Chương 119: Thôn Dạ Nha 1
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
14/01/2022
Thanh tẩy uế khí không phải là một việc khó, có điều trên cơ thể những
người trong đoàn phim “Tu Diệp” bị dính uế khí có chút kỳ lạ, dùng một
từ thỏa đáng để hình dung, thì chính là người bình thường bị lây dính uế khí gọi là “Dính”, chính là bên ngoài dính vào một ít mà thôi.
Còn nhóm người đạo diễn Mao là “Nhiễm”, từng chút từng chút thấm vào trong, dung hợp với “sinh khí” của người ta.
Mức độ khó của hai bên giống như xé một miếng băng dính và vớt mực nước từ trong nước lên vậy, cho nên Hạ Tuy cần phải chuẩn bị một vài thứ, không giống như thanh tẩy uế khí bình thường chỉ cần một lá bùa đốt uống là xong.
Đương nhiên, so sánh độ khó với lúc trước Hạ Tuy thanh tẩy uế khí trong máu thịt của mình mà nói, đương nhiên không thể so sánh được, những người trong đoàn làm phim “Tu Diệp” vẫn chỉ là một vài giọt mực bị nhỏ vào trong chén nước mà thôi, Hạ Tuy lúc đó như một cái bồn tắm lớn bị đổ vào mấy thùng mực to bự, toàn bộ nước đã bị nhiễm sang màu mực hết rồi, mà lúc ấy Hạ Tuy còn cần phải từ lượng mực nước đó tách từ từ ra sau đó thanh tẩy sạch sẽ.
Nhóm người đạo diễn Mao có chút không thể hiểu được, nhưng đội trưởng Dương, thậm chí là bọn người Tề Huy từng có tiếp xúc với Hạ Tuy rồi đều có thể nhìn ra, trận pháp lớn lần này có vẻ tương đối phức tạp, chỉ riêng tìm kiếm các phương vị để đào hố, rồi những đồ vật thả vào trong đó có hơn bảy món là có thể nhìn ra.
"Chuyện này rất khó giải quyết?"
Đội trưởng Dương chờ Tiểu Lệ khom lưng chôn xuống một hạt ngọc châu, bản thân mình lúc này mới đặt ba lá bùa vào, ba lá bùa khác nhau được gấp thành hình tam giác, rồi sau đó ghép lại với nhau thành một hình chữ nhật thiếu một góc.
Trong tay bọn Tiểu Vương cũng đang cầm đồ vật, có vụng gỗ, có mảnh ngọc, thậm chí có cả đất nữa, thao tác cuối cùng chính là tưới nước.
Nếu không phải mấy thứ này là do tự tay bọn họ bỏ vào, thật sự sẽ cho rằng đây là đang trồng cây.
Dưới chân Hạ Tuy lại đánh dấu một phương vị, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp “Ừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục bấm đốt ngón tay, dùng la bàn định vị, trong đầu tính toán, ngoài miệng trả lời, “Có chút phiền toái, địa phương đó tôi phải tranh thủ đến đó xem qua một chút, một lát nữa nói hai người trong đoàn làm phim ở lại giúp tôi, có một số việc cần phải hỏi bọn họ.”
Rồi sau đó nói ra hai cái tên, chính là một diễn viên phụ không mấy nổi bật và Điền Băng Tuyết.
Đội trưởng Dương cũng không hỏi nhiều, đồng ý, sau đó quay đầu dặn người theo sát, miễn cho nơi này bọn họ quá bận rộn mà quên giữ người lại.
Đoàn người vòng quanh đám người tập trung ở bãi cỏ đào một vòng cũng tưới nước một vòng, tuy rằng nhìn thế nào cũng giống như đang trồng cây, nhưng mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi, không có người nào khờ khạo đến mức nghi ngờ Hạ Tuy như tình tiết trong phim truyền hình.
Thứ nhất ngoại trừ tin tưởng đạo diễn Mao phí tâm sức đi tìm Hạ nhị thiếu, bọn họ cũng không còn cách nào khác, đây cũng không phải trò đùa, Điền Băng Tuyết gặp chuyện đáng sợ như vậy, thử hỏi nếu bọn họ gặp phải, có thể được may mắn như vậy sao?
Liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, không ai dám mạo hiểm.
Thứ hai đương nhiên cũng là bởi vì mọi người đều đã lăn lộn trong giới giải trí vài năm, chỉ nhìn những người của cảnh sát đều rất kính trọng vị Hạ nhị thiếu này, bọn họ còn có thể nghi ngờ?
Vậy thì phải tự xem bản thân mình có bản lãnh gì mới có phần can đảm này?
Chờ đến Hạ Tuy mang người chôn đồ vật xong rồi, mọi người tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến mười hai giờ trưa, đạo diễn Mao vô cùng vui mừng từ trong phòng đi ra, bảo mọi người có thể an tâm trở về, “Hạ trưởng phòng nói đã không có việc gì, nếu còn ai có cảm giác không thoải mái, có thể tới chỗ của tôi nhận một lá bùa đem về đeo vài ngày.”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, Hạ nhị thiếu bận bịu xong để mặc bọn họ ngồi ở đây hơn hai giờ, sau đó liền tỏ vẻ không có việc gì?
Không cần kiếm gỗ đào, tế trời, phun lửa, đốt bùa, niệm kinh, nhảy nhót các kiểu hay sao? Không phải là đang đùa giỡn với bọn họ chứ? Đạo diễn muốn quay hậu trường hay sao?
Diễn viên nam chính Canh Nhất Phi cười đứng lên, dẫn đầu đi đến nhận một lá bùa trên tay đạo diễn Mao, để vào trong túi lúc này mới ôn hòa hỏi đạo diễn Mao, “Đạo diễn, vừa rồi chúng tôi ngồi ở đây là đã bắt đầu thanh tẩy những thứ trên người chúng tôi rồi sao? Tại sao không có cảm giác gì hết, thấy rất huyền huyễn luôn, haha, không giống với trong phim truyền hình chút nào.”
Tư Nhụy kéo Điền Băng Tuyết đến cùng nhau nhận bùa, nghe vậy giống như nói đùa liếc nhìn Canh Nhất Phi, “Anh Canh thật biết đùa, trong phim ảnh còn không phải là để thu hút người xem, nếu thật sự diễn giống như ngoài đời thật, vậy phim ma chẳng phải không có cái gì ngoài không khí hay sao? Dù sao không phải ai cũng có thể nhìn thấy ma quỷ, đúng không?”
Tư Nhụy nói rất có lý, lại dùng giọng điệu đùa giỡn, Canh Nhất Phi cũng chỉ có thể thầm cáu giận trong lòng, trên mặt vẫn mỉm cười như trước.
Cũng không biết Tư Nhụy này có ý gì, chẳng lẽ coi trong Hạ nhị thiếu kia? Hôm nay đã hai lần làm mất mặt hắn ta rồi.
Canh Nhất Phi không phải người của Húc Dương, đương nhiên không biết Hạ Tuy và Giang Húc ngầm có mối quan hệ rất tốt, còn những tin tức đồn đãi trên báo mạng, Canh Nhất Phi cũng là người của giới giải trí, đời nào lại đi tin những thứ kia.
Cảm giác oán giận này cũng chỉ có bản thân mình biết, đạo diễn Mao là một người đàn ông, lại đang trong tâm trạng kích động, làm sao có thể nhìn ra.
"Đúng vậy, đó là bởi vì mọi người không nhận ra, vừa rồi Hạ trưởng phòng giúp tôi mở âm nhãn, chỗ mọi người ngồi đến ánh nắng cũng bị khí đen che phủ, vẫn là những đồ vật Hạ trưởng phòng vùi vào đất hút đi khí đen. Dù sao bây giờ tôi cảm giác cả người thoải mái nhẹ nhàng, so với trước kia còn nhẹ nhàng hơn."
Đạo diễn Mao đương nhiên sẽ không nói thật ra bản thân đã dựa vào quan hệ với Tề Huy để xin được từ chỗ Hạ trưởng phòng một viên ngọc châu, một viên nhỏ xíu, đang đeo trên cổ tay ông ta, bây giờ cả người cảm giác nhẹ nhàng, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn vô số lần.
Vốn dĩ mọi người còn đang há hốc mồm, có điều nhìn thấy Canh Nhất Phi và Tư Nhụy đã đi trước nhận lá bùa, mọi người mặc kệ mình có thoải mái hay không thoải mái, cứ đi trước nhận một lá bùa, mặc kệ dùng được hay không, ít nhất có lá bùa phòng thân hoặc dùng an ủi tâm lý cũng tốt mà.
Lúc này có người nghe thấy đạo diễn Mao nói như vậy, nhất thời tò mò đứng lên, có người hỏi đạo diễn Mao mở âm nhãn có cảm giác gì, có phải có thể nhìn thấy quỷ hay không.
"Cảm giác? Có cảm giác giống như đeo kính nhìn ban đêm vậy."
"Nơi ở của Hạ trưởng phòng làm sao có thể có quỷ?"
"Vậy, đạo diễn, nếu đã kết thúc, chúng tôi có thể nhìn xem những thứ Hạ trưởng phòng chôn xuống là gì không?"
Có người trong lòng vẫn không tin, cứ cảm thấy bản thân mình đã ôm mong đợi ngồi chờ lâu như vậy, kết quả một chút động tĩnh cũng không có thì đã kết thúc rồi?
Đạo diễn Mao nghiêm mặt, "Như thế nào, sự việc được giải quyết còn không vui? Vậy vừa hay, Hạ trưởng phòng muốn đến thôn Dạ Nha, các người ai tình nguyện dẫn đường? Đến nơi đó có thể sẽ lại bị dính uế khí.".
||||| Truyện đề cử: Trò Chơi Sinh Tồn Sắc Tình |||||
Đạo diễn Mao vừa nói lời này, ai còn dám hé răng, chỉ có thể nói thầm trong bụng, chứ thật sự lấy mạng của mình ra để đôi co, ai sẽ đi? Có phải là não tàn đâu.
Đạo diễn Mao khoát tay, quay đầu đi tìm nhà làm phim còn ở bên trong mong chờ có thể xin Hạ trưởng phòng món đồ trừ tà gì đó, “Những thứ bên ngoài mọi người muốn xem cũng được, nhưng đừng có ngại mạng dài quá mà chạm tay vào, được rồi được rồi mọi người về đi, nhiệm vụ quay phim tạm thời dời lại nửa tháng sau, chờ khi chọn được địa điểm quay phim khác sẽ thông báo với mọi người."
Có vài người vừa nghe vật đó không thể sờ vào, hình như là có đồ vật gì muốn mạng của bọn họ, đương nhiên chỉ nhận bùa rồi ngoan ngoãn rời đi, đương nhiên cũng có người gan lớn, dùng gậy gỗ đào lên, nhìn thấy đồ vật bên trong cũng rất hoảng sợ.
Rõ ràng trước lúc chôn đồ bọn họ có nhìn thấy đó là những thứ gì, bây giờ những thứ đó vẫn còn, nhưng toàn bộ đều bị bám một lớp gì màu đen như mực nước.
Nước đen cũng không yên tĩnh, mà vừa nhìn thấy sẽ khiến người ta có cảm giác uy hiếp rất rõ ràng.
Những người khác đứng bên cạnh vây xem cũng đã nhìn thấy được, mỗi người không ai nói với ai lời nào, thành thật không tiếp tục chần chờ nữa, tránh xa chỗ chôn đồ vật rồi nhanh chóng rời khỏi.
Hạ Tuy cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, những việc vụn vặt đó không tồn tại trong tính toán của hắn.
Bây giờ hắn đang hỏi chuyện Điền Băng Tuyết và một diễn viên phụ tên là Quý Khương, trong số những người của đoàn làm phim, chỉ có trên người hai người này có uế khí nồng đậm nhất.
Điều Hạ Tuy cần phải làm là để hai người kia cố gắng nhớ lại thật rõ ràng lúc mình ở thôn Dạ Nha đã đi đến những nơi nào, làm những việc gì hoặc đã ăn những thứ gì, thậm chí có từng ăn những loại rau quả dại đặc sản chỉ có ở địa phương đó hay không. Điền Băng Tuyết tuy không rõ lý do, nhưng cũng nghiêm túc nhớ lại mọi chuyện.
Tuy rằng đoàn phim của bọn họ ở lại thôn nhỏ trong núi đó đã hơn một tháng, nhưng bởi vì việc quay phim gấp rút, mọi người cũng hi vọng có thể nhanh chóng hoàn thành công việc quay chụp ở đây để rời đi, bởi vì mọi người đều nhất trí cho rằng, cho dù là quay phim ở sa mạc thì cũng còn tốt hơn ở nơi đó.
Trong thôn mặc dù có cư dân, nhưng rất ít người, địa điểm quay phim của bọn họ lại ở trên núi, rắn, trùng, chuột, kiến không nói, thậm chí đến nước cũng không có đủ để sau khi bọn họ làm việc mệt nhọc cả ngày được tắm rửa thoải thích một phen.
Điều này làm cho những người sạch sẽ ngăn nắp trong giới giải trí vô cùng khó chịu, cho dù là quay phim ở sa mạc, tốt xấu gì người ta còn có xe tiếp việc, nhưng ở đây là thôn nhỏ trong núi thì mọi thứ đều phải dựa vào sức người mang tới, hơn nữa muốn tiếp viện đồ đạc thì cũng phải đi hơn ba mươi dặm ra trấn nhỏ phía ngoài mới có thể miễn cưỡng mua được một ít nhu yếu phẩm.
Kể từ đó, toàn đoàn phim có thể nói là vô cùng đồng tâm hiệp lực, đến cả nhân vật nữ số 4 ngày thường thích làm màu nhất cũng thành thật mỗi ngày cố gắng quay phim, lúc không diễn thì tích cực ở lại trong lều trại hoặc là ngồi ở tại hiện trường quay phim để đọc kịch bản, điều này dẫn đến bọn họ có rất ít những đồ vật tiếp xúc khác với mọi người.
Dù thời gian trôi qua có lâu hơn, Điền Băng Tuyết cũng có thể nhớ được rõ ràng, từ đó, lại cộng thêm có Quý Khương cùng nhau so sánh, kết quả dừng lại ở một cây cổ thụ.
Nơi đó là cây Tổ tiên của những người dân trong thôn, không có cách nói gì cụ thể, chỉ là có một truyền thuyết như vậy, nói là bởi vì có cây kia nên mới có ngọn núi kia.
Điều này còn liên quan đến truyền thuyết bản địa nơi đây, đến hai người Điền Băng Tuyết cũng không biết rõ lắm, chỉ là ngẫu nhiên có nghe nói đến “cây Tổ tiên” này thôi.
"Được rồi, cảm ơn hai vị đã giúp đỡ, nếu như có chuyện, sau này trực tiếp đến hẻm 1 đường Ngô Đồng tìm Văn phòng của chúng tôi."
Không nghĩ tới chỉ là bị hỏi chuyện mà lại có được lời hứa hẹn như vậy, Quý Khương và Điền Băng Tuyết đều rất vui mừng, vội vàng cảm ơn Hạ Tuy.
Hạ Tuy bảo hai người đi về trước, nhưng Quý Khương đi rồi, Điền Băng Tuyết lại chần chờ trong chốc lát, chờ đến khi trong phòng tạm thời không có người khác lúc này mới ngại ngùng hỏi Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, vị tiên sinh nhỏ hôm nay tới đón chúng tôi, xin hỏi tôi có thể tặng đồ cho vị ấy không? Hôm nay vị ấy đã cứu chúng tôi rất nhiều lần, tôi và chị Kim đều rất muốn cảm ơn, hy vọng có thể báo đáp một chút ân cứu mạng của vị ấy đối với chúng tôi."
Hạ Tuy không nghĩ tới Điền Băng Tuyết ở lại là vì chuyện này, ngẫm nghĩ, quay đầu hướng về phía cái bàn nói chuyện với không khí vài câu.
Có vẻ là đã được ai đó đồng ý, Hạ Tuy gật gật đầu đứng lên, tạm thời nhường gian phòng cho một người một quỷ, “Nó tên là Tiểu Dạ, là cháu của tôi, cô có thể tự mình nói cảm ơn với nó.”
Điền Băng Tuyết căng thẳng nhìn theo bóng dáng Hạ Tuy, lại quay đầu nhìn trên bàn làm việc, chỉ thấy trên bàn vốn không có một bóng người đã dần dần lộ ra một người đang đi tới.
Điền Băng Tuyết vốn có chút căng thẳng, nhưng sau khi nhìn rõ anh bạn nhỏ trắng nõn bụ bẫm mặc áo sơ mi trắng quần tây đen có vẻ mặt nghiêm túc, chẳng biết tại sao, tâm trạng lại thả lỏng kì diệu.
A quả nhiên, giọng nói còn hôi sữa, bề ngoài lại siêu siêu dễ thương như vậy a.
Mặc dù Hạ Tuy bảo Hạ Dạ đi bảo vệ Điền Băng Tuyết, có điều đối phương lại chân thành muốn cảm ơn cậu, Hạ Tuy cũng có lòng muốn Hạ Dạ tiếp xúc với nhiều người hơn.
Hạ Dạ từ sau khi đi theo con đường Quỷ tu, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được cậu lớn lên rất rõ ràng, lần trước sau khi cùng Tiểu Hắc ở địa phủ cả ngày, mãi đến nửa đêm mới trở về thì hôm sau giống như mầm lúa lớn nhanh như thổi, Hạ Tuy lại tốn thời gian đặt mua quần áo lần nữa cho cậu, bởi vì Hạ Dạ tỏ vẻ bản thân đã lớn rồi, cho nên không thể mặc quần yếm giống như những bạn nhỏ ở nhà trẻ được.
Hạ Tuy nghĩ Hạ Dạ có thể tự chọn lựa quần áo mình muốn mặc, đây cũng là chuyện tốt, cho nên bảo Hạ Dạ tự mình lên mạng xem những kiểu quần áo mình thích, sau đó Hạ Tuy sẽ làm rồi đốt cho cậu.
Bây giờ Hạ Dạ đã có bộ dáng hơn hai tuổi, nói chuyện, đi đường hay chạy nhảy cũng không quá mức kì quái, coi như là xuất hiện trước mặt người khác cũng không quá bất thường.
Bởi vậy mặc dù Điền Băng Tuyết nhìn thấy Hạ Dạ rồi có ra ngoài nói gì đó, không nói đến sự tồn tại đặc biệt của Văn phòng hỗ trợ xã hội, thì bọn người Hạ Tuy cũng có thể tự xử lý được.
Hạ Tuy sau khi ra khỏi phòng đã đi tìm bọn người đội trưởng Dương, còn về nhà làm phim muốn tìm vật trừ tà, vốn dĩ Hạ Tuy không có nghĩ gì, cho thì cứ cho thôi, nhưng Hạ Đông lại gian xảo chạy tới nói với Hạ Tuy có thể đem cái này thành một nghề phụ, kiếm tiền giúp Văn phòng để tăng thêm phúc lợi cho đơn vị.
Kỳ thật Hạ Tuy cũng hiểu, ngoài trừ cái mà Hạ Đông gọi là kiếm tiền, cũng cần phải có một giới hạn.
Bằng không nếu cứ miễn phí ai muốn cho thì cho, vậy Văn phòng hỗ trợ xã hội cũng không cần làm việc gì nữa, mỗi ngày Hạ Tuy đều bận rộn vẽ đủ loại bùa cho toàn bộ xã hội rồi.
Hạ Tuy biết ý tốt của Hạ Đông, bản thân hắn bình thường sẽ không kiên nhẫn suy nghĩ những chuyện đó, Hạ Đông là đang suy nghĩ vì Văn phòng, Hạ Tuy đương nhiên không có ý kiến gì, cứ để mặc Hạ Đông xử lý, bản thân mình thì bàn với Tiểu Uông xem có thể điều tra được tư liệu của thôn Dạ Nha hay không.
Điều tra tư liệu đương nhiên là sở trường của Tiểu Uông, Hạ Tuy vừa hỏi thì Tiểu Uông đã tỏ vẻ hắn đã sớm liên hệ nhận được những tư liệu cụ thể rồi, sau đó có thể trực tiếp từ trên mạng gởi về đây.
Hạ Tuy đang trên đường về văn phòng, vừa vặn lấy máy tính bảng của Hạ Đông xem những tư liệu vừa được gởi tới.
Thôn Dạ Nha cũng thuộc thành phố Hải, vị trí vô cùng hẻo lánh, xem như núi nằm trong núi, địa hình địa mạo rất kỳ lạ, ở giữa núi có một ngọn núi được vây quanh bởi sông lớn, trung gian là đột ngột nhô ra.
Từ trên bản đồ nhìn xuống, giống như một đỉnh núi cô độc bị dòng sông ngăn cách.
Ngọn núi lớn có một cái tên rất hợp, đó là Hắc Sơn, thị trấn nơi đó cũng gọi là trấn Hắc Sơn.
Tên của ngọn núi này khiến nhiều người không kìm lòng được liên tưởng đến một câu truyện Liêu trai là Hắc Sơn lão yêu, còn ngọn núi này là “Yêu” hay là “Thần”, Hạ Tuy còn cần phải đi đến xem mới biết.
Mà trong tư liệu cũng có “cây Tổ tiên” mà Điền Băng Tuyết từng đề cập tới, đó là một cây Bạch quả mọc ở đầu thôn Dạ Nha.
Cây bạch quả là một tồn tại rất đặc biệt, giống như la bàn của Hạ Tuy, cũng được làm từ gỗ cây bạch quả, cây bạch quả có thể thông âm dương.
Mặt khác, dân gian cũng có truyền thuyết, nói cây bạch quả có thể bảo vệ một cõi bình an, trong một thôn nếu có một cây bạch quả cổ thụ, vậy thì những người trong thôn đó đều có phúc khí.
Đã từng có một thôn nọ có một cây Bạch quả cổ thụ bị một thương nhân nhìn trúng, ra giá hơn một vạn muốn mua, nhưng toàn bộ thôn dân lại không đồng ý, việc này còn lên báo nữa.
Có nhiều người trẻ tuổi không thể hiểu được, nhưng phàm là người hơi có tuổi tác thì lại tin tưởng những thứ đó, hoàn toàn đồng ý với cách làm này.
"Chuẩn bị một chút, sáng mai chúng ta xuất phát."
Hạ Tuy đọc xong tư liệu, tựa đầu vào ghế xe.
Tiểu Vương và Hạ Đông đều tỏ vẻ không thành vấn đề, Hạ Tuy nói với bọn họ cũng là để bọn họ trở về báo với người nhà một tiếng.
Bằng không theo ý của Hạ Tuy, hắn hi vọng có thể xuất phát càng sớm càng tốt.
Thôn Dạ Nha trong trấn Hắc Sơn nằm ở địa phận tiếp giáp giữa Hải thành và một thành phố khác, địa thế kỳ lạ, đất đai cằn cỗi, thật sự không biết thuộc vùng đất của thành phố nào.
Mười năm gần đây thường xuyên đổi tới đổi lui, đến cuối cùng trở thành “Vùng đất bị bỏ quên”, đương nhiên cũng vì vậy mà trở thành khu vực nghèo khó nhất trong một đô thị lớn như Hải thành, thậm chí điều kiện còn kém hơn bên đảo đánh cá của già Lý, đường xá thông thương còn chưa làm hoàn chỉnh.
Truy tận cùng việc này, trừ bỏ do vị trí của nó còn chưa rõ ràng thuộc thành phố nào, còn liên quan đến điều kiện tự nhiên kỳ lạ của nó, đường đã làm xong, rõ ràng ở những nơi khác có thể dùng đến bốn năm năm, những ở nơi đó thì chỉ được một năm đã hư hỏng hoàn toàn.
Lúc mới đầu còn bởi vì vậy mà nắm đầu một vài công ty thi công, sau đó được chuyên gia giám định mới phát hiện, quốc lộ nhanh chóng bị hư hỏng cũng không liên quan đến chất lượng công trình, mà là do hệ thực vật ở Hắc Sơn phát triển quá mạnh mẽ, cho dù là dùng xi măng làm đường cũng sẽ rất nhanh bị các loại thực vật dưới nền đất mọc lên làm hư hại.
Vì thế sau đó làm đường cũng chỉ có thể mỗi năm rải vài lần đá cuội rồi thôi.
Hạ Tuy bảo Tiểu Uông dừng xe ở trước đường Ngô Đồng, tự hắn dẫn theo Hạ Dạ trở về, Hạ Dạ đã hiện hình, tựa như một đứa trẻ con bình thường đi vững vàng bên chân Hạ Tuy.
Chờ đi qua một bức tường, Hạ Tuy dừng bước lại, nhìn thấy phía trước cửa lớn của văn phòng có một chiếc xe màu đỏ đang đậu.
Là xe của Giang Húc.
Ngoài cửa không có người, hẳn là đã đi vào, Hạ Tuy cũng chỉ tạm ngừng lại một chút, Hạ Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, Hạ Tuy khom lưng ôm cậu lên, thuận miệng nói: "Tiểu Hắc còn chưa sửa cầu xong hay sao? Buổi tối cháu xuống dưới đó hỏi xem nó có cần giúp đỡ gì không."
Hạ Dạ bị đề tài của Hạ Tuy làm phân tán sự chú ý, không có thời gian suy nghĩ điều khác thường của Hạ Tuy mà vừa rồi cậu phát hiện, “Được rồi, lát nữa cháu sẽ đi xuống, chuyện lần này có chút kỳ lạ, vẫn nên mang Tiểu Hắc lên thì tốt hơn, thuận tiên cháu sẽ đến hỏi Nhân thư một chút, xem nó có biết chuyện của Hắc Sơn hay không.”
Hạ Dạ nói khiến Hạ Tuy đồng dạng cũng dời trọng tậm suy nghĩ, không có tiếp tục nghĩ những chuyện vô nghĩa như Giang Húc đến đây làm gì nữa, nói với Hạ Dạ nghi ngờ của mình, “Tiểu Dạ, cháu có cảm thấy toàn bộ địa phận của Hải thành đều có kỳ lạ hay không? Năm nay liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, toàn bộ đều tập trung ở địa phận của Hải thành này.”
Mà sự việc hầu như đều rất nghiêm trọng, lần đầu tiên là Thi quỷ thiếu chút nữa đã luyện thành, Không Huyền không phải người của Hải thành, kẻ thù của lão cũng không ở Hải thành, cớ vì sao đối phương nhất định phải nuôi Thi quỷ ở Hải thành đây?
Miêu Kim Hoa luyện da Mỹ nhân cũng từng nói với hắn một việc lạ mà mụ ta không rõ, da Mỹ nhân trên người đối phương vốn có thể sử dụng mười mấy năm, nhưng vừa bước vào địa phận Hải thành thì tốc độ lão hóa của da Mỹ nhân lại càng nhanh hơn.
Bút thần chế tạo cảnh trong mơ, cũng chỉ giới hạn trong khu vực Hải thành, suýt nữa dẫn đến tình trạng “Mạt thế trùng sinh” lan rộng, trực tiếp hóa Hải thành trong hiện thực chuyển thành hư ảo.
Mặt khác còn có Ánh sáng của Hải thần, Ánh sáng và Cái bóng đều ở địa phận của Hải thành, Bút thần cũng xuất hiện một cách ly kỳ trong biển, bây giờ lại xuất hiện uế khí nồng đậm như mực đen ở tại trấn Hắc Sơn.
Cẩn thận tính toán, trừ bỏ những vụ án do con người gây ra, những vụ án do tự nhiên đều ở Hải thành, cho nên vùng đất nơi này đến tột cùng là có bí mật gì đây?
Còn nhóm người đạo diễn Mao là “Nhiễm”, từng chút từng chút thấm vào trong, dung hợp với “sinh khí” của người ta.
Mức độ khó của hai bên giống như xé một miếng băng dính và vớt mực nước từ trong nước lên vậy, cho nên Hạ Tuy cần phải chuẩn bị một vài thứ, không giống như thanh tẩy uế khí bình thường chỉ cần một lá bùa đốt uống là xong.
Đương nhiên, so sánh độ khó với lúc trước Hạ Tuy thanh tẩy uế khí trong máu thịt của mình mà nói, đương nhiên không thể so sánh được, những người trong đoàn làm phim “Tu Diệp” vẫn chỉ là một vài giọt mực bị nhỏ vào trong chén nước mà thôi, Hạ Tuy lúc đó như một cái bồn tắm lớn bị đổ vào mấy thùng mực to bự, toàn bộ nước đã bị nhiễm sang màu mực hết rồi, mà lúc ấy Hạ Tuy còn cần phải từ lượng mực nước đó tách từ từ ra sau đó thanh tẩy sạch sẽ.
Nhóm người đạo diễn Mao có chút không thể hiểu được, nhưng đội trưởng Dương, thậm chí là bọn người Tề Huy từng có tiếp xúc với Hạ Tuy rồi đều có thể nhìn ra, trận pháp lớn lần này có vẻ tương đối phức tạp, chỉ riêng tìm kiếm các phương vị để đào hố, rồi những đồ vật thả vào trong đó có hơn bảy món là có thể nhìn ra.
"Chuyện này rất khó giải quyết?"
Đội trưởng Dương chờ Tiểu Lệ khom lưng chôn xuống một hạt ngọc châu, bản thân mình lúc này mới đặt ba lá bùa vào, ba lá bùa khác nhau được gấp thành hình tam giác, rồi sau đó ghép lại với nhau thành một hình chữ nhật thiếu một góc.
Trong tay bọn Tiểu Vương cũng đang cầm đồ vật, có vụng gỗ, có mảnh ngọc, thậm chí có cả đất nữa, thao tác cuối cùng chính là tưới nước.
Nếu không phải mấy thứ này là do tự tay bọn họ bỏ vào, thật sự sẽ cho rằng đây là đang trồng cây.
Dưới chân Hạ Tuy lại đánh dấu một phương vị, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp “Ừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục bấm đốt ngón tay, dùng la bàn định vị, trong đầu tính toán, ngoài miệng trả lời, “Có chút phiền toái, địa phương đó tôi phải tranh thủ đến đó xem qua một chút, một lát nữa nói hai người trong đoàn làm phim ở lại giúp tôi, có một số việc cần phải hỏi bọn họ.”
Rồi sau đó nói ra hai cái tên, chính là một diễn viên phụ không mấy nổi bật và Điền Băng Tuyết.
Đội trưởng Dương cũng không hỏi nhiều, đồng ý, sau đó quay đầu dặn người theo sát, miễn cho nơi này bọn họ quá bận rộn mà quên giữ người lại.
Đoàn người vòng quanh đám người tập trung ở bãi cỏ đào một vòng cũng tưới nước một vòng, tuy rằng nhìn thế nào cũng giống như đang trồng cây, nhưng mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi, không có người nào khờ khạo đến mức nghi ngờ Hạ Tuy như tình tiết trong phim truyền hình.
Thứ nhất ngoại trừ tin tưởng đạo diễn Mao phí tâm sức đi tìm Hạ nhị thiếu, bọn họ cũng không còn cách nào khác, đây cũng không phải trò đùa, Điền Băng Tuyết gặp chuyện đáng sợ như vậy, thử hỏi nếu bọn họ gặp phải, có thể được may mắn như vậy sao?
Liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, không ai dám mạo hiểm.
Thứ hai đương nhiên cũng là bởi vì mọi người đều đã lăn lộn trong giới giải trí vài năm, chỉ nhìn những người của cảnh sát đều rất kính trọng vị Hạ nhị thiếu này, bọn họ còn có thể nghi ngờ?
Vậy thì phải tự xem bản thân mình có bản lãnh gì mới có phần can đảm này?
Chờ đến Hạ Tuy mang người chôn đồ vật xong rồi, mọi người tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến mười hai giờ trưa, đạo diễn Mao vô cùng vui mừng từ trong phòng đi ra, bảo mọi người có thể an tâm trở về, “Hạ trưởng phòng nói đã không có việc gì, nếu còn ai có cảm giác không thoải mái, có thể tới chỗ của tôi nhận một lá bùa đem về đeo vài ngày.”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, Hạ nhị thiếu bận bịu xong để mặc bọn họ ngồi ở đây hơn hai giờ, sau đó liền tỏ vẻ không có việc gì?
Không cần kiếm gỗ đào, tế trời, phun lửa, đốt bùa, niệm kinh, nhảy nhót các kiểu hay sao? Không phải là đang đùa giỡn với bọn họ chứ? Đạo diễn muốn quay hậu trường hay sao?
Diễn viên nam chính Canh Nhất Phi cười đứng lên, dẫn đầu đi đến nhận một lá bùa trên tay đạo diễn Mao, để vào trong túi lúc này mới ôn hòa hỏi đạo diễn Mao, “Đạo diễn, vừa rồi chúng tôi ngồi ở đây là đã bắt đầu thanh tẩy những thứ trên người chúng tôi rồi sao? Tại sao không có cảm giác gì hết, thấy rất huyền huyễn luôn, haha, không giống với trong phim truyền hình chút nào.”
Tư Nhụy kéo Điền Băng Tuyết đến cùng nhau nhận bùa, nghe vậy giống như nói đùa liếc nhìn Canh Nhất Phi, “Anh Canh thật biết đùa, trong phim ảnh còn không phải là để thu hút người xem, nếu thật sự diễn giống như ngoài đời thật, vậy phim ma chẳng phải không có cái gì ngoài không khí hay sao? Dù sao không phải ai cũng có thể nhìn thấy ma quỷ, đúng không?”
Tư Nhụy nói rất có lý, lại dùng giọng điệu đùa giỡn, Canh Nhất Phi cũng chỉ có thể thầm cáu giận trong lòng, trên mặt vẫn mỉm cười như trước.
Cũng không biết Tư Nhụy này có ý gì, chẳng lẽ coi trong Hạ nhị thiếu kia? Hôm nay đã hai lần làm mất mặt hắn ta rồi.
Canh Nhất Phi không phải người của Húc Dương, đương nhiên không biết Hạ Tuy và Giang Húc ngầm có mối quan hệ rất tốt, còn những tin tức đồn đãi trên báo mạng, Canh Nhất Phi cũng là người của giới giải trí, đời nào lại đi tin những thứ kia.
Cảm giác oán giận này cũng chỉ có bản thân mình biết, đạo diễn Mao là một người đàn ông, lại đang trong tâm trạng kích động, làm sao có thể nhìn ra.
"Đúng vậy, đó là bởi vì mọi người không nhận ra, vừa rồi Hạ trưởng phòng giúp tôi mở âm nhãn, chỗ mọi người ngồi đến ánh nắng cũng bị khí đen che phủ, vẫn là những đồ vật Hạ trưởng phòng vùi vào đất hút đi khí đen. Dù sao bây giờ tôi cảm giác cả người thoải mái nhẹ nhàng, so với trước kia còn nhẹ nhàng hơn."
Đạo diễn Mao đương nhiên sẽ không nói thật ra bản thân đã dựa vào quan hệ với Tề Huy để xin được từ chỗ Hạ trưởng phòng một viên ngọc châu, một viên nhỏ xíu, đang đeo trên cổ tay ông ta, bây giờ cả người cảm giác nhẹ nhàng, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn vô số lần.
Vốn dĩ mọi người còn đang há hốc mồm, có điều nhìn thấy Canh Nhất Phi và Tư Nhụy đã đi trước nhận lá bùa, mọi người mặc kệ mình có thoải mái hay không thoải mái, cứ đi trước nhận một lá bùa, mặc kệ dùng được hay không, ít nhất có lá bùa phòng thân hoặc dùng an ủi tâm lý cũng tốt mà.
Lúc này có người nghe thấy đạo diễn Mao nói như vậy, nhất thời tò mò đứng lên, có người hỏi đạo diễn Mao mở âm nhãn có cảm giác gì, có phải có thể nhìn thấy quỷ hay không.
"Cảm giác? Có cảm giác giống như đeo kính nhìn ban đêm vậy."
"Nơi ở của Hạ trưởng phòng làm sao có thể có quỷ?"
"Vậy, đạo diễn, nếu đã kết thúc, chúng tôi có thể nhìn xem những thứ Hạ trưởng phòng chôn xuống là gì không?"
Có người trong lòng vẫn không tin, cứ cảm thấy bản thân mình đã ôm mong đợi ngồi chờ lâu như vậy, kết quả một chút động tĩnh cũng không có thì đã kết thúc rồi?
Đạo diễn Mao nghiêm mặt, "Như thế nào, sự việc được giải quyết còn không vui? Vậy vừa hay, Hạ trưởng phòng muốn đến thôn Dạ Nha, các người ai tình nguyện dẫn đường? Đến nơi đó có thể sẽ lại bị dính uế khí.".
||||| Truyện đề cử: Trò Chơi Sinh Tồn Sắc Tình |||||
Đạo diễn Mao vừa nói lời này, ai còn dám hé răng, chỉ có thể nói thầm trong bụng, chứ thật sự lấy mạng của mình ra để đôi co, ai sẽ đi? Có phải là não tàn đâu.
Đạo diễn Mao khoát tay, quay đầu đi tìm nhà làm phim còn ở bên trong mong chờ có thể xin Hạ trưởng phòng món đồ trừ tà gì đó, “Những thứ bên ngoài mọi người muốn xem cũng được, nhưng đừng có ngại mạng dài quá mà chạm tay vào, được rồi được rồi mọi người về đi, nhiệm vụ quay phim tạm thời dời lại nửa tháng sau, chờ khi chọn được địa điểm quay phim khác sẽ thông báo với mọi người."
Có vài người vừa nghe vật đó không thể sờ vào, hình như là có đồ vật gì muốn mạng của bọn họ, đương nhiên chỉ nhận bùa rồi ngoan ngoãn rời đi, đương nhiên cũng có người gan lớn, dùng gậy gỗ đào lên, nhìn thấy đồ vật bên trong cũng rất hoảng sợ.
Rõ ràng trước lúc chôn đồ bọn họ có nhìn thấy đó là những thứ gì, bây giờ những thứ đó vẫn còn, nhưng toàn bộ đều bị bám một lớp gì màu đen như mực nước.
Nước đen cũng không yên tĩnh, mà vừa nhìn thấy sẽ khiến người ta có cảm giác uy hiếp rất rõ ràng.
Những người khác đứng bên cạnh vây xem cũng đã nhìn thấy được, mỗi người không ai nói với ai lời nào, thành thật không tiếp tục chần chờ nữa, tránh xa chỗ chôn đồ vật rồi nhanh chóng rời khỏi.
Hạ Tuy cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, những việc vụn vặt đó không tồn tại trong tính toán của hắn.
Bây giờ hắn đang hỏi chuyện Điền Băng Tuyết và một diễn viên phụ tên là Quý Khương, trong số những người của đoàn làm phim, chỉ có trên người hai người này có uế khí nồng đậm nhất.
Điều Hạ Tuy cần phải làm là để hai người kia cố gắng nhớ lại thật rõ ràng lúc mình ở thôn Dạ Nha đã đi đến những nơi nào, làm những việc gì hoặc đã ăn những thứ gì, thậm chí có từng ăn những loại rau quả dại đặc sản chỉ có ở địa phương đó hay không. Điền Băng Tuyết tuy không rõ lý do, nhưng cũng nghiêm túc nhớ lại mọi chuyện.
Tuy rằng đoàn phim của bọn họ ở lại thôn nhỏ trong núi đó đã hơn một tháng, nhưng bởi vì việc quay phim gấp rút, mọi người cũng hi vọng có thể nhanh chóng hoàn thành công việc quay chụp ở đây để rời đi, bởi vì mọi người đều nhất trí cho rằng, cho dù là quay phim ở sa mạc thì cũng còn tốt hơn ở nơi đó.
Trong thôn mặc dù có cư dân, nhưng rất ít người, địa điểm quay phim của bọn họ lại ở trên núi, rắn, trùng, chuột, kiến không nói, thậm chí đến nước cũng không có đủ để sau khi bọn họ làm việc mệt nhọc cả ngày được tắm rửa thoải thích một phen.
Điều này làm cho những người sạch sẽ ngăn nắp trong giới giải trí vô cùng khó chịu, cho dù là quay phim ở sa mạc, tốt xấu gì người ta còn có xe tiếp việc, nhưng ở đây là thôn nhỏ trong núi thì mọi thứ đều phải dựa vào sức người mang tới, hơn nữa muốn tiếp viện đồ đạc thì cũng phải đi hơn ba mươi dặm ra trấn nhỏ phía ngoài mới có thể miễn cưỡng mua được một ít nhu yếu phẩm.
Kể từ đó, toàn đoàn phim có thể nói là vô cùng đồng tâm hiệp lực, đến cả nhân vật nữ số 4 ngày thường thích làm màu nhất cũng thành thật mỗi ngày cố gắng quay phim, lúc không diễn thì tích cực ở lại trong lều trại hoặc là ngồi ở tại hiện trường quay phim để đọc kịch bản, điều này dẫn đến bọn họ có rất ít những đồ vật tiếp xúc khác với mọi người.
Dù thời gian trôi qua có lâu hơn, Điền Băng Tuyết cũng có thể nhớ được rõ ràng, từ đó, lại cộng thêm có Quý Khương cùng nhau so sánh, kết quả dừng lại ở một cây cổ thụ.
Nơi đó là cây Tổ tiên của những người dân trong thôn, không có cách nói gì cụ thể, chỉ là có một truyền thuyết như vậy, nói là bởi vì có cây kia nên mới có ngọn núi kia.
Điều này còn liên quan đến truyền thuyết bản địa nơi đây, đến hai người Điền Băng Tuyết cũng không biết rõ lắm, chỉ là ngẫu nhiên có nghe nói đến “cây Tổ tiên” này thôi.
"Được rồi, cảm ơn hai vị đã giúp đỡ, nếu như có chuyện, sau này trực tiếp đến hẻm 1 đường Ngô Đồng tìm Văn phòng của chúng tôi."
Không nghĩ tới chỉ là bị hỏi chuyện mà lại có được lời hứa hẹn như vậy, Quý Khương và Điền Băng Tuyết đều rất vui mừng, vội vàng cảm ơn Hạ Tuy.
Hạ Tuy bảo hai người đi về trước, nhưng Quý Khương đi rồi, Điền Băng Tuyết lại chần chờ trong chốc lát, chờ đến khi trong phòng tạm thời không có người khác lúc này mới ngại ngùng hỏi Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, vị tiên sinh nhỏ hôm nay tới đón chúng tôi, xin hỏi tôi có thể tặng đồ cho vị ấy không? Hôm nay vị ấy đã cứu chúng tôi rất nhiều lần, tôi và chị Kim đều rất muốn cảm ơn, hy vọng có thể báo đáp một chút ân cứu mạng của vị ấy đối với chúng tôi."
Hạ Tuy không nghĩ tới Điền Băng Tuyết ở lại là vì chuyện này, ngẫm nghĩ, quay đầu hướng về phía cái bàn nói chuyện với không khí vài câu.
Có vẻ là đã được ai đó đồng ý, Hạ Tuy gật gật đầu đứng lên, tạm thời nhường gian phòng cho một người một quỷ, “Nó tên là Tiểu Dạ, là cháu của tôi, cô có thể tự mình nói cảm ơn với nó.”
Điền Băng Tuyết căng thẳng nhìn theo bóng dáng Hạ Tuy, lại quay đầu nhìn trên bàn làm việc, chỉ thấy trên bàn vốn không có một bóng người đã dần dần lộ ra một người đang đi tới.
Điền Băng Tuyết vốn có chút căng thẳng, nhưng sau khi nhìn rõ anh bạn nhỏ trắng nõn bụ bẫm mặc áo sơ mi trắng quần tây đen có vẻ mặt nghiêm túc, chẳng biết tại sao, tâm trạng lại thả lỏng kì diệu.
A quả nhiên, giọng nói còn hôi sữa, bề ngoài lại siêu siêu dễ thương như vậy a.
Mặc dù Hạ Tuy bảo Hạ Dạ đi bảo vệ Điền Băng Tuyết, có điều đối phương lại chân thành muốn cảm ơn cậu, Hạ Tuy cũng có lòng muốn Hạ Dạ tiếp xúc với nhiều người hơn.
Hạ Dạ từ sau khi đi theo con đường Quỷ tu, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được cậu lớn lên rất rõ ràng, lần trước sau khi cùng Tiểu Hắc ở địa phủ cả ngày, mãi đến nửa đêm mới trở về thì hôm sau giống như mầm lúa lớn nhanh như thổi, Hạ Tuy lại tốn thời gian đặt mua quần áo lần nữa cho cậu, bởi vì Hạ Dạ tỏ vẻ bản thân đã lớn rồi, cho nên không thể mặc quần yếm giống như những bạn nhỏ ở nhà trẻ được.
Hạ Tuy nghĩ Hạ Dạ có thể tự chọn lựa quần áo mình muốn mặc, đây cũng là chuyện tốt, cho nên bảo Hạ Dạ tự mình lên mạng xem những kiểu quần áo mình thích, sau đó Hạ Tuy sẽ làm rồi đốt cho cậu.
Bây giờ Hạ Dạ đã có bộ dáng hơn hai tuổi, nói chuyện, đi đường hay chạy nhảy cũng không quá mức kì quái, coi như là xuất hiện trước mặt người khác cũng không quá bất thường.
Bởi vậy mặc dù Điền Băng Tuyết nhìn thấy Hạ Dạ rồi có ra ngoài nói gì đó, không nói đến sự tồn tại đặc biệt của Văn phòng hỗ trợ xã hội, thì bọn người Hạ Tuy cũng có thể tự xử lý được.
Hạ Tuy sau khi ra khỏi phòng đã đi tìm bọn người đội trưởng Dương, còn về nhà làm phim muốn tìm vật trừ tà, vốn dĩ Hạ Tuy không có nghĩ gì, cho thì cứ cho thôi, nhưng Hạ Đông lại gian xảo chạy tới nói với Hạ Tuy có thể đem cái này thành một nghề phụ, kiếm tiền giúp Văn phòng để tăng thêm phúc lợi cho đơn vị.
Kỳ thật Hạ Tuy cũng hiểu, ngoài trừ cái mà Hạ Đông gọi là kiếm tiền, cũng cần phải có một giới hạn.
Bằng không nếu cứ miễn phí ai muốn cho thì cho, vậy Văn phòng hỗ trợ xã hội cũng không cần làm việc gì nữa, mỗi ngày Hạ Tuy đều bận rộn vẽ đủ loại bùa cho toàn bộ xã hội rồi.
Hạ Tuy biết ý tốt của Hạ Đông, bản thân hắn bình thường sẽ không kiên nhẫn suy nghĩ những chuyện đó, Hạ Đông là đang suy nghĩ vì Văn phòng, Hạ Tuy đương nhiên không có ý kiến gì, cứ để mặc Hạ Đông xử lý, bản thân mình thì bàn với Tiểu Uông xem có thể điều tra được tư liệu của thôn Dạ Nha hay không.
Điều tra tư liệu đương nhiên là sở trường của Tiểu Uông, Hạ Tuy vừa hỏi thì Tiểu Uông đã tỏ vẻ hắn đã sớm liên hệ nhận được những tư liệu cụ thể rồi, sau đó có thể trực tiếp từ trên mạng gởi về đây.
Hạ Tuy đang trên đường về văn phòng, vừa vặn lấy máy tính bảng của Hạ Đông xem những tư liệu vừa được gởi tới.
Thôn Dạ Nha cũng thuộc thành phố Hải, vị trí vô cùng hẻo lánh, xem như núi nằm trong núi, địa hình địa mạo rất kỳ lạ, ở giữa núi có một ngọn núi được vây quanh bởi sông lớn, trung gian là đột ngột nhô ra.
Từ trên bản đồ nhìn xuống, giống như một đỉnh núi cô độc bị dòng sông ngăn cách.
Ngọn núi lớn có một cái tên rất hợp, đó là Hắc Sơn, thị trấn nơi đó cũng gọi là trấn Hắc Sơn.
Tên của ngọn núi này khiến nhiều người không kìm lòng được liên tưởng đến một câu truyện Liêu trai là Hắc Sơn lão yêu, còn ngọn núi này là “Yêu” hay là “Thần”, Hạ Tuy còn cần phải đi đến xem mới biết.
Mà trong tư liệu cũng có “cây Tổ tiên” mà Điền Băng Tuyết từng đề cập tới, đó là một cây Bạch quả mọc ở đầu thôn Dạ Nha.
Cây bạch quả là một tồn tại rất đặc biệt, giống như la bàn của Hạ Tuy, cũng được làm từ gỗ cây bạch quả, cây bạch quả có thể thông âm dương.
Mặt khác, dân gian cũng có truyền thuyết, nói cây bạch quả có thể bảo vệ một cõi bình an, trong một thôn nếu có một cây bạch quả cổ thụ, vậy thì những người trong thôn đó đều có phúc khí.
Đã từng có một thôn nọ có một cây Bạch quả cổ thụ bị một thương nhân nhìn trúng, ra giá hơn một vạn muốn mua, nhưng toàn bộ thôn dân lại không đồng ý, việc này còn lên báo nữa.
Có nhiều người trẻ tuổi không thể hiểu được, nhưng phàm là người hơi có tuổi tác thì lại tin tưởng những thứ đó, hoàn toàn đồng ý với cách làm này.
"Chuẩn bị một chút, sáng mai chúng ta xuất phát."
Hạ Tuy đọc xong tư liệu, tựa đầu vào ghế xe.
Tiểu Vương và Hạ Đông đều tỏ vẻ không thành vấn đề, Hạ Tuy nói với bọn họ cũng là để bọn họ trở về báo với người nhà một tiếng.
Bằng không theo ý của Hạ Tuy, hắn hi vọng có thể xuất phát càng sớm càng tốt.
Thôn Dạ Nha trong trấn Hắc Sơn nằm ở địa phận tiếp giáp giữa Hải thành và một thành phố khác, địa thế kỳ lạ, đất đai cằn cỗi, thật sự không biết thuộc vùng đất của thành phố nào.
Mười năm gần đây thường xuyên đổi tới đổi lui, đến cuối cùng trở thành “Vùng đất bị bỏ quên”, đương nhiên cũng vì vậy mà trở thành khu vực nghèo khó nhất trong một đô thị lớn như Hải thành, thậm chí điều kiện còn kém hơn bên đảo đánh cá của già Lý, đường xá thông thương còn chưa làm hoàn chỉnh.
Truy tận cùng việc này, trừ bỏ do vị trí của nó còn chưa rõ ràng thuộc thành phố nào, còn liên quan đến điều kiện tự nhiên kỳ lạ của nó, đường đã làm xong, rõ ràng ở những nơi khác có thể dùng đến bốn năm năm, những ở nơi đó thì chỉ được một năm đã hư hỏng hoàn toàn.
Lúc mới đầu còn bởi vì vậy mà nắm đầu một vài công ty thi công, sau đó được chuyên gia giám định mới phát hiện, quốc lộ nhanh chóng bị hư hỏng cũng không liên quan đến chất lượng công trình, mà là do hệ thực vật ở Hắc Sơn phát triển quá mạnh mẽ, cho dù là dùng xi măng làm đường cũng sẽ rất nhanh bị các loại thực vật dưới nền đất mọc lên làm hư hại.
Vì thế sau đó làm đường cũng chỉ có thể mỗi năm rải vài lần đá cuội rồi thôi.
Hạ Tuy bảo Tiểu Uông dừng xe ở trước đường Ngô Đồng, tự hắn dẫn theo Hạ Dạ trở về, Hạ Dạ đã hiện hình, tựa như một đứa trẻ con bình thường đi vững vàng bên chân Hạ Tuy.
Chờ đi qua một bức tường, Hạ Tuy dừng bước lại, nhìn thấy phía trước cửa lớn của văn phòng có một chiếc xe màu đỏ đang đậu.
Là xe của Giang Húc.
Ngoài cửa không có người, hẳn là đã đi vào, Hạ Tuy cũng chỉ tạm ngừng lại một chút, Hạ Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, Hạ Tuy khom lưng ôm cậu lên, thuận miệng nói: "Tiểu Hắc còn chưa sửa cầu xong hay sao? Buổi tối cháu xuống dưới đó hỏi xem nó có cần giúp đỡ gì không."
Hạ Dạ bị đề tài của Hạ Tuy làm phân tán sự chú ý, không có thời gian suy nghĩ điều khác thường của Hạ Tuy mà vừa rồi cậu phát hiện, “Được rồi, lát nữa cháu sẽ đi xuống, chuyện lần này có chút kỳ lạ, vẫn nên mang Tiểu Hắc lên thì tốt hơn, thuận tiên cháu sẽ đến hỏi Nhân thư một chút, xem nó có biết chuyện của Hắc Sơn hay không.”
Hạ Dạ nói khiến Hạ Tuy đồng dạng cũng dời trọng tậm suy nghĩ, không có tiếp tục nghĩ những chuyện vô nghĩa như Giang Húc đến đây làm gì nữa, nói với Hạ Dạ nghi ngờ của mình, “Tiểu Dạ, cháu có cảm thấy toàn bộ địa phận của Hải thành đều có kỳ lạ hay không? Năm nay liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, toàn bộ đều tập trung ở địa phận của Hải thành này.”
Mà sự việc hầu như đều rất nghiêm trọng, lần đầu tiên là Thi quỷ thiếu chút nữa đã luyện thành, Không Huyền không phải người của Hải thành, kẻ thù của lão cũng không ở Hải thành, cớ vì sao đối phương nhất định phải nuôi Thi quỷ ở Hải thành đây?
Miêu Kim Hoa luyện da Mỹ nhân cũng từng nói với hắn một việc lạ mà mụ ta không rõ, da Mỹ nhân trên người đối phương vốn có thể sử dụng mười mấy năm, nhưng vừa bước vào địa phận Hải thành thì tốc độ lão hóa của da Mỹ nhân lại càng nhanh hơn.
Bút thần chế tạo cảnh trong mơ, cũng chỉ giới hạn trong khu vực Hải thành, suýt nữa dẫn đến tình trạng “Mạt thế trùng sinh” lan rộng, trực tiếp hóa Hải thành trong hiện thực chuyển thành hư ảo.
Mặt khác còn có Ánh sáng của Hải thần, Ánh sáng và Cái bóng đều ở địa phận của Hải thành, Bút thần cũng xuất hiện một cách ly kỳ trong biển, bây giờ lại xuất hiện uế khí nồng đậm như mực đen ở tại trấn Hắc Sơn.
Cẩn thận tính toán, trừ bỏ những vụ án do con người gây ra, những vụ án do tự nhiên đều ở Hải thành, cho nên vùng đất nơi này đến tột cùng là có bí mật gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.