Chương 127: Trở về Hải thành
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
18/03/2022
Lời Tiểu Uông nói ra cũng khiến Hạ Đông sửng sốt, lúc này tập trung nhìn kỹ mới phát hiện không thích hợp.
Hạ Tuy cầm quần áo sạch, trước tiên trấn an hai người, “Không sao cả, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, có đồ vật rơi vào mắt, mỗi ngày tu hành trị liệu một thời gian là có thể khôi phục. Hơn nữa dùng âm nhãn cũng có thể nhìn thấy mọi người, cũng không quá phiền phức đâu.”
Tuy rằng nói là có thể trị khỏi, nhưng trong cảm nhận của Tiểu Uông và Hạ Đông, trưởng phòng lợi hại như vậy mà cũng bị thương nghiêm trọng, có thể thấy tình hình chiến đấu có bao nhiêu nguy hiểm.
Là nhân viên của văn phòng, nhưng bọn họ lại không thể giúp đỡ được gì, tâm trạng của hai người nặng nề tạm tời rời khỏi gian phòng.
Nước ở đây không đủ dùng, lão trưởng thôn bảo vợ đưa tới một chậu nước ấm nhỏ, Hạ Tuy dùng khăn mặt lau rửa vài nơi trên người, lúc này mới thay quần áo.
Nói thật, lúc trước nửa người trên không mặc quần áo lại bị người khác tới gần, cảm thấy không thoải mái chút nào.
Sau khi thay quần áo, Hạ Tuy lại gọi lão trưởng thôn, vốn muốn nói với bọn họ tình hình trên núi hiện nay, nhưng không nghĩ rằng Hắc Sơn đã nói với các thôn dân rồi.
"Hạ trưởng phòng, kính nhờ cậu nói cho chúng tôi biết thật ra Sơn thần đã xảy ra chuyện gì, trước kia chúng tôi đều cho rằng Sơn thần đời đời lưu truyền tới nay không phải là thần." Mà là Sơn quỷ làm hại bọn họ không thể tự do chỉ có thể chịu cảnh sinh hoạt nghèo khổ.
Sáu vị trưởng thôn còn lại cũng sôi nổi phụ họa, mong muốn Hạ Tuy có thể giải thích nghi hoặc của bọn họ.
Hạ Tuy suy nghĩ một chút, lại hỏi Tiểu Uông xem tình huống này có thể cho mọi người biết hay không.
"Bọn họ vốn là người ở Hắc Sơn, Hắc Sơn xảy ra những sự kiện thần quái cũng không ít, có thể cho bọn họ biết tiền căn hậu quả, còn nếu có người truyền ra ngoài, bộ môn liên quan sẽ xử lý được."
Để bảo vệ Văn phòng hỗ trợ xã hội, bên trên phái một đội giải quyết hậu quả chuyên nghiệp đi theo hộ tống, nơi nào có mặt của Văn phòng thì nơi đó sẽ có người của đội hộ tống, bình thường những bình luận trên mạng xã hội đều sẽ có đội hộ tống đọc qua để tiện kiểm soát tình hình.
Một khi đã như vậy, Hạ Tuy cũng không cần giấu diếm, kể hết chuyện hơn một ngàn năm trước, mối quan hệ của miếu thờ và Hắc Sơn với Hắc Thủy cho các vị thôn trưởng biết.
"Hắc Sơn huynh nói với tôi, Thiên đạo phạt nó sau này tiếp tục bảo vệ người của Hắc Sơn, tôi thấy tất cả uế khi trên núi đều đã được sinh khí tách ra, Hắc Sơn huynh hẳn là bởi vì cố gắng hao phí tu vi của mình để bảo vệ các người cho nên được hưởng công đức, khôi phục tu vi, sau này hoa màu và nước trên núi đều sẽ được khôi phục lại bình thường."
Biết Hắc Sơn vì bảo vệ mọi người mà phải chịu nguy cơ bị uế khí cắn nuốt hầu như không còn, vài vị thôn trưởng còn xấu hổ che mặt khóc than, chờ ngh được Hắc Sơn còn bị trừng phạt, có vài vị thôn trưởng vô cùng sốt ruột.
"Hạ trưởng phòng, Sơn thần là vì bảo vệ chúng tôi, sao có thể bị trừng phạt được chứ!"
"Đúng vậy, coi như là liên lụy chúng tôi, nhưng cũng là do tên yêu quái Hắc Thủy kia hại Sơn thần, sao lại có thể nói Sơn thần bị Hắc Thủy theo dõi mà không bị Hắc Thủy hại thì lại có tội được!"
Mọi người vô cùng tức giận, Hạ Tuy thấy bọn họ thật lòng lo lăng cho Hắc Sơn, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười.
Vốn dĩ muốn lên tiếng trấn an mọi người, có điều nghĩ tới gì đó, Hạ Tuy đột nhiên nghiên đầu nói với không khí, “Hắc Sơn huynh, bây giờ huynh có nghe thấy chúng tôi nói không? Bọn người của trưởng thôn rất lo lắng, huynh có muốn nói gì hay không?”
Mười mấy người trong nhà nhất thời kinh ngạc, sau đó hiểu được Hạ Tuy là có ý gì, khẩn trưởng im lặng chờ đợi.
Hạ Tuy lại gọi một tiếng "Hắc sơn huynh", giọng nói hàm hậu ngô nghê lúc này mới từ từ cất lên, “Các ngươi, các ngươi đừng nóng giận, cho dù không có trừng phạt, ta cũng nguyện lòng bảo vệ các ngươi.”
Nói xong Hắc Sơn im lặng, giọng nói lại có chút mất mạc, rồi lại cố lấy lại tinh thần, “Có điều sau này các người có thể đi ra ngoài sinh sống, nghe nói thành thị bên ngoài có rất nhiều người, nhiều hơn cả một vạn trấn nhỏ phồn hoa nhất của chúng ta ở đây, các người đi ra ngoài nhất định có thể sống tốt hơn. Năng lực của ta có hạn, các người đi xa ta sẽ không có cách nào bảo vệ các người nữa, có điều không sao cả, các người có yêu cầu gì có thể trở về tìm ta.”
Hắc Sơn nghĩ mọi người chắc chắn đều sẽ dọn đi, rồi sẽ không muốn trở về nữa, dù sao nhiều năm như vậy, đều là do nó cố tình giữ mọi người lại trên núi.
Nghĩ đến sau này trên núi sẽ không có người nói chuyện hay sinh sống nữa, Hắc Sơn rầu rĩ không vui, không muốn nói chuyện.
Bọn người lão trưởng thôn cũng vội vàng tỏ vẻ những người trẻ tuổi có thể sẽ đi ra ngoài, nhưng thế hệ của bọn họ nhất định sẽ ở lại, Hắc Sơn chính là nguồn gốc của bọn họ, lá rụng về cội, bọn họ còn có thể đi đâu được?
Hắc Sơn không dám tin, sau khi xác định thì vui phát điên, mặt đất cũng chấn động một chút, làm đám người già sợ tới mức vội vàng đỡ tường đỡ bàn.
Hạ Tuy đỡ trán, "Hắc Sơn huynh, nếu huynh muốn để bọn họ sinh sống ở đây, thứ trước tiên cần thay đổi chính là huynh đừng có nhích tới nhích lui, nếu bây giờ tu vi của huynh đã khôi phục, không bằng thử ngưng tụ bản thân mình thành từng đồ vật, hoặc là cành cây ngọn cỏ, động vật gì đó."
Hắc Sơn hưng trí bừng bừng thử xem sao, kết quả cả buổi đều không được, lúc này mới ngượng ngùng tỏ vẻ sau khi mình được Thiên đạo thưởng cho thì đã dùng hơn một nửa sinh khí khôi phục mọi thứ trên núi, phải đợi qua một thời gian ngắn từ từ khôi phục lại thử lần nữa xem sao.
"Trong khoảng thời gian này ta sẽ đi ngủ, cố gắng không ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người."
Nói xong đột nhiên nhớ tới việc gì, nhanh chóng nói với đám người lão trưởng thôn sau khi trở về trồng trọt nhất định được mùa, còn có thể đào giếng trong thôn, “Các người chọn được chỗ tốt thì nói vị trí với ta, ta sẽ dời mạch nước ngầm lại đó.”
Đúng thật là thần trí đã được khai mở hoàn toàn rồi.
Hắc Sơn nói gió chính là mưa, để sớm khôi phục sinh khí có thể ngưng tụ được thân thẻ khác, Hắc Sơn vừa dứt lời đã chìm vào ngủ say.
Nói là ngủ say, kỳ thật đối với đồ vật mấy vạn năm cũng không di chuyển như Hắc Sơn mà nói thì ngủ say chẳng khác gì thả lỏng tinh thần lâm vào tu hành.
Sau khi các vị trưởng thôn thương lượng với nhau, lại hỏi Hạ Tuy, biết miếu thờ trên núi bây giờ thật sự đã có thể tế bái Sơn thần, mọi người về thôn của mình trước, sau khi hẹn thời gian sẽ cùng tụ họp tại miếu thờ để trùng tu ngôi miếu, lại phái thêm vài người tự nguyên vào miếu thay nhau quét tước nhang khói, sau này bọn họ cũng sẽ khôi phục thói quen ngày nghỉ lên núi bái Sơn thần, hy vọng hương khói ít ỏi mà mọi người góp nhặt có thể giúp Sơn thần sớm ngày khôi phục tu vi.
Được ông trời ban thưởng, vậy mà hơn phân nửa đều dùng trên người bọn họ, Sơn thần như vậy, nếu bọn họ không biết trân trọng thì đúng là lòng lang dạ sói mà!
Ba người Hạ Tuy, Tiểu Uông và Hạ Đông ở lại nhà của lão trưởng thôn nghỉ ngơi một đêm, qua ngày hôm sau liền rời khỏi, lúc đi là do Hắc Sơn đưa bọn họ xuống núi, trên đường Hắc Sơn còn vô cùng tò mò vây xem bọn người Hạ Tuy lên xe việt dã, còn rất mong muốn có thể nhìn thấy thành thị to lớn bằng một vạn cái trấn nhỏ nhiều người như vậy.
Hạ Tuy an ủi nó, "Chờ sau này ngươi có thể ngưng hóa thành động vật hoặc thực vật, đến lúc đó bảo bọn người trưởng thôn gọi điện cho ta, ta sẽ tới đón ngươi ra ngoài chơi một chuyến.”
Hắc Sơn vừa nghe, vui đến quên trời quên đất, may mắn nó còn nhớ là không thể tùy tiện nhúc nhích ảnh hưởng đến các thôn dân, cho nên nó cũng chỉ cười ngây ngô một trận, sau đó tỏ vẻ bản thân phải tu hành thật tốt.
"Sơn thần, vì sao ngươi lại thích những nơi có nhiều người vậy?"
Hạ Đông ngồi một bên tò mò hỏi.
Hắc Sơn cười ha ha, "Lúc trước là do ta nghe được một tiều phu cất tiếng hát nên mới có ý thức, sau đó lại cứu một thợ săn, hắn quỳ trên mặt đất cảm ơn ta, còn nói ta là Sơn thần."
Vì thế ngươi đã trở thành Sơn thần bảo vệ bọn họ mà không phải là Sơn quỷ hại người đúng không?
Hạ Tuy như được khai sáng, có thể nhìn thấy, đối với những tinh quái thì thời điểm bọn chúng sinh ra thần trí gặp gỡ sự vật sự việc gì thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến chúng, thậm chí khác xa những gì mà con người có thể giải thích được.
Tạm biệt Hắc Sơn, bọn người Hạ Tuy một đường trở về trấn Hắc Sơn, người của trấn Hắc Sơn cũng biết tối hôm qua xảy ra động đất ở Hắc Sơn, những ban ngành có liên quan cũng đã cử người đến cứu hộ.
"Đó là người phụ trách thu dọn, sẽ có rất nhiều tin đồn nửa thật nửa giả được loan truyền ra, càng nhiều lời đồn thì người bên ngoài sẽ càng không tin đó là sự thật."
Tiểu Uông giải thích một tiếng, sau đó lái xe rời đi, cũng không trở về khách sạn lúc trước mọi người đặt, dù sao bây giờ hai mắt Hạ Tuy không nhìn thấy, hơi bất cẩn sẽ bị người ta nhìn ra manh mối.
Vì tránh phát sinh thêm nhiều chuyện rắc rối, bọn người Hạ Tuy cũng không dừng lại trấn Hắc Sơn. Ngày đêm gấp rút lên đường, đến nửa đêm thì bọn người Tiểu Uông và Hạ Đông đã đưa Hạ Tuy về văn phòng hỗ trợ xã hội.
Nhìn thấy già Lý và Lý Hải Sinh luôn tay luôn chân chăm sóc Hạ TUy, lúc này Tiểu Uông và Hạ Đông mới thở phào từng người tự về nhà ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đến đơn vị, trưởng phòng bị thương, những việc bọn họ cần xử lí còn rất nhiều.
Ba con quỷ Hạ Dạ, Chu Khải và Ô huynh mãi đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại, ngoài Hạ Dạ, Chu Khải với Ô huynh còn cảm thấy nghi ngờ, “Lão đại, không phải chúng ta đến trấn Hắc Sơn hay sao? Sao đột nhiên quay về rồi?”
Tiểu Hắc tức giận dùng cái mũi phun bọn họ, "Các ngươi còn chưa tới Hắc Sơn thì đã ngủ mất, vẫn luôn ngủ đến lúc chúng ta giải quyết xong mọi chuyện mới tỉnh lại!"
Thật là, không có giúp ích được gì hết!
Lúc đó Tiểu Hắc lại mặc chiếc váy màu phấn hồng treo trong tủ quần áo để trong căn biệt thự xa hoa của nó, tuy rằng Hạ Tuy không nhìn thấy, nhưng lúc nằm trên ghế mây bên gốc hoa quế, Tiểu Hắc nhảy lên người hắn, Hạ Tuy vừa sờ là biết, vẻ mặt trở nên kì lạ, “Tiểu Hắc, ngươi không phải là bé trai hay sao?”
Nếu đã là bé trai thì sao lại muốn mặc váy?
Tiểu Hắc quay tròn vài vòng trên bụng Hạ Tuy tìm chỗ thoải mái nằm xuống, “À cái này, lúc mặc váy thì ta chính là bé gái, kỳ thật cũng không cần đổi tới đổi lui đâu, dù sao quần áo của chó thì đâu có phân biệt nam nữ.”
Giọng điệu vô cùng tùy ý, nói giống như hôm nay thời tiết tốt cho nên ta muốn biến thành con gái vậy.
Hạ Tuy vừa muốn đưa tay sờ Tiểu Hắc, nghe vậy yên lặng thay đổi phương hướng, xách cổ Tiểu Hắc đang mặc một chiếc váy công chúa vô cùng đáng yêu lạnh lùng ném xuống đất, “Một khi đã như vậy, hành vi của ngươi như thế quả thật rất bất nhã.”
Hạ Tuy đứng lên trở về phòng làm việc, chăm sóc cho La bàn.
Tiểu Hắc bị ném xuống đất mặt chó thộm ra, Hạ Dạ vốn đang ngồi xếp bằng trên bàn trà nhỏ cạnh đó, Tiểu Hắc khóc chít chít nhảy lên bàn, Hạ Dạ lại xuất chiêu quỷ bộ biến mất, xuất hiện trên ghế nằm, tỏ rõ ý không muốn tới gần Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lúc này trợn tròn mắt, sau đó đưa móng vuốt lên che miện, ngồi bệch xuống đất khóc hu hu, "Tại sao mọi người lại ghét bỏ ta?"
Hạ Dạ không còn lời gì để nói, chờ cho Tiểu Hắc khóc một hồi lâu cũng không có ý định dừng lại, Hạ Dạ thở dài, “Chú ấy là đang giận ngươi, bởi vì không đem giới tính của mình để trong lòng, nói năng bậy bạ.”
Tiểu Hắc cảm thấy chính mình rất oan uổng, nó vốn có thể tùy tiện biến hóa mà.
"Ta và bọn Chu Khải đều có thể tùy tiện biến hóa, nhưng chúng ta vẫn luôn là chính mình, còn ngươi thì sao?"
Nói cho cùng, Hạ Tuy không phải ghét bỏ Tiểu Hắc là bé trai hay là bé gái, dù sao trước giờ Hạ Tuy vẫn luôn xem Tiểu Hắc là con gái lớn mà nuôi, Hạ Tuy hi vọng Tiểu Hắc có thể nhận thức rõ ràng về bản thân mình hơn, nhưng mà bản thân Tiểu Hắc lại không hiểu.
Hạ Dạ cuối cùng nhắc nhở nó một câu, sau đó liền xoay người rời khỏi, nó phải luôn đi theo bên cạnh chú, miễn cho chú muốn uống nước cũng không nhìn thấy đường.
Hạ Tuy dùng âm nhãn có thể nhìn thấy khí của đồ vật, nói ví như động thực vật hay con người đều có khí đặc trưng, nhưng nếu những đồ vật phổ thông hằng ngày, tỷ như bát đũa, chén nước cầu thang các thứ, vậy thì không thể nhìn thấy được.
Tiểu Hắc mê mang nằm úp sấp tại chỗ, nghĩ nghĩ, nhảy xuống cái bàn trên mặt đất dậm chân, rồi sau đó nhảy dựng liền biến mất ở tại chỗ.
Tiểu Hắc chuẩn bị trở về đi hỏi Sổ sinh tử, thật ra nó là bé trai hay là bé gái?
Dung lượng não của Tiểu Hắc không đủ, những việc đã lâu không nghĩ tới cũng sẽ không ghi lại trong đầu, rất nhiều năm trước Tiểu Hắc đã không quan tâm bản thân mình, còn nói chi đến giới tính của bản thân nó.
Loại tồn tại giống như Tiểu Hắc, hình tượng bây giờ chính là do nó biến thành mà thôi, đại não đều không rõ ràng, làm sao có thể yêu cầu một thứ người ta huyễn hóa ra có thể phân biệt rõ giới tính chớ?
Không nói tới Sổ sinh tử đang bận rộn xử lý đám quỷ hồn của thôn dân từ Hắc Sơn đưa đến mà Tiểu Hắc còn đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy thì có bao nhiêu ngơ ngác, Hạ Tuy ở văn phòng sờ soạng một ngày, cũng đã dần quen thuộc với cách sống hiện giờ.
Lúc Giang Húc gọi điện thoại đến tìm hắn đã là ngày hôm sau, có thể nhanh như vậy biết Hạ Tuy đã trở về, đó là bởi vì Giang Húc rất quan tâm đến Văn phòng bên này.
"Hạ trưởng phòng, lần này anh về nhanh thật đấy, buổi trưa cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi, em cũng báo với anh tiến triển của quá trình thực nghiệm mệnh lý gần đây."
Giang Húc tuy rằng có chút buồn bực vì đối tượng của mình trở về mà không nói với bạn gái một tiếng nào, nhưng Giang Húc cũng chỉ buồn bực một chút, không thật sự để trong lòng.
Tính cách Hạ Tuy vốn là như vậy, lại vừa mới đi công tác trở về, những việc cần làm chắc là rất nhiều, Giang Húc gọi điện thoại hẹn ăn cơm cũng chỉ là muốn thử một chút, nếu Hạ Tuy từ chối thì cô cũng không đến mức tức giận.
Có lẽ người khác biết hai người bọn họ nói chuyện yêu đương thành ra trạng thái này sẽ cảm thấy kì lạ, nhưng Giang Húc cảm thấy như vậy vừa vặn rất tốt.
Đương nhiên, chờ sau này tình cảm nước chảy thành sông, ít nhất khi trở về có thể nói với nhau một tiếng thì càng tốt.
Không cần lúc nào cũng bên nhau, chỉ cần biết cả hai đang ở đâu trong lòng đối phương, như vậy là tốt rồi.
Hạ Tuy cũng không vội, nhưng nghĩ tới tình trạng hiện giờ của mình...
Hạ Tuy thở dài, nhíu mày, "Buổi trưa em lại đây đi, vừa lúc anh có chút chuyện muốn nói với em."
Nói đến nói chuyện, Giang Húc không có cảm thấy vui mừng, ngược lại trong lòng thấp thỏm, nắm di động bắt đầu chần chờ.
Nói chuyện chắc là không nói chuyện gì tốt rồi, những chuyển tỏ tình cầu hôn gặp phụ huynh này càng không có khả năng tồn tại, Giang Húc bắt đầu chần chờ có nên nói mình trưa nay có cuộc họp tạm thời không đến được hay không.
"Được rồi, em sẽ đến sớm một chút, anh có muốn ăn gì không, thuận đường em mang tới cho anh."
Trốn tránh cũng chỉ là nhất thời, Giang Húc biết Hạ Tuy nếu muốn nói việc gì đó thì tuyệt đối không thể bởi vì thay đổi thời gian mà thay đổi suy nghĩ đâu.
Có điều Giang Húc quyết định trước lúc nói chuyện sẽ dùng đồ ăn ngon để hối lộ bạn trai, không phải người ta nói con đường ngắn nhất chinh phục trái tim là đi qua dạ dày hay sao?
Tuy rằng khả năng nấu nướng của Giang Húc thê thảm tới trình độ có thể làm nổ cả nhà bếp, nhưng cô có tiền mà, có tiền thì có thể mời rất nhiều đầu bếp giỏi trên thế giới về giúp cô chinh phục dạ dày của người đàn ông này.
Hạ Tuy cầm quần áo sạch, trước tiên trấn an hai người, “Không sao cả, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, có đồ vật rơi vào mắt, mỗi ngày tu hành trị liệu một thời gian là có thể khôi phục. Hơn nữa dùng âm nhãn cũng có thể nhìn thấy mọi người, cũng không quá phiền phức đâu.”
Tuy rằng nói là có thể trị khỏi, nhưng trong cảm nhận của Tiểu Uông và Hạ Đông, trưởng phòng lợi hại như vậy mà cũng bị thương nghiêm trọng, có thể thấy tình hình chiến đấu có bao nhiêu nguy hiểm.
Là nhân viên của văn phòng, nhưng bọn họ lại không thể giúp đỡ được gì, tâm trạng của hai người nặng nề tạm tời rời khỏi gian phòng.
Nước ở đây không đủ dùng, lão trưởng thôn bảo vợ đưa tới một chậu nước ấm nhỏ, Hạ Tuy dùng khăn mặt lau rửa vài nơi trên người, lúc này mới thay quần áo.
Nói thật, lúc trước nửa người trên không mặc quần áo lại bị người khác tới gần, cảm thấy không thoải mái chút nào.
Sau khi thay quần áo, Hạ Tuy lại gọi lão trưởng thôn, vốn muốn nói với bọn họ tình hình trên núi hiện nay, nhưng không nghĩ rằng Hắc Sơn đã nói với các thôn dân rồi.
"Hạ trưởng phòng, kính nhờ cậu nói cho chúng tôi biết thật ra Sơn thần đã xảy ra chuyện gì, trước kia chúng tôi đều cho rằng Sơn thần đời đời lưu truyền tới nay không phải là thần." Mà là Sơn quỷ làm hại bọn họ không thể tự do chỉ có thể chịu cảnh sinh hoạt nghèo khổ.
Sáu vị trưởng thôn còn lại cũng sôi nổi phụ họa, mong muốn Hạ Tuy có thể giải thích nghi hoặc của bọn họ.
Hạ Tuy suy nghĩ một chút, lại hỏi Tiểu Uông xem tình huống này có thể cho mọi người biết hay không.
"Bọn họ vốn là người ở Hắc Sơn, Hắc Sơn xảy ra những sự kiện thần quái cũng không ít, có thể cho bọn họ biết tiền căn hậu quả, còn nếu có người truyền ra ngoài, bộ môn liên quan sẽ xử lý được."
Để bảo vệ Văn phòng hỗ trợ xã hội, bên trên phái một đội giải quyết hậu quả chuyên nghiệp đi theo hộ tống, nơi nào có mặt của Văn phòng thì nơi đó sẽ có người của đội hộ tống, bình thường những bình luận trên mạng xã hội đều sẽ có đội hộ tống đọc qua để tiện kiểm soát tình hình.
Một khi đã như vậy, Hạ Tuy cũng không cần giấu diếm, kể hết chuyện hơn một ngàn năm trước, mối quan hệ của miếu thờ và Hắc Sơn với Hắc Thủy cho các vị thôn trưởng biết.
"Hắc Sơn huynh nói với tôi, Thiên đạo phạt nó sau này tiếp tục bảo vệ người của Hắc Sơn, tôi thấy tất cả uế khi trên núi đều đã được sinh khí tách ra, Hắc Sơn huynh hẳn là bởi vì cố gắng hao phí tu vi của mình để bảo vệ các người cho nên được hưởng công đức, khôi phục tu vi, sau này hoa màu và nước trên núi đều sẽ được khôi phục lại bình thường."
Biết Hắc Sơn vì bảo vệ mọi người mà phải chịu nguy cơ bị uế khí cắn nuốt hầu như không còn, vài vị thôn trưởng còn xấu hổ che mặt khóc than, chờ ngh được Hắc Sơn còn bị trừng phạt, có vài vị thôn trưởng vô cùng sốt ruột.
"Hạ trưởng phòng, Sơn thần là vì bảo vệ chúng tôi, sao có thể bị trừng phạt được chứ!"
"Đúng vậy, coi như là liên lụy chúng tôi, nhưng cũng là do tên yêu quái Hắc Thủy kia hại Sơn thần, sao lại có thể nói Sơn thần bị Hắc Thủy theo dõi mà không bị Hắc Thủy hại thì lại có tội được!"
Mọi người vô cùng tức giận, Hạ Tuy thấy bọn họ thật lòng lo lăng cho Hắc Sơn, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười.
Vốn dĩ muốn lên tiếng trấn an mọi người, có điều nghĩ tới gì đó, Hạ Tuy đột nhiên nghiên đầu nói với không khí, “Hắc Sơn huynh, bây giờ huynh có nghe thấy chúng tôi nói không? Bọn người của trưởng thôn rất lo lắng, huynh có muốn nói gì hay không?”
Mười mấy người trong nhà nhất thời kinh ngạc, sau đó hiểu được Hạ Tuy là có ý gì, khẩn trưởng im lặng chờ đợi.
Hạ Tuy lại gọi một tiếng "Hắc sơn huynh", giọng nói hàm hậu ngô nghê lúc này mới từ từ cất lên, “Các ngươi, các ngươi đừng nóng giận, cho dù không có trừng phạt, ta cũng nguyện lòng bảo vệ các ngươi.”
Nói xong Hắc Sơn im lặng, giọng nói lại có chút mất mạc, rồi lại cố lấy lại tinh thần, “Có điều sau này các người có thể đi ra ngoài sinh sống, nghe nói thành thị bên ngoài có rất nhiều người, nhiều hơn cả một vạn trấn nhỏ phồn hoa nhất của chúng ta ở đây, các người đi ra ngoài nhất định có thể sống tốt hơn. Năng lực của ta có hạn, các người đi xa ta sẽ không có cách nào bảo vệ các người nữa, có điều không sao cả, các người có yêu cầu gì có thể trở về tìm ta.”
Hắc Sơn nghĩ mọi người chắc chắn đều sẽ dọn đi, rồi sẽ không muốn trở về nữa, dù sao nhiều năm như vậy, đều là do nó cố tình giữ mọi người lại trên núi.
Nghĩ đến sau này trên núi sẽ không có người nói chuyện hay sinh sống nữa, Hắc Sơn rầu rĩ không vui, không muốn nói chuyện.
Bọn người lão trưởng thôn cũng vội vàng tỏ vẻ những người trẻ tuổi có thể sẽ đi ra ngoài, nhưng thế hệ của bọn họ nhất định sẽ ở lại, Hắc Sơn chính là nguồn gốc của bọn họ, lá rụng về cội, bọn họ còn có thể đi đâu được?
Hắc Sơn không dám tin, sau khi xác định thì vui phát điên, mặt đất cũng chấn động một chút, làm đám người già sợ tới mức vội vàng đỡ tường đỡ bàn.
Hạ Tuy đỡ trán, "Hắc Sơn huynh, nếu huynh muốn để bọn họ sinh sống ở đây, thứ trước tiên cần thay đổi chính là huynh đừng có nhích tới nhích lui, nếu bây giờ tu vi của huynh đã khôi phục, không bằng thử ngưng tụ bản thân mình thành từng đồ vật, hoặc là cành cây ngọn cỏ, động vật gì đó."
Hắc Sơn hưng trí bừng bừng thử xem sao, kết quả cả buổi đều không được, lúc này mới ngượng ngùng tỏ vẻ sau khi mình được Thiên đạo thưởng cho thì đã dùng hơn một nửa sinh khí khôi phục mọi thứ trên núi, phải đợi qua một thời gian ngắn từ từ khôi phục lại thử lần nữa xem sao.
"Trong khoảng thời gian này ta sẽ đi ngủ, cố gắng không ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người."
Nói xong đột nhiên nhớ tới việc gì, nhanh chóng nói với đám người lão trưởng thôn sau khi trở về trồng trọt nhất định được mùa, còn có thể đào giếng trong thôn, “Các người chọn được chỗ tốt thì nói vị trí với ta, ta sẽ dời mạch nước ngầm lại đó.”
Đúng thật là thần trí đã được khai mở hoàn toàn rồi.
Hắc Sơn nói gió chính là mưa, để sớm khôi phục sinh khí có thể ngưng tụ được thân thẻ khác, Hắc Sơn vừa dứt lời đã chìm vào ngủ say.
Nói là ngủ say, kỳ thật đối với đồ vật mấy vạn năm cũng không di chuyển như Hắc Sơn mà nói thì ngủ say chẳng khác gì thả lỏng tinh thần lâm vào tu hành.
Sau khi các vị trưởng thôn thương lượng với nhau, lại hỏi Hạ Tuy, biết miếu thờ trên núi bây giờ thật sự đã có thể tế bái Sơn thần, mọi người về thôn của mình trước, sau khi hẹn thời gian sẽ cùng tụ họp tại miếu thờ để trùng tu ngôi miếu, lại phái thêm vài người tự nguyên vào miếu thay nhau quét tước nhang khói, sau này bọn họ cũng sẽ khôi phục thói quen ngày nghỉ lên núi bái Sơn thần, hy vọng hương khói ít ỏi mà mọi người góp nhặt có thể giúp Sơn thần sớm ngày khôi phục tu vi.
Được ông trời ban thưởng, vậy mà hơn phân nửa đều dùng trên người bọn họ, Sơn thần như vậy, nếu bọn họ không biết trân trọng thì đúng là lòng lang dạ sói mà!
Ba người Hạ Tuy, Tiểu Uông và Hạ Đông ở lại nhà của lão trưởng thôn nghỉ ngơi một đêm, qua ngày hôm sau liền rời khỏi, lúc đi là do Hắc Sơn đưa bọn họ xuống núi, trên đường Hắc Sơn còn vô cùng tò mò vây xem bọn người Hạ Tuy lên xe việt dã, còn rất mong muốn có thể nhìn thấy thành thị to lớn bằng một vạn cái trấn nhỏ nhiều người như vậy.
Hạ Tuy an ủi nó, "Chờ sau này ngươi có thể ngưng hóa thành động vật hoặc thực vật, đến lúc đó bảo bọn người trưởng thôn gọi điện cho ta, ta sẽ tới đón ngươi ra ngoài chơi một chuyến.”
Hắc Sơn vừa nghe, vui đến quên trời quên đất, may mắn nó còn nhớ là không thể tùy tiện nhúc nhích ảnh hưởng đến các thôn dân, cho nên nó cũng chỉ cười ngây ngô một trận, sau đó tỏ vẻ bản thân phải tu hành thật tốt.
"Sơn thần, vì sao ngươi lại thích những nơi có nhiều người vậy?"
Hạ Đông ngồi một bên tò mò hỏi.
Hắc Sơn cười ha ha, "Lúc trước là do ta nghe được một tiều phu cất tiếng hát nên mới có ý thức, sau đó lại cứu một thợ săn, hắn quỳ trên mặt đất cảm ơn ta, còn nói ta là Sơn thần."
Vì thế ngươi đã trở thành Sơn thần bảo vệ bọn họ mà không phải là Sơn quỷ hại người đúng không?
Hạ Tuy như được khai sáng, có thể nhìn thấy, đối với những tinh quái thì thời điểm bọn chúng sinh ra thần trí gặp gỡ sự vật sự việc gì thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến chúng, thậm chí khác xa những gì mà con người có thể giải thích được.
Tạm biệt Hắc Sơn, bọn người Hạ Tuy một đường trở về trấn Hắc Sơn, người của trấn Hắc Sơn cũng biết tối hôm qua xảy ra động đất ở Hắc Sơn, những ban ngành có liên quan cũng đã cử người đến cứu hộ.
"Đó là người phụ trách thu dọn, sẽ có rất nhiều tin đồn nửa thật nửa giả được loan truyền ra, càng nhiều lời đồn thì người bên ngoài sẽ càng không tin đó là sự thật."
Tiểu Uông giải thích một tiếng, sau đó lái xe rời đi, cũng không trở về khách sạn lúc trước mọi người đặt, dù sao bây giờ hai mắt Hạ Tuy không nhìn thấy, hơi bất cẩn sẽ bị người ta nhìn ra manh mối.
Vì tránh phát sinh thêm nhiều chuyện rắc rối, bọn người Hạ Tuy cũng không dừng lại trấn Hắc Sơn. Ngày đêm gấp rút lên đường, đến nửa đêm thì bọn người Tiểu Uông và Hạ Đông đã đưa Hạ Tuy về văn phòng hỗ trợ xã hội.
Nhìn thấy già Lý và Lý Hải Sinh luôn tay luôn chân chăm sóc Hạ TUy, lúc này Tiểu Uông và Hạ Đông mới thở phào từng người tự về nhà ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đến đơn vị, trưởng phòng bị thương, những việc bọn họ cần xử lí còn rất nhiều.
Ba con quỷ Hạ Dạ, Chu Khải và Ô huynh mãi đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại, ngoài Hạ Dạ, Chu Khải với Ô huynh còn cảm thấy nghi ngờ, “Lão đại, không phải chúng ta đến trấn Hắc Sơn hay sao? Sao đột nhiên quay về rồi?”
Tiểu Hắc tức giận dùng cái mũi phun bọn họ, "Các ngươi còn chưa tới Hắc Sơn thì đã ngủ mất, vẫn luôn ngủ đến lúc chúng ta giải quyết xong mọi chuyện mới tỉnh lại!"
Thật là, không có giúp ích được gì hết!
Lúc đó Tiểu Hắc lại mặc chiếc váy màu phấn hồng treo trong tủ quần áo để trong căn biệt thự xa hoa của nó, tuy rằng Hạ Tuy không nhìn thấy, nhưng lúc nằm trên ghế mây bên gốc hoa quế, Tiểu Hắc nhảy lên người hắn, Hạ Tuy vừa sờ là biết, vẻ mặt trở nên kì lạ, “Tiểu Hắc, ngươi không phải là bé trai hay sao?”
Nếu đã là bé trai thì sao lại muốn mặc váy?
Tiểu Hắc quay tròn vài vòng trên bụng Hạ Tuy tìm chỗ thoải mái nằm xuống, “À cái này, lúc mặc váy thì ta chính là bé gái, kỳ thật cũng không cần đổi tới đổi lui đâu, dù sao quần áo của chó thì đâu có phân biệt nam nữ.”
Giọng điệu vô cùng tùy ý, nói giống như hôm nay thời tiết tốt cho nên ta muốn biến thành con gái vậy.
Hạ Tuy vừa muốn đưa tay sờ Tiểu Hắc, nghe vậy yên lặng thay đổi phương hướng, xách cổ Tiểu Hắc đang mặc một chiếc váy công chúa vô cùng đáng yêu lạnh lùng ném xuống đất, “Một khi đã như vậy, hành vi của ngươi như thế quả thật rất bất nhã.”
Hạ Tuy đứng lên trở về phòng làm việc, chăm sóc cho La bàn.
Tiểu Hắc bị ném xuống đất mặt chó thộm ra, Hạ Dạ vốn đang ngồi xếp bằng trên bàn trà nhỏ cạnh đó, Tiểu Hắc khóc chít chít nhảy lên bàn, Hạ Dạ lại xuất chiêu quỷ bộ biến mất, xuất hiện trên ghế nằm, tỏ rõ ý không muốn tới gần Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lúc này trợn tròn mắt, sau đó đưa móng vuốt lên che miện, ngồi bệch xuống đất khóc hu hu, "Tại sao mọi người lại ghét bỏ ta?"
Hạ Dạ không còn lời gì để nói, chờ cho Tiểu Hắc khóc một hồi lâu cũng không có ý định dừng lại, Hạ Dạ thở dài, “Chú ấy là đang giận ngươi, bởi vì không đem giới tính của mình để trong lòng, nói năng bậy bạ.”
Tiểu Hắc cảm thấy chính mình rất oan uổng, nó vốn có thể tùy tiện biến hóa mà.
"Ta và bọn Chu Khải đều có thể tùy tiện biến hóa, nhưng chúng ta vẫn luôn là chính mình, còn ngươi thì sao?"
Nói cho cùng, Hạ Tuy không phải ghét bỏ Tiểu Hắc là bé trai hay là bé gái, dù sao trước giờ Hạ Tuy vẫn luôn xem Tiểu Hắc là con gái lớn mà nuôi, Hạ Tuy hi vọng Tiểu Hắc có thể nhận thức rõ ràng về bản thân mình hơn, nhưng mà bản thân Tiểu Hắc lại không hiểu.
Hạ Dạ cuối cùng nhắc nhở nó một câu, sau đó liền xoay người rời khỏi, nó phải luôn đi theo bên cạnh chú, miễn cho chú muốn uống nước cũng không nhìn thấy đường.
Hạ Tuy dùng âm nhãn có thể nhìn thấy khí của đồ vật, nói ví như động thực vật hay con người đều có khí đặc trưng, nhưng nếu những đồ vật phổ thông hằng ngày, tỷ như bát đũa, chén nước cầu thang các thứ, vậy thì không thể nhìn thấy được.
Tiểu Hắc mê mang nằm úp sấp tại chỗ, nghĩ nghĩ, nhảy xuống cái bàn trên mặt đất dậm chân, rồi sau đó nhảy dựng liền biến mất ở tại chỗ.
Tiểu Hắc chuẩn bị trở về đi hỏi Sổ sinh tử, thật ra nó là bé trai hay là bé gái?
Dung lượng não của Tiểu Hắc không đủ, những việc đã lâu không nghĩ tới cũng sẽ không ghi lại trong đầu, rất nhiều năm trước Tiểu Hắc đã không quan tâm bản thân mình, còn nói chi đến giới tính của bản thân nó.
Loại tồn tại giống như Tiểu Hắc, hình tượng bây giờ chính là do nó biến thành mà thôi, đại não đều không rõ ràng, làm sao có thể yêu cầu một thứ người ta huyễn hóa ra có thể phân biệt rõ giới tính chớ?
Không nói tới Sổ sinh tử đang bận rộn xử lý đám quỷ hồn của thôn dân từ Hắc Sơn đưa đến mà Tiểu Hắc còn đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy thì có bao nhiêu ngơ ngác, Hạ Tuy ở văn phòng sờ soạng một ngày, cũng đã dần quen thuộc với cách sống hiện giờ.
Lúc Giang Húc gọi điện thoại đến tìm hắn đã là ngày hôm sau, có thể nhanh như vậy biết Hạ Tuy đã trở về, đó là bởi vì Giang Húc rất quan tâm đến Văn phòng bên này.
"Hạ trưởng phòng, lần này anh về nhanh thật đấy, buổi trưa cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi, em cũng báo với anh tiến triển của quá trình thực nghiệm mệnh lý gần đây."
Giang Húc tuy rằng có chút buồn bực vì đối tượng của mình trở về mà không nói với bạn gái một tiếng nào, nhưng Giang Húc cũng chỉ buồn bực một chút, không thật sự để trong lòng.
Tính cách Hạ Tuy vốn là như vậy, lại vừa mới đi công tác trở về, những việc cần làm chắc là rất nhiều, Giang Húc gọi điện thoại hẹn ăn cơm cũng chỉ là muốn thử một chút, nếu Hạ Tuy từ chối thì cô cũng không đến mức tức giận.
Có lẽ người khác biết hai người bọn họ nói chuyện yêu đương thành ra trạng thái này sẽ cảm thấy kì lạ, nhưng Giang Húc cảm thấy như vậy vừa vặn rất tốt.
Đương nhiên, chờ sau này tình cảm nước chảy thành sông, ít nhất khi trở về có thể nói với nhau một tiếng thì càng tốt.
Không cần lúc nào cũng bên nhau, chỉ cần biết cả hai đang ở đâu trong lòng đối phương, như vậy là tốt rồi.
Hạ Tuy cũng không vội, nhưng nghĩ tới tình trạng hiện giờ của mình...
Hạ Tuy thở dài, nhíu mày, "Buổi trưa em lại đây đi, vừa lúc anh có chút chuyện muốn nói với em."
Nói đến nói chuyện, Giang Húc không có cảm thấy vui mừng, ngược lại trong lòng thấp thỏm, nắm di động bắt đầu chần chờ.
Nói chuyện chắc là không nói chuyện gì tốt rồi, những chuyển tỏ tình cầu hôn gặp phụ huynh này càng không có khả năng tồn tại, Giang Húc bắt đầu chần chờ có nên nói mình trưa nay có cuộc họp tạm thời không đến được hay không.
"Được rồi, em sẽ đến sớm một chút, anh có muốn ăn gì không, thuận đường em mang tới cho anh."
Trốn tránh cũng chỉ là nhất thời, Giang Húc biết Hạ Tuy nếu muốn nói việc gì đó thì tuyệt đối không thể bởi vì thay đổi thời gian mà thay đổi suy nghĩ đâu.
Có điều Giang Húc quyết định trước lúc nói chuyện sẽ dùng đồ ăn ngon để hối lộ bạn trai, không phải người ta nói con đường ngắn nhất chinh phục trái tim là đi qua dạ dày hay sao?
Tuy rằng khả năng nấu nướng của Giang Húc thê thảm tới trình độ có thể làm nổ cả nhà bếp, nhưng cô có tiền mà, có tiền thì có thể mời rất nhiều đầu bếp giỏi trên thế giới về giúp cô chinh phục dạ dày của người đàn ông này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.