Chương 28: Lần thứ ba
An Ni bảo bối
20/07/2013
Cô biết anh là một người đàn ông nguy hiểm. Có lẽ anh là một người đàn ông sẽ mất tích hoặc có thể biến mất bất kỳ
lúc nào. Có thể chết bất kỳ lúc nào. Tính nết của cô có khuynh hướng
nghiêng về típ người đàn ông không ổn định và nguy hiểm. Bởi vì chúng ta cứ đang kiếm tìm hoặc yêu phải một người giống bản thân mình. Bất kể là nam hay nữ. Buổi đầu cuộc gặp gỡ tình cờ. Hỗn loạn trong đám người lạ. Quán karaoke náo nhiệt. Đám người tản mác. Mãi cho đến khi
uống hết tất cả số bia có thể nhìn thấy trên bàn. Đốt sạch hết chỗ thuốc lá trên bàn có thể với tới được. Trong ánh đèn lấp loáng, cô nhìn thấy
đôi mắt một mí của anh, lông mi rợp bóng. Dưới cằm trái có một vết lõm
nhỏ. Nom rất hay. Hiếm có đàn ông nào vận đồ đen thanh thoát như anh.
Nhưng bàn tay anh lại mề mại và nữ tính khác thường. Thật khó có thể ngờ được chính đôi bàn tay đó lại ẩn giấu bạo lực, song song với cái thú
nhàn tản của anh. Anh giống như một con thú trong lúc nghỉ ngơi. Hai ngày sau, cô xọc tay vào trong áo anh. Trong bóng tối vuốt ve vết
tích tàn phá vết xăm trên cánh tay anh. Cảm giác thô ráp. Từng gờ nhỏ
nổi lên. Cô khẽ chạm vào từng thớ thịt hết lần này tới lần khác. Cánh
tay anh. Do luyện tập lâu ngày, bắp tay rắn chắc. Sau khi bị đánh, không biết nó có mất cảm giác không. Cô đã từng hỏi nơi nào yếu nhất trên cơ
thể anh. Anh đáp, chỗ dưới vòm họng và dưới dạ dày. Dưới vòm họng có
động mạch. Nếu đấm vào đó, đủ khiến người ta tê dại mất mười mấy giây. Anh kể với cô từng nghĩ tới cái chết. Lúc rất già, một mình chìm đắm
dưới biển sâu. Nước biển xanh sẫm cô quạnh, dần bao trùm lấy. Vừa bám
một sợi dây thừng tuột xuống vừa nhớ lại chuyện cũ, mãi cho đến khi ngạt thở mất hết ý thức. Cô nói, Rất giống một cảnh trong "The Big Blue".
Anh nói chưa được xem bộ phim đó. Nhưng anh đã nghĩ về cảnh tượng đó rất nhiều lần. Tưởng tượng về cái chết của mình. Hoàn toàn bị cái trầm lắng nuốt chửng. Đó là một lý tưởng. Anh tưởng tượng tới khi già
cả sẽ mở một quán bar, ngày ngày ngắm nhìn rất nhiều kẻ lạ mặt tới đó
uống rượu. Anh luôn cảm thấy mình có thể chết già. Những giả thiết của
anh về cái chết cũng là một dạng chết già. Nhưng không phải tự sát. Mặc
dù không hề lưu luyến tới sinh mệnh, nhưng anh vẫn duy trì được thái độ
ổn định và lành mạnh. Có lẽ do anh còn có một đứa con. Có một ước nguyện cuối cùng rất giản dị, như vì rơi vào cảnh khốn cùng, nhất thiết phải tìm lấy một tương lai an ủi. Nhưng tính nết lại thuộc
dạng động vật như hổ hoặc báo. Thô bạo. Luôn cô độc. Có khát vọng về máu tanh. Bất kể chỗ máu đó đến từ chính mình hay đến từ người khác. Cũng
giống nhau cả. Có lẽ sẽ có lựa chọn giống nhau. Yêu và ra đi đều lặng
lẽ. Sẽ chọn lấy một người bạn đời bình lặng và ổn định, đối với nhau dịu dàng, sống bên nhau lâu dài. Thế nên anh lấy vợ sinh con. Anh kể một ngày nọ đột nhiên rất muốn lấy vợ. Nên vứt bỏ tất thảy các
cuộc tình bốc lửa, lấy một cô gái mới chỉ quen trong ba tháng. Chỉ vì
anh có thể chết bất kỳ lúc nào. Nhưng cuộc hôn nhân đó lại bền lâu và ổn định đến bất ngờ. Cô gái đó hiểu hết, chỉ nói, Anh mệt rồi, chỉ muốn
nghỉ ngơi thôi. Nhưng cô ấy vẫn sinh con cho anh. Cô ấy yêu anh. Tới lượt cô. Cô nói, Thực ra, chết trong tay của người khác cũng rất
tốt. Cứ để anh ta giúp mình chết. Không đau khổ. Chết trong khoảnh khắc
đó. Rất sạch gọn. Như một cái chết bất ngờ. Chẳng hạn như giờ đây anh có thể giết em. Bằng bất cứ cách nào. Khi em chết rồi, anh vẫn sống như
thé. Cho đến khi chết già. Con người phải chết khi đang cảm thấy hạnh
phúc, chứ không nên chết trong nỗi khiếp sợ và giày vò. Do vậy cần phải
chết trong sức mạnh của tình yêu, không nên chết trong áp lực. Họ bình thản trao đổi với nhau một số vấn đề, bao gồm cả cái chết. Nói
về cái chết như thể đang thảo luận về một loại thực phẩm mà họ yêu thích nhất. Không giả tạo, không cường điệu. Cứ tự nhiên trầm lắng như thế.
Điều này thuộc về sự xác nhận của họ. Anh lặng lẽ lắng nghe cô nói. Rồi khẽ cười. Mái tóc của em. Giống như đám lông trên đầu con cừu vậy. Anh nói. Đưa tay ra vuốt khẽ mái tóc ngắn của cô, dịu
dàng quay bờ vai cô lại, kéo vào sát anh. Quán bar Rock kiểu Anh vào lúc ba giờ sáng, người rất thưa thớt. Ánh đèn cô quanh trên khoảng sân khấu trống trải. Trên màn hình đánh một dòng tiếng Anh, Bây giờ xin các bạn
gọi nốt đồ uống cuối cùng... Dàn nhạc đã về từ lâu. Đám khách nhảy nhót
hoặc mua say đã tản mát cả. Quán bar chỉ còn vương lại dấu chân hỗn loạn và mùi hương của áo quần. Thời gian cứ kéo dài
ra. Anh không muốn chia tay cô. Cô giục, Chúng mình về thôi. Anh chỉ
cười. Như thể không nghe rõ lời đề nghị của cô. Rồi cô cũng cười. Vì cả
hai đều cần giả vờ ngộc nghệch. Đúng vậy. Cuộc thi của chúng ta vẫn đang tiếp tục. Anh sẽ yêu em. Và em cũng vậy. Cô cầm gói thuốc lên, bên trong chỉ còn hai điếu cuối cùng. Cô chia cho anh, nói, Hút xong điếu này, chúng ta về nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.