhiệm vụ, chỉ là có chút việc cần đích thân đi thăm dò một phen, là ở đảo Tạp, một nơi rất hẻo lánh."
Vùng đảo này cũng không có gì bí mật, Hạ Tuy không giấu diếm, nhưng qua bên đó làm gì thì không hề hé răng.
Giang Húc cũng không hỏi tới cùng, im lặng một lát, đột nhiên thở dài một hơi, "Hạ Tuy, anh có loại pháp khí mang trên người có thể để quỷ nhìn thấy mà tránh xa không? Tôi nghĩ có thể là tôi đã bị một con quỷ chú ý tới rồi."
Nhớ tới buổi tối về nhà vào phòng tắm là sẽ nhìn thấy cô gái kia, Giang Húc bây giờ ngồi ở phòng làm việc tràn ngập ánh mặt trời mà cũng nhịn không được rùng mình, chỉ cảm thấy sau lưng cũng sắp dựng tóc gáy rồi.
Lúc trước Giang Húc cho rằng có thể nhìn thấy quỷ cũng không có gì, dù sao trên đường nhìn thấy những vật thể bán trong suốt không có ý thức cứ bay lượn như vậy, nhìn cũng không sợ lắm, Giang Húc bắt mình phải quen với việc đó, chỉ xem những thứ bán trong suốt đó như bong bong bay là được rồi.
Nhưng sự việc tối qua gặp phải khiến cô ấy sợ tới mức phải kêu cha gọi mẹ, may mà tối hôm qua cô không có ở một mình trong chung cư, những người trong nhà lúc nghe thấy cô hét to đã lập tức chạy tới, ông nội còn trịnh trọng mang thanh bảo kiếm tổ truyền để trong thư phòng dời tới phòng của cô, lúc này mới xem như yên tâm một chút, nhưng thần kinh đã chịu kích thích quá lớn, cả đêm không tài nào chợp mắt nổi.
Vốn dĩ Giang Húc cho rằng chuyện này như vậy là xong rồi, nhưng hôm nay lúc cô ấy rời nhà đến công ty, lại nhìn thấy trong tấm gương ở toilet có một cô gái thất khiếu* chảy máu, cả người đầy thương tích, đầu còn bị mất một phần ba.(*thất khiếu là bảy lỗ tự nhiên trên mặt: hai lỗ tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng)
Lúc ấy Giang Húc nắm hạt gỗ đào trên cổ tay trực tiếp đấm một quyền lên mặt gương, cô gái còn đang tố khổ mình chết oan muốn mượn thân thể của cô ấy để trả thù liền hét lên một tiếng rồi chạy mất.
Tuy rằng xác định là hạt gỗ đào có tác dụng, nhưng lúc đó Giang Húc vẫn sợ đến cả người mềm nhũng ngồi trên mặt đất, ngồi hơn nửa canh giờ mới vịnh tường rời khỏi toilet.
May mà ở tầng cao nhất này có toilet riêng, không ai nhìn thấy, bằng không Giang Húc cảm thấy mình không cần tiếp tục lăn lộn ở công ty nữa.
Sau đó Giang Húc suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể là hôm qua lúc mình lái xe trở về nhìn thấy ở ngã ba đường đang đốt tiền giấy, lúc ấy xe chỉ chạy ngang qua, Giang Húc nhớ hình như lúc đó đứng kế bên đống lửa là một cô gái, có vẻ bản thân mình còn cùng đối phương nhìn nhau trong chớp mắt đó.
Có thể là vì chuyện này, đối phương biết cô có thể nhìn thấy quỷ, vì thế đã đi theo cô.
Giang Húc kể sơ lượt sự việc lại một lần, cuối cùng do dự một chút, hỏi Hạ Tuy, "Hạ Tuy, cô ấy tới tìm tôi, có phải tôi nên giúp cô ấy không?"
Bằng địa vị của cô bây giờ, kỳ thật giúp cô gái đó cũng đơn giản thôi, có lẽ có thể thương lượng với đối phương biện pháp giúp đỡ mà không cần phải mượn thân thể của cô?
Giang Húc không coi là người tốt, nhưng cũng đâu phải kẻ xấu xa, nếu đã bị nữ quỷ tìm tới, nếu có thể giúp được thì Giang Húc cũng không ngại phiền đâu.
Hạ Tuy nhướng mày, "Cô không biết chuyện ma quỷ lắm mưu nhiều kế hay sao? Cô đã có lí do để từ chối rồi, nhưng căn bản là nó không phải thật sự muốn cô giúp đỡ, điểm quan trọng chính là muốn mượn cơ thể của cô."
"Con quỷ này rõ ràng không cam lòng rằng mình đã chết, cô cảm thấy cho nó mượn thân thể rồi nó sẽ trả lại cho cô?"
Hơn nữa vì sao đối phương lại tìm Giang Húc? Thật sự chỉ là bởi vì Giang Húc có thể nhìn thấy cô ta?
Hạ Tuy đến bây giờ cũng không tốn nhiều tâm sức đi nghiền ngẫm suy nghĩ của đám yêu ma này, nếu con nữ quỷ này chưa nói tới mượn cơ thể thì còn tốt, vừa nói thì Hạ Tuy đã lập tức nghĩ khác, tạm thời dán cho đối phương cái nhãn lòng mang ác niệm cố tình gây sự.
Giang Húc vừa nghe vậy, suy nghĩ theo hướng của Hạ Tuy, lập tức bản thân bị dọa đổ mồ hôi hột, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy nói chậm lại, vậy mà bản thân cũng không nhận ra, "Vậy phải làm thế nào?"
Nói xong đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi tiếp, "Cô ta có thể xuất hiện trong gương, có phải là lợi hại lắm không? Có làm bị thương người ở bên cạnh tôi không?"
Giang Húc đã sợ tới mức này, nếu mà ông nội bị nữ quỷ tìm thấy, không phải sẽ bị dọa đến sinh bệnh hay sao?
Hạ Tuy ngược lại có lòng muốn đi qua xem thử, nhưng hành trình ngày mai đã định rồi, lần này đến đảo Tạp không phải chỉ có vài người bọn họ, còn có người của Bố Thoát Nội và tổng cục Thiệu cũng đi cùng.
Sau khi bọn họ nghiên cứu cảm thấy rằng, năng lượng của ánh sáng xanh quả thật quá mức đáng sợ, có ý tưởng gì Hạ Tuy không biết, nhưng chắc chắn có người muốn dùng để đạt được mục đích cá nhân.
Có điều Hạ Tuy tuyệt đối sẽ không để chuyện này thực hiện được, con người đều có tham vọng, nếu như thật sự nếm được lợi ích từ giới huyền học, Hạ Tuy sợ về sau sẽ xảy ra hỗn loạn không cần thiết.
"Như vậy đi, tối nay tôi giúp cô làm một thứ, sáng ngày mai tôi nhờ người đưa đến công ty cho cô."
Ngày mai Hạ Đông chắc chắn là phải đi cùng, già Lý và Lý Hải Sinh cũng muốn nhân cơ hội này về quê viếng mộ con trai con dâu, Chu Khải biết là muốn đến đảo đánh cá, vui vẻ đến mức đã sớm thu dọn giường chiếu với hành lí vào trong hạt gỗ hòe, quyết định muốn đi theo già Lý và Lý Hải Sinh đến làng chài cho biết.
Hạ Dạ thì không cần phải nói, nhất định phải đi theo Hạ Tuy hợp sức giúp đỡ, cuối cùng cũng chỉ còn lại chó dữ Tiểu Hắc, Hạ Tuy không dám để nó lại giữ nhà, chỉ sợ nó đói quá thì một là nó xảy ra chuyện hai là Hải Thành xảy ra chuyện, chỉ phải mang nó theo, nói không chừng có thể tìm được ánh sáng xanh dưới đáy biển để cho nó ăn no.
Tiểu Uông làm lái xe, nên không thể nhờ được, cho nên Hạ Tuy chỉ có thể tạm thời nhờ người quen trong cục là Tiểu Vương hoặc Tiểu Lệ giúp đỡ, nếu đổi là người khác, thứ nhất không quen biết nên ngại nhờ cậy, thứ hai Hạ Tuy cũng lo lắng những người đó sẽ tiếp xúc với bên Giang Húc.
Cho nên lúc Triệu Manh Manh và Tiêu Hoài Như cải trang đến văn phòng tặng quà, Hạ Tuy còn sửng sốt một chút.
"Bây giờ mới khỏi?"
Mới vừa nói xong, Hạ Tuy nhớ tới ở thế giới hiện thực mới vừa được một tuần, lúc này mới giật mình.
Đi cùng Triệu Manh Manh đương nhiên còn có hộ hoa sứ giả là Cao Tử Đình, Tề Huy và Quý Đàm cũng lại đây, một người mệt như chó vừa tới văn phòng đã lăn ra sô pha ngủ mất, một người thì tinh thần phấn chấn cùng mọi người chạy ra sân vây xem thành viên mới "Chó dữ nguy hiểm Tiểu Hắc".
Cũng không biết Hạ Đông đã ôm tâm tư đùa giỡn thế nào, ngày hôm sau đi làm hắn đã ôm theo một cái chuồng chó xa hoa từ cửa hàng thú cưng đến đây, trên chuồng chó treo một tấm biển có hình khúc xương, bên trên có ghi "Nhà có chó dữ xin đừng lại gần".
Hạ Tuy nhìn hồi lâu, cảm thấy lời nhắc nhở này rất đúng, nhưng tại sao nhìn lại cảm thấy quái lạ thế nào.
Mọi người nhìn thấy đều thích, Hạ Tuy chần chờ một chút, cũng không cho ý kiến gì nữa.
Lúc này bọn người Triệu Manh Manh đang tụ tập trước cửa chuồng chó nhìn Tiểu Hắc, lại nhìn tấm biển, ai cũng cười không ngừng được.
Triệu Manh Manh và Tiêu Hoài Như còn chụp hình, hai người xóa đi những dấu hiệu nhận biết vị trí, sau đó cùng nhau phát lên Weibo.
"Xin chú ý [ gõ bảng đen ], chủ của chú chó là người đứng đắn, cho nên đây thật sự là chó dữ!"
Bên dưới đính kèm vài tấm hình, có nằm sấp có ngồi xổm, tấm hình cuối cùng còn là hình động, một bàn tay trắng nõn đưa qua, chó đen nhỏ hấc cằm gác lên trên bàn tay, nháy mắt tội nghiệp rên ư ử hai tiếng, bên cạnh có cô gái nói thật đáng yêu sau đó không kìm lòng nổi xuất hiện trong ống kính hôn lên tai của chú chó nhỏ.
Đây là bài đăng trên Weibo của Triệu Manh Manh, khuôn mặt vẫn chưa khỏi hoàn toàn, trên mạng lan truyền tin tức cô ấy bị hủy dung ngày càng nhiều, hai ngày trước Triệu Manh Manh có đăng một tấm ảnh chụp nghiêng mặt, nhưng vẫn bị nghi ngờ.
Hôm nay lại có bài đăng này, tin đồn hủy dung cũng sụp đổ.
"Thật đáng sợ, hôm nay gặp một chú chó dữ đáng sợ! [Chó đen nhỏ lông xù nghiêng đầu ngồi xổm trước chuồng chó màu xanh lam. jpg] "
Trên ảnh chụp có khoanh tròn màu đỏ ở chỗ quan trọng, trên vòng cổ của chú chó nhỏ có một sợi xích sắt xích nó lại bên dưới gốc cây hoa quế, quan trọng là xích sắt này còn to hơn cả bàn chân múp míp của chó nhỏ.
Tiêu Hoài Như không xuất hiện trong hình, nhưng bởi vì thân phận của cô trong giới giải trí đặc biệt hơn, lúc trên mặt có vấn đề cũng che giấu tin tức rất nghiêm ngặt, lần này ra ngoài cũng đã thông báo với mọi người là cùng với Tiểu sư muội Triệu Manh Manh đến thăm hỏi và cảm ơn một người bạn mà họ rất tôn trọng.
Triệu Manh Manh và Tiêu Hoài Như một người là hoa đán đang nổi tiếng, một người là ảnh hậu nhan sắc có tiếng một thời, Weibo vừa đăng tự nhiên sẽ có một đám người sùng bái chuyển tiếp đưa tin các kiểu.
Có người nghiêm trang chững chạc giám định đây là chó dữ nên nữ thần nhất định phải cẩn thận, cũng có người chỉ vừa cười vừa đọc comment, đương nhiên, cũng có người chỉ trích chủ nhân của chú chó thật quá đáng, chó nhỏ dễ thương như vậy, làm sao có thể ngược đãi nó.
Hạ Tuy nhìn Triệu Manh Manh và Tiêu Hoài Như và người đại diện của họ bu lại thi nhau sờ nắm Tiểu Hắn, tâm trạng vô cùng phức tạp chỉ biết yên lặng thở dài.
Giang Húc nhìn thấy Weibo, không bao lâu đã gọi điện thoại tới cho Hạ Tuy, trong giọng nói có ý cười không thể che giấu được, "Hạ trưởng phòng, chú chó con của anh thật sự là chó dữ sao?"
Danh xưng "Hạ trưởng phòng" này Hạ Tuy cũng đã nghe riết quen tai rồi, nhưng hôm nay bị Giang Húc dùng giọng trêu chọc gọi, Hạ Tuy nghe được có cảm giác không giống lúc mọi người gọi mình lắm.
Hai người còn chưa kịp nói nói mấy câu, Hạ Tuy đã nghe thấy bên Giang Húc có người vào báo cáo công việc.
"Chờ một chút."
Giang Húc nói vài câu tạm thời đuổi trợ lý hành chính của mình ra ngoài, lúc này mới tiếp tục nói chuyện với Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, khi nào thì anh rảnh, ông nội tôi biết chuyện trong giấc mơ, nói là muốn mời anh đến nhà ăn một bữa cơm để cảm ơn."
Hạ Tuy suy nghĩ một chút, nhưng mà thật sự không rảnh, "Ngày mai tôi phải đi công tác."
Từ chối rồi Hạ Tuy lại chủ động hỏi ý kiến, "Chờ sau khi tôi trở về mới tới nhà thăm hỏi ông nội Giang được chứ?"
Lúc trước Giang Húc muốn liên hôn với Hạ gia nên đám cưới với Hạ Tuy thì Giang lão gia chính là người phản đối, cũng không phải khinh thường Hạ Tuy, mà là cảm thấy cháu gái dùng chuyện hôn nhân để đạt được lợi ích trên thương trường là chuyện không nên.
Giang gia tuy rằng chỉ có hai ông cháu, nhưng tư tưởng của Giang lão gia cũng thoáng, cũng không có bức ép cháu gái phải sớm kết hôn sinh người nối dõi cho Giang gia gì cả.
Giang lão gia này, có thể nói là người hoàn toàn trái ngược với Hạ lão thái thái, Giang lão gia đã sớm ủy quyền toàn bộ mọi việc, cháu gái thích làm việc, vậy thì cứ cho cháu gái một hậu đài vững chắc nhất.
Nếu cháu gái không thích thừa kế những gia nghiệp trong nhà, Giang lão gia cũng sẽ không bắt ép, nhiều lắm đến lúc đó mướn người chuyên nghiệp quản lý là được, tổng kết một câu, Giang lão gia là hi vọng cháu gái có thể có được hạnh phúc.
Nhưng vì lúc trước Giang Húc kiên trì, cho rằng chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, nhiều lắm sau này mang tiếng phụ nữ đã có một đời chồng thôi, nhưng có thể đổi lại lợi ích rất lớn.
Sau khi Hạ Tuy và Giang Húc kết hôn Giang lão gia cũng có gặp Hạ Tuy, mặc dù có chút thất vọng, cảm thấy người đàn ông như vậy không xứng với cháu mình, những nghĩ lại, Hạ Tuy tính tình yếu đuối lại không quan tâm sự nghiệp, cháu gái tính cách mạnh mẽ lại tranh cường háo thắng trên thương trường, một người chủ nội một người chủ ngoại, chỉ là hơi tréo ngoe về giới tính, nếu hai người có thể thật lòng thật dạ cùng nhau sống qua ngày, như vậy cũng coi như vừa lúc bổ sung cho nhau.
Bởi vì có ý tưởng này, cho nên thật ra trong khoảng thời gian đó Giang lão gia đối với Hạ Tuy không tệ, thường xuyên cười hiền lành lôi kéo Hạ Tuy đi câu cá hoặc đi leo núi các kiểu, chỉ hi vọng hai người trẻ tuổi có thể cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt hằng ngày thanh nhàn, thật lòng thật dạ sống qua ngày với nhau.
Cho dù vẻ ngoài của Hạ Tuy mập mạp, đừng nói trong mắt Giang lão gia điều đó không quan trọng, coi như là để ý, không phải còn có thể giảm béo hay sao.
Béo một chút so với gầy như bộ xương khô rồi muốn bồi bổ trở lại cũng không được thì cái nào tốt hơn?
Đáng tiếc sau đó Hạ Tuy bị Liễu Y Y mê hoặc đến mụ mị đầu óc, làm việc càng ngày càng hoang đường, làm đến cuối cùng bị mọi người biết Giang tổng của Húc Dương lại có thể bị ghét bỏ, còn là bị chính ông chồng ngu xuẩn của mình ghét bỏ, còn cho cô ấy đội nón xanh.
Sau khi Giang lão gia biết việc này, chỉ thở dài, cảm thấy thật sự không thể hiểu được quan niệm hôn nhân của mấy người trẻ tuổi, cũng buông tay không thèm quan tâm nữa.
Đoạn thời gian đó Giang lão gia còn có chút không vui với cháu gái, thu dọn hành lý ra nước ngoài du lịch với đám bạn già.
Chờ lúc trở về mới biết cháu gái ly hôn với Hạ Tuy, Hạ Tuy lại bị người Hạ gia đuổi ra khỏi nhà không biết tung tích, Giang lão gia còn buồn bực một thời gian, có chút tiếc nuối tính cách an tĩnh thích ở nhà của Hạ Tuy.
Hạ Tuy đương nhiên không biết những việc của Giang lão gia, nhưng chỉ riêng việc đối phương là người đầu tiên có thiện ý đối với mình ở kiếp này, Hạ Tuy hôm nay cũng sẽ không từ chối.
Trong trí nhớ của Hạ Tuy, thời gian đi theo Giang lão gia câu cá, leo núi đó, chính là khoảng thời gian hiếm có mà hắn rất quý trọng.
Nhưng khi đó Hạ Tuy đều có cảm giác mình không có đầu óc, hình như lúc nào cũng làm ra những việc làm Giang lão gia thất vọng.
Đối với việc này, Hạ Tuy trước kia vẫn luôn muốn tự mình nói một câu xin lỗi với Giang lão gia.
Trước kia Hạ Tuy nhát gan không dám, hơn nữa cũng biết mình không có mặt mũi gặp ông nội Giang, cho nên vẫn luôn không chủ động tìm gặp, bây giờ đương nhiên Hạ Tuy muốn đi hoàn thành tâm nguyện này.
Giang Húc ngược lại không ý kiến gì, sớm muộn gì cũng được chỉ cần Hạ Tuy chịu đến, để ông nội đừng lúc nào cũng nhắc mãi chuyện này với cô ấy là được, nhưng lại cảm thấy hứng thú khi Hạ Tuy nói muốn đi công tác.
"Đi công tác? Là có nhiệm vụ mới phải làm? Có tiện nói ra phải đi đâu không?"
Giang Húc hiếm khi hứng thú nói chuyện phiếm với người khác, tạm thời bỏ qua công việc mình xưa nay vẫn thích làm, vừa nói chuyện vừa mân mê hai hạt châu treo trên cổ tay.
"Cũng không tính là có nhiệm vụ, chỉ là có chút việc cần đích thân đi thăm dò một phen, là ở đảo Tạp, một nơi rất hẻo lánh."
Vùng đảo này cũng không có gì bí mật, Hạ Tuy không giấu diếm, nhưng qua bên đó làm gì thì không hề hé răng.
Giang Húc cũng không hỏi tới cùng, im lặng một lát, đột nhiên thở dài một hơi, "Hạ Tuy, anh có loại pháp khí mang trên người có thể để quỷ nhìn thấy mà tránh xa không? Tôi nghĩ có thể là tôi đã bị một con quỷ chú ý tới rồi."
Nhớ tới buổi tối về nhà vào phòng tắm là sẽ nhìn thấy cô gái kia, Giang Húc bây giờ ngồi ở phòng làm việc tràn ngập ánh mặt trời mà cũng nhịn không được rùng mình, chỉ cảm thấy sau lưng cũng sắp dựng tóc gáy rồi.
Lúc trước Giang Húc cho rằng có thể nhìn thấy quỷ cũng không có gì, dù sao trên đường nhìn thấy những vật thể bán trong suốt không có ý thức cứ bay lượn như vậy, nhìn cũng không sợ lắm, Giang Húc bắt mình phải quen với việc đó, chỉ xem những thứ bán trong suốt đó như bong bong bay là được rồi.
Nhưng sự việc tối qua gặp phải khiến cô ấy sợ tới mức phải kêu cha gọi mẹ, may mà tối hôm qua cô không có ở một mình trong chung cư, những người trong nhà lúc nghe thấy cô hét to đã lập tức chạy tới, ông nội còn trịnh trọng mang thanh bảo kiếm tổ truyền để trong thư phòng dời tới phòng của cô, lúc này mới xem như yên tâm một chút, nhưng thần kinh đã chịu kích thích quá lớn, cả đêm không tài nào chợp mắt nổi.
Vốn dĩ Giang Húc cho rằng chuyện này như vậy là xong rồi, nhưng hôm nay lúc cô ấy rời nhà đến công ty, lại nhìn thấy trong tấm gương ở toilet có một cô gái thất khiếu* chảy máu, cả người đầy thương tích, đầu còn bị mất một phần ba.(*thất khiếu là bảy lỗ tự nhiên trên mặt: hai lỗ tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng)
Lúc ấy Giang Húc nắm hạt gỗ đào trên cổ tay trực tiếp đấm một quyền lên mặt gương, cô gái còn đang tố khổ mình chết oan muốn mượn thân thể của cô ấy để trả thù liền hét lên một tiếng rồi chạy mất.
Tuy rằng xác định là hạt gỗ đào có tác dụng, nhưng lúc đó Giang Húc vẫn sợ đến cả người mềm nhũng ngồi trên mặt đất, ngồi hơn nửa canh giờ mới vịnh tường rời khỏi toilet.
May mà ở tầng cao nhất này có toilet riêng, không ai nhìn thấy, bằng không Giang Húc cảm thấy mình không cần tiếp tục lăn lộn ở công ty nữa.
Sau đó Giang Húc suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể là hôm qua lúc mình lái xe trở về nhìn thấy ở ngã ba đường đang đốt tiền giấy, lúc ấy xe chỉ chạy ngang qua, Giang Húc nhớ hình như lúc đó đứng kế bên đống lửa là một cô gái, có vẻ bản thân mình còn cùng đối phương nhìn nhau trong chớp mắt đó.
Có thể là vì chuyện này, đối phương biết cô có thể nhìn thấy quỷ, vì thế đã đi theo cô.
Giang Húc kể sơ lượt sự việc lại một lần, cuối cùng do dự một chút, hỏi Hạ Tuy, "Hạ Tuy, cô ấy tới tìm tôi, có phải tôi nên giúp cô ấy không?"
Bằng địa vị của cô bây giờ, kỳ thật giúp cô gái đó cũng đơn giản thôi, có lẽ có thể thương lượng với đối phương biện pháp giúp đỡ mà không cần phải mượn thân thể của cô?
Giang Húc không coi là người tốt, nhưng cũng đâu phải kẻ xấu xa, nếu đã bị nữ quỷ tìm tới, nếu có thể giúp được thì Giang Húc cũng không ngại phiền đâu.
Hạ Tuy nhướng mày, "Cô không biết chuyện ma quỷ lắm mưu nhiều kế hay sao? Cô đã có lí do để từ chối rồi, nhưng căn bản là nó không phải thật sự muốn cô giúp đỡ, điểm quan trọng chính là muốn mượn cơ thể của cô."
"Con quỷ này rõ ràng không cam lòng rằng mình đã chết, cô cảm thấy cho nó mượn thân thể rồi nó sẽ trả lại cho cô?"
Hơn nữa vì sao đối phương lại tìm Giang Húc? Thật sự chỉ là bởi vì Giang Húc có thể nhìn thấy cô ta?
Hạ Tuy đến bây giờ cũng không tốn nhiều tâm sức đi nghiền ngẫm suy nghĩ của đám yêu ma này, nếu con nữ quỷ này chưa nói tới mượn cơ thể thì còn tốt, vừa nói thì Hạ Tuy đã lập tức nghĩ khác, tạm thời dán cho đối phương cái nhãn lòng mang ác niệm cố tình gây sự.
Giang Húc vừa nghe vậy, suy nghĩ theo hướng của Hạ Tuy, lập tức bản thân bị dọa đổ mồ hôi hột, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy nói chậm lại, vậy mà bản thân cũng không nhận ra, "Vậy phải làm thế nào?"
Nói xong đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi tiếp, "Cô ta có thể xuất hiện trong gương, có phải là lợi hại lắm không? Có làm bị thương người ở bên cạnh tôi không?"
Giang Húc đã sợ tới mức này, nếu mà ông nội bị nữ quỷ tìm thấy, không phải sẽ bị dọa đến sinh bệnh hay sao?
Hạ Tuy ngược lại có lòng muốn đi qua xem thử, nhưng hành trình ngày mai đã định rồi, lần này đến đảo Tạp không phải chỉ có vài người bọn họ, còn có người của Bố Thoát Nội và tổng cục Thiệu cũng đi cùng.
Sau khi bọn họ nghiên cứu cảm thấy rằng, năng lượng của ánh sáng xanh quả thật quá mức đáng sợ, có ý tưởng gì Hạ Tuy không biết, nhưng chắc chắn có người muốn dùng để đạt được mục đích cá nhân.
Có điều Hạ Tuy tuyệt đối sẽ không để chuyện này thực hiện được, con người đều có tham vọng, nếu như thật sự nếm được lợi ích từ giới huyền học, Hạ Tuy sợ về sau sẽ xảy ra hỗn loạn không cần thiết.
"Như vậy đi, tối nay tôi giúp cô làm một thứ, sáng ngày mai tôi nhờ người đưa đến công ty cho cô."
Ngày mai Hạ Đông chắc chắn là phải đi cùng, già Lý và Lý Hải Sinh cũng muốn nhân cơ hội này về quê viếng mộ con trai con dâu, Chu Khải biết là muốn đến đảo đánh cá, vui vẻ đến mức đã sớm thu dọn giường chiếu với hành lí vào trong hạt gỗ hòe, quyết định muốn đi theo già Lý và Lý Hải Sinh đến làng chài cho biết.
Hạ Dạ thì không cần phải nói, nhất định phải đi theo Hạ Tuy hợp sức giúp đỡ, cuối cùng cũng chỉ còn lại chó dữ Tiểu Hắc, Hạ Tuy không dám để nó lại giữ nhà, chỉ sợ nó đói quá thì một là nó xảy ra chuyện hai là Hải Thành xảy ra chuyện, chỉ phải mang nó theo, nói không chừng có thể tìm được ánh sáng xanh dưới đáy biển để cho nó ăn no.
Tiểu Uông làm lái xe, nên không thể nhờ được, cho nên Hạ Tuy chỉ có thể tạm thời nhờ người quen trong cục là Tiểu Vương hoặc Tiểu Lệ giúp đỡ, nếu đổi là người khác, thứ nhất không quen biết nên ngại nhờ cậy, thứ hai Hạ Tuy cũng lo lắng những người đó sẽ tiếp xúc với bên Giang Húc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.