Chương 33: Hoa trà
An Ni bảo bối
20/07/2013
Ba năm trước, cô từng chép một đoạn sau
trong nhật ký: Trong khu vực Mục Thoát có hai ngọn núi cao nhất phía
Đông dãy Himalaya là Jabava Nam Jalabailoi. Con sông Yaruchangpu xé ra
một vực sâu hơn năm nghìn mét trong dãy núi. Vực Yaruchangpu sâu nhất,
dài nhất và nguy hiểm nhất thế giới. Huyện lị duy nhất chưa có đường cao tốc ở Trung Quốc, được gọi là "Bông sen thần bí". Cô tự nhủ, phải đi tẩy trần. Có một âm thanh cứ lôi cô đi. Nhưng trong hơn một
nghìn ngày đã qua, cô đã làm mọi việc không chút liên quan. Lặp lại, lặp lại. Sự lặp lại vô tận. Chữa trị một cái răng có thể mất đứt một hai
tháng. Học vũ điệu La Tinh mỗi tuần đi một lần. Nuôi một chậu dương xỉ
mỗi ngày tưới hai lượt nước. Thuê một đĩa DVD hai ngày đổi một lần. Chạy bộ mỗi tối một lần. Cơ hội yêu một người đàn ông một tháng vài lần hoặc vài tháng một lần. Quá nhiều quá nhiều... Có quá nhiều sự việc với
những chi tiết trùng lặp, không ngừng mất mát. Đúng vậy. Tôi
cảm thấy cuộc sống cứ bị kéo dài dằng dặc. Cảm thấy tốc độ máu lưu chảy
trong tim cứ chậm dần. Chậm tới mức khiến người ta chóng mặt, váng vất
tới khó thở. Cứ phải dằng dai ngoi lên. Nổi trên mặt biển. Không tiếc
mọi giá. Tối đó, cô ở nhà xuất bản sửa từng tấm ảnh. Có một
tấm hình cao ốc ở Hồng Kông trong đêm mưa giăng giăng rực ánh đèn. Trên
trời có đám mây nặng trĩu bị bão lớn thổi tung toé. Dưới tấm hình có một dòng chữ đen, viết rằng, Ước gì anh đủ ngây thơ và không ngại trả giá
để yêu em. Một rừng hoa lê trắng tinh khiết quấn quýt với lá xanh. Làm
nền cho nhau. Cô kết thúc công việc lúc gần sáng, đi trên
đường phố Bắc Kinh trống trơn, hít căng bầu không khí mát lạnh và tươi
mới. Châm một điếu thuốc, băng qua cây cầu vượt không một bóng người.
Rồi tự nhủ, Thôi, ngày mai phải xuất phát, đi tẩy trần thôi. Phải đưa
mình ra khỏi đây.Phải từ tốn tiến lại gần nó. Trước hết tới
Côn Minh, Thành Đô, La Tát, rồi mới xuyên qua con đường quốc lộ dài dằng dặc và tuyến đường bộ, cứ tiến gần với nó. Eric hỏi, Rốt cuộc đó là một nơi như thế nào? Cô trả lời, tộc người Môn Ba đi ngược dòng, băm bổ những chuyến đường
dài, vượt qua bao khó khăn, xuyên qua núi cao và rừng sâu, di chuyển và
lấy đó để cư trú với tộc người lạc Ba. Nhưng nó vốn chỉ là một thôn nhỏ
ngày đông tuyết phủ băng giá, mùa Xuân hoa nở đầy núi. Giấu mình sau khe núi chỗ rẽ ngoặt đường về. Đến được đó không dễ dàng. Đi ra khỏi nó
cũng không dễ dàng. Cô nói, Nó giống như một vết tích ảo giác không tồn tại. Cần có người tin nó, dốc hết toàn tâm toàn ý, đuổi theo
và kiếm tìm. Cuộc đời một số người có những tưởng tượng chỉ thuộc riêng
mình, cũng sống như vậy. Anh nói, Em tới đó chỉ vì muốn viết văn? Vì muốn viết nó vào trong tiểu thuyết của em sao?Cô đáp, Không. Em tới đó chỉ vì những tưởng tượng của em. Vì em là một
người có thể toàn tâm toàn ý, đuổi theo và kiếm tìm. Cho nên em đang
sáng tác. Viết nó vào trong tiểu thuyết của em. Viết một cuốn tiểu
thuyết. Em đã biết. Anh hỏi, Nơi đó có hoa sen không? Cô đáp, trong tôn giáo, hoa sen còn có một hàm nghĩa khác. Đừng có cố
tìm hiểu những thứ này, Eric ạ. Hãy nghĩ về Anna và cô gái Thượng Hải
của anh. Anh nói, hôm qua Anna đã rời Lệ Giang rồi. Anh có buồn không? Không hề. Anh chỉ nhớ tới những giây phút vui vẻ khi ở bên cô ấy. Họ cùng tới Hải Đông tham quan một căn nhà lớn do một hoạ sĩ tự thiết
kế. Bên ngoài tấm kính cửa sổ to đùng là biển cả, cành cây, từng đám hoa đỗ quyên. Cảnh đẹp kinh khủng. Trong vườn có dẫn đường nước vào chảy
róc rách, trồng rất nhiều cây. Họ ăn trưa trong tiệm bên bờ biển. Canh
cá, đậu mới hái trong vườn. Đột nhiên gió lớn ào ạt, sóng ầm ầm, từng
đợt đập ùm ùm lên bờ. Anh nói, Hồi nhỏ anh cũng lớn lên trên bãi biển. Hồi đó từng cụm mây luôn khiến anh háo hức. Chúng có đủ hình dáng và màu sắc. Cô nói, Như vậy thật tuyệt. Vì đôi mắt anh có màu lam. Anh hỏi, Sao trông em lúc nào cũng yên tĩnh như vậy? Cứ lặng lẽ như thể không có quan hệ gì với thế giới này. Cô hỏi, Thật sao? Nhưng tại sao trong lòng em luôn có sóng vỗ bờ, âm
thầm dâng lên. Người thuộc chòm sao Cự Giải có cuộc sống tĩnh tại, nhưng thực chất họ lại là những người lang bạt, bất an. Anh nói, Anh thuộc chòm sao Song Ngư. Cô nói, Ừ. Vì thế anh luôn mơ hồ, trong sáng. Anh rất dịu dàng. Tình
cảm của anh dù có bốc hoả cũng không gây tổn thương. Cô đưa tay ra, vò
nhẹ mái tóc vàng kim của anh. Cười. Anh hỏi, Em không dám yêu người khác sao? Cô đáp, Không phải. Em yêu vô cùng quyết đoán và nhanh chóng. Vì em
biết rõ mình cần cái gì. Nhưng lúc chia tay cũng vậy. Vì em cũng biết
mình cần cái gì. Cô nói, Khi yêu, anh phải tin tưởng nó. Khi chia tay, anh phải tin vào chính mình. Lúc chia tay, anh hái hai nụ hoa trà trong vườn sau bên bờ biển. Một nụ to màu hồng trắng, một nụ nhỏ màu hồng đào. Anh nói, Anh chọn đấy. Tặng em. Cô áp hai nụ hoa bụ bẫm vào lòng bàn tay, khe khẽ ngửi. Sau này, cô cho chúng vào phong bì, gửi bưu điện về Bắc Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.